Chương VII Hồ tuyền vũ
❖ 1 ❖
Tâm trạng của Lưu Vân Tiêu thật phức tạp. Cảm xúc cứ xoay như chong chóng. Rõ ràng là đang hứng khởi, vậy mà nhiều lúc lòng cứ nặng trĩu.
Đó là đêm thứ bảy kể từ hôm yêu mèo bị hàng phục. Ngôi nhà tan hoang trước đó đã được dọn dẹp ngăn nắp, bọn gia nhân cũng sẽ bắt đầu đến ở từ ngày mai.
Vân Tiêu thấy vui khi Xuân Cầm đã trở lại như xưa. Nhưng thân thể Xuân cầm đã bị con mèo đó làm cho ô uế. Vân Tiêu không biết con mèo và Xuân cầm giao hoan với nhau như thế nào, nhưng đã nhiều lần y nghe thấy những tiếng hào hển Xuân Cầm phát ra. Thứ âm thanh đó vẫn còn văng vẳng trong tai y. Vui thì vui đấy, nhưng hễ cứ nghĩ đến chuyện này là ngực Vân Tiêu lại đau nhói. Hình như y đang ghen với con mèo.
Y cảm thấy điều đó.
Người lại đi ghen với thú ư?
Nhưng ghen mà, biết làm sao.
Bảy hôm trước, con yêu mèo đã bị hóa giải, song từ bấy Vân Tiêu vẫn chưa một lần làm chuyện phòng the với Xuân Cầm. Bắt đầu từ tối mai, bọn gia nhân sẽ tới ngủ lại đây, thành thử chỉ có đêm nay là cơ hội duy nhất để hai người ở riêng với nhau. Bằng cách nào đó, mình muốn làm gì đó với Xuân Cầm trong đêm nay, Lưu Vân Tiêu thầm nghĩ.
Ý nghĩ ấy tự nhiên truyền đến được Xuân Cầm. Xuân Cầm dường như cũng có cùng ý nghĩ với Vân Tiêu. Hôm nay, ngay từ sáng sớm Vân Tiêu đã nói với Xuân Cầm những lời lẽ dịu dàng và tỏ ra ân cần đến lạ. Xuân Cầm như thể cảm nhận được tình ý ấy, cũng săn sóc Vân Tiêu thật chu đáo.
Sau khi Vân Tiêu về đến nhà, cơm nước xong, bèn ai nấy đi tắm riêng.
Việc chuẩn bị đã đâu vào đấy. Tất cả đã ở trong trạng thái sẵn sàng và chỉ còn chờ một cái cớ nữa mà thôi.
Lưu Vân Tiêu ngồi uống rượu, lòng hồi hộp.
Đó là phòng ngủ.
Đèn đã thắp.
Trên giường ngủ bày một cái mâm, trên mâm có hai chiếc chén ngọc. Bên trong chén là rượu bồ đào.
Vân Tiêu đã vào giường, đang ngồi xếp bằng và nhấm nháp trước vài ba ngụm rượu.
Xung quanh giường được quây bởi những bức trướng lụa rủ từ trên xuống. Ánh đèn chiếu xuyên qua lớp vải lụa, màu lửa rung rinh. Xuân Cầm vẫn đang ở bên ngoài, bóng cơ thể nàng in trên vải. Một cái bóng khêu gợi hết sức. Từ lúc nào, mùi hương trầm, có lẽ là do Xuân Cầm mới đốt, đầy kích thích đang hòa tan vào bầu không khí của căn phòng. Không những thế, hình như còn có cả mùi thơm của phấn và son mà Xuân Cầm trước đây vẫn dùng.
Vậy là Xuân cầm cũng có cùng toan tính. Ban nãy, chính Xuân cầm là người hớn hở bưng cái mâm có đặt sẵn hai chén đã rót đầy rượu vào giường.
Nhưng mãi mà chưa thấy Xuân Cầm chui vào. Nhìn cái bóng in trên vải thì thấy nàng đang áp tay lên tóc hoặc sửa sang lại cổ áo, thật là những hành động chả có ý nghĩa gì với bọn đàn ông.
Hay là nàng đang muốn làm ta suốt ruột? Vân Tiêu thầm nghĩ.
Nhưng rồi Vân Tiêu tự nhủ: Chỉ là nàng đang thẹn thùng mà thôi.
Chuẩn bị đến đó là việc của người đàn bà, nhưng việc mời mọc tiếp theo lại là phận sự của kẻ đàn ông. Trong lúc đưa rượu lên miệng và ngắm nhìn cái bóng của Xuân cầm in trên lụa, dường như dục vọng trong lòng Vân Tiêu đã thắng nỗi bất an.
Xuân Cầm là kiểu đàn bà như thế nào, ta đã làm cách gì để nàng thấy sung sướng nhỉ? Vân Tiêu cố gắng hồi tưởng lại việc đó, nhưng nó như một dĩ vãng xa xôi, không thể nào nhớ được rành rõ.
“Xuân Cầm à, như thế được rồi, nàng vào đây đi...” Vân Tiêu gọi.
“Nhưng em cảm thấy tóc mình vẫn còn rối...”
“Thì có sao đâu?” Vân Tiêu nói.
