Chương V Hỏi đáp về vũ trụ trong ngôi nhà mèo ám
❖ 1 ❖
Quang Đức Phường, nơi có nhà của Lưu Vân Tiêu, nằm về phía Bắc của Diên Khang Phường, nơi có Tây Minh Tự.
Không Hải và Dật Thế đang đi bộ trong địa phận Quang Đức Phường. Dấu hiệu của mùa xuân đã ngập tràn quanh đây. Trang phục của đàn ông đàn bà đi lại trên phố thật sặc sỡ. Bước chân ai cũng nhẹ tênh.
Không Hải đi trước, Dật Thế theo sau. Khoảng cách giữa hai người chốc chốc lại doãng ra. Trong khi Không Hải vẫn giữ nhịp bước bình thường, thì Dật Thế luôn có xu huống đi chậm lại. Nhận ra điều đó, Dật Thế liền rảo chân để đi ngang hàng với Không Hải, nhưng rồi lại tụt xuống từ lúc nào. Chừng như Dật Thế không mấy hứng thú với cái nơi mà Không Hải đang muốn đến. Tâm trạng chẳng chút hào hứng. Thành thử bước chân cứ chậm nhịp.
“Không Hải à...” Dật Thế nói với theo Không Hải từ phía sau. “Cậu vẫn quyết đến đó thật đấy à?”
“Quyết rồi.” Không Hải đáp.
Đó ở đây tức là nhà Lưu Vân Tiêu. Lúc này, hai ngưòi đang hướng tới nhà Lưu Vân Tiêu.
“Nhưng mình chưa báo trước với họ mà.”
“Ừm.” Không Hải đáp cụt lủn. Và cũng không hề ngoái lại phía Dật Thế.
“Nhưng chính vì không báo trước mới hay chứ.”
“Cậu lại nói những câu tớ chẳng hiểu gì sất.” Dật Thế đuổi lên để đi song song với Không Hải.
“Dù cậu không tới đó thì đằng nào ngày mai bên Thanh Long Tự cũng sẽ có người đến mà.”
“Vì thế nên mình mới phải đi hôm nay.”
“Nhưng như thế nghĩa là lẻn vào nhà một Kim Ngô Vệ mà không báo trước đấy. Nếu đúng như lời hai em Hồ cơ kể, thì chẳng khác nào mình tự tiện xông vào một ngôi nhà vắng chủ. Hơn nữa lại là một ngôi nhà có chuyện.”
“Càng là lúc này thì lại càng không sao. Nếu đúng là ngôi nhà như lời đồn.”
“Nhưng như thế có đột ngột quá không?”
“Tớ đã bảo như thế mới hay mà Dật Thế.”
“Tại sao?”
“Vì ta có thể xem xét mọi thứ như nó sẵn có.”
“Cậu đã có kế sách gì chưa?”
“Chưa.” Không Hải thản nhiên đáp.
Dật Thế buông tiếng thở dài. Rồi Dật Thế lại hơi tụt lại phía sau.
“Chậc!” Dật Thế khẽ tặc lưỡi. Có vẻ như cậu ta đã đưa ra quyết định nào đó theo cách của mình.
“Nhưng làm gì thì làm, chớ có gây lộn với người của Kim Ngô Vệ đấy.” Nói rồi Dật Thế lại đi ngang hàng với Không Hải.
“Cái đó thì tớ biết rồi.” Không Hải đáp.
Lần đầu Không Hải và Dật Thế nghe được câu chuyện về Lưu Vân Tiêu là đêm qua. Nguồn tin từ một kỹ viện có tên Hồ Ngọc Lâu.
Không Hải được hai kỹ nữ ở đó kể cho nghe về chuyện con mèo của Lưu Vân Tiêu. Hai kỹ nữ ấy là Ngọc Liên và Mẫu Đơn. Họ kể rằng Lưu Vân Tiêu, chức dịch của Kim Ngô Vệ và cũng là khách chơi của kỹ lâu, bị một con mèo ám. Chính xác hơn thì người bị ám là Xuân Cầm, vợ Lưu Vân Tiêu. Vào tháng Tám năm ngoái, đột nhiên có một con mèo tìm đến nhà họ Lưu, nó tiết lộ bằng tiếng người những điều bí mật và mách bảo rất nhiều chuyện sắp xảy ra. Nếu họ Lưu đánh mất tiền, nó sẽ chỉ cho biết chỗ tiền đó ở đâu. Nó đoán trước được cả thời tiết. Và tất cả đều trúng phóc. Hễ nó bảo hãy đào chỗ này hay chỗ kia ở trong vườn mà xem thì khi đào lên sẽ thấy tiền. Tuy nhiên, nó rất đáng sợ.
Rồi một ngày, con mèo đòi được ngủ với Xuân Cầm, vợ Vân Tiêu. Dù cho nhiều lần nó đoán đúng được thời tiết ngày mai hay chỉ cho những chỗ chôn tiền, thì Vân Tiêu cũng không thể nuốt nổi đòi hỏi của nó. Nhưng từ chối nó thì lại sợ.
