← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 32

DECKER ĐỨNG ĐÓ, NHÌN VÀO ngôi nhà nơi anh tìm thấy hai xác chết. anh quay đầu lại và ngó vào ngôi nhà bên cạnh, nơi có thể các đặc vụ DEA Beatty và Smith đã bước vào khoảng hai tuần trước.

Chiếc SUV màu đen trống rỗng. Đặc vụ DEA đang theo dõi ở đây dường như đang đi tuần.

Không có chiếc xe nào khác trên đường phố. Hay bất kì ai.

Decker nhìn sang bên kia đường phía ngôi nhà nơi Dan Bond, người đàn ông mù, sống. Trời đã tối. Nhưng sáng hay tối cũng chẳng quan trọng với Bond.

Anh sẽ nói chuyện với Bond sau. Còn bây giờ, anh đang có một đầu mối khả thi để bám theo.

Decker bước nhanh về phía sau khi nhà và nhìn xung quanh. Anh nhìn kĩ vào ngôi nhà của Mitchell, nơi mà anh không thể nhìn rõ vì, không giống như Ngôi nhà Án mạng, sân sau của ngôi nhà này có những bụi cây rậm rạp, mọc um tùm.

Anh nhìn sang bên phải và có thể nhận ra Ngôi nhà Án mạng, mặc dù có rất nhiều cây cỏ mọc hoang giữa hai căn nhà. Một điều không có gì đáng ngạc nhiên khi cả hai căn đều đã không có người ở được một thời gian.

Anh nhìn ra phía sau của ngôi nhà. Có cùng một hiên nhà ở phía sau, mặc dù có hơi lệch sang phải một chút, như thể các trụ hỗ trợ chìm đang bắt đầu mục nát.

Decker có thể lờ mờ nhìn ra các đầu dò của đèn pin trong bóng tối từ ngôi nhà bên cạnh, giống như những tia chớp thu nhỏ.

Tay đặc vụ DEA đang đi tuần tra.

Decker giấu thân thể to lớn của mình sau một cây sồi lớn cho đến khi ánh sáng lướt qua và tay đồng nghiệp ở Cục quay trở lại phía trước ngôi nhà.

Anh đếm từng giây trong đầu cho đến khi nghe thấy tiếng đóng cửa của chiếc SUV.

Anh bước ra sau nhà và thử xoay tay nắm cửa. Thật đáng ngạc nhiên, cửa không hề khóa.

Có lẽ không quá ngạc nhiên, nếu có người hay ra vào nơi này.

Anh bước vào trong và sử dụng tính năng đèn pin của điện thoại để quan sát xung quanh. Nội thất của ngôi nhà tương tự như ngôi nhà bên cạnh. Có lẽ được xây bởi cùng một công ty xây dựng, có khi cả khu phố này cũng thế.

Anh rà soát cả căn bếp rồi bước vào phòng khách và chiếu ánh sáng xung quanh. Không có gì. Không có đồ đạc, không có gì trên tường. Không có thảm. Có rèm che cửa sổ, nhưng chúng bẩn thỉu và nằm cheo leo.

Anh nghe thấy một tiếng động, liền đưa mắt nhìn xung quanh. Anh đưa tay qau khe thoát khí trong phòng. Cơn nóng lập tức ập đến, chứng tỏ căn nhà có điện. Tuy nhiên, Decker không thể mạo hiểm bật đèn, nếu không đặc vụ ngay gần bên có thể nhìn thấy và đến kiểm tra.

Nơi này có mùi ẩm ướt, mùi băng phiến và mùi hoang phế.

Anh kiểm tra tầng trên và thấy tình trạng tương tự.

Anh bước xuống tầng hầm, và dựa trên những gì anh tìm thấy trong lần gần nhất bước xuống một căn hầm, anh rút súng ra.

Anh đặt chân lên sàn và nhìn xung quanh.

Ẩm ướt, đầy nấm mốc và bọ chết.

Nhưng không có xác chết.

Nếu hai đặc vụ DEA đã từng ở đây, thì không có dấu hiệu gì về điều đó. Không có phần bỏ đi của các bữa ăn. Không có chỗ để ngồi. Không có quần áo trong tủ. Lúc đầu Decker nghĩ rằng cả hai đã thiết lập một căn cứ để theo dõi ở đây, nhưng hoàn toàn không có dấu hiệu của điều đó. Họ có thể đã mang theo thiết bị. Nhưng tại sao lại có một căn cứ như vậy ở đây? Có gì để theo dõi?

Và nếu họ đang sử dụng ngôi nhà này, tại sao họ lại chết trong căn nhà bên cạnh?

Anh định quay trở lại cầu thang thì khựng lại và lùi về một góc xa của tầng hầm.

Cánh cửa vừa mở ra ở tầng chính. Anh không thể chắc chắn đó là cửa trước hay cửa sau.

Tiếp theo, anh nghe thấy tiếng cọt kẹt trên ván sàn ngay phía trên anh.

Tiếng đến từ cửa sau. Lúc này người đó đang đi về phía trước ngôi nhà.

Decker nắm chặt khẩu súng lục.

Tình trạng khó xử của anh lúc này đã quá rõ ràng. Rất có thể người ở trên là đặc vụ cạnh nhà. Anh ta có thể đã nhìn thấy Decker di chuyển quanh và tiến vào bên trong, hoặc đã nhìn thấy đèn pin điện thoại của anh và đang đi điều tra.

