CHƯƠNG 33
“ĐƯỢC RỒI, ANH CẦN DỪNG NGAY VIỆC RA NGOÀI VÀO BAN ĐÊM, tôi thực sự yêu cầu anh đấy!”
Những lời này đến từ Jamison, cô đứng trước Decker trong chiếc áo thun dài và quần thun. Cô đi chân trần, và mái tóc bù xù của cô nói lên rằng cô chỉ mới chợp mắt.
Họ đang ở trong phòng khách nhà Mitchell. Amber và Zoe vẫn đang ngủ trên gác.
Decker đã gọi Jamison từ tầng hầm của ngôi nhà, nơi anh đã bắn chết một người đàn ông.
Anh giải thích mọi chuyện với những người xuất hiện đầu tiên, sau đó là Kemper, và cuối cùng là Green và Lassiter khi họ đến, bao gồm cả việc tại sao từ đầu anh lại có mặt ở đó.
Bất ngờ hơn cả là lời của Kemper khi nhìn thấy người đàn ông đã chết nằm trên sàn với hai viên đạn của Decker trong ngực.
“Đây là Brian Collins,” cô nói.
“Hắn ta là ai?” Decker hỏi.
“Một tay buôn ma túy.”
“Cô có nghĩ rằng hắn ta biết Michael Swanson hoặc có thể làm việc cùng tên đó không?”
“Khó có thể. Collins là một tay khét tiếng. Hắn ta bị truy nã ở vài tiểu bang vì tội phân phối ma túy và giết người.”
Green đã hỏi, “Nhưng hắn ta đang làm gì ở đây? Và tại sao phải cố giết anh?”
“Chắc hẳn hắn đã thấy tôi vào nhà.” Decker nói. “Hắn có thể đang theo dõi nơi này.”
“Được rồi, nhưng tại sao hắn lại cố chấp bám theo anh trong khi một đặc vụ DEA ở ngay căn nhà bên cạnh?” Green hỏi.
“Tôi coi đó là một dấu hiệu tốt.” Decker nói. “Điều đó có nghĩa là chúng sợ rằng chúng ta đang tiến gần hơn tới sự thật. Như khi chúng cố gắng thiêu sống tôi và Jamison bên trong xe kéo của Toby Babbot.”
“Vậy anh đang tiến đến gần cỡ nào?” Green hỏi.
Decker nhìn xuống thi thể. “Có lẽ rất gần rồi.”
Rồi Decker nhìn lên thì thấy Jamison đang rất tức giận. “Tôi không biết chuyện sẽ thành ra như thế này, Alex. Tôi không thể ngủ được và quyết định đi xem xét một số thứ. Tôi nói chuyện với bà Martin và câu chuyện đã dẫn tôi đến ngôi nhà.”
Jamison gục xuống bên cạnh anh. “Decker, tôi biết anh có thể không hiểu chuyện này, nhưng chị gái và cháu gái tôi vừa nhận được tin dữ. Frank đẫ chết. Điều này sẽ ảnh hưởng đến họ trong suốt phần đời còn lại.”
“Tôi biết tất cả những điều đó, Alex.”
“Tôi biết anh nắm được sự việc. Nhưng đôi khi anh còn bỏ lỡ những thứ nằm ngoài sự việc nữa.”
“Ý cô là gì?”
“Một bi kịch là quá đủ vào lúc này. Vui lòng không thêm chính anh vào con số đó. Tôi nghĩ không ai trong chúng ta có thể chịu thêm mất mát nữa. Tôi biết tôi không thể. Bây giờ, trừ khi anh định làm điều gì đó vô cùng nguy hiểm và ngu ngốc, tôi sẽ đi ngủ trước khi đầu tôi nổ tung. Tôi đề nghị anh làm điều tương tự.”
Cô lê bước lên lầu và Decker từ từ theo sau.
Anh tắm rửa sạch sẽ và cởi quần áo.
