Chương XX Đạo sĩ
1
Không Hải vẫn hoạt động một cách hăng hái.
Bước sang tháng Ba, tuy bị mất gần mười ngày cho vụ việc con mèo ở nhà Lưu Vân Tiêu cũng như vụ việc những bức tượng dõng ở ruộng bông của Từ Văn Cường, song Không Hải vẫn đều đặn tới chỗ Bát Nhã Tam Tạng để học tiếng Phạn, rồi lui tới Đại Tần Tự, tức đền thờ Cảnh giáo, hay còn gọi là Giáo hội phương Đông, và Thanh Chân Tự, tức đền thờ đạo Islam.
Đạo Islam thời kỳ này là một tôn giáo mới nổi đã vượt mặt Hiên giáo ở Ba Tư, do nhà tiên tri Muhammad sáng lập ra ở Mecca vào năm 610 theo Tây lịch.
Khi Không Hải nhập Đường, đạo Islam mới chỉ có một trăm chín mươi lăm năm lịch sử.
Đạo Islam đôi khi còn được gọi là Hồi giáo.
Phải nhắc lại nhiều lần rằng, Đế quốc Đại Đường thời kỳ này thực sự là một quốc gia vĩ đại. Kinh thành Trường An có thể nói là một sự kết tinh kỳ diệu của lịch sử loài người.
Người từ các nước lân cận như Oa quốc, Triều Tiên, Thổ Phồn v.v. thì đã đành, nhưng người từ những xứ xa xôi như Ba Tư, Đại Thự (Ả rập), Thiên Trúc cũng góp mặt đông đủ ở đây.
Một phần trăm dân số Trường An là người ngoại quốc.
Hơn nữa, không hiếm trường hợp ngay cả những người ngoại quốc cũng có thể leo lên đến nấc thang chính trị cao nhất. A Bội Trọng Ma Lữ là một người như thế.
Ta không thể thấy ở đâu trong thế giới hiện đại này một đô thị quốc tế hóa cao độ tới chừng ấy. Trong thế giới hiện đại ngày nay, thử hỏi có quốc gia nào cho phép một người mang quốc tịch nước ngoài được trở thành nghị sĩ quốc hội?
Nói riêng về tôn giáo, ở đây không có tôn giáo nào được bảo trợ tuyệt đối.
Hiên giáo (Zoroaster).
Mani giáo.
Cảnh giáo (Giáo hội phương Đông).
Thanh Chân giáo (đạo Hồi).
Phật giáo.
Mật giáo.
Rồi tôn giáo bản địa của Trung Quốc là Đạo giáo.
Nho giáo.
Và còn vô số các tín ngưỡng dân gian khác không thể kể hết.
Không chỉ tôn giáo, Không Hải còn ngấu nghiến hấp thu vào mình nền văn hóa và văn minh của những nước xa lạ ấy.
Mà không, nói cho đúng hơn trong trường hợp của Không Hải thì ta nên coi việc hấp thu này là kết quả, chứ không phải mục đích. Không Hải hoạt động không ngừng nghỉ để thỏa mãn trí tò mò lúc nào cũng đầy ắp, và kết quả của quá trình ấy chính là việc hấp thu kiến thức.
Nếu nhìn dưới góc độ lịch sử, người Nhật Bản đầu tiên khoác lên mình tấm áo với khái niệm công dân toàn cầu chính là Không Hải; còn nếu xét dưới góc độ cá nhân, có thể coi Không Hải đã vượt lên khỏi một công dân toàn cầu.
Rõ ràng là Không Hải đã đạt tới khả năng tư duy trừu tượng tới mức có thể nắm bắt thế giới theo đúng như khái niệm vũ trụ ngày nay, và nắm bắt con người cá nhân mình như là một cá thể đối với vũ trụ ấy.
Ngay khi ở nước Oa, Không Hải đã biết đến sự tồn tại của Đại Nhật Như Lai như là một nguyên lý thống nhất của vũ trụ từ Hoa Nghiêm giáo cho tới Đại Nhật giáo.
Chính vì vậy mà Không Hải mới sang Đường để tìm học Mật.
Không Hải hiểu rằng, trong Mật giáo, đức Phật Thích Ca Mâu Ni cũng chỉ là một bộ phận thuộc vào cái nguyên lý căn bản của vũ trụ là Đại Nhật Như Lai, tựa như một trong muôn vàn cành nhánh mọc ra từ một thân cây lớn vậy.
Có thể thấy ngay cả ở đại đế đô Trường An này, cũng hiếm người có tinh thần như Không Hải.
Sau khi trở về từ chỗ Mohammed, Không Hải vùi đầu vào giải quyết các việc riêng của mình trong ba ngày liền.
Còn Dật Thế thì học tiếng Đường theo kế hoạch của Dật Thế. Mục tiêu đầu tiên của Dật Thế khi sang Đường với tư cách một nho sinh là phải vào được Thái học. Nhưng để vào được Thái học thì phải thi. Mà với khả năng ngôn ngữ của Dật Thế thì chưa biết có vượt qua được kỳ thi hay không. Vì vậy, việc trước tiên Dật Thế cần làm là học tiếng Đường để có thể đủ điều kiện đi thi.
