← Quay lại trang sách

Chương XVIII Mẫu đơn
1

Sáng sớm, Quất Dật Thế chạy xồng xộc vào phòng Không Hải.

“Này, Không Hải!” Cậu gọi đầy hào hứng.

“Cái đó có phải do cậu làm không?”

Gương mặt Dật Thế hơi ửng đỏ vì hưng phấn.

“Cái đó là cái gì cơ, Dật Thế?”

“Là hoa mẫu đơn đó. Cành mẫu đơn cậu thường hay ấp tay sáng nay đã nở hoa rồi.”

“Ồ.”

“Thôi đừng giả tảng nữa. Lúc này, các nhà sư ở Tây Minh Tự đang nhốn nháo hết cả lên rồi kìa.”

“Hả?”

Không Hải tỏ ra nghi hoặc.

“Không thể có chuyện đó được.”

“Không thể hay có thể gì thì tớ không biết, nhưng tớ biết cậu vẫn thường hay ấp tay lên cành mẫu đơn ấy, nhờ thế mà riêng cái cành ấy đã trổ lá và bung nụ sớm hơn hẳn so với các cành khác còn gì?”

“Hừm.”

“Cậu chớ có lại bảo là do ngài Khổng Tước Minh Vương làm đấy nhé.”

“Tớ đâu có nói vậy.”

“Thôi kệ đi, cứ ra đây đã.”

Không Hải đi ra vườn theo lời thúc giục của Dật Thế.

Mọi người đang tập trung trước bông mẫu đơn đó.

Chí Minh và Đàm Thắng cũng góp mặt.

Chí Minh thấy Không Hải đi tới, bèn cất tiếng: “Tuyệt đẹp, thầy Không Hải.”

Không Hải đến bên cạnh Chí Minh và nhòm vào thì thấy một bông mẫu đơn trắng muốt vừa nở. Một bông mẫu đơn màu trắng tuyệt đẹp. Cành cây trĩu hẳn xuống vì không chịu nổi sức nặng của bông hoa, vậy mà bông hoa vẫn vươn lên kiêu hãnh. Một bông mẫu đơn diễm lệ.

Hơn nữa, hoa mẫu đơn nở ra trên cành này vốn không phải màu trắng. Thế nào mà một bông mẫu đơn trắng lại nở ra trên một cành mẫu đơn đỏ.

Bằng chứng là tất cả những nụ hoa khác trên cùng một cành đều có màu đỏ.

“Chuyện này sẽ lan ra khắp Trường An trong tích tắc.” Chí Minh nói.

“Khách tới ngắm hoa sẽ đông như trẩy hội cho mà xem.” Đàm Thắng bảo Không Hải.

Những cây mẫu đơn khác sau một thời gian dài chờ đến ngày đơm chồi, mãi gần đây những nụ chồi đỏ ối ấy mới bung ra và trổ thành lá non, vậy mà trên cành hoa này, lá đã xòe rộng, còn hoa đã nặng trĩu.

Ấy chết…

Không Hải đáp lại bằng một thái độ cung cung kính kính cùng bộ mặt đầy vẻ khó xử, rồi vội vàng chuồn thẳng.

“Sao thế, Không Hải?”

Dật Thế đuổi theo sau và khẽ hỏi với qua vai Không Hải.

“Như tớ đã nói lúc nãy, việc này không phải do tớ làm đâu.”

Đó chính xác là cành hoa mà Không Hải vẫn thường ấp tay để thúc cho hoa nở sớm hơn, nhưng đêm qua đã có ai đó đẩy mạnh hơn quá trình này.

“Vậy thì ai làm?”

“Có lẽ là Đan Ông.”

“Đan Ông? Vì sao?”

“Vì sao nhỉ…”

Không Hải trầm ngâm như đang suy nghĩ điều gì đó, rồi lẩm bẩm sau khi đi được vài bước: “Chẳng lẽ là để làm bằng cho điều đã ước định?”

❖ 2 ❖

“Ra là vậy, đêm qua Đan Ông đã đến đây.” Dật Thế gật gù như vỡ lẽ.