Nghĩ nát nước, cuối cùng họ Lưu bèn đem chuyện kể với một đạo sĩ, nhưng vị đạo sĩ này cũng không thắng nổi con yêu. Xuân Cầm thành vật sở hữu của nó.
Lại đến một ngày, con mèo đó đưa ra lời tiên đoán về cái chết của Đức Tông hoàng đế. Sau đó thì Đức Tông hoàng đế chết đúng như lời nó nói.
Cực chẳng đã, họ Lưu đành đem chuyện kể với bạn mình ở Kim Ngô Vệ. Sự việc đó diễn ra mười ngày trước. Họ cũng phần nào tin lời Vân Tiêu vì quả có thấy dạo gần đây họ Lưu có biểu hiện lạ, nên mấy người trong bọn liền lập tức tới nhà họ Lưu để xem xét tình hình. Tất nhiên Lưu Vân Tiêu cũng đi cùng.
Nhưng đến nơi thì trong nhà không có ai.
“Xuân Cầm...” Vân Tiêu gọi tên vợ nhưng không thấy trả lời.
Họ Lưu dạo gần đây không về nhà mà ngủ nhờ nhà bạn hoặc những chỗ chơi gái nên quả tình cũng không biết nhà mình bây giờ ra sao. Bát đĩa vẫn bày nguyên trên bàn, các thức ăn dở cũng vẫn còn trên đó. Có cả một chiếc đĩa đựng xác một con chuột khô quắt. Khắp căn nhà thum thủm mùi thối rữa.
Nhưng bóng dáng vợ Vân Tiêu lẫn con mèo thì không thấy đâu.
Các bạn của họ Lưu bèn ra về. Họ Lưu cũng kinh sợ không dám lưu lại mà đi cùng bạn. Hai hôm sau họ Lưu lại cùng các chức dịch đi đến ngôi nhà. Nhưng vẫn không thấy ai. Ngày hôm sau nữa họ cũng quay lại, nhưng vẫn không thấy ai.
“Vợ cậu chuồn đi với trai nhưng cậu không dám thú nhận nên bịa chuyện ra chứ gì.” Cuối cùng, các bạn của Vân Tiêu bèn nói với anh ta như thế.
Bẵng đi ít lâu, họ Lưu quay về nhà một mình. Đó là một buổi chiều. Nhưng vẫn không thấy có bóng người trong nhà. Vân Tiêu hơi yên trí.
Thà rằng Xuân Cầm biến mất hẳn cùng con mèo rồi không về nữa lại hay.
Vân Tiêu vừa nghĩ đến đó thì có giọng nói cất lên sau lưng.
“Kìa chàng...” Một giọng phụ nữ.
Vân Tiêu quay lại.
“Á!” Vân Tiêu ré lên.
Xuân Cầm đang đứng trong bóng tối sau lưng Vân Tiêu tự lúc nào.
“Sắp chết rồi...” Đó là giọng nói của con mèo.
Chột dạ, Vân Tiêu nheo mắt nhìn kỹ thì thấy con mèo đen đang ngồi trên đầu vợ mình, quan sát Vân Tiêu bằng đôi mắt xanh lục.
“Không phải là Đức Tông. Vì hắn ta chết rồi...” Cái miệng đỏ lòm của con mèo ngoác ra. Nom như nó đang cười.
“Chừng một tháng nữa thôi...” Con mèo lầm rầm nói. “Phải, chỉ chừng một tháng nữa là chết thôi.”
“Ai... Ai chết?”
“Chức dịch Kim Ngô Vệ Lưu Vân Tiêu, chính là ngươi đó.” Con mèo nói.
“Á á!!!” Họ Lưu thét lên rồi chạy thẳng ra khỏi nhà mình mà không dám ngoái đầu lại.
Hai ngày trước, họ Lưu đem chuyện nói với người quen để nhờ Thanh Long Tự ra tay. Trên đường về, họ Lưu ghé vào Nhã Phong Lâu kế bên Hồ Ngọc Lâu. Rồi nhân đà rượu, họ Lưu đã kể cho Ngọc Liên về chuyện con mèo. Và đêm qua, Không Hải và Dật Thế lại đưọc Ngọc Liên kể cho nghe.
“Hình như ngày kia sẽ có nhà sư của Thanh Long Tự tới đó xem xét tình hình.” Ngọc Liên nói.
Ngày kia, nếu tính từ hôm nay thì nghĩa là ngày mai.
“Nhưng Không Hải à, liệu có ổn không?” Dật Thế hỏi.
“Cái gì ổn?”
“Chẳng phải con yêu lần này khác hẳn chuyện cái gáo múc nước lần trước sao?”
“Hẳn là khác rồi.”
“Biết đâu sức cậu không đương nổi.”
“Ờ, cũng có thể không đương nổi thật.”
“Ơ hay.” Dật Thế nghiêm mặt nói.
“Đừng có trả lời dễ dãi như thế Không Hải. Tớ mong đợi ở cậu một câu trả lời khác cơ...”
“Cậu muốn tớ trả lời thế nào?”
“Không sao đâu, hãy tin vào tớ chẳng hạn.”
