← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 24

DECKER NHÌN QUANH và cau mày. Anh không thích ngân hàng kể từ hồi bên ngân hàng tịch thu cả nhà và xe ở Burlington, khiến anh không có mái che trên đầu và chẳng có ghế lái dưới mông.

Văn phòng của Bradley Costa tại Ngân hàng Quốc gia Thị trấn Baron rộng rãi và chứa đầy các vật lưu niệm từ các sự kiện địa phương. Ngân hàng đã tài trợ đủ mọi thứ từ các cuộc thi hùng biện của trường trung học đến các đội bóng chày thiếu nhi, cũng như các chi nhánh của Kiwanis và VFW tại địa phương.

Nằm trên bàn là Chìa khóa danh dự 1 được thành phố trao tặng. Không có ảnh gia đình vì Costa vẫn độc thân và không có con. Theo tìm hiểu được thì anh ta sinh ra ở Queens, New York, học đại học tại Syracuse, lấy bằng MBA tại NYU, và làm việc ở Phố Wall trước khi chuyển đến Thị trấn Baron.

1 Chìa khóa danh dự (Key to the city) là một dạng huân chương dưới hình dạng một chiếc chìa khóa được thị trưởng một thành phố trao tặng một công dân có những đóng góp to lớn cho cộng đồng.

Jamison nghiên cứu những bức tranh trên tường. “Chụp ảnh với thống đốc, thị trưởng, hội đồng thị trấn, cảnh sát trưởng. Và trên đó có cả những hội nhóm lâu đời ở địa phương, câu lạc bộ làm vườn của các quý bà, và Hội những người con gái của Cách mạng Hoa Kì. Anh ta chắc chắn là một kẻ dẻo mỏ.”

Decker nhìn quanh căn phòng.

Căn phòng gọn gàng, ngăn nắp, được sắp xếp thông minh. Người đàn ông từng ngồi ngay giữa căn phòng này nay đã bị bắn chết trong một cơ sở sửa chữa ô tô cùng một tay buôn ma túy địa phương mà dường như không có mối liên hệ nào với anh ta.

Họ đã nói chuyện với những người làm việc tại ngân hàng với Costa. Anh được các đồng nghiệp mô tả là một người thân thiện, chăm chỉ và cực kì trung thực. Họ không nghĩ ra được lí do nào mà anh ta bị giết hại, và không ai trong số họ nghĩ rằng anh ta có thể có bất kì mối liên hệ nào với Michael Swanson.

"Anh có nghĩ có lẽ Costa có một cuộc sống bí mật mà không ai khác biết đến?” Jamison hỏi.

Decker nhặt một bức ảnh trên bàn của tay chủ ngân hàng đã chết. Đó là bức ảnh của Costa và một phụ nữ trẻ.

“Tôi biết cô ta,” anh nói.

“Từ đâu?”

“Cô ta là nhân viên pha chế tại quán bar Mercury. Tên cô ta là Cindi. Cô ta và John Baron là bạn của nhau.”

Jamison nhìn lướt qua bức ảnh. “Costa là một chàng trai ưa nhìn. Và Cindi thực sự rất đẹp. Có lẽ họ đã hẹn hò?”

Decker nói: “Hãy thử tìm hiểu xem.”

Jamison đến gặp thư kí của Costa, Emily Hayes, và họ hỏi bà ta về bức ảnh.

Hayes nói, “Tôi nghĩ nó được chụp tại một buổi họp mặt kinh doanh địa phương do Brad tổ chức. Anh ta có quan điểm là những buổi họp mặt như vậy cần tổ chức càng nhiều càng tốt. Thị trấn Baron có một số người thành công và giàu có, và Brad rất giỏi trong việc tiếp cận những người đó. Anh ta tổ chức tiệc cocktail và các sự kiện tại nhà riêng, đại loại như vậy. Chưa từng có ai ở nơi này làm được điều đó. Anh ta là một người thực sự năng nổ. Anh ta có năng lượng mà chúng tôi mong mỏi. Mọi người sẽ rất nhớ anh ta.”

Từ vẻ ngoài và giọng điệu của bà, Decker tự hỏi bà Hayes đã ngoài năm mươi từng có tình ý với anh chủ ngân hàng trẻ tuổi và lôi cuốn hay không.

“Vậy bà biết người phụ nữ này?” Anh hỏi.

“Ồ vâng, đó là Cindi Riley. Cô ta sở hữu quán bar Mercury.”

“Cô ta là chủ sở hữu?” Decker nói với vẻ hơi ngạc nhiên. “Cô ta có vẻ hơi trẻ để làm chủ một quán bar.”

“Chà, cha cô ta sở hữu nó trước đó. Tuy nhiên, bản thân cô ta cũng là một người kinh doanh giỏi.”

“Có phải Costa và Riley đang hẹn hò không?”

“Như tôi được biết thì không phải. Không đâu.”

“Được rồi, nhưng đây là bức ảnh duy nhất trên bàn Costa. Tôi cho rằng hẳn anh ta phải có những bức ảnh chụp cùng rất nhiều doanh nhân khác nữa chứ.”