Hai người đang ở trong phòng Không Hải.

Không Hải vừa kể đầu đuôi sự việc đêm qua cho Dật Thế nghe.

Tất nhiên, Không Hải không thuật lại chính xác những gì mình trải nghiệm. Nếu kể rằng mình đã lên đến Đâu Suất Thiên, dù cho là ở trong huyễn thuật, thì câu chuyện sẽ rất dài. Không Hải chỉ nói với Dật Thế đại ý rằng, Đan Ông đã bí mật lẻn vào phòng mình và báo cho biết về bức văn của Triều Hành. Và chắc là trên đường về, Đan Ông đã phù phép để bông hoa trên cành mẫu đơn đó nở ra.

Cành hoa ấy vốn là cành hoa mà Không Hải vẫn thường hay che tay lên. Nếu không có sự tác động của bàn tay Không Hải, thì dù là Đan Ông cũng khó lòng khiến cho hoa nở ra chỉ trong một đêm như vậy.

“Nhưng có thật là Đan Ông sẽ lấy được bức văn của ngài Triều Hành không nhỉ?”

“Điều đó thì tớ không rõ, nhưng hẳn là ông ta đã có manh mối gì đó.”

“Thế cậu định sẽ làm thế nào, Không Hải?”

“Làm thế nào là thế nào?”

“Ta cứ án binh bất động chờ đến khi Đan Ông có được bức văn ấy hay sao?”

“Không, ta có mấy việc cần làm.”

“Việc gì?”

“Chẳng hạn như tới chỗ An tiên sinh…”

“An tiên sinh?” Dật Thế hỏi lại.

Người mà Không Hải gọi bằng An tiên sinh chính là An Tát Bảo. Ông ta không phải người Đường, mà là người Hồ.

Nói cách khác là người Ba Tư, hoặc dễ hiểu hơn là người Iran.

Thời kỳ này, quốc giáo của Ba Tư là Hiên giáo, hay Bái Hỏa giáo đã có mặt ở Trường An. Hiên từ, tức đền thờ của Hiên giáo, cũng được dựng lên.

An là tư tế của Hiên từ ở Trường An, Không Hải đang nhờ vị tư tế này dạy cho tiếng Thiên Trúc, tức tiếng Phạn, và tiếng Hồ, tức tiếng Ba Tư.

Tát Bảo không phải tên người, mà là một chức quan. Chức quan đặt ra để quản lý những người Tây vực sinh sống ở Đường được gọi là “Tát Bảo”.

Dật Thế cũng đã có một lần gặp An Tát Bảo.

“Tại sao?”

“Bữa trước có cậu đi cùng, cậu còn nhớ An Tát Bảo từng nói chứ?”

“Nói gì?”

“Về Karapan.”

“Karapan?”

“Ông ấy nói rằng những thầy phù thủy theo tà đạo ở Ba Tư được gọi là Karapan và họ cũng đã xuất hiện ở Đại Đường rồi.”

“Nếu thế thì sao?”

“Cậu còn nhớ cái quan tài bằng đá lúc đào mộ Quý phi lên chứ?”

“Ờ, tớ nhớ.”

Dật Thế bất giác rụt cổ lại như thể có một bàn tay lạnh toát sờ vào gáy.

Hình như cậu ta vừa nhớ lại những vết cào rướm máu ở mặt sau nắp áo quan lúc mở quan tài ra.

“Lúc ấy chúng ta đào dưới đất lên được một cái sọ chó đúng không nào.”

“Ừ.”

“Trên đấy có viết mấy chữ.”

“Ờ, phải rồi.”

“Những chữ ấy là chữ Ba Tư, cậu nhớ chứ?”

“Quả tình là thế thật…”

“Kẻ nào làm ô uế đất này sẽ bị nguyền rủa. Kẻ nào phá phách đất này sẽ gặp tai ương. Nhanh danh mọi tính linh của đất mẹ, hãy khiến những kẻ đó khiếp sợ…”

Dòng chữ viết như vậy.

