Chương XXI Tông sư Druj
1
Chó sủa.
Tiếng sủa xa xa giống như tiếng tru của lũ chó vọng lên trời cao, mắc vào quầng mây vừa che mất mặt trăng và cứ ở mãi trên đó.
Đêm khuya…
Xung quanh không còn ai thức.
Chỉ có tiếng gió rì rào trên những cành hòe.
Đó là một đạo quán có mái hiên khá dốc.
Arun Rashid và Chu Minh Đức đang ngồi trên bậc tam cấp bằng đá dưới mái hiên. Đạo quán nằm ở rìa Tây của Lan Lăng Phường, ngay bên kia tường thành là phố Chu Tước.
“Tông sư bảo chờ ở đây thật à?”
Giọng nói của Arun Rashid như có vẻ sợ sệt.
“Ừ.” Chu Minh Đức đáp.
Tối hôm kia, vì khó ngủ, Chu Minh Đức tỉnh dậy vào lúc nửa đêm. Cảm thấy ngực nặng trịch, Chu Minh Đức mở mắt nhìn lên thì thấy con mèo đen đang ngồi trên tấm chăn đắp qua ngực.
Đôi mắt có màu xanh lân quang đang nhìn xuống Chu Minh Đức.
“Ngươi gọi ta hả?” Nó hỏi bằng một giọng khà khàn.
“Vâ…vâng ạ.”
Chu Minh Đức run lẩy bẩy, gật đầu.
“Có việc gì?”
“Ngài còn nhớ Arun Rashid, người bán thảm chứ ạ?”
“Ta nhớ.”
“Hắn bảo muốn gặp ngài.”
“Hắn lại muốn giết ai đó?”
“Hình như không phải vậy ạ.”
“Thế thì là gì?”
“Tôi cũng không biết rõ, nhưng nghe đâu có một nhà sư người Oa tìm đến chỗ hắn hỏi có biết tung tích của tông sư Druj ở đâu không. Hắn muốn xin gặp ngài để nói về chuyện đó…”
Sau khi Chu Minh Đức nói xong, con mèo vẫn im lặng và nhìn sâu vào trong mắt Chu Minh Đức như để dò xét chân ý.
Rồi con mèo nói: “Ta hiểu rồi…”
“Đêm ngày kia ta có thời gian. Nếu đồng ý, hãy thắt một miếng vải vàng ở chỗ cũ…”
Con mèo nói rồi nhắc tới một địa điểm ở Lan Lăng Phường.
“Ôi trời ạ, bị con mèo đó nhìn chằm chằm thật là đáng sợ.” Chu Minh Đức nói với Arun Rashid.
Đúng lúc đó, lại có tiếng chó sủa lên trời.
Một con cất tiếng sủa thế là những con khác liền đua nhau sủa theo. Tiếng lũ chó tựa như đang đuổi theo một con thú mang điềm gở đang ẩn mình trong bóng tối và lướt đi trên phố.
“Mãi mà chưa thấy đến nhỉ.” Arun Rashid sốt ruột nói.
“Tông sư Druj hẹn vào đúng nửa đêm. Vẫn còn thời gian.”
“Hình như Chu tiên sinh đang sợ?”
“Ngươi nói đúng. Ta đề nghị ngươi cho xin một chân nếu có thể kiếm chác được từ vụ này, nhưng phải đánh lừa cả tông sư Druj thì…”
“Nhưng ta đâu có đánh lừa, mà chỉ giúp đỡ tông sư thôi. Ta giúp đỡ và nhận sự trả ơn.”
“Dù sao thì cũng…” Chu Minh Đức có vẻ không còn hăng hái.
“Ông chớ lo.”
“Càng lúc ta càng thấy không còn hào hứng.”
“Thật ra, tôi có biết một vài bí mật của tông sư Druj.”
“Bí mật của tông sư?”
“Phải.”
“Ngươi biết bí mật gì?”
“Chẳng hạn như, có tin đồn về việc cô em ở ngôi nhà mà Chu tiên sinh đang nương mình là do Vương Thúc Văn tiên sinh bao bọc, phải không nào?”
“Nếu là hàng xóm tinh ý một chút thì ai mà chẳng nhận ra điều ấy.”
“Vậy tại sao Chu tiên sinh lại có thể tá túc ở nhà người đàn bà của Vương tiên sinh?”
“…”
“Thấy chưa, Chu tiên sinh tắc tị chưa nào.”
