Chương XVII Đâu Suất Cung
1
Không Hải ơi…
Không Hải ơi…
Có tiếng gọi.
Một tiếng gọi rất nhỏ.
Tiếng gọi ấy đang thì thầm bên tai.
Nó loáng thoáng như tiếng côn trùng ở xa, nhưng Không Hải lại cảm thấy nó phát ra ngay bên tai mình. Rất có thể, mình đang nghe thấy tiếng gọi ấy ở một nơi gần hơn: ngay bên trong đầu mình.
Không Hải đang ngủ.
Không Hải ý thức được việc mình đang ngủ.
Nhưng không phải một giấc ngủ hoàn toàn. Một con người bên trong cậu vẫn đang thức, con người ấy ý thức được rằng mình đang ngủ, nhưng đồng thời cũng ý thức được rằng mình đang nghe thấy tiếng gọi.
“Không Hải ơi…”
Tiếng gọi ấy lại cất lên.
Nó khẽ khàng tới mức không phân biệt nổi giới tính.
Đàn ông?
Hay đàn bà?
Hừm.
Không Hải tập trung ý thức ngõ hầu nắm bắt được tiếng gọi ấy. Ngay khi Không Hải bắt đầu chuẩn bị để tỉnh giấc, thì giọng nói bảo: “Khoan đã!”
“Nếu tỉnh dậy, ngươi sẽ không nghe được giọng nói này. Hãy để yên như thế và lắng nghe…”
“Lắng nghe!?”
“Đừng lẩn trốn, hãy đặt lòng tin vào thuật của ta.” Giọng nói tiếp tục.
Đó là cái đêm sau khi Không Hải cùng Quất Dật Thế đến gặp Liễu Tông Nguyên về.
Không Hải đang ngủ trong phòng riêng ở Tây Minh Tự. Lúc đó chắc đã quá nửa đêm.
Giọng nói ấy đã lẻn vào bên trong giấc ngủ của Không Hải tự khi nào.
“Lại đây, Không Hải…” Giọng nói mời gọi.
“Ta sẽ cho một cô gái tới đón ngươi. Hãy đi theo cô gái ấy.” Giọng nói dai như đỉa.
Cô gái?
Trong lúc Không Hải đang suy nghĩ, thì giọng nói tiếp tục: “Ngươi hiểu ra rồi chứ, Không Hải…”
Không Hải…
Thế nào?
Ngài Không Hải…
“Ngài Không Hải.” Giọng nói trung tính bỗng biến thành giọng nữ từ khi nào.
“Ngài Không Hải, hãy tới đây.”
Không Hải choàng mở mắt, ngóc đầu dậy.
Một cô gái trong bộ kimono một lớp màu xanh dương nhạt đang ngồi bên cạnh gối.
“Ngài đã nhận ra chưa?” Cô gái hỏi.
Đó là một cô gái đẹp. Trẻ trung, môi đỏ thắm.
Đôi mắt trong trẻo đang nhìn Không Hải. Bờ môi thắm mềm mại hơi nở một nụ cười.
“Thôi nào, ngài hãy dậy đi…” Cô giục giã Không Hải.
Không Hải chăm chú nhìn cô gái trong giây lát.
“Ta hiểu rồi…”
Không Hải gật đầu rồi ngồi dậy trên đệm.
Dật Thế đang say giấc ở phòng bên. Không Hải đưa mắt về phía vách ngăn như để thăm dò động tĩnh của Dật Thế, sau đó đứng lên.
“Vậy nhờ cô chỉ lối giúp.”
“Xin ngài đi lối này.”
Cô gái cũng đứng dậy, bước đi thướt tha như một cành liễu mảnh trong gió.
Họ ra đến bên ngoài. Đó là trung đình của Tây Minh Tự. Trăng chiếu xuống khu vườn một màu xanh vằng vặc.
Cô gái tha thướt đi qua những cây mẫu đơn mới đơm chồi trên đôi chân trần. Chếch về phía Đông của khu vườn có một cây hòe cổ thụ. Cô gái có vẻ đang hướng về phía đó. Vừa đến gốc cây, cô gái liền dừng lại.
“Đây rồi thưa ngài.” Cô mỉm cười kiều diễm.
“Là đây ư.” Không Hải dừng lại trước gốc cây, bên cạnh cô gái.
“Người gọi ta đến là ai?”
