← Quay lại trang sách

Chương VIII Khổng Tước Minh Vương
❖ 1 ❖

Phía chính diện có một pho tượng vàng. Đó là pho tượng ngồi. Một pho tượng ngồi khổng lồ. Tuy ngồi nhưng cũng gấp ba lần chiều cao một người bình thường.

Kiết già phu tọa...

Hai bàn tay đang nắm theo tư thế Kim Cương Quyền: đặt ngón cái vào lòng bàn tay rồi nắm lại.

Kim Cương Quyền bên phải nắm lấy ngón trỏ đang dựng lên của Kim Cương Quyền bên trái.

Trí Quyền Ấn...

Nhờ tư thế kết ấn ấy có thể biết bức tượng đó là Đại Nhật Như Lai.

Đại Nhật Như Lai, trong Mật giáo, chính là nguyên lý căn bản hay chân lý của vũ trụ tồn tại xuyên suốt ở mọi nơi trên thế giới này.

Đại Nhật Như Lai trong tiếng Phạn là Mahavairocana, phiên sang chữ Hán là Ma Ha Tỳ Lô Giá Na.

Ở giữa gian chính đường lớn là một đài tọa, pho tượng Đại Nhật Như Lai đang ngồi trên đó. Như Lai đang tĩnh tọa trên một đóa liên hoa bằng vàng khổng lồ. Ánh hoàng kim tỏa ra từ pho tượng Như Lai khỏa đầy gian chính đường tối tăm. Xung quanh tượng Như Lai là chư Phật, bốn góc chính đường đặt bốn vị tôn thần trấn giữ Đông Tây Nam Bắc.

Phía Đông là Trì Quốc Thiên.

Phía Tây là Quảng Mục Thiên.

Phía Nam là Tăng Trưởng Thiên.

Phía Bắc là Đa Văn Thiên.

Ánh hoàng kim le lói giữa không gian tối tăm, nhìn như thể chư Phật và các vị tôn thần đang hít thở những tia hoàng kim yếu ớt ấy với một vẻ duyên dáng.

Có một vị sư đang ngồi trước tượng Đại Nhật Như Lai. Ông gầy gò, bé nhỏ. Đầu không một sợi tóc, không hẳn là do cạo trọc.

Đó là một ông lão. Tuổi ước chừng sáu mươi. Lông mày bạc trắng, đã thế lại dài dễ sợ. Gần như chờm hết lên trên mắt.

Ông có một đôi mắt nhỏ, hiền từ, bao quanh bởi những nếp nhăn. Tuy nhiều nếp nhăn, nhưng da vẫn hồng và đẹp.

Vị lão tăng ngồi đó, không tụng kinh, cũng không làm gì, chỉ lặng lẽ ngắm nhìn Đại Nhật Như Lai bằng đôi mắt hiền từ ấy. Trong đôi mắt vị lão tăng, vô số biểu cảm hiện ra rồi lại biến mất. Cứ như thể khi ngồi đó và ngắm nhìn Đại Nhật Như Lai, thì biết bao nhiêu cảnh sắc liền mở ra trước mắt và mỗi cảnh sắc ấy lại khiến vị lão tăng để lộ ra vẻ kinh ngạc như trước một điều gì mới mẻ.

Phía sau vị lão tăng thoáng có bóng người.

“Thầy Huệ Quả!” Có tiếng một người đàn ông.

Vị lão tăng được gọi bằng Huệ Quả nhìn ra sau.

Một vị sư khoảng năm mươi tuổi đang đứng đó.

“Nghĩa Minh à.” Vị lão tăng, tức Huệ Quả cất tiếng.

“Con xin phép.” Vị sư được gọi bằng Nghĩa Minh giẫm đôi chân trần lên sàn gỗ đen bóng của gian chính đường, bước tới sau lưng Huệ Quả rồi ngồi xuống.

Huệ Quả xoay người lại, rê hông sang ngang rồi ngồi chéo góc về phía Nghĩa Minh. Có vẻ đó là một động tác tự nhiên để tránh ngồi quay lưng về hướng Đại Nhật Như Lai.

