CHƯƠNG 22
DECKER!”
Decker vừa đi qua căn nhà hiện trường vụ án mạng thì có người gọi tên anh.
Đó là Kate Kemper. Cô đang đứng ngay trước cửa.
Decker dừng bước và quay lại nhìn cô.
“Anh đang làm gì ở đây?” Cô hỏi và tiến về phía anh.
“Chỉ ra ngoài đi dạo thôi,” anh nói.
Cô kiểm tra đồng hồ của mình. “Và chuyến đi dạo của anh chỉ tình cờ dẫn anh qua đây lúc 4 giờ sáng?”
Cô tiến đến đứng trước mặt, trong khi anh nhìn qua vai cô về phía ngôi nhà.
“Anh chỉ muốn quay lại trong đó thôi, đúng không?” Cô nói.
Anh nhìn thẳng vào cô. “Nếu cô là tôi, cô sẽ có hành động tương tự mà.”
Cô nhìn mái tóc bết của anh. “Tôi đã định hỏi về kiểu tóc của anh khi chúng ta gặp nhau lần đầu, nhưng tôi tự nhủ rằng kiểu chải chuốt của anh là thế.”
“Tôi bị chấn thương vùng đầu.”
“Sao lại bị?”
“Chiếc xe kéo phát nổ.”
Cô trố mắt. “Cái gì? Sao điều đó xảy ra vậy?”
“Chúng tôi đang kiểm tra một căn nhà trong chiếc xe kéo di động thì có ai đó quyết định biến nó thành một cái lò nướng trong khi tôi và cộng sự đang ở bên trong. Chúng tôi kịp thoát ra ngoài trước khi bị nướng cháy, nhưng mọi thứ nổ tung khi bình chứa khí propane bén lửa, và một phần của vụ nổ đã đáp ngay đầu tôi.”
“Anh biết ai gây ra vụ đó chưa?”
“Chưa. Nhưng tôi đang điều tra. Khi có người cố gắng lấy mạng tôi thì đây đã thành chuyện cá nhân rồi.”
“Nếu là tôi, tôi cũng vậy.” Cô nhìn anh dò xét. “Tôi đã kiểm tra hồ sơ của anh kể từ lần gặp cuối cùng của chúng ta. Cục đánh giá rất cao về anh.”
“Ừ hử. Có tìm thấy bất cứ điều gì thú vị trong đó không?”
Cô nghiêng đầu. “Anh không thích khen ngợi à?”
“Tôi chưa bao giờ thực sự thấy giá trị của nó.”
“Được rồi,” cô nói, nhìn anh cẩn trọng. “Tôi đoán câu trả lời cho câu hỏi của anh phụ thuộc vào cách anh định nghĩa từ ‘thú vị’ ra sao.”
“Đối với cô thì sao?”
“Vụ chứng cứ pháp y đó. Nhân viên giám định pháp y đã liên hệ với chúng tôi để cung cấp thêm một số thông tin. Muốn nghe không?”
“Tôi nghĩ cô không muốn chúng tôi tham gia.”
“Tôi chỉ nói là mọi thứ phải thông qua tôi.”
“Tôi đang nghe đây.”
“Người đàn ông ở tầng hầm đã sử dụng quá liều carfentanil. Nó là một loại thuốc gây mê được sử dụng cho các loại động vật lớn, như voi chẳng hạn. Thứ thuốc phiện thương mại mạnh nhất ngoài thị trường. Người Nga sử dụng nó làm vũ khí ám sát.”
“Điều đó giải thích cho vết bọt trên môi anh ta.”
Thật kì lạ là Kemper mỉm cười khi nghe điều này, cô tiếp tục, “Người mà anh tìm thấy bị treo cổ đã chết vì ngạt thở.”
“Nhưng không chết ngạt vì bị treo cổ.”
Kemper nhướng mày. “Vậy là anh đã biết điều đó rồi?”