“Không sao đâu, hãy tin vào tớ.” Không Hải nhắc lại.
“Tớ điên lên bây giờ đây này, Không Hải.”
“Đừng điên lên.”
“Điên đấy. Tớ đang lo lắng một cách rất nghiêm túc. Ai biết đó là một đối thủ lợi hại thế nào, không khéo còn bị sa lầy vào mớ rắc rối liên quan đến cái chết của Đức Tông hoàng đế chưa biết chừng.”
“Tớ hiểu điều đó.”
“Cậu chả có vẻ gì là hiểu cả.”
“Thật hả.”
“Xem cậu kìa, nom cứ như sắp sửa đi coi một con kỳ thú vậy.” Nghe Dật Thế nói vậy, Không Hải liền bật cười thành tiếng.
“Cậu giỏi thật đấy, Dật Thế. Cậu nói trúng phóc. Cậu đọc được tâm địa người khác hay sao...” Không Hải nói.
“Chậc!” Chừng như không thể địch nổi đối phương, Dật Thế đá bay hòn sỏi nhỏ dưới chân.
“Dật Thế này.” Không Hải cất tiếng khi thấy Dật Thế đá viên sỏi.
“Gì nào, Không Hải?” Dật Thế hỏi lại với giọng hơi giận dỗi.
“Tớ phải dặn cậu mấy việc trước khi tới nhà Lưu Vân Tiêu.” Không Hải nghiêm mặt.
“Ờ.”
“Nếu không làm đúng những lời tớ dặn thì có lẽ tốt hơn hết cậu nên đứng chờ ở ngoài.”
“Tại sao?”
“Đúng như cậu nói, tớ cũng nghĩ con yêu lần này là một đối thủ nguy hiểm.”
“Này này, đừng có dọa tớ, Không Hải.”
“Tớ đang nói thật đấy.”
“Tớ hiểu rồi. Vậy cậu hãy nói ra xem. Nghe xong tớ sẽ trả lời cậu là có làm đúng được hay không. Nếu không làm theo được tớ sẽ ngoan ngoãn đứng chờ ở bên ngoài.”
“Nghe kỹ nhé, Dật Thế.” Không Hải nói.
“Ừm.”
“Sau đây chúng ta sẽ tới nhà Lưu Vân Tiêu, giả sử rằng chúng ta gặp được con yêu.”
“Ừm.”
“Con yêu chắc chắn sẽ nói nhiều thứ. Nhưng cậu không được phép đáp lời nó.”
“Cái gì?”
“Đồng thời cậu không được tin những gì nó nói. Hãy coi tất cả đều là nói láo.”
“Tại sao?”
“Nếu đáp lại từng câu của nó, cậu sẽ không biết mình trúng thuật của nó lúc nào và sẽ bị nó ám.”
“Vậy nên cậu bảo tớ coi đó là những lời nói láo?”
“Đúng vậy.”
“Tớ hiểu rồi. Chỉ cần coi là nó đang nói láo.” Dật Thế đáp.
Đưa mắt sang Dật Thế, Không Hải nói tiếp: “Không phải thế, có lẽ do cách diễn đạt của tớ không tốt, nhưng cậu không cần chăm chăm nghĩ rằng nó nói láo.”
“Thế là sao?”
“Nói thế nào nhỉ, tóm lại là việc cứ chăm chăm nghĩ rằng nó nói láo thì cũng giống như đang tin những lời nó nói là sự thật nếu xét từ phía nó.”
“Hả?”
“Nếu cậu cứ nghĩ nó nói láo, thì nó sẽ tóm lấy điểm yếu đó để bỏ bùa cậu.”
“Thì chính cậu bảo tớ phải coi là nó đang nói láo đấy thôi, Không Hải.”
“Cậu làm sao thế?”
“Đáng lẽ tớ mới là người nói ra câu ấy.”
“Tóm lại là có những điều con yêu nói là sự thật. Mà đúng ra thì có lẽ phần lớn là sự thật. Chính vì vậy nếu nhẹ dạ mà tin nó, thì nó sẽ bất ngờ quay sang nói
láo. Và nếu đã đinh ninh mọi lời nó nói là thật rồi, cậu sẽ tin luôn cả những lời nói láo của nó.”
“...”
“Ví dụ như thế này đi, giả sử có kẻ nào đó dò la tông tích nhà cậu, biết được bố cậu là ai, mẹ cậu là ai, hai người sinh ra ở đâu...”
“Ừm.”
“Rồi hắn và cậu gặp nhau lần đầu tiên.”
“Ừm.”
“Hắn lập tức nói thế này với cậu: Thưa ngài Dật Thế, cha ngài là như thế này, mẹ ngài là như thế kia có phải không ạ?”
“Ừm.”
“Cậu sẽ giật mình đúng không nào?”
“Rõ là như thế rồi.”
“Sau đoạn đó hắn bắt đầu bịa chuyện. Hắn bảo rằng, à thế thì đúng rồi, tổ tiên tít tìn tịt mấy đời trước (mà cậu cũng không hề biết), là ngài này ngài nọ, ngày xưa từng cai trị ở vùng ấy vùng kia.”