Không những thế, trên ngực bức tượng dõng chiến binh chui ra từ cánh đồng bông của Từ Văn Cường cũng có những dòng chú bằng tiếng Ba Tư.

“Hơn nữa, chẳng phải cô nàng Lệ Hương ở Hồ Ngọc Lâu, kẻ dính líu mật thiết trong vụ việc này, cũng là người Ba Tư đấy thôi?”

“Đúng rồi. Không những thế, Lệ Hương còn thường xuyên qua lại nhà một đạo sĩ không rõ chân tướng nữa chứ…”

Nói đoạn, Dật Thế ra vẻ gật gù: “Ra là vậy.”

“Nghĩa là cậu muốn hỏi thêm An tiên sinh một vài chuyện có liên quan phải không?”

“Ừ, đúng vậy.”

“Cậu nói còn có nhiều việc khác phải làm đúng không?”

“Ờ.”

“Là những việc gì?”

“Đại Hầu đã tìm ra ngôi nhà của đạo sĩ mà Lệ Hương thường hay lui tới, nên tớ đang định qua đó thám thính. Tuy nhiên…”

“Tuy nhiên cái gì?”

“Việc đó ta để đến sau khi gặp An tiên sinh cũng chưa muộn.”

“Vậy trước tiên ta sẽ đến chỗ An tiên sinh?”

“Tớ đang tính vậy. Vừa khéo hôm nay lại là ngày học tiếng Hồ ở chỗ An tiên sinh. Không nên vì quá chú tâm vào con yêu quái mà sao nhãng chuyện học hành…”

“Được, vậy thì tớ cũng đi.”

Dật Thế vừa nói xong thì bên ngoài cửa sổ có tiếng người vọng vào.

“Thầy Không Hải, thầy có đấy không…”

Là giọng Đại Hầu.

“Có ta đây.”

Khi Không Hải hơi nhấc tấm liếp che cửa sổ lên, hai con mắt to quen thuộc nhòm vào. Là Đại Hầu.

“Thầy Không Hải, xảy ra chuyện lớn rồi.”

“Chuyện gì vậy?”

“Chả là sáng nay tôi có tới nhà Lữ Gia Tường để xem xét tình hình…”

Nhà Lữ Gia Tường là nơi mà hiện giờ Lưu Vân Tiêu đang ẩn náu.

“Thì biết được Lưu Vân Tiêu chết rồi, thầy Không Hải ạ.” Đại Hầu nói.

“Sao…” Hiếm khi nào giọng Không Hải lại cao vống lên như thế.

“Tôi không nói đùa đâu. Người ta tìm thấy thi thể của Lưu Vân Tiêu vào đêm qua, à mà đúng hơn là sáng sớm nay…”

“Tìm thấy?”

“Vâng. Trong căn phòng dành cho Lưu Vân Tiêu ở nhà Lữ Gia Tường…”

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Phụng Minh bên Thanh Long Tự chắc chắn đang ở cùng Lưu Vân Tiêu cơ mà. Cậu ta đâu phải kẻ có pháp thuật nửa vời và dễ dàng để con yêu đó qua mặt được.”

“Thầy Không Hải ạ, chuyện này không liên quan gì đến việc thầy Phụng Minh giỏi giang hay kém cỏi cả. Dù là thầy Không Hải thì cũng không cứu nổi Lưu Vân Tiêu đâu.”

“Nghĩa là sao?”

“Bởi vì chính Lưu Vân Tiêu đã tự kết liễu đời mình. Anh ta tự sát. Người mà đã muốn chết thì đến đức Phật cũng chả cứu nổi.”

Đại Hầu nói liền một hơi.

“Tự sát ư?”

“Vâng.”

Đại Hầu gật gật cái cằm to tướng.

❖ 3 ❖

Chuyện là thế này.

Đêm qua, tinh thần Lưu Vân Tiêu bỗng trở nên hoảng loạn.

Đây không phải lần đầu.

Lưu Vân Tiêu đã từng bị như vậy một lần hôm Không Hải cùng Phụng Minh đến gặp anh ta ở nhà Lữ Gia Tường.

