← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 29

CẢ HAI CHỤP LẠI những gì họ phát hiện ở nhà vườn và cất mọi thứ lại chỗ cũ. Vì không có lệnh khám nhà nên những thứ họ tìm thấy sẽ không được chấp nhận trước tòa nếu họ cứ mang chúng đến.

Cả hai lái xe khỏi đó, chạy xuống ngọn đồi quay về Thị trấn Baron.

“Chúng ta có nên nói với Green và Lassiter những gì chúng ta tìm thấy không?” Jamison hỏi khi đang lái xe.

Decker lắc đầu. “Không, họ sẽ nổi đóa lên với hành động của chúng ta và giờ ta không cần đối mặt ngay với những rắc rối kiểu đó. Và chúng ta không biết chắc liệu thứ đó có thực sự thuộc về Swanson hay không. Đó chỉ là một linh cảm. Nhưng chủ nhà cũ của hắn ta có nói rằng hắn đi xe đạp.”

“Đạp lên tận đó rồi quay lại là một quãng đường khá dài đó.”

“Nhưng nếu đó là phương tiện duy nhất mà cô có thì sao?’

“Vậy phát hiện này nói cho chúng ta biết điều gì?”

“Có khả năng là John Baron đang nói dối chúng ta. Anh ta nói rằng mình không biết Costa; tôi tin rằng hai người có quen biết.”

“Thôi nào, Decker, rất nhiều doanh nghiệp tài trợ cho các đội bóng chày thiếu nhi. Anh không thể khẳng định một ông chủ ngân hàng phải quen biết tất cả các huấn luyện viên.”

“Đúng vậy. Nhưng tôi cũng không cho rằng một ông chủ ngân hàng lại giữ bức ảnh đội bóng ở nhà mình. Ngân hàng Quốc gia ở Thị trấn Baron đâu có tầm cỡ như ngân hàng Goldman Sachs hay Citibank. Mọi người ắt hẳn đều quen biết nhau. Và nếu thứ đó đã hoặc đang thuộc về Swanson, thì điều đó có nghĩa là Baron có thể biết hai trong số bốn nạn nhân. Và thư kí của Costa cho ta biết ngân hàng giữ khoản thế chấp nơi này. Biết đâu được, có khi Costa lại chính là người trực tiếp liên hệ với Baron.”

“Chúng ta có thể yêu cầu anh ta cung cấp chứng cứ ngoại phạm.”

Decker lắc đầu. “Tôi chưa muốn, giờ thì chưa. Anh ta khá thận trọng. Và anh ta dường nha ở một mình phần lớn thời gian, thế nên anh ta có thể cung cấp được chứng cứ ngoại phạm hợp lý nào cho hai vụ giết người chứ?”

Jamison liếc nhìn đồng hồ xe tải. “Ồ không, chúng ta sẽ đến muộn mất.”

Decker liếc nhìn cô. “Muộn cái gì?”

“Bữa tối mừng sinh nhật của Zoe.”

“Chúng ta có phải dự không?”

Cô nhìn anh, sững sờ. “Tôi sẽ đưa họ đi ăn tối, Decker. Ở nhà hàng đẹp nhất trong thị trấn. Anh phải biết rồi chứ. Đây là một trong những lí do chúng ta đến thăm họ lúc này. Để kỉ niệm sinh nhật lần thứ sáu của Zoe. Ít nhất tôi cũng đã mang theo quà của con bé ở thùng sau xe, vậy nên chúng ta không cần phải quay lại nhà nữa.”

“Nhưng chúng ta đang trong quá trình điều tra.”

“Và chúng ta đã làm việc cả ngày rồi. Chúng ta cần ăn uống. Vì vậy, chúng ta sẽ đi ăn tối.”

“Nhưng...”

“Không nhưng nhị gì hết, Decker. Chúng ta sẽ đi!”

“Alex – ”

Jamison dùng tay còn lại chém vào không khí. “Không nói thêm nữa. Con bé là cháu gái tôi và tôi yêu nó hơn bất cứ thứ gì.”

Decker thở dài và dựa lưng vào ghế.