“Ừm.”
“Thế là, một người bình thường sẽ tin ngay câu chuyện đó.”
“Tớ hiểu điều cậu muốn nói. Nhưng có một chỗ tớ chưa hiểu.”
“Gì nào?”
“Vậy thì tớ phải làm gì?”
“Cậu hỏi thế cũng phải.”
“Không được phép tin, cũng không được phép không tin... Thế thì biết phải làm thế nào?”
“Cậu chỉ cần tưởng tượng mọi lời con yêu nói là tiếng gió thôi.”
“Gió hả?”
“Ừ. Coi nó là gió thì không còn thật hay giả nữa. Gió chỉ là gió thôi.”
“Được rồi, đã rõ. Chỉ cần coi nó là gió chứ gì.”
“Cậu làm được không?”
“Chắc là được.”
“Còn một việc nữa ban nãy tớ đã nói, cậu chớ có quên. Tuyệt đối không đáp lại lời con yêu. Mọi việc đối đáp với nó tớ sẽ lo liệu...”
“Hiểu rồi. Nhung nếu rơi vào tình huống bắt buộc phải trả lời hoặc con yêu hỏi đích danh tớ thì phải làm sao? Cứ lúc nào cũng tự nhủ: không được trả lời, không được trả lời, thì theo cách giải thích của cậu, cũng không đưọc nốt.”
“Đúng thế.”
“Vậy khi đó tớ nên làm thế nào?”
“Có một cách hay. Nếu bắt buộc phải trả lời con yêu thì hãy nói thế này.”
“Nói sao đây?”
“Làm thế nào bây giờ, Không Hải?” Không Hải nhại lại giọng điệu của Dật Thế.
“Được, tớ hiểu rồi.” Dật Thế nói.
“A, hình như nhà họ Lưu kia rồi.” Không Hải thốt lên.
Không Hải và Dật Thế đứng lại trước ngôi nhà của Lưu Vân Tiêu. Bức tường đất chạy xung quanh, mặt trước có cổng. Cánh cổng đang khép hờ. Ngước nhìn lên
thì thấy quanh mái cổng dường như có một quầng mây đen lẩn khuất. Qua khe cổng, có thể thấy cỏ khô lẫn cỏ tươi mọc um tùm mọi ngóc ngách trong vườn.
“Ngôi nhà này có cái gì đó không dễ chịu lắm Không Hải nhỉ.” Dật Thế thì thào.
Dật Thế dường như cũng cảm nhận được bầu không khí quái dị của ngôi nhà này.
“Hay cậu chờ ở đây?” Không Hải hỏi.
“Không, đã mất công tới đây sao lại làm thế được. Tớ cũng vào.” Dật Thế đáp.
“Thế nhé.”
Không Hải đặt tay lên cánh cổng, đẩy vào trong. “Ta đi nào.”
Vậy là Không Hải và Dật Thế đã bước vào nhà Lưu Vân Tiêu.
❖ 2 ❖Cỏ mọc bời bời kín cả khoảng vườn. Một nửa chỗ đó là cỏ khô, nửa còn lại là cỏ non mọc lên từ giữa những cụm cỏ khô.
Có cả cây hòe to và hoa mộc. Trong bóng đổ của ngôi nhà, có dáng cây như là dương liễu, rồi hồng trúc đào.
Từ bên trên, ánh mặt trời hiền hòa của mùa xuân đang rọi xuống, nhưng hơi ấm của ánh nắng ấy dường như không thể chạm tới mặt đất. Không khí lạnh nổi da gà.
Trên cao hơn mái nhà một chút, ánh nắng dường như đã thay đổi diện mạo và biến thành một thứ có tính chất hoàn toàn khác, thứ ánh nắng ấy đang tỏa trên mặt đất.
Những cơn gió không hiểu từ đâu thổi đến lay vờn làn da. Nhưng lạ một nỗi, làn gió ấy gây ra một cảm giác gai gai.
“Không thể tin được là có ai đó lại đang sống trong ngôi nhà này.” Dật Thế nói.
“Có đấy.” Không Hải đáp.
“Gì cơ?” Dật Thế quay về phía Không Hải.
“Kia kìa.” Không Hải đưa ánh mắt về một hướng.
Dật Thế ngoảnh mặt theo hướng ấy.
Dưới gốc cây hòe to lừng lững, một người phụ nữ đang lặng lẽ đứng đó. Người phụ nữ trắng trẻo, tuổi chừng ba chục.
“Một người đàn bà...” Dật Thế vừa nuốt nước miếng vừa nói.
Người phụ nữ đứng trên đám cỏ mỉm cười kiều diễm, khẽ nghiêng đầu. Mái tóc đen búi lên cao.
“Đi nào.” Nói rồi Không Hải thong dong đạp bước trên cỏ. Dật Thế nối gót theo sau.
Lúc dừng lại trước mặt người phụ nữ, Dật Thế suýt nữa thì đã kêu lên.
“Nhìn... nhìn kìa, Không Hải.” Dật Thế huých Không Hải.