Vì đằng nào ta cũng sẽ làm cho nó rối tung thêm, mặc dù nghĩ vậy nhưng Vân Tiêu không nói ra miệng. Bởi y cho rằng đó chẳng phải là lời lẽ của những kẻ không hiểu lòng dạ người đàn bà đó sao? Nếu là một đôi vợ chồng bình thường thì không nói, nhưng đối với vợ chồng y, đêm nay là một đêm đặc biệt.
“Một người con gái xinh đẹp như nàng thì để tóc rối một chút sẽ hơn.” Vân Tiêu nói. “Vả lại, nếu nàng chải tóc mượt mà quá, ta sẽ không dám vuốt tóc nàng vì sợ làm rối mất...”
Chà, sao mình lại có thể nói được những lời mùi mẫn đến vậy nhỉ...
Vừa nghĩ đến đó, Vân Tiêu liền cảm nhận được cái bóng của Xuân cầm in trên tấm lụa đang quay về phía mình.
“Thật không?” Xuân cầm hỏi.
Gì thế nhỉ?
Không biết có phải do nghe nhầm hay không, nhưng Vân Tiêu cảm thấy giọng Xuân cầm như hơi khàn đục. Phải chăng Xuân cầm đang hưng phấn quá, nhưng cũng không loại trừ khả năng y nghe nhầm.
Muốn nghe lại giọng Xuân cầm, Vân Tiêu gọi thêm lần nữa: “Xuân Cầm à, nàng lại đây đi...”
“Chàng sẽ yêu chiều thiếp chứ?” Xuân Cầm đáp. Giọng nàng đã trở lại như cũ.
Vân Tiêu thở phào, rồi nói với giọng điệu có phần gấp gáp. “Ta sẽ yêu chiều nàng. Vì đêm nay là một đêm quan trọng...”
“Thiếp mừng quá. Nhưng đàn ông chỉ được cái miệng thôi...”
“Làm gì có chuyện đó.”
“Nhưng thiếp già mất rồi...”
“Kìa Xuân cầm, chẳng phải ba mươi sáu mới thật sự là độ tuổi để bắt đầu tận hưởng những niềm vui thú của đàn bà hay sao?”
“Nhưng cơ thể không còn căng tràn nữa, vú thiếp cũng đã chảy xệ mất rồi...”
“Ta không bận tâm đến những điều đó đâu.”
Vân Tiêu vừa dứt lời thì nghe có tiếng khóc sụt sùi phía sau tấm lụa. Xuân cầm đang khóc.
“Sao nàng lại khóc, Xuân cầm?” Vân Tiêu hỏi.
“Chàng không định giết thiếp phải không??” Xuân Cầm nói.
“Tất nhiên là vậy rồi.”
“Chàng sẽ không chôn thiếp rồi bỏ mặc thiếp trong lòng đất bao nhiêu năm dẫu đã hứa là sẽ đào thiếp lên ngay khi có thể phải không?” Xuân Cầm càng lúc càng nói ra những điều quái gở.
“Chàng không lấy việc đâm giáo vào cổ đàn bà để làm vui phải không?”
Một cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng Vân Tiêu.
“Xuân Cầm à, đêm nay nàng có gì đó hơi lạ thì phải.”
Có gì đó hơi lạ thì phải , khi vừa nói ra câu ấy, thì trong dạ Vân Tiêu thật sự đã nảy ra cái ý nghĩ rằng Xuân Cầm quả có gì đó lạ thật.
Có tiếng xiêm áo cọ vào nhau sột soạt. Xuân Cầm đang cởi những thứ mặc trên mình. Cái bóng ấy in trên tấm lụa rủ. Nàng đã trở nên trần truồng. Nhưng điệu bộ của cái bóng thật kỳ lạ.
Chẳng lẽ thân mình nàng gầy còm đến vậy ư?
Chẳng lẽ lưng nàng lại còng đến thế ư?
“Dù thiếp có là một bà già, thì chàng vẫn làm thiếp vui chứ?” Giọng nói của Xuân Cầm khàn đục rõ rệt.
“Ừ... Ừ...” Miệng trả lời, nhưng tóc Vân Tiêu đang dựng ngược vì sợ.
“Chàng sẽ chiều chuộng thiếp chứ?” Đó không phải giọng Xuân Cầm.
Một cánh tay nhăn nheo thò vào bên trong tấm lụa rủ, vén bức trướng sang ngang.
Đứng trước mặt Vân Tiêu là một bà già trần truồng, nhăm nhúm.
“Ối!” Vân Tiêu hét lên và đứng bật dậy trên giường. Thế rồi Vân Tiêu ngoác miệng ra, gào to hết cỡ.
❖ 2 ❖Bấy giờ là tháng Ba. Trường An cuối cùng cũng đã sang xuân. Những cây hòe cây du càng lúc càng thêm xanh. Nhuốm trong màu lục nhạt, khắp cả kinh đô Trường An như thể đang đâm chồi. Nước bắt đầu có hơi ấm. Mặt đất ngậm lấy ánh mặt trời, rồi ánh nắng ấy như thể biến thành những màu xanh non và trồi lên khỏi mặt đất. Lúc này, khi mà màu lục nhạt bao phủ khắp kinh đô Trường An vốn sẵn được tô điểm bởi màu xanh lam và màu đỏ son thì chính là lúc xuân Trường An đương bước vào độ bừng rỡ nhất. Đây đó, hoa đào đã bắt đầu nở. Trường An là trái thơm rực rỡ chưa từng có trong lịch sử loài người mà triều đại nhà Đường đã tạo ra.
