CHƯƠNG 57
“TÔI HIỂU RẰNG anh không muốn trả tiền tại ngoại?”
Ngày hôm sau, Decker và Jamison ngồi đối diện với John Baron trong chuyến thăm tù nhân tại nhà tù Thị trấn Baron.
Decker đã kể với Jamison những gì anh tìm thấy trong văn phòng của Ted Ross và về cuộc gặp của mình với Đặc vụ Kemper.
Baron đang mặc bộ áo liền quần màu trắng của nhà tù. Anh chưa cạo râu và đầu tóc rối bù. Anh trông có vẻ không ngủ được nhiều.
“Đúng vậy.”
“Không, không đúng. Cindi Riley đã cố gắng đăng kí bảo lãnh cho anh sau phiên điều trần nhưng anh đã từ chối.”
“Chuyện không liên quan đến cô ấy. cô ấy đã thuê luật sư cho tôi. Không cần phải lãng phí nhiều tiền hơn cho tôi.”
“Anh cao thượng quá nhỉ.” Decker nói. “Nhưng tôi không nghĩ rằng sự cao thượng sẽ giúp anh thoát khỏi chuyện này. Thứ có thể giúp anh là sự thật.”
Baron nói một cách gay gắt, “Anh lại nhắc đến chuyện tôi đã nói dối anh sao? Tôi đã thừa nhận rồi.”
“Thật tâm tôi không ám chỉ về việc anh nói dối. Tôi đang nói đến sự thật chung.”
“Tóm lại là tại sao anh lại ở đây vậy?”
“Tôi thấy khá rõ ràng rằng Bradley Costa đến thị trấn này vì anh ta nghĩ rằng mình biết kho báu mà người cùng tên với anh để lại đang nằm ở đâu.”
“Và tôi nghĩ tôi đã nói rất rõ ràng rằng tôi không tin có tồn tại một kho báu. Nếu có thì bây giờ phải tìm thấy rồi chứ.”
“Nhưng hãy giả sử có một kho báu, coi như để nói chuyện thôi.”
Baron thở dài, ngồi lại vào chiếc ghế nhựa đúc và nói, “Được rồi, tôi cũng không có việc gì khác để làm lúc này.”
“Nếu kho báu đó thực sự nằm ở đâu đó trên đất nhà anh, sẽ rất khó để ai đó lẻn vào và lấy nó, tôi nghĩ vậy.”
“Còn phụ thuộc vào việc nó là gì?”
“Tôi không nghĩ kho báu chúng ta đang nói đến là dạng giấy. Chúng sẽ mục nát theo thời gian. Và tôi nghĩ ông tổ của anh sẽ muốn một thứ gì đó tồn tại trong một thời gian dài.”
“Tại sao ông ấy phải quan tâm chứ? Đằng nào ông ấy chả chết.”
“Bởi vì ông ta là một thằng khốn.” Decker nói. “Ông ta không hề muốn gia đình mình lấy tiền của mình.Trên thực tế, trong một bức thư tôi đọc do Nigel Nottingham gửi cho con trai, ông ấy có nói rằng tổ tiên của anh nghĩ rằng con cái ông không xứng đáng với tài sản của ông ta.”
Baron nghiền ngẫm câu nói này và nhún vai. “Tôi đã không biết gia cảnh mình thực sự tồi tệ đến mức nào cho đến khi cha mẹ tôi qua đời. mãi đến lúc đó, tôi mới biết ngôi nhà đã được thế chấp đến viên gạch cuối cùng và thực sự không còn tiền mặt trong ngân hàng. Tôi chỉ nghĩ đơn giản là do các thế hệ đi trước đã phung phí tài sản. Nhưng tôi đã tìm hiểu một số tài liệu và biết rằng Baron Đệ nhất đã không để lại nhiều tiền cho những người thừa kế của ông ấy.”
“Vậy nếu ông ta từng giàu có đến vậy, tất cả số tiền đó đâu rồi?” Jamison hỏi.
“Cha tôi từng nói chuyện với tôi về điều đó một lần. Ông dường như cũng đã tìm kiếm. Là một luật sư, ông biết phải tìm kiếm ở đâu, có thể nói như vậy. Sau khi xem xét các thông tin, ông nói với tôi rằng Baron đã rút một lượng lớn tiền mặt từ các công ty, có nghĩ là tự ông ấy đã vay nặng lãi chính tài sản của mình. Đó là một cú đánh nặng gấp đôi đến những người thừa kế của ông. Các công ty sẽ mắc nợ rất nhiều và còn rất ít khoản để chi trả khoản nợ đó.”
Jamison nói: “Có lẽ đó chính là kho báu, số tiền còn thất lạc đó.”
Baron nhìn cô. “Không có kho báu nào cả, Alex.”
“Tại sao lại không?”
“Bởi vì rất nhiều đời cha ông của tôi đã tìm kiếm nó. Cô đã nhìn thấy tất cả những cái lỗ trên tường đó. Và cả các khu đất cũng được đào lên. Cha tôi nói với tôi rằng như thể ai đó đã đào bới chốn này cốt để tìm ra kho báu. Nếu có kho báu, tôi chắc chắn rằng nó phải được tìm thấy rồi.”
“Tại sao từ đầu họ lại nghĩ rằng có một kho báu vậy?” Jamison hỏi.
Baron nói: “Tôi không biết chắc, nhưng tôi đoán vì họ không thể tin rằng tài sản họ được thừa kế chỉ có thế. Và có thể như Decker đã nói, họ nghĩ rằng Baron đang cố qua mặt họ.”