Không Hải dường như biết rõ điều Dật Thế muốn nói đến, Có một con mèo đen đang ngồi trên đầu người phụ nữ, quan sát Không Hải và Dật Thế. Thứ nhìn như
búi tóc ấy chính là con mèo đen.
“Ta chờ các vị đến đã lâu.” Người phụ nữ mỉm đôi môi hồng.
Nhìn kỹ thì thấy mặt cô ta có thoa phấn trắng và tô son trên má. Rõ ràng là đã trang điểm và ăn vận chỉn chu từ trước.
Dật Thế thoáng giật mình, không được, Dật Thế nuốt nước miếng như tự nhủ: không được để bị lừa mị.
Nó bảo chờ bọn ta đã lâu, nhưng nhất định không phải vậy. Dường như Dật Thế đang cố đóng đinh ý nghĩ ấy.
“Vậy thì bọn tôi thật không phải phép.” Không Hải thản nhiên đáp.
“Dù sao cũng mới có từ đêm qua đến hôm nay, chỉ đủ thời gian để ta sửa soạn y phục, thành thử không có gì tiếp đãi các vị...” Ngưòi phụ nữ nói.
“Phu nhân khỏi cần bận tâm. Cũng tại bọn tôi đường đột.”
Nghe Không Hải nói vậy, ngưòi phụ nữ mỉm cười. Trong lúc đó, con mèo trên đầu cô ta không hề nói gì. Nó chỉ im lặng chăm chú nhìn Không Hải và Dật Thế.
“Xin mời!” Ngưòi phụ nữ đi trước dẫn đường cho Không Hải và Dật Thế.
Họ bước vào trong nhà từ thềm cửa thum thủm mùi thối rữa. Hai người được đưa vào một căn phòng nhỏ qua hành lang lát gỗ tối tăm. Trên sàn nhà có trải thảm, rượu và thức nhắm đơn giản đã được bày sẵn ở đó. Vò lưu li cùng với chén lưu li. Trên đĩa lưu li là món rau xào với loại thịt gì đó. Đĩa và đũa riêng cho từng người cũng được chuẩn bị sẵn.
Chờ cho Không Hải và Dật Thế ngồi xuống xong, người phụ nữ mới ngồi xuống phía đối diện. Không Hải và Dật Thế ngồi cạnh nhau, có thể nhìn thấy khu vườn và cây hòe mà người phụ nữ đứng chờ dưới gốc ban nãy ở bên tay trái.
“Ta làm một chén chứ?” Người phụ nữ nhấc vò rượu chìa về phía Không Hải.
“Cho tôi xin một chút.” Không Hải nói rồi cầm lấy chén và đặt xuống mặt thảm phía trước người phụ nữ.
Người phụ nữ rót rượu vào cái chén đó. Là loại rượu bồ đào.
“Thế còn vị này thì sao?” Sau khi rót xong cho Không Hải, người phụ nữ nhìn sang Dật Thế.
Dật Thế liếc sang Không Hải, nói: “Biết làm thế nào bây giờ, Không Hải?”
“Cậu có thể uống lấy một chút.” Không Hải trả lời.
Dật Thế không nói gì, chỉ đẩy cái chén về phía trước. Người phụ nữ rót rượu vào chén lưu li của Dật Thế. Rót xong, người phụ nữ mới rót vào chén mình.
Ba người đưa chén rượu bồ đào lên miệng. Cả ba đều chỉ khẽ chạm môi vào rượu. Vậy là đã xong phần nghi thức.
“Tiếng Đường của ngài giỏi quá.” Người phụ nữ nói, đôi môi hồng cử động thật dẻo.
“Vâng.”
“Ở nước Oa có loại rượu này không?” Người phụ nữ hỏi.
Nhắc đến tiếng Đường và nước Oa, như thế nghĩa là người phụ nữ này đã biết được Không Hải và Dật Thế đến từ Nhật Bản.
“Không có.” Không Hải đáp.
“Tôi được biết, ngài-Không-Hải và ngài-Dật-Thế đều hay chữ cả.” Người phụ nữ chậm rãi nổi.
Câu nói rõ ràng mang hàm ý: ta đã biết cả tên của hai người các ngươi rồi đấy.
“Cũng thường thôi thưa phu nhân. Nghe người Đường nói như vậy, tôi chỉ dám nghĩ là một lời đùa giỡn.”
“Ngài lại khiêm tốn rồi...” Người phụ nữ nhìn thẳng vào mặt Không Hải bằng đôi mắt nhớp nháp.
Con mèo trên đầu người phụ nữ vẫn không nói gì. Nó chỉ ngồi bất động ở đó. Tưởng như đây là một cuộc trò chuyện bình thường nhưng không hề bình thường. Như thể mọi thứ đã chui tuột vào một thế giới dị thường.
“Vậy, hôm nay ngài đến đây có việc gì?” Người phụ nữ hỏi.
“Không có gì.” Không Hải đáp.
“Không có gì?”
“Vâng. Tôi chỉ định đến đây để nói chuyện với phu nhân.”
“Chuyện gì?”