Dật Thế hầu như đã có thể nói chuyện thoải mái với người Đường bằng bút đàm. Tuy đã phần nào làm chủ được tiếng Đường trong những câu đàm thoại thường nhật, nhưng để học Nho giáo thì vốn liếng ấy vẫn là chưa đủ.
Thật ra thì như Dật Thế mới là bình thường, còn Không Hải là trường hợp quá đặc biệt.
Nếu không tự xưng mình là người Oa, không ai dám nghĩ Không Hải lại là người ngoại quốc. Khả năng lý giải và khả năng diễn đạt về mặt ngôn ngữ của Không Hải quá đỗi xuất sắc.
“Không Hải này, vậy là mình cứ để kệ việc đó hả?”
Dật Thế hỏi Không Hải câu ấy vào buổi sáng hôm thứ tư.
“Việc đó là việc gì?”
“Chẳng phải cậu có ý định đến hỏi chuyện về Karapan ở chỗ người bán thảm Arun Rashid hay sao?”
“À, việc đó thì không cần vội. Đằng nào ta cũng phải chờ liên lạc từ anh Mohammed.”
“Nếu vậy nhỡ muộn mất thì sao?”
“Không lo chuyện đó.”
Đúng lúc Không Hải và Dật Thế đang bàn về việc ấy ở Tây Minh Tự thì người của Mohammed đến.
“Thầy Không Hải, người của anh Mohammed vừa đến đây ạ.” Đại Hầu đánh tiếng.
“Thấy chưa, đến rồi nhé.” Không Hải bảo Dật Thế, rồi quay ra trả lời Đại Hầu: “Anh đưa người ấy vào đây đi.”
❖ 2 ❖Không bao giờ nhìn thẳng vào người khác. Lúc nào cũng chỉ nhìn liếc từ dưới lên như để dò xét sắc mặt của đối phương. Mặc dù đang ngồi đối diện nhau, nhưng lại cố tình gằm mặt xuống và nghẹo đầu sang một bên rồi nhìn người khác theo kiểu nhướng mắt.
Arun Rashid là một gã đàn ông như thế.
Họ đang có mặt tại ngôi nhà của Arun Rashid ở Bình Khanh Phường.
Ngôi nhà được xây theo lối Đường, tuy nhiên cách bài trí cùng các đồ vật bên trong thì hoàn toàn theo lối Hồ. Trên bức tường trong cùng có gắn một ban thờ với ngọn lửa đang cháy giống như Không Hải đã thấy ở đền thờ Hiên giáo.
Không Hải cùng với Dật Thế ngồi trước mặt Arun Rashid giữa vô số những tấm thảm đang được trải rộng ra xung quanh.
Mohammed trong vai trò người giới thiệu ngồi bên cạnh ba người.
Màn giới thiệu về Không Hải và Dật Thế đã xong.
“Được rồi…”
Arun Rashid nắm hai bàn tay vào nhau, vừa xoa xoa vừa nói.
“Tức là thầy muốn biết về Chu Minh Đức tiên sinh, vị phương sĩ mà tôi thường hay đến xin chỉ giáo phải không?”
“Đúng vậy.”
Không Hải gật đầu trước đôi mắt thăm dò của đối phương.
“Tất nhiên, vì thầy là người quen của đại huynh Mohammed đây, nên tôi sẽ cố gắng kể hết mọi điều mà tôi biết, nhưng ngặt nỗi có đôi chỗ không tiện nói ra, mà ở nước các thầy cũng có những người làm công việc giống như Chu tiên sinh chứ?”
“Vâng. Kỳ thực thì có đấy ạ…”
“Thầy Không Hải là tăng môn nên hẳn cũng biết rõ, người như Chu tiên sinh thường có quan hệ rất mật thiết tới các bí mật của người khác.”
“Tôi thừa hiểu điều đó. Nhưng điều mà tôi muốn biết là Chu tiên sinh hiện giờ đang ở đâu. Tôi không định lật tẩy bí mật của ai cả.”
“Thầy muốn biết Chu tiên sinh đang ở đâu…”
“Phải. Vì Chu tiên sinh cũng ở cùng trong Bình Khang Phường này, và tôi biết là Chu tiên sinh vẫn còn xem cát hung, vận hạn cho đến mãi gần đây. Chẳng hay tiên sinh ấy đã chuyển nhà đi đâu rồi?”
“À, việc đó thì tôi có biết. Tiên sinh ấy chuyển đi có lẽ là vào khoảng chín hôm trước…”
“Chín hôm trước…” Dật Thế lẩm bẩm.
Chín hôm trước chính là ngày mà Dật Thế và Không Hải đi tới mộ Dương quý phi ở Mã Ngôi Dịch. Sang ngày hôm sau, lúc Đại Hầu đến ngôi nhà ở Bình Khang Phường nghe ngóng tình hình thì đã không còn thấy ai ở đó, bức tượng dõng mà mấy kẻ tấn công Không Hải trông thấy cũng biến mất. Nghĩa là, sau khi thuê mấy kẻ đó tấn công Không Hải thì Chu Minh Đức cũng nhanh chân chuồn mất.
“Phải chăng thầy đã có manh mối?” Arun Rashid nhìn Dật Thế.
“Ồ không, tôi nào có manh mối gì.” Dật Thế lúng túng đáp.
“Ông có biết nơi Chu tiên sinh chuyển đến không?”
Nghe Không Hải hỏi, Arun Rashid càng nghiêng đầu hơn nữa.
