← Quay lại trang sách

Chương VI Vị thần bảo hộ
❖ 1 ❖

Không Hải đang nhắm mắt nằm ngửa trên sàn nhà lát ván. Tuy nhắm mắt nhưng không ngủ. Không Hải kê tay làm gối, dường như đang lắng nghe tiếng gió. Ánh dương lọt vào từ cửa sổ khiến cái bóng của cành hòe rung rinh bên trên Không Hải. Không Hải nhắm mắt lại như để tận hưởng một cách thích thú chuyển động của ánh nắng và cái bóng đang rung rinh nơi khóe miệng và yết hầu mình. Bên cạnh đó, Dật Thế khoanh tay đứng tựa lưng vào tường.

Giờ là buổi chiều.

Ánh nắng dập dờn trên đầu ngón tay Dật Thế.

“Hừm.” Từ nãy tới giờ, Dật Thế vẫn đang phát ra những tiếng hừ hừ nhỏ từ cổ họng.

“Không Hải này!” Như không thể chịu được nữa, Dật Thế gọi Không Hải.

“Gì vậy, Dật Thế?” Không Hải đáp lại trong lúc vẫn nhắm mắt.

“Không biết thế nào rồi nhỉ?”

“Cái gì thế nào?”

“Thì cái con yêu quái ở nhà Lưu Vân Tiêu ấy.”

Thế nói vẻ sốt ruột.

“Không biết thế nào nhỉ?” Không Hải lẩm bẩm Nghe như chẳng liên quan gì tới mình.

“Sao cậu có thể đủng đỉnh thế được nhỉ.” Dật Thế lại khoanh tay vào nhau, nhìn xuống Không Hải.

“Hôm nay là ngày Thanh Long Tự tới đó. Nếu họ đến từ sáng thì bây giờ phải có kết quả gì rồi chứ?”

“Chắc là có rồi.” Không Hải đáp cụt lủn.

“Vì cậu nói ra chuyện đó, thành thử đến giờ tớ vẫn thấy tim mình đập thình thịch đây này. Chuyện hôm qua cậu nói là thật hả?” Dật Thế hỏi.

Chuyện hôm qua cậu nói mà Dật Thế nhắc đến là chuyện Không Hải nói với con yêu ở nhà Lưu Vân Tiêu. Khi Không Hải đề cập đến Thanh Long Tự, con yêu - dưới lốt vợ Lưu Vân Tiêu, đã cười đầy thích thú. Nhưng điều mà Không Hải nói vói con yêu không chỉ dừng ở đó.

“Ngài có biết Thanh Long Tự tới đây để làm gì không?”

“Chắc là bọn họ tới để làm rõ thực hư lời đồn.”

“Lời đồn nào?”

“Việc ta nói rằng Đức Tông sẽ chết ấy mà. Nếu lời đồn đó là thật, hay nói cách khác, nếu bọn họ biết rằng có một con yêu nói ra chuyện ấy ở ngôi nhà này thì chắc chắn Thanh Long Tự sẽ không để yên...”

“Hẳn là vậy rồi.”

“Bọn họ sẽ tìm cách hàng phục ta.”

“Ngài có bị hàng phục chăng?”

Nghe Không Hải hỏi, con yêu bật cười ha hả.

“Ngươi là kẻ có những câu hỏi thú vị, Không Hải ạ.”

Đôi mắt người phụ nữ bị con yêu ám nhìn chằm chằm vào Không Hải.

“Chuyện hàng phục có lẽ là bất khả.” Không Hải nói.

“Ồ!?” Con yêu cất tiếng đầy vẻ tò mò. “Vì sao?”

“Vì người đầu tiên đến sẽ không phải là hòa thượng Huệ Quả.”

“Ừm.”

“Tuy không phải kẻ có pháp lực ngang hàng, nhưng cũng sẽ không kém.”

“Ừm.”

“Tạm thời thì có lẽ phía Thanh Long Tự sẽ rút lui.”

Khực, khực, khực... Không Hải vừa dứt lời thì con yêu cất tiếng cười gằn trong cổ họng.

“Rồi sao?”

“Khi Thanh Long Tự trở nên vô dụng, chắc sẽ đến lượt tôi tới đây.”

“Ngươi sẽ hàng phục ta?”

“Phải.”

Nghe Không Hải trả lời, con yêu phá lên cười như không thể nhịn nổi.

“Ngài sa môn nói ra cái điều thật kinh động làm sao.”

Con yêu lại cười thêm một chập.

“Vậy ra mục đích của ngươi là vượt mặt Thanh Long Tự ư?” Nó hỏi Không Hải.

Không Hải chỉ khẽ mỉm cười trong im lặng.

“Chà, được đấy.” Con yêu nói. “Hôm nay đến đây thôi, ngươi về được rồi. Trước khi ta đổi ý.”

“Tôi sẽ làm vậy.”

“Ta sẽ để ngươi sống mà về.”

“Vâng.”

“Để ngươi sống mà về là sự đáp lễ của ta. Vì lâu rồi ta mới được trò chuyện thú vị thế này.” Con yêu nói.