Decker gật đầu. “Và tôi hi vọng cô không nghe bác sĩ pháp y địa phương, bởi vì ông ta cũng đã đoán sai bét thời điểm tử vong. Tôi còn biết cô cũng nhận ra rồi. Vậy nên, hãy nói cho tôi biết cô đã tìm thấy những gì khác.”
“Làm sao anh biết tôi còn tìm được những thứ khác nữa?”
“Bởi ấn tượng của tôi về cô là một người thích làm mọi việc theo cách của riêng mình và không dựa dẫm vào người dân địa phương để thu thập thông tin.”
Cô cười. “Tôi mới phát hiện ra một khía cạnh khác của anh đó, Decker.”
“Tôi có đầy. Thế cô đã tìm được gì?”
“Anh nói đúng. Tôi đã đưa đến chuyên viên giám định mà tôi tin tưởng. Cô ấy đã xem xét các thi thể ốbnhư kết quả xét nghiệm và đưa ra một số kết luận không giống với kết quả giám định của chuyên viên tại địa phương. Nhưng hãy để tôi nghe phân tích của anh về thời điểm tử vong trước.”
“Sự co cứng bắt đầu vào khoảng hai giờ sau khi chết, bắt đầu từ các cơ nhỏ, mặt, cổ và di chuyển ra phía ngoài đến các nhóm cơ lớn hơn ở các chi của cơ thể. Quá trình này sau đó sẽ tự đảo ngược. Mức độ co cứng hoàn toàn thường đạt được vào khoảng mười hai đến mười tám giờ sau khi chết. Cơ thể có thể duy trì trạng thái co cứng đó trong một khoảng thời gian tương tự. Sau đó, quá trình này bắt đầu đảo ngược và hoàn toàn giãn cơ ra vào bất kì thời điểm nào trong khoảng từ ba mươi sáu đến bốn mươi tám giờ, tùy thuộc vào các yếu tố nhất định, bao gồm cả môi trường, và cơ thể cuối cùng sẽ trở nên mềm nhũn.” Anh dừng lại trước khi tiếp tục. “Bây giờ, hãy áp dụng lí thuyết đó trong vụ này. Các nạn nhân đã chết khoảng hai mươi giờ hoặc lâu hơn trong một ngôi nhà bỏ hoang và một trong số xác chết được đặt ở tầng hầm ẩm mốc ư? Thi thể sẽ bị bao phủ bởi côn trùng và trứng, cùng với sự bắt đầu của quá trình phân hủy. Nhưng tứ chi của nạn nhân ở tầng hầm không có cảm giác tê cứng như những xác chết bị co cứng khác. Quá trình đó đã kết thúc bằng một cách nào đó, ít nhất là khi tôi chạm vào. Và cơ thể họ quá lạnh so với nhiệt độ môi trường xung quanh. Nhân viên giám định lẽ ra phải thấy điều đó khi kiểm tra nhiệt độ thân thể, nhưng anh ta lại cho rằng nhiệt kế của mình đã bị hỏng.”
Kemper gật gù suốt khi lắng nghe anh nói. “Giờ để tôi nói anh nghe người của tôi nghĩ gì. Cô ấy cho rằng các nạn nhân đã bị giết vào khoảng thời gian mà chuyên gia giám định pháp y địa phương tìm ra, nhưng theo một kịch bản rất khác.” Cô dừng lại, nhìn anh thăm dò. “Dựa trên những gì anh đã biết, anh nghĩ chuyện gì đã xảy ra.”