Không Hải hỏi, nhưng cô gái chỉ im lặng gật đầu, rồi ngước chiếc cằm trắng và nhìn lên phía trên tán cây.
“Ở trên kia…”
“Trên cây?”
“Ngài hãy leo lên cái cây này. Chủ nhân của tôi đang đợi ngài trên đó.”
Không Hải ngẩng lên nhìn nhưng chẳng thấy ai.
Chỉ có những cành hòe vừa mới bung chồi đang vươn ra trên nền trời đêm đó gió. Phía trên cành cây lác đác những vì sao đêm.
“Ngài hãy leo lên đi.” Cô gái nói.
“Ta hiểu rồi.”
Không Hải nói, đoạn đưa tay bám vào cành cây thấp nhất, đạp chân vào gốc cây và đu mình lên.
Kỳ lạ thay, thân mình Không Hải đã leo lên được cành đầu tiên một cách rất nhẹ nhàng.
“Xin ngài hãy lên nữa…” Giọng cô gái từ dưới vọng lên.
Cứ thế leo lên trên, từ lúc nào Không Hải đã thấy xung quanh mình là những lá hòe biếc lao xao. Mùi lá non ngào ngạt. Lúc mới leo, tán lá đâu có rậm rạp đến thế này? Vậy mà giờ đây, Không Hải đang ở giữa một đợt sóng lá non dập dờn. Lá hòe đang phát ra những tiếng xào xạc không chỉ ở bốn phía, mà còn từ hai phương trên dưới. Chắc chắn Không Hải đã leo quá chiều cao của cái cây theo áng chừng lúc nhìn từ bên dưới.
Lạ thật!
Leo mãi, leo mãi cũng chỉ thấy những sóng lá biếc nối tiếp nhau. Không Hải cứ âm thầm mà leo.
“Ở trên nữa cơ ạ.” Giọng cô gái.
Leo thêm một đoạn thì không còn nghe thấy tiếng cô gái nữa. Lạ lùng thay, hình như càng leo thì xung quanh càng hửng dần lên. Không Hải cũng chẳng rõ khi nào thì đến đích. Chỉ biết rằng, càng leo lên thì ánh sáng phía trên đầu mình càng mạnh hơn.
Mấy lần tưởng chừng như sắp đến nơi rồi, song ngọn cây vẫn cứ vươn mãi lên phía trên.
Cuối cùng…
Khi vừa bám tay và đu mình lên một cành cây to hơn hẳn các cành khác, Không Hải chợt nhận ra mình đã leo tới đỉnh ngọn cây.
Trong làn không khí vừa hít vào, có vị ngọt nhẹ cùng với hương thơm ngào ngạt. Không phải mùi hương trầm được đốt lên ở đâu đó. Mà tựa như có một thứ mật ngọt khó tả của trái cây đang tan lẫn vào chính bầu không khí ấy.
Không phải ngày, cũng không phải đêm, nhưng xung quanh tràn ngập một thứ ánh sáng huyền ảo.
Ở đó có một ngôi nhà.
Ngôi nhà được dựng trên những tấm ván bắc qua một vài cành cây to. Một ngôi nhà nhỏ bằng gỗ. Có ánh lửa đèn leo lét lọt ra từ khe vách. Có làn khói màu lam nhạt bay thẳng đứng lên trời từ kẽ mái.
“Chắc là ngôi nhà đó…”
Không Hải khẽ lẩm bẩm rồi đi chênh vênh trên những cành cây.
Không Hải dừng lại trước cánh cửa gỗ.
“Vào đi, ngài Không Hải…” Có tiếng nói từ trong vọng ra.
Đó là giọng một người đàn ông, đúng hơn là của một ông lão.
Không Hải đưa tay phải đẩy cửa và bước vào bên trong ngôi nhà. Đó là gian có sàn lát ván.
Một ông già nhỏ thó, râu tóc bạc phơ đang ngồi trên sàn gỗ trong ánh sáng mờ tỏ.
Trước mặt ông lão là một cái lư, lửa cháy leo lét.
“Ngài Không Hải ạ, ngài đang ngồi ở độ cao chín vạn chín nghìn chín trăm chín mươi chín do tuần(*) đó. Mặt trăng còn ở bên dưới chân ngài kìa.”
(*) Do tuần, nguyên ngữ tiếng Phạn là yojana, là một đơn vị đo chiều dài cổ của Ấn Độ.
