CHƯƠNG 31
“VÂNG?” GIỌNG NÓI vọng lại từ bên kia cánh cửa.
Decker giơ thẻ của mình lên, gí sát vào ô tròn nhỏ bằng thủy tinh.
“Bà Martin phải không? Tôi là Amos Decker, thuộc FBI. Liệu bà có thể trả lời một vài câu hỏi không.”
“Về cái gì?”
“Về những gì đã xảy ra ở cuối phố.”
“Đã khá muộn rồi. Và tôi không quen biết anh.”
“Tôi xin lỗi vì đã đến vào đêm hôm khuya khoắt. Nhưng tôi thấy đèn nhà bà còn sáng. Tôi đang làm việc với Thanh tra Lassiter. Cô ấy nói với tôi rằng bà đã từng dạy cô ấy ở trường Chúa nhật,” anh nói thêm, hi vọng điều đó sẽ giúp bà cởi mở hơn.
Hi vọng của anh thành sự thực, bởi anh nghe thấy tiếng ổ khóa quay, và cánh cửa bật mở, trước mắt anh là một người phụ nữ cao tuổi với mái tóc bạc trắng và nước da nhợt nhạt. Một cặp kính gọng có dây đeo nằm trễ xuống trên chiếc mũi dài. Bà mặc áo khoác dài màu be quấn quanh chiếc áo blouse trắng hồ bột. Chiếc quần thể thao rộng thùng thình màu xám bẩn thỉu là mảnh cuối cùng của bộ trang phục kì quặc bà đang mặc. Dưới chân bà là đôi giày chỉnh hình cứng cáp màu trắng.
“Cảm ơn bà Martin, tôi rất cảm kích.”
“Anh có muốn uống trà nóng không? Trời thật ẩm ướt.” Bà rùng mình. “Chúng làm xương tôi đau nhức.”
Decker không thực sự thích uống trà, nhưng anh chắc chắn rằng việc này có thể giúp anh có thêm thời gian bên bà. “Thế thật tuyệt, nếu không gây phiền hà gì cho bà.”
“Không vấn đề gì. Tôi cũng chẳng có việc gì làm và tôi đang nghĩ đến việc pha cho mình một cốc nữa. Ồ, Missy kìa.”
Missy là một chú mèo vằn lông hai màu đen và bạc bóng bẩy lướt ra từ sau chiếc ghế dài trong phòng khách phía trước. Nó bước tới chỗ Decker và cọ vào chân anh.
“Con mèo xinh quá,” Decker lúng túng nói.
“Ồ, cô nàng khá phiền nhiễu đấy, những chỗ này chỉ có cô nàng và tôi.”
Decker nhìn vào một bức tường nơi gắn một cái đầu hươu.
“Nai sừng tấm 1 ,” anh nói.
1. Nguyên văn: 6-point buck
“Người chồng quá cố của tôi để lại. ông ta treo nó ở đó, ồ, đã gần bốn mươi năm rồi. nhưng không giống như những thợ săn khác, ông ấy ăn những gì mình săn được. Con nai đó đã cho chúng tôi đủ thịt để ăn trong một thời gian dài.”
Bà quay lại và chống tay vào tường để giữ cho bản thân đứng vững.
Decker phát hiện ra trong góc có một cây gậy chống bốn chân.
“Bà có muốn tôi lấy giúp cây gậy của bà không?” Anh hỏi.
Bà lắc đầu. “Tôi cần phải đem cây gậy chết dẫm đó đó đi sửa,” bà nói. “Không thể dùng thứ đó trong nhà. Nó là xước sàn gỗ cứng của tôi.”
Bà dẫn Decker vào bếp, tiếp tục chống đỡ bằng một tay vào tường khi bước đi.
