CHƯƠNG 30
10 GIỜ TỐI.
Đây không phải một thời điểm thích hợp để hồi tưởng.
Thời điểm chúng ta đã mệt mỏi. và chưa sẵn sàng để suy nghĩ sâu sắc về các vấn đề quan trọng.
Nhất là khi bên ngoài trời đang bão mạnh.
Decker ngồi trên ghế, trong phòng ngủ của mình trong ngôi nhà buồn thảm, và nhìn từng giọt nước đang chảy xuống.
Tuy nhiên, anh đang cố gắng hồi tưởng lại mọi chuyện, để hiểu được tất cả.
Anh đặt lon bia rỗng xuống sàn và lau miệng.
Lon bia không có vị bia, mà có vị chua như acid. Anh không thể tưởng tượng mình sẽ lại có khẩu vị với bất kì thứ gì nữa.
Những tia chớp, sau đó là những cơn sấm sét, dường như tạo thành một sự đồng bộ khó chịu với nhịp đập trái tim anh. Dù không thể nghe thấy họ trong cơn bão ầm ầm, nhưng anh biết rằng hai người phụ nữ trong nhà, một còn rất nhỏ và một chỉ ngoài ba mươi tuổi, đã mồ côi cha và góa chồng, có lẽ vẫn đang khóc hết nước mắt. Trong tâm trí, anh có thể nhìn thấy họ đang khom người, vòng tay ôm lấy nhau, như thể đang dồn hết sức lực để bấu víu lấy chút ít những gì còn nguyên vẹn và lành lặn sót lại trong con người họ.
Anh dùng ngón tay vẽ một vòng tròn trên cửa sổ nơi có hơi nước ngưng tụ.
Chuyến đi từ cửa trước của nhà hàng trở lại bàn như dài đằng đẳng đối với Decker. Anh đã xin phép Green và Lassiter cho mình đón nhà Mitchell và hộ tống mọi người ra ngoài. Anh không muốn tin tức đang chờ đợi họ sẽ được thông báo ở nơi công cộng.
Anh không biết tại sao anh lại nghĩ đến điều này. Con người cũ của anh sẽ xử lý theo bản năng. Sự nhạy cảm và lòng trắc ẩn là thứ rất đỗi tự nhiên với Amos Decker của ngày xưa.
Sau đó, cú va chạm từ điểm mù trên sân bóng đã khiến anh trở nên hoàn toàn trái ngược với con người anh trước đây. Ít nhất, là cảm giác khi có một người hoàn toàn khác biệt đang chiếm hữu cơ thể mình.
Dẫu thế, anh đã nghĩ đến việc để họ nghe tin buồn đó ở một nơi kín đáo. Và anh đã hành động đúng theo suy nghĩ.
Thật là không giống mình tý nào, đúng không ?
Anh đã nói với họ rằng các thanh tra muốn hỏi chuyện mọi người về một điều gì đó quan trọng và họ muốn làm vậy ở đồn cảnh sát, chỉ cách đó vài dãy nhà. Anh đã nói với họ rằng chuyện này không thể đợi được nữa. Phải làm ngay bây giờ.
Anh đã nhìn thấy sự hoảng sợ trong mắt Amber khiến anh tin rằng cô biết những gì đang xảy ra liên quan đến cá nhân cô. Nhưng bề ngoài cô vẫn điềm tĩnh và kín đáo. Và anh nghĩ mình biết lí do cô làm vậy.
Zoe vẫn đang nhìn vào cuốn sách của mình và mỉm cười. Rõ ràng, người mẹ phải kìm chế cảm xúc của mình vì đứa con.
Cassie, vợ của mình, cũng sẽ làm điều tương tự.
Trong khi họ đang thu dọn đồ đạc của mình, Decker cố gắng thì thầm với Jamison, “Tin về Frank. Tin xấu. Xấu nhất có thể.
Lúc đầu, Jamison không có phản ứng đáng chú ý nào về điều này, nhưng sau đó mặt cô tái đi rõ rệt và tay cô hơi run đến mức phải chống tay lên bàn để đỡ.
Các thanh tra đã chở Amber và Zoe tới đồn cảnh sát. Jamison đi cùng chị gái và cháu gái trong xe của Green, trong khi Decker đi theo họ.
Tất cả gặp lại nhau ở sở cảnh sát.
Rõ ràng không ai nói lời nào trong xe cảnh sát, bởi vì Zoe có vẻ ổn - khá tò mò về những gì đang xảy ra, nhưng nhìn chung là ổn.
Trạng thái đó không duy trì được bao lâu.
Họ tiến vào một phòng riêng. Đúng hơn là Amber bước vào cùng với hai thanh tra, trong khi Jamison ở bên ngoài với Zoe.
Thật ngạc nhiên, Amber yêu cầu Decker đi cùng cô vào phòng, họ mời cô ngồi xuống, trong khi Lassiter và Green đứng đối diện với cô. Decker nhận thấy ở góc khác của căn phòng là một nữ cảnh sát.
Green cất lời trước.
“Tôi rất tiếc khi phải mang đến cho bà tin này, bà Mitchell. Đó là về chồng của bà.”