“Ai chà…”
Ông ta lẩm bẩm, riêng ánh mắt vẫn bám lấy Không Hải.
“Thật ra thì tôi cũng đang chết dở vì không biết Chu tiên sinh ở đâu đây. Bởi lẽ vào lúc này lúc kia, tôi vẫn hay đến hỏi ý kiến và được tiên sinh chỉ cho rất nhiều điều quý giá…”
“Liệu ông có manh mối nào không?” Không Hải không để Arun Rashid kịp nói hết.
“Nếu biết điều gì, xin ông hãy nói cho cậu Không Hải.” Mohammed cất tiếng.
Ánh mắt Arun Rashid lia nhanh sang Mohammed.
“Ừm. Tiên sinh ở đâu thì tôi không biết, nhưng cũng không hẳn là không có manh mối để tìm ra.”
“Ồ, nếu vậy xin ông hãy cho cậu biết…”
“Chỉ có điều…”
Mắt Arun Rashid lóe lên một tia nhìn gian giảo.
“Anh có thể nói cho tôi nghe tại sao thầy đây lại muốn biết chỗ ở của Chu tiên sinh được chứ?”
“Người đến tìm ông để hỏi chuyện là tôi, nên tôi sẽ kể cho ông nghe đầu đuôi sự việc. Số là bữa trước, tôi và Dật Thế đây có đến viếng mộ Dương quý phi ở Mã Ngôi Dịch thì bị mấy kẻ du đãng tấn công.”
“Ồ!?”
“Rất may là chúng tôi không bị sây sát gì…”
“Chuyện đó thì có liên quan gì tới Chu tiên sinh?”
“Chúng tôi tóm được một tên, tra khảo ra thì hắn bảo do được một đạo sĩ ở Bình Khang Phường thuê.”
“Để tấn công các thầy?”
“Phải.”
“Và đạo sĩ đó là Chu tiên sinh?”
“Hắn không nhắc tới tên Chu tiên sinh. Nhưng khi tìm đến ngôi nhà của đạo sĩ ở Bình Khanh Phường mà tên đó khai ra thì đúng là nhà của Chu tiên sinh.”
“Nhưng tại sao Chu tiên sinh lại thuê người tấn công các thầy từ Oa quốc sang chư?”
“Chính chúng tôi cũng đang muốn biết điều đó, Hoặc là chúng tôi bị tấn công vì có sự nhầm lẫn nào đó chăng…”
“Hừm.”
Arun Rashid đưa ánh mắt sang Mohammed như để dò xét về sự đáng tin của câu chuyện vừa rồi.
“Ông đừng lo, điều cậu Không Hải vừa kể đều là sự thật cả.”
“Nhưng liệu có phải do Chu tiên sinh thuê người tấn công các thầy hay không…”
“Chúng tôi chưa hoàn toàn chắc chắn về điều đó. Thế nên mới cần xác minh lại.”
“Nhưng đó chẳng phải là công việc của các chức dịch Kim Ngô Vệ sao? Cớ gì các thầy không bẩm báo với họ mà lại tự mình đi tìm Chu tiên sinh?”
“Chúng tôi là lưu học sinh tới từ Oa quốc. Chẳng may mắc mớ vào một vụ việc chẳng rõ đầu đuôi sự thể, ngộ nhỡ mà lộ ra ngoài, rồi bị đơm đặt thì chẳng biết làm sao, cũng chẳng biết cậy ai để bảo vệ mình khỏi những điều đơm đặt ấy. Thế nên nếu được, chúng tôi muốn giải quyết sao cho thật êm thấm. Giả sử Chu tiên sinh có dính dáng đến vụ việc này thì đây âu cũng là cách giải quyết không đến nỗi tệ đối với Chu tiên sinh.”
“Hừm.” Arun Rashid vừa gật gù vừa nở một nụ cười trên môi.
“Thầy Không Hải ạ, bất cứ ai cũng có những bí mật không muốn người khác biết. Dù cho là hoàng đế bệ hạ hay chúng tăng thờ Phật. À tất nhiên là tôi không định nói thầy có những bí mật kiểu như vậy. Tôi chỉ ví dụ thế thôi.”
“Tôi biết chứ.”
“Tôi rõ rồi. Để tôi thử tìm hiểu xem có manh mối gì không.”
Nói xong, ánh mắt Arun Rashid lại nhướng lên nhìn Không Hải.
“Tình hình thế nào tôi sẽ báo lại Mohammed trong hai, ba ngày tới…”
“Trăm sự nhờ ông…”
“Chỉ có điều, thầy Không Hải này…”
“Vâng?”
“Bản thân tôi không trực tiếp biết được nơi ở của Chu tiên sinh. Tôi cần phải dò hỏi qua nhiều đầu mối, vì vậy đôi khi sẽ cần đến chút ít tiền bạc.”
“Vâng, đương nhiên là phải vậy rồi.”
“Thầy biết đấy, tiền có thể cạy răng người ta, cũng có thể khóa miệng người ta mà.”
“Vâng.” Không Hải cho tay vào bọc áo, lấy ra một xâu tiền đồng.
“Tôi biết làm thế này thật không phải phép, nhưng khi nào cần đến tiền xin ông cứ lấy ở đây mà dùng. Nếu còn chưa đủ, tôi sẽ chuẩn bị thêm…”
“Ấy chết, thầy là chỗ quen biết với anh Mohammed, tôi sao dám cầm chỗ tiền này.”