Anh nhìn ngôi nhà một lần nữa và nói chậm rãi, như thể đang nói suy nghĩ của mình thành tiếng, “Điều duy nhất có thể giải thích cho sự việc đó là nếu họ bị giết ở một nơi khác khoảng hai mươi giờ hoặc hơn trước khi bị tôi phát hiện, và được giữ trong điều kiện cực kì lạnh trong một thùng chứa kín, giống như tủ đông lạnh, để các thi thể không bắt đầu trải qua quá trình co cứng và côn trùng không thể tiếp cận. Một khi các thi thể được đưa ra khỏi môi trường kín đó thì quá trình co cứng sẽ bắt đầu. Và đó cũng là lí do giải thích tại sao máy đo nhiệt độ cơ thể của nhân viên giám định tại địa phương đưa ra những con số kì quặc, cũng như về độ cứng lạ thường của các chi. Đó không phải là do phản ứng hóa học của các cơ trong trạng thái co cứng, mà đó là một cái xác đông lạnh đang rã đông. Bọn ruồi giấm phát hiện xác chết dựa trên những thứ như mùi từ một cái xác đang tiết ra các chất lỏng và chất khí khác nhau. Nhưng nếu thi thể bị đóng băng, các mùi đó sẽ bị hạn chế tiết ra. Và nếu các thi thể chỉ mới nằm đó trong một thời gian ngắn, sự xâm nhiễm của côn trùng sẽ không xuất hiện nhiều như vậy, và điều này khớp với các manh mối thu được ở hiện trường vụ án.” Anh dừng lại. “Nhưng nếu chuyện xảy ra như vậy thì sẽ không có vết bọt trên môi cái xác. Nó phải biến mất từ lâu rồi.”
“Không đâu nếu bọn chúng đặt một phần cặn bã đã pha chế ở đó khi đưa thi thể ra ngoài, bởi chúng biết các xét nghiệm độc tố sẽ tìm thấy ma túy trong cơ thể anh ta và vết bọt chỉ xuất hiện nếu cái xác được để lại đó ngay sau khi chết.”
“Chuyên gia của cô có nghi ngờ rằng các xác chết đã được di chuyển sau khi chết không?”
“Cô ấy biết rằng điều đó đúng với ít nhất một trong số xác chết. Vết tụ máu đã cho thấy điều đó.”
“Cái xác treo cổ, phải không?” Decker gật đầu. “Tôi đã tìm thấy vết ố trên lưng anh ta. Điều đó không thể xảy ra nếu anh ta bị treo lên và bỏ lại đó.”
“Chính xác những gì chuyên gia của tôi đã nói,” Kemper lưu ý. “Và thực sự có đến hai vết lằn. Nhân viên giám định địa phương hoặc đã bỏ lỡ điều đó hoặc quên không ghi lại hay đơn giản không nhận ra sự khác biệt. Những dấu vết tạo ra bởi sợi dây rõ ràng xuất hiện sau khi nạn nhân đã tử vong.”
“Vì vậy, bất cứ ai gây ra chuyện này thực sự khá quan tâm đến các chi tiết nhỏ và có lẽ đã hi vọng một giám định y khoa không quá xuất sắc thực hiện việc giám định. Và chúng đã suýt thành công. Tại sao người của cô lại đoán ra việc đông lạnh xác?”
“Đó thực sự là cách duy nhất để giải thích những mâu thuẫn pháp y. Và có bằng chứng về vết trầy xước trên vai của một trong các nạn nhân.”
“Chúng tôi đã thấy điều đó. Họ đã suy đoán nó có thể đến từ một loại miếng dán y tế.”
“Chuyên gia của tôi tìn rằng đó là một vết bỏng lạnh trên bề mặt da ở nơi tiếp xúc. Cô ấy nói rằng mình khác chắc rằng dấu vết đó đến sau khi tử vong. Nhưng cô ấy cũng nói mình không hoàn toàn chắc chắn về thời điểm tử vong, bởi nếu các thi thể được đặt trong tủ đá ngay sau khi chết và rồi được đưa vào ngôi nhà đó, việc xác định chính xác thời gian tử vong là rất khó khăn.”
“Do đó, kẻ đã gây ra chuyện này muốn đảm bảo rằng chúng ta sẽ không thể biết được chính xác thời điểm những người này thực sự chết.”
“Và bằng cách đó, chúng đã lấy đi một trong những công cụ quan trọng nhất của bất kì vụ điều tra án mạng nào.”