Decker ước tính, ngôi nhà được xây dựng vào những năm 40 với một căn bếp tuy nhỏ nhưng đầy đủ tiện nghi. Có một vài tấm rèm nhỏ xung quanh cửa sổ trên bồn rửa và một chiếc bàn gỗ với hai chiếc ghế tựa lưng bậc thang. Trên tường là một chiếc điện thoại cố định, với sợi dây uốn dài lủng lẳng trên đó. Bên cạnh đó là vài số điện thoại được viết bằng bút chì trên tường, một số có tên bên cạnh.
Martin liếc nhìn nơi anh đang hướng tầm mắt đến và mỉm cười. “Tôi không dùng điện thoại thông minh và tôi lại không có trí nhớ tốt lắm về các con số, vì vậy tôi viết các số điện thoại quan trọng của mình lên đó. Tôi gọi nó là bức tường số điện thoại của mình.”
“Cách hay đấy.”
“Trí nhớ của anh với các con số có tốt không?”
“Rõ ràng là không còn tốt như trước đây.”
Martin đặt ấm lên bếp và châm ga bằng que diêm dài. Sau đó, bà lấy cốc và đĩa từ một chiếc tủ gỗ thông có phủ một lớp sơn mài sáng bóng.
Bà mở một hộp đựng đồ bằng nhựa và nói, “Anh dùng bánh quy chứ? Làm từ bột yến mạch và nho khô. Chính tay tôi làm.”
“Nghe ngon đấy, cảm ơn bà.”
“Vậy là, anh làm việc cho FBI. Thật thú vị. Nhưng các đặc vụ FBI không mặc vest sao? Trên TV chiếu như vậy.” Bà đưa tay lên miệng khi nhìn qua vẻ ngoài xộc xệch của Decker. “Hay là anh hoạt động ngầm? Anh trông cũng giống mật vụ.”
Decker lắng nghe tất cả những lời này và đáp lại, “Tôi đã từng là mật vụ. Nhưng bây giờ tôi đang ở đây để giúp cảnh sát địa phương xử lí những gì đã xảy ra ở ngôi nhà dưới phố.”
“Vâng, nó thật kinh khủng.” Martin lại rùng mình. “Ý tôi là, tôi biết thị trấn đã trải qua thời kì tồi tệ, nhưng chúng tôi chưa bao giờ có một vụ giết người trên những con phố của mình trước đây.”
Bà dọn ra dĩa bánh quy cùng với khăn ăn. “Anh có bỏ sữa và đường vào trà, giống như người Anh không? Anh không giống người Anh. Thế anh có phải người Anh không? Giọng của anh nghe không giống người Anh, nhưng tôi luôn muốn hỏi.”
“Tôi đến từ Ohio. Và, không, chỉ trà thôi, cảm ơn.”
“Đó là trà bạc hà. Rất tốt cho cổ họng và xoang.”
“Chắc chắn rồi.”
“Tôi có một người bạn từ Ohio. Toledo. Anh từng đến đó chưa?”
“Rồi.”
“Tôi đã tận hưởng chuyến đi ấy. Nhưng đó là hồi năm 1965. Ở đó có thay đổi nhiều không?”
“Tôi nghĩ là có, vâng.”
“Hầu như nơi nòa cũng phải thay đổi, đúng không?”
“Giống như Thị trấn Baron ư?” Decker hỏi.
Bà nhìn anh chằm chằm, và lần này cái nhìn không giống như một bà già bị lẩm cẩm.
“Tôi đã sống ở đây cả đời,” bà nói. “Hồi thị trấn phát triển cực độ, vẫn có một số yếu tố không phải là... tốt đẹp cho lắm.”
“Bà có thể nói thêm về việc đó không?”
Bà ngước nhìn anh qua tách trà của mình. “Chuyện cũ qua rồi. Bây giờ, ta có thể giúp gì anh với vụ án đó đây?”
“Chúng tôi đang tìm kiếm bất kì ai có thể đã nhìn thấy điều gì kì lạ xảy ra tại ngôi nhà đó.”
“Anh đã nói chuyện với ai khác trên con phố chưa?”
“Chỉ một người. Fred Ross.”
