CHƯƠNG 21
CHÚ MÀY THỨC KHUYA ĐẤY. Hoặc thức dậy thì lại sớm quá.”
Khi Decker tiến gần đến ngôi nhà đang sáng đèn, anh thấy một cụ già ngồi ngoài hiên dưới mái che trên chiếc xe lăn. Anh cũng để ý thấy bậc thềm bằng gỗ dẫn lên hiên nhà.
Ngôi nhà lợp gỗ nhỏ bé đã chịu nhiều hư hại. Thân cây duy nhất trước hiên đầy lá úa. Mảnh vườn nhỏ mọc toàn cỏ dại. Mọi thứ nhìn thật yếu ớt, như thể tất thảy đang nằm chờ chết.
Đậu ở bãi xe cạnh ngôi nhà là một chiếc van chở khách cũ.
Decker dừng lại trước nhà. “Ông cũng vậy.”
Người đàn ông nhăn nheo ngồi lọt thỏm trong chiếc xe lăn. Đầu ông hói và phủ đầy những đốm nâu do khúc xạ mặt trời. Ông đeo một kính tròn có dây. Ông nhún vai. “Ở tuổi này rồi thì thời gian còn ý nghĩa gì nữa?” Ông kéo áo len sát vào người hơn và hơi rùng mình. Khí hậu còn ẩm ướt sau cơn mưa, ông phủ một tấm chăn trên chân mình.
Ông già chắc hẳn đã nhận ra Decker đang nhìn vào tấm chăn.
“Mùa hà hay mùa đông, mẹ kiếp, không khác gì nhau cả. Lúc nào cũng thấy lạnh. Bác sĩ nói do lưu thông máu. Còn tao cho rằng do mạch máu bị tắc nghẽn bởi đã sống quá lâu. Thấy không, đó là lí do không nên tồn tại quá lâu. Mọi thứ rồi sẽ rục hết cả.”
“Vậy là ông sống ở đây?”
“Bộ không có mắt để nhìn hả?”
“Ông là Fred Ross?”
“Thằng nào thèm quan tâm thế?” Ross cái kỉnh.
“Tôi. Tôi là Amos Decker.”
“Amos à? Tao đã không nghe thấy cái tên đó trong một thời gian dài. Nó nhắc tao nhớ về chương trình đó, Amos và Andy? Lâu lắm rồi. chết tiệt, cái gì cũng đều đã từ lâu lắm rồi. Thời gian trôi đi cùng tuổi già. Tao đã tám mươi lăm tuổi. Hầu như ngày nào cũng vậy, tao cảm thấy như thể mình đã sống một trăm tám mươi lăm năm. Có những ngày tao thức dậy và tự hỏi mình là cái quái gì đây. Làm sao mà cơ thể tao lại trở thành một ông lão già khọm thế này? Không vui chút nào.”
Decker tiến lại gần hiên nhà hơn. Mưa đã tạnh nên anh hạ ô xuống. “Ông có ở đây hai đêm trước không, ông Ross?”
Lassiter đã nói rằng Ross có lẽ không ở nhà, nhưng Decker muốn tự mình nghe điều đó.
Ross nhìn xuống đường. “Ý mày là khi những chuyện đấy xảy ra ở đây?”
“Ừ.”
“Cớm hả?”
“Ừ.”
“Mới gặp mấy tên đó xong,” Ross nói, chỉ tay xuống đường. “Giống đặc vụ Liên bang phết.”
“Sao ông biết được?”
“Xem tivi.”
“Thế ông có ở đây vào đêm đó không?”
Ross lắc đầu. “Ở bệnh viện. Gặp vấn đề về hô hấp. Giờ thì tao ổn rồi. Tao gặp rất nhiều rắc rối về hô hấp. Bác sĩ ở phòng cấp cứu chỉ cần nghe tên là nhận ra tao ngay. Không có gì đáng tự hào cả, tao có thể khẳng định với mày điều đó. Nếu mày cao tuổi và giàu có, thì cũng hay đấy. Nhưng nếu già cả và nghèo hèn, không hay ho gì đâu, Amos.”
“Tôi rất tiếc. Cảnh sát đã đến gặp ông chưa?”
“Không. Tao mới về hôm nay, hiểu không. Hoặc giờ có thể gọi là hôm qua rồi.”
“Ông sống một mình à?”
Ross gật đầu. “Bà già đã chết được, ôi, gần hai mươi năm rồi. Vì khói thuốc đó. Đừng bao giờ hút thuốc nhé, Amos, trừ khi muốn chết trong đau đớn khủng khiếp.”
“Ông Ross, ông từng thấy ai xuất hiện quanh ngôi nhà đó không? Bất kì ai? Cả những người có vẻ vô hại. hay có bất cứ điều gì có vẻ kì quặc, khác thường.”