“Các công ty vẫn hoạt động khi ông ta qua đời.” Decker nói.
“Đúng vậy, nhưng tất cả đều thất bại do thiếu vốn và những người thừa kế của Baron đều không giỏi kinh doanh như ông ấy.”
Decker nói, “Điều đó đưa tôi trở lại câu hỏi ban đầu của mình. Nếu có kho báu, khó có người nào thử xới tung chỗ đó lên mà anh không biết được, có đúng không?”
“Chà, mặc dù Brad Costa đã từ chối yêu cầu gần đây nhất của tôi, nhưng tôi đã xoay xở đủ để tái cấp vốn cho khoản thế chấp cách đây một năm. Ngân hàng cho tôi lãi xuất thấp hơn một chút, nhưng có điều kiện đặc biệt.”
“Điều kiện như thế nào?” Jamison hỏi.
“Một điều khoản luân lý đạo đức. Khu đất đó có thể được coi là một di tích lịch sử. Như thể khu đất có giá trị. Nhưng bất kì vụ bê bối nào cũng sẽ làm giảm giá trị của tài sản và khoản giá trị gia tăng đó đã được tính vào yêu cầu tái cấp vốn của tôi.”
Jamison nói, “Tức là anh đang nói rằng nếu mình bị bắt và bị kết án...”
“Ngân hàng có thể tuyên bố vi phạm hợp đồng, rồi họ có thể tịch thu và bán tài sản cho người trả giá cao nhất. Ngay cả khi tôi tiếp tục thanh toán khoản thế chấp.”
“Nhưng tại sao họ làm được như vậy, nếu anh vẫn có thể thanh toán?” Jamison hỏi.
“Vì tài sản đảm bảo cho khoản vay đó là căn nhà. Nếu tôi phạm tội nghiêm trọng, họ lập luận rằng điều đó sẽ làm giảm tính thị trường và giá trị của tài sản thế chấp đó. Vì vậy, họ muốn có quyền tuyên bố tôi vi phạm để họ có thể thanh lý khối tài sản đó.”
Baron nhìn Decker. “Anh có vẻ không ngạc nhiên về điều này.”
“Tôi không ngạc nhiên.”
“Tại sao không?”
“Nếu anh không giết người thì có người đang cực kì cố gắng để vu khống anh. Anh đều đã biết hoặc có liên hệ với cả bốn nạn nhân. Chuyện này không quá rõ ràng đối với bọn chúng. Phía chúng tôi phải tốn công điều tra mới tìm ra. Và anh cũng không làm tình hình khá khẩm hơn khi nói dối chúng tôi.”
“Chắc chắn rồi.”
“Vậy thì hung thủ đã giết người không muốn làm mọi việc quá dễ dàng.”
“Tại sao không?” Jamison hỏi.
“Bời vì chúng ta có thể đi đến kết luận rằng ai đó muốn đổ tội cho Baron.”
“Và đó có phải là kết luận anh rút ra vào lúc này không?” Baron hỏi.
“Tôi đang đi gần đến đó đây. Khoản thế chấp của khu đất là bao nhiêu?”
“Rất nhiều.”
“Vì vậy, bất cứ ai muốn mua thế chấp sẽ phải rất giàu?”
“Đúng. Ngân hàng sẽ bán rẻ hơn, nhưng không quá rẻ.”
“Và Costa biết tất cả những điều này?”
“Anh ta là người thực hiện thỏa thuận mới, bao gồm cả điều khoản luân lý bất thường. Như đã nói, sau này tôi đã liên hệ với anh ta để gia hạn thêm với mức phí thấp hơn và các điều khoản tốt hơn, anh ta đã từ chối.”
Jamison nói, “Anh có nghĩ rằng Costa đang có kế hoạch bằng cách nào đó sẽ mua thế chấp và sở hữu khối tài sản theo cách đó không? Sau đó anh ta sẽ làm chủ nơi này và có thể từ từ tìm kiếm kho báu?”
Decker nói: “Tôi nghĩ đó là kế hoạch của anh ta, nhưng tôi cũng nghĩ anh ta đã biết kho báu ở đâu.”
Baron ngồi thẳng dậy. “Gì cơ? Vậy thì nó ở đâu?”
“Tôi không chắc. Nhưng anh ta đã chôm một bức thư ở Hiệp hội Lịch sử mà tôi nghĩ đã cho anh ta câu trả lời.”
Jamison nói, “Nhưng, Decker à, Costa không thể tự mình mua tài sản đó, phải không? Như thế là tự trục lợi rồi. Hẳn bên ngân hàng phải có quy định ngăn cấm hành động đó.”
“Tôi chắc chắn là có.” Decker nói. “Đó là lý do tại sao anh ta sẽ cần một người làm ‘chân gồ’.”
“Là người sẽ đứng tên mua tài sản rồi cho anh ta vào đó và tìm kiếm kho báu?”
“Đúng. Anh ta có lẽ đã đề nghị cho người đó một phần số tiền lấy được.”
Jamison nói: “Tức là bây giờ chúng ta phải tìm ra người đó.”
“Đúng, chúng ta sẽ làm vậy, bởi đó cũng là người đã giết Babbot, Tanner, Swanson và Bradley Costa.” Anh dừng lại và nhìn Jamison. “Và tôi nghĩ hắn cũng là kẻ đã giết Frank.”