← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 27

BARON QUÀNG LẤY tay Jamison khi mọi người rảo bước theo con đường trải nhựa đầy gió về phía khu nghĩa trang gia đình Baron.

“Tất nhiên giờ đó là một quan niệm cổ hủ,” Baron nhận xét. “Mai táng trong khu đất của mình. Nhưng thời đó người ta làm thế. Đó là lí do của việc có hẳn một con đường trải nhựa như thế này, để cho đám đưa tang đi dọc đến tận chỗ hạ huyệt. Tôi thậm chí đã có một chỗ riêng trong này, chờ đến lúc tôi tắt hơi thở cuối cùng. Tôi hi vọng khi đó tôi sẽ có đủ tiền để được chôn cất ở đây.”

Jamison hỏi, “Anh có muốn được chôn cất ở đây không?”

“Tôi không muốn chết chút nào, nhưng ta đâu quyết định được điều đó mà nhỉ?”

Xung quanh khu vực này có một bức tường gạch cao hơn một mét tám, được bao quanh bởi những tán cây rậm rạp, càng khiến cho mọi thứ trở nên u ám hơn.

“Đúng vậy, ở đây rất ngột ngạt,” Baron nói, đáp lại bộ mặt u ám của Jamison.

Anh lấy ra một chiếc chìa khóa trong túi và mở cánh cổng sắt hoen gỉ, lối vào duy nhất dẫn đến khu chôn cất.

Anh chỉ vào dòng chữ được viết trên một tấm bảng đồng bắt vít vào bức tường cạnh cổng.

“Đó là tiếng Latinh à?” Jamison hỏi.

“Trúng phóc đấy, Alex,” Baron đáp lại.

“Trên đó viết gì thế?” Decker hỏi.

“Đại loại kiểu ‘Ân đền oán trả’,” Baron trả lời.

“Tấm bảng đó đâu có viết như thế đâu,” Jamison cười lớn nói.

“Chà, có lẽ đó là ngụ ý của tấm bảng. Nếu dịch sơ, dòng chữ đó đại để như sau, ‘Đây là nơi yên nghỉ muôn đời của gia tộc Baron vĩ đại. Đám dân đen hãy nhớ lấy’.”

Jamison mỉm cười.

Anh dẫn họ vào bên trong khuôn viên rộng rãi. Hầu hết các ngôi mộ được đánh dấu bằng một miếng đá cẩm thạch hoặc đá hoa cương tinh xảo với tên người chết trên đó. Tất cả các phiến đá đều được sắp xếp ngay ngắn và thẳng hàng một cách hoàn hảo. Ở đây rõ ràng có bàn tay con người chăm sóc. Chính giữa khu vực này là một hàng lăng mộ lớn bằng đá cẩm thạch bị ố vàng bởi các yếu tố tự nhiên.

Baron dẫn họ đến đó và vỗ nhẹ vào cánh cửa sắt gỉ sét là lối vào hầm mộ. Các viên đá cẩm thạch trên khắp cánh cửa đều ố vàng do bị xâm thực bởi kim loại. các Bức tường bên ngoài bám đầy bụi bẩn và những vệt trắng xen lẫn những vết gỉ sét và những mảng nấm.

“Yên nghỉ nơi đây là người sáng lập và ân nhân chúng tôi, John Quarles Baron Đệ nhất như đã nói ở trên,” anh tuyên bố. “Ông cùng với vợ, Abigail, và các con mình đã nằm xuống đây. Cùng những thành viên khác trong gia đình qua đời sau đó.”

“Bên trong hẳn phải rộng rãi lắm,” Decker lưu ý.

“Nơi này cũng nói lên một mâu thuẫn khác với những cư dân sống ở Thị trấn Baron, rằng đến nơi an táng của nhà Baron còn tử tế hơn chỗ họ ở.”

Decker chú ý thấy một bên của lăng đã bị lún xuống đất chừng chục phân. “Hẳn là vấn đề về kết cấu?” Anh hỏi.

“Tôi nghĩ chúng ta có thể quy cho tính ky bo của ngài Baron, dù đây là nơi an nghỉ cuối cùng của ngài ta.”

Jamison nhận xét: “Nơi đây khá âm u.”

“Thỉnh thoảng tôi xuống dưới đây để chăm sóc khuôn viên và các bia mộ khác. Nhưng tôi không ngó ngàng đến nơi này. Cô không thể xịt nước cao áp để rửa thứ này hoặc sử dụng acid để làm sạch. Làm như vậy sẽ khiến nó hư hỏng hoặc khiến tấm đá cẩm thạch rã ra. Và tôi sẽ không chà nó bằng tay. Tôi sẽ không làm điều đó ngay cả nếu tôi có yêu quý Baron Đệ nhất đến mấy, còn thực tế tôi không mảy may đoái hoài gì cả.”