Nghĩa Minh vừa ngồi xuống liền nhìn thẳng vào Huệ Quả. Một người đàn ông có tướng mạo ngay thẳng. Phong thái ấy giống một võ sĩ hơn là một nhà sư, nó biểu lộ ra cả ở dáng ngồi lẫn nét mặt.

“Có việc gì thế?” Huệ Quả hỏi.

“Con có mấy việc cần bạch với thầy.” Nghĩa Minh nói.

“Ừ.”

“Không chừng thầy đã biết rồi, là về chuyện của một Kim Ngô Vệ có tên là Lưu Vân Tiêu.”

“Chuyện con mèo ám đó hả?”

“Vậy là thầy đã nghe rồi ạ?”

“Nghe nói chùa ta có Minh Trí và Thanh Trí đã tới đó. Có chuyện gì sao?”

“Vâng ạ. Con cũng được Minh Trí và Thanh Trí báo cáo lại là mọi việc đều đã xong xuôi, tuy nhiên...”

“Vậy là chưa xong hả...”

“Vâng.”

“Ta nghe nói con mèo đó đã tiên tri về cái chết của Đức Tông hoàng đế...”

“Đúng là như thế ạ.”

“Nghĩa Minh này, sao lại không nói với ta những chuyện ấy?”

“Vì con nghĩ việc cũng không có gì ghê gớm như lời đồn đại và sau khi phái Trí Minh và Thanh Trí đi rồi thì mọi chuyện đã êm xuôi...”

“Hừ.”

“Hằng ngày đều có những chuyện kiểu này tới tay Thanh Long Tự, nên không thể lúc nào cũng thỉnh thị thầy Huệ Quả được ạ.”

“Ừ, việc đó thì đành thế chứ biết làm sao.”

“Con xin lỗi.”

“Thế chuyện làm sao, kể cho ta nghe nào.”

“Vâng...”

Nói đoạn Nghĩa Minh bắt đầu kể một mạch về Lưu Vân Tiêu và con mèo.

Huệ Quả liên tục gật gù với vẻ mặt hiền từ trong lúc nghe câu chuyện của Nghĩa Minh.

Nghĩa Minh kể xong, Huệ Quả liền hỏi: “Nghĩa Minh này, Lưu Vân Tiêu được kẻ đầy tớ tìm thấy lúc phát điên là khi nào?”

“Nghe nói là quãng gần trưa ba hôm trước ạ...” Nghĩa Minh đáp.

“Ba hôm trước cơ à.”

“Chuyện đó là vì bọn đầy tớ không biết Lưu Vân Tiêu đã nhờ Thanh Long Tự làm phép trừ yêu, nên việc báo tin bị chậm trễ.”

“Nhưng Minh Trí và Thanh Trí khẳng định là đã trừ được con mèo đó rồi phải không?”

“Vâng ạ.”

“Như vậy là chưa trừ được con yêu đó?... Hay Lưu Vân Tiêu đã hóa điên vì một chuyện khác không liên quan tới con mèo?”

“Con nghĩ là có liên quan, vì không ai biết tung tích Xuân Cầm vợ Lưu Vân Tiêu ở đâu nữa.”

“Một con yêu sau khi bị hóa giải không thể có chuyện ám trở lại nhanh đến vậy... hoặc là nó vờ như đã bị hóa giải nhưng thực tế thì chưa...” Huệ Quả nói tới đó thì ngừng.

Nghĩa Minh im lặng chờ những lời tiếp theo của Huệ Quả.

“Dù sao thì con yêu đó cũng không phải hạng xoàng đâu.”

“Vâng.”

“Còn cả việc của Thuận Tông hoàng đế...” Huệ Quả hạ thấp giọng.

Thuận Tông, tức là Lý Tụng, con trai của Đức Tông vừa trở thành hoàng đế kế vị Đức Tông.

“Còn cả chuyện có kẻ nào đó đã dựng lên những tấm cáo thị ở ngã tư đường kia nữa ạ.”

