CHƯƠNG 23
SAU KHI CHỢP MẮT CHỪNG BA TIẾNG, Decker bước xuống tầng và bắt gặp Zoe đang ăn nốt bữa sáng trước khi đi học.
Anh tự rót cho mình một tách cà phê và nhận lấy chiếc bánh mì tròn nướng từ Amber, cô đang vội vã chạy quanh bếp để chuẩn bị bữa trưa cho Zoe mang đi cũng như xử lí đồ giặt trong một căn phòng nhỏ liền kề. Frank, như Amber nói, đã đi làm.
Decker mệt mỏi ngồi xuống đối diện với Zoe, uống cà phê và nhai bánh mì tròn trong khi cô bé cho ngũ cốc vào miệng.
Khi anh nhìn sang cô bé, anh thấy cô bé đang nhìn anh chăm chăm.
“Chú đã đi chơi tối qua,” cô bé nói. “Cháu nhìn thấy chú qua cửa sổ phòng cháu.”
“Chú bị mất ngủ, như chú nói đó. Nhưng sao giờ đó cháu vẫn thức? Chú tưởng cháu phải quay lại giường rồi chứ?”
Zoe nhún vai và gõ muỗng vào chén của mình.
“Zoe, nhanh lên,” mẹ cô nói với ra từ phòng giặt. “Chúng ta phải đi trong năm phút nữa mà con còn chưa đánh răng và chải đầu. Đã tìm thấy cặp sách chưa hả cô nương? Cả cây sáo nữa?”
Zoe đảo mắt và ăn một muỗng đầy ắp ngũ cốc khác, ánh mắt vẫn dõi theo Decker. “Chú đã tìm thấy người xấu chưa?” cô bé hỏi.
“Chưa. Chú vẫn đang tiếp tục.”
“Tóc của chú trông thật buồn cười.”
“Nó thường trông vậy mà.”
“Không, ý cháu là tất cả đều bị kẹt ở giữa.”
“Chú, ờm, vô tình dính ít keo ở đó.”
Zoe có vẻ hí hửng. “Cháu từng bôi keo lên tóc một lần. Nhưng không phải tai nạn đâu. Mẹ cháu giận lắm. Mẹ phải dùng kéo để cắt nó ra. Chú muốn cháu cắt nó ra cho chú không?” Cô bé hạ giọng. “Mẹ không đồng ý việc cháu dùng kéo khi không có mặt mẹ, nhưng chúng ta không cho mẹ biết là được.”
“Cám ơn cháu, nhưng chú nghĩ mình sẽ để kệ nó.”
Zoe quay lại với món ngũ cốc của mình, vẻ thất vọng hiện rò.
Amber xông vào bếp. “Được rồi, con xong chưa?” cô hỏi con gái mình.
“Con vẫn phải đánh răng và chải tóc. Và con không thể tìm thấy cây sáo của mình.”
“Mẹ biết hôm nay là sinh nhật của con, nhưng đi thôi, cô gái ạ.”
Zoe đưa cái chén mới vơi đi một nửa của mình lên. “Nhưng mẹ ơi,” cô bé bắt đầu nài nỉ.
“Ồ, không, con sẽ không làm trò đó nữa. Con có thể ăn nốt trong xe. Đi ngay! Và đừng bước xuống cầu thang mà không mang theo cây sáo. Mẹ thấy nó trên tủ quần áo của con đêm qua.”
Zoe từ từ đứng dậy, vẫy tay chào tạm biệt Decker một cách yếu ớt.
“Chúc mừng sinh nhật Zoe,” Decker nói.
Sau khi cô bé rời khỏi phòng, Amber hít thở sâu vài hơi. “Trẻ con là thế đấy.”
“Ừ,” Decker nói.
“Tôi chưa có con trai nhưng chúng không thể khó chịu hơn con gái được.”
“Tôi cũng chưa bao giờ có con trai.” Decker nói, “Chỉ có con gái.”
Amber cứng người và từ từ ngồi xuống đối diện với Decker.
Cô nói một cách lo lắng, “Alex đã nói với tôi về...”
“Ừ,” Decker nói.
“Tôi rất xin lỗi.”
“Ừ,” Decker nói.
Khi anh không nói gì nữa, Amber đứng dậy và nói một cách lúng túng, “Tôi...ừm, tôi phải đưa Zoe đến trường.”
“Ừ,” Decker nói, chú mục xuống bàn.
Vài phút sau, Jamison đến ngồi cùng anh và tự rót cho mình một tách cà phê.
“Tôi đã nhìn thấy Đặc vụ Kemper đêm qua, hoặc sáng sớm nay, tùy vào cách cô gọi,” anh nói.
Cô ngồi xuống đối diện với anh. “Ở đâu?”
“Tại ngôi nhà nơi chúng ta tìm thấy vụ án mạng.”
“Anh làm gì ở đó?”
“Tôi không ngủ được. Đi bộ dọc qua Ngôi nhà Án mạng. Gặp Fred Ross, người hàng xóm mà Green và Lassiter chưa nói chuyện cùng. Ông ta là một lão già khó nhằn cấm cảu với một khẩu súng shotgun đã cưa nòng giấu sẵn dưới tấm chăn của lão. Tôi còn tưởng lão ta định bắn mình.”
“Chúa ơi, Decker, anh không thể đi ngủ như những người bình thường khác sao?”
“Ông ta nói rằng mình không có nhà vào lúc đó. Nhưng ông ta cũng nói thêm một điều khá thú vị.”
“Gì cơ?”
“Ông ta nói rằng rồi tôi sẽ nhận ra rằng không có gì thực sự là bất hợp pháp ở Thị trấn Baron.”
Cô cau mày. “Ý ông ta là gì?”