“Vậy xin ngài hãy nhận lấy.” Vợ Lưu Vân Tiêu đặt hai tay xuống sàn, khẽ cúi đầu theo lối Oa quốc.

“Xin vâng.” Không Hải đáp, rồi giục Dật Thế rời khỏi nhà Lưu Vân Tiêu.

“Lúc con yêu nói ta để cho ngươi sống mà về, tớ nhẹ hết cả người, nhưng thú thật là vẫn hết hồn.” Dật Thế lại khoanh tay, nói. “Này Không Hải. Lúc đó tớ thực bụng đã nghĩ là nếu muốn, con yêu đó lúc nào cũng có thể giết chết chúng ta.”

“Thế hả.”

“Nếu muốn, lúc đó nó có thể giết được chúng ta không, Không Hải?”

“Chắc là được.” Không Hải thản nhiên trả lời.

Không Hải mở mắt, nhìn vào mắt Dật Thế cười.

“Đừng trả lời kiểu cho xong thế. Tớ chỉ mong cậu bảo làm gì có chuyện đó...”

“Chỉ có điều, nếu nói là giết thì ngay cả cậu cũng có thể giết được tớ cơ mà. Chỉ cần cậu đâm thanh kiếm đang cầm trên tay vào tớ là xong thôi.”

“Tớ không nói đến kiếm. Tớ nói đến pháp lực kia.”

“Nếu đã phải chết, thì chết bởi kiếm hay chết bởi pháp lực đâu có khác gì nhau?”

“Điều đó thì cậu nói đúng, nhưng mà...” Dật Thế không nói được tiếp, như thể còn có gì đó chưa thông.

Dật Thế im lặng, hai tay vẫn khoanh trước ngực. Rồi lại thở dài.

“Mà này Không Hải, hôm nay nếu Thanh Long Tự thất bại trong việc hàng phục con yêu, thì sẽ thế nào?”

“Thế nào nhỉ?” Không Hải ngồi xếp bằng, tựa lưng vào tường.

“Cậu đã bảo là nếu thế thì cậu sẽ ra tay đúng không.”

“Ừ, tớ đã bảo vậy.”

“Nghiêm túc đấy chứ?”

“Nghiêm túc chứ, nhưng một nửa thôi.”

“Một nửa là sao?”

“Vì có thể là sẽ như thế.” Không Hải lẩm bẩm.

“Cậu có cơ hội nào để thắng con yêu đó không? Trong khi nói chuyện, đã có lúc cả ngôi nhà kêu lên răng rắc, cậu còn nhớ chứ? Nếu không có cậu, tớ đã ba chân bốn cẳng chạy mất rồi.”

“Chuyện ấy hả?”

“Phải, Ngôi nhà mà sập xuống, thì đến cậu cũng chả cách nào thoát được.”

“Đấy là nếu ngôi nhà sập xuống.”

“Ý cậu là sao?”

“Dật Thế này, điều mà đến giờ tớ vẫn chưa hiểu là mục đích của con yêu quái.”

“Mục đích gì?”

“Nghĩa là nó đang giở trò ấy với rắp tâm gì.”

“Giả sử nó muốn giết Đức Tông hoàng đế bằng bùa chú, thì cần gì phải đưa ra những lời tiên đoán hay ám vào vợ Lưu Vân Tiêu?”

“Ừ thì đúng thế. Nhưng đối thủ của chúng ta là một con yêu quái.”

“Yêu quái thì sao?”

“Không, ý tớ là...” Dật Thế ấp úng,”... vì nó là yêu quái nên có những việc chúng ta không thể lường hết được.”

“Ừ.” Không Hải gật đầu. “Tạm chưa bàn đến chuyện vì nó là yêu quái, nhưng đúng là có những việc chúng ta không thể lường hết.”

Không Hải gật gù.

“Nhưng mà kết quả giữa Thanh Long Tự và con yêu thế nào rồi nhỉ?”

“Đừng nôn nóng, Dật Thế. Cứ đợi đi, sắp biết rồi.”

“Sắp?”

“Ờ, sắp.” Không Hải nói, rồi lại nằm ngửa ra sàn nhà.

Cái “sắp” mà Không Hải nói đến là vào buổi chiều tà.

Khi mặt trời sắp lặn, có một người tìm đến phòng Không Hải ở Tây Minh Tự.

❖ 2 ❖

“Thầy Không Hải!”

Giọng nói cất lên từ ngoài cửa sổ vào lúc ánh mặt trời đỏ ối như màu bột hòa vào nước đang chiếu qua ô cửa và hắt lên bức tường đối diện.

“Ta đây.” Không Hải đáp lời, rồi nhỏm dậy.

“Tiếng Đại Hầu hay sao ấy nhỉ?” Dật Thế thả hai tay đang khoanh trước ngực xuống, đưa mắt về phía cửa sổ thì thấy gưong mặt một người đàn ông to lớn, đầu tóc bờm xờm đang cười.

“Tôi vào được chứ?” Đại Hầu hỏi.