“Những tấm cáo thị viết rằng ‘Đức Tông băng, kế tới Lý Tụng’ ấy hả...”

“Con cũng thấy bận tâm về chuyện đó.”

“Thật là, số mạng ta cũng chẳng còn được bao lâu nữa, vậy mà xảy ra biết bao nhiêu chuyện.”

“Thầy chớ nói vậy...”

Huệ Quả bất giác đưa ánh mắt ra xa xăm, nói “Nghĩa Minh à, dù là Mật hay môn phái nào, thì rốt cuộc vẫn là con người.”

Ánh mắt Huệ Quả đang nhìn xa xăm vào hư không bất chợt hướng lại vào Nghĩa Minh.

“Mật chỉ còn khi truyền lại cho ai đó...”.

“Điều khiến ta đau lòng là có thể sẽ phải giã từ cõi đời này mà chưa kịp truyền lại Mật.” Huệ Quả bặm môi. Rồi lại nhìn về hư không.

“Như thế liệu có cam lòng...” Huệ Quả nói vào hư không như đang tự hỏi.

“Nghĩa Minh này, con người ấy mà, ai cũng như một chiếc bình. Có chiếc bình là bẩm sinh và có chiếc bình là do tu luyện mà thành, chiều rộng và chiều sâu của chiếc bình ấy ở mỗi con người là khác nhau. Để trút bầu Mật bên trong chiếc bình là ta sang một chiếc bình khác mà không để rớt giọt nào, thì nhất thiết phải là một người có chiếc bình bằng hoặc lớn hơn ta...”

“Vâng.” Nghĩa Minh lặng lẽ gật đầu.

“Hôm nay, Như Lai có một gương mặt thật đẹp. Trên gương mặt ấy, con xem kìa, có sự phản chiếu của lòng ta. Ta ngắm mãi mà không chán.”

“Phải chăng con đã quấy rầy thầy?”

“Không có, không có. Không thể cứ mãi để lòng ta chơi nhởi trên trời. Phật mà chỉ ở trên trời, thì có khác nào những đồng tiền vô dụng. Tiền và Phật đều chỉ có ý nghĩa khi được dùng đến...” Ánh mắt của Huệ Quả lại quay về Nghĩa Minh.

“Trở lại chuyện lúc nãy, Lưu Vân Tiêu hiện nay đang ở đâu?”

“Nghe nói đang tá túc trong nhà một người bạn ở Kim Ngô Vệ.”

“Chắc là phải đến gặp anh ta một phen. Con thu xếp được không?”

“Được ạ.”

“Hai hôm nữa thì ta đi được.”

“Con hiểu rồi.”

“Mà này, lúc nãy con bảo có mấy việc muốn nói với ta cơ mà.”

“Vâng.”

“Còn việc gì nữa?”

“Con nghĩ thầy đã nghe nói đến một lưu học tăng tới từ Oa quốc đang ở Tây Minh Tự...”

“Cái cậu đã hóa giải con yêu tinh ở quan điếm Lạc Dương đó hả?”

“Vâng.”

“Ừm.” Huệ Quả gật đầu, đôi mắt nheo lại như đang tủm tỉm cười. “Ta nhớ không nhầm thì cậu ta tên là Không Hải?”

“Vâng. Chính là cậu ta.”

“Nghe Chí Minh và Đàm Thắng nói, cậu ta là một người thú vị, tài năng văn chương không phải hạng tầm thường. Ta cũng nghe về thuyết Thế Thân là hai người của cậu ta rồi. Thấy bảo cậu ta nói sang đây để đánh cắp Mật...”

“Vâng.”

“Vậy mà mãi chưa thấy sang đánh cắp là sao...”

“Vâng. Theo lời Chí Minh và Đàm Thắng, hình như Không Hải còn qua lại với cả bên kỹ lâu nữa...”

“Ồ, còn đi cả kỹ lâu cơ à, cái cậu chàng này...”

“Dạo gần đây, hình như cậu ta còn quan tâm tới cả Hiên giáo, nên cũng có giao thiệp với những người bên đó.”

