← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 25

CHÀ, ĐÚNG LÀ CHỖ HOA NÀY CẦN TƯỚI NƯỚC,” Jamison nói sau khi quan sát.

Họ đang đứng giữa khu đất của Costa ở trung tâm Thị trấn Baron.

Không gian thoáng đãng và mát mẻ, có tường lộ gạch, phong cách bài trí nội thất hẳn là kết tinh của nguồn tài chính dư dả với bàn tay của dân thiết kế chuyên nghiệp.

“Thật tuyệt,” Jamison nói khi cô nhìn quanh không gian. “Đúng là cho không tiếc tiền. Có một tấm bảng ở tầng dưới nói rằng đây từng là một trong những nhà máy dệt cũ. Ít nhất thì gia đình Baron đã để lại một thứ gì đó cho người dân thị trấn.”

“Chà, Costa sẽ không còn hưởng thụ nơi này nữa,” Decker lưu ý.

Anh nhìn lướt qua cái kệ xây liền tường. Trên đó là những bức ảnh khác nhau đã được đóng khung.

Anh đi qua và nghiên cứu từng cái một.

“Nhìn này.”

Jamison bước qua.

Anh chỉ vào bức ảnh đội bóng chày thiếu nhi cầm biểu ngữ.

“Thì sao? Chúng ta đã thấy ở văn phòng của anh ta rằng ngân hàng tài trợ cho các đội bóng chày.”

“Đúng vậy, nhưng hãy nhìn huấn luyện viên đi.”

Jamison đưa mắt qua người đàn ông cao gầy đang mỉm cười trong bức ảnh.

“Đẹp trai đấy. Anh ta là ai?”

“John Baron.”

“Cái gì? Đừng đùa tôi.”

Anh nhìn vào ngày tháng được khắc trên khung ảnh. “Bức ảnh này được chụp một năm trước. Tức là, Baron đã huấn luyện một đội bóng chày được ngân hàng tài trợ nhưng lại không hề quen biết Costa - một tay tai to mặt lớn ở ngân hàng?”

“Chà, tôi đoán là có thể lắm. Ý tôi là, nha không cần phải gặp huấn luyện viên để tài trợ cho một đội bóng. Anh chỉ cần viết séc.”

“Nhưng đây là bức ảnh duy nhất liên quan đến việc kinh doanh ở đây.” Decker nói, “Phần còn lại là tranh phong cảnh núi, sông và các điểm tham quan khác của khu vực. Costa có thể là một nhiếp ảnh gia nghiệp dư. Nhưng tại sao chỉ bức ảnh này được đặt ở đây? Các bức ảnh khác của đội bóng chày thiếu nhi đang ở trong văn phòng anh ta.”

“Tôi không biết.”

Anh bước tới cửa sổ và chỉ tay. “Đó chắc hẳn là nơi ở của John Baron trên đồi.”

Jamison cũng đến bên cửa sổ. “Chà, nhìn từ đây thôi là thấy nó đồ sộ rồi.”

“Và dường như đang sụp đổ.”

“Tôi đoán phí duy trì chỗ đó là không tưởng. Chỉ để sưởi ấm chỗ đó thôi là phải tốn cả núi tiền rồi.”

“Tôi không nghĩ Baron còn gia sản nào nữa, giờ chẳng còn gì.”

“Anh ta có thể chỉ đang sống trên một phần chỗ đó thôi.”

“Chi phí trang trí chỗ như này không hề rẻ,” Decker nói, quay lại căn hộ.

“Tôi đoán công việc của Costa được trả lương tương đối tốt. Tôi cũng đoán rằng chi phí sinh hoạt ở đây là khá thấp. Và anh ta có lẽ đã tiết kiệm được một số tiền từ hồi ở New York.”

“Được rồi, nhưng tại sao lại chọn chỗ này?”

“Gì chứ?”

“Anh ta đã làm việc ở Phố Wall. Tại sao phải đến Thị trấn Baron và làm việc trong một ngân hàng địa phương? Lần cuối tôi kiểm tra, họ có ngân hàng đặt ở Phố Wall. Quay về đây có dường nha hoàn toàn trái ngược với lối sống trước kia của anh ta.”

Jamison trả lời: “Một số người muốn thay đổi.”

“Thay đổi nhiều vậy sao? Đi đến một thị trấn bên lề lụi tàn? Anh ta mong đợi những gì?”

“Rằng anh ta sẽ có cơ hội và mọi thứ sẽ thay đổi. Giống như thư kí của anh ta nói, anh ta hạnh phúc, anh ta đang mở rộng việc kinh doanh. Anh ta đã có được cả căn nhà này?”

“Và cuối cùng anh ta đã chết vì một phát súng, bị treo cổ trên dây xích trong một cơ sở sửa chữa ô tô với một vết bỏng trên trá. Cơ hội tốt ghê.”

“Decker, anh ta không biết trước điều đó sẽ xảy ra,” Jamison nói.

Decker không trả lời. Anh chỉ tiếp tục nhìn xung quanh.

Jamison nói, “Green nói với chúng ta rằng Joyce Tanner đã bị JC Penney cho nghỉ việc. Việc này không có gì bất thường. Năm người khác bị cho nghỉ việc cùng lúc. Và sau đó cửa hàng đóng cửa. Không có liên hệ với Costa, ít nhất như chúng ta thấy. Cũng không có liên hệ đến Babbot. Chúng ta chưa kiểm tra Michael Swanson. Có lẽ họ đều mua bán ma túy từ hắn.”