“Ờ, vào đi. Kể cho ta nghe những gì anh thấy.” Không Hải vừa dứt lời thì gương mặt Đại Hầu cũng biến mất khỏi ô cửa.

Lập tức, có tiếng bước chân nặng trịch, Đại Hầu thình lình xuất hiện trong phòng như một con gấu.

“Tôi đã thấy hết.” Đại Hầu leo lên sàn gỗ, ngồi xếp bằng.

“Thanh Long Tự thế nào?” Không Hải hỏi.

Thấy Không Hải hỏi vậy, Dật Thế lên tiếng: “Ơ hay. Không Hải, chuyện này là sao?”

“À, thì tớ bảo Đại Hầu đến nhà Lưu Vân Tiêu nghe ngóng tình hình.” Không Hải nói.

Dật Thế toan nói thêm, nhưng bản thân cũng háo hức muốn nghe chuyện xảy ra ở nhà Lưu Vân Tiêu, nên đành kìm câu nói đã bật lên đến cổ họng.

“Kết quả thế nào?” Dật Thế hỏi Đại Hầu.

Đại Hầu nhìn Dật Thế, rồi đưa mắt sang Không Hải, gật đầu.

“Vâng. Đúng như thầy Không Hải nói, tôi quanh quẩn ở cửa Nam của Quang Đức Phường từ buổi sáng, thế rồi phát hiện thấy có hai vị ăn mặc kiểu nhà sư dẫn theo một người đàn ông chắc là Kim Ngô Vệ đến. Tôi bám theo sau thì quả đúng như lời thầy Không Hải, ba người đó đi vào nhà Lưu Vân Tiêu.”

“Rồi sao?”

Bị giục, Đại Hầu đưa nắm tay phải to gộc lên quệt mũi.

“Người chức dịch đó hình như chính là Lưu Vân Tiêu. Không hiểu sao bộ dạng rất sợ hãi.”

“Ừm.”

“Lưu Vân Tiêu có vẻ mãi không muốn vào trong nhà, cho đến khi bị hai người kia đẩy vào. Tôi cũng định tiện đà vào theo...”

“Anh có vào không?”

“Không, thầy bảo tôi không cần vào, nên tôi cứ đứng ở gần cổng chờ họ ra.”

“Trong bao lâu?”

“Một canh giờ hoặc hơn gì đó.”

“Trong khoảng thòi gian đó, có gì xảy ra không, ví dụ như tiếng nhà kêu răng rắc chẳng hạn?”

“Không, trong nhà lặng phắc như tờ, tôi hầu như không nghe thấy âm thanh gì phát ra. Lát sau thì thấy có tiếng đàn ông rú lên, tôi đoán có chuyện gì đó xảy ra nhưng không vào trong. Sau tiếng hét ấy tôi không nghe thấy gì thêm, suýt chút nữa thì tôi đã định vào bên trong...” Nói đến đó, Đại Hầu rướn ngưòi về phía Không Hải. “Nhưng đang lưỡng lự thì thấy ba người bọn họ đi ra.”

“Bình an cả chứ?”

“Vâng. Cái tay Lưu Vân Tiêu cứ cười suốt. Rồi gật đầu như bổ củi về phía hai nhà sư.”

“Ồ ồ.” Không Hải kêu lên đầy tò mò.

“Không Hải à, như vậy chẳng phải là con yêu đã bị Thanh Long Tự hàng phục rồi sao?” Dật Thế cũng rướn người ra trước, nói.

“Khà khà.” Một nụ cười như không nén nổi sự thích thú hiện ra trên mặt Không Hải. “Dật Thế này, kỳ thực thì chuyện ngày càng trở nên thú vị rồi đây.”

Nhưng Dật Thế chẳng hiểu Không Hải nói gì.

“Điều này sâu xa lắm, Dật Thế ạ. Cuối cùng thì con yêu đó cũng cho ta thấy nó là tay chẳng vừa đâu.”

“Tớ chả hiểu gì cả, Không Hải. Tại sao lại sâu xa, tại sao cuối cùng thì con yêu đó lại trở thành tay chẳng vừa?”

Lời của Dật Thế dường như không tới được tai Không Hải.

“Tớ bắt đầu có cảm giác hồi hộp rồi, Dật Thế ạ.” Không Hải nói, nụ cười vẫn giữ trên môi.

❖ 3 ❖

Từ nơi nào, có ai đó đang gảy nguyệt cầm, tiếng đàn văng vẳng xa xa.

Hẵng còn sớm để thắp đèn, Không Hải đang lặng lẽ uống rượu với chút ánh sáng từ bên ngoài. Người ngồi đối diện và hầu rượu Không Hải là Quất Dật Thế. Mà không, nói đúng hơn thì Không Hải mới là người hầu rượu Dật Thế.

Đó là tầng hai của kỹ viện Hồ Ngọc Lâu.