Anh nhìn xuống bàn tay đã bóp cò súng kết liễu cuộc đời của Brian Collins. Anh không cảm thấy tệ về điều đó. Collins đã cố tình ám hại anh, do đó hắn đã nhận được đáp trả xứng đáng.
Điều đó vẫn không giải thích được tại sao một người mà anh không quen biết lại cố giết anh đêm nay.
Một kẻ buôn bán ma túy khét tiếng. Bị truy nã ở vài tiểu bang.
DEA.
Các đặc vụ trở mặt.
Sáu vụ giết người, bốn trong số đó dường như liên quan đến các bên không liên quan.
Tất cả những chuyện đó đều liên quan đến ma túy ư? Rất nhiều người đã chết vì ma túy. Và như những gì anh biết, Thị trấn Baron đang ở trong cùng một cuộc khủng hoảng ma túy đang khủng bố các khu vực khác trên cả nước.
Và rõ ràng anh và Jamison đã lao mình vào vòng xoáy này.
Còn chuyện cha của Lassiter đã đốt nhà của một chủ ngân hàng và vào tù vì tội danh đó rồi chết trong tù thì sao? Và mẹ cô ta sau đó cũng tự tử? Bây giờ anh có thể hiểu tại sao Lassiter lại có vẻ thù địch với John Baron, dù không hợp lý chút nào.
Và cuối cùng, cái quái gì đang xảy ra trong đầu anh vậy? Tại sao màu xanh ánh điện đó không xuất hiện? Cả cảm giác buồn nôn và dựng tóc gáy nữa? Anh không muốn bất kì điều gì trong số đó xảy ra với mình. Nhưng ít nhất chúng có thể đoán trước được. Việc chúng không còn xảy ra, trong tâm trí anh, là tệ hơn nhiều so với hồi những hiện tượng đó còn xảy ra.
Bộ não của mình có thể đang thay đổi một lần nữa. Mình sẽ thành con người như thế nào vào ngày mai đây?
Anh thở dài. Anh không muốn cứ miên man trong những suy diễn suy đoán này nữa.
Và rồi một ý nghĩ nảy ra trong đầu anh. Rất may, nó có liên quan đến một chi tiết của vụ án.
Anh lấy điện thoại ra và gọi cho Kemper. Cô trả lời ở hồi chuông thứ hai.
“Hai đặc vụ của cô đã làm gì trong ngôi nhà đó?” Anh hỏi.
“Tôi không biết.”
“Chà, họ có thể đã theo dõi thứ gì đó hoặc ai đó.”
“Ý anh là giống như kiểu họ lập một căn cứ theo dõi à?”
“Một cái gì đó kiểu như vậy, mặc dù tôi không thể tìm thấy bất kì bằng chứng nào về điều đó.”
“Chỉ có ba người sống trên con phố đó, Decker, và họ đều đã già, một người bị mù và một người là cựu giáo viên trường Chúa nhật.”
“Và một người là một tên khốn mang theo khẩu shotgun cưa nòng.”
“Hãy giải thích điều đó.”
Anh nói với cô về cuộc gặp gỡ của mình với Fred Ross.
“Tôi vẫn không hiểu một lão già tám mươi cay nghiệt ngồi trên xe lăn có liên quan gì đến chuyện này.”
“Tôi cũng không biết.”
“Chà, tôi có một số tin tức cho anh đây.”
Decker tỏ ra rất thích thú khi nghe điều này. “Gì thế?”
“Kẻ đã chết, Brian Conllis ấy?”
“Ừ.”
“Tôi có một số thông tin về hắn nhiều hơn những gì tôi đã chia sẻ tối nay.”
“Và tại sao cô sẵn sàng chia sẻ nó với tôi bây giờ?”
“Tôi ngày càng thích anh.”
“Đùa hay đấy.”
“Chúng tôi biết đối tác cũ của hắn,” Kemper nói.
“Ai vậy?”
“Randy Haas, cái gã đã chết và chỉ điểm ra hai đặc vụ của tôi là phản bội.”