Hayes có vẻ bối rối. “Tôi không biết phải nói gì với anh. Theo những gì tôi biết, Brad giữ cuộc sống cá nhân của mình tách biệt với công việc. Và tôi không được biết anh ta có hẹn hò với bất kì ai hay không.”

“Còn John Baron thì sao?” Decker hỏi.

Người phụ nữ cau mày. “Anh ta thì sao?”

“Anh ta có phải là khách hàng của ngân hàng không?”

“Vâng, anh ta từng mở một tài khoản ở đây.”

“Anh ta có biết Costa không?”

“Nếu anh ta có biết thì tôi cũng không hề hay biết.” Bà dừng lại và nét mặt trở nên trầm tư. “Giờ khi nghĩ lại, tôi tin rằng ngân hàng đang giữ thế chấp tài sản của Baron. Nhưng tôi không biết chi tiết việc đó.”

“Liệu Costa có xử lí giao dịch đó không?”

“Điều đó chắc chắn là có thể, nhưng tôi không biết chắc. Tôi không có quyền xem xét tài khoản khách hàng và tiết lộ chúng cho bất kì ai.”

“Được rồi, thế ngoài đời bà có quen Baron không?” Decker hỏi.

Hayes mím môi. “Tôi không có.”

Jamison nói: “Giọng bà nghe có vẻ hơi thù địch.”

Hayes nhìn cô vẻ hằm hằm. “Ông tôi đã chết ở một trong những hầm mỏ của nhà Baron. Và mẹ tôi đã phải lao lực ở nhà máy dệt trong nhiều năm. Rồi một ngày nọ, bà đến nhà máy nhận ca làm và nhìn thấy thông báo trên cửa nói rằng nhà máy đã đóng cửa. Vĩnh viễn. Không hề báo trước. Lẽ ra phải có một kế hoạch lương hưu. Nhưng cũng không có thứ đó nốt. Bà qua đời ngay sau đó, có lẽ do áp lực cuộc sống quá lớn.”

“Nhưng chẳng phải nhà Baron đã sang tay mọi thứ từ rất lâu trước đó hay sao?” Decker hỏi.

Bà khoanh tay trước ngực và nhìn anh.

“Thế anh có thực sự nghĩ rằng nếu nhà Baron vẫn còn nắm quyền thì công nhân có được đối đãi khác gì không?”

Decker nói, “Bà có thể cho chúng tôi biết điều gì khác về Costa không? Anh ta có đến làm việc vào ngày anh ta mất tích không?”

“Có. Anh ta đã làm việc cả ngày. Ông Beecher, chủ tịch của chúng tôi, đã gọi cảnh sát khi Brad không đi làm vào ngày hôm sau và chúng tôi đã không thể liên lạc được với anh ta.”

“Nhưng dường như không có gì khác thường tại nơi làm việc hôm đó?”

“Như tôi biết thì không. Anh ta vẫn như vậy. Cảnh sát cũng hỏi tôi câu đó, và tôi đã trả lời giống hệt.”

“Vậy sau giờ làm việc, anh ta có kế hoạch gì vào đêm đó không?”

“Như tôi biết thì không, nhưng dù sao thì anh ta cũng sẽ không nói với tôi.”

“Costa có vấn đề gì với ai ở đây không?” Decker hỏi. “Hoặc có thể với một trong những khách hàng của anh ta?”

“Như tôi biết thì không?”

“Bà cứ lặp đi lặp lại mỗi câu ấy.” Decker nói, “Bà có thực sự biết rõ không?”

Bà ta hơi bối rối rồi nói, “Tôi là thư kí của anh ta, vậy nên nếu có gì đó thì tôi phải biết. Anh ta hòa thuận với mọi người ở đây. Trên thực tế, mọi người đều thích anh ta. Anh ta là một người rất vui vẻ. Đối với khách hàng, chắc chắn ngân hàng đã phải thu hồi một số khoản vay và tịch thu một số tài sản. Nhưng mọi người ở đây sẽ thanh đoán hóa đơn của họ nếu họ có thể. Nếu họ không thể chi trả và phải mất nhà hoặc mất xe, họ hiểu điều đó mà. Hợp đồng là vậy, phải tuân theo thôi.”

“Mọi người ở đây có suy nghĩ thật thấu đáo.” Decker nói, nhưng giọng điệu thì cho thấy anh hoàn toàn không tin điều đó.

“Rồi anh sẽ đến tư gia của Costa chứ?” Hayes hỏi.

“Sao bà hỏi vậy?” Decker nói.

“Chỉ là muốn nhờ anh tưới mấy cây hoa ở đó.”

“Vậy là bà đã đến đó?” Decker nói.

“Tôi hỗ trợ một số buổi họp mặt kinh doanh của anh ta tại tư gia,” bà nói một cách nghiêm trang.

Sau khi họ rời khỏi tòa nhà, Jamison nói, “Chà, bà ta kín miệng phết, nhưng có lẽ bà ta cũng không biết gì cả.”

“Hoặc có thể bà ta đang nói dối,” Decker trả lời.