Cả Ngọc Liên lẫn Mẫu Đơn đều chưa thấy mặt. Lúc lên đây, chỉ có Mẫu Đơn xuất hiện một chút rồi lại đi mất. Tưởng là nàng quay lại ngay cùng với Ngọc Liên, ấy vậy mà vẫn chưa thấy đâu. Xem ra Dật Thế rất không hài lòng về việc này, cứ đưa chỗ rượu bồ đào được rót vào chén lưu ly lên miệng xong là lại buông ra tiếng thở dài sườn sượt.

“Chưa thấy đâu cả.” Dật Thế nhìn ra cửa lẩm bẩm.

“Sốt ruột làm gì Dật Thế ơi.” Không Hải nói.

“Tớ đâu có sốt ruột.” Dật Thế đặt chén lên lô rồi nhìn Không Hải.

“Đằng nào tối nay ta cũng ngủ lại đây mà phải không?”

Nghe Không Hải nói vậy, Dật Thế nhìn Không Hải với vẻ bất ngờ.

“Cậu nói ngủ lại mà được à, Không Hải.”

“Thì chẳng phải cậu đã bảo sẽ ngủ lại đây trước khi đi còn gì?”

“Nhưng cậu là sư cơ mà.”

“Sư thì không được ngủ lại sao?”

“Không, ý tớ là...” Dật Thế ngắc ngứ.

Dật Thế biết có nhiều nhà sư vẫn thường ra vào kỹ lâu. Vốn dĩ thì tăng lữ là những người không được phép đặt chân đến những nơi như thế này, nhưng đó chỉ là bề ngoài, chứ sư ở khắp các chùa vẫn cứ lén lút qua lại kỹ lâu như thường. Trong số đó có cả sư của Tây Minh Tự lẫn Thanh Long Tự.

Nhưng chưa từng có ai đánh nguyên cả bộ tăng y mà đi qua cửa kỹ lâu. Họ sẽ thay đổi bộ dạng hoặc đi vào từ cửa ngách để tránh bị chú ý, lén lút tìm đến cô gái của mình.

Song Không Hải thì chẳng thèm để ý đến mấy chuyện đó. Đi vào từ cửa chính, y nguyên bộ dạng một nhà sư. Tất nhiên, không cần giấu giếm bộ dạng của mình cũng không có nghĩa là vênh mặt lên hay nện bước thật to. Không Hải đi vào nhẹ như một cơn gió, tựa như khi đến chơi nhà một người quen thân thiết.

Mặc dầu vậy, Dật Thế vẫn nghĩ bụng: “Chẳng phải là lộ liễu quá sao?”

“... Cậu nên ra dáng nhà sư một chút có được không?” Sau một lát ngắc ngứ, Dật Thế nói với Không Hải.

“Ra dáng một nhà sư nghĩa là như thế nào?” Không Hải hỏi Dật Thế.

“Cái đó thì cậu phải...” Toan trả lời, nhưng rồi Dật Thế lại ngắc ngứ. Cậu ta nhìn Không Hải chằm chằm, khẽ lắc đầu. “Thôi dẹp đi. Nhìn mặt cậu, tớ thấy mọi lo lắng của mình thật ngốc nghếch.”

Dật Thế lại đưa chén lên miệng.

Tiếng mộ cổ bắt đầu gióng lên.

Vầng dương đỏ rực ánh lên trên bức tường trắng nơi Không Hải tựa lưng. Bên ngoài ô cửa sổ đối diện Không Hải, mặt trời đang từ từ rớt xuống trên những khu phố của Trường An. Rặng hòe mọc bên đường in những bóng đen trên nền trời chiều.

“Không Hải này.” Dật Thế cất tiếng, chén lưu li vẫn nguyên trên tay.

“Gì vậy, Dật Thế?” Không Hải rời ánh mắt khỏi mặt trời chiều, quay sang nhìn Dật Thế.

“Nghe nói hôm qua lại thấy xuất hiện.”

“Ừ.” Gật đầu xong, Dật Thế hạ chén xuống, rồi thì thào: “Vẫn vụ cáo thị đó đó. ‘Đức Tông băng, kế tới Lý Tụng’ ấy. Hơn nữa, lần này nghe nói là ngay trước cổng cung điện đấy Không Hải.”

“Nghe nói thế.”

“Thật là xảy ra toàn những chuyện kỳ quái.”

“Đúng thế.” Không Hải khá kiệm lời, hầu như chỉ gật đầu.

“À mà Không Hải này, mấy chuyện đó không thể làm gì được bằng Phật pháp sao?”

“Bằng Phật pháp?”

“Phải rồi.”

“Tớ không hiểu ý cậu.”

“Ý tớ là cậu có thể cầu Phật của cậu. Cũng có thể dùng pháp lực. Những cái đó không giúp gì được sao?”

“Vô dụng thôi.” Không Hải thản nhiên nói.

“Vô dụng?”

“Phải.”

“Nhưng mà...”

“Vì những thứ ấy vô dụng trên cõi đời này nên mới có Phật pháp.”

“Cậu lại định làm tớ ong đầu đấy hả?”

“Đâu có.”

“Đừng chối, cậu là gã rất giỏi những chuyện gây rối óc.”