“Không có chuyện gì đặc biệt. Miễn có thể nói chuyện với phu nhân là được.”
“Thật chứ?” Người phụ nữ hỏi. Đôi mắt cô ta vẩn những tia sáng đục.
“Phải.” Không Hải đáp.
“Ta sẽ nói chuyện gì bây giờ?”
“Phải rồi, chuyện về vũ trụ thì sao?”
“Vũ trụ à?”
“Phải.”
Nghe Không Hải trả lời, người phụ nữ mỉm cười.
“Ngài Không Hải thật là vui tính. Vậy thì ta hãy đàm đạo chuyện vũ trụ.”
Cuộc đàm đạo kỳ lạ về vũ trụ giữa Không Hải và người phụ nữ bị mèo ám đã bắt đầu như thế.
❖ 3 ❖Đó là một cuộc trò chuyện kỳ lạ.
Một sa môn là lưu học tăng tới từ đảo quốc nhỏ bé bên bờ Đông hải và con yêu đang ám vào Xuân Cầm, vợ Lưu Vân Tiêu, đã luận đàm vô số chuyện về vũ trụ.
Khi thì bàn về Phật pháp, lúc lại nói tới cái lẽ của Huyền đạo. Khi thì Không Hải hỏi, con yêu trả lời, lúc lại con yêu hỏi, Không Hải trả lời. Người im lặng ngồi nghe là Quất Dật Thế.
Câu chuyện của hai kẻ lúc thì nhập làm một, khi lại rẽ ra hai, biến hóa khôn lường, thật không biết đâu là hồi kết.
Chẳng hạn.
“Ngài Không Hải, theo ngài thứ to lớn nhất trên đời này là gì?” Người phụ nữ hỏi.
Không Hải liền ứng đáp: “Ngôn từ chăng.”
“Vì sao vậy?”
“Bởi một thứ dù to lớn đến đâu cũng có thể lấy ngôn từ để đặt tên và đút vừa chúng vào cái bình tên gọi.”
“Chẳng phải vẫn có những thứ to lớn đến nỗi không thể dùng ngôn từ để đặt tên đấy thôi?”
“Giả rằng có một thứ như thế, vậy phu nhân có thể giảng cho tôi biết đó là cái gì được không?”
“Ta không thể. Vì ngay khi ta giảng về nó với ngài, thì nó đã trở nên nhỏ bé mất rồi.”
“Vậy tôi mới nói, thứ đó là ngôn từ.”
“Thế theo ngài, thứ nhỏ bé nhất trên đời này là gì, thưa ngài Không Hải?” Người phụ nữ hỏi.
“Cũng là ngôn từ chăng.” Không Hải đáp.
“Vì sao vậy?”
“Bởi một thứ dù nhỏ bé đến đâu cũng có thể lấy ngôn từ để đặt tên và làm cho người khác thấy được nó.”
“Nhưng ngài không nghĩ rằng, dù có thể đặt tên bằng ngôn từ thì vẫn có những thứ nhỏ bé tới mức lọt qua kẽ lưới ngôn từ đó sao?”
“Giả rằng có một thứ như thế, vậy phu nhân có thể giảng cho tôi biết đó là cái gì được không?”
“Ta không thể? Vì ngay khi ta vớt nó lên cho ngài thấy bằng cái lưới ngôn từ, thì nó đã trở nên to lớn nhờ ngôn từ mất rồi.”
“Vậy nên vừa rồi tôi mới nói, thứ đó là ngôn từ.” Và lần này, Không Hải hỏi người phụ nữ.
“Trên đời này, có đẹp và xấu không?”
“Không có.” Người phụ nữ đáp.
“Vì sao vậy?”
“Bởi đó chẳng qua chỉ là một thứ ngôn từ mang thuộc tính của con người. Chỉ những thứ diễn đạt được bằng ngôn từ mang đạo lý của trời, chứ không phải ngôn từ của người, mới tồn tại trên đời này.”
“Thứ diễn đạt được bằng ngôn từ mang đạo lý của trời, thứ ấy là gì?”
“Trước tiên là con số. Sau đó là những từ như cứng, mềm; nóng, lạnh; hay to và nhỏ trong trường hợp được dùng đúng nghĩa.”
“Phu nhân có thể giảng cho tôi điều này được không?”
“Ngôn từ mang thuộc tính của con người không có tính phổ quát. Đẹp hay xấu cũng vậy, mà yêu hay ghét cũng như thế.”
“Xin giải thích thêm cho tôi được không?”
“Chẳng hạn, khi ta so sánh hai hòn đá, hòn nào cứng hơn, hòn nào nhẹ hơn, hòn nào lớn hơn, hòn nào nhỏ hơn, thì câu trả lời là như nhau, bất kể kẻ đưa ra câu trả lời đó là con người, thú vật hay sâu bọ. Hay nói cách khác, những từ cứng, mềm, lớn, nhỏ là để diễn đạt những gì mang đạo lý của trời.”
“Xin hãy giải thích tiếp.”