“Chà! Chà!” Mắt Huệ Quả ánh lên vẻ thích thú. “Nhưng sao con biết rõ về cái cậu Không Hải đó thế?”

“Vì Chí Minh và Đàm Thắng bên Tây Minh Tự rất thích kể về Không Hải.”

“Ra là vậy.”

“Cái cậu Không Hải này hình như cũng đang mưu mô gì đó về vụ con mèo...”

Nghe Nghĩa Minh nói đến đó, Huệ Quả mỉm cười, vẻ mặt như một đứa trẻ: “Ồ, lại còn thế nữa... Ta chợt nảy ra ý muốn để cậu ta gặp Phụng Minh...”

“Cái cậu người Thổ Phồn ấy ạ?”

“Ừ.” Huệ Quả gật đầu.

Đây chính là lúc Không Hải đang vội vã rảo bước cùng Dật Thế về phía Hồ Ngọc Lâu. Như vậy có nghĩa là, Không Hải và Thanh Long Tự gần như biết tin về sự việc xảy ra với Lưu Vân Tiêu cùng một lúc.

“Nhưng mà Nghĩa Minh này.” Huệ Quả lên tiếng.

“Vâng.”

“Cội rễ của chuyện này hẳn là rất sâu xa. Không khéo đích thân ta phải ra mặt cũng chưa biết chừng...”

Dường như đang toan tính một điều gì, Huệ Quả nói rồi tự mình gật đầu.

❖ 2 ❖

Không Hải đột nhiên choàng tỉnh.

Nhưng không mở mắt.

Cậu vừa nhắm mắt vừa tự hỏi tại sao mình lại tỉnh giấc.

Một nửa ý thức vẫn chìm trong giấc ngủ.

Nếu mở mắt, cậu sẽ tỉnh giấc hoàn toàn.

Buổi trưa, sau khi đi cùng Dật Thế đến Bình Khang Phường rồi quay về, đã phát sinh biết bao việc phải xử lý. Không Hải sắp xếp các vấn đề đó ở trong đầu, giao việc cho Đại Hầu, rồi lại học tiếng Thiên Trúc của Đại Hầu như thường lệ. Tiếng Thiên Trúc, hay nói cách khác là tiếng Phạn. Sau khi xong xuôi mọi việc, Không Hải mới ngồi ghi lại những điều vừa thu lượm được cùng với những ý nghĩ nảy ra trong đầu dưới ánh đèn.

Tối nay, Không Hải viết về lửa trong Hiên giáo. Xem ra sẽ có cách để dung nạp ngọn lửa ấy vào trong giáo lý của Mật giáo. Trong lúc viết ra những điều như thế, lòng Không Hải dần trở nên cao hứng, thành thử cậu đã dành cả quãng thời gian còn lại cho đến gần nửa đêm để viết tiếp.

Sau đó, Không Hải nằm xuống đệm. Hiếm khi mắt Không Hải lại mở thao láo ở trong bóng tối và không thể ngủ ngay được như thế này.

Nhờ lửa mà bên trong Không Hải đã có được lý và hành , hai yếu tố thống nhất bản thân cậu với vũ trụ. Cậu hiểu điều đó. Cậu muốn diễn tả nó thành lời, nhưng tốc độ của tay không theo kịp tốc độ tư duy.

Cậu bứt rút...

Tuy bứt rứt, nhưng làm sao để sự biểu đạt có thể bắt kịp tư duy không phải là công việc đáng ghét đối với Không Hải. Lúc ghi lại dòng tư duy vụt qua bằng những câu chữ ngắn gọn chính là lúc cậu đang tận hưởng cảm giác thần tốc của linh hồn, đến độ tưởng chừng như ngôn từ đã vượt lên trước tư duy vậy.

Chính vì quá tập trung, nên ngay cả khi đã nghỉ tay và nằm xuống đệm, công việc ấy vẫn còn tiếp diễn trong đầu óc cậu. Không Hải để mặc sự vận động diễn ra trong đầu mình, rồi đưa ý thức ra xa một chút và ngắm nhìn sự vận động ấy như ngắm nhìn một quang cảnh. Trong lúc ngắm nhìn, cậu bắt đầu buồn ngủ và rơi vào giấc ngủ. Thế rồi cậu bỗng choàng tỉnh.

