CHƯƠNG 26
MỤC NÁT.
Đó là từ đầu tiên xuất hiện trong đầu Decker khi anh nhìn ngắm mặt tiền dinh thự nhà Baron.
Anh đập hai lần vào cánh cửa hai cánh đã sờn mòn nhưng không nghe thấy phản hồi.
Jamison nói, “Có thể anh ta không có nhà.”
“Đây là một ngôi nhà lớn. Có lẽ anh ta phải đi bộ một quãng đường dài mới trả lời được cửa. Và anh ta nói với tôi rằng giờ này anh ta thường ở nhà.”
Một lát sau, quả nhiên họ nghe thấy tiếng bước chân đến gần.
Cánh cửa bật mở và John Baron Đệ tứ xuất hiện.
Decker để ý thấy bộ quần áo anh mặc giống hệt bộ đêm hôm ấy. Tóc anh rối bời và đôi mắt ngái ngủ.
“Chúng tôi đánh thức anh à?” Decker hỏi, nhìn anh thật lâu, vì trời đã xế chiều.
Baron mỉm cười và vươn vai, kéo căng cơ thể to lớn của mình.
“Thực tế là, đúng đấy. Nhưng tất nhiên là tôi đã dậy trước rồi. Lăn ra khỏi giường ngay giữa trưa như thường lệ. Đây chỉ là một giấc ngủ ngắn sảng khoái trước khi tôi lên giường tối nay.”
Anh liếc nhìn Jamison đang mở to mắt. “Và chúng ta có ai đây?” Anh hỏi.
“Xin giới thiệu ở đây chúng ta có Alex Jamison.” Jamison nói, “Tôi là cộng sự của Decker.
“Thật may mắn, Decker,” Baron nói. “Giờ thì, nhân dịp gì mà mọi người ghé thăm tôi đây?”
Decker nói: “Chúng tôi đang điều tra các vụ giết người.”
“Anh đã kể với tôi rồi.”
“Chúng tôi muốn hỏi anh một số câu hỏi.”
Baron vẫn cười tươi. “Tại sao?”
“Chỉ là quy trình thôi.”.
“Đúng. Đó là những gì cảnh sát nói khi họ không có cơ sở để thẩm vấn nhưng vẫn muốn làm vậy. Chà, tôi sẽ rất vui lòng, nhưng với điều kiện là quý cô Alex quyến rũ đây cũng thẩm vấn tôi nữa.”
Anh lùi lại và vẫy họ vào.
Họ bước qua và anh đóng cửa lại sau lưng.
Jamison ngay lập tức rùng mình, vì có một luồn khí lạnh lẽo thổi qua sảnh.
Baron nhận thấy phản ứng đó và nói, “Tận tháng Giêng tôi mới dám bật máy sưởi. Do đó, chúng ta hãy còn vài tháng trước khi hơi ấm quay trở lại. Ở đây dùng lò đốt dầu, cực kì đắt đỏ. Khéo ăn thì no, khéo co thì ấm mà.”
Anh dẫn họ xuống sảnh. Khi đi qua những ô cửa rộng mở hai bên lối đi lớn, họ nhìn thấy những căn phòng rộng lớn với đồ trang trí và đồ đạc có tuổi đời nhiều thập kỉ trước. Sự suy tàn bao trùm lên không gian nơi đây.
Jamison nói: “Nơi này thật đẹp.”
“Thực ra người ta đã thuê một đội thợ thủ công có tay nghề kém cỏi và sử dụng những vật liệu rẻ tiền nhất.”
“Tại sao vây?” Decker hỏi.
“Bởi vì Baron Đệ nhất không muốn lãng phí dù chỉ một xu. Tôi nghĩ hình mẫu của ông là Ebenezer Scrooge 1 . Nhưng ông vẫn muốn biểu tượng sự giàu có của mình được trưng bày cho tất cả thị trấn nhìn thấy. Và đây là kết quả.”
1 Nhân vật chính trong tác phẩm Bài ca Mừng Giáng Sinh của Charles Dickens. Đây là một nhân vật keo kiệt, bủn xỉn, ưa gắt gỏng.