“Thôi được rồi, để biết Phật pháp có giúp được gì không thì phải gặp đối phương, thuyết pháp với kẻ đó trước đã. Phật pháp là thứ cần có thời gian.” Không Hải lẩm bẩm.

Mắt Không Hải đã nhìn ra bên ngoài từ khi nào.

Mặt trời đã khuất hẳn. Trên nền ráng đỏ đằng Tây, đây đó một vài cột khói bốc lên. Phố phường như vừa bị đổ lên một lớp mực mỏng.

Dật Thế đưa mắt ra bên ngoài cửa sổ theo hướng nhìn của Không Hải.

“Khó tả thật đấy, Không Hải ạ.” Dật Thế lẩm bẩm.

Dật Thế đang thả ánh nhìn xa xăm về phía ráng chiều.

“Tớ đã bao lần ngắm hoàng hôn ở kinh thành quê nhà. Nhưng lần đầu tiên nhìn thấy hoàng hôn ở Trường An này, trái tim tớ đã thổn thức. Thổn thức rồi tớ lại bùi ngùi. Bùi ngùi khi thấy mình đã đến một nơi xa xôi quá.”

“Nhưng là con người, ai rồi cũng sẽ quen thôi.”

“Ừ.”

“Ban đầu thì tớ choáng ngợp với vẻ hoa lệ của Trường An, nhưng gần đây tớ thấy nhớ kinh thành quê nhà.”

“Cậu muốn về rồi à?”

“Nghĩ đến việc mình còn ở đây những hai mươi năm nữa, nhiều lúc tớ cảm thấy rời rã vô cùng.”

Một dạo hễ cứ nhìn thấy chén lưu li hay lô là mắt lại sáng lên, vậy mà Dật Thế bỗng trở nên trầm ngâm tự lúc nào.

Hai người cùng lắng nghe tiếng mộ cổ hồi lâu.

Một lát sau.

Đúng lúc Dật Thế hắt ra một tiếng thở dài thì Mẫu Đơn mang theo đĩa đèn đã thắp đi vào.

“Xin lỗi. Em lên muộn quá.” Mẫu Đơn nói ngay bằng một giọng thân mật, rồi đặt đĩa đèn xuống.

“Ngọc Liên đâu?” Không Hải hỏi.

“Chị Ngọc Liên đang tiếp một nha lại.”

“Nha lại nào?” Dật Thế hỏi.

“Một người họ Bạch. Gần đây người này hay đến vì thích chị Ngọc Liên, mặt lúc nào cũng khó đăm đăm và chỉ toàn uống rượu.”

“Vậy à.” Không Hải khẽ đáp.

Mẫu Đơn ngồi xuống cạnh Không Hải.

“Chị Ngọc Liên từ dạo đó hình như đã khỏe hẳn rồi ạ.” Mẫu Đơn nói.

Mẫu Đơn đang nhắc lại chuyện Không Hải đã lấy con ngạ trùng ra khỏi cánh tay Ngọc Liên ít bữa trước.

Rượu bồ đào được rót đầy chiếc chén ngọc đã cạn trơ của Không Hải.

Sau đó Không Hải và Dật Thế kể chuyện một thôi về Nhật Bản theo lời thỉnh cầu của Mẫu Đơn.

Khi chuyện đã vãn, Không Hải mới hỏi: “À, thế cô Lệ Hương độ này thế nào?”

Lệ Hương là tên một kỹ nữ bên Nhã Phong Lâu mà Lưu Vân Tiêu đã qua lại suốt một dạo.

“Chị ấy vẫn thế, khách phần nhiều là nha lại và rất đắt hàng bên Nhã Phong Lâu.”

“Thế à.” Không Hải khẽ gật đầu, rồi bảo Mẫu Đơn: “Ta có việc này muốn nhờ em. Liệu em có thể dò la tin tức về Lệ Hương giúp ta được không?”

“Dò la tin tức ạ?”

“Phải.”

“Về điều gì ạ?”

“Bất cứ điều gì. Ví dụ sinh ra ở đâu, hay tiếp những khách như thế nào. Anh chị em, họ hàng ra sao.”

“Được ạ. Chỉ có điều, chị ấy không thích kể về bản thân, nên em cũng không rõ lai lịch của chị ấy lắm.”

“Em nói khách phần nhiều là nha lại đúng không?”

“Vâng.”

“Nếu biết được những loại nha lại nào thường đến thì thật hay.”

“Em hiểu rồi.”

“Em biết cách làm sao để Lệ Hương không biết chứ?”

“Em là loại ruột để ngoài da nên sợ sẽ lộ mất, nhưng chị Ngọc Liên thì rất giỏi chuyện này.”

“Vậy hãy bảo cả Ngọc Liên nữa.”

“Được ạ. Em sẽ nhờ chị ấy. Nhưng, tại sao phải làm vậy?”.

Nghe Mẫu Đơn hỏi, Dật Thế xen vào: “Phải đấy. Tại sao cậu lại muốn biết những chuyện ấy, Không Hải?”

“Tớ đang có một vài suy đoán.”