Nước mắt Amber đã trào ra và cô bắt đầu run rẩy.
“Ôi không, làm ơn, ơi không,” cô rên rỉ.
Lassiter liếc nhìn nữ cảnh sát, cô ta bước tới với một hộp khăn giấy và một chai nước.
Decker đứng dựa lưng vào tường, quan sát tất cả mọi chuyện.
Green nói, “Rõ ràng đã có một tai nạn khủng hiếp tại Trung tâm Hoàn thiện đơn hàng. Họ nói với chúng tôi rằng chồng bà không phải chịu đau đớn chút nào. Chuyện diễn ra rất nhanh.”
Amber rõ ràng không còn nghe thấy gì nữa. Cô khom người lại, mặt cúi sát gần đầu gối, đung đưa qua lại. “Ôi. Làm ơn. Frank ơi, làm ơn mà. Frank ơi...”
Green nhìn Lassiter một cách vô vọng, Lassiter kéo ghế ngồi cạnh Amber và choàng tay qua bờ vai đang run rẩy của cô.
“Tôi rất lấy làm tiếc bà Mitchell. Chúng tôi, rất, rất lấy làm tiếc.”
Frank Mitchell, cứ thế mà ra đi.
Amber và Zoe cứ thế mà mất đi một người thân yêu.
Decker thấy đồng cảm. Điều tương tự đã xảy ra với anh sau một đêm trở về nhà, khi anh thấy vợ, anh vợ và con gái mình đã chết. Bị giết. Mãi mãi rời khỏi anh. Chỉ trong một đêm. Trong một tích tắc.
Anh không biết cuộc đời này còn có điều gì có thể tồi tệ hơn nữa.
Tâm trí con người, dù có cấu tạo đặc biệt đến đâu, chưa từng được thiết kế để đón nhận một sự kiện tàn khốc với sự chuẩn bị ít ỏi như vậy. Tin tức đó cướp lấy hết không khí trong cơ thể, khiến cơ bắp mềm nhũn, đóng băng tất cả các xung động thần kinh từ não.
Nó khiến con người ta trở nên yếu ớt, bị mục rỗng, bị hủy hoại.
Đã hơn hai năm trôi qua kể từ khi Cassie và Molly bị cướp mất khỏi anh, và Decker vẫn không thể mường tượng được toàn bộ những tổn thất mà mất mát đó gây ra cho anh.
Amber đã lấy lại bình tĩnh trong phòng cảnh sát, lau mặt cho sạch, bước ra ngoài với đôi chân vững vàng, ôm lấy con gái và đưa cô bé về nhà, cánh tay không rời khỏi vai đứa trẻ.
Cô đã yêu cầu được xem thi thể, nhưng được cho biết rằng như thế là không nên. Frank đã... bị biến dạng khủng khiếp. Tang lễ hẳn sẽ được cử hành với một quan tài đóng kín, trừ khi người thợ trang điểm xác chết có thể tạo ra một phép màu.
Jamison đi cùng họ trong khi Decker ở lại để có thông tin chi tiết đầy đủ hơn.
Green và Lassiter cung cấp thêm thông tin.
Green nói, “Nơi đó rất lớn. Và có tất cả các loại máy móc tự động hóa. Robot lên xuống trên các lối đi. Có những máy móc có cánh tay bằng kim loại khổng lồ đặt các pallet cực kì nặng lên trên kệ. Mỗi thứ đó làm công việc của khoảng năm mươi người. liệu còn việc nào ở đó cho con người chứ, tôi chịu.”
Decker ít quan tâm đến những thách thức kinh tế của cuộc cách mạng tự động hóa sắp tới hơn là thông tin chính xác hơn về những khoảnh khắc cuối cùng của Frank Mitchell khi còn sống.
“Nhưng điều gì đã xảy ra với Frank Mitchell?” Anh hỏi.
Lassiter tiếp tục câu chuyện.
“Họ đang nghiên cứu để nâng cấp trung tâm. Mitchell đã đến đó để kiểm tra một số thứ. Có một cánh tay robot được sử dụng để nâng các pallet nặng lên cao trên giá, như Marty vừa nói. Nó nằm trong một không gian đóng kín và không được phép hoạt động. Nhưng dường như có sự cố. Khi họ đi tìm Mitchell, họ thấy anh ấy bị nghiến vào tường bê tông với cánh tay robot vẫn đang giữ chặt anh ấy.”
“Nhưng nếu nó không được phép hoạt động, làm sao nó lại đè nghiến được Frank?” Decker hỏi.
Green nhăn nhó. “Giờ đó mới là câu hỏi triệu đô đây. Họ tin rằng đó là do trục trặc máy tính. Vấn đề về phần mềm của cái thứ chết tiệt này hoặc một lỗi gì đó ở nguồn điện. Hơn nữa, nơi này đang được xây dựng, và tôi đoán rằng tất cả các lỗi vẫn chưa được xử lý hết.”