“Ngài vừa nói chín vạn chín nghìn chín trăm chín mươi chín do tuần, vậy thì đây là…”
“Đâu Suất Thiên.” Ông lão lẩm bẩm.
“Vậy thì ngài chính là Di Lặc Bồ Tát phải không?”
“Chính vậy.”
“Không, ngài là phương sĩ và đã tu theo huyền đạo.” Không Hải nói.
Huyền đạo, tức là đạo tiên vậy.
“Vì sao ngài nói vậy!?” Ông lão tỏ vẻ ngờ vực.
“Bây giờ tôi mới biết, làm phương sĩ cũng có thể lên tới Đâu Suất Thiên nhờ phép tu tiên. Nếu cách này nhanh hơn học Hiển, Mật(*) thì…”
(*) Tức Hiển giáo và Mật giáo.
Không Hải ngầm nói rằng, ông lão đã tu theo phép của phương sĩ.
“Hỗn nào Không Hải.”
“Ngài nhận tôi làm đệ tử được chứ, thưa Đan Ông?”
“Ồ, lúc nào cũng được thôi.”
Trả lời xong, ông lão, tức Đan Ông, liền cười vang.
❖ 2 ❖Có một ngọn núi tên là Tu Di.
Ngọn núi mọc sừng sững ở trung tâm thế giới theo ghi chép trong Kinh Hoa Nghiêm chính là ngọn núi này. Chiều cao của nó ước chừng tám vạn do tuần (năm trăm sáu mươi ngàn ki lô mét).
Vị thần bảo vệ phía Tây của ngọn núi ấy là Quảng Mục Thiên.
Vị thần bảo vệ phía Bắc là Đa Văn Thiên.
Phía Nam là Tăng Trưởng Thiên.
Phía Đông là Trì Quốc Thiên.
Trên đỉnh núi ấy mọc lên một cái cây gọi là viên sinh thụ cao tới tám do tuần (bảy trăm ki lô mét). Tương truyền trên đó có cung điện của thần Indra, tức Đế Thích Thiên, một trong các vị thần có nguồn gốc từ đạo Hindu. Từ nơi cao nhất, tức cung điện Thù Thắng của Đế Thích Thiên đi lên trên thêm chín vạn chín nghìn chín trăm chín mươi do tuần nữa thì đến Đâu Suất Thiên.
Đâu Suất Thiên là nơi Di Lặc Bồ Tát nghe đức Thích Ca giảng pháp để năm tỉ sáu trăm bảy mươi triệu năm sau sẽ hóa Phật và giáng trần.
Bồ Tát là cách gọi dành cho những đấng sắp sửa thành Phật.
Cuộc đối đáp giữa Không Hải và Đan Ông ngụ ý tới điều này.
Không Hải ngồi xuống phía bên này cái lư, đối diện với Đan Ông.
“Mừng ngươi lên tới đây, Không Hải…” Đan Ông nheo mắt nói.
“Đa tạ ngài đã cứu giúp tôi đêm trước.”
“Đó là việc riêng của ta. Khỏi phải đa lễ.”
“Ngài nói đó là việc riêng ư?”
“Phải.” Đan Ông đáp ngắn gọn.
Đan Ông dường như đang ngầm nhắc Không Hải rằng, đây là việc riêng của ta, nên dù dò la thế nào cũng vô ích thôi.
“Hôm nay ngài gọi tôi lên Đâu Suất Thiên là có việc gì?”
“Chớ vội, Không Hải. Ở cung Đâu Suất có thứ này.” Đan Ông lấy ra một chiếc bình bằng gốm từ đằng sau cái lư rồi đặt lên đó.
Một mùi thơm ngào ngạt sực nức trong mũi.
“Rượu phải không ạ?”
“Đây là Hồ tửu.”
Ý Đan Ông là rượu bồ đào.
Rồi Đan Ông đặt hai chiếc chén lưu li lên trên lư.
“Thật là một cái thú hay.”
“Ngươi thích chứ?”
Đan Ông rót rượu vào hai chiếc chén.
“Làm thân sa môn thì không được uống rượu nhỉ?”
“Tôi uống chứ.”
“Sa môn Oa quốc không bị cấm rượu sao?”
“Nói về sa môn nước Oa, dù bị cấm song cũng có người thì uống, có người lại không uống.”
“Ngươi thì uống chứ gì?”
“Vâng.” Không Hải không có vẻ gì ngại ngần.