Khi nghe thấy cái tên này, nét mặt Martin dúm dó lại.
“Cái gã đó ư!” Bà nói một cách chế nhạo.
“Hai người không hợp nhau à?”
“Chồng tôi ghét hắn ta cho đến ngày ông mất. Fred rất khó hòa hợp. Đầy hận thù, thành kiến, thao túng người khác.”
“Hai điều đầu tiên tôi hiểu, tôi đã gặp ông ta. Nhưng thao túng ư?”
Martin không trả lời cho đến khi nước sôi và bà rót trà ra. Bà đưa cốc cho anh và ngồi xuống đối diện.
“Vợ của Fred đã chết, ồ, đã được hai mươi năm trước hoặc hơn, trùng khoảng thời gian Harry của tôi qua đời. Cô ấy là một người phụ nữ tốt nhưng hắn ta chưa từng cho cô một chút yên bình. Nếu bữa tối chưa sẵn sàng và không theo ý thích của hắn, hoặc khi cô ấy sử dụng hết ngân sách đi chợ của mình hoặc khi ngôi nhà không đủ tiện nghi, hắn sẽ bạo hành người phụ nữ tội nghiệp đó liên tục. Quá tệ.”
“Cô ấy đã bao giờ gọi cảnh sát chưa?”
Martin nhấp một ngụm trà và đặt cốc xuống trước khi trả lời.
“Đây chính là phần thao túng mà tôi nói đến. Hắn chưa từng đưa tay lên đánh cô ấy. Cũng chưa bao giờ la hét hay đe dọa.”
“Vậy ông ta đã làm gì?”
“Hắn sẽ liên tục cằn nhằn mắng mỏ, từng chút một. Rằng vẻ ngoài của cô ấy thế nào, cô ấy ăn mặc ra sao. Rằng cô ấy phải tự thấy xấu hổ khi không thể là một người vợ, người mẹ tốt như những người phụ nữ khác trên phố. Hắn dùng tất cả những thủ đoạn tâm lý này với người phụ nữ tội nghiệp, thuyết phục cô ấy rằng mọi thứ là lỗi của cô. Hắn ta khá giỏi trong việc đó, tên khốn bệnh hoạn. Và Fred cũng tàn nhẫn với con trai mình. Tôi nghĩ đó là lí do tại sao hai cha con họ không có nhiều tình cảm với nhau.”
Decker nhấp một hớp trà và gật đầu. “Tôi có thể thấy được Ross sẽ là kẻ thao túng đến thế nào. Luôn luôn tỏ ra thù địch khi đáp lời. khiến mọi thứ chống lại ta. Ông ta đã làm điều đó với tôi.”
Martin chỉ vào anh. “Chính xác! Hoàn toàn chính xác. Hắn biến mọi thứ, ngay cả lời nói của chính anh, chống lại anh.”
Họ im lặng trong giây lát.
Martin nói, “Nhưng anh muốn hỏi tôi về đêm đó à?”
“Các thanh tra Lassiter và Green đã đến gặp bà chưa?”
“Thanh tra Green đã đến nói chuyện với tôi. Và sau đó, vừa mới hôm nay, Donna cũng đến. Không phải vì chyện công vụ. Chỉ để thăm và xem tôi sống như thế nào. Tôi đã không gặp con bé trong nhiều năm. Tôi ngạc nhiên khi con bé trở thành cảnh sát. Tôi cứ nghĩ nó sẽ trở thành bác sĩ hay gì đó. Luôn luôn tươi sáng và, chà, tràn đầy năng lượng. Không gì có thể ngăn cản con bé.”
“Chà, thì phải cứng cựa lắm mới làm cảnh sát và điều tra viên án mạng được,” Decker lưu ý.
“Ồ, tất nhiên, và tôi rất tự hào về con bé. Nó đã đi một chặng đường dài và vượt qua rất nhiều trở ngại.”
“Ý bà gì?”
“Chà, tôi cho là anh biết chuyện cha con bé?”