Một nửa nhà hàng đã chật kín khách. Khi Jamison nói rằng đây là nhà hàng tốt nhất ở Thị trấn Baron, Decker không biết mình sẽ kì vọng được nhìn thấy điều gì. Nhưng nhà hàng này được trang bị khá tiện nghi, sạch sẽ và sáng lấp lánh. Nhân viên phục vụ mặc áo sơmi trắng và thắt nơ đen, khăn ăn dùng vải lanh, và thực đơn có một số món ăn mà Decker chưa từng nghe qua nhưng có vẻ khá hấp dẫn.

Amber và Zoe đều mặc váy, thậm chí đến Decker còn nhận ra Amber đã dành thời gian trang điểm, làm tóc cho cô và con gái. Đây rõ ràng là dịp quan trọng. Tâm trí của Decker chợt đưa anh trở lại tiệc sinh nhật của con gái mình. những ngày như thế này đều là những dịp quan trọng.

Anh liếc nhìn Jamisosn, cô đang nhìn cô cháu gái tràn đầy vẻ yêu thương.

“Cháu có một ngày vui vẻ ở trường chứ, Zoe?” Cô hỏi.

“Ổn ạ.”

Amber nói, “Phải bắt đầu ở một ngôi trường mới luôn khó khăn. Nhưng con sẽ có bạn mới thôi, Zoe. Con luôn làm được mà.”

“Vâng,” Zoe nói, nhìn vào mặt bàn một cách chán nản.

Decker quan sát cô bé. Trong đầu anh muốn lên tiếng, muốn nói ra điều gì đó, nhưng vì lí do nào đó anh không thể nói ra. Sau đó, anh chợt nhận ra mình đã mường tượng và áp gương mặt cô con gái đã mất của mình lên gương mặt của Zoe. Anh ngoảnh mặt đi, xoa xoa thái dương.

Được rồi, Decker này, điều đó chắc chắn không bình thường một chút nào.

“Frank đâu rồi?” Jamison hỏi.

Chị gái cô nhăn mặt. “Chuyện công việc. Có sự cố đột xuất. tuy nhiên, anh ấy sẽ có mặt sớm thôi.”

Decker nói: “Có vẻ là một công việc khó khăn.”

“Chà, ít nhất đó là một công việc được trả lương cao,” Amber nói. “Và công việc thì không quá nặng nhọc. Mặc dù chúng tôi đã gia cố một số chỗ, nhưng một khi Frank ổn định ở đây, chúng tôi sẽ nghĩ đến việc bán căn nhà hiện tại và mua một căn nhà lớn hơn. Có một số ngôi nhà cổ xinh đẹp ở đây đang để trống. Chúng chỉ cần được bàn tay con người sửa sang lại đôi chút thôi.”

Zoe nhìn mẹ mình như thể mới bị phản bội. “Vậy là chúng ta sẽ phải chuyển nhà nữa ạ?”

Amber trông có vẻ lo lắng. “Phải một thời gian nữa cơ, con yêu.”

Bất chấp lời đảm bảo này, Zoe ngồi phịch xuống ghế với vẻ buồn bã.

Để ý thấy nét mặt cô bé, Jamison nói, “Giờ chúng ta mở quà thôi nhỉ, Zoe?” Cô lấy hai chiếc hộp từ trong túi ra và đặt chúng trước mặt cháu gái.

Amber nói, “Alex, em không cần làm vậy. Em đã trả tiền cho bữa tối rồi.”

“Sinh nhật là phải có quà,” Jamison nói, ánh mắt hướng về phía Zoe.

Zoe ngay lập tức tươi tỉnh. “Cháu nên mở cái nào trước?”

“Dì nghĩ là cái bên phải. Cái nhỏ hơn ấy.”

Zoe cẩn thận mở gói giấy. Lộ ra là một hộp gỗ nhỏ. Cô bé nắm chặt nắp và ngước nhìn dì mình, Jamison gật đầu đầy khích lệ.

Zoe mở hộp. Bên trong là một sợi dây chuyền treo hình cây thánh giá.

“Ôi chao!” Zoe từ từ lấy nó ra.

“Muốn biết câu chuyện về chiếc dây chuyền đó không Zoe?” Jamison nói. Zoe gật đầu khi được mẹ giúp đeo lên cổ.

“Dì được dì của mình tặng vật này khi dì mới sáu tuổi, giống cháu vậy.”

“Ôi... đây là của dì ư?”

Amber nói, “Chẳng trách chị trông nó quen mắt.”

“Nhưng, dì Alex, cháu không thể lấy chiếc dây chuyền của dì được.”