Decker không muốn hạ gục một anh bạn đồng nghiệp ở Cục.

Nhưng nếu đó không phải là anh chàng canh gác nhà bên thì sao?

Có tiếng bước chân hướng lên cầu thang. Decker đợi cho đến khi chúng quay trở lại cửa chính chừng một phút sau đó.

Anh không nghe thấy bất kì tiếng còi nào. Anh không thể nhìn thấy bên ngoài. Anh ta đã gọi viện trợ hay chưa?

Sau đó, anh nghe thấy tiếng động mà anh đã đoán biết trước là sẽ xảy đến.

Cửa tầng hầm được mở ra.

Lùi đến góc tường của tầng hầm. Decker hô lớn, “Amos Decker, FBI. Hãy nêu danh đi.”

“Đặc vụ DEA Stringer ở căn nhà bên cạnh,” giọng nói đáp trả ngay lập tức.

Decker không di chuyển. “Tôi muốn tin anh, nhưng tôi cần xem giấy tờ tùy thân.”

“Tôi cũng vậy. Anh muốn xử lý việc này thế nào trước khi tôi gọi viện binh.”

“Anh không nhận ra giọng nói của tôi à??” Decker nói. “Tôi đã khá to tiếng với Đặc vụ Kemper khi chúng ta ở nhà xác.”

“Tôi vừa đến thị trấn sáng nay vì có sự thay đổi ca trực.”

“Được rồi, ném thẻ của anh xuống dưới cầu thang và tôi sẽ ném của mình lên.”

“Này này, tôi là người được phép ở đây còn anh thì không, và tôi không biết anh là thằng quái nào, vì vậy hãy ném thẻ của anh lên ngay bây giờ.”

Decker từ từ rút thẻ của mình ra. Anh cất súng vào trong dây thắt lưng và dùng bàn tay còn lại bấm số trên điện thoại.

“Chờ tôi một chút để lấy ra đã,” anh gọi với lên cầu thang.

Kemper trả lời sau hai hồi chuông.

“Tôi đang gặp vấn đề.” Decker thì thầm. “Một đặc vụ tên là Stringer có được chỉ định đến căn nhà tối nay không?”

“Không. Jenkins có ca trực đêm. Từ 8 giờ tối đến 8 giờ sáng. Chưa từng nghe đặc vụ nào có tên Srtinger cả.”

“Được rồi, gọi vài người đến đây ngay. Tôi đang ở trong ngôi nhà bên trái mặt tiền của ngôi nhà có hiện trường vụ án trên phố. Tôi ở dưới tầng hầm, với một gã đang giả vờ là người của cô.”

Trước khi Kemper kịp nói gì thêm điều gì anh đã cúp máy và nhìn xuống điện thoại.

Người đàn ông tự xưng là Stringer nói thêm: “Anh có hai giây để quăng thẻ lên đây hoặc tình hình sẽ trở nên xấu đi đấy.”

“Tôi làm ngay đây.”

Decker rón rén tiến về phía trước và tiếp cận cầu thang từ bên cạnh.

Anh đặt ngón tay cái lên màn hình điện thoại và chuẩn bị tinh thần, bật đèn pin cùng lúc khi ném điện thoại ra trước cầu thang, với ánh sáng chiếu thẳng lên cả hai người.

Bốn phát súng được bắn ra ngay lập tức.

Bốn phát súng hãm thanh. Các viên đạn bắn xuống sàn và nảy lên.

Mặc dù không bị trúng đạn, Decker hét lên như thể bị thương để khiến đối phương mất cảnh giác.

Một lúc sau, anh bắn cả nửa băng đạn của mình lên cầu thang theo một hình vòng cung rộng bằng toàn bộ chiều rộng của ô cửa.

Anh nghe thấy một tiếng va chạm, rồi một tiếng khác, và sau đó là tiếng rên rỉ.

Anh bước ra khỏi chỗ ẩn nấp khi có thứ gì đó lăn tỏm xuống bậc thang và “hạ cánh” thành một đống ở phía dưới.

Decker lấy lại điện thoại của mình và chiếu đèn vào cái đống đó.

Đó là một người đàn ông.

Giờ là một người đã chết, do Decker.

Khi nhìn chằm chặp vào cái xác, Decker nhận ra mình đang thở hổn hển.

Thông thường, khi anh đối mặt với cái chết, hội chứng cảm giác đi kèm của Decker sẽ phát huy tác dụng. Những sợi lông trên cổ anh sẽ dựng lên, như thể có một luồng điện chạy qua anh, anh sẽ cảm thấy chóng mặt và buồn nôn, và đặc biệt nhất là anh sẽ thấy sắc xanh ánh điện lập lòe chạy qua lại. Nó sẽ vây lấy anh từ mọi góc độ, làm anh ngạt thở.

Tuy nhiên, anh đã không trải qua bất kì điều gì trong số những điều nói trên. Dù anh vừa nhìn thấy một thi thể.

Cứ như thể hội chứng cảm giác đi kèm của anh đã biến mất.

Và sau đó anh nghe thấy tiếng còi.

Và rồi tiếng chân nặng nhọc loảng xoảng trên hiên trước.

Là của Đặc vụ Jenkins ở tòa nhà bên cạnh, anh chắc chắn.

Cảnh binh đã xuất hiện.

Decker ngồi sụp xuống bậc cầu thang dưới cùng và chờ đợi.