“Ồ không, tôi biết ông Rashid sẽ không nhận, nhưng số tiền này là để dành cho những người cung cấp thông tin cho ông. Bản thân tôi cũng cảm thấy không đành lòng vì chẳng những làm mất thời gian, mà lại còn lạm vào tiền bạc của một người quen biết với anh Mohammed như ông.”
“Nhưng mà…”
“Tôi là người mắc nợ ông, vì việc của tôi mà ông phải làm những chuyện vất vả, nên nếu ông không nhận cho, thì tôi sẽ vô cùng áy náy.”
Sau một hồi đưa qua đẩy lại như thế…
“Thôi được rồi, vậy thì tôi cứ tạm giữ hộ thầy ở đây.” Nói đoạn, Arun Rashid đút xâu tiền nặng trịch mà Không Hải đưa cho vào bọc áo.
Vậy là đã xong phần việc chính của ngày hôm nay.
Sau đó, bọn Không Hải còn tán gẫu thêm một lúc nữa với sự góp chuyện của Mohammed rồi mới rời nhà Arun Rashid.
“Trời ơi, cậu nói khéo quá Không Hải ạ. Làm sao mà có thể nghĩ ra được câu chuyện bị tấn công ở mộ Dương quý phi như thế chứ…”
Dật Thế nói với Không Hải sau khi đã đi khá xa khỏi nhà Arun Rashid.
“Đã thế lại làm như thể vụ việc có nhiều uẩn khúc lắm, khiến cho bất cứ kẻ nào cũng nhận thấy cơ hội kiếm chác trong chuyện này…”
“Ừm…” Không Hải gật đầu rồi nhìn sang Mohammed đang đi bên cạnh: “Tôi làm như vậy có thất thố gì không?”
“Không hề. Cậu Không Hải đâu có nói dối, vả lại ông ta mới chính là kẻ đòi tiền cơ mà…”
“Nhưng tôi vẫn thấy hơi áy náy.” Không Hải nói.
“Tiếp theo cậu định tính sao hả Không Hải?” Dật Thế hỏi.
“Tính sao là sao?”
“Ta cứ ngồi đợi tin của Arun Rashid hả?”
“Đợi thì vẫn đợi, nhưng không thể há miệng chờ sung.”
“Thế phải làm sao.”
“Tớ đã đi sẵn một nước cờ rồi.”
“Nước cờ gì?”
“Cậu sẽ sớm biết thôi.”
Không Hải đáp ngắn gọn, rồi ngẩng lên nhìn trời xanh Trường An.
❖ 3 ❖Không Hải và Dật Thế đang ngồi đối ẩm.
Lâu rồi họ mới tới Hồ Ngọc Lâu.
Người hầu rượu cho Không Hải và Dật Thế là Ngọc Liên.
Ba người ngồi quây quanh lô và uống Hồ tửu, tức rượu bồ đào, bằng chén lưu li.
“Không Hải nay, vẫn có một chuyện mà tớ không hiểu….” Dật Thế cất lời sau khi uống cạn chén rượu.
“Cậu không hiểu chuyện gì?”
“Về cái đạo quán ở Bình Khang Phường ấy. Chu cũng làm những việc giống như một đạo sĩ bình thường có phải không nào?”
“Ừ.”
“Nhưng qua lời kể thì Chu không phải là người Ba Tư có phải không nào?”
“Có vẻ là như vậy.”
“Và Arun Rashid thường xuyên qua lại đó là vì có nhiều chuyện muốn nhờ cậy Karapan có phải không nào?”
“Chắc là như vậy.”
“Nhưng Chu không phải Karapan có phải không nào?”
“Hẳn là không phải rồi.”
“Tức là có một Karapan thật điều khiển Chu từ phía sau?”
“Ừm.” Không Hải gật đầu.
“Tại sao hắn phải làm như vậy?”
“Có lẽ vì nếu ra mặt thì sẽ làm khó cho những vị khách như Arun Rashid. Về phần Arun Rashid, bề ngoài nói là đến chỗ đạo sĩ để xin một quẻ cát hung trong công việc làm ăn thì sẽ chẳng cần phải bận tâm tới những ánh mắt soi mói xung quanh. Còn về phần mình, Karapan hẳn cũng không muốn gây sự chú ý.”
“Hiểu rồi.”
“Chuyện cậu không hiểu là chuyện ấy hả?”
“Không.” Dật Thế lắc đầu. “Chuyện ấy thì tớ có thể hình dung ra được. Chuyện mà tớ không hiểu là chuyện khác cơ.”
“Chuyện gì?”
“Tức là, nếu giả sử tất cả mọi chuyện lần này đều do Karapan đó gây ra…”
“Chuyện lần này là chuyện nào?”
“Thì chuyện con mèo ở nhà Lưu Vân Tiêu và chuyện tượng dõng chui ra từ cánh đồng bông của Từ Văn Cường ấy.”
“Thế thì sao?”
“Thì chẳng phải hơi bất hợp lý hay sao?”
“Ở chỗ nào?”
“Ở chỗ tại sao lại đưa ra lời tiên đoán.”
“Tiên đoán?”