Lassiter nói thêm, “Tôi đã nghiên cứu một chút sau khi chúng tôi nhận được tin tức. Đó không phải là cái chết đầu tiên do một robot phát điên nào đó gây ra. Đã có nhiều trường hợp xảy ra ở Michigan, Ohio và những nơi khác. Cho những con thú kim loại hung dữ này làm việc với con người là ra thế này đây. Nếu chúng bị trục trặc gì thì không ai trở tay kịp. Cánh tay đó có thể nâng cả vạn cân không vấn đề gì. Cái thứ đó mà mất kiểm soát rồi tấn công con người thì, ôi, tôi đã nhìn thấy thi thể của Frank Mitchell. Cảnh tượng đó... thật sự quá kinh khủng,” cô nói với giọng run rẩy.
Chuyện là thế đó.
Decker lái xe quay lại và gặp Jamison.
Jamison đã gọi cho những người còn lại trong gia đình cô và cha mẹ của Frank, báo tin dữ cho họ. Cha mẹ và bốn anh chị em của Frank sẽ đến. Hai trong số các chị gái của Jamison cũng dự định tham dự lễ tang. Jamison đã đưa cho chị gái mình một thứ gì đó an thần để giúp cô ngủ được.
Amber và Zoe ở cùng nhau trong phòng ngủ của Amber, tay nắm chặt tay.
Decker và Jamison thẫn thờ ngồi trong bếp và thảo luận về mọi thứ. Anh kể lại cho cô những chuyện đã xảy ra.
“Thật là khủng khiếp, Decker. Họ mới chuyển đến đây. Và gặp phải chuyện này.”
Decker vẫn im lặng.
Cô ngước nhìn anh, khuôn mặt đẫm lệ. “Anh đang nghĩ gì vậy?”
“Rằng cô cần phải tập trung vào chị gái mình và Zoe. Hãy để việc điều tra cho tôi. Ít nhất là vào lúc này.”
Cô từ từ lắc đầu. “Đó không phải là điều tôi muốn làm, anh biết không?”
“Tôi biết.”
“Zoe đang bị sốc. Tôi thấy rất lo lắng cho con bé. Con bé yêu cha rất nhiều. Ngay vào ngày sinh nhật của con bé. Ý tôi là, điều đó thật khủng khiếp làm sao?”
“Khá kinh khủng.”
“Chúng tôi phải suy nghĩ về việc tổ chức tang lễ. Không có nhiều lựa chọn ở đây. Việc đưa cả gia đình đến đây là một cơn ác mộng. Còn mai táng thì sao? Anh ấy có muốn được chôn cất ở đây không? Anh ấy không có mối liên hệ nào với nơi này. Vậy nên hỏa táng nhỉ? Chúa ơi, tôi không thể tin rằng mình đang nói về những chuyện như vậy.”
Cô bắt đầu thút thít.
Decker ngập ngừng đứng dậy, đi tới chỗ cô và lấy tay vỗ vai cô. Tâm trí anh nghĩ ra những lời êm ái mà anh có thể nói, nhưng anh không thực sự nói ra lời được.
Jamison dường như hiểu được cuộc đấu tranh nội tâm trong anh. Cô nắm chặt bàn tay to lớn của anh. “Cảm ơn, Amos.”
Anh không nói gì. Nhưng anh vẫn không ngừng vỗ vai cô, thầm nguyền rủa mình không thể làm gì hơn thế.
Giờ đây, trong phòng của mình, anh nhìn vào chỗ trên kính cửa sổ nơi anh vừa mới xóa đi vòng tròn mà anh đã tạo ra nơi hơi nước ngưng tụ.
Sáu người đã chết.
Bị mưu sát một cách rõ ràng theo kế hoạch và với đầy đủ ác ý.
Giờ là người thứ bảy, Frank Mitchell, cũng đã chết. Một tai nạn, theo những gì anh được biết.
Jamison cuối cùng đã đi ngủ.
Nhưng Decker một lần nữa không thể chợp mắt.
Anh quyết định, bất chấp trời mưa, tiếp tục dạo bộ.
Anh lấy chiếc dù từ tủ quần áo ở hành lang, cài khuy áo khoác quanh người và lên đường.
Con đường dẫn lối anh đến con phố của Ngôi nhà Án mạng. Nơi đó tối om, nhưng băng cảnh sát vẫn ở đó. Còn xe cảnh sát địa phương thì không. Nhưng có một trong những chiếc SUV màu đen của Kemper. Anh có thể nhìn thấy một người đàn ông bên trong.
Decker nhìn xuống đường.
Dan Bond, ông mù.
Bà Martin, giáo viên trường Chúa nhật.
Và Fred Ross cay nghiệt với khẩu shotgun cưa nòng.
Ba người duy nhất sống trên phố và là những người có thể nhìn thấy bất cứ thứ gì liên quan. Và nếu lấy đó làm tiêu chí, thì hẳn Bond nên bị gạch tên khỏi danh sách, mặc dù ông ta có thể nghe thấy gì đó.
Và cả Ross nữa. Ông ta nói rằng mình đã đến bệnh viện, dù Decker vẫn chưa kiểm chứng thông tin đó.
Anh nhìn đồng hồ.
10 giờ 30 phút.
Bà Martin sống ở số 1640. Đèn ở đó đang bật sáng.
Decker bắt đầu đi về phía đó.