← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 28

“DECKER, CHÚNG TA KHÔNG THỂ CỨ THẾ MÀ XÔNG VÀO nhà người khác khi mà chủ nhà còn đang ở đây được. Chúng ta không có lệnh khám nhà.”

Cô hối hả đuổi theo Decker và cuối cùng đã bắt kịp anh sau khi anh băng qua hàng cây, rồi lại nhìn thấy tòa biệt thự cũng như các tòa nhà khác xuất hiện trong tầm mắt.

“Tôi chỉ muốn nhìn xung quanh khu đất và có thể một số khu nhà phụ.”

“Chúng ta vẫn cần trát tòa án để làm vậy.”

“Phải cần thứ đó nữa hả?”

“Đồ chết tiệt này, còn giả vờ nữa.”

Tạm bỏ qua chuyện đó, anh tiếp tục đi bộ đến nhà để xe, không gắn liền với ngôi nhà mà được ngăn cách bởi một khoảng sân lát gạch sần. Nhà để xe có sáu khoang, và cả sáu đều đang mở toang, cho phép họ nhìn rõ bên trong.

“Chỉ có một chiếc Suburban,” Decker nhận xét. “Trông khá cũ.”

Chiếc xe tải nằm hơi khuất một chút trong khoang đậu gần nhà nhất.

Jamison nói: “Tôi không thấy bất cứ thứ gì đáng chú ý.”

Decker bước vào garage và xem xét một bức tường. “Nhìn này, Alex.”

Cô đứng cạnh anh và nhìn vào cái lỗ trên tường.

“Đó là một cái lỗ, vậy thì sao?”

Decker nhìn xung quanh. “Có những cái lỗ ở kia và ở đó. Và tôi cũng thấy một số trong nhà khi chúng ta đi qua hành lang. Và chúng cũng có ở trong thư phòng của anh ta.”

Khuôn mặt của Jamison biến sắc. “Lạ nhỉ. Anh có nghĩ rằng nhà anh ta có chuột không? Và họ phải đục các bức tường ra để kiểm tra? Hay là nấm mốc?”

“Có thể lắm. Tôi nghĩ một nơi như này sẽ tràn ngập sâu bọ và nấm mốc.”

“Tuyệt vời chưa, thế mà nãy giờ chúng ta đã hít thở không khí trong này.”

“Chà, anh ta còn hít thở bầu không khí này suốt cả đời cơ.” Decker liếc qua vai cô. “Có lẽ chúng ta sẽ gặp may mắn hơn với tòa nhà ở đó.” Anh đi đến một tòa nhà cách đó khoảng một trăm bước.

Jamison vội vàng theo sau anh, liếc nhìn lại ngôi nhà xem liệu Baron có đang theo dõi họ không.

Decker đã đến tòa nhà.

Nó có những bức tường đá, mái lợp bằng thiếc, và một cánh cửa gỗ dày, với một đôi cửa sổ ở cổng trước.

“Anh nghĩ nơi này là gì?” Jamison hỏi.

“Chỉ có một cách để tìm hiểu thôi.”

Decker mở cửa và bước vào trong.

Jamison đuổi theo anh, vẻ không thoải mái trước sự xâm nhập bất hợp pháp này.

Bên trong là những dãy kệ chứa những chiếc bình bằng đất sét, một chiếc bồn rửa bằng đồng cũ, những chồng hộp gỗ có chữ viết đã phai màu trên bề mặt, và những chiếc móc treo trên tường giữ nhiều loại dụng cụ và khí cụ làm vườn. Trên mặt bàn là những gói hạt giống cũ và chiếc hộp gỗ dài, nông có lưới kim loại phủ trên. Bên cạnh đó là một số tập san cũ đóng bìa da.

Jamison mở một cuốn sách và nhìn xuống dòng chữ ngoằn ngoèo gồm tài liệu tham khảo về thực vật, thời tiết, điều kiện đất đai và danh sách các nhà cung cấp vật liệu.

“Đây là một căn nhà vườn.” Cô kết luận. “Tôi chưa từng thấy một căn nhà nào kể từ hồi, thực ra là, tôi chứ bao giờ từng thấy một cái nào ngoài đời trừ trên kênh HGTV. Một số mục trong tạp chí này có niên đại đến tám mươi năm trước.”

“Họ hẳn đã có một đội nhân viên làm việc ngoài trời toàn thời gian hồi đó. Có thể là đội thợ trồng hoa và nhà bếp.”

Decker vặn thử vòi và có nước chảy ra.

“Trong đây có mùi quá,” Jamison nói, “Nhìn xem, cũng có những cái lỗ trên tường trong phòng này. Tôi cá là có cả đống sinh vật sống bên trong đó.”

Decker mở một số ngăn kéo. “Và ở đây ta có đất, lớp mùn mục nát - có thể là cây cối mục nát, cộng với lớp nấm mốc được thu thập qua nhiều thập kỷ. Không phải là một tổ hợp đẹp mắt, nhưng – ”

Anh ngừng nói khi mở một ngăn tưởng như cánh cửa tủ ra và nhìn vào bên trong.

“Xem này.”

Bên trong có một cái gối, một tấm nệm cuộn mỏng, một cái chăn và một tấm vải thô nhỏ.

Jamison nhìn qua vai anh. “Anh có nghĩ rằng ai đó đã ở đây không?”

“Có lẽ.” Decker với lấy tấm vải thô, đặt nó trên quầy và mở ra. Bên trong là vài chiếc áo sơ mi sờn chỉ, một chiếc quần chẽn nam bẩn thỉu, đôi giày thể thao và một chiếc túi vải thô cuộn lại.

Khi Decker mở túi ra, Jamison thốt lên, “Chết tiệt.”