Xa xa, những người Tây Vực đi giày da đang sải bước trên đường. Những cô gái vận quần lụa, theo lối mà ngày nay ta gọi là quần ống loe, đeo đầy trang sức, thướt tha qua lại trên phố.
Phố Đông của Trường An là khu dân cư. Phố Tây là khu buôn bán. Chợ Tây* nằm ở chính giữa. Chợ Tây cũng là nơi những đoàn lái buôn từ Tây Vực xa xôi vượt qua sa mạc Taklamakan tới đây sẽ dỡ các loại hàng hóa từ trên lưng đàn lạc đà xuống.
Tên một khu chợ trong thành Trường An.
Một thành phố sôi động. Những người đàn ông có sống mũi cao và những thiếu nữ có đôi mắt xanh đến ngỡ ngàng đang trình diễn các trò tạp kỹ trên phố. Diên Khang Phường, nơi có Tây Minh Tự, chốn trú ngụ của Không Hải, nằm ngay cạnh chợ Tây. Thời gian này, Không Hải đã mò mẫm khắp các ngõ ngách của Trường An mà không biết mệt mỏi.
Cũng vào giai đoạn ấy, Hiên giáo* và Cảnh giáo* đều đã hiện diện ở Trường An, đền thờ của các tôn giáo này cũng đã mọc lên đây đó trong thành. Như một kẻ háu đói, Không Hải muốn tiếp thu cả những tôn giáo tới từ vùng Tây Vực ấy nữa.
Còn gọi là Hỏa giáo, Bái hỏa giáo do nhà tiên tri Zoroaster thiết lập.
Còn gọi là Giáo hội Phương Đông.
Lúc này, Không Hải và Quất Dật Thế đang thả bộ giữa bầu không khí huyên náo của chợ Tây. Bốn ngày vừa qua, ngày nào Không Hải cũng đi ra ngoài một mình, đến hôm nay thì Dật Thế mới ngỏ lời muốn đi cùng.
Đó là vào buổi sáng.
Nhìn Không Hải ngày ngày bôn tẩu khắp nơi như một kẻ thèm khát tri thức, Dật Thế liền bảo: “Không Hải à, ngày nào cậu cũng đi ra ngoài mà không chán à?” Rồi nhìn Không Hải với vẻ khó hiểu.
Dật Thế cũng là kẻ khát khao tri thức hơn người. Mà chính vì như thế nên mới được lên con thuyền chở đoàn Khiển Đường sứ. Vào thời ấy, Dật Thế cũng là một trong số những trí thức đặc biệt của Nhật Bản. Mặc dầu vậy, Dật Thế vẫn không khỏi kinh ngạc lẫn ngả mũ thán phục trước kiến thức sâu rộng của Không Hải.
Cho dù vậy đi chăng nữa...
Nhưng làm sao có thể ngày nào cũng đi ra ngoài như thế! Ấy là Dật Thế nghĩ về Không Hải như vậy.
Trong đầu Dật Thế vẫn luôn sẵn một suy nghĩ: hẵng còn những hai mươi năm nữa ở phía trước kia mà. Bản thân Dật Thế cũng cho rằng phải đi ra ngoài để mở rộng kiến văn, nhưng trong bụng thì tự nhủ đâu cần đến mức như Không Hải.
“Đúng là thế thật, Dật Thế ạ. Quả là tớ hay đi ra ngoài quá.” Không Hải trả lời cứ như thể đang nói về chuyện của ai khác.
Hai người đang ở trong khu vườn của Tây Minh Tự.
Sau khi sửa soạn xong, Không Hải bước ra ngoài vườn, đang đưa tay lên che cho nụ mẫu đơn thì Dật Thế đi tới và cất tiếng.
“Hôm nay cậu định đi đâu thế?” Dật Thế hỏi.
“Chợ Tây.”
“Tưởng đâu, ngay đây mà.”
“Ừ.” Không Hải đáp, tay vẫn che bên trên nụ mẫu đơn.
“Cậu đến đó làm gì?”
“Đi gặp người quen.”
“Người quen?”
“Tớ có kết thân với một thương nhân người Hồ.”
“Người Hồ à?”
“Người Ba Tư.”
“Chuyện gì vậy?”
“Đó là một người đàn ông rất thú vị.”
“Thú vị như thế nào?”
“Những câu chuyện của anh ta.”
“Chuyện gì?”
“Chuyện về Hiên giáo.”
“Hiên giáo là cái gì vậy?”
“Là tôn giáo thờ lửa.”
Chuyện cứ như thế trao qua đổi lại một hồi thì Dật Thế bảo: “Tớ đi nữa.”
Và thế là lúc này hai người đang thả bộ giữa sự huyên náo của chợ Tây.