“Mày đến rồi hả? Cuối cùng thì mày cũng đến để giết tao?”

Lưu Vân Tiêu nói vậy rồi lao vào Không Hải và Phụng Minh. Anh ta định dùng dao chém chết hai người.

Phụng Minh đã dùng chú trừ ta khí bên trong người Lưu Vân Tiêu và tạm thời đưa anh ta trở lại trạng thái bình thường, nhưng sau khi bọn Không Hải ra về, đêm đó Lưu Vân Tiêu lại phát điên.

“Mày thật ra chính là con mèo đến để giết ta chứ gì…”

Lưu Vân Tiêu gầm lên rồi lao vào Phụng Minh.

Sau khi Phụng Minh đè anh ta xuống và trừ tà khí thì mọi sự lại trở về bình thường. Chuyện này tái diễn liên tục suốt nhiều ngày qua. Hơn nữa, quãng thời gian giữa những lần bị tà khí nhập vào ngày càng thu hẹp lại.

Nghĩa là cơ thể Lưu Vân Tiêu đã ở vào tình trạng lúc nào cũng sẵn sàng thu hút những tà khí ấy.

Dù Phụng Minh đã ra sức trừ bỏ, nhưng chỉ thoát một cái, tà khí lại nhập vào Lưu Vân Tiêu.

Bất E an.

Thù F ghét.

Sân F giận.

Để mặc cho những chấp niệm ấy gặm nhấm tinh thần thì sẽ dễ dàng cảm ứng với tà khí và mời gọi chúng đến. Đôi khi, ngay cả những khí vô hại cũng vô tình trở thành khí xấu khi tiếp xúc với chấp niệm của Lưu Vân Tiêu.

Chúng nhập vào Lưu Vân Tiêu.

Phụng Minh trừ bỏ chúng.

Nhưng…

Phụng Minh cũng cần phải ngủ.

Thường thì Phụng Minh sẽ ngủ cùng phòng với Lưu Vân Tiêu vào ban đêm, nhưng rồi Lưu Vân Tiêu đã cự tuyệt điều ấy. Chuyện đó xảy ra vào đêm qua.

“Mày định sẽ giết tao trong lúc ngủ chứ gì…”

Nghe kể Lưu Vân Tiêu đã trừng trừng nhìn Phụng Minh bằng một ánh mắt đáng sợ và nói vậy.

Thời gian này, dù trừ bỏ tà khí bao nhiêu đi chăng nữa thì Lưu Vân Tiêu cũng không hoàn toàn trở lại như cũ. Bản thân tinh thần của Lưu Vân Tiêu đã thành ra như thế mất rồi, dù tà khí có nhập vào hay không.

Lưu Vân Tiêu không chịu ngủ khi có Phụng Minh ở bên cạnh. Dường như anh ta luôn rơi vào ảo giác.

“Tao mà ngủ mất thì mày sẽ nhân cơ hội đó giết tao chứ gì…”

Lưu Vân Tiêu gầm gừ trong cổ họng như một con thú.

Không chỉ Phụng Minh, ngay cả Lữ Gia Tường có muốn ngủ cùng phòng cũng không được.

Không ăn, không ngủ. Lưu Vân Tiêu gầy xọp hẳn đi.

Rốt cuộc thì vào đêm thứ tư, Phụng Minh đành phải để Lưu Vân Tiêu ngủ một mình. Nhưng trước đấy, Phụng Minh đã cẩn thận làm phép trừ tà cho toàn bộ ngôi nhà và căn phòng. Rồi cuối cùng mới đến Lưu Vân Tiêu.

Vậy là Lưu Vân Tiêu đã ngủ một mình. Phụng Minh ngủ ở phòng bên cạnh.

Chừng ba canh giờ trôi qua vô sự.

Nhưng khi vừa hết ba khắc(*) nữa, thì bỗng có tiếng kêu từ phòng Lưu Vân Tiêu.