“Thì đấy là cái tớ muốn hỏi, cậu đang suy đoán điều gì mới được chứ?”

“Tớ sẽ nói sau. Còn lúc này chưa thể nói gì được.” Dứt lời, Không Hải đưa chén lên miệng.

Họ lại uống một thôi, rồi tự khi nào tiếng mộ cổ đã ngưng, màn đêm buông xuống bên ngoài cửa sổ. Đúng lúc đó thì Ngọc Liên đi vào. Hơn tuổi Mẫu Đon, Ngọc Liên có nét đằm thắm và gọi cảm hơn.

“Chị Ngọc Liên.” Mẫu Đơn cất tiếng.

Mẫu Đơn di chuyển sang phía Dật Thế, còn Ngọc Liên ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Không Hải.

“Ô kìa, người em có mùi mực.” Không Hải nói với Ngọc Liên vừa ngồi xuống bên cạnh.

“Chết thật, em đã rửa tay rồi mà.” Ngọc Liên cười nói.

“Ông Bạch lại bảo chị đem mực và bút ra phải không?”

Ngọc Liên gật đầu trước câu hỏi của Mẫu Đơn.

“Đúng thế. Đang uống rượu thì bỗng dưng ông ấy đòi mực và bút...”

“Nghĩa là sao vậy, Ngọc Liên?” Dật Thế hỏi.

“Chả là, có một vị khách họ Bạch thỉnh thoảng đến đây thường gọi em, vị khách này hễ cứ uống rượu vào là lại đòi mang mực với bút ra.”

“Ồ.”

“Ông ấy chỉ ngồi lặng lẽ uống, nhưng bỗng khi nào bắt đầu nhìn đăm đắm vào không trung là sẽ đòi mực và bút...”

“Lần nào cũng thế sao?”

“Vâng. Thành thử gần đây, cứ hễ ông Bạch đến là em nhắc chuẩn bị sẵn mực và bút để đó.”

“Ông ta dùng mực và bút để viết gì vậy?”

“Vâng. Ông ấy ấp ủ một bài thơ gì đó, nhưng nghe đâu mãi mà không viết ra được.”

“Ồ...” Người thốt lên đầy vẻ tò mò là Không Hải. “Thơ à...”

“Vậy ra huynh Không Hảỉ cũng làm thơ ạ?” Ngọc Liên không khỏi ngạc nhiên khi nhà sư tới từ Nhật Bản không chỉ nói lưu loát tiếng Hán, mà còn có vẻ rất hứng thú với thơ. “Nếu huynh quan tâm, thì em đang giữ tờ giấy mà ông Bạch vừa viết ra rồi lại ném đi đây ạ...” Ngọc Liên cho tay vào bọc áo, lấy ra một tờ giấy đã gấp gọn.

“Cho ta xem!” Không Hải đón lấy tờ giấy từ tay Ngọc Liên.

Xem kỹ thì thấy bài thơ được viết bằng nét bút không đến nỗi quá tháu.

Hán Hoàng trọng sắc tư khuynh quốc

Ngự vũ đa niên cầu bất đắc

Dương gia hữu nữ sơ trưởng thành

Dưỡng tại thâm khuê nhân vị thức

Thiên sinh lệ chất nan tự khí

Nhất triêu tuyển tại quân vương trắc

“Chà!” Không Hải dán mắt vào tờ giấy đó, rồi lẩm bẩm: “Khá lắm.”

“Không Hải, đưa tớ xem nữa nào.” Dật Thế với tay sang.

Dật Thế đưa mắt xuống tờ giấy vừa cầm lấy, gật gù lia lịa.

“Các huynh thấy thế nào ạ?” Ngọc Liên nhìn hết Không Hải rồi lại đến Dật Thế.

“Ôi chao, thật ngoài sức tưởng tượng.” Dật Thế nói.

“Xem ra đây là một bài thơ dài, nhưng có vẻ tác giả vẫn đang bí ở đoạn mở đầu.” Không Hải lẩm bẩm.

“Đọc mỗi đoạn đó thôi mà cũng biết một bài thơ dài hay ngắn ạ?”

“Ừ, biết chứ.” Không Hải đáp, đoạn lại cầm lấy tờ giấy từ tay Dật Thế, nói: “Khá lắm.”

“Ông Bạch có vẻ phiền não lắm.”

“Ban đầu trầy trật bao nhiêu, thì khi đã viết được ra, mạch thơ sẽ mạnh mẽ bấy nhiêu.”

“Nói gì thì nói, thật không hổ là Trường An kinh đô nhà Đường, Không Hải ạ. Một lại viên vô danh lại có thể viết ra một bài thơ như thế này ở một nơi như thế này...”

“...”

“Ôi chao, Trường An thật là một chốn phi phàm.” Dật Thế nói lớn, rồi làm điệu bộ gật gù.

“Dật Thế, cậu làm sao rồi?” Nhìn Dật Thế trong dáng vẻ ấy, Không Hải tủm tỉm cười. “Đã lấy lại khí thế rồi chăng?”

“Đồ khỉ gió!” Dật Thế tỏ ra hơi ngượng ngùng, rồi lại đưa chén lên miệng.