“Tiên đoán rằng Đức Tông hoàng đế sẽ chết, rồi kế đến Thuận Tông hoàng đế ấy.”
“Ừm.”
“Nếu chú có thể giết được người, thì cứ thế mà xuống tay đâu cần phải mượn lời con mèo hay tượng dõng làm gì? Như vậy chắc ăn hơn. Tớ thì chỉ nghĩ, mục đích chính của tay Karapan này là để gây chú ý thôi, chứ không phải nhằm đe dọa Hoàng đế.”
“Ồ.” Âm sắc trong giọng nói của Không Hải thay đổi.
“Nếu cho rằng tài năng trong chú thuật cũng giống như tài năng trong văn chương thì tay Karapan đó chẳng qua chỉ muốn khoe tài của mình thôi, đúng không nào? Nói thật với cậu nhé Không Hải, nếu biết chẳng ai đọc văn mình thì tớ cóc thèm động vào bút. Tớ viết chữ là bởi vì nghĩ rằng có ai đó sẽ xem, và biết đâu sẽ khen: Trời ạ, quả không hổ danh là Quất Dật Thế! Chú thuật cũng thế chứ còn gì nữa. Vì vậy tớ tin rằng vụ việc lần này cũng trong cùng một cái mạch ấy. Chỉ có điều, tay Karapan ở Bình Khang Phường lại lấy gã đạo sĩ người Hán là Chu Minh Đức làm bình phong để tránh sự chú ý. Nếu giả sử tất cả mọi chuyện lần này đều bắt nguồn từ một kẻ, thì tại sao kẻ ấy vừa muốn gây chú ý lại vừa muốn tránh gây chú ý mới được chứ?”
Dật Thế nói hết một mạch rồi mới đưa mắt nhìn sang Không Hải.
Không Hải im lặng.
“Cậu thấy sao nào, Không Hải? Đấy là chỗ mà tớ vẫn không hiểu nổi.”
Dật Thế nhòm vào mặt Không Hải.
Vừa nhìn vào mặt Không Hải, Dật Thế liền rụt người lại vì kinh ngạc.
Một vẻ vui sướng đang hiện dần lên trên gương mặt Không Hải.
“Cậu sao thế Không Hải?”
Đáp lại lời Dật Thế, Không Hải hét váng lên: “Tài tình quá, Dật Thế!”
“Đúng vậy, Dật Thế ạ. Đó là điểm mà chính tớ cũng không hiểu trong vụ việc lần này. Tại sao lại phải cố tình tung ra lời tiên đoán? Nhờ cậu mà cuối cùng tớ mới nhận ra.”
“Nhận ra cái gì?”
“À không, nói đúng hơn thì cậu đã làm cho điều nghi vẫn trong tớ trở nên thật rõ ràng.”
“Nghi vấn nào?”
“Thì cậu chẳng vừa nói đến là gì, Dật Thế.”
“Tớ nói gì?”
“Cậu nói rằng, tại sao lại phải tạo ra những vuệc gây chú ý như thế để làm gì?”
“Nhưng như thế thì sao?”
“Thì nghĩa là cậu thật tài tình, Dật Thế ạ.”
Không Hải nhoẻn một nụ cười sung sướng. Nhưng Dật Thế vẫn không hiểu tại sao Không Hải lại sung sướng đến thế.
“Không Hải à, cậu tỏ ra vui sướng vì tớ nhận ra được điều mà cậu không nhận ra khiến tớ rất vui, nhưng mà tớ không hiểu.”
“Tớ cũng không hiểu Dật Thế ạ. Nhưng bây giờ thì tớ đã hiểu ra rằng cần phải suy nghĩ như thế nào.”
“Cậu nói thế là sao?”
“Tức là, Dật Thế ạ, ta đã giải quyết xong câu hỏi: tại sao chúng lại mượn con mèo và tượng dõng để tung ra lời tiên đoán, và giờ thì chỉ cần suy nghĩ xem: tại sao chúng lại làm những việc để gây chú ý ấy nữa thôi.”
“Như thế là được à?”
“Như thế là được.”
“Mặc dù cậu nói được, nhưng tớ vẫn chưa hiểu.”
Dật Thế chưa hết bối rối trước mặt Không Hải.
“À mà nói ra mới nhớ, tớ vẫn còn một việc nữa không hiểu.”
“Việc gì thế?”
“Việc ngày hôm nay. Cậu bảo đã đi sẵn một nước cờ phải không nào?”
“Phải.”
“Đấy là nước cờ gì thế?”
Dật Thế vừa nói đến đó thì ngoài cửa có tiếng người.
“Huynh Không Hải đã đến rồi ạ?” Giọng một cô gái.
“Ô kìa…” Ngọc Liên thốt lên vì đó là giọng một cô gái quen.
Cửa mở ra, người bước vào là một cô gái trẻ.
“Em Mẫu Đơn…” Ngọc Liên nói.
Đó là Mẫu Đơn.
“Lâu quá mới gặp các huynh…” Mẫu Đơn chào xong liền nhìn Không Hải nói: “Huynh Không Hải có khách đấy.”
“Khách?”
“Vâng. Một người to lớn. Anh ta cứ nằng nặc đòi vào đây nên em mới phải chạy lên báo cho huynh biết.”
“Tên người to lớn ấy là gì?”