Decker trầm ngâm nói: “Có chứng cứ ngoại phạm hay không giờ cũng vô nghĩa.”
“Chính xác.”
“Các thi thể phải được vận chuyển đến đây vào một thời điểm nào đó, tương đối gần với thời điểm tôi phát hiện ra chúng. Không có tủ cấp đông trong ngôi nhà, do đó các thi thể được đông lạnh ở một nơi khác trước khi được đưa đến đây.”
“Anh nói anh nghe thấy tiếng một chiếc xe hơi?”
“Đúng. Tôi cũng nghe thấy một tiếng ồn.”
“Tiếng ồn kiểu gì?”
“Nó giống một chuỗi âm thanh hơn. Tiếng va chạm và tiếng cào.”
“Không có gì khác sao?”
“Một chiếc máy bay bay qua. Ngoài ra, không có gì cả. Bằng cách nào hắn có thể khiêng hai cái xác vào nhà mà không bị ai phát hiện chứ?”
“Chà, tôi đoán là do không còn nhiều người ở khu phố này.”
“Nhưng bọn giết người không thể đảm bảo rằng sẽ không có một chiếc ô tô nào băng qua đường. Hoặc sẽ không có người ngoái ra cửa sổ. Ý tôi là, chỉ cần một đôi mắt nhìn thấy gì đó.” Anh im lặng trong giây lát. “Giờ cô muốn cho tôi biết người của mình đã làm gì ở đây không? Tại sao họ hoạt động bí mật? Nếu họ đang dính líu đến bọn người xấu, tôi nghĩ chúng ta có thể thu hẹp danh sách những kẻ tình nghi, đặc biệt là ở một nơi như thế này.”
Cô mím môi nhìn anh. “Anh phải giữ bí mật.”
“Tôi sẽ giữ bí mật,” Decker lặp lại.
“Will Beatty và Doug Smith, đó là hai người đã chết trong ngôi nhà đó. Beatty ở dưới tầng hầm. Smith là người bị treo cổ.”
“Và họ là mật vụ của DEA?”
“Vừa đúng lại vừa sai,” là câu trả lời đáng ngạc nhiên của cô.
“Sao lại như thế được?” Decker hỏi.
“Họ là mật vụ của chúng tôi. Và sau đó họ trở mặt.”
“Làm sao cô chắc rằng họ đã trở mặt? Có thể vỏ bọc của họ đã bị bại lộ.”
“Chúng tôi tin vào khả năng đó cho đến khi có chuyện xảy ra khiến chúng tôi loại trừ hoàn toàn trường hợp đó.”
“Chuyện gì đã xảy ra?”
“Họ đã làm việc với một người tên là Randy Haas.”
“Anh ta cũng thuộc DEA?”
“Không. Tội phạm, kẻ cung cấp thông tin cho chúng tôi. Hắn ta làm việc với Beatty và Smith. Nếu hắn phản chúng tôi, hắn sẽ phải ngồi tù chung thân.”
“Chuyện gì đã xảy ra với Haas?”
“Hắn bị tiêm một liều morphine gây tử vong. Trong cơn hấp hối, hắn đã chỉ điểm Beatty và Smith là những kẻ giết hắn.”
“Hắn có nói tại sao không?”
“Không. Chỉ khẳng định là bọn họ.”
“Tại sao họ lại giết hắn?”
“Tôi không biết.”
“Và cô tin lời nói của Haas?”
“Đó là một lời trăn trối. Còn gì bắt hắn phải nói dối nữa? Hơn hết, chúng tôi không thể liên lạc được với Beatty hoặc Smith.”
“Kẻ đã giết Beatty và Smith hẳn đã biết họ là cảnh sát. Hắn đã hóa trang một cái xác trong đồng phục cảnh sát và đổ máu lợn xung quanh cái còn lại.”
“Nhưng thực tế là, họ đã sa ngã vào thế giới ngầm.”
“Chà, một số người không dễ tha thứ cho lắm.” Decker nói. “Đặc biệt là những người trong thế giới ngầm.”