CHƯƠNG 71
FRED ROSS NGƯỚC NHÌN DECKER với một nụ cười độc địa.
“Đoán trước được là tao sẽ sớm gặp lại mày thôi, thằng béo à.”
Một sĩ quan cảnh sát đẩy xe lăn của Ross dọc theo hành lang và tiến vào sảnh, nơi Decker, Jamison và Riley gặp lão ta.
Decker phớt lờ câu nói này và nhìn cảnh sát trực ca. “Chúng tôi cũng cần đón John Baron. Anh ấy đã trả tiền bảo lãnh.”
Cảnh sát trực nói, “Chúng tôi không thể thả anh ta cho đến khi Thanh tra Lassiter ra lệnh.”
“Thanh tra Lassiter đang vắng mặt không lí do.”
“Điều đó chẳng thay đổi được gì –” viên cảnh sát bắt đầu.
Decker đập mạnh xuống quầy. “Tôi sẽ cho anh biết điều gì có thể thay đổi được.” Anh chỉ vào Riley. “Cô ấy đã trả tiền bảo lãnh do thẩm phán ấn định. Anh có giấy tờ trong tay. Lassiter không cần phải kí cái mẹ gì cả. Vì vậy, trừ khi anh muốn một vụ kiện lớn chống lại cả thị trấn này và nó sẽ tiêu hao toàn bộ số tiền ít ỏi còn lại, tốt hơn là anh nên đi đón John Baron ngay bây giờ.” Anh giơ điện thoại lên. “Và nếu anh không làm vậy, một nhóm đặc vụ FBI sẽ đến đây trong khoảng mười phút nữa và họ sẽ bắt anh và tất cả những người khác ở cái nơi chết tiệt này.”
Viên cảnh sát trực cứng đơ người như thể vừa bị Decker đập mạnh vào đầu.
Ai đó đứng sau họ cất tiếng nói, “Này, Đặc vụ Decker.”
Decker quay lại và thấy Sĩ quan Curry đang đứng đó.
“Tôi thấy anh đang gặp rắc rối?” Curry nói.
“Vấn đề của tôi là tiền bảo lãnh đã được trả, thủ tục giấy tờ đã được nộp, và gã này không thả tù nhân vì Thanh tra Lassiter không kí vào giấy. Nhưng Thanh tra Lassiter mới bị bắn hôm nay, đã tự mình xuất viện và lại mất tích rất đúng lúc .”
Curry liếc nhìn sĩ quan trực rồi quay lại nhìn Decker.
“Tôi sẽ đi đón Baron cho anh ngay bây giờ.”
“Nhưng Thanh tra Lassiter –” sĩ quan trực ban bắt đầu nói.
“Im đi, Bobby,” Curry nói. Ông quay lưng bước đi.
Một phút sau ông quay lại cùng với Baron.
Decker nói, “Tôi đánh giá cao sự hỗ trợ của ông.”
“Không vấn đề gì. Tôi phát ngán với tất cả những thứ quái quỷ đang xảy ra ở nơi này,” Curry nói. Ông đặt tay lên bao súng và nhìn săm soi sĩ quan trực ban trước khi quay lại nhìn Decker.
“Tôi có thể ở lại đây để đảm bảo rằng không một ai được báo trước kế hoạch bên các anh đang dự trù?”
“Tôi đánh giá việc đó còn cao hơn nữa.” Decker nói. Anh nhìn giá đựng các khẩu súng hoa cải đặt sau quầy trực. “Để giúp cho trót, ông có phiền nếu tôi mượn một trong những khẩu shotgun đó không? Có thể có ích.”
“Không vấn đề gì.” Curry quay sang Bobby, sĩ quan trực ban. “Đưa nó cho anh ta.”
“Tôi không thể - ”
Curry rút khẩu súng lục của mình ra. “Ngay!”
Bobby mở khóa giá đỡ, lấy ra một khẩu shotgun và một hộp đạn, đưa cho Decker.
“Chúc may mắn, Decker,” Curry nói.
“Cảm ơn.”
Decker đưa súng và đạn cho Jamison và đẩy Ross ra chiếc SUV của họ. Anh và Baron nhấc lão già ngồi vào ghế sau rồi Decker xếp chiếc xe lăn ở gầm xe sau.
Họ leo lên xe tải, với Decker ở ghế lái.
“Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?” Baron nói.
“Rất nhiều chuyện,” Decker trả lời. Anh rút điện thoại ra.
“Anh đang gọi cho ai?” Jamison hỏi.
“Không ai cả. Tôi đang tra cứu nhanh vài chuyện.”
“Về?”
“Australia.”
Anh lướt qua các trang màn hình trong vài phút.
“Decker, chúng ta sẽ đến chỗ trao đổi muộn mất!” Jamison cáu kỉnh.
“Không đâu.”
Anh đọc qua màn hình trong vài phút nữa, sau đó anh gửi đi một tin nhắn dài. Rồi anh cất điện thoại và khởi động xe.
“Tìm thấy những gì anh cần chưa?” Jamison hỏi.
Anh gật đầu. “Rồi, tôi đã tìm thấy gần như tất cả.”
Họ lái nhanh, chẳng mấy chốc đã chạy ra khỏi khu phố thị.
Từ hàng ghế sau, Fred Ross nói, “Chờ một chút. Đây không phải là –”
Lão ngậm chặt miệng.
“Đây không phải là đường đến nơi diễn ra cuộc trao đổi hả?” Decker nói. “Tôi nghĩ rằng ông có thể đã biết vì âm mưu này đã lọt vào tận sở cảnh sát. Nhưng ông nói đúng, đây không phải đường đến nơi diễn ra cuộc trao đổi. Tôi muốn đến nơi làm ăn thực sự của các người kìa.”
“Anh đang nói về cái gì vậy?” Jamison nói với giọng lo lắng.
“Tin tôi đi, Alex, tôi biết mình đang làm gì.”
“Chà, tôi thì không dễ tin tưởng đến thế,” Baron xen vào.
Decker nói, “Nếu tôi là anh, tôi cũng sẽ như vậy. Trên thực tế, tôi không chắc mình sẽ tin tưởng bất kì ai trong cái thị trấn chết tiệt này.”
Họ bắt đầu leo lên con đường ngoằn ngoèo dẫn lên đỉnh đồi, nơi có dinh thự của Baron.
Baron nhìn quanh, bối rối nói, “Tại sao chúng ta lại về nhà tôi?”
“Bởi vì tôi muốn anh gặp những người đã cố gắng hết sức để đưa anh lên ghế điện.”