“Anh ta xưng là Đại Hầu…”
Nghe thấy thế, Không Hải liền quay sang Dật Thế bảo: “Dật Thế. Xem ra nước cờ đã có kết quả rồi.”
EFF_EFF
❖ 4 ❖Đại Hầu bước vào phòng khiến những tấm ván nghiến vào nhau ken két. Mẫu Đơn là người dẫn lên, so với Đại Hầu đang đứng đằng sau thì trọng lượng cơ thể chắc chỉ bằng một nửa. Thân hình vốn đã mảnh mai của Mẫu Đơn nom lại càng mảnh mai hơn.
“Ôi chà chà hú vía thầy Không Hải ạ, tôi lạnh toát cả người lúc nghe tiếng mộ cổ bắt đầu gióng lên. May mắn quá hắn lại đi về phía Bình Khang Phường nơi có Hồ Ngọc Lâu này.”
Đại Hầu vừa nói vừa ngồi xếp bằng trên sàn.
Mộ cổ là tiếng trống điểm canh chiều. Mộ cổ bắt đầu được gióng lên lúc mặt trời sắp lặn, sau tám trăm hồi trống thì các cửa phường sẽ đóng lại. Mỗi phường đều có bốn cửa ở các mặt Đông, Tây, Nam, Bắc. Một khi các cửa này đóng lại vào ban đêm thì sẽ nội bất xuất, ngoại bất nhập.
Sách sử ghi rằng, để đánh hết tám trăm hồi trống sẽ mất từ ba đến bốn khắc, tức khoảng một tiếng đồng hồ. Đối với những người phải có việc sang phường khác, thì khoảng thời gian này đủ để cho họ quay về nhà mình. Khi tiếng mộ cổ dứt hẳn, người ta không được phép ra ngoài phố lớn, nhưng có thể tự do đi lại nội trong một phường.
Tuy nhiên, giả sử một người đến chơi ở một kỹ lâu khác phường, khi nghe thấy tiếng mộ cổ cuối cùng tất là không kịp về nhà, lúc ấy thì chỉ còn cách ở lại kỹ lâu cho tới sáng hôm sau.
Lúc này, Không Hải và Dật Thế đang ở trong tình huống ấy. Diên Khang Phường nơi có Tây Minh Tự nằm ở phía Tây thành Trường An.
Lúc mộ cổ bắt đầu gióng lên, Dật Thế đã hỏi Không Hải: “Không Hải này, có sao không?”
Với thân phận của Dật Thế, dù thế nào thì rồi cậu ta cũng sẽ phải tới Vụ Bản Phường, phường này nằm giáp với phía Tây của Bình Khang Phường. Bình Khang Phường có Hoa Liễu Nhai thì Vụ Bản Phường có Quốc Tử Giám, tức là tương đương với trường đại học quốc gia ngày nay vậy.
Lạ một nỗi là ở Trường An, nằm tiếp giáp với khu phố quan lại và khu phố thư sinh lại là một khu phố ăn chơi. Dật Thế sẽ phải tới khu phố thư sinh, nơi có Quốc Tử Giám để học Nho giáo, nhưng vì chưa xong các thủ tục nên hiện giờ vẫn đang tá túc ở chỗ Không Hải.
Bản thân Không Hải cũng như vậy, mục đích cuối cùng là phải đến Thanh Long Tự, bản sơn của Mật giáo để học Mật. Thành thử đến một lúc nào đó, có thể cậu sẽ phải rời Tây Minh Tự để chuyển đến Thanh Long Tự.
Tuy nhiên…
Những kẻ mang danh Khiển Đường sứ sang đây để học văn hóa nhà Đường sẽ phải mất từ hai mươi đến ba mươi năm cho nhiệm vụ này. Hòa thượng Vĩnh Trung, người tới Tây Minh Tự trước Không Hải đã ở Trường An tròn ba mươi năm.
Thời gian hẵng còn xông xênh.
Cứ thong thả mở rộng kiến văn về thành Trường An cái đã, rồi thì vào Quốc Tử Giám cũng chưa muộn… Dật Thế từng có những lúc nghĩ như vậy. Chắc chắn là vào thời gian đầu, Dật Thế đã tin rằng Không Hải cũng có cùng suy nghĩ với mình.
Nhưng Không Hải có suy nghĩ khác với Dật Thế.
Không thể để mất đến hai mươi năm…
Không Hải rắp tâm đánh cắp Mật trong khoảng thời gian ngắn nhất có thể.
Khi lần đầu tiên biết điều ấy, Dật Thế đã tự hỏi: “Cậu ta bị làm sao thế nhỉ?”
Nhưng đến gần đây thì Dật Thế đã quen dần với ý nghĩ: “Cậu ta là thế mà.”
Vì Không Hải là một người đặc biệt…
Do không phải là tăng lữ chính thức ở Tây Minh Tự, Không Hải không bị buộc phải tham gia cần hành hay các khóa lễ vào mỗi buổi sáng và buổi chiều của nhà chùa.
Mặc dầu vậy, Dật Thế vẫn tỏ ra lo lắng, nên mới bất giác bật ra câu hỏi: Có sao không?
“Chẳng sao cả.”
Câu trả lời của Không Hải ráo hoảnh tới mức khiến Dật Thế chưng hửng. Nhưng nhờ vậy mà chính Dật Thế cũng thấy vững tâm khi quyết định ở lại đây đêm nay.