“Ở Nhật Bản có thơ không ạ?” Ngọc Liên bất đồ hỏi.

“Thơ ấy à?” Không Hải nhẩm lại trong miệng, rồi đáp: “Người ta cũng có làm thơ bằng chữ Hán theo lối Đường thi...”

“Vậy Nhật Bản không có thơ riêng ạ?”

“Có chứ. Ở Nhật Bản, thơ được gọi là ca . Ca tương đương với thơ ở Đường.”

“Ví dụ như những bài ca về gì ạ?”

“Phần nhiều là luyến ca.” Không Hải nói.

“Huynh Không Hải có làm luyến ca không?”

“Không, ta không làm luyến ca. Nhưng về vũ trụ thì ta đã từng làm...”

“Thế huynh Không Hải chưa từng yêu sao?”

Nghe Ngọc Liên hỏi vậy, Không Hải tủm tỉm cười, đáp: “Rồi chứ.”

Một câu trả lời thẳng băng và quá mức thật thà.

“Nghĩa là huynh đã biết đàn bà là thế nào rồi phải không?”

“Ta không rõ chữ biết của em là ý thế nào, nhưng nếu là diệu thích* thì ta biết.”

Nguyên gốc chữ Phạn là Surata, là một từ trong Phật giáo dùng để chỉ quan hệ thân xác giữa nam và nữ.

“Diệu thích là gì?”

“Diệu thích là cảm giác sung sướng khi được ôm ấp cơ thể người con gái.”

“Ồ...” Ngọc Liên thốt lên rồi nhìn Không Hải.

“Em Ngọc Liên này, nói chuyện với Không Hải phải cẩn thận, cứ chuyện trò như thế một lúc cậu ta sẽ nói với em những thứ chả hiểu đầu đuôi thế nào để đánh lừa em đấy. Cậu ta rất biết cách làm người khác rối óc.”

“Huynh Dật Thế lúc nào cũng bị đánh lừa sao?”

“Lúc nào cũng bị đánh lừa.” Dật Thế đáp.

Sau đó họ trở lại với những câu chuyện về Nhật Bản, sau một thôi chuyện, Không Hải mới hỏi Ngọc Liên: “À phải rồi, em Ngọc Liên này. Dạo này Lưu Vân Tiêu có còn ghé qua đây không?” -

“Chết thật!” Bị hỏi tới, Ngọc Liên giật mình thốt lên, rồi nhìn Không Hải với vẻ mặt ngạc nhiên. “Xem ra chẳng có gì là huynh Không Hải chẳng biết, ông Lưu vừa lại Hồ Ngọc Lâu hôm qua.”

“Thế hả.”

“Ông ấy tỏ ra rất là cao hứng, lại còn dẫn theo mấy người bạn tới nữa.”

“Chắc là có chuyện gì vui chăng.”

“Vâng. Huynh còn nhớ chuyện hôm trước em kể chứ?”

“Chuyện con mèo ám vào vợ ông ta í.” Mẫu Đơn nhoài người ra trước, tiếp lời Ngọc Liên.

“Ông ấy bảo con mèo đã bị hóa giải.” Ngọc Liên nói.

“Vậy cơ à?”

Nhìn Không Hải gật gù đầy vẻ tò mò, Ngọc Liên cũng rướn người ra trước, vừa nhìn khắp mặt mọi người vừa nói: “Ông ấy kể là các nhà sư ở Thanh Long Tự đã giải quyết được con yêu đó.”

“Em có nghe được gì về chuyện đó không?”

“Có. Em nghe được phần lớn vì họ kể đi kể lại chuyện này và nói rất to.”

“Em kể cho ta được không?”

Nghe Không Hải nói vậy, Ngọc Liên ra điều hơi suy nghĩ, rồi gật đầu.

“Được ạ. Vì là huynh Không Hải đấy nhé. Vả lại họ nói chuyện lớn tiếng như vậy thì có lẽ cũng đã lọt vào tai người khác rồi.”

Đoạn Ngọc Liên bắt đầu kể.

“Ông Lưu có nói rằng, vào buổi trưa cách đây ba hôm, ông ấy dẫn theo các nhà sư ở Thanh Long Tự tới nhà mình...”

❖ 4 ❖

Đi cùng Lưu Vân Tiêu tới nhà anh ta là hai vị tăng Minh Trí và Thanh Trí. Ba người vừa vào cổng thì đã thấy vợ Lưu Vân Tiêu đứng đón ngoài hiên.

“Ngươi lại đến để làm cái việc vô ích đó sao?” Xuân Cầm nói. “Ta để ngươi tùy ý làm gì thì làm đấy.” Nói rồi Xuân Cầm xoay người và biến mất vào bên trong.

Ba người đuổi theo sau nhưng không thấy bóng dáng Xuân Cầm đâu. Họ tìm kiếm khắp nơi: trong nhà, ngoài vườn, song vẫn không thấy.