Đằng này một người Hán đang dắt theo mỗi một con bò và cố chèo kéo người mua cho bằng được, đằng kia một người bán cá chép còn sống nguyên trong chiếc thùng gỗ đổ đầy nước.
Cũng có những lái buôn người Hồ bán những món hàng ngay khi vừa gỡ xuống từ lưng lạc đà.
Ở cái chốn này thật biết cơ man nào là người.
Rẽ đám đông ngó vào sẽ thấy người ta bán nào là chén lưu li, nào là thảm, nào là hoa tai con gái mới đẹp làm sao.
Mặc dù không phải lần đầu trông thấy những đồ vật ấy, song hễ cứ nhìn đến là Dật Thế lại kêu lên như một đứa trẻ rồi thở dài. Sau đó lại tiếp tục bước đi.
“Cậu định đi đến tận đâu thế Không Hải?” Dật Thế hỏi.
“Đi thêm chút nữa.” Không Hải đáp.
“À Không Hải này.” Dật Thế gọi Không Hải.
“Lúc nãy cậu có nói đến Hiên giáo, nhưng đó là kiểu tôn giáo như thế nào? Cái tên Hiên giáo thì tớ biết. Tớ cũng biết mang máng là họ thờ lửa. Song tớ vẫn chua hiểu thật rốt ráo.” Dật Thế hỏi một cách thành thật.
Thường thì Dật Thế không khi nào hỏi người khác về những điều mình không hiểu một cách thành thật đến vậy, nhưng những lúc chỉ có một mình với Không Hải, Dật Thế bao giờ cũng thành thật.
“Cậu sẽ không giận nếu tớ nói về vũ trụ chứ?” Không Hải hỏi.
“Lại vũ trụ à?”
“Vì bắt đầu từ vũ trụ thì câu chuyện sẽ dễ hiểu hơn.”
“Người muốn biết là tớ. Vì thế cậu hãy giảng giải theo cách cậu cho là tốt nhất. Miễn là...”
“Miễn là sao?”
“Đừng có lừa tớ đấy nhé, Không Hải.”
“Tớ không lừa cậu.”
“Thôi được rồi, cậu giải thích xem nào.” Dật Thế vừa đi vừa nói.
“Thế này nhé.” Không Hải lẩm bẩm, rồi ngẩng lên nhìn bầu trời xanh trong lúc bước đi. “Hiên giáo chia vũ trụ làm hai.”
“Hai gì?”
“Hai phần thiện và ác.”
“Ừm.”
“Mọi thứ trong vũ trụ này đều có thể phân thành thiện và ác.”
“Hử!?”
“Không phải tớ nói, mà là Hiên giáo nói vậy.”
“Được rồi.”
“Họ gọi Thiện thần là Ahura Mazda và Ác thần là Angra Mainyu.”
“Đó là những vị thần như thế nào?”
“Thiện thần Ahura Mazda là thần ánh sáng. Còn Ác thần Angra Mainyu là thần bóng đêm.”
“...”
“Thiện thần Ahura Mazda sáng tạo ra tất cả những thứ gì là thiện, còn Ác thần Angra Mainyu sáng tạo ra tất cả những thứ gì là ác.”
“Hừm.”
“Thiện thần Ahura Mazda và Ác thần Angra Mainyu đem quân đánh nhau. Chiến trường chính là vũ trụ này, dạng thức chiến đấu được biểu hiện ra thành muôn hình vạn trạng trong vũ trụ này.”
“Ừm.”
“Thế rồi, tóm lại là đến một lúc nào đó Thiện thần Ahura Mazda sẽ tiêu diệt được Ác thần Angra Mainyu và vũ trụ này được bao trùm trong ánh sáng.”
“Hừm...”
“Lửa là con trai của Thiện thần Ahura Mazda. Thờ lửa tức là thờ con trai của Thiện thần Ahura Mazda, nhờ đó bảo vệ mình khỏi cái ác, để mình được lấp đầy bởi ánh sáng, đại ý là vậy.”
“Phù.” Dật Thế trút ra một tiếng thở phào rõ to. “Chà, rất dễ hiểu. Câu chuyện của cậu hiếm khi dễ hiểu đến thế.”
“Ừ.”
“Nhưng tớ vừa hiểu mà vừa không hiểu.”
“Cậu nói ra xem.”
“Tôn giáo ấy nói này là thiện, kia là ác, nhưng rốt cuộc thiện là gì mà ác là gì hả Không Hải?” Dật Thế hỏi.
“Cậu khá lắm, Dật Thế.” Không Hải nói.
“Khá cái gì cơ?”
“Điều cậu vừa hỏi rất xác đáng.”
“Là sao?”
“Nếu chia vũ trụ này thành thiện và ác, vậy thiện là gì và ác là gì, là điều không thể phân định rõ ràng.”
“Thế theo Mật của cậu thì sao?”
“Nếu nói theo Mật, thì về cơ bản mọi dạng thức trong trời đất này không chia thành thiện và ác. Thay vào đó là Mạn Đà La và Pháp.”
“Ừm.”
“Tớ không cần nói về Mạn Đà La và Pháp nữa chứ?”
“Khỏi. Tớ không nuốt được mấy thứ rối óc đó.”