“Không, tôi không biết.”
“Có lẽ tôi không nên nói.”
“Tôi rất mong bà kể thêm. Thông tin đó có thể hữu ích.”
“Đó thực sự là lí do khiến tôi thấy ngạc nhiên khi Donna trở thành cảnh sát.”
“Tại sao vậy?”
“Bởi vì cha con bé đã bị kết án.”
“Tội gì cơ” Decker hỏi.
“Giết người.”
“GIẾT AI CHỨ?”
“Một chủ ngân hàng ở thị trấn.” Decker cố gắng giữ bình tĩnh. “Chuyện này xảy ra khi nào?”
“Ồ, nhiều thập kỉ trước. Khi Donna chỉ là một cô bé.”
“Tại sao ông ta lại giết chủ ngân hàng?”
“Vì ngân hàng đã siết nợ căn nhà của ông. Cha của Donna làm việc tại nhà máy dệt cuối cùng trong thị trấn. Nhà máy đóng cửa và khiến cho Rich Lassiter cùng khoảng một trăm người khác không xu dính túi. Anh ta mất nhà, mất tất cả. Một đêm anh ta uống say khướt rồi đến nhà nạn nhân và phóng hỏa. Ông chủ ngân hàng đó, tôi quên mất tên rồi, sống một mình. Dù sao thì ông ta cũng chết trong đám cháy. Rich, tôi đoán, đã rất kinh hoàng trước những gì xảy ra. Nhưng anh ta thừa nhận mình đã châm lửa. Anh ta vào tù. Và anh ta chết trong tù khoảng hai năm sau đó. Có lẽ từ cảm giác tội lỗi, tôi không biết nữa.”
“Bà nói khi đó Lassiter còn là một cô bé?”
“Một cô bé đau khổ sau những gì đã xảy ra với cha mình. Tôi nghĩ con bé đã hướng tới tôn giáo để giúp bản thân vượt qau thời kì khó khăn. Mẹ con bé đã tự tử vì dùng ma túy quá liều sau khi Donna quay lại đây khi học xong đại học.”
“Chuyện thật bi thảm.” Decker nói. “Quay trở lại hiện tại, bà đã nói gì với Thanh tra Green về cái đêm phát hiện những thi thể trong căn nhà đó?”
“Tôi không nhìn thấy gì cả. Tôi bị đau đầu và đi ngủ sớm.”
“Đó là lúc mấy giờ?”
“Chương trình Jeopardy ! mới kết thúc, và tôi phải dọn dẹp một chút, vì vậy chắc chắn là sau tám giờ.”
“Bà có nghe thấy hay nhìn thấy gì trước khi đi ngủ không? Dù nó không hề liên quan đến ngôi nhà đó?”
Martin ngẫm nghĩ. “Tôi nhớ cơn bão bắt đầu ập đến.”
“Bà có nhớ mình đã nghe thấy âm thanh gì ngay trước khi cơn mưa bắt đầu không?”
“Âm thanh như thế nào?”
Decker nghĩ lại, tái hiện những khung cảnh đó trong đầu.
Câu hỏi hay đấy, âm thanh như thế nào ?
“Tôi không chắc. Chỉ là một số âm thanh bất thường. Tôi đang ở căn nhà đằng sau căn nhà đó. Tôi cũng nhìn thấy một chiếc máy bay bay qua.”
Martin lắc đầu. “Tôi không nhìn thấy hay nghe thấy chiếc máy bay nào cả. Mãi đến khoảng sáu giờ sáng hôm sau tôi mới thức dây.”
“Tiếng còi cảnh sát không đánh thức bà à?”
“Tôi dùng thuốc hỗ trợ giấc ngủ, do đó chúng không đánh thức tôi.”
“Bà đã bao giờ nhìn thấy ai đến hoặc đi từ ngôi nhà đó chưa?”
Martin uống thêm chút trà và đẩy đĩa bánh quy về phía Decker, anh lấy một chiếc và cắn một miếng.