Đại Hầu đến đúng vào lúc Ngọc Liên vừa thắp đèn lên và ngồi xuống bắt đầu chuyện trò với Không Hải.
“Thế rồi sao?” Không Hải hỏi.
“Chà, quả đúng như lời thầy Không Hải. Sau khi hai thầy về rồi, tôi vẫn đứng canh chừng trước cửa nhà Arun Rashid thêm một lát, thế là chẳng phải đợi lâu, tôi nhìn thấy Arun Rashid ra khỏi nhà…”
“Ồ.” Người thốt lên là Dật Thế.
“Và nhé, tôi lén bám theo hắn đúng như thầy Không Hải yêu cầu, thì thấy hắn đi vào một ngôi nhà ở rìa Đông của Bình Khang Phường. Theo thầy thì đó là nhà của ai?”
“Chà…” Không Hải lắc đầu.
“Trời ạ, đấy là nhà của một phụ nữ được Vương Thúc Văn tiên sinh bao nuôi, tên là Lý Hương Lan.”
“Anh bảo sao!?” Người buột miệng kêu ré lên là Dật Thế.
“Ấy đấy. Tôi đoán thể nào chủ nhân ngôi nhà cũng hay mua rau mua cá rồi mấy thứ lặt vặt khác ở mấy hàng quán xung quanh, thế là trên đường về tôi liền rẽ vào hỏi han, thì mới biết được tên của người phụ nữ sống trong đó cũng như việc cô ta được bao nuôi đấy chứ. Tất nhiên là tôi cũng phải tiêu mất một ít tiền…”
“Hay thật…” Không Hải lẩm bẩm, đôi mắt ánh lên những tia sáng đầy tò mò.
“Vì thầy Không Hải bảo tôi phải theo dõi xem Arun Rashid hoặc sai nhân của hắn đi đến đâu nên tôi bèn đợi trước cửa ngôi nhà ấy, một lát sau tôi thấy Arun Rashid đi ra. Không phải một mình mà với một người nữa.”
“Ồ…”
“Kẻ đi cùng là một người Hán để râu, vẻ mặt nghèo khổ. Và người đàn ông đó nghe nói chính là cái gã Chu Minh Đức tiên sinh ấy…”
“Làm sao anh biết đó là Chu Minh Đức?”
“Vì tôi bám theo và nghe được câu chuyện của hai kẻ đó.”
Đại Hầu kể rằng sau khi bám theo một đoạn nữa thì thấy hai người đi vào một quán rượu.
“Quán đó bán loại rượu rẻ tiền, lại còn có cả gái nữa. Tôi cũng làm như không và đi vào quán, rồi ngồi xuống một chỗ gần đó để nghe ngóng câu chuyện của bọn chúng. Nhưng mà phải nói cái gã Arun Rashid ấy bủn xỉn thật. Tiền thì rủng rỉnh mà lại dẫn Chu tiên sinh vào một quán rượu rẻ tiền như thế.”
“Ở đó bọn họ nói những chuyện gì?” Dật Thế nhoài người ra hỏi.
“Nhiều chuyện lắm. Đến lúc ấy tôi mới biết Lý Hương Lan là người được Vương tiên sinh bao nuôi.”
Đại Hầu uống một hơi cạn bình nước mà Mẫu Đơn mang đến, rồi lấy cánh tay lực lưỡng chùi miệng và bắt đầu kể về cuộc nói chuyện giữa Arun Rashid với Chu Minh Đức.
“Thoạt tiên bọn chúng còn thì thà thì thụt, nhưng chẳng mấy chốc sau khi rượu đã ngấm, giọng chúng bắt đầu vống lên, thành thử chẳng mấy khó khăn để nghe được câu chuyện của chúng…”
❖ 5 ❖“Chu tiên sinh…”
Arun Rashid vừa rót rượu vào chén cho Chu Minh Đức vừa cất tiếng.
Quán rượu đầy ắp tiếng cười khả ố của cánh đàn ông và giọng nói lả lơi của các cô gái, nhưng riêng hai người bọn họ không gọi gái, mà chỉ ghé sát mặt nhau thì thầm. Có lẽ chính những chỗ như thế này lại phù hợp để nói những chuyện bí mật.
Nhưng câu chuyện của bọn họ lại đang lọt vào tai Đại Hầu.
“Ông thật sự không biết tông sư Druj đi đâu à?”
Chu Minh Đức gật đầu trước câu hỏi của Arun Rashid.
“Ta không biết.”
Rồi đưa chén rượu vừa được rót đầy lên miệng.
“Không biết chừng ta có thể kiếm bẫm trong vụ này đấy.”
“Lại là chuyện cái tên người Oa ấy hả?”
“Phải.”
“Chuyện về tên người Oa ấy thì ta cũng được nghe tông sư Druj nói đến rồi. Hình như hắn đang gây khó dễ cho công việc của tông sư.”
“Ồ, vậy sao.”
“Hình như có một lần tông sư trả tiền thuê người để dọa hắn nhưng không thành.”
“Hắn cũng kể rằng bị kẻ nào đó tấn công lúc tới viếng mộ Dương quý phi ở Mã Ngôi Dịch…”
“Ừm.”
“Nói cách khác thì những kẻ đó là do tông sư Druj thuê phải không?”
“Ờ, đúng vậy.”