Ross nói, “Đôi mắt tao không tốt lắm, vì vậy tao không nhìn thấy gì mấy.”
“Tôi thấy ông đang đeo kính. Ông cũng đã nhìn thấy ‘đặc vụ Liên bang’ ở căn nhà đó.”
Ross tháo kính ra và lau chúng bằng áo len. “Hầu hết các ngôi nhà trên con phố này đều trống không. Cả cái Thị trấn Baron này, hầu như căn nhà nào cũng trống không.” Ông đeo kính lên.
“Nhưng có một trung tâm hoàn tất đơn hàng mới mọc lên.”
Ross nhún vai. “Không có đủ việc làm để hồi sinh thị trấn này. Cũng không trả nhiều như công việc trước đây. Chết tiệt, thực sự không có việc gì khác trả nhiều như vậy nữa. Tao chưa từng học đại học, chưa từng có cơ hội, nhưng rồi tao đã kiếm cho mình một công việc lương cao. Còn giờ đây, nếu không biết dùng máy tính, thì đời mày sẽ đi đứt.” Ông giơ hai tay lên. “Không ai xây bất cứ thứ gì nữa. Chỉ cần gõ vớ vẩn trên bàn phím. Đó là tất cả những gì mọi người làm bây giờ. Đánh máy gõ chữ. Ý tao là, mẹ kiếp, đó là công việc quái quỷ gì vậy?”
“Ông làm việc ở mỏ hay nhà máy?”
“Mỏ than, nhà máy giấy, và sau đó là nhà máy dệt. Tại các nhà máy dệt, tao sửa chữa máy móc. Sửa chữa một số cái ở nhà máy than cốc. Nếu mày đến thị trấn này hồi đó, mày có thể ngửi thấy mùi hôi thối rất rõ. Do than cốc, và những thứ cứt đái bọn tao dùng để làm giấy. Tao nghe rằng nhà Baron thường gọi đó là mùi của kim tiền. Mẹ kiếp cái nhà đó. Giờ thì dân Mễ và dân Á Đông làm tất cả những việc đó chỉ với vài đồng xu mỗi ngày. Rồi chẳng bao lâu sau sẽ có những con robot chết tiệt làm những việc đó. Rồi dân Mễ với dân Tàu cũng sẽ mất việc.” Ông nói cộc lốc. “Đây từng có một tuyến đường sắt chạy xuyên qua thị trấn để đưa than đá và than cốc đến các nhà máy thép ở Pittsburgh và đến các khu vực khác của đất nước để phục vụ nền công nghiệp nước nhà. Đúng vậy, dù là một thợ mỏ nhưng tao đã nghỉ làm từ lâu. Lương trả hậu thì tốt thật nhưng, mẹ kiếp, đâu ai muốn một buồng phổi đen kịt chứ. Đó là lí do thực sự dẫn đến cái chết của bà ấy, dù chưa từng bước chân vào mỏ. Tao không muốn cái thứ tào lao đó bên trong mình. Không đâu, thưa quý ngài.”
“Ông có biết gia đình Baron không?”
“Lũ khốn kiếp, tất cả bọn chúng.”
Ross nhổ nước bọt xuống sàn.
“Tại sao?”
“Tạo ra nơi này và rồi để nó biến thành địa ngục, lí do đấy. Hắn ta ngồi trong ngôi nhà lớn ở trên đồi và nhìn xuống, coi thường tất cả chúng tao. Đồ chết giẫm!”
“Ý ông là John Baron?”
“Thằng khốn nạn ấy!”
“Nhưng ông đã từng kiếm sống tốt, đúng không? Chính ông nói mà.”
“Ừ, tao đã làm việc cật lực. Không ai cho không tao thứ chết tiệt gì cả. Tay tao làm việc đến mức lòi cả xương. Chắc chắn là tao đã kiếm được nhiều tiền, nhưng bọn chúng còn kiếm được nhiều tiền hơn nữa.”
“Ông còn gia đình không?”
“Một thằng con trai chưa từng đến gặp ông già cho nó cái kiếp sống này. Thằng chó.”
Decker nhìn vào chiếc xe lăn. “Chuyện gì đã xảy ra với ông vậy?”
Phía sau thấu kính thủy tinh, đôi mắt của Ross dường như thu nhỏ lại bằng kích thước của một viên đạn ghém màu đen. “Đã có chuyện gì xảy ra bới tao à? Là địa ngục, là cuộc sống đã xảy ra đấy, là tất cả những gì mày cần biết.”
“Được rồi. Ông từng thấy ai xuất hiện quanh ngôi nhà đó không?”
“Mày vừa nói mày là cớm hả? Làm sao tao biết chắc được là mày nói thật? Tao đã già, vì vậy tao hoài nghi hết.”