Anh giơ một chiếc chìa khóa khác lên. “Mọi người có muốn xem bên trong không?”

Jamison ngay lập tức lùi lại, nhưng Decker nói, “Chắc chắn rồi.”

Baron mở khóa và đẩy cửa ra. Anh dẫn đường vào trong.

Ở hai bên là các quan tài được đặt trong các kệ dài trên tường. Ở chính giữa là một hầm mộ lớn bằng đá hoa cương đã xỉn màu bởi thời gian và nấm mốc. Baron đưa họ đến gần đó.

“Đây là cụ tổ của tôi, thân xác không còn nguyên vẹn, nhưng chí ít cũng còn được chiêm ngưỡng xương cốt. Ngài cố nhiên phải được đặt ở vị trí trung tâm.”

Decker và Jamison nhìn xuống nơi an nghỉ cuối cùng của John Baron Đệ nhất.

“Thật ấn tượng,” Decker nói. “Mọi người ở đây đầu là người nhà Baron à?”

Baron nhún vai. “Tôi thực ra chưa bước chân vào đây từ hồi còn nhỏ và lúc bà tôi qua đời. Bà yên nghỉ ở đó,” anh nói thêm, chỉ vào một cái quan tài đặt dọc theo bức tường bên trái. “Tôi nhớ lại rằng lúc ấy đối với tôi đây là nơi đáng sợ nhất từng đặt chân đến và chỉ mong mỏi được bước ra ngoài.”

Decker tiếp tục nhìn không gian xung quanh. Ở đây nồng nặc mùi ẩm mốc. Hai trong số các bức tường bị thứ gì đó giống như nấm mốc phủ đen kịt. Một bức tường khác có nhiều vệt màu trắng, giống hệt những vệt trắng ở bức tường bên ngoài. Trần nhà bị thấm nước và ố vàng.

Anh tiến về phía trước và va chân vào một quan tài đặt nhô ra.

Xoa xoa đùi, anh nhìn xuống cái tên được khắc trên đá cẩm thạch.

Abigail Baron.

Baron để ý thấy Decker đang nhìn gì và nói, “Ông rõ ràng chỉ muốn tận hưởng giấc ngủ ngàn thu của mình trong cô độc, đến vợ mình còn bị chôn sang một bên.” Anh nhìn xung quanh. “Nơi này chật kín rồi, không còn chỗ nữa. Thế nên chỗ của tôi là ở bên ngoài.”

“Tôi có thể hiểu tại sao anh muốn rời khỏi đây hồi còn nhỏ,” Jamison nói, chậm rãi nhìn xung quanh. “Ý tôi là, tất cả nơi đây đều gợi đến...sự chết chóc.”

Baron dẫn họ quay ra ngoài và khóa cửa lại.

Jamison bước sang một bên lăng mộ và kiểm tra những ngôi mộ có vẻ mới hơn cả trong khuôn viên, dù theo niên đại trên bia mộ, chúng đã hơn ba mươi năm tuổi.

“Đây là cha mẹ anh à?” Cô hỏi.

Baron từ từ quay ra khỏi lăng mộ và nhìn vào hai tấm bia.

“Cha tôi, Benjamin và mẹ tôi, Dorothy. Ra đi trong sự nuối tiếc của mọi người, như người ta thường hay nói.”

Decker bước tới đọc thông tin trên bia mộ. “Họ chỉ ở độ tuổi bốn mươi. Và họ chết trong cùng một ngày. Chuyện gì đã xảy ra?”

“Tôi cũng không chắc,” Baron nói khi bước đến.

Decker và Jamison thắc mắc nhìn anh. “Ý anh là gì?”

Decker hỏi. “Anh phải biết họ đã chết như thế nào chứ.”

“Vài người tin rằng họ chết trong một vụ tai nạn. Và có vài người tin rằng họ đã tự tử.”

“Anh tin vào giả thuyết nào?” Jamison hỏi.

“Chẳng cái nào hết.”

“Vậy anh nghĩ tại sao họ qua đời?” Cô nói.

Anh nhìn thẳng vào cô. “Tôi nghĩ họ đã bị sát hại.”

Jamison ngạc nhiên nói: “Đó là ba khả năng hoàn toàn khác nhau.”

“Đúng vậy.”

“Tại sao anh nghĩ rằng họ đã bị mưu sát?” Decker hỏi.

“Hãy tản bộ nào. Có một cái hồ lớn trong khuôn viên. Và dù mùa hoa nở trôi qua đã lâu, những tán lá của hoa đỗ quyên nhìn vẫn đẹp đấy,” anh nói với giọng trầm buồn.