“Khi so sánh một bông hoa này với một bông hoa kia, nếu nói bông này đẹp hơn, bông kia xấu hơn, thì cách nói ấy không nằm vào loại ngôn từ có đạo lý của trời. Nói bằng thứ ngôn từ có đạo lý của trời, thì sẽ là bông hoa này có bốn cánh, bông hoa kia có năm cánh, bông hoa này màu trắng, bông hoa kia màu đỏ. Ví dụ khi so sánh hai bông hoa, có người nói rằng bông này đẹp, nhưng cũng có người sẽ nói bông kia đẹp hon. Mỗi người trả lời mỗi khác, giả dụ ta hỏi thú vật hay sâu bọ về sự đẹp và xấu đó, thì câu trả lời sẽ khác hẳn của con người, hoặc là ở chúng không hề tồn tại câu hỏi và câu trả lời hay ngôn từ về sự đẹp, xấu ấy.”
“Đẹp và xấu thật sự không tồn tại trong vũ trụ này hay sao?”
“Không có. Vũ trụ không có thứ ngôn từ như vậy. Có chăng thì chỉ tồn tại ở mỗi con người riêng biệt, chứ vũ trụ thì không.”
Những đoạn đối đáp kiểu như vậy cứ nối tiếp triền miên.
❖ 4 ❖Sau một hồi luận đàm, đột nhiên trong phòng có tiếng cười khùng khục trầm đục cất lên từ cổ họng.
Nhìn kỹ thì thấy kẻ phát ra tiếng cười ấy là con mèo đen ngồi trên đầu người phụ nữ.
“Ngươi thật là một gã trai thú vị, Không Hải ạ.” Con mèo mở cái miệng đỏ lòm và nói bằng tiếng người. “Lâu rồi ta mới được trò chuyện vui vẻ thế này.” Con mèo nhe hàm răng trắng, nói tiếp.
“Giờ thì sao?” Con mèo yêu quái hỏi.
“Sao là sao?”
“Ngươi làm ta thấy vui, nên ta muốn đáp lễ.”
“Đáp lễ?”
“Ta cho ngươi ngủ với người đàn bà này.”
“Được vậy sao?”
“Được.”
“Nhưng tôi vô phép.”
“Một em đàn bà khá hay đấy. Cô ta rên rất tuyệt. Cách lắc mông cũng khéo.”
“Thật tiếc, nhưng...”
“Ngươi không thích đàn bà?”
“Tôi là một sa môn phải sống theo Phật pháp.”
“Xem ngươi nói kìa, ngài thầy chùa.”
Khực, khực, khực... Con yêu cười.
“Này hỡi Không Hải kia.” Con yêu nói. “Ngươi nên nói thực bụng mình ra đi là vừa rồi đó.”
“Thực bụng mình?”
“Ngươi đến đây làm gì?”
“Thì tôi đã bảo là đến để luận bàn về vũ trụ đó thôi.”
“Ngươi định cứ thế này mà về sao?”
“Nếu ngài cho tôi bình an ra về...”
Không Hải dõng dạc đáp, vừa dứt lời thì đột nhiên trần nhà bắt đầu phát ra tiếng động. Khắp nơi, tiếng cột và xà nhà nghiến kẽo kẹt, sàn nhà chao đảo.
“Nếu ta bảo không cho ngươi về thì sao?”
“Vậy thì tôi biết phải làm sao?”
Đột nhiên tiếng kẽo kẹt im bặt, cảm giác chao đảo lắng xuống.
Dật Thế tái mét mặt, trông như sắp chết đến nơi. Chỉ có người phụ nữ và Không Hải, cùng con yêu là vẫn ngồi đó thản nhiên.
“Ngươi thật là một kẻ chẳng dễ xơi Không Hải ạ.” Con yêu lè cái lưỡi đỏ lòm ra liếm mép.
“Ta không tin một kẻ như ngươi đến đây chỉ để bàn về trời đất, Nhưng thôi, ta hãy để ngươi được về, còn ta thì cần một đêm để nghĩ xem tại sao ngươi tới đây. Một đêm không có câu trả lời. Ta sẽ nghĩ hai đêm. Hai đêm không có câu trả lời. Có lẽ ta sẽ phải tiếp tục nghĩ thêm.” Con yêu nói. “Song có lẽ như vậy cũng chưa chắc đã nghĩ ra.”
“Thật vậy sao?”
“Cho đến một lúc, ta sẽ cảm thấy không chịu nổi nữa và chỉ chờ ngày ngươi đến tiếp theo. Đúng lúc đó, thì ngươi sẽ đến.”
“Thế rồi sao?”
“Này Không Hải kia. Ta nên tiết kiệm thời gian cho nhau chút chứ nhỉ. Ta hãy vào luôn câu chuyện mà chúng ta sẽ nói với nhau sau ba hay năm ngày nữa, ta cũng không biết chính xác là bao lâu.” Con yêu nói.
“Ngài có nói rằng muốn đáp lễ tôi phải không?”
“Ờ, phải rồi.”
“Nếu muốn đáp lễ, thì sau đây xin ngài hãy trả lời một, hai câu hỏi của tôi có được chăng?”
“Được, hãy nói thử xem nào.”