Decker lại gần và chìa thẻ ngành ra.
“FBI hả?” Ross nói, đôi mắt nhỏ của ông nhìn chòng chọc từ hốc mắt nhăn nheo xuống thẻ định danh của anh. Decker nhìn xuôi xuống con đường.
“Cảnh sát Liên bang xuất hiện ở khắp nơi. Tại sao? Có hai xác chết trong ngôi nhà đó, tivi cũng nói vậy. Tao tự hỏi tại sao Cục điều tra Liên bang lại nhúng tay vào chứ?”
Decker trả lời: “Rất nhiều việc có liên quan đến cơ quan Liên bang.”
“Quá nhiều,” Ross cáu kỉnh, khạc một đống nước bọt khác lên hiên nhà. “Chính phủ dính líu đến mọi thứ chết tiệt người dân làm. Tao phát ngán rồi.”
“Ông nghĩ rằng ai nên lo việc người đấy hả?”
“Tao muốn chính phủ đừng nhúng mũi vào công việc của tao. Và tao ủng hộ việc chính phủ ngừng đứng về phía những người không cần sự giúp đỡ. Nhìn tao này, tao chẳng có gì cả. Mày không thấy tao khóc lóc về chuyện đó. Mày cũng không thấy tao đòi trợ cấp bởi gặp phải một số vấn đề hay là vì tao cảm thấy như ai đó đã không cho tao cơ hội công bằng. Chết tiệt, cuộc sống này không có gì là công bằng hết. Nếu không thích điều đó, hãy quay trở lại vạch xuất phát, tao nói nghe, đừng để lá cờ Mỹ quất vào mông khi rút lui.”
“Triết lí thú vị đấy,” Decker lưu ý.
“Chết tiệt, tao không biết gì về triết học. Tao chỉ nhìn thế giới bằng hai con mắt của riêng mình. Thế giới như nó vẫn vậy.”
“Vậy thế giới này thực sự là gì?”
“Không tốt đẹp như trước đây đối với những người như tao.”
Decker quyết định chuyển chủ đề cuộc thảo luận. “Vậy, có lẽ ông nhìn thấy những người xuất hiện quan ngôi nhà đó đúng không?”
“Giờ tao quên rồi.”
“Ông Ross, nếu ông biết điều gì đó, ông thực sự cần nói với tôi.”
“Tại sao lại thế? Vì mày là cảnh sát Liên bang à? Bộ cứ nói mình là cảnh sát Liên bang là muốn cái gì cũng được à?”
“Không, tôi chỉ là một cảnh sát đang cố gắng tìm ra sự thật.”
Ross cười nham hiểm. “Đó cũng là những gì họ nói trên TV. Lúc đó tao đã không tin, bây giờ vẫn vậy.”
“Nếu ông nhìn thấy gì đó và không nói với chúng tôi, những kẻ đã giết hại những người đàn ông đó cũng có thể nhận ra chuyện tương tự. Rằng có thể ông đã thấy gì đó. Ông sẽ gặp nguy hiểm đấy.”
Để trả lời, Ross vén tấm chăn che đôi chân khô héo của mình lên để lộ một khẩu shotgun đã cưa nòng. Ông nâng họng súng vu vơ về phía Decker.
“Tao có bé này trong tay từ lâu rồi. Một khẩu súng hai nòng hiệu Remington đạn Magnum. Đã được lên đạn và sẵn sàng khai hỏa. Nếu có ai đuổi theo tao, chính chúng mới là người đang gặp nguy hiểm. Kể cả cảnh sát Liên bang. Và tao sẽ không bắn phát cảnh cáo đâu. Làm vậy thật phí đạn.”
Decker lùi lại một bước. “Tôi mong ông hiểu rằng, đe dọa một công chức Liên bang là phạm tội. Và nếu ông bắn loại đạn cỡ vậy với nòng súng ngắn, nó sẽ hất văng ông và chiếc xe lăn của mình vào tường vì sức giật và làm bật hàm răng giả của ông ra cho bằng hết. Và cơ hội cho phát bắn thứ hai gần như bằng không vì khi đó ông đã bị chấn động não rồi.”
“Ai thèo quan tâm đến chấn động não nếu bất cứ thứ gì tao bắn trúng cũng loang lổ giống một miếng phô mai Thụy Sĩ chứ?”
“Và tôi khác chắc rằng những khẩu súng shotgun cưa nòng là bất hợp pháp ở Pennsylvania. Tôi có thể bắt ông vì tội sở hữu một khẩu đấy.”
Ông già chồm tới. “Có thể mày sẽ học được một điều hoặc chả tiếp thu được gì, Amos ạ, khi mày còn ở đây.”
“Gì thế?”
“Không có gì thực sự là bất hợp pháp ở Thị trấn Baron cả.”