“Vậy xin mời.” Đan Ông cầm lấy chiếc chén lưu li đã rót đầy rượu bồ đồ đào.
Không Hải cầm lấy chén còn lại.
Chiếc chén lưu li trong veo có màu xanh lục nhạt là một món đồ quý ngay cả ở Trường An.
“Xin mời.”
Hai người cụng nhẹ vành chén lưu li vào nhau rồi đưa lên miệng.
“Dù sao cũng thật khá khen cho ngươi đã lên được tới đây, Không Hải ạ.” Đan Ông nói trong lúc đặt chén xuống.
“Thì chính ngài mời tôi lên đây mà.”
“Đây thực sự là Đâu Suất Thiên, ta không nói chơi. Người thường đâu dễ mà đến được nơi này.”
“Tôi biết điều đó.”
“Ta hỏi, từ lúc nào ngươi bắt đầu nhận ra việc này là do Đan Ông ta làm?”
“Từ lúc ngài bảo hãy lắng nghe nhưng đừng thức dậy thì tôi đã đoán ra ngài.”
“Khá lắm, đó không phải là việc mà những kẻ tầm thường có thể nhận ra được.”
“Đúng như lời ngài dạy, tôi đã đặt lòng tin của mình vào tâm ngài.”
“Không thể tin là sa môn nước Oa ai cũng được như ngươi, nhưng dù sao cũng phải thừa nhận thế gian còn nhiều kẻ thật thú vị.”
Đan Ông lại đưa chén lên miệng.
“Nơi này vừa có thể là Đâu Suất Thiên, vừa có thể là Ngạ Quỷ, Địa Ngục, tùy thuộc vào tâm của ta và ngươi. Ngươi xem, chẳng hạn như thế này…”
Đan Ông chưa kịp dứt lời thì một cô gái lõa lồ không mảnh vải che thân đã ngồi cạnh Đan Ông từ bao giờ.
Thế rồi bên cạnh Không Hải cũng xuất hiện một cô gái trần truồng xinh đẹp, cô liền vịn vào người Không Hải. Bầu vú đẫy đà chạm vào cánh tay cậu.
Đôi tay thon thả, trắng ngần của cô mềm mại quấn lấy cổ Không Hải. Không Hải liếc mắt nhìn.
Đột nhiên…
Cô gái trần truồng ban nãy từ lúc nào đã mặc trên mình bộ đồ lĩnh, sau đó thoắt lại biến thành một con vượn đang nhe nanh. Con vượn làm như sắp cắn ngập đôi nanh sắt nhọn của mình vào cổ Không Hải song Không Hải vẫn điềm nhiên uống rượu.
Người biến cô gái thành con vượn chính là Đan Ông.
“Cái này…”
Đan Ông vừa cười nhăn nhó vừa chìa chén lưu li ra trước mặt. Rượu bồ đào hẵng còn đầy ban nãy đã cạn ráo, thay vào đó là một bông mẫu đơn lớn có màu đỏ y như màu rượu đang nở ra từ trong chén.
Phép đó là do Không Hải làm.
Nhìn ra xung quanh hai người, chỉ thấy mẫu đơn đang chen nhau nở rộ. Chẳng thấy cô gái, cũng chẳng thấy con vượn đâu.
Trên bờ vai Đan Ông lúc nãy cô gái vịn vào, nay chỉ có một bông mẫu đơn đại đóa đang rủ trĩu. Con vượn cũng đã biến thành một bông mẫu đơn tía diễm lệ, đang tì đài hoa nặng trĩu trên vai phải của Không Hải.
Ngôi nhà nhỏ mà Đan Ông gọi là cung Đâu Suất biến mất, ánh dương quang chiếu xuống, gió mát thổi trên trời.
Không Hải và Đan Ông cứ ngồi như vậy giữa cánh đồng mẫu đơn nở rộ, đối diện nhau qua cái lư.
Đúng lúc đó, một cơn gió mạnh từ bên cạnh thổi tới, cánh hoa mẫu đơn bị bứt ra bay theo gió.
Hàng trăm, hàng nghìn, hàng vạn, hàng ức những cánh hoa bị cuốn lên trời xanh theo làn gió vô hình.
Một cảnh tượng thật tráng lệ.
“Ồ, tuyệt đẹp…” Đan Ông bất ngờ buột ra tiếng trầm trồ.