“Tại sao ngài biết trước việc chúng tôi sẽ đến đây ngày hôm nay?” Không Hải hỏi.
“Là nhờ Thiên Nhãn Thông.” Con yêu nói.
Thiên Nhãn Thông là một trong sáu phép thần thông của Phật, phép đó có khả năng nhìn thấu được mọi thứ ở rất xa.
“Ta dù ở đây, song biết hết kẻ nào đang làm gì ở đâu. Dù là Thiên Trúc hay Oa quốc, đều không mất chút công sức nào. Nếu ngươi muốn, ta sẽ xem việc ở quê nhà ngươi giờ này đang thế nào...”
“Vậy tôi có ngưòi em gái đang sống ở một nơi gọi là Sanuki của Oa quốc, ngài có biết em tôi đang làm gì lúc này chăng?” Không Hải hỏi.
Im lặng.
Ha, ha, ha... Con yêu cất tiếng cười.
“Định lừa ta cơ đấy, Không Hải, ngươi làm gì có em gái.”
“Ổ, quả không hổ danh. Tôi định hỏi một câu hòng thử ngài, nhưng không qua được mắt ngài rồi.”
“Ta tha thứ cho ý ấy của ngươi. Tiếp theo ngươi muốn hỏi gì?”
“Lần này là câu hỏi về ngài. Rốt cuộc ngài là người như thế nào?”
“Ta ấy à?” Con yêu lên tiếng. “Thực ra, chẳng có gì phải giấu, ta chính là đấng mà các ngươi vẫn gọi là Di Lặc Bồ Tát. Tên Lưu Vân Tiêu này lợi dụng địa vị chức dịch của mình để vòi tiền và làm những việc bẩn thỉu nên ta xuống đây để trị hắn.” Giọng con yêu đổi khác, nghe như giọng phụ nữ.
“Ngài cưỡi gì để tới đây từ Đâu Suất Thiên?”
“Ta chẳng cưỡi gì. Ta xuống bằng sức mạnh ý chí.” Con yêu đáp.
“Các vị ở ba mươi ba cõi trời sống trên đỉnh núi Tu Di mỗi năm nhặt lấy một hạt cải từ hạ giới để tích lại, tới nay đã được bao nhiêu hạt rồi?”
“Đừng có thử ta, Không Hải! Bọn ta đâu có làm cái việc như thế.” Con yêu nói. Giọng nó đã trở lại như cũ.
“Ngài là ai?” Không Hải hỏi lại.
“Thôi nào, thôi nào, Không Hải. Chỉ phí thời giờ mà thôi. Dẫu ta trả lời thế nào mà ngươi đều không tin thì liệu có khác gì nhau?”
“Tôi hiểu.” Không Hải nói.
“Hãy nói ra mục đích của ngươi.” Con yêu nói.
“Vậy thưa ngài yêu quái. Ngài có biết chuyện ngày mai không?”
“Ngày mai?”
“Chẳng phải sẽ có ai đó từ Thanh Long Tự tới đây vào ngày mai hay sao?”
Không Hải vừa dứt lời thì con yêu bật lên một tiếng cười trầm đục.
Khực, khực, khực...
Một tiếng cười chừng như thích thú.
“Ta biết chứ, nếu là chuyện đó. Ra vậy, Không Hải. Hóa ra mục tiêu thật sự của ngươi là Thanh Long Tự?” Con yêu nói. Nói đoạn, nó lại cười.
❖ 5 ❖“Nhưng mà Không Hải này!” Dật Thế cất tiếng.
Đó là lúc trên đường về. Mặt trời đã chếch hẳn sang Tây.
“Tớ vẫn không tin nổi là mình đã ra khỏi ngôi nhà đó một cách bình an thế này.”
Không Hải tủm tỉm cười tỉnh bơ trước câu nói của Dật Thế.
“Nhưng ta đang đi về đây thôi.”
“Cậu đúng là khéo được người ta yêu mến. Chẳng cứ con người mà cả yêu quái nữa.”
“Ừm.”
“Cậu đã tính toán từ đầu à?”
“Cái gì cơ?”
“Việc cậu nói rằng muốn luận đàm về vũ trụ ấy.”
“Tớ chợt nảy ra ngay lúc đó thôi.”
“Tuy là ý tưởng chợt nảy ra lúc đó, nhưng cậu đã làm con yêu đó vui ra trò.”
“Tớ cũng khoái cuộc trò chuyện đó. Nhưng không thể nhìn thấu được tâm địa của con yêu này. Ta không thể lơ là với nó...” Không Hải lẩm bẩm.
“Nhưng liệu như thế có ổn không, Không Hải?”
Dật Thế nói.
“Gì cơ?”
“Chuyện lúc nãy ấy.”
“Chuyện lúc nãy?”
“Chuyện về Thanh Long Tự.”
“À, chuyện đó hả.”
“Cậu định đua tranh với Thanh Long Tự đấy à?”
“Ờ.” Không Hải đáp. Rồi Không Hải ngước lên nhìn trời.
Bầu trời Trường An xanh thắm, trải mãi ra ngoài vũ trụ.