Ha ha ha, Không Hải cười lớn.
“Nhưng tại sao cậu lại để ý tới Hiên giáo hả Không Hải?”
“Ờ thì vì nó thờ lửa.” Không Hải đáp.
“Lửa thì sao?”
“Trong Mật cũng có một phép tu dùng lửa.”
“Phép tu gì?”
“Hộ ma.”
“Là cái gì thế?”
“Dường như giữa lửa của Hiên giáo vói hộ ma của Mật có một mối liên hệ nào đó bên trong tớ, à không, nói đúng ra là trong vũ trụ này.”
“Ừm.” Dật Thế lẩm bẩm vói giọng điệu vừa như đã hiểu mà vừa như không hiểu, rồi bảo: “Những chuyện rối óc ngày hôm nay ta dừng ở đây thôi Không Hải ạ.”
“Cậu nói phải.” Không Hải gật đầu, rồi hướng ánh mắt về phía trước.
Đằng đó có một đám đông, từ trong vòng ngưòi vang ra tiếng nguyệt cầm, tiếng địch và tiếng trống.
“Cái gì thế nhỉ?” Mắt Dật Thế bỗng sáng lên.
Bước chân Dật Thế bỗng chốc gấp gáp hơn. Không Hải chậm hơn một chút nên đi đằng sau Dật Thế.
Từ bên ngoài đám đông, Dật Thế nghển cổ nhìn vào trong. Giữa vòng người có ba cô gái đang múa. Những cô gái ngoại quốc mắt xanh. Nhịp điệu của tiếng nhạc và chuyển động của điệu múa đều rất nhanh. Nếu so với lối múa trong nhã nhạc Nhật Bản thì điệu múa này chẳng khác nào gió.
“Điệu múa này là gì thế?” Dật Thế quay sang hỏi Không Hải vừa kịp tiến đến bên cạnh.
“Hồ tuyền vũ.” Không Hải đáp. Nghe thấy vậy, Dật Thế liền thốt lên: “Chà chà! Hóa ra là Hồ tuyền vũ.”
Dật Thế đã biết đến cái tên Hồ tuyền vũ qua sách vở. Trong sách Thông điển *, quyển một, có tả về Hồ tuyền vũ như sau:
“Múa, xoay nhanh như gió. Tục gọi là Hồ tuyền.”
Bộ sách sử của Đỗ Hựu, đời Đường.
Đây là điệu múa của những dân tộc vùng Tây Vực, chứ không phải của Đường.
Tuy nhiên, Dật Thế chưa từng nhìn thấy điệu múa này ngoài đời bao giờ.
“Khi nào tới Trường An nhất định tớ phải đi xem Hồ tuyền vũ.” Dật Thế từng nói vậy với Không Hải trên đường tới Trường An.
Và lúc này đây, điệu Hồ tuyền vũ ấy đang diễn ra trước mắt Dật Thế.
Vào thời kỳ Không Hải nhập Đường, một thi nhân sống ở Trường An là Bạch Lạc Thiên có làm một bài nhạc phủ về Hồ tuyền vũ thế này:
Hồ tuyền nữ, Hồ tuyền nữ
Tâm ứng huyền, thủ ứng cổ
Huyền cổ nhất thanh, song tụ cử
Hồi tuyết phiêu dao, chuyển bồng vũ
Thiên tạp vạn chu, vô dĩ thì
Nhân gian vật loại, vô khả tỉ
Bôn xa luân hoãn, tuyền phong trì...
(Dịch thơ
Nàng Hồ tuyền, nàng Hồ tuyền
Hồn nhịp đàn, tay nhịp trống
Đàn trống khởi lên, ống áo vung
Như cỏ bồng lay, như tuyết tung
Xoay trái, xoay phải, nào biết mệt
Nghìn vòng, vạn vòng, chẳng thấy ngưng
Thế gian muôn vật không bì kịp
Xe bon, lốc xoáy dám nhanh bằng...)
❖ ❖ ❖
“Tuyệt thật đấy, Không Hải ạ.” Dật Thế nói.
“Ừ.” Không Hải đứng cạnh Dật Thế, gật đầu.
“Cậu xem cái này mà không thấy ngạc nhiên à?” Không Hải đáp cụt lủn khiến Dật Thế phải hỏi lại.
“Ngạc nhiên chứ.”
“Ngạc nhiên thế chưa đủ độ.”
Câu nói của Dật Thế khiến Không Hải cười ra nước mắt.
“Có lẽ nào đây không phải lần đầu tiên cậu được xem Hồ tuyền vũ, hả Không Hải?”
“Ừ.”
“Đồ xấu tính.” Không Hải vừa gật đầu xong thì Dật Thế kêu tướng lên. “Như thế mà được à, Không Hải! Lần nào tới quán rưọu, tớ cũng kể với cậu; đến kỹ lâu, tớ cũng rủ cậu đi cùng, vậy mà tại sao mấy lần xem Hồ tuyền vũ cậu lại không nói cho tớ biết?”
“Ây dà, thật không phải với cậu. Tớ không biết là cậu lại nặng lòng vói Hồ tuyền vũ đến vậy.” Không Hải nói.