Baron dẫn họ xuống một con đường mòn qua những tán cây. Đi sâu hơn rồi anh rẽ phải.

“Các khu vườn từng bao phủ toàn bộ khu đất đến tận cùng nơi có con đường dẫn vào thị trấn.” Anh giải thích. “Nhưng phần lớn đất đai đã bị bán tháo trong những năm qua. Dù không còn nhiều, nhưng tôi nghĩ những phần đất còn lại là những phần đẹp nhất.”

Anh dẫn họ ra khỏi rừng và đi qua một hàng dài cây đỗ quyên, đến một cái hồ lớn mà một nửa bề mặt được bao phủ bởi thảm thực vật. Mặt đất quan cái hồ đều dốc xuống.

“Tôi thường đến đây khi còn nhỏ,” Baron nói, nhìn vào mặt nước khi họ đến gần bờ. “Chúng tôi không bao giờ được bơi trong đó. Cô thấy đám dây leo phát triển dữ dội chứ? Các dây leo đó kéo dài tới tận đáy. Rất dễ bị vướng vào chúng. Thật vậy, một trong ecụ cố của tôi suýt chết đuối trong cái hồ này. Kể từ đó, chúng tôi chỉ tới đây để ngắm cảnh. Hoặc đi một chiếc thuyền nhỏ qua bờ bên kia. Phần giữa hồ khá sâu. Và ở đây từng nuôi cả cá, nhưng đó là chuyện của ngày xưa rồi.”

“Thế còn cha mẹ anh?” Jamison nhắc.

“Cha mẹ tôi đã chết tại đó,” anh nói đơn giản.

“Nhưng anh vừa nói không ai được bơi ở hồ.”

“Họ không bơi ở đó. Họ đã ở trong chiếc xe của mình.”

Decker nói, “Làm sao một chiếc xe đến được tận đây?”

“Hồi đó có một con đường dẫn từ nhà ra đây. Từ lâu ông cố của tôi đã cho xây nó. Vào cái hồi tiền bạc còn dư dả. Cả nhà sẽ lái xe đến đây và đi dã ngoại. Tôi được kể rằng cả nhà có khi dành cả ngày ở đây. Khi tôi còn là một đứa trẻ, tôi nhớ cha tôi đã đưa tôi và mẹ xuống nơi này, dù một chuyến dã ngoại kéo dài cả ngày là quá xa xỉ với chúng tôi. Nhưng nó vẫn thật vui. Một trong những quãng thời gian hạnh phúc nhất của tôi là ở đây cùng cha mẹ mình.”

Anh ngồi xếp chân trên cỏ. Decker và Jamison vẫn đứng.

“Còn giờ đôi khi tôi đến đây để suy nghĩ. Và nhìn xuống mặt nước. Và uống rượu,” Baron nói thêm. “Lúc đó tôi đang học đại học, mới bắt đầu năm thứ hai thì tôi nhận được cuộc gọi từ cảnh sát. Họ đã tìm thấy cha mẹ tôi trong xe hơi của họ dưới đáy hồ. Tất nhiên khi đó họ đã chết được một lúc rồi.”

“Chúa ơi!” Jamison nói.

Baron ngước nhìn cô. “Tôi không tin Chúa có liên quan gì đến chuyện này.” Anh lại quay nhìn mặt hồ.

“Cảnh sát đã nói gì vào thời điểm đó?” Decker hỏi.

“Họ tin rằng đó là tai nạn, hoặc nhiều khả năng hơn, là một vụ tự tử cùng nhau. Thậm chí từ hồi đó chúng tôi đã nghèo nát rồi, mặc dù tôi không biết điều đó. Cha mẹ tôi cảm thấy căng thẳng trong việc duy trì hình ảnh nhà Baron mà không có đủ nguồn lực tài chính. Anh chị thấy ngôi nhà bây giờ ra sao đấy.,đó căn nhà trông khá khẩm hơn do chúng tôi vẫn có thể xoay xở mướn người chăm sóc nhà cửa và vườn tược, nhưng vẫn chật vật lắm. Cha tôi là một người đàn ông giỏi giang. Ông có thể thấy mọi việc đang tiến triển xấu. Ông học đại học luật. Ông học đại học luật. Ông kiếm sống tốt với tư cách là một luật sư, nhưng chừng đó gần như không đủ để níu giữ tất cả những gì nhà Baron đã tích lũy được. Mẹ tôi có một khoản tiền là của hồi môn, nhưng cũng không đủ.”

“Vậy tại sao không bán căn nhà, mảnh đất và chuyển đi?” Jamison hỏi.