(*) Trung Quốc cổ đại sử dụng canh và khắc để tính giờ. Một canh giờ có thể gồm nhiều khắc khác nhau tùy từng triều đại, ở đây có lẽ tác giả sử dụng hệ thống tính một canh bằng tám khắc. Một canh là hai tiếng đồng hồ vì vậy ba khắc tức là khoảng 45 phút.

“Đến rồi hả…”

Một giọng nói khàn đục, đặc quánh. Đó là giọng Lưu Vân Tiêu.

“Mày đến để giết tao hả. Tao biết thừa.”

Có tiếng người bật dậy khỏi giường.

“Mày giết nổi tao à? Có giỏi thì giết đi! Sao hả?”

Có vẻ Lưu Vân Tiêu đang rơi vào ảo giác.

Phụng Minh định mở cánh cửa phòng Lưu Vân Tiêu. Nhưng không mở được. Cửa đã bị chẹn hoặc khóa trái bằng then.

Hình như cảm thấy có ai định mở cửa từ bên ngoài, Lưu Vân Tiêu rú lên: “Hứ…ứ!”

Rồi có tiếng gì đó đổ sập.

Tiếng Lưu Vân Tiêu chạy quanh phòng.

“Cút!”

Tiếng hét của Lưu Vân Tiêu.

“Còn lâu mới giết được tao! Mày tưởng giết được tao á…”

Nguy to rồi!

Phụng Minh vừa nghĩ đến đó thì thấy Lữ Gia Tường cùng gia nhân mang rìu tới.

“Để tôi lấy rìu phá cửa…” Lữ Gia Tường nhầm thẳng cánh cửa mà bổ xuống.

“A, khoan đã…”

Phụng Minh vừa kịp nói tới đó thì nghe thấy tiếng Lưu Vân Tiêu gầm gừ như một con thú ở trong phòng, rồi tiếng gầm gừ dần biến thành tiếng rú.

“Đế… đế… đến rồi!”

Có tiếng Lưu Vân Tiêu đập lưng vào tường.

“Thằng khốn này, có giỏi thì mày giết tao đi. Nghe này, còn lâu tao mới để mày giết tao. Xem đây này…”

Có tiếng vật gì đó nặng nề đổ xuống sàn.

Có tiếng rên khẽ.

Rồi…

Im bật.

“Hỏng rồi!”

Lần này thì chính Phụng Minh giằng lấy rìu từ tay Lữ Gia Tường và bổ vào cánh cửa. Phá xong cửa, bước vào phòng, Phụng Minh thấy Lưu Vân Tiêu nằm sấp chính giữa căn phòng ngổn ngang đồ đạc, máu chảy ra lênh láng từ khuôn mặt đang úp xuống sàn.

Lưu Vân Tiêu đã tự chọc vào cổ mình bằng một thanh đoản kiếm.

“Thấy chưa, mày đâu có giết được tao. Tao tự chết đấy nhé…”

Nói rồi Lưu Vân Tiêu tắt thở.

“Thầy Không Hải, người đã muốn chết thì chẳng ai cứu được. Anh ta chỉ cần lấy cớ đi nhà xí rồi tự treo cổ hoặc chọc dao vào họng mình là xong. Ai mà cứ kè kè theo mãi cả đời cho được…” Đại Hầu nói.

Không Hải chầm chậm trút ra một tiếng thở dài nặng trĩu.

❖ 4 ❖

Không Hải đang sửa soạn cùng Quất Dật Thế xuất phát thì Phụng Minh đến Tây Minh Tự tìm.

Gương mặt Phụng Minh lúc nào cũng rạng ngời vẻ tài hoa, không ngờ giờ đây lại tiều tụy đến vậy. Không nghe qua giọng nói dễ tưởng lầm là người khác.

Đôi mắt trũng sâu, má tóp lại.

Phụng Minh đứng trước Không Hải với vẻ mặt như của một người bệnh đã kiệt quệ đến xương tủy. Cậu ta nói vừa báo cáo sự việc với Nghĩa Minh và Trừng Minh.

“Thật đáng tiếc.” Không Hải nói.