Chậc, chậc... Dật Thế chép miệng vẻ chán chường.
Một lát sau thì màn Hồ tuyền vũ kết thúc.
Có tiếng xì xào tán thưởng trong đám người xem, tiền được ném ra rào rào. Các cô gái, và người đàn ông ăn vận theo lối Tây Vực vừa rồi vẫn đứng khoanh tay theo dõi màn biểu diễn của các cô gái, cúi xuống nhặt tiền. Người đàn ông đi đôi giày cao cổ bằng da.
Một trong số các cô gái đang nhặt tiền hơi ngẩng mặt lên, nhìn Không Hải.
“Ô kìa, thầy Không Hải.” Cô gái có đôi mắt xanh mỉm cười.
Tiếng cô gái khiến người đàn ông từ nãy tới giờ vẫn lúi húi nhặt tiền cũng ngẩng mặt lên.
“Chào cậu Không Hải.” Người đàn ông nói.
“Chào mọi ngưòi.” Không Hải cúi đầu chào người đàn ông và cô gái.
“Này Không Hải, người cậu quen đây hả?” Dật Thế hỏi nhỏ.
“Phải rồi. Hôm nay tớ đến đây để gặp họ.” Không Hải nói với Dật Thế, rồi bước lại gần người đàn ông.
“Xin giới thiệu vói anh Mohammed, đây là cậu Quất Dật Thế, cùng sang một chuyến với tôi từ Oa quốc.” Không Hải vừa nắm lấy tay người đàn ông đó vừa nói.
Dật Thế thì chỉ biết há hốc miệng và đứng như trời trồng.
❖ 3 ❖“Dật Thế này, đây là anh Mohammed, người Hồ. Anh ấy là người dạy tớ tiếng Hồ và mọi thứ về Hiên giáo.” Không Hải nói với Dật Thế bằng tiếng Nhật.
“Rất hân hạnh.” Dật Thế nói bằng tiếng Đường, rồi cúi thấp đầu.
“Ồ, cậu Dật Thế. Người nước Oa ai cũng giống như cậu Không Hải chứ? Quen nhau chưa bao lâu, thế mà cậu ấy đã nói chuyện được đôi ba câu bằng tiếng của xứ chúng tôi rồi, không chỉ vậy, cậu ấy còn có những suy nghĩ rất độc đáo về lửa trong Hiên giáo nữa.”
“Lửa?”
“Phải. Cậu ấy bảo rằng, bên trong mỗi con người chúng tôi đều đang bừng cháy ngọn lửa Hiên giáo, vì thế việc thờ lửa chính là thờ ngọn lửa-vị thần bên trong chính bản thân mình.” Anh ta nói một thứ tiếng Đường nhuần nhuyễn.
Có vẻ như sự kinh ngạc của Mohammed dành cho Không Hải là xuất phát từ đáy lòng, trong lời nói với Dật Thế có thể nghe thấy âm hưởng của niềm thán phục.
“Ai dà anh Mohammed ơi, gã này là một gã đặc biệt mà...” Dật Thế nói bằng tiếng Đường.
Khi thấy Không Hải được khen ngợi, vẻ bối rối liền biến mất khỏi gương mặt Dật Thế, thay vào đó là một nụ cười. Bình thường, cứ theo tính cách Dật Thế mà suy, nếu ai đó khen ngợi một kẻ khác không phải là mình ngay trước mặt mình, cậu ta sẽ cảm thấy phật ý, nhưng riêng Không Hải thì có vẻ là một biệt lệ. Hễ Không Hải được người khác khen ngợi, thì hình như trong lòng Dật Thế cũng dâng lên cảm xúc tự hào.
Ba cô con gái vừa nhặt tiền xong đã đứng cạnh Mohammed từ bao giờ. Cả ba xem ra mới đang ở độ tuổi từ đôi tám cho đến hơn hai mươi một chút. Sống
mũi họ thẳng tắp, đôi mắt rất to. Mắt và môi họ khá giống nhau.
“Dật Thế này, đây là các cô con gái của anh Mohammed.” Không Hải cất tiếng.
Lúc này, Không Hải đã chuyển sang nói với Dật Thế bằng tiếng Đường. Như nghe thấy lời giới thiệu của Không Hải, các cô gái lần lượt nhún chân, mỉm miệng cười.
“Em là Trisnai.”
“Tursungri.”
“Em, Griteken.”
Ba cô gái lần lượt giới thiệu tên mình với Dật Thế.
Cô cả tên là Trisnai, hai mươi mốt tuổi.
Cô thứ tên là Tursungri, mười chín tuổi.
Cô út tên là Griteken, mười bảy tuổi.
“Hôm nay nhờ anh Mohammed giảng giải một chút về Hiên giáo cho Dật Thế có được không ạ?” Không Hải nói với Mohammed.
“Được chứ. Nhưng trước đấy tôi muốn cậu Không Hải nghe một chuyện này.” Mohammed nói, rồi nhìn thẳng vào Không Hải, sau đó đưa mắt sang ba cô con gái. “Mấy đứa đi ra kia một chút.” Mohammed nói với các con gái.