Thế rồi…
Từ lúc nào, quang cảnh đã lại biến thành không gian bên trong cung Đâu Suất, Không Hải và Đan Ông đang cùng nhau nâng chén đã rót đầy rượu bồ đào.
“Vui đùa với ngươi thật là thích thú. Nhưng chúng ta cũng không thể vui mãi như vậy được.”
Đan Ông nói vẻ tiếc rẻ.
“Ta hãy đi vào việc chính…” Không Hải nói.
❖ 3 ❖“Ta nghe nói bức văn của ngài Triều Hành bị thất lạc, phải vậy không?”
Đan Ông nói, rồi nhìn sâu vào mắt Không Hải.
“Ngài đã biết cả chuyện đó rồi, thật không hổ là Đan Ông…”
“Thật ra, chính ta cũng từng tìm kiếm bức văn đó suốt một thời gian dài.”
“Ồ…”
“Thật không ngờ nó đã qua tay Lý Bạch, rồi vào tay Liễu Tông Nguyên.”
“Ngài có biết bức văn đó viết gì không?”
“Một vài chuyện trong đó.”
“Ngài đã từng đọc qua?”
“Chưa.”
“Nghe nói trong đó viết về việc ngài Triều Hành sẽ đưa Dương quý phi trốn sang Oa quốc.”
Đôi mắt ti hí của Đan Ông lóe lên một tia sáng bí hiểm.
“Ngươi định dụ ta nói ra nội dung của bức văn đó hả?”
“Phải.” Không Hải gật đầu không chút ngần ngại.
“Cứ nhìn vào mặt ngươi, có khi ta sẽ sảy miệng mà nói ra mất cũng nên.”
“Thế thì tốt quá.”
“Không đời nào…” Đan Ông nhấn mạnh, rồi nói tiếp: “… không đời nào ta nói ra cho ngươi biết, ấy là ta từng nghĩ vậy, nhưng tình thế đã có nhiều thay đổi.”
“Thay đổi như thế nào?”
“Chớ có vội, Không Hải.”
“Nhưng tôi muốn biết.”
“Cũng được thôi.”
Đan Ông gật đầu.
“Cũng được thôi, nhưng ta có điều kiện.”
“Điều kiện gì?”
“Đổi lại việc ta nói cho ngươi biết về bức văn kia, ta cần nhờ ngươi một chuyện.”
“Chuyện gì ạ?”
“Về bức văn đó, ta sẽ lấy được nó và mang đến cho ngươi.”
“Ngài làm được chuyện ấy sao?”
“Có lẽ là được.”
“Nghĩa là ngài có manh mối về tung tích của nó?”
“Không phải là không có.”
“Nghĩa là có kẻ nào đã đánh cắp nó…”
“…”
“Ai đã đánh cắp nó?”
Đan Ông không trả lời câu hỏi của Không Hải.
“Ta hãy nói về điều kiện nhé, Không Hải…”
“Vâng.”
“Ta muốn ngươi đọc cho ta nghe bức văn mà ta sẽ mang đến cho ngươi.”
“Ồ, ngài Đan Ông không thể đọc được chữ nước Oa sao?”
“Ta không đọc được. Thế nên mới phải nhờ đến ngươi. Bằng cách đó, cả ta và ngươi đều có thể biết được bức văn ấy viết gì…”
“Tôi hiểu rồi.”
Gật đầu xong, như chợt nhớ ra điều gì, Không Hải nhìn sang Đan Ông.
“Ngài Đan Ông, tại sao ngài lại đổi ý?”
“Đổi ý gì cơ?”
“Tôi vẫn nhớ, ở Mã Ngôi Dịch, ngài đã bảo tôi chớ có dính dáng tới chuyện này…”
“Thì ra là chuyện đó.”
“Tôi cứ tưởng ngài gọi tôi tới đây vì chuyện đó.”
Ý Không Hải muốn nói, ngài bảo tôi đọc bức văn do A Bội Trọng Ma Lữ viết thì khác nào xúi tôi dính sâu hơn vào chuyện này.
“Ồ không, ngay cả đến nước này, ta vẫn muốn khuyên ngươi hãy rút lui nếu được, nhưng còn bức văn của ngài Triều Hành thì biết làm sao. Vả lại, đằng nào thì ngươi cũng phải can dự vào chuyện này dù muốn hay không.”
“Ngài nói vậy là ý gì?”
“Thật ra thì, Thanh Long Tự cũng có dính dáng rất sâu đến toàn bộ vụ việc này.”