“Nhưng tại sao tông sư Druj lại thuê người tấn công tay người Oa đó?”
Mắt Arun Rashid lóe lên ranh mãnh.
“Ta làm sao mà biết được.”
“Việc tông sư Druj ẩn mình liệu có liên quan tới chuyện đó không?”
“Thì đã bảo ta không biết chuyện đó mà…”
Vừa nói, Chu Minh Đức vừa nhìn vào mặt Arun Rashid: “Ngươi đang âm mưu điều gì phải không?”
“Nào đã có mưu mô gì, chỉ là đang tính thôi.”
“Tính chuyện gì?”
“Thì chuyện kiếm chác.”
“Ồ.”
“Nếu biết cách thì có thể kiếm được kha khá từ cái tay người Oa đó. Kiểu gì mà hắn chả phải mang sang số tiền đủ để sống ở Đường hai mươi năm.”
“Ý định của ngươi không chỉ dừng ở đó, phải không?”
“Ông nói gì thế?”
“Ngươi còn định bòn tiền của cả tông sư Druj nữa, không phải vậy sao?”
Arun Rashid nhếch mép trước câu hỏi của Chu Minh Đức và cất tiếng cười trầm đục thay cho câu trả lời.
“Ngươi cho ta xin một chân được chứ?”
Chu Minh Đức hạ thấp giọng nói.
“Nhưng mà Chu tiên sinh ạ, nếu không biết tông sư Druj ở đâu thì…”
“Đồ ngốc. Ta nói là không biết tông sư ở đâu, nhưng không có nghĩa là không có cách để liên lạc…”
“Cách gì vậy?”
“Nếu nói cho ngươi biết thì ta mất phần à.”
“Vậy phải làm thế nào?”
“Được rồi, đợi đã. Ta sẽ tìm cách để gặp được tông sư. Khi nào chuẩn bị xong ta sẽ báo cho ngươi.”
“Khoảng bao lâu?”
“Nhanh thì trong hôm nay hoặc ngày mai.”
“Nếu lâu hơn?”
“Không biết được…”
Khóe môi Chu Minh Đức nở một nụ cười chẳng lấy gì làm cao sang.
❖ 6 ❖“Tạm thời thì đó là phần quan trọng nhất trong câu chuyện…” Đại Hầu nói.
Sau đó bọn họ còn chuyện trò thêm một lúc rồi mới rời quán. Bọn họ chia tay nhau trước cửa quán.
“Ban đầu tôi phân vân không biết bám theo ai, nhưng nghĩ đằng nào thì Arun Rashid cũng về nhà, thế là liền bám theo Chu tiên sinh.”
Chu Minh Đức không quay về nhà Lý Hương Lan, không hiểu có phải vì biết đang bị Đại Hầu bám theo hay không, mà đi về hướng ngược lại.
Đúng vào lúc xế chiều, tiếng mộ cổ đầu tiên vang lên. Trước khi đếm đến tiếng thứ một trăm thì Chu Minh Đức dừng lại. Đó là một ngôi miếu Khổng Tử cũ, nhỏ, đã sập mất một nửa, ở rìa Đông của Bình Khang Phường.
Bên cạnh đó là một cái tháp đá bị sụp, đá nằm lăn lóc quanh ngôi miếu. Chu Minh Đức đứng lên trên một tảng đá. Sau khi đảo mắt nhìn quanh, Chu Minh Đức lấy trong bọc áo ra một miếng vải trắng.
Chu Minh Đức với tay buộc miếng vải trắng đó vào mái hiên của ngôi miếu. Hành động của Chu Minh Đức chỉ có vậy. Sau đó Chu Minh Đức xuống khỏi tảng đá và quay trở lại nhà Lý Hương Lan như không có chuyện gì xảy ra.
Sau khi chắc chắn rằng Chu Minh Đức đã vào trong ngôi nhà đó, Đại Hầu liền đi tới Hồ Ngọc Lâu.
“Một miếng vải trắng hả…” Dật Thế lẩm bẩm, mặt ra chiều tư lự.
“Chắc là một ám hiệu nào đó.” Không Hải nói.
“Ám hiệu?”
“Hẳn là Chu tiên sinh làm thế để liên lạc với tông sư Druj.”
“Ừ nhỉ.”
“Đằng nào thì Arun Rashid cũng sẽ thông báo cho chúng ta biết kết quả, nên cứ bình tĩnh mà chờ đợi.”
“Không làm gì cả sao?”
“Sao lại thế được, ở Trường An này mà không làm gì cả thì thật phí phạm.”
“Cậu định làm gì?”
“Thôi thì lại tập trung học tiếng Phạn vậy…”
“…”
“Thế cũng là hay Dật Thế ạ. Cậu sẽ có thời gian để đi tìm thầy giỏi Nho…”
Không Hải nháy mắt cười với Dật Thế.
“Thầy Không Hải, sau đây tôi sẽ canh chừng Chu tiên sinh hay miếng vải trắng?”
“Không cần đâu, thỉnh thoảng đảo qua xem xét tình hình là được rồi. Nếu cứ bám theo canh chừng thì có thể đối phương sẽ phát hiện ra và không xuất hiện nữa…”
Rồi Không Hải quay sang Ngọc Liên và Mẫu Đơn, nói: “Các em cho ta xin một chén nữa được chứ?”