“Ơ kìa, ai cho cha độc chiếm thầy Không Hải kia chứ.” Người nói câu ấy là cô chị Trisnai.
“Phải đấy.”
“Lần nào cũng chỉ có mỗi mình cha tiếp thầy Không Hải...”
Tursungri và Griteken đế theo lời chị.
“Làm gì có, mấy đứa này, là vì ta có chuyện quan trọng với thầy Không Hải. Ta chỉ bảo mấy đứa ra đằng kia một lát trong lúc ta nói chuyện vói thầy thôi mà.”
Nghe Mohammed nói vậy, ba cô con gái liền dẩu đôi môi nhỏ nhắn, xinh xắn, rồi quay lưng đi ra.
“Chuyện gì vậy anh?” Không Hải hỏi.
“Hôm qua tôi có gặp Reyhan. Tôi kể là cậu Không Hải thường hay ghé chơi thì Reyhan bảo tôi nhắn lại với cậu thế này...”
“Reyhan bảo sao ạ?”
“Reyhan bảo, chỉ cần nói rằng Lưu Vân Tiêu đã phát điên là cậu sẽ hiểu.”
“Việc của Lưu Vân Tiêu sao?”
“Ừ. Nghe bảo ba hôm trước, bọn đầy tớ nhìn thấy Lưu Vân Tiêu phát điên và đi quanh quẩn trong nhà.”
Nghe Mohammed kể thế, Không Hải liền cắn môi: “Thôi chết rồi!”
“Này này, Không Hải! Tớ không nghĩ cái tên Lưu Vân Tiêu lại xuất hiện ở đây. Rốt cuộc thì nghĩa là sao?” Dật Thế hỏi.
“Thì đúng như những gì cậu vừa nghe thấy đó.”
“Không, điều tớ muốn hỏi là về con người này cơ. Rốt cuộc có sợi dây liên hệ nào mà cái tên Lưu Vân Tiêu lại được nói ra từ miệng ông Mohammed này?”
“Là Hồ Ngọc Lâu.” Không Hải đáp.
“Sao cơ!?”
“Ngọc Liên ở Hồ Ngọc Lâu đã giới thiệu anh Mohammed cho tớ. Vì tớ hỏi cô ấy là có biết ai biết nhiều chuyện về các vị thần của người Hồ hay không.”
“Hử!?” Dật Thế càng lúc càng không hiểu.
“Vừa rồi cậu có nghe đến cái tên con gái là Reyhan đúng không? Reyhan chính là Ngọc Liên đó.” Không Hải nói. “Dật Thế à, không phải cậu vẫn nghĩ Ngọc Liên là tên thật của Ngọc Liên đấy chứ?”
Kỹ nữ ở Hồ Ngọc Lâu là các Hồ cơ. Hay nói cách khác, làm việc ở đây là những cô gái mắt xanh người Tây Vực. Cả Ngọc Liên lẫn Mẫu Đơn, hai kỹ nữ quen của Không Hải và Dật Thế, đều là các Hồ cơ mắt xanh, da trắng. Vì vậy, “Ngọc Liên” và “Mẫu Đơn” đều không phải tên thật, mà là tên chữ Hán.
Các cô dùng những cái tên Ngọc Liên và Mẫu Đơn giống như là “nghệ danh” mỗi khi tiếp khách vậy.
Dường như Dật Thế cuối cùng cũng đã nuốt trôi sự thật sau khi được Không Hải giải thích cho nghe.
“Nói vậy thì nghĩa là, anh Mohammed đây chính là người quen của Reyhan, tức Ngọc Liên đúng không?”
“Nói là khách quen của Ngọc Liên thì có lẽ đúng hơn...” Không Hải đáp.
“Hóa ra vì thế nên mới đuổi con gái ra đằng kia...” Nói đoạn, Dật Thế gật gù.
Sau khi chắc chắn rằng Dật Thế đã nắm rõ tình hình, Không Hải mới quay sang Mohammed.
“Anh Mohammed này, anh có thể kể kỹ hơn câu chuyện vừa rồi được không?”
“Về việc của Lưu Vân Tiêu hả?”
“Vâng.”
“Dù kể kỹ đến đâu thì rốt cuộc cũng chỉ là chuyện tôi nghe được từ Reyhan mà thôi...”
Sau khi rào trước như thế, Mohammed bắt đầu kể.
Lũ đầy tớ bỏ đi khỏi nhà Lưu Vân Tiêu từ dạo Xuân Cầm vợ của Lưu Vân Tiêu bị con mèo đó ám, ba hôm trước đã quay trở lại. Nhưng khi vừa quay trở lại, bọn chúng cảm thấy trong nhà có gì đó rất lạ. Ngoài hiên có vết cứt đái, đi vào trong nhà thì thấy cứt nằm vương vãi ở hành lang. Đó là cứt người. Bọn chúng mới rón rén đi vào phòng ngủ của Lưu Vân Tiêu thì thấy Lưu Vân Tiêu đang ở đó.
Lưu Vân Tiêu trần truồng như nhộng, tóc bạc trắng, dáng vẻ hom hem như một kẻ mắc bệnh.
Không những thế...