Họ nhìn xuống bộ ba chiếc ống tiêm, ba chiếc kim có nút cao su ở đầu, một vài lọ chất lỏng, một cái thìa, một cái ống điếu, một sợi dây cao su dài, một số túi nhựa có chứa bột màu trắng, một chiếc bật lửa Bic, bốn mẩu giấy cuốn và một con dao gấp.

Decker nói: “Về cơ bản, đây là dụng cụ sinh tồn của một con nghiện.”

“Anh nghĩ thứ này là của Baron?”

Decker ướm chiếc quần lên chân,

“Baron thấp hơn tôi khoảng sáu bảy phân thôi. Chiếc quần này dành cho một người cao dưới mét tám, nên tôi không nghĩ vậy.”

“Vậy là của tên nào đó đang cư trú bất hợp pháp ở đây?”

“Rất có thể là vậy.”

“Anh có nghĩ Baron biết về tên này không?”

Decker nhìn ra cửa sổ vào ngôi nhà chính. “Tôi không biết. Từ đây đến đó có tầm nhìn trực tiếp. Trừ khi hắn đến và đi vào ban đêm.”

“Chà, nếu tá túc bất hợp pháp thì hắn phải làm vậy rồi.”

“Nhưng tại sao lại chọn nơi này, chúng ta đã biết rằng có rất nhiều ngôi nhà trống ở Thị trấn Baron, nơi mọi người đột nhập liên tục. Tại sao phải leo đến tận đây trong một căn nhà vườn cũ nát? Ở đây không thể đến và đi một cách dễ dàng. Và nếu đó là một gã trú ngụ bất hợp pháp, có vẻ hắn không thể lái ô tô lên tận đây mà không bị ai để ý. Có thể lấy nước từ vòi, nhưng tôi không thấy thức ăn xung quanh. Hắn ăn uống như thế nào? Và ở đây cũng không có phòng tắm.”

Jamison nói, “Vì vậy, có lẽ Baron biết việc này. Có thể anh ta cho hắn ăn và sử dụng các tiện nghi trong nhà.”

“Tức là anh ta đang nuôi một thằng nghiện và cho phép hắn ở lại trong căn nhà vườn. Tại sao chứ?”

“Baron cũng đang trong thời điểm sa sút. Có lẽ anh ta thấy cảm thông cho tên này.”

Decker lắc đầu. “Nếu Baron còn tiền bạc rủng rỉnh thì tôi còn thấy lời giải thích đó khả thi, nhưng anh ta lại không như thế. Và dường như mọi người trong thị trấn đều ghét anh ta.”

“Có lẽ tên này không xuất thân từ Thị trấn Baron.”

“Nếu vậy, làm sao hắn đến được đây? Cô trông địa điểm này từ xa thì không tài nào biết rằng nó đã xuống cấp được. Và sao hắn biết chỉ có một người sống ở đây? Hay có những công trình phụ nơi hắn có thể ở lại?”

“Hắn có thể đã nói chuyện với một số người ở Thị trấn Baron và biết được tất cả những điều đó.”

“Tôi tự hỏi tên này đang ở đâu?” Anh xem xét các loại thuốc và đồ dùng kèm theo. “Và sao lại để những vật này ở đây? Khi còn là cảnh sát, hầu hết các con nghiện mà tôi gặp phải sẽ không bao giờ để lại ‘kho báu’ của chúng.”

Anh nhặt lấy một trong những cái túi nilon. “Một túi chất gây nghiện. Khoảng một gram. Những lọ này có lẽ là heroin. Ba đến bốn USD cho một ‘bi’ ở khu vực đô thị. Có thể sẽ đắt hơn ở một nơi như thế này. Dây thun dùng để thắt mạch máu chỗ tiêm. Bật lửa và muỗng để tạo ra ma túy đá. Thêm nước và một chút bột nở. Cần phải khuấy bỏ cặn, sau đó hút lấy phần chất lỏng bằng ống tiêm.” Anh nhìn kỹ ba ống tiêm. “Tuy nhiên, tôi chưa từng thấy một con nghiện cần đến tận ba mũi kim tiêm.”

“Có thể hắn đang cố gắng tránh bị nhiễm trùng.”

“Cô chỉ bị như vậy nếu dùng chung kim với người khác thôi.”

Sau khi khám xét kỹ lưỡng, họ thu được thêm một vài vật dụng: một lọ khăn lau sát trùng, hai điện thoại di động, danh sách các số điện thoại được viết trên giấy. Và, được khéo léo giấu sau một tấm ván cắt bên dưới bồn rửa, nơi các đường ông đi vào tường, họ tìm thấy cả một kho tàng.

Đúng hơn là cả kho ma túy.

Năm mươi bao ma túy dạng bột, hai mươi lọ heroin dạng lỏng, và mười viên ma túy đá, cùng với một cuộn dây cao su buộc lại với nhau, và một khẩu chín ly hiệu Sig Sauer với số serie đã bị xóa mờ.

“Decker, tên này không phải con nghiện. Hắn bán ma túy.”

Decker không trả lời vì anh đang nhìn chòng chọc vào một thứ trên sàn.

Jamison nhìn vào chỗ đó. “Đó là một đường mòn đi qua bụi,” cô nói. “Trông như thể đã có một vật gì đó được kéo lê qua đây.”

Decker khuỵu xuống để kiểm tra dấu vết kỹ hơn.

Anh đứng lên và nhìn Jamison. “Cô muốn cược rằng dù ai đang sống ở đây sẽ không quay trở lại không?”

“Ý anh là sao?”

“Đó không phải dấu vết của một vật bị kéo lê trên sàn. Đó là dấu vết một chiếc vỏ xe đạp . Tôi nghĩ chúng ta vừa tìm thấy nơi ở cuối cùng của Michael Swanson.”