“Có thể chứ. Bởi vì nó không thực sự là dây chuyền của dì. Nó đã được truyền lại trong gia đình chúng ta suốt bảy thế hệ. Vì vậy, bây giờ đến lượt cháu đeo nó. Và khi cháu già đi, cháu cũng có trách nhiệm phải truyền nó lại cho người mình yêu thương.”

Zoe ngước nhìn dì của mình với vẻ mặt đầy hâm mộ. “Thật tuyệt!”

“Điều đó thật tuyệt,” Decker xen vào khi anh liếc nhìn cộng sự của mình.

“Cám ơn,” Jamison tươi cười nói. “Được rồi, mở cái kia nữa.”

Zoe mở món quà kia, để lộ ra một cuốn sách. “ Mạng nhện của Charlotte ,” Zoe thốt lên. “Mẹ đã đọc cho con nghe rồi.”

Jamison nói: “Hãy nhìn vào bên trong xem.”

Zoe mở cuốn sách và há hốc mồm. “Nó... nó có chữ kí.”

“E.B.White. Ông ấy đã kí tặng cho một cô bé khoảng bốn mươi năm trước. Cháu có nhìn thấy tên cô bé không?”

Zoe đọc tên. “Zoe!”

“Đúng rồi.”

“Làm sao em tìm được cuốn sách này?” Amber hỏi.

“Em có một người bạn làm việc tại một đại lý sách hiếm ở New York. Cô ấy đã tìm kiếm một cuốn như thế này cho em trong khoảng một năm.”

Zoe chậm rãi nói: “Cái này chắc tốn rất nhiều tiền.”

Jamison nghiêng người, ôm lấy cô cháu gái và hôn lên trán. “Nó chả là gì đâu, Zoe, chỉ là một cuốn sách tuyệt vời mà cháu có thể đọc và gìn giữ trong suốt cuộc đời.”

“Và mỗi khi cháu mở nó ra, cháu có thể giả vờ rằng tác giả đã kí tặng cho chính cháu!”

“Có, cháu hoàn toàn có thể làm vậy. Đó được gọi là sử dụng trí tưởng tượng của mình, và đó chính là những gì ngài White đã sử dụng để viết nên câu chuyện này từ những dòng đầu tiên.”

Zoe nói, “Đây là những món quà tuyệt vời nhất mà cháu từng được nhận.”

Amber mỉm cười với em gái và giơ ngón tay cái lên.

Rồi cánh cửa nhà hàng bật mờ, hai thanh tra Green và Lassiter xuất hiện.

Decker phát hiện ra họ đầu tiên, sau đó đến lượt Jamison.

Jamison rên rỉ, “Ôi không, họ muốn gì đây?”

Amber và Zoe nhìn qua ngưỡng cửa. Zoe buồn bã nói, “Điều này có nghĩa là dì phải rời đi ư? Ngay trước bữa tối?”

Decker đứng dậy và nói, “Tôi sẽ kiểm tra. Nếu có vấn đề gì xảy ra, tôi chắc chắn có thể để sau được.”

Anh bước tới chỗ các thám tử. “Nhìn này, chúng tôi đang ở giữa bữa tiệc sinh nhật của một cô bé. Ta không thể đợi được sao?”

Green nói, “Chúng tôi không ở đây để gặp anh, Decker.”

Decker tỏ vẻ khó hiểu. “Vậy gặp Jamison ư?”

“Không, không phải cộng sự của anh.”

“Vậy thì ai chứ?”

Green liếc qua vai về hướng bàn.

“Amber Mitchell.”

Decker đóng băng trong giây lát. “Chị gái cô ấy? Tại sao? Có phải là về những vụ giết người không?”

“Đó không phải là lý do tại sao chúng tôi xuất hiện ở đây.”

Lassiter nói thêm, “Khi nhận được cuộc gọi, chúng tôi nhận ra ngay cái tên đó. Chúng tôi nghĩ rằng mình sẽ tự xử lý việc này vì chúng tôi đã gặp gia đình anh ta.”

“Nhận ra một cái tên ư? Tên nào?’

“Frank Mitchell. Chồng của Amber.”

Decker liếc nhìn Jamison và Amber, cả hai đang quan sát anh chăm chú, trong khi Zoe lật dở cuốn sách của mình. Anh quay lại phía hai thám tử.

“Anh ấy gặp chuyện gì?

Green nói, “Tôi e rằng anh ta đã mất rồi.”