“Chúng ta không tìm được bất kì đồ nghề tiêm chích ma túy nào tại chỗ của Babbot. Cũng không tìm thấy cái nào ở đây hoặc tại căn hộ của Joyce Tanner. Và chưa một ai trong số những người chúng ta từng thẩm vấn đề cập rằng họ nhận thấy Costa, Tanner hoặc Babbot có dấu hiệu sử dụng trái phép chất ma túy.”

“Nhưng bằng cách nào đó ma túy có thể vẫn dính líu vào vụ này. Babbot đang dùng thuốc giảm đau hạng nặng. Và DEA cũng đã có mặt ở đây.”

Decker gõ gõ lên bức tường kính nhìn ra thành phố.

“Có lẽ họ không có mối liên hệ nào với nhau,” anh nói.

“Có nghĩa là cái chết của họ là ngẫu nhiên?”

“Không hẳn.”

“Chà, nếu họ không có mối liên hệ với nhau, thì theo lẽ thường, chẳng phải những cái chết đó là hoàn toàn ngẫu nhiên sao?”

“Không phải, nếu bốn người họ đều có mối liên hệ với một người khác, nhưng không phải với nhau. Một con nhện trong mạng nhện, trung tâm của mọi sự việc. Chính người đó là mẫu số chung.”

Jamison ngồi xuống ghế và nghiền ngẫm điều này.

“Nhưng người đó có thể là ai?”

“Chà, nếu tôi biết thì tôi đã phá được vụ này rồi.” Decker nói, “Đi nào.”

Jamison bật dậy. “Đi đâu?”

“Nơi ở cuối cùng của Michael Swanson.”

Nơi ở cuối cùng được xác định của Swanson, do Thanh tra Green cung cấp, là một nhà nghỉ ở khu vực Thị trấn Baron, theo như Decker và Jamison thấy thì nơi này cũng sắp đổ nát đến nơi.

“Có vẻ giống nơi tôi từng sống,” Decker nói khi anh nhìn quanh căn phòng nhỏ có bồn tắm chung ở hành lang.

Họ được quản lí nhà nghỉ cho biết Swanson đã rời khỏi đó 2 tháng trước. Không có địa chỉ chuyển tiếp. Họ quay trở lại văn phòng quản lí sau khi nhìn qua căn phòng trống. “Cảnh sát có đến không?” Jamison hỏi.

Người quản lí, một người đàn ông tóc nâu, mảnh khảnh khoảng năm mươi, gật đầu. “Và tôi đã nói với họ tương tự điều tôi nói với anh chị. Mike đã rời khỏi đây khoảng tám tuần trước. Chưa gặp lại anh ta kể từ đó.”

“Chà, ông sẽ không gặp lại anh ta nữa đâu, vì anh ta đã chết,” Decker lưu ý.

“Chết tiệt, ai cũng biết Mike bán ma túy. Anh mà sống trong giới ấy thì cũng sẽ chết trong đó.”

“Ông có thể cho chúng tôi biết điều gì khác về anh ta không?” Jamison hỏi.

“Đó thực sự là một chàng trai tốt. Đầu óc không hẳn bình thường lắm, nếu các anh hiểu ý tôi. Nhưng anh ta đã giúp đỡ mọi người xung quanh đây. Hỗ trợ một số cư dân khác. Chỉ trừ khoản buôn bán ma túy, còn lại thì anh ta rất được. Tôi thực sự lấy làm tiếc vì anh ta đã qua đởi.”

“Thế ông cho anh ta ở lại đây dù nghiện ma túy à?” Jamison hỏi.

Người đàn ông nhún vai. “Trời đất ạ, thưa cô, nếu không cho dân nghiện thuê, tôi sẽ không thể cho khoảng một nửa số người ở Thị trấn Baron thuê nhà, bao gồm cả mẹ tôi và bà ấy đã ngoài 70 tuổi.”

“Có ai từng đến thăm anh ta ở đây không?” Decker hỏi.

“Không hẳn. Tôi không nghĩ anh ta có nhiều bạn bè.”

“Ông có gặp anh ta không lâu trước khi mất tích không?”

“Sự thật là, tôi đã không gặp Mike kể từ khi anh ta rời khỏi đây.”

“Anh ta có kẻ thù nào không?” Jamison hỏi.

“Tôi không biết. Nhưng anh ta bán ma túy, nên cũng có thể có.”

“Anh ta có xe hơi không?”

“Không. Nhưng anh ta có một chiếc xe đạp. Anh ta mang nó theo khi rời đi.”

“Ông có biết nó trông thế nào không?” Decker hỏi.

“À, nó có hai bánh xe.”

Cả hai bước ra khỏi nơi đó, không thu được nhiều thông tin hơn trước khi bước vào.

Jamison dựa vào thành xe tải và nói, “Chà, vụ án này chẳng có tiến triển gì mấy.”

Decker nhìn qua vai cô. “Cô thực sự có thể nhìn thấy nó từ khắp mọi nơi ở Thị trấn Baron. Hẳn đó là một điểm nhức nhối đối với người dân địa phương.”

Jamison nhìn vào nơi anh đang ám chỉ đến.

“Gia sản của tổ tiên John Baron?”

“Và là điểm dừng tiếp theo của chúng ta.” Decker kiểm tra đồng hồ của mình. “Giờ này hẳn anh ta dậy rồi.”