“Ngay từ hồi đó ngôi nhà đã bị đem ra thế chấp, nên việc bán nhà là bất khả. Còn chưa kể đến các hóa đơn thuế và cũng như các khoản nợ khác, tất cả đều là lãi lũy tiến. dường như cha tôi càng làm việc chăm chỉ để trả nợ, thì các khoản nợ càng tăng nhanh. Ông vẫn tiếp tục cố gắng, nhưng rồi cuối cùng buộc phải xoay xở kiểu giật gấu vá vai. Tôi biết họ đã rất xúc động khi tôi nhận được học bổng bóng chày vào đại học.”

Decker gợi ý: “Ông ấy hoàn toàn có thể tuyên bố phá sản.”

“Đối với ông đó là vấn đề danh dự. Ông sẽ không rời bỏ nơi này.”

Jamison nhận xét: “Vì vậy, có thể ông đã cảm thấy tuyệt vọng.”

Baron đột ngột đứng thẳng dây. “Không tuyệt vọng đến mức tự tử. và ngay cả khi ông đi đến quyết định đó, ông chắc chắn sẽ không bao giờ đề nghị mẹ tôi tự tử cùng.” Anh dừng lại. “Tôi tin rằng mong muồn của đứa con duy nhất của họ sẽ phải đóng vai quan trọng trước khi đưa ra một quyết định nào như vậy, và cha mẹ tôi sẽ không muốn để tôi một mình.”

“Đó có thể là một vụ tai nạn?” Jamison nói.

“Tôi không tin. Cô không thể vô tình lái xe của mình xuống hồ được. Đó là một hành động cố ý.”

“Nhưng anh nghĩ rằng đó là một vụ án mạng?” Decker nói. “Cha mẹ anh có kẻ thù nào không?”

“Họ có nhiều kẻ thù chỉ bởi mang họ Baron.”

“Cảnh sát kết luận thế nào?”

“Tôi không chắc họ đã chính thức kết luận gì chưa. Họ nói với tôi rằng họ nghi ngờ cha mẹ tôi đã qua đời do bất cẩn, hoặc cố ý gây ra cái chết của chính mình. Nhưng không tìm thấy bức thư tuyệt mệnh nào.”

Decker gật đầu. “Có thể họ đã hôn mê trước và sau đó mới được đặt vào xe. Với độ dốc như vậy, tất cả những gì hung thủ cần làm là đặt chiếc xe ở lưng chừng con dốc và nó sẽ lăn ngay xuống nước.”

“Tôi đã hỏi cảnh sát điều đó.”

“Và họ nói gì?”

“Cuộc điều tra vẫn đang diễn ra và họ không thể cung cấp những chi tiết đó.”

“Thế khi cuộc điều tra kết thúc thì sao?” Jamison nói.

“Dường như cuộc điều tra vẫn còn đang được tiếp diễn, bởi vì cảnh sát chưa bao giờ đưa ra kết luận cuối cùng. Và họ vẫn không trả lời bất kì câu hỏi nào của tôi.”

“Anh tiếp tục hỏi cảnh sát chứ?” Jamison nói.

“Khoảng một hoặc hai lần một năm. Tôi từng viết thư hoặc gọi điện. bây giờ tôi gửi email trực tiếp cho ngài cảnh sát trưởng.”

“Thế ông ta có trả lời anh không?”

“Bằng những từ ngữ không thích hợp để nói trước mặt phụ nữ,” Baron trả lời khi liếc nhìn Jamison. “Và bây giờ, trừ khi mọi người cần thêm điều gì, tôi thực sự cần tiếp tục giấc ngủ trưa dang dở.”

Anh đột ngột bỏ đi.

Jamison quay sang Decker, người vẫn đang nhìn mặt hồ.

“Anh ta thật phức tạp,” cô nói. “Vừa kể chuyện cười chừng một giây trước và nói rằng cha mẹ anh ta đã bị sát hại vào giây tiếp theo.”

Decker quay lại nhìn về hướng Baron, người vừa biến mất trong rừng.

Anh gật đầu.

“Anh có nghĩ rằng cha mẹ anh ta đã bị sát hại không?”

“Tôi không có tư cách để nhận xét về việc đó. Và đó không phải là lý do chúng ta có mặt ở đây. Chúng ta đang điều tra sáu vụ giết người mới xảy ra gần đây.” Anh quay lại nhìn xuống hồ.

“Nhưng anh thực lòng tò mò, phải không? Rõ ràng là thế.”

Decker quay lại và đi ngang qua cô.

“Chờ một chút, anh đang đi đâu vậy?”

“Trong khi Baron ‘chợp mắt’, tôi muốn nhìn ngó xung quanh.”