“Còn những người thợ thì sao? Họ không giỏi ư?”
“Ồ, tôi nghe nói rằng họ rất xuất sắc. Nhưng họ ghét chủ của mình và vì vậy họ làm quấy quá cho xong. Ít nhất đó là câu chuyện phiếm lưu truyền trong gia đình tôi.”
Anh chỉ qua ô cửa đang mở. “Phòng để súng.”
Anh dẫn họ vào bên trong một không gian rộng khoảng 10 mét vuông. Trên ba bức tường là hàng dày giá treo súng, nhưng chúng chỉ gồm một vài khẩu súng dài: một khẩu shotgun cũ kĩ, ba khẩu súng săn, và một khẩu súng hỏa mai trông thật trang nhã. Trong tủ kính ở giữa phòng là một vài bộ súng lục, súng blunderbuss, đạn cũ và các loại phụ kiện săn bắn.
“Baron Đệ nhất tự cho mình là chúa tể của thái ấp, và ông cố đầu tư sao cho xứng với cái sĩ diện hão ấy.”
“Ông ấy cũng đi săn à?” Decker hỏi.
“Vì tiền thôi. Và ông không dùng súng. Dùng dao đâm sau lưng người ta.”
Jamison nhướng mày trước nhận xét này. “Rõ ràng là từng có một thời điểm ở đây chứa rất nhiều súng,” cô nhận xét sau khi quan sát.
“Từng có một thời chốn này có biết bao nhiêu là thứ khác nữa kìa. Về phần súng, tôi thỉnh thoảng phải bán bớt để trang trải chi phí cho nơi này. Nhưng như cô có thể thấy rõ, tôi sắp hết thứ để bán rồi. Bây giờ, chào mừng đến thánh địa nhỏ riêng tư của tôi.”
Baron dẫn họ xuống hành lang, vào nơi trông có vẻ là một thư phòng lớn thuộc thời kì đầu thế kỉ XX. Có một bàn làm việc kiểu cổ cỡ đại được đặt gần cuối phòng. Nằm trên đó là một chiếc máy tính cũ, trông lạc lỏng với tất cả những thứ cổ lỗ sĩ xung quanh. Các tủ sách, những chiếc bàn thấp xếp đầy những chồng sách và giấy tờ, cả một quả địa cầu kim loại cổ xưa, và một chiếc ghế dài bọc da gần như lún xuống sàn được đặt quanh phòng. Dựa vào một mặt tường là tủ chén dĩa cổ được chạm khắc rất tinh xảo, trên đó có một hàng chai rượu đã gần cạn với những chiếc li pha lê đặt trước mặt. Có hai chiếc ghế bành khác trong phòng đối diện với bàn làm việc, nơi Baron mời họ ngồi sau khi anh đặt người xuống sau bàn làm việc và di chuyển một vài chồng giấy và sách khỏi tầm nhìn.
Chiếc ghế của Decker kêu cót két một cách đáng ngại dưới trọng lượng của anh, nhưng nó vẫn trụ được.
Phía sau Baron là những tấm màn màu xanh lá cây đậm bị ố vàng.
Decker nhìn chiếc máy tính dày cộm. “Vậy anh làm gì để kiếm sống?”
“Làm sao anh biết tôi không sống nhờ vào khối tài sản kếch xù được để lại cho mình?” Baron hỏi, nhưng nụ cười toe toét của anh cho thấy anh đang không thực sự nghiêm túc. Anh chỉ vào chiếc máy tính. “Tôi thực ra đang hỗ trợ nghiên cứu cho một số giáo sư tại Đại học và Cao học Penn. Thu nhập không phải quá tốt, nhưng tôi có thể làm việc từ xa và kiếm thêm ít tiền.”
“Nghiên cứu về lĩnh vực gì thế?” Jamison hỏi.
“Chủ yếu là lịch sử. Tôi thích nhìn vào quá khứ. Điều đó cho phép tôi quên đi hoàn cảnh hiện tại của mình và khiến tôi không còn thời gian để suy nghĩ về tương lai của mình ra sao, hay chính xác hơn là sự không có tương lai.”