Không Hải để cho tâm trí lắng xuống.

Cậu nghe thấy tiếng thở đều đặn của Dật Thế đang ngủ ở phòng bên. Không, không phải tiếng thở ấy đã đánh thức cậu. Trong thứ bóng tối cậu đang hít vào từ mũi, có lẫn mùi hoa thoang thoảng. Đó là mùi hoa đào. Nhưng, Không Hải tỉnh giấc cũng không phải bởi mùi hoa ấy.”

Có cái gì đó...

Không Hải dồn mọi tâm trí.

Một cái bóng.

Ở tai.

Cái bóng đó nằm trong hai tai. Cảm giác như thể một sợi tơ mảnh hơn trăm lần sợi tơ nhện đang bám chặt vào đáy tai. Không Hải cảm thấy như mình đang cố hít lấy hương hoa thoang thoảng ấy bằng đôi tai.

Một cái bóng vi tế và vô cùng khó nắm bắt. Trong giấc ngủ, ý thức của Không Hải đã nhiều lần bị chạm vào bởi sợi tơ của cái bóng ấy.

“Lại đây...”

Cái bóng thì thầm.

“Lại đây...”

Không Hải mở mắt. Nhìn màn đêm. Màn đêm có một thứ ánh sáng màu xanh vô cùng yếu ớt. Đó là ánh trăng.

Cửa sổ hơi hé, ánh trăng lọt qua khe cửa vào trong phòng khiến cho màn đêm trong căn phòng có ánh lân quang yếu ớt.

Lại đâu mới được chứ?

Không Hải tự hỏi.

Cậu ngồi dậy, xoay cổ nhìn quanh.

Không có ai ở đây cả.

“Bên ngoài cơ mà...” Sâu trong tai có tiếng nói.

Không Hải đứng dậy.

Cậu bước xuống đất, đi ra ngoài với đôi chân trần và bộ đồ ngủ.

Bên ngoài là khu vườn. Dưới lòng bàn chân trần, có hơi đất lạnh. Bầu không khí ban đêm bao bọc cơ thể Không Hải.

Dưới ánh tráng, những cây mẫu đơn đã đơm chồi và bắt đầu xòe lá, mọc thành hàng.

“Lại đây...” Giọng nói lại cất lên.

Không Hải bước đi theo giọng nói.

Có hương hoa đào hòa lẫn trong bầu không khí ban đêm.

“Đêm dễ chịu quá...” Không Hải thì thầm mà chẳng phải với ai.

Cậu không xác định sẽ đi theo hướng nào. Vì cậu nghĩ, nếu sai hướng, giọng nói sẽ mách cho cậu. Thế rồi cậu đi đến trước một gốc cây hòe.

“Đến đó được rồi...” Giọng nói bảo.

Rồi Không Hải thấy một bóng người đang đứng dưới ánh trăng, ngay cạnh gốc cây hòe.

Không, không phải là người.

Nó tỏa ra một thứ ánh sáng xanh lờ mờ. Ánh sáng đó hơi ngả màu xanh lục nếu so với ánh trăng. Một tiếng nói khe khẽ bay tới tai Không Hải. Tất nhiên không phải là tiếng Nhật. Cũng không phải tiếng Đường. Mà là tiếng Thiên Trúc, tức tiếng Phạn.

❖ ❖ ❖

Namo buddhaya namo dharmaya namah samghaya, namah, suvarnavabhasasya mayurarajnah, namo mahamayuryai vidya-rajnyai. Tad-yatha, siddhe susiddhe, mocani moksani mukte vimukte, amale vimale nirmale, anure(andare), panure (pandare), mamgale

❖ ❖ ❖

Cái âm điệu ấy, ngôn từ ấy thì Không Hải biết. Đó là Đà La Ni của Khổng Tước Minh Vương.