“Tôi không biết. Sau khi tôi rời khỏi đó, tôi bèn đi bộ quay lại đây thì Kemper bước ra từ Ngôi nhà Án mạng.”
“Cô nàng vẫn giữ thái độ ấy hả?”
“Không, thực ra dường như cô nàng có dịu đi đôi chút. Cô ta nói với tôi vài điều về hai người đàn ông đã chết. Họ là đặc vụ DEA. Will Beatty và Doug Smith. Beatty là người ở dưới tầng hầm. Hai đặc vụ ngầm, đúng như tôi nghĩ. Chỉ có điều cô ta nói rằng họ đã trở mặt.”
“Trở mặt? Nghĩa là sao?”
“Họ bị cáo buộc giết một tên tội phạm mà họ làm việc cùng. Tên hắn là Randy Haas. Và có vẻ như Beatty và Smith đã bị giết trước đó và bị đóng băng để gây khó khăn cho việc xác định thời điểm tử vong. Kemper đã nhờ chuyên gia giám định pháp y của riêng mình vì cô ta không tin tưởng chuyên gia địa phương.”
“Chà, anh cũng đâu tin tưởng ông chuyên gia ấy. Tôi đoán điều này chứng tỏ anh đã đúng.”
“Beatty chết vì dùng quá liều một loại thuốc ma túy nặng đô, rõ ràng là bị cưỡng bức tiêm thẳng vào người. Smith bị siết cổ nhưng không phải bởi sợi dây treo xác anh ta.”
“Vậy là họ đã được đưa đến ngôi nhà đó sau khi đã chết?”
“Có vẻ như vậy.”
“Tại sao lại rắc rối đến vậy?”
“Tôi không biết.”
“Quá rủi ro khi đưa hai thi thể đến ngôi nhà đó. Bất kì ai cũng có thể tình cờ nhìn thấy gì đó.”
“Tôi biết. Phần đó tôi không thể giải thích được.”
“Vậy là Beatty và Smith đã bị tha hóa?”
“Kemper cho là thế.”
“Còn anh? Anh nghĩ sao?”
“Tôi chưa biết đủ để nghĩ ra bất cứ điều gì. Tôi vẫn đang thu thập thông tin.”
“Vậy ta phải làm sao?”
“Chúng ta sẽ tiêp tục điều tra. Tiếp theo là Bradley Costa, chủ ngân hàng. Đầu tiên chúng ta sẽ đến chỗ anh ta làm việc. Và sau đó là nhà riêng. Rồi chúng ta kiểm tra Michael Swanson. Và cuối cùng tôi muốn đến nói chuyện với John Baron Đệ tứ.”
“Baron ư? Tại sao?”
“Như tôi đã nói trước đây, tôi nghĩ anh ta nói dối về việc không quen biết ai trong số nạn nhân. Bất cứ ai nói dối về những điều như vậy, tôi đều muốn hiểu rõ hơn về người đó.”
“Theo những gì anh nói, anh ta có vẻ là một người thú vị.”
“Anh ta đúng là một người thú vị. Nhưng điều đó không có nghĩa là anh ta không dính líu đến việc này.” Anh trầm ngâm nói thêm, “Tôi tự hỏi tại sao anh ta ở lại một thị trấn căm thù anh ta?”
“Có lẽ anh ta là một kẻ thích bị trừng phạt.”
“Hoặc có thể có một lí do khác.”
Decker đưa tay với lấy tờ giấy đầy những con số trên kệ bếp và giơ lên.
“Gì đây?” Cô hỏi.
Decker giải thích về việc Zoe đã kiểm tra trí nhớ của anh.
“Tôi nghĩ trí tò mò của Zoe thực sự bị anh cuốn hút.”
“Vấn đề không phải ở chuyện ấy. Tôi đã nhìn lại trang giấy sau khi bị chấn động và tôi không thể nhớ nổi hai con số cuối cùng. Sau đó, tôi nhìn lại một lần nữa, lần này tôi có thể nhớ được hai số cuối, nhưng lại không nhớ ra vài con số ở giữa.”
“Anh nghĩ rằng chuyện đó có liên quan đến chấn thương đầu?”
“Tôi không biết. Có khả năng đó. Có lẽ đó là chuyện đã xảy ra.”
Nhìn anh ủ rũ đến nỗi Jamison phải nói, “Decker, trí nhớ phi thường của anh thật tuyệt vời. Nhưng đó không phải là điều duy nhất khiến anh trở nên xuất sắc trong công việc. Anh đã là cảnh sát hơn hai mươi năm. Anh nhìn ra được nhiều thứ. Anh cũng suy luận ra mọi việc theo cách rất riêng, không giống như những người khác tôi từng gặp. Và anh không bỏ cuộc.”
“Có lẽ vậy.”
“Không phải là ‘có lẽ’, hay ‘có thể’ gì cả.”
“Cám ơn, Alex. Tôi rất trân trọng điều đó.”
“Chà, có lẽ chấn động đó cũng đã mang lại một số kết quả tích cực.”
“Ý cô là sao?”
Cô thở dài. “Đừng bận tâm.” Jamison ngước nhìn anh, chạm tay vào tách cà phê của cô. “Kemper có thật sự không bận tâm đến việc chúng ta tham gia vụ này không?”
“Tôi nghĩ vậy. Nhưng ngay cả khi cô ta thấy bận tâm, tôi vẫn sẽ làm.”
“Anh không bao giờ lo lắng về yếu tố chính trị hoặc ngoại cảnh của bất kì tình huống nào, phải không?”
Decker trả lời: “Khi dính đến án mạng, tôi chưa từng thấy lí do phải bận tâm đến mấy thứ đó.”