“Anh đã nghiên cứu lịch sử gia đình mình chưa?” Decker hỏi.
“Chỉ là những gì được truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác. Chẳng còn gì là anh không biết khi ở cạnh những người hàng xóm thân thiện như bọn kẻ cướp nhà Baron.”
“Nhắc đến tên Baron.” Jamison nói, “Tôi thắc mắc liệu đó thực sự là tên dòng họ của gia đình, hay do John Baron Đệ nhất tự đặt ra.”
“Theo như tôi biết thì đó là họ thật của chúng tôi, mặc dù tôi cũng không tin là có gì mà cụ tổ tôi không dám làm.”
Anh đặt hai tay sau đầu, ngả lưng ra, đặt đôi chân dài lên bàn và nói, “Được rồi, tôi đã sẵn sàng cho những câu hỏi theo quy trình của anh.”
Jamison lấy máy ghi âm ra.
Khi thấy Decker không làm vậy, Baron nói, “Cộng sự của anh làm hộ anh mọi việc à?”
“Không, tôi có một trí nhớ khá tốt.”
“Tôi chắc chắn rằng điều đó vô cùng hữu ích.”
“Vâng, có thể xem là thế.”
“Vậy thì, đặt các câu hỏi theo quy trình thôi nhỉ?”
“Tôi đã hỏi anh trước đây rằng liệu anh có biết bất kì nạn nhân nào không?”
“Tôi nhớ mang máng vậy.”
“Và anh có nhớ mang máng mình đã nói với tôi rằng anh không quen họ.”
“Cũng có thể.”
“Trả lời có hoặc không thôi, thưa anh Baron,” Jamison chen vào.
Anh nhìn cô và cười xòa. “Alex thân yêu của tôi, bình thường tôi sẽ không do dự trả lời một câu hỏi như vậy, nhưng khi đồng nghiệp của cô hỏi, tôi đã ngấm khá nhiều rượu. Hẳn là tôi say rồi. Đáng ra tôi phải nên đi bộ về nhà. Nhưng mà, tôi đã suýt lao chiếc xe tải của mình xuống sông. Nhưng liệu tôi có thể nói rằng câu hỏi của cô được diễn đạt rõ ràng và rất đúng trọng tâm không?”
Jamison hơi bất ngờ. “Ờ, được rồi.”
Baron quay lại Decker. “Bây giờ tôi đã khá tỉnh táo, chúng ta sẽ thử lại chứ?”
Decker một lần nữa cho anh biết tên các nạn nhân, không nhắc đến các đặc vụ DEA hiện đã xác định được danh tính.
“Chà, tôi đã thực sự sống ở Thị trấn Baron cả đời, chỉ trừ quãng thời gian ngắn ngủi ở trường đại học. Tôi cho rằng nếu những người này sống ở đây cả đời thì tôi đã có thể gặp họ, hoặc biết họ theo cách nào đó mà không thực sự nhớ chi tiết chính xác.”
“Joyce Tanner đã sống ở đây hơn bốn mươi năm. Cô ta trạc tuổi anh. Swanson sống ở đây cả đời nhưng anh ta mới ngoài ba mươi tuổi. Costa và Babbot là những người gần đây mới chuyển đến.”
“Tôi không thể nói rằng mình nhớ ra bất kì ai trong số họ.”
“Chúng tôi đã tìm thấy một bức ảnh chụp anh và một đội bóng chày thiếu nhi. Những đứa trẻ đang cầm biểu ngữ vô địch. Bức ảnh được chụp từ năm ngoái.”
Baron mỉm cười. “Đó là bởi vì chúng tôi đã giành chức vô địch tiểu bang năm ngoái.”
“Xin chúc mừng. Ngân hàng đã tài trợ cho đội của anh, Costa là phó chủ tịch ở đó. Anh ta cũng có một bức ảnh tương tự trong nhà của mình.”