Họ đang đứng ở trung đình của Tây Minh Tự.

Ánh nắng hiền hòa rót xuống những cành mẫu đơn đang vươn chồi.

Sau mấy câu chào hỏi qua loa với Phụng Minh, Dật Thế chỉ còn biết im lặng bên cạnh Không Hải.

Ngay đến bản thân Không Hải cũng chẳng có nhiều lời để nói với Phụng Minh lúc này.

“Thầy Không Hải, thật ra tôi đã rất tự tin.”

“Thầy nói tự tin là sao?”

“Tôi cứ nghĩ mình sẽ bảo vệ được Lưu Vân Tiêu đến cùng, dù đối thủ có pháp thuật thế nào đi chăng nữa. Nhưng tôi đã lầm to…”

“Thầy chớ trách mình. Khi một ai đó đã muốn tự đoạt mạng mình thì làm sao có thể ngăn lại được…”

“Không!” Phụng Minh lắc đầu một cách cương quyết. “Thầy Không Hải, tâm trí tôi đã hoàn toàn bị hướng vào kẻ địch bên ngoài. Nhưng nào phải vậy. Kẻ địch thực sự nằm ở trong tâm kìa.”

Phụng Minh áp bàn tay phải lên ngực trái.

“Dù có trừ bỏ bao nhiêu loài ngạ trùng lẩn sâu trong thân xác người thì cũng không có nghĩa là sẽ cứu được linh hồn họ.”

“Vâng.”

“Lưu Vân Tiêu đã có một kẻ địch ở ngay trong tâm mình. Nếu tôi đừng chỉ mải mê theo kẻ địch ở bên ngoài mà nhận ra điều ấy sớm hơn, thì tôi nghĩ Lưu Vân Tiêu đã thoát khỏi cái chết.”

“…”

“Phật pháp chẳng phải là để làm điều đó hay sao? Chú pháp là gì đi chăng nữa thì cũng đâu có quan trọng với Phật pháp. Ý nghĩa của Phật pháp không nằm đâu khác, mà chính là ở chỗ cứu rỗi linh hồn con người. Tôi đã quên mất điều đó. Đối với một tăng môn, chẳng có gì đáng hổ thẹn hơn thế.”

Sâu trong đáy mắt nhìn thẳng vào Không Hải của Phụng Minh có những tia sáng. Chính những tia sáng ấy đang làm điểm tựa để Phụng Minh thổ lộ tâm tư của mình.

“Tôi sẽ bắt đầu lại.” Phụng Minh cúi đầu trước Không Hải, rồi ngẩng đầu lên nói tiếp: “Tôi sẽ quay về Thanh Long Tự, và học lại từ chính con người…”

“Tôi rất khâm phục thầy, thầy Phụng Minh ạ. Tôi cũng sẽ khắc sâu lời nói ấy của thầy vào trong tim mình.”

“Dù thế nào thầy cũng sẽ về với Thanh Long Tự phải không?”

“Chắc chắn.”

“Tôi đợi thầy.”

“Thầy phải đi rồi sao?”

“Các chức dịch của Kim Ngô Vệ đang chờ tôi bên ngoài…”

Phụng Minh nói rằng trên đường sẽ ghé qua Kim Ngô Vệ để báo cáo sự tình rồi mới về Thanh Long Tự.

“Xin hãy bảo trọng…” Không Hải cúi đầu.

“Cáo từ…”

“Cáo từ…”

Phụng Minh cúi đầu lần nữa rồi quả quyết xoay lưng bước đi.

Chờ cho đến khi Phụng Minh đi khuất, Dật Thế liền buông tiếng thở dài: “Cái gã Phụng Minh ấy thật là…”

“Không Hải ạ, trước đây tớ chưa bao giờ thích hắn. Tớ nghĩ hắn là một tay khó chịu. Nhưng chuyện đến nước này tớ lại thấy thương hắn, song chẳng biết nói gì với hắn.”

“Ừ.”

“Có lẽ hắn tốt hơn tớ tưởng.” Dật Thế lẩm bẩm như tự nói với mình.