“Có một đứa trong bọn đầy tớ thuật lại rằng, lúc tìm được Lưu Vân Tiêu trong phòng ngủ, hắn thấy Lưu Vân Tiêu đang ăn chỗ cứt mà mình vừa bĩnh ra.” Mohammed kể.
“Trong nhà chắc chắn còn có người vợ là Xuân Cầm nữa chứ ạ...”
“Nghe nói trong nhà chỉ có một mình Lưu Vân Tiêu, ngoài ra không còn ai khác.”
“Thế Lưu Vân Tiêu hiện nay đang ở đâu?”
“Việc đó thì tôi chưa được nghe kể.” Mohammed nói.
Không Hải cáo từ Mohammed chỉ ít phút sau đó.
Không Hải trầm ngâm đi giữa đám đông nhốn nháo của chợ Tây. Dật Thế đi song song bên phải Không Hải, nhưng luôn có xu hướng tụt lại phía sau.
“Không Hải này, cậu đang định đi đến đâu thế?” Dật Thế hỏi Không Hải.
“Bình Khang Phưòng.” Không Hải đáp.
“Cậu bảo đi đến Bình Khang Phường, nhưng còn những tám dặm nữa cơ mà?”
Dặm mà Dật Thế vừa nhắc tới là “đơn vị đo lường” được sử dụng ở Nhật Bản thời kỳ Hei’an.
Một dặm tương đương khoảng bảy trăm mét.
Tức là, Đật Thế nói với Không Hải rằng, Bình Khang Phường còn cách đó năm, sáu cây số nữa. Nhưng Không Hải không trả lời. Chỉ im lặng bước đi.
“Cậu định đến Hồ Ngọc Lâu chứ gì?” Dật Thế lại hỏi.
Hồ Ngọc Lâu nằm ở Bình Khang Phường.
“Tớ phải gặp Ngọc Liên để hỏi thêm chuyện.” Không Hồi đáp, mắt vẫn nhìn thẳng.
“Bỗng dưng cậu làm sao thế?”
“Không sao cả.”
.”Xem kìa, không có vẻ gì là cậu của mọi khi cả. Vừa thủng thẳng thả bộ, vừa hay nói những chuyện rối óc mới là cậu của mọi khi, không phải thế à?”
“Không, đây là tốc độ đi bình thường của tớ. Chỉ khi nào đi cùng Đật Thế tớ mới đi chậm...”
“Thế chẳng phải bây giờ cậu đang đi cùng tớ hay sao? Lúc có tớ bên cạnh, bình thường cậu vẫn đi chậm hơn đấy thôi.”
“Cậu nói đúng. Bây giờ tớ đang có phần hưng phấn.”
“Tại sao lại hưng phấn?”
“Vì mọi thứ đang diễn ra như tớ nghĩ. Tớ không nghĩ rằng cái thứ đang ám nhà Lưu Vân Tiêu sẽ chịu ở yên, và quả đúng như vậy.”
“Nhắc mới nhớ, đúng là cậu đã nói thế thật.”
“Mặc dù mọi thứ đang diễn ra theo đúng dự liệu của tớ, nhưng đã có một tính toán sai lầm.”
“Tính toán sai lầm?”
“Thật là dùng mưu lại chết vì mưu.”
“Mưu gì cơ?”
“Ấy là tớ nói tới mưu kế hòng dụ Lưu Vân Tiêu đến chỗ mình.”
“À, việc đó hả.” Dật Thế gật gù.
Có vẻ như Dật Thế vừa nhớ lại việc Không Hải nhờ Ngọc Liên và Mẫu Đơn ở Hồ Ngọc Lâu là nếu có chuyện gì xảy ra thì nhắn Lưu Vân Tiêu hãy đến tìm Không Hải ở Tây Minh Tự.
“Tớ cứ nghĩ sự việc sẽ tiến triển từ từ. Ai mà dè được là Lưu Vân Tiêu lại đột nhiên hóa điên như thế...”
“Từ từ?”
“Ờ. Cái thứ đang ám Xuân Cầm ấy, nếu có ý định làm gì Lưu Vân Tiêu thì nó đã làm từ lâu rồi. Nên tớ nghĩ giờ này nó vẫn chưa làm gì thì nghĩa là trong ít lâu nữa sẽ chưa có gì nghiêm trọng xảy ra. Vậy mà...”
“Thế cơ đấy.”
“Cũng có thể nó đã lợi dụng xong Lưu Vân Tiêu rồi. Mà không, hoặc là còn có sự oán hận nào khác? Hoặc là nó không có ý định làm cho Lưu Vân Tiêu phát điên mà chỉ bởi Lưu Vân Tiêu tự phát điên thôi?” Không Hải tự hỏi rồi tự đáp. “Nhưng mà Dật Thế này, điều cốt tủy nhất lại không phải ở chỗ đó...”
“Mà là cái gì?”
“Giả sử Thanh Long Tự đã biết về việc Lưu Vân Tiêu phát điên vào ngày hôm đó, thì coi như tớ đã chậm hơn Thanh Long Tự hai ngày rưỡi rồi.” Không Hải nói.
“Ơ kìa, đợi tớ đã.”
Dật Thế rảo chân, đuổi theo Không Hải vừa vượt lên đằng trước.