“Là sao ạ?”
Lần đầu tiên, Không Hải để lộ vẻ ngạc nhiên trên gương mặt.
“Đằng nào thì ngươi cũng sẽ về với hòa thượng Huệ Quả bên Thanh Long Tự mà thôi.”
“Vâng.”
“Vốn dĩ, ta đã định âm thầm một mình giải quyết gọn toàn bộ sự việc này, nhưng giờ thì không được nữa rồi. Thanh Long Tự đã bắt đầu can dự.”
“Ngài đang nói đến Phụng Minh phải không.”
“Vì vậy nếu ngươi về với Thanh Long Tự thì đương nhiên sẽ phải dính dáng tới vụ việc này.”
“Nói cách khác, Quý phi và Thanh Long Tự trước đây đã từng có một mối liên quan nào đó, phải không ạ?”
“Ừm.”
“Mối quan hệ đó là như thế nào?”
“Ta đã định bụng là hôm nay sẽ không nói quá nhiều, nên hẵng tạm cho ngươi biết đến thế thôi.”
Không Hải tỏ ra không phục.
“Nhưng, thưa Đan Ông, việc đưa Quý phi sang Oa quốc có phải là sự thật không ạ?”
“Thật… Về những chuyện như thế, nếu hỏi là thật hay không thật thì câu trả lời là thật.”
“Vậy, thật sự là Quý phi đã sang Oa quốc…”
“Chà.”
“Hẳn là Đan Ông cũng đã trông thấy, thi thể của Quý phi không hề có trong ngôi mộ ở Mã Ngôi Dịch.”
“Đúng như ngươi đã thấy đó.”
“Việc đó có quan hệ như thế nào với ngài Triều Hành?” Không Hải hỏi.
“Ta có thể kể cho ngươi nghe bất cứ chuyện gì, nhưng chỉ là sau khi vụ việc này được giải quyết xong. Còn đêm nay ta dừng lại ở đây thôi. Ta cũng đã nói với ngươi kha khá rồi…”
Đan Ông lặng lẽ lắc đầu.
Rồi Đan Ông lại nhìn sang Không Hải.
“Không Hải ạ, ta vẫn nói với ngươi rằng, hãy nhanh chóng về với Thanh Long Tự đi. Ngươi có thể còn có hai mươi năm, nhưng Thanh Long Tự không còn chừng ấy thời gian đâu.”
“Ngài nói Thanh Long Tự tức là…”
“Hòa thượng Huệ Quả.”
“Tôi nghe nói thầy Huệ Quả đổ bệnh vào năm ngoái.”
“Thời gian cho hòa thượng Huệ Quả còn lại rất ít, không biết chừng…”
Nói đến đấy, Đan Ông ngập ngừng.
“Không biết chừng?”
“Vụ việc lần này sẽ rút ngắn thêm thời gian còn lại của hòa thượng Huệ Quả cũng nên.”
Đan Ông nốc cạn chén rượu. Có vẻ như đó là hành động thể hiện quyết tâm dừng câu chuyện đêm nay ở đây.
“Vậy tôi xin cáo từ…”
Không Hải giữ nguyên tư thế ngồi và lặng lẽ cúi đầu chào.
Khi ngẩng đầu lên thì Đan Ông đã không còn ở đó. Có cảm giác như chỗ Đan Ông vừa ngồi vẫn phảng phất chút hơi ấm.
Nhưng Không Hải biết.
Đấy chỉ là cảm giác, vì thân xác Đan Ông chưa từng ở đó.
Không Hải ý thức được việc mình đang dần tỉnh giấc, tựa như khi từ từ nổi lên mặt biển từ dưới đáy thẳm tối om. Quang cảnh cung Đâu Suất dần tan biến, thay vào đó là quang cảnh quen thuộc đang lờ mờ hiện ra trước mắt.
Án thư.
Sách kinh trên đó.
Bút.
Đĩa đèn dầu đã tắt
Những đồ vật ấy hiện lên mờ ảo trong ánh trăng xanh lọt qua khe cửa hẹp.
Đây là phòng Không Hải.
Không Hải thức giấc trong tư thế đang ngồi trên đệm. Không Hải biết rõ mình chưa hề bước một bước nào ra khỏi căn phòng này.
Nhưng cậu biết chắc mình đã gặp và chia tay Đan Ông. Tiếng thở đều đặn của Dật Thế êm đềm vẳng lại từ phòng bên.