Đoạn, Minh Trí và Thanh Trí đặt một cái hỏa lò rồi bắt đầu đốt hộ ma. Đó là căn phòng trước đây được dùng làm buồng ngủ của Vân Tiêu và Xuân Cầm. Nghe nói nơi đó tỏa ra yêu khí mạnh nhất.

Hai vị tăng đốt hộ ma rồi bắt đầu niệm chân ngôn, được một lát thì có tiếng nói vọng xuống từ trần nhà: “Mau dừng lại. Mau dừng lại. Đừng đốt nữa! Đừng niệm chân ngôn nữa!”

Tuy nhiên hai vị sư vẫn tiếp tục niệm chân ngôn, rồi bỗng khắp ngôi nhà bắt đầu vang lên những tiếng kẽo kẹt nho nhỏ, sau đó càng lúc càng to hơn.

“Ối!” Vân Tiêu thét lên, toan lao ra ngoài, nhưng sàn nhà rung lắc khiến hai chân chao đảo, không thể cất lên nổi.

Bất thình lình, bóng dáng một người đàn bà xuất hiện trên cao gần mái nhà và rơi xuống sàn. Đó là Xuân Cầm. Xuân Cầm bắt đầu giãy giụa đầy đau đớn trên sàn nhà. Hai vị sư đốt hộ ma, niệm chân ngôn như thể đã đến lúc cần kết liễu. Lưu Vân Tiêu chỉ biết trân trân đứng nhìn người vợ đang quằn quại.

“Dừng lại! Hãy tha cho tôi!”

Nghe Xuân Cầm nói thế, Minh Trí bèn ngưng niệm chân ngôn, hỏi thì Xuân cầm trả lời một cách khó nhọc: “Tôi là một con mèo, năm năm trước từng sống dưới gầm ngôi nhà này.”

Giọng nói không phải của Xuân Cầm mà là một giọng khàn đục của đàn ông.

“Một hôm, tôi lấy một con cá ở trong bếp mang xuống gầm nhà ăn, nhưng con cá đó chắc là bị hỏng nên lát sau, tôi bắt đầu thấy tức ngực, khó thở. Vật vã khổ sở dưới gầm nhà hồi lâu thì tôi chết ở đó vào ngày hôm sau.”

“Con mèo kia, tại sao mày lại ám vào ngôi nhà này?” Minh Trí hỏi.

Trong lúc ấy, Thanh Trí vẫn tiếp tục niệm chân ngôn.

“Tôi chết đã năm năm rồi nhưng chưa được ai chôn cất, nay chỉ còn da bọc xương, tôi tự thấy thương mình nên quay ra oán những kẻ sống trong ngôi nhà này mà ám vào chúng.”

“Có phải mày đã dự việc hoàng đế Đức Tông băng hà?

“Từ trước tôi đã có nghe thiên hạ đồn rằng long thể hoàng đế không khỏe. Tới gần đây, long thể hoàng đế xem chừng càng yếu hơn, tôi mới đoán bừa như thế, ngờ đâu lại trúng.” Lệ chảy ra từ khóe mắt Xuân Cầm.

“Nếu mày muốn siêu thoát, hãy ngồi đó, mau chắp tay và niệm Phật.”

Nghe vậy, Xuân Cầm bèn chắp tay, vẻ khó nhọc. Trong lúc niệm Phật, nét mặt Xuân cầm dần trở nên thư thái và cuối cùng, nàng vừa khóc vừa nở một nụ cười.

❖ 5 ❖

“Thế là con mèo đã bị hàng phục.” Ngọc Liên nói.

“Ra là vậy...”

Sau đó, nghe nói họ đã thử chui xuống dưới gầm nhà và quả đã phát hiện thấy xác một con mèo khô quắt, chỉ còn da bọc xương.

“Hai vị sư dọn dẹp xác con mèo, thế là mọi chuyện đã có vẻ êm xuôi.”

“Ồ.” Dật Thế thốt lên vẻ thán phục.

“Câu chuyện rất thú vị.” Không Hải nói. Một nụ cười đầy ý vị nở trên môi. “Ngọc Liên này, lúc nãy ta đã nhờ Mẫu Đơn một việc, nhưng muốn nhờ thêm em một việc nữa có được không?”

“Việc gì ạ?”

“Cũng không có gì đặc biệt. Sau này chắc là Lưu Vân Tiêu sẽ vẫn còn ghé qua, nếu thấy anh ta có vẻ gì bất thường, hãy báo ngay cho Không Hải này được chứ?”

“Bất thường là như thế nào ạ?”

“Chỉ cần anh ta có vẻ gì đó khác với mọi khi thì hãy báo cho ta. Nếu tình hình khá nghiêm trọng thì em phải sai người hoặc bảo Lưu Vân Tiêu trực tiếp đến tìm Không Hải ở Tây Minh Tự ngay.”

“Ơ hay, cái cậu này.”

Lời nhắc của Dật Thế dường như không đến được tai Không Hải, Không Hải nói tiếp: “Hơn nữa, chuyện lúc nãy ta nhờ hai em, hai em phải tuyệt đối giấu kín với Lệ Hương đấy nhé.”