Đứng dưới gốc cây, tắm trong ánh trăng, là một vị tôn thần đẹp đẽ. Tay phải cầm lông đuôi chim công phát sáng, tay trái cầm bông hoa sen.

Khổng Tước Minh Vương đang đứng đó.

Không Hải mỉm cười, bước lại gần Khổng Tước Minh Vương.

“Này Không Hải...” Khổng Tước Minh Vương cất tiếng. “Ta là Khổng Tước Minh Vương.”

Một giọng nói trung tính, trong trẻo, không phải nam cũng không phải nữ.

Khổng Tước Minh Vương vốn là một vị thần ăn rắn độc ở Ấn Độ, hay Thiên Trúc, năng lực đó được thần hóa, Ngài trở thành một trong số các vị thần hộ pháp của Phật giáo, một vị tôn thần trong hình hài Bồ Tát.

“Vâng.” Không Hải đáp bằng một giọng bình thản, rồi hỏi lại: “Ngài Khổng Tước Minh Vương vì sao lại gọi đến tôi vậy ạ?”

“Ta đến để nhắc nhở ngươi.”

“Nhắc nhở gì ạ?”

“Ngươi từ nơi xa xôi, vượt trùng dương tới Trường An này để làm gì?” Khổng Tước Minh Vương hỏi.

“Ngươi đến để học Mật phải không...” Chẳng đợi Không Hải trả lời, Khổng Tước Minh Vương nói tiếp.

“Đúng như Ngài nói.”

“Nếu vậy, sao ngươi còn lững lờ?”

“Lững lờ?”

“Sao ngươi không sớm đến Thanh Long Tự?”

“Vì vẫn chưa phải lúc.”

“Tại sao vẫn chưa phải lúc?” Khổng Tước Minh Vương hỏi.

Nghe câu hỏi ấy, Không Hải tủm tỉm cười.

“Tại sao ngươi lại cười?” Khổng Tước Minh Vương lại hỏi.

“Chẳng lẽ đường đường là ngài Khổng Tước Minh Vương mà lại phải hỏi đến bổn sa môn này mới biết chuyện đó hay sao ạ?” Không Hải nói.

“Này kẻ vừa hỏi cái điều ngu ngốc kia. Ngươi định thử ta đấy ư? Dẫu là thần thánh, cũng không thể hiểu hết tâm địa con người...” Khổng Tước Minh Vương nói.

“Ra là vậy.”

“Ta hỏi lại lần nữa. Tại sao vẫn chưa phải lúc?”

“Vì cả tôi lẫn bên đó đều chưa sẵn sàng.”

“Bên đó?”

“Là Thanh Long Tự.”

“Ồ...”

“Ngài có nghĩ rằng, nên để cho tới khi hai bên đã chuẩn bị xong đâu đấy thì mọi việc sẽ tiến triển nhanh hơn là đến vào lúc cả hai bên đều chưa sẵn sàng? Bông hoa cũng vậy, nó chưa nở khi chưa sẵn sàng...”

Nghe Không Hải nói vậy, Khổng Tước Minh Vương liền chuyển lông công sang bên tay cầm hoa sen, rồi dang tay phải đang không cầm gì sang ngang.

Ở phía đó có một cành mẫu đơn. Những phiến lá đang bắt đầu xòe ra từ những đọt mầm.

“Hãy xem này, Không Hải!” Khổng Tước Minh Vương lấy ngón trỏ bên tay phải chỉ vào đầu cành.

Liền sau đó, dưới ánh trăng, ngọn cây ấy khẽ chuyển động. Không phải do gió. Những phiến lá mới ra đang lớn dần, rồi một nụ hoa nhú lên từ kẽ lá ấy. Nụ hoa nứt ra và một bông mẫu đơn từ từ xòe rộng cánh dưới ánh trăng.

Khổng Tước Minh Vương thu tay lại.

Dưới ánh trăng, bông mẫu đơn vừa nở bung các cánh hoa nặng trĩu đang khe khẽ lay động trong gió.

“Tuyệt đẹp!” Giọng nói của Không Hải pha lẫn niềm thán phục.

Đó là một bông mẫu đơn đỏ nõn nà vừa mới nở.

“Đâu cần phải chờ mọi thứ sẵn sàng, ta vẫn có thể khiến bông hoa nở theo cách này.” Khổng Tước Minh Vương nói bằng giọng trung tính.

“Vâng.” Không Hải gật đầu một cách không giấu giếm. “Quả tình, điều tôi đang định làm hiện nay cũng tương tự như cách mà ngài Minh Vương vừa làm vậy.”

“Tương tự?”

“Khiến cho bông hoa phải nở.”

“Hoa theo ý ngươi nghĩa là Mật?”

“Đúng vậy. Làm sao để bên trong mình nở ra một đóa hoa Mật thật lớn chính là mục đích của tôi. Hơn thế nữa, tôi muốn nó phải nở thật nhanh, nên mới nói tương tự là nghĩa như vậy.”.

“Ồ...”

“Nói cách khác, tôi muốn làm sao cho một bông hoa đáng lẽ mất hai mươi năm mới nở phải nở ra sớm hớn.”

“Hoa của Mật ư?”

“Đúng vậy.”

“Nếu thế thì càng cần đến Thanh Long Tự thật nhanh chứ?”

“Bởi vì tôi nghĩ, nếu đến Thanh Long Tự ngay bây giờ, thì trái lại, sẽ càng lâu hơn.”

“Vì sao?”

“Tôi chỉ là một lưu học tăng tới từ Oa quốc. Thông thường sẽ phải lưu lại đất này hai mươi năm để học Mật.”

“Ừm.”

“Đã cất công đi học thì phải mang được về thứ Mật nguyên vẹn nhất.”

“Mật nguyên vẹn nhất nghĩa là sao?”

“Đó là Mật được giảng bằng thứ ngôn ngữ khi giáo lý của Mật được truyền bá ra thế giới vào thuở sơ khai.”

“Ồ.”

“Tất nhiên, không phải tôi không cần Mật bằng tiếng Đường, nhưng nếu không biết tiếng Phạn, thứ ngôn ngữ mà lần đầu tiên giáo lý của Mật được thuyết giảng, thì không thể chạm đến được những chỗ sâu xa, vi tế nhất của giáo lý ấy.”

“Ra là vậy.”

“Cho dù tôi tới Thanh Long Tự ngay bây giờ, song nếu không biết tiếng Phạn, thì tôi sẽ phải học Mật mà không thể chạm đến gốc rễ của Mật.”

“Nếu nghĩ vậy, tại sao ngươi không miệt mài mà học tiếng Phạn hơn?”

“Ý của ngài là gì?”

“Không Hải à, việc ngươi đang làm chẳng phải là rất vô bổ hay sao?”

“Nghĩa là sao ạ?”

“Ngươi đừng nên dính dáng vào những chuyện không can hệ gì.”

“Ồ...” Không Hải tủm tỉm cười. “Việc của Lưu Vân Tiêu phải không ạ?”

“Đúng thế. Việc đó không có lợi cho ngươi đâu.”

“Tại sao lại không có lợi?”

“Không khéo còn mất mạng nữa đó.”

“Vì việc của Lưu Vân Tiêu?”

“Ừm.” Nói đoạn, Khổng Tước Minh Vương chuyển lại chiếc lông công về tay phải.

“Nếu mà chết thì gay quá.”

“Vậy thì đừng có dây vào việc của Lưu Vân Tiêu nữa.”

“Nhưng tôi lại có mối quan tâm cá nhân đối với việc đó.”

“Ta đã nhắc nhở rồi. Còn lại là do ngươi quyết định.” Khổng Tước Minh Vương nói.

Vừa nhìn Không Hải vừa lui lại nửa bước, Khổng Tước Minh Vương khua nhẹ bàn tay trái cầm hoa sen và bàn tay phải cầm lông công. Động tác như đang múa. Thế rồi chân phải nhấc lên, còn chân trái giẫm vào không trung.

“Ta về trời đây.”

Thân mình của Khổng Tước Minh Vương lơ lửng trong không trung. Khổng Tước Minh Vương vừa trình diễn một điệu múa tao nhã vừa bước lên cao dần giữa ánh trăng... Như thể có một chiếc thang vô hình giữa không trung và ngài đang thận trọng giẫm lên từng bậc một. Ngài lọt qua giữa những cành hòe, lên đến chỗ cao hơn cả cành cao nhất. Thân hình đang phát sáng ấy hốt nhiên biến mất trước một cơn gió mạnh trên ngọn cây hòe.

“Là ngài Khổng Tước Vương Minh thật ư...?” Vừa dán mắt vào khoảng không trên đỉnh cây hòe nơi hình bóng ấy vừa biến mất, Không Hải vừa thì thầm tự hỏi.

Ở chỗ cao ngang với hông Không Hải, bông mẫu đơn đại đóa mà Khổng Tước Minh Vương vừa làm cho nở ra đang khẽ lay trong gió, dươi ánh trăng.

❖ 3 ❖

Không Hải vừa kết thúc khóa cần hành* buổi sáng thì có tiếng chân thình thịch chạy vào phòng, đó là Quất Dật Thế.

Chỉ việc tụng kinh và hồi tưởng.

Dật Thế gọi từ sau lưng, khi ấy Không Hải đang ngồi trước án thư: “Này, này, Không Hải!”

“Có chuyện gì vậy, Dật Thế?” Không Hải ngoái lại.

“Cậu nghe chuyện về mẫu đơn chưa?” Dật Thế nói.

“Mẫu đơn nào?”

“Vẫn còn lâu mới đến mùa, vậy mà mẫu đơn trong vườn chùa đã nở ra một đóa hoa rồi đấy.”

“À, chuyện đó hả?”.

“Hóa ra cậu biết rồi à?”

“Ừ.”

Dật Thế làm ra vẻ hơi chưng hửng, ngồi xuống trước mặt Không Hải.

“Chỉ một bông, đúng một bông thôi. Sao lại có chuyện kỳ lạ thế, Không Hải nhỉ?”

“Bông hoa đó là do ngài Khổng Tước Minh Vương từ trên trời giáng xuống và làm cho nó nở ngay trước mắt tớ vào đêm hôm qua.”

“Cậu bảo sao?”

“Ngài Khổng Tước Minh Vương tới đây để cảnh cáo tớ đừng có nhúng tay vào vụ việc của Lưu Vân Tiêu.”

“Sao lại nói chuyện đó nhỉ?”

“Ngài còn bảo hãy mau đến Thanh Long Tự.”

“Thế hả...” Vừa định gật đầu thì Dật Thế chợt nghiêm nét mặt: “Nhưng Khổng Tước Minh Vương mà cậu nói đến chính là Khổng Tước Minh Vương thật ấy hả?”

“Chà, cậu nghĩ sao...” Không Hải nhìn Dật Thế vẻ thích thú.

“Nhưng đời nào cậu tin Khổng Tước Minh Vương có thật chứ.”

“Hiếm khi thấy Dật Thế nói năng ra dáng một nhà Nho đến thế.” Không Hải bật cười.

Bất ngữ quái lực loạn thần là lời Khổng Tử được chép trong Luận ngữ. Ý Khổng Tử nói rằng ta không bàn về những hiện tượng siêu nhiên, như chuyện ma quỷ hay đại loại vậy.

“Dật Thế này, ngay cả cậu cũng phải cẩn trọng đấy.” Không Hải nói.

“Cẩn trọng cái gì cơ?”

“Vì ngài Khổng Tước Minh Vương có nói rằng nếu không rút lui khỏi vụ Lưu Vân Tiêu thì có thể sẽ mất mạng đấy.”

“Gì mà ghê vậy?”

“Ờ thì để đe dọa mà, chỉ có điều đã đến nước này rồi thì đâu thể rút lui được.”

Không Hải nhìn thẳng vào Dật Thế và nói như vậy.