“Có điều này,” bà nói đột ngột.
“Gì vậy?”
“Chà, nó không liên quan đến ngôi nhà nơi những người đàn ông đó đã bị giết. Mà là ngôi nhà bên cạnh ngôi nhà ấy.”
“Bà đã thấy thứ gì đó?”
“Đó là một vài tuần trước. Tôi không đề cập đến điều đó với Thanh tra Green vì anh ta chỉ hỏi tôi về cái đêm mà những người chết được tìm thấy. Dù sao thì tôi cũng thấy một người đàn ông bước vào nhà, à, vào khoảng mười một giờ đêm. Thực ra, tôi biết nhà Schaffers, những người từng sở hữu căn nhà đó. Họ qua đời, con cái của họ dù đã cố gắng nhưng không bán được nó. Vì vậy, căn nhà đó đã bị bỏ hoang suốt thời gian qua.”
“Tiếp đi,” Decker nhắc.
“Chà, người đàn ông đó đang đi bộ xuống phố. Tôi không thấy xe hơi. Lí do duy nhất tôi nhìn thấy anh ta là vì Missy muốn đi ra ngoài, và tôi mở cửa và anh ta đã ở trên phố. Đó là một ngày trăng tròn và rất sáng, vì vậy tôi nhìn thấy anh ta khá rõ ràng. Chà, anh ta đi bộ xuống phố và bước vào ngôi nhà cũ của gia đình Schaffers.”
“Bà có thể mô tả anh ta được không?”
“Tôi nghĩ là coa, trên mét tám.”
“Da trắng hay da đen.”
“Ồ, chắc chắn là da trắng. Anh ta khá gầy.”
“Bà có nhìn thấy mặt anh ta không?”
Bà lắc đầu. “Và sau đó, hai đêm sau, tôi lại nhìn thấy một lần nữa.”
“Cùng một người đó à?”
“Không, lần này là một người đàn ông khác. Thấp hơn, dưới mét tám và người đậm hơn. Anh ta cũng là người da trắng. Anh ta vào nhà. Tôi quan sát thêm một lúc nhưng anh ta không bao giờ trở ra.”
“Và không có xe hơi?”
“Không, anh ta chỉ đi bộ dọc con phố và bước vào. Cùng một thời điểm trong đêm. Tôi thức dậy lúc đó vì, tôi đã ngủ một giấc ngắn trước đó và thức dậy vào khoảng chín giờ. Anh sẽ như vậy khi về già,” bà nói thêm.
“Bà đã báo cáo điều này với cảnh sát chưa?”
Martin lắc đầu. “Không. Tôi không nghĩ đến việc đó. Ý tôi là, có khi những người đàn ông đó thuê nơi này và hoàn toàn có quyền ở đó. Và nếu không phải thế, thì tôi cũng đã từng thấy nhiều người cư trú bất hợp pháp tại những ngôi nhà trống trước đây. Rất nhiều người vô gia cư quanh đây. Nếu họ cần một nơi để ở thì cứ thế mà...”
Decker tò mò nhìn bà vì Martin đột nhiên có vẻ lo lắng. “Có lí do nào khác khiến bà không báo cáo chuyện này không?”
Bà cúi mặt. “Thời thế thế thì phải thế. Nếu tôi gọi cảnh sát, cảnh sát đến để bắt bớ hay làm gì đó rồi mọi người phát hiện ra tôi là người gọi điện thì sao? Tôi đã già và tôi sống một mình. Tôi không muốn gây ra bất kì rắc rối nào cho mình hay bất kì ai khác.”
“Vậy, một anh chàng da trắng cao, gầy và một anh chàng da trắng thấp hơn, người chắc hơn?”
“Đúng rồi.”
Vài phút sau, Decker đi về phía ngôi nhà mà Martin đã nói đến.
Anh có thể sai, nhưng những người mà Martin mô tả rất có thể là Beatty và Smith, hai đặc vụ đã chết của DEA.