“Ai bảo ta tắc tị.”
“Thế tại sao Chu tiên sinh lại ở trong ngôi nhà đó?”
Bị dồn hỏi, Chu Minh Đức ấp úng.
“Vì tông sư Druj bảo ta hãy náu mình ở đó ít lâu. Bởi chỗ đó lúc này là an toàn nhất. Rồi khi nào có việc tông sư sẽ lại giao cho ta.”
“Thế tôi mới hỏi tại sao không phải đâu khác mà lại là nhà người đàn bà của Vương tiên sinh.”
“T… ta không biết.”
“Nhưng ông đoán được đúng không?”
“…”
“Để tôi nói hộ ông nhé. Vì tông sư Druj chính là người quen của Vương Thúc Văn tiên sinh. Chẳng phải tông sư và Vương tiên sinh đang bắt tay nhau làm gì đó hay sao?”
“…”
“Ông cũng biết chuyện dạo gần đây trên phố Chu Tước có xuất hiện yêu dõng chứ?”
“Ừ… ừm.”
“Có vẻ chính đám yêu dõng ấy đã dựng cáo thị ở khắp nơi trên phố Chu Tước?”
Dưới ánh đèn đêm, mặt Chu Minh Đức dần biến sắc.
“Những tấm cáo thị viết: ‘Đức Tông băng, kế đến là Lý Tụng’ ấy mà…”
“…”
“Có một lần đến nhà Chu tiên sinh, mà lần nào ấy nhỉ, tôi nhìn thấy một bức tượng dõng rất to ở góc trong cùng, chẳng biết có phải cùng loại với đám tượng dõng đang gây náo loạn trên phố Chu Tước hay không.”
Có vẻ như Arun Rashid đang dò xét sắc mặt Chu Minh Đức trong bóng tối.
“Thôi đủ rồi…” Giọng Chu Minh Đức cứng đờ.
Arun Rashid nở một nụ cười.
“Chẳng phải tông sư Druj đang cùng Vương Thúc Văn tiên sinh mưu tính điều gì đó hay sao?”
Yết hầu Chu Minh Đức chạy lên chạy xuống liên hồi. Có vẻ như ông ta đang cố nuốt nước bọt, nhưng cổ họng khô khốc và chẳng có chút nước bọt nào.
“Xem ta tôi đã nói trúng tim đen…”
“Ng… ngươi dựa vào đâu mà dám nói vậy.”
“Ồ không, tôi chỉ phỏng đoán thế thôi. Khi tôi tự hỏi, tại sao Chu tiên sinh lại nương mình ở nhà người đàn bà của Vương tiên sinh, thì tự nhiên sẽ suy luận ra mà thôi…”
“Nghe này, chính ta đây cũng còn không hiểu rõ những chuyện như thế. Và ta cũng không muốn biết…”
“Thế nhưng ông đã từng phỏng đoán về mối quan hệ giữa Vương Thúc Văn và tông sư Druj…”
“Ta không biết.”
Arun Rashid khẽ cười thành tiếng. Một giọng cười rùng rợn.
“Thôi hỏng rồi. Ta đã thật sự sai lầm khi chợt nảy lòng tham trước lời dụ dỗ của ngươi…”
“Xem kìa, ông đang hối hận đấy ư?”
“Phải. Ta đã thật sai lầm khi đến đây. Bây giờ vẫn chưa muộng. Ta sẽ về trước khi tông sư Druj tới…”
“Sao lại nói những lời hèn nhát thế…”
“…”
“Ông đừng lo. Chẳng phải chúng ta đến đây là để báo cho tông sư Druj biết về tên nhà sư người Oa đang chạy theo đánh hơi tông sư ở khắp nơi đấy hay sao? Tôi cũng không có ý định vịn vào việc của Vương Thúc Văn và mấy bức tượng dõng để vòi vĩnh gì tông sư Druj đâu.”
“Đừng nói nữa!” Chu Minh Đức giơ hai tay lên rồi vùi mặt vào ống tay áo.
“Ngươi đến đây đêm nay là để đong đếm xem bán tông sư Druj cho tên nhà sư thì được giá hơn hay về phe với tông sư Druj thì có lợi hơn, phải không?” Chu Minh Đức nói trong lúc vẫn vùi mặt vào tay áo.
“Ông nói toạc ra như thế thật làm tôi khó xử.”
“À mà cái ý nghĩ nảy ra trong đầu ngươi lúc nãy, ngươi đã kể với ai chưa?”
“Ý nghĩ nảy ra trong đầu nào?”
“Chẳng phải ngươi bảo rằng, Vương Thúc Văn và tông sư Druj đang mưu tính điều gì đó hay sao?”
Giọng Chu Minh Đức dường như hơi khác, hay là do thần hồn nát thần tính?
Thôi chết… Arun Rashid chột dạ.
“Chuyện đó thì tôi chưa kể với ai.”
“Vậy hả, vậy thì tốt.”
Chu Minh Đức điềm nhiên nói. Sắc điệu khác hẳn so với Chu Minh Đức lúc trước. Giọng nói ấy khàn và đục.
“Chu tiên sinh…”
Đúng lúc Arun Rashid cất tiếng gọi thì đám mây rẽ làm đôi, ánh trăng xanh xao từ trên trời chiếu xiên qua mái hiên.
“Ta hiểu rồi, vậy là ngươi chưa nói với ai…”
Một giọng nói như thể có rất nhiều không khí xì qua kẽ răng.
“Vậy thì tốt rồi.”
Dưới ánh trăng, Chu Minh Đức ngẩng đầu lên khỏi tay áo và nhìn Arun Rashid.
“Á… á!”
Arun Rashid rú lên khi nhìn thấy khuôn mặt ấy. Vì khuôn mặt Chu Minh Đức lúc ngẩng lên chính là khuôn mặt của con mèo đen.
❖ 2 ❖Người phát hiện ra xác chết của Arun Rashid vào sáng ngày hôm sau là một bà lão làm công việc quét dọn ở ngôi đạo quán chẳng khác nào căn nhà bỏ hoang ấy.
Bà lão mang chổi tới đạo quán như thường lệ thì thấy một bóng người đang nằm gục bên thềm. Bà lão chỉ nghĩ, chắc lại là một kẻ say rượu hoặc vô gia cư nào đó, vì đôi khi những kẻ như thế vẫn thường chui vào đạo quán để trú sương đêm, rồi cứ thế đi vào trong, nhưng lần này có cái gì đó rất lạ.
Nếu là đang ngủ thì không ai ngủ ở chỗ đó, mà tư thế nằm ngủ cũng rất bất bình thường. Bà lão lại gần và nhận ra đó là một người ngoại quốc, một người Hồ.
Thế rồi bà lão bỗng rú lên.
Cổ họng người Hồ đó trống hoác như thể đã bị chó hay một loài thú nào đó đớp mất miếng thịt, gân và xương trắng lòi cả ra ngoài. Máu chảy ra từ vết cắn tạo thành một vũng đen lớn trên mặt đất, mùi máu nồng nặc xung quanh.
Người Hồ mở trừng mắt như sắp sửa rơi mất con ngươi, răng nhe ra như thể đã gặp phải thứ gì cực kỳ đáng sợ.
Các chức dịch liền được gọi đến.
Người này chết vì bị chó hoang tấn công và đớp rách cổ họng trong lúc ngủ vạ ngủ vật ở đây? Hay là đã chết trước khi bị chó hoang cắn cổ?
Nhắc đến mới nhờ, đêm qua chó sủa rất nhiều. Không ít người đã nói như vậy.
Vì nạn nhân là người Hồ, nên một vài người nữa lại được gọi đến để khám nghiệm tử thi.
Một trong số đó nói: “Chẳng phải là Arun Rashid, người bán thảm đây sao?”
Vậy là đã xác minh được nhân thân của xác chết.
Người đầu tiên báo tin này cho Không Hải không phải Dật Thế, cũng không phải Đại Hầu, mà là Mohammed.
Buổi trưa sau hôm phát hiện ra xác chết, Mohammed trực tiếp đến Tây Minh Tự báo tin cho Không Hải.
Sau khi ngồi xuống đối diện Không Hải và Dật Thế trong phòng Không Hải, Mohammed liền vào đề luôn.
“Có việc này, chắc là các cậu cũng đã nghe tin rồi, Arun Rashid, người bán thảm, đã chết.”
Hả? Người thốt lên là Dật Thế.
“Anh bảo ông ta đã chết?”
“Phải.”
“Nhưng tại sao?”
“Không ai biết.” Mohammed lặng lẽ lắc đầu. “Ngoại trừ một điều.”
“…”
“Đó là Arun Rashid bị giết.”
❖ 3 ❖“Sự thể đã đến mức này thì không thể không thