Chương IX Tà giáo
❖ 1 ❖
Không Hải và Quất Dật Thế ra khỏi Tây Minh Tự khi mặt trời vẫn chưa lên tới đỉnh. Họ đi về phía chợ Tây, để gặp lại Mohammed, người họ mới gặp hôm qua. Hôm qua, sau khi nghe xong chuyện Lưu Vân Tiêu, Không Hải liền từ giã Mohammed, nhưng lúc chia tay đã hẹn trước sẽ lại đến vào hôm sau, tức là hôm nay.
Hôm qua, sau một thôi chuyện về Lưu Vân Tiêu, Mohammed nói với Không Hải: “À cậu Không Hải này. Việc ấy xong rồi nhé.”
“Thật thế sao? Vậy khi nào thì được?” Không Hải hỏi.
“Hơi đường đột một chút, ông ấy bảo sau buổi trưa ngày mai thì có thể thu xếp được thời gian.”
“Thế còn anh Mohammed thì sao?”
“Nếu ngày mai cậu Không Hải tới đó thì tôi cũng sẽ đi cùng.”
“Vậy trăm sự nhờ anh.”
Câu chuyện kết thúc ở đó.
Sau đó Dật Thế liền hỏi bằng tiếng Nhật: “Chuyện gì thế, Không Hải?”
“À, tớ có một việc nhờ anh Mohammed đã lâu. Vừa rồi mới nhận được câu trả lời.”
“Cậu nhờ việc gì?”
“Tớ nhờ anh Mohammed cho tới thăm một đền thờ Hiên giáo. Và gặp cả tu sĩ Hiên giáo nữa, nếu được.”
“Ồ...”
“Anh Mohammed bảo nếu vậy thì hay hơn cả là đến đền thờ Hiên giáo ở Bố Chính Phường và gặp An Tát Bảo ở đó.”
“An Tát Bảo là gì?”
“An là tên người.” Không Hải nói.
Ở thời điểm Không Hải nhập Đường, Hiên giáo đã có khoảng ba trăm năm lịch sử du nhập vào Trung Quốc. Có một vài ngôi đền Hiên giáo ở Trường An và số lượng người Tây Vực sinh sống tại đây cũng không ít. “Tát Bảo” là chức quan được đặt ra để cai quản những người Tây Vực sinh sống ở Trường An. Thường thì một người Hồ vùng Tây Vực có uy tín sẽ được bổ làm Tát Bảo.
“An” là tên Trung Quốc của vị Tát Bảo người Hồ đó. Người Hồ khi đặt tên Trung Quốc, phần nhiều lấy tên An.
“Dật Thế có đi không?”
Nghe Không Hải hỏi vậy, Dật Thế liền tỏ ý muốn đi cùng.
Thế là sáng nay Không Hải và Dật Thế đã cùng nhau rời Tây Minh Tự. Trước tiên họ sẽ tới chợ Tây, rồi gặp Mohammed ở đó và nhờ Mohammed dẫn tới ngôi đền Hiên giáo.
Bố Chính Phường nằm cách Diên Khang Phường nơi có Tây Minh Tự hai phường là Quang Đức Phường và Diên Thọ Phường về phía Bắc. Cơ quan bảo vệ trị an của Trường An là Hữu Kim Ngô Vệ cũng nằm ở Bố Chính Phường.
“Nhưng mà Không Hải à...” Dật Thế vừa đi vừa bắt chuyện với Không Hải. “Về chuyện sáng nay ấy, có đúng là cậu được Khổng Tước Minh Vương nói rằng sẽ nguy hiểm đến tính mạng không?”
“Ờ. Đấy là nếu như không rút lui khỏi vụ Lưu Vân Tiêu.”
“Nói nguy hiểm đến tính mạng, nhung liệu tớ có nằm trong vòng nguy hiểm đó không?”
Không Hải suy nghĩ một lát, rồi nói: “Ừm, nên coi cậu cũng nằm trong vòng nguy hiểm đó thì hơn...”
“Thật thế hả...”
“Thật hay không thì tớ không biết, nhưng cứ coi rằng sẽ nguy hiểm sẵn đi là vừa.”
“Đừng dọa tớ.”
“Tớ đâu có dọa.”
“Như thế nghĩa là, con yêu mèo ấy có thể sẽ giở trò gì đó ra với cậu và tớ chăng...”
“Sao mà biết được.” Không Hải vừa đi vừa đáp.
“Hôm qua cậu đã đến Hồ Ngọc Lâu, như thế chẳng phải là càng lún sâu vào vụ Lưu Vân Tiêu sao?” Dật Thế nói.
Không Hải sau khi rời khỏi nhà Mohammed đã đi bộ thẳng đến Hồ Ngọc Lâu, gặp Ngọc Liên và Mẫu Đơn để hỏi kỹ càng hơn về chuyện của Lưu Vân Tiêu.
“Ừ. Cậu nói cũng phải.”
“Chả hiểu sao, tớ có cảm giác câu chuyện càng ngày càng đáng sợ.” Dật Thế nói.
“Ừm.” Không Hải gật đầu.
“Mà này, chẳng phải hôm nay cậu có nhiều điều phải làm rõ hay sao?” Dật Thế hỏi.
“Hôm qua tớ đã nhờ Đại Hầu rồi, anh ta sẽ làm tốt mọi việc thôi.”
Đại Hầu do biết tiếng Thiên Trúc nên được Tây Minh Tự coi như báu vật, nhất là những khi các sư tăng phải đọc sách tiếng Phạn.
“Cậu nhờ những gì?”
“À, tớ nhờ hai việc.”
“Hai việc gì?”
“Việc của Lưu Vân Tiêu và việc của Lệ Hương.”
“Nghĩa là sao!?”
Dật Thế có vẻ chưa hiểu lắm.
“Lưu Vân Tiêu hiện giờ đang ở đâu, tình hình ra sao? Thế rồi tông tích nhà Lưu Vân Tiêu như thế nào? Đấy là việc tớ đang nhờ Đại Hầu đi tìm hiểu.”
“Thế còn về Lệ Hương?”
“Theo câu chuyện của Ngọc Liên ngày hôm qua thì có vẻ đã mấy bữa nay Lệ Hương không xuất hiện ở Nhã Phong Lâu. Điều đó cũng rất đáng ngờ, nên tớ đã nhờ Đại Hầu tìm hiểu thêm thân thế và quá khứ của Lệ Hương.”
“Việc của Lưu Vân Tiêu thì rõ rồi, nhưng tớ chua hiểu tại sao lại phải tìm hiểu cả về Lệ Hương nữa?”
“Vì Lưu Vân Tiêu là khách của Lệ Hương mà...”
“Nhưng...”
“Cậu vẫn còn nhớ chuyện con mèo biết việc Lưu Vân Tiêu qua lại Nhã Phong Lâu và đến gặp vị đạo sĩ chứ?”
“Ý cậu là chuyện đó có liên quan tới Lệ Hương...”
“Rất có thể là như vậy thôi.” Không Hải nói.
“Nhưng mà tớ không hiểu, cậu cứ cắm đầu vào nào là yêu quái, nào là tiếng Phạn, nào là Hiên giáo, thế còn việc cốt tử của cậu là Mật thì sao rồi?”
“Những việc ấy cũng là vì Mật mà.”
“Sao cơ!?”
“Ha ha ha.”
“Cậu bảo yêu quái, tiếng Phạn, rồi cả cái đền thờ Hiên giáo mình sẽ tới đây đều là vì Mật ấy hả?”
“Phải rồi. Tất nhiên nó còn là mối quan tâm cá nhân của tớ nữa. Thật ra thì Dật Thế ạ, tớ cần nhiều thời gian hơn. Nhiều lúc tớ muốn phát điên vì thân này chỉ có một mà thôi.”
“Thế hả.” Dật Thế lẩm bẩm trong miệng, rồi nói tiếp: “Nhưng chúng ta có tận hai mươi năm cơ mà.”
“Ôi trời, sau hai mươi năm nữa thì tớ đã hơn năm mươi tuổi rồi. Cậu bảo tớ chờ nổi hai mươi năm sao...”
“...”
“Dật Thế à, cậu thấy bông mẫu đơn mới nở sớm nay rồi chứ?”
“Tớ thấy rồi.”
“Điều mà tớ đang gắng làm chính là thế đó.”
“Thế đó?”
“Tớ phải làm sao để bông mẫu đơn đại đóa của Mật nở ra bên trong mình thật sớm. Chứ không phải chờ đến hai mươi năm...”
“Ừm.”
“Tuy nhiên, nếu ép nở sớm quá như bông mẫu đơn ấy thì cũng không tốt.”
“...”
“Nở sớm là tốt, nhưng một bông hoa nở ép trong khi chưa sẵn sàng thì sẽ sớm tàn mà thôi. Chỉ có điều, tớ không thể để mất đến hai mươi năm...”
Và Không Hải muốn nói rằng, những việc mình đang làm là để chuẩn bị cho điều đó.
Chẳng rõ từ bao giờ, Không Hải và Dật Thế thấy mình đã lọt vào giữa sự huyên náo của chợ Tây.
❖ 2 ❖“Vậy là vị đó đã sống vào thời đại xa xưa hơn so với Phật Đà.” Không Hải nói.
Đó là bên trong đền thờ Hiên giáo ở Bố Chính Phường, giữa một căn phòng tối tăm.
Qua khỏi cửa thì thấy một ban thờ ở chính diện, lửa đang cháy trên đó. Mùi lửa và mùi khói dày đặc căn phòng. Màu khói đã ám dày trên mặt tường khiến cho bên trong căn phòng vốn đã ít cửa sổ này nom càng tối tăm hơn.
Mặc dầu vậy, vẫn có những khe thoáng để thoát khói ở giữa trần và tường, khói thoát ra ngoài khá tốt theo lối đó, thành thử không đến nỗi quá ngột ngạt.
Người ra nói rằng thủy tổ của Hiên giáo, Zoroaster, sinh ra trong khoảng từ thế kỷ Bảy đến thế kỷ Sáu trước Công Nguyên. Còn Gotama Siddhattha*, mà sau này được gọi là Phật Đà, sinh ra vào năm 563 trước Công Nguyên ở Lumbini* thuộc Thiên Trúc.
Được phiên âm Hán là Cồ-Đàm Tất-Đạt-Đa.
Được phiên âm Hán là Lâm-Tỳ-Ni.
Người ta không biết chính xác năm sinh của Zoroaster, nhưng nếu theo thuyết cho rằng Zoroaster ra đời trước Chúa giáng sinh khoảng sáu trăm năm mươi năm thì có nghĩa là Zoroaster ra đời trước Phật Đản sinh hơn tám mươi năm.
“Người ta nói rằng, thủy tổ của Hiên giáo chúng tôi có lẽ đã được sinh ra từ rất lâu trước khi các giáo lý của Phật giáo ra đời.”
Ban nãy là lời Không Hải sau khi nghe câu nói này của An Tát Bảo.
Zoroaster được thiên khải và bắt đầu cuộc đời giảng đạo vào năm ba mươi tuổi. Nhưng phải hai mươi năm sau, khi vua xứ Bactria là Vishtaspa quy y, Hiên giáo mới thật sự lan tỏa.
An Tát Bảo trong lúc giải đáp các câu hỏi của Không Hải về Hiên giáo và Zoroaster, đã nói thêm với Không Hải rằng: “Bất luận là việc gì, nếu không lấy được lòng của thiên tử nước ấy, thì khó mà truyền bá rộng ra được.”
Câu chuyện diễn ra trong lúc tất cả vẫn đang đứng trước ban thờ. An Tát Bảo mặc quần áo giống như quần áo của quan lại, đội mũ giống như mũ của quan lại. Tuổi chừng xấp xỉ năm nhăm. Tóc đã pha sương, bộ râu quai nón cũng điểm bạc. Sống mũi cao, mắt xanh.
Ngoài Không Hải và An Tát Bảo còn có Quất Dật Thế và Mohammed. Trong phòng có tiếng lửa cháy tí tách.
“Thật kỳ lạ phải không?” Vừa chăm chú nhìn ngọn lửa trên ban thờ, Không Hải vừa lẩm bẩm.
“Về điều gì?” An Tát Bảo hỏi.
“Về ngọn lửa kia.”
“Ngọn lửa thì sao?”
“Càng trong bóng tối, ngọn lửa lại càng đẹp...”
“Ngọn lửa dường như là một thứ mà bóng tối càng đậm đặc bao nhiêu thì lại càng chói lọi bấy nhiêu.” Không Hải nói với một giọng điệu nhẹ nhàng.
“Đúng là như vậy.” An Tát Bảo nói, rồi chăm chú nhìn Không Hải bằng đôi mắt xanh: “Cậu có những suy nghĩ thật thú vị. Rất vui khi được nói chuyện với cậu...”
Rồi An Tát Bảo quay sang Mohammed, nói: “Mohammed, cậu đã giới thiệu cho tôi một người rất tuyệt. Tôi vốn là một kẻ không dễ nói những chuyện riêng tư với một người dị giáo, nhưng nếu là cậu thì có lẽ được, Không Hải ạ...” An Tát Bảo đưa ánh mắt trở lại phía Không Hải, mỉm cười.
“Đến nhà tôi chứ?” An Tát Bảo hỏi.
Mọi người đi ra ngoài theo gợi ý của An Tát Bảo. Ánh nắng chang chang rót xuống đỉnh đầu. Màu xanh cây hòe sáng lên sắc xanh lấp lánh, mỗi khi gió thổi lại đánh rớt ánh nắng đang đậu trên phiến lá xuống khỏi tán cây.
Nhà của An Tát Bảo nằm ở sau lưng đền thờ. Ngôi nhà xây bằng gạch và trát đất. Họ được dẫn vào một căn phòng có bàn và ghế trên nền đất. Trong góc phòng để một chiếc chum.
Một phụ nữ từ đâu đi đến bày những chiếc chén đất nung ra trước mặt bốn người vừa ngồi vào bàn. Sau khi múc nước lạnh từ chum vào trong ấm, người phụ nữ liền mang ấm đến đặt trên bàn. Ánh nắng lọt vào từ ô cửa sổ hắt bóng cây hòe lên mặt bàn. Không Hải nhấp ngụm nước mà người phụ nữ vừa rót vào chén. Nước mát lạnh, sau khi uống xong vẫn còn để lại vị ngọt thanh nơi vòm miệng.
“Cậu Không Hải...” An Tát Bảo cất lời.
“Vâng.” Không Hải gật đầu trong lúc đặt chén xuống bàn.
“Cậu có biết từ Yaatu không?” An Tát Bảo hỏi Không Hải.
“Yaatu...?” Không Hải hỏi lại, phát âm chính xác từ “Yaatu” mà An Tát Bảo vừa nói tới.
“Đúng.”
“Lần đầu tiên tôi nghe thấy.”
Không Hải trả lời, rồi nhìn sang Mohammed đang ngồi bên cạnh An Tát Bảo. Bởi lẽ Mohammed đã để lộ ra một biểu cảm như thể vừa nghe thấy điều gì đó rất khó chịu khi An Tát Bảo nói đến từ “Yaatu”. Tuy nhiên, biểu cảm đó ngay lập tức biến mất khỏi gương mặt Mohammed và trong mắt Không Hải lúc này chỉ còn là vẻ mặt Mohammed đã trở lại bình thường.
“Hồi đó, khi Zoroaster định truyền bá Hiên giáo ra khắp xứ thì đã có rất nhiều sự cản trở. Tà giáo có mặt ở khắp chốn cùng nơi, Yaatu của các tà giáo ấy đã cản trở sứ mệnh thần thánh của Zoroaster.”
“Vâng.”
“Cậu Không Hải. Có phải trong Phật giáo, trước khi Phật Đà đi đến giác ngộ thì cũng đã có rất nhiều Ma-La* ra sức quấy phá Ngài đúng không?”
Tức Mara trong tiếng Phạn, thường được gọi là ma chướng.
“Đúng vậy.”
“Bên Cảnh giáo hình như cũng có điều tương tự.”
Cảnh giáo là một tông phái Ki-tô giáo Đông phương đã du nhập vào nhà Đường trước cả khi Không Hải nhập Đường.
“Chuyện đó thì tôi cũng từng được nghe.”
“Cậu Không Hải này, về câu chuyện ánh sáng ban nãy, khi đem ánh sáng từ đất nước này sang một đất nước khác, thì cũng có nghĩa là đã đem theo cả cái bóng do ánh sáng đó tạo ra sang cùng, phải vậy không?” An Tát Bảo nói.
Không Hải im lặng hồi lâu như để nghiền ngẫm câu nói của An Tát Bảo, rồi hạ thấp giọng và gật đầu đồng tình: “Đúng vậy.”
“Chúng tôi đã mang theo Hiên giáo vào đất nước này, nhưng đồng thời cũng đem theo những quan niệm đi ngược lại giáo lý của Hiên giáo sang đây.” An Tát Bảo nói đoạn bèn buông một tiếng thở dài nặng trĩu.
“Chính là những tông phái tà giáo mà Ngài nói đến ban nãy phải không?”
“Đúng vậy.”
“Thế còn Yaatu nghĩa là gì ạ?”
“Những pháp sư thờ phụng các tông phái tà giáo ấy được gọi là Yaatu. Hoặc còn được gọi là Karapan.” An Tát Bảo đáp.
“Tức là các Yaatu đó cũng đã sang Đường...”
“Phải.” An Tát Bảo gật đầu.
“Đường, hay nói đúng hơn là ở Trường An này cũng có những Karapan như vậy.” Nói đoạn, An Tát Bảo khẽ mỉm cười.
“Dường như ở bất cứ mảnh đất nào, cuộc chiến giữa Ahura Mazda và Angra Mainyu vẫn không ngừng tái diễn.” Người nói câu đó là Mohammed.
Đúng lúc đó thì người phụ nữ rót nước ban nãy sau khi đi ra ngoài một chốc đã quay trở lại.
“Ngài An.” Người phụ nữ cất tiếng.
“Gì vậy?” An Tát Bảo nhìn người phụ nữ.
Người phụ nữ đưa mắt về phía Không Hải và Dật Thế rồi lại nhìn An Tát Bảo. Có vẻ như người phụ nữ đang phân vân không biết có nên nói ra câu chuyện ở trước mặt Không Hải và Dật Thế hay không. Không Hải đang định đứng lên để rời khỏi chỗ thì An Tát Bảo ngăn lại.
“Đây là các vị khách mà ta được Mohammed giới thiệu. Nếu điều nhà ngươi định nói có thể để cho Mohammed nghe được thì các vị đây cũng có thể nghe được, sao nào?” An Tát Bảo hỏi.
“Nếu là anh Mohammed thì được ạ.”
“Vậy thì ngươi có thể kể luôn để cho các vị ở đây cùng nghe. Nhà ngươi cứ yên tâm mà nói ra.”
Được lời của An Tát Bảo, người phụ nữ bèn bắt đầu câu chuyện vẻ như đã gạt bỏ mọi băn khoăn.
“Ông Trương, người của Tả Kim Ngô Vệ đang ở đây ạ.”
“Trương nào? À, Trương đó hả?”
“Vâng.”
“Không bận gì, hãy đưa anh ta vào đây.”
An Tát Bảo nói đoạn, người phụ nữ liền ra khỏi phòng.
“Vậy chúng tôi xin phép ra về...”
Không Hải vừa cất lời thì An Tát Bảo giữ Không Hải lại.
“Ồ không, cậu Không Hải. Có khi cậu nên ở lại đây thì hơn...” An Tát Bảo nói. “Nghe đâu cánh đồng nhà bạn thân họ Trương xuất hiện thứ gì đó rất đáng sợ khiến anh ta không biết phải làm thế nào, nên muốn đến đây để xin lời khuyên, tôi đang định tiếp anh ta vì chuyện đó.”
❖ 3 ❖Trương Ngạn Cao là một người đàn ông tuổi trạc tứ tuần, có hàng ria con kiến, hông đeo một thanh đao.
Vừa vào đến phòng, Trương liền chào An Tát Bảo và Mohammed, rồi đưa ánh mắt nghi ngại về phía Không Hải và Dật Thế.
“Anh Trương này, đây là cậu Không Hải và câ Dật Thế, những người từ nước Oa sang đây để học Mật giáo và Nho giáo.” An Tát Bảo nói.
Không Hải và Dật Thế lần lượt xưng tên rồi chào Trương Ngạn Cao. Đáp lại, Trương chỉ xưng tên ngắn gọn bằng một giọng cứng nhắc: “Tôi họ Trương.”
Có thể nhận thấy rõ sự cảnh giác của Trương đối với Không Hải và Dật Thế.
“Lại có chuyện gì xảy ra sao?” An Tát Bảo hỏi.
“Vâng.” Trương gật đầu. Sau đó lại đưa ánh mắt về phía Không Hải và Dật Thế.
Anh ta mở miệng định nói điều gì đó với An Tát Bảo, nhưng dường như vẫn chần chừ vì có Không Hải và Dật Thế ở đó.
“Anh cứ yên trí. Đây là những người mà Mohammed giới thiệu đến gặp tôi. Anh không thấy là rất hi hữu thì Mohammed mới đưa ngưòi đến gặp tôi sao?”
“Vâng.” Tuy gật đầu, nhưng họ Trương vẫn không giấu được sự lo âu.
“Chính tôi đã giữ cậu Không Hải ở lại đây, vì nghĩ rằng nếu để cho một người ngoại quốc nghe qua chuyện này thì biết đâu lại có thể xin được một lời chỉ giáo quý báu. Nghe Mohammed kể thì cậu Không Hải là người có khả năng dị thường, cậu ấy từng giải được con ngạ trùng ám trong người Ngọc Liên ở Hồ Ngọc Lâu mấy bữa trước. Tuy nhiên, nếu anh vẫn cảm thấy khó nói thì...”
An Tát Bảo vừa nói đến đó thì Không Hải cúi đầu, khẽ cất lời: “Chúng tôi xin cáo lui...”
Thấy Không Hải như vậy, Trương vội lên tiếng: “Kh... Không sao.”
Không Hải đưa ánh mắt về phía họ Trương.
“Cậu... chính là... cái cậu Không Hải ấy hả?” Trương lắp bắp hỏi.
“Ông biết tôi sao?”
“Tôi biết. Tôi cũng đã nghe chính miệng Ngọc Liên kể về việc được một người nước Oa giải con ngạ trùng ám trong cánh tay. Tôi nhớ ra rồi. Hóa ra vị sư nước Oa đó chính là cậu Không Hải.”
“Thật bất ngờ làm sao!” Không Hải nói, rồi quay sang nhìn Dật Thế.
“Thỉnh thoảng tôi cũng hay dẫn anh Trương tới Hồ Ngọc Lâu. Anh Trương là người của Kim Ngô Vệ, anh vẫn thường giúp đỡ tôi rất nhiều.” Mohammed cất tiếng xen ngang.
“Ồ.” Người thốt lên như vừa vỡ lẽ là Dật Thế. Rồi cậu ta lại tự gật gù với chính mình: “Ra là vậy đấy.”
“Nếu quả là như vậy thì xin mời cậu Không Hải cùng nghe câu chuyện của tôi...” Trương nói.
“Chưa biết tôi có thể giúp ích gì cho ông không, nhưng cũng xin được lĩnh ý.” Không Hải đáp lời.
“Vậy ta hãy làm như thế...” An Tát Bảo mời và tất cả liền ngồi trở lại ghế.
“Hai người bên cậu Không Hải chắc là chưa nghe qua chuyện này nên xin anh Trương hãy kể lại từ đầu. Bản thân tôi cũng muốn nghe thêm một lần nữa để sắp xếp lại các ý ở trong đầu...”
Được lời của An Tát Bảo, Trương bèn nhìn khắp lượt khuôn mặt những người ngồi đó với vẻ trịnh trọng, rồi bắt đầu câu chuyện.
“Tôi có một anh bạn quen tên là Từ Văn Cường, năm nay đã bốn mươi lăm tuổi, anh Từ có một cánh đồng bông rất rộng nằm về phía Bắc núi Ly Sơn, ở đó đã xảy ra một chuyện ma quái.”
Họ Trưong nhấn mạnh vào chữ ma quái .
“Lần đầu tiên anh Từ nhận thấy chuyện ma quái này là vào tháng Tám năm ngoái.”
Tức là vào đêm trăng tròn tháng Tám. Trong lúc lững thững đi dạo trên cánh đồng bông của mình và suy nghĩ về việc thu hoạch, Từ Văn Cường bất chợt nghe thấy những giọng nói kỳ lạ. Những giọng nói ấy rì rầm vọng tới tai Từ, không phải từ lòng đất, cũng không phải từ những lùm cây bông. Giọng nói như của kẻ nào đó đang trao đổi với nhau về điều gì đó. Đêm nào Từ cũng nghe thấy chúng. Nội dung trao đổi có vẻ như về một mốc thời gian đã định.
Các ý kiến thống nhất với nhau rằng, mốc thời gian đó “có lẽ là ngày hôm sau của ngày hôm đó”, nhưng chủ nhân của các giọng nói thì hình như không rõ “ngày hôm đó” là bao giờ. Cuối cùng thì chủ nhân của các giọng nói cũng nhớ ra được “ngày hôm đó” là bảy ngày nữa, thế nhưng sẽ có chuyện gì xảy ra sau bảy ngày nữa?
Cứ đến đêm, Từ lại ra ruộng bông để nghe cuộc đối đáp ấy. Và cuối cùng thì trước đấy một hôm, chủ nhân của các giọng nói đã nhớ ra là sẽ có chuyện gì xảy ra vào ngày hôm đó.
Ấy là Lý Tụng, tức thái tử của Đức Tông hoàng đế, sẽ ngã bệnh vào ngày hôm đó.
Tuy ngã bệnh nhưng “không chết”, các giọng nói bảo nhau thế.
Khi ấy thì cái “ngày hôm đó”, tức ngày hôm sau, đã cận kề.
Thế rồi các giọng nói lại bảo nhau rằng, bọn chúng sẽ ra khỏi nơi này vào ngày hôm sau ngày Lý Tụng ngã bệnh.
Buổi sáng hôm thái tử Lý Tụng ngã bệnh, Trương nhận được thư của Từ. Trong thư viết rằng: Anh có nghe được chuyện gì về việc thái tử Lý Tụng gần đây sức khỏe xấu đi hay không? Nếu như thái tử có bệnh mà đột nhiên trở nặng trong ngày này thì nhất định phải báo cho tôi.
“Vừa đọc xong bức thư thì tôi nghe tin thái tử ngã bệnh sau khi vào vấn an.” Trương nói.
“Thế ông đã làm gì?” Không Hải hỏi.
“Tôi cấp tốc dẫn theo hai bộ hạ tin cẩn đi ngựa tới nhà Từ.”
Để tìm hiểu xem tại sao Từ lại biết việc thái tử ngã bệnh.
“Tôi đã nghĩ không khéo mình sẽ phải bắt Từ, hoặc trái lại, che chở cho Từ.”
“Ông và ông Từ quen nhau như thế nào?”
“Tôi và Từ là bạn nối khố, cùng sinh ra dưới chân núi Ly Sơn.”
“Ông có gặp được ông Từ không?”
“Có.” Trương đáp.
Trước tiên, Từ nói khi đêm xuống sẽ dẫn Trương ra ruộng bông để Trương nghe thấy những tiếng rì rầm.
Vậy là đêm hôm đó, Trương cùng với Từ và hai bộ hạ đi ra cánh đồng bông của Từ.
Đêm đó là một đêm tối đen không trăng. Có gió thổi. Cả cánh đồng bông phát ra tiếng xào xạc.
Trương cùng Từ và bọn bộ hạ của Trương đứng bất động trong bóng tối chờ đợi.
Ngọn đuốc trên tay một kẻ bộ hạ của Trương bị gió thổi bạt đi, cháy kêu lép bép. Đêm đen như mực. Chỉ có khuôn mặt của cả bọn hiện lên đỏ quạch dưới ánh đuốc trong bóng tối.
“Chưa có gì à?” Trương lẩm bẩm.
“Chờ chút nữa...” Từ đáp.
“Vốn dĩ đây không phải nhiệm vụ của tôi. Lẽ ra người khác phải đi, nhưng vì tôi là người nhận thư nên cực chẳng đã mới phải làm việc này...”
Đúng lúc Trương cất lời thì đột nhiên từ đâu đó trong bóng đêm có tiếng nói vẳng lại.
“Gió nổi rồi kìa.”
Tuy trầm thấp, nhưng có thể nghe rõ giọng nói đó.
“Gió nổi rồi kìa.”
Một giọng khác hưởng ứng.
“Thấy chưa, đúng là Lý Tụng đã ngã bệnh.”
“Phải rồi, đúng là Lý Tụng đã ngã bệnh.”
Hư hư...
Hi hi...
Ha ha...
Vô số tiếng cười lao xao khỏa đầy bóng tối.
“Sắp đến ngày mai rồi.”
“Sắp đến ngày mai rồi.”
Vẫn là những giọng nói ấy.
“Ai đó?” Trương bất giác cất tiếng hỏi.
Nhưng không ai trả lời.
Thay vào đó, gió càng thổi mạnh hơn khiến cho đám lá bông trên cả cánh đồng đang chìm sâu trong bóng tối rung lên xào xạc. Vô số tiếng cười cộng hưởng với âm thanh đó. Hình như có xen lẫn cả tiếng ngựa hí. Tiếng giáp trụ. Tiếng lọc cọc của chiến xa.
Và rồi lại là vô số tiếng cười trầm đục...
Khục khục...
Hư hư...
Ha ha...
Những tiếng cười ấy cộng hưởng với nhau, hòa cùng tiếng gió, rồi chẳng mấy chốc vang vọng khắp bầu trời đêm giữa trận gió mạnh.
❖ 4 ❖“Ra là vậy.” Người khẽ cất tiếng là Không Hải. Đôi môi dường như đang cố mím một nụ cười.
Nhưng đôi môi ấy như sắp sửa hé ra và thốt lên một câu: Hay quá .
“Một câu chuyện hết sức thú vị.” Không Hải nói.
“Sau đó thì các giọng nói nhỏ dần rồi tịt hẳn, nhưng vấn đề là...”
“Tối hôm sau phải không ạ?”
“Đúng thế.”
“Tối hôm sau các ông cũng ra ruộng bông phải không?”
“Phải.”
“Ông đã báo tin về Trường An như thế nào?”
“Tôi ở lại nhà Từ, rồi để một đứa bộ hạ quay về Trường An gọi thêm vài người nữa đến. Đây là chuyện can hệ tới bệnh tình của thái tử, nên không thể không báo cáo, nhưng nếu chỉ nói những điều tôi trông thấy thôi thì chưa đủ để làm lớn chuyện. Tôi chưa biết chuyện gì sẽ xảy ra nhưng trước tiên cứ gọi thêm vài người, định bụng để xem xét thực hư thế nào vào hôm sau...”
“Tôi hiểu...”
“Đứa bộ hạ tôi phái về Trường An đem thêm ba tên bộ hạ nữa, vừa kịp đến vào quá ngọ ngày hôm sau.”
Trương ngừng lời ở đó, nhìn khắp một lượt những người có mặt, rồi thong thả kể tiếp chuyện tối hôm đó.
❖ 5 ❖Tối hôm sau, bảy người đàn ông tề tựu ở ruộng bông của Từ Văn Cường. Bảy người gồm có Từ, Trương và năm kẻ bộ hạ của Trương.
Đêm hôm đó, lại có một lớp mây dày che phủ bầu trời, tuy nhiên bầu trời đêm trong vắt đến kinh ngạc vẫn lộ ra đây đó từ giữa những kẽ mây. Trên bầu trời đêm, lác đác một vài vì sao lấp lánh.
Thảng hoặc, vành trăng khuyết mang một vẻ méo mó lại nhô ra từ giữa lớp mây dày. Mây trôi nhanh. Dường như gió đang thổi mạnh trên cao. Mặt trăng vừa ló ra, thoắt cái đã lại bị nuốt chửng vào trong mây. Chỉ có quầng mây xung quanh mặt trăng vừa bị nuốt mất là còn lờ mờ sáng. Mỗi lần gió thổi tới từ trong lòng bóng tối, lá bông lại rung lên xao xác một hồi.
Cả đám có hai cây đuốc. Hai kẻ bộ hạ của Trương mỗi người cầm một cây trên tay. Lửa đuốc bị gió thổi phất phơ. Tàn lửa đỏ tạo thành nhiều vệt mảnh, bay vào bóng đêm như đom đóm.
Đám bộ hạ của Trường kẻ nào cũng đeo một thanh đao hoặc kiếm bên hông. Có hai kẻ mang đao và ba kẻ mang kiếm. Trương cũng đeo một thanh đao bên hông. Từ thì giắt một ngọn tiểu đao trong bọc áo.
Chỉ có thời gian đang trôi đi.
Gió mạnh và âm ấm.
Được nửa chừng thì họ thay sang những cây đuốc mới.
“Không biết chuyện gì sẽ xảy ra nhỉ...” Từ nói, lộ vẻ lo sợ.
“Chịu. Nhưng nếu đúng như những gì ta nghe thấy đêm qua thì chắc chắn sẽ có thứ gì đó xuất hiện ở đây.” Trương đáp.
“Nhưng mà, vẫn chưa... có gì...” Giọng Từ hơi run. Chừng như Từ đang cảm thấy hối hận vì đã ra đây.
“Rồi sẽ có gì đó xảy ra thôi...” Giọng Trương tuy căng thẳng, song xem ra vẫn bình tĩnh hơn Từ.
Ba trong số năm chức dịch không có mặt ở đây ngày hôm qua đứng đó với vẻ mặt bán tín bán nghi.
Chừng nửa canh giờ trôi qua...
“Này...”
Có giọng nói lầm rầm từ đâu đó vang lên. Một giọng nói nhẹ đến độ như sắp tan biến vào trong tiếng gió rì rào.
“Này...”
Một giọng nói nữa cất lên đáp lại giọng nói ban đầu.
Từ và Trương nhìn nhau. Ánh mắt như dò hỏi đối phương rằng giọng nói vừa rồi là thật hay giả. Không ai bảo ai, cả hai cùng gật đầu như thể xác nhận, tôi cũng vừa mới nghe thấy giọng nói đó.
Quay sang nhìn năm người còn lại, Trương hỏi: “Vừa rồi có ai nói gì không?”
“Không.”
Vậy là năm người kia cũng không ai nói năng gì.
Gió càng lúc càng mạnh, khiến cho lá bông xung quanh bọn họ rung lên xào xạc.
“Sắp rồi.” Một giọng nói cất lên.
“Phải, sắp rồi.” Một giọng khác hưởng ứng.
“Bắt đầu rồi!” Trương hạ thấp giọng, nói.
Từ gật đầu, đứng sát vào Trương. Một cảm giác căng thẳng chạy xẹt qua giữa bọn họ. Lũ ngựa cột ở đằng xa ngửa lên trời hí vang.
“Đêm nay gió mạnh quá.”
“Đêm nay có mây.”
Những giọng nói từ đâu đó vẳng lại. Tất cả những người có mặt đều nghe thấy rõ.
Lũ ngựa lại hí lên ở đằng xa. Như thể chúng cảm thấy có những con thú đáng sợ từ trong bóng tối đang tiến lại gần.
“Ồ, được lắm.”
“Đêm nay vừa khéo để bọn ta ra khỏi đây.”
“Đêm nay vừa khéo để bọn ta ra khỏi đây.”
Không chờ đợi được nữa, ai đó vừa rút kiếm ra khỏi bao.
Tiếng đao kiếm rút khỏi bao nối tiếp nhau vang lên trong đêm tối.
“Đi thôi chứ?”
“Đi thôi!”
Những giọng nói bảo nhau.
“Coi chừng!” Trương hét lên.
Đúng lúc đó...
Mặt đất ngay trước mắt Trương từ từ dâng lên, đội theo cả rễ cây bông mọc trên đó.
“Oái!” Trương vừa nhảy phắt về phía sau thì mặt đất ngay cạnh chỗ vừa trồi lên đầu tiên cũng từ từ chuyển động.
Từ bị mất đà bởi động tác của Trương nên ngã chúi về đằng trước. Từ dưới mặt đất ngay trước mũi Từ có những vật gì đó đang bò lên trông như một bầy sâu lớn. Người đừ ra, miệng hớp như cá, Từ chỉ biết nhìn trân trối, mà cho dù có muốn ngoảnh đi chỗ khác cũng không ngoảnh nổi.
Chúng đã chui hẳn lên khỏi mặt đất. Đó là những ngón tay. Ngón tay lên rồi, tiếp theo là bàn tay. Mùi đất ngái xộc thẳng vào mũi Từ. Từ kêu lên những tiếng vô nghĩa, rồi bò bằng đầu gối để chạy trốn.
Một chức dịch đem đuốc đến bên cạnh Từ vừa phải chật vật lắm mới đứng lên được, đưa đuốc cho Từ cầm còn mình thì lăm lăm thanh kiếm thủ thế. Trương và năm chức dịch đứng thành vòng vây quanh chỗ đất mà bàn tay nọ bò lên. Đến nước này thì chẳng còn ai bận tâm đến chuyện làm sao để tránh giẫm lên những cây bông, mà thực chất đã bật tung cả gốc.
Những cánh tay đang cố chui ra từ hai vị trí. Đến lúc đó thì bốn cánh tay ở cả hai vị trí đều đã thò lên khỏi mặt đất. Những bàn tay đã lên khỏi mặt đất đang bới đám đất xung quanh cánh tay mình. Ánh đuốc soi rõ quang cảnh ấy. Đám đàn ông chỉ dám kết thành vòng vây từ xa và đứng nhìn. Đột nhiên, một cái đầu trồi lên từ giữa hai cánh tay. Một cái đầu đàn ông.
Một kẻ bộ hạ kêu lên, thu hông về phía sau.
Thế rồi từ mặt đất giữa hai cánh tay kia, lại một cái đầu nữa trồi lên. Vẫn là đàn ông.
Cả hai gã đàn ông đều đội mũ giáp. Có vẻ họ là chiến binh. Hai cái đầu lắc lắc như để giũ đám đất bám ở trên.
“Lâu lắm rồi mới ra ngoài nhỉ!”
“Quả là lâu lắm rồi mới ra ngoài!”
Hai cái đầu nói với nhau.
Các chức dịch không cất nên lời.
Hai chiến binh chống tay lên mặt đất, dận mạnh xuống rồi bắt đầu trồi mình lên nhưng không hiểu có nhìn thấy các chức dịch đang đứng đó không.
Vai, ngực, bụng... toàn bộ cơ thể của hai chiến binh dần dần lộ ra. Đó là các chiến binh to lớn mặc giáp trụ. Ở phần bụng có vẽ thứ hoa văn gì đó.
“Ừm.”
“Ừm.”
Hai chiến binh vươn vai như thể phớt lờ các chức dịch đang theo dõi mình.
“Được rồi.” Một chiến binh nói.
“Được rồi.” Một chiến binh đáp lại.
“Phải đi thôi.”
“Phải đi thôi.”
Trương bèn quát hỏi hai chiến binh: “Các ngươi là ai?”
Thân mình của các chiến binh vững chãi và to gấp đôi so với Trương. Tưởng chừng Trương sẽ bị đè bẹp nếu dám tiến lại gần.
Mặc cho Trương hỏi, hai chiến binh không trả lời.
“Chui nhủi trong đất thì đích thị không phải là người. Tại sao các ngươi biết thái tử sẽ ngã bệnh? Việc đó phải chăng là do các ngươi gây ra?”
Nhưng có vẻ sự tồn tại của bọn Trương còn chẳng đáng bằng con ruồi trong mắt hai chiến binh khổng lồ.
Hai chiến binh ngẩng lên trời.
“Trăng tuy tối...”
“Trăng tuy tối...”
“Nhưng vẫn đi được.”
“Nhưng chắc là vẫn đi được.”
“Ừ.”
“Ừ.”
Hai chiến binh gật đầu với nhau.
“Bóng tối có khi lại hợp với bọn ta đấy.”
“Bóng tối có khi lại hợp với bọn ta thật.”
Đến đó thì có một chức dịch không kìm nổi cơn sợ hãi đã lao về phía chiến binh.
“Ki... aaa...” Anh ta vung kiếm chém từ chính diện,
Thanh kiếm chạm vào thân mình một chiến binh, kêu “keng” một tiếng rồi bật ra. Chiến binh bị thanh kiếm chém vào thoạt tiên quan sát kẻ đã chém mình. Sau đó cánh tay phải của chiến binh vụng về vươn ra. Bàn tay ấy tóm lấy cổ người chức dịch toan bỏ chạy. Người chức dịch bị kéo lại nhẹ bẫng như không. Chiến binh lấy hai tay bưng lấy đầu ngưòi chức dịch đang vùng vẫy. Có tiếng như thể cành cây bị bẻ, đầu người chức dịch quay ngược ra sau. Người chức dịch ấy nằm gục trên đất nhưng khuôn mặt thì lại ngửa lên nhìn trời. Cơ thể người chức dịch co giật vài cái, rồi bất động hẳn.
“Cái gì!?” Trương toan vung đao chém gã chiến binh, nhưng chân cứng đờ, không sao cử động nổi.
Một chức dịch khác lao vào chém chiến binh còn lại từ phía sau. Lưỡi kiếm trúng đầu chiến binh. Nhưng chỉ thấy một tiếng keng vang lên.
Chiến binh quay về phía người chức dịch.
“Ối...” Người chức dịch chỉ kêu lên những tiếng kỳ lạ, rồi bất động như thể chân đã cứng đờ.
Nắm đấm bên tay phải của chiến binh giáng thẳng xuống đỉnh đầu người chức dịch một cách vụng về. Không thể nhìn thấy một nửa phần đầu trên của người chức dịch, có lẽ do bị lõm sâu xuống nửa phần đầu dưới, hoặc đã vỡ nát ra mất rồi. Người chức dịch ấy thổ huyết ròng ròng từ miệng, rồi cuối cùng nhè ra hai con ngươi của mình và đổ sấp trên mặt ruộng.
Không còn ai muốn chém hai gã chiến binh nữa.
“Thế nhỉ.” Một chiến binh nói.
“Thế nhỉ.” Chiến binh kia đáp lại.
“Ta đi thôi.”
“Ta đi thôi.”
“Thành Trường An cũng sẽ nháo nhác cho mà xem.”
“Thành Trường An cũng sẽ nháo nhác đấy nhỉ.”
Nói đoạn hai chiến binh cất bước.
Không ai đuổi theo sau.
Chẳng mấy chốc, bóng dáng hai chiến binh biến mất vào trong màn đêm.
Lũ ngựa hí vang.
Gió ù ù thổi mạnh hơn, trong bóng tối, đám lá bông reo lên xào xạc.
❖ 6 ❖Tiếng Dật Thế nuốt nước bọt vang động căn phòng.
“Thế rồi các ông đã làm gì?” Không Hải hỏi.
“Chúng tôi đành phải trở về Trường An để trình báo sự việc. Vì dù sao cũng đã có hai người chết...”
“Vậy ở Trường An các ông đã làm những gì?”
“Ngày hôm sau, chúng tôi đã phái binh lính đi tìm những chiến binh chui ra từ lòng đất, nhưng không thấy kẻ nào giống như thế. Chúng tôi đã lùng sục khắp nơi, đến cả những thôn xóm xung quanh, để dò la xem có ai trông thấy những chiến binh như vậy hay không, nhưng chẳng ai nhìn thấy cả...”
“Kể từ sau đêm đó thì tình hình ở cánh đồng bông ra sao?”
“Kể từ sau hôm đó, chẳng có ai chui ra nữa, cũng chẳng có tiếng nói nào...” Trương vừa nhìn thẳng vào gương mặt Không Hải từ phía chính diện vừa trả lời.
“Thế rồi sau đó?”
“Sau đó thì cứ bẵng đi như vậy. Cánh đồng bông suốt từ ấy không xảy ra chuyện gì, việc thu hái cũng đã xong.”
“Vậy sao?”
“Nếu không có việc hai chức dịch bị chết thì tôi đã chắc mẩm rằng mình nằm mơ. Đến nay cũng vẫn có người đang nghĩ vậy...”
“Tôi đã được nghe qua đầu đuôi câu chuyện...” Không Hải nói. “Tuy nhiên, hôm nay ông đến đây là vì sau đó lại có chuyện gì xảy ra đúng không?”
“Cậu nói đúng, Không Hải ạ.” Trương để lộ ra vẻ mặt rối bời, rồi nhìn quanh một lượt. “Tôi đã trình lên thượng cấp, nhưng chỉ nhận được lệnh là cứ đi xem xét tình hình rồi tính tiếp. Nhưng chuyện lần trước đã xảy ra như vậy, tôi đang rất lấy làm băn khoăn thì anh Mohammed giới thiệu cho tôi ngài An Tư Tế, thành thử tôi mới tới đây để xin ít lời khuyên.”
Gương mặt họ Trương bất chợt hiện lên vẻ mệt mỏi. Anh ta nhìn Không Hải, rồi lại đưa ánh mắt sang An Tát Bảo như để cầu cứu.
Không Hải chãm chú nhìn Trương, rồi cất tiếng hỏi: “Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?”
“Số là sang đến năm nay, sự việc tương tự lại bắt đầu diễn ra.” Trương nói.
“Bắt đầu từ khi nào?” Không Hải hỏi Trương.
“Theo lời Từ Văn Cường là vào khoảng bốn hôm trước.”
“Ừ hừm.” Không Hải gật gù như đã nghĩ ra điều gì.
Bốn hôm trước thì có nghĩa là hai ngày sau khi bọn đầy tớ trở về nhà và phát hiện ra Lưu Vân Tiêu đã hóa điên.
“Có thể những giọng nói ấy đã xuất hiện từ trước đó lâu rồi, nhưng anh Từ bảo rằng lần đầu tiên anh ấy nghe thấy là vào buổi tối bốn hôm trước.” Trương nói.
“Vậy, chuyện xảy ra như thế nào?” Không Hải hỏi.
“Là thế này...” Trương gật đầu, rồi tiếp tục kể chuyện ở cánh đồng bông của Từ Văn Cường.
❖ 7 ❖Sự việc hai người đàn ông bò lên từ lòng đất dưới cánh đồng của Từ Văn Cường xảy ra vào tháng Tám. Kể từ đó, ngày tháng cứ trôi đi mà chẳng có gì xảy ra nữa. Việc hái bông cũng đã xong, qua hết mùa đông, Đức Tông hoàng đế băng hà vào ngày hai mươi ba tháng Giêng. Ba hôm sau tức là ngày hai mươi sáu tháng Giêng, con trai là Lý Tụng, bị đột quỵ đúng như lời tiên đoán, lên ngôi hoàng đế.
Trong thời gian đó, cánh đồng của Từ Văn Cường đang ngập dưới tuyết. Sau cái đận ấy, Từ Văn Cường hầu như không đặt chân tới ruộng bông, ngoại trừ mùa thu hái. Hoặc ít ra thì Từ sẽ không bén mảng đến gần cánh đồng sau khi nắng tắt.
Năm hôm trước, người nghe thấy những giọng nói ấy vang lên không phải là Từ Văn Cường. Người nghe thấy chúng là hai gia nhân của Từ Văn Cường: Tô Văn Dương và Thôi Thục Phương. Tô Văn Dương là con trai nhà họ Tô, Thôi Thục Phương là con gái nhà họ Thôi, cả hai đều có nhà trên đất của Từ Văn Cường. Văn Dương hai mươi hai tuổi, còn Thục Phương mười chín tuổi.
“Hai đứa chúng nó yêu nhau. Nghe nói đang thậm thụt vói nhau thì nghe thấy giọng nói ấy.” Trương nói.
Văn Dương và Thục Phương bắt đầu lén lút qua lại với nhau từ khoảng một năm trước. Để tránh con mắt của gia đình và bọn gia nhân khác, hai đứa đã nhiều lần thì thụt với nhau trong nhà kho hoặc ở bên ngoài, rồi cũng đến lúc gia đình biết chuyện, thế là hai đứa quyết định cưới nhau vào mùa xuân này.
Mặc dù mối quan hệ đã được thừa nhận, nhưng nói thì nói vậy, bây giờ mà hẹn nhau trong nhà kho lại thành ra xấu hổ. Tất nhiên không ai lại đi nhòm trộm vào trong kho, song chính vì mọi người đều giữ ý tránh không nhìn vào lại càng khiến hai đứa thấp thỏm vì có cảm giác như mọi ánh mắt đều đang đổ dồn về nhà kho.
May thay, giờ đã là tháng Ba, nên cho dù là ban đêm thì bên ngoài cũng không đến nỗi quá rét. Vậy là hai đứa quyết định gặp nhau bên ngoài ở một nơi mà không ai lai vãng vào ban đêm, ấy là ruộng bông của họ Từ.
Hai đứa đã hẹn nhau ở đấy. Tất nhiên, không phải hai đứa không biết đã có chuyện gì xảy ra trên cánh đồng này. Tuy Từ không kể ngọn ngành những gì đã xảy ra cho bọn gia nhân, nhưng về đại để thì ai cũng biết.
Dấu vết mà hai gã khổng lồ từ đó chui ra vẫn còn nguyên, song không phải là một cái hố trống hoác.
Người vừa chui ra thì đất cũng sạt xuống vùi lấp mất, thành thử chỉ còn là một cái hõm, nên nếu ai đó không tận mắt chứng kiến, được chỉ cho thì cũng chỉ biết ừ hữ gật đầu theo kiểu: à, thì ra là vậy, mà thôi.
Tất nhiên hai đứa không gặp nhau ở ngay chỗ đó. Tuy vẫn là trên cùng một cánh đồng bông, nhưng cách xa đó một chút. Có một vài con đường chạy xuyên qua cánh đồng, ven đường, đây đó mọc lên những cây liễu lớn. Hai đứa hẹn nhau cạnh một gốc liễu. Ngay bên dưới những cành liễu bung đầy lộc biếc đang rợp ở trên đầu.
Mặt trăng mới nhú nằm chênh chếch trên bầu trời. Đúng lúc Văn Dương và Thục Phương đang ôm nhau dưới gốc liễu thì từ đâu đó, một tiếng đàn ông vọng lại: “Có thích không...”
Giọng nói trầm và đục.
Cả Văn Dương lẫn Thục Phương đều đồng thời nghe thấy giọng nói ấy. Nhưng giọng nói ấy có thật hay không? Hai đứa nhìn vào mắt nhau, đặng hỏi xem thực hư thế nào.
Vừa hay có một giọng nói khác cất lên: “Thích chứ...”
Hai ánh mắt bảo nhau rằng, giọng nói ấy nghe rất rõ.
“Vì mọi sự đều diễn ra theo đúng dự liệu phải không?”
“Đúng là vì mọi sự đều diễn ra theo đúng dự liệu.”
Giọng nói bảo nhau.
Hai đứa liền buông nhau ra, nhìn quanh. Bóng đêm đang bao bọc lấy cả hai, gió lạnh mùa xuân hây hẩy thổi.
“Bọn ta cũng sắp phải ra khỏi đây rồi nhỉ,”
“Bọn ta cũng sắp phải ra khỏi đây rồi.”
“Ừ.”
“Ừ.”
Hai đứa nghe thấy những giọng nói ấy ở sau lưng.
“Ối giời ơi!” Hai đứa hét lên, rồi chạy bán sống bán chết khỏi chỗ ấy.
❖ 8 ❖“Từ Văn Cường sau khi nghe chuyện của hai đứa ấy đã báo cho tôi vào bốn hôm trước.”
Trong lúc kể chuyện, có lẽ vì hơi hưng phấn nên hai má Trương thoáng ửng đỏ.
“Ông đã ra ruộng chưa?” Không Hải hỏi.
“Vẫn chưa. Tôi nghĩ anh Từ chắc chắn cũng chưa ra ruộng.”
“Vậy là ông vẫn chưa báo cáo kỹ càng chuyện này với thượng cấp?”
“Tôi báo cáo rồi, nhưng sau khi có hoàng đế mới, tình hình nội bộ Kim Ngô Vệ cũng còn nhiều xáo trộn...”
“Điều đó thì tôi hiểu.”
“Cả thuộc hạ lẫn thượng cấp của tôi đều có những thay đổi về nhân sự, thành thử chưa thể động đến những việc bên ngoài thành Trường An được. Ngay cả về sự việc lần trước, nội bộ chúng tôi cũng có chút vấn đề...”
“Vấn đề?”
Phải. Nhiệm vụ của các vệ quân Kim Ngô Vệ chúng tôi là giữ gìn trị an bên trong thành Trường An, những việc ở ngoài cổng thành thuộc phạm vi quản hạt của nơi khác.” Trương giải thích, kèm tiếng thở dài. “Hơn nữa, việc trong mỗi phường cũng thuộc sự quản hạt của nơi khác, công việc của Kim Ngô Vệ chỉ giới hạn ở các phố lớn sau cổng thành và các con đường bao quanh các phường mà thôi. Lần trước tôi đã làm một việc chẳng đâu vào đâu vì tùy tiện, nên mới gây ra biết bao xáo trộn như tôi đã nói hồi nãy. Giá mà không xảy ra sự việc chẳng may chết người ấy...”
“Tôi hiểu...”
“Mối bận tâm hàng đầu của bọn quan lại chứng tôi là giữ thân. Bởi vậy nên luôn gắng hết sức làm sao để tránh dây dưa tới những việc nằm ngoài chức phận của mình.”
“Ở quý quốc hay ở Oa quốc chúng tôi cũng đều vậy thôi.”.
“Vụ việc chắc chắn đã được thông báo tới những người quản hạt khu vực ngoại thành, nhưng tình hình bên đó cũng đang rối như canh hẹ chẳng khác nào chúng tôi, nên không biết là họ sẽ xử lý vụ này nghiêm túc đến đâu?”
“Kim Ngô Vệ lại có phần việc của Kim Ngô Vệ, hiện giờ chúng tôi đang phải đối mặt với một vài vụ việc...”
“Vâng...”
“Chắc cậu cũng biết, dạo gần đây có kẻ nào đó cứ ít bữa lại dựng cáo thị ở một ngã tư trên phố.”
“Là những tấm cáo thị viết ‘Đức Tông băng, kế tới là Lý Tụng’ phải không?”
“Phải. Đêm qua nó lại xuất hiện.”
“Thế thì gay quá nhỉ.”
“Vì vậy tôi mới đến thỉnh giáo anh Mohammed.”
“Tại sao lại là anh Mohammed?”
“Ở phần bụng của những gã chui từ đất ra có vẽ những hoa văn gì đó mà tôi có cảm giác là chữ Hồ...”
“Chữ Hồ?”
“Tuy biết rằng chữ Hồ cũng có nhiều loại, nhưng tôi thì lại không thể phân biệt được loại nào với loại nào...”
“Ông có viết lại ra đây được không?”
“Không, tôi làm sao mà viết được. Vả lại, tôi còn không dám chắc đó có phải chữ Hồ hay không nữa...”
“Hừm...”
“Thế rồi anh Mohammed khuyên tôi, nếu đã vậy thì hãy đến hỏi ý kiến của một ai am hiểu có hơn là ngồi đấy mà nghĩ suông không, và giới thiệu ngài An Tư Tế đây. Ngài An Tư Tế thì tôi đã biết từ trước. Cách đây quãng ba hôm tôi có ghé qua chỗ ngài An Tư Tế, thuật lại câu chuyện mà tôi vừa kể, rồi về thẳng nhà. Đến hôm nay tôi mới quay lại vì nghĩ rằng ngài An Tư Tế đã có chút thời gian để suy nghĩ, nên biết đâu đã nảy ra được ý gì đó hay chăng.”
“Tôi đã nắm được đầu đuôi câu chuyện...” Không Hải gật đầu bằng một động tác thu cằm gọn ghẽ.
“Cậu Không Hải thấy sao?” An Tát Bảo đưa đôi mắt xanh biếc về phía Không Hải.
“Một câu chuyện vô cùng li kỳ, nhưng tôi chưa dám nói điều gì. Nếu được tận mắt xem xét cánh đồng của ông Từ thì biết đâu sẽ phát hiện ra điều gì đó...”
“Nếu không phiền, xin cậu hây giúp cho anh Trương. Tôi đã nghe rất nhiều chuyện về cậu. Không chỉ chuyện cậu giải con ngạ trùng ám trong cánh tay Ngọc Liên, mà cả việc cậu dẹp yên yêu tinh ở quan điếm Lạc Dương nữa...”
“Vậy là ông đã nghe đến cả chuyện ở Lạc Dương nữa sao?” Không Hải nở một nụ cười tự nhiên, hoàn toàn không có vẻ gì ngượng nghịu.
“Chuyện đó là như thế nào?” Trương hỏi An Tát Bảo.
Trước khi An Tát Bảo kịp mở lời thì Mohammed đã lên tiếng: “Chuyện đó thì hây để tôi kể.”
Mohammed có vẻ vô cùng quý mến Không Hải, thành thử anh kể lại câu chuyện một cách đầy nhiệt huyết.
Nghe Mohammed kể xong, ánh mắt của Trương đối với Không Hải đã hoàn toàn đổi khác.
“Cậu Không Hải. Thôi thì tôi cũng muôn sự nhờ cậu. Xin hãy giúp cho anh Từ.”
“Tôi xin nhận lời. Tuy nhiên, việc có giúp được ông Từ hay không xin hãy để đến sau khi tôi xem xét cánh đồng đó đã.”
“Chắc chắn rồi.”
“Tôi thì tất nhiên có thể thu xếp thời gian để đi đến đó, nhưng còn ông Từ thì sao?”
“Không sao cả. Ngày mai tôi sẽ sai người đi và đợi mang hồi âm về ngay. Tôi nghĩ sẽ sớm có hồi âm thôi.”
Trong lúc gật đầu với Trương, Không Hải đưa mắt sang Dật Thế, hỏi: “Dật Thế này, cậu định thế nào?”
Bất đồ bị Không Hải hỏi đến, Dật Thế ấp úng: “Ờ... Ờ thì...”, rồi gật đầu yếu ớt: “... Đi.”