“Thật à? Tôi tự hỏi tại sao anh ấy lại làm thế?” Baron quay sang Jamison. “Tôi đã chơi bóng chày ở trường đại học, được học bổng hẳn hoi. Tôi thực ra đã được đội bóng chày chuyên nghiệp Braves tuyển quân khi đang học năm nhất.”
“Thật ấn tượng,” Jamison nói.
“Tôi là vận động viên ném bóng. Tôi có một cánh tay khỏe mạnh, dẻo dai. Và tôi cũng có thể đánh bóng. Cơ bắp đều chất lượng cả.”
“Vậy chuyện gì đã xảy ra?”
Baron một lần nữa cười trừ. “Đơn giản là do biến cố cuộc sống thôi.” Anh nhìn Decker. “Tôi huấn luyện các đội bóng chày thiếu nhi ở đây trong khoảng mười năm. Và năm cuối cùng của tôi là vào năm chúng tôi giành chức vô địch.”
“Sao lại là năm cuối của anh? Ở đây không thích giành được cúp à?”
“Mọi người nói tôi gây tranh cãi. Dịch nghĩa: Đối với họ, tôi mang ‘đậm chất Baron’.”
“Vậy tại sao họ cho phép anh huấn luyện đội bóng trong một thập kỉ?” Decker hỏi. “Hồi đó anh có ít ‘chất Baron’ hơn bây giờ à?”
“Tôi không chắc. Anh cần hỏi chuyện đó với những cư dân lương thiện của thị trấn này. Có thể vì khi đó họ được ra lệnh và hét vào mặt tôi nếu chúng tôi thi đấu kém. Vậy đó, như để chứng minh cho lí thuyết đó của tôi, có lẽ họ đã bực mình khi tôi huấn luyện một đội vô địch quốc gia và đó là lí do khi tôi xuất hiện trong đợt tập huấn mùa xuân năm nay, tôi đã nhận được thông báo lịch sự rằng họ không cần đến sự hỗ trợ của tôi nữa.”
“Ai nói với anh như vậy?”
“Tôi không nhớ tên của quý ông đó. Chỉ là giọng điệu của anh ta khá là...hân hoan.”
“Tại sao anh ở lại đây, Baron?” Decker hỏi. “Tại sao phải ở lại và hứng chịu lấy tất cả những chuyện vớ vẩn này mỗi ngày?”
Baron nhấc chân khỏi mặt bàn và ngồi ngả người về phía trước. Mặc dù vẻ ngoài của anh giờ nghiêm túc hơn, nhưng vẫn có sự tinh nghịch trong đôi mắt xanh nhạt. “Nghe có vẻ hơi cam chịu, nhưng tôi đã dần thích thú trận đấu tay đôi này. Và nếu tôi rời đi, điều đó có nghĩa là họ đã thắng. Hơn nữa, tôi còn biết đi đâu đây?”
“Đúng là một cách sống kinh khủng đó.”
“Đúng không? Dù sao cuộc sống khiêm tốn của tôi là thế đấy.”
“Vậy anh vẫn khăng khăng rằng mình không biết Bradley Costa?”
“Tôi không thể nói là có được. Tôi chỉ huấn luyện bọn trẻ. Ngân hàng đã trả tiền cho đồng phục, bóng chày và cả nước trái cây đóng hộp.” Anh đột ngột đứng dậy. “Tôi sẽ đưa mọi người đi tham quan một vòng quanh nhà, nhưng hai người có thể tiêm phòng uốn ván trước đã. Hay tôi đưa hai người đi tham quan khu đất nhé? Chúng không còn hoành tráng được như trước đây, nhưng vẫn giúp anh thoát khỏi không khí nhạt toẹt ở Thị trấn Baron trong khoảng nửa giờ. Và một chuyến đi bộ khá thú vị, hay đúng hơn, khá ma quái đến khu hầm mộ của gia đình.”
Trước khi họ kịp trả lời, anh cứ thế bước ra khỏi phòng.
Jamison nhìn Decker. “Chà, cứ thế mà bước ra ngoài. Anh thấy giống ai không?”
Anh nhìn cô. “Ai?”
Cô trợn tròn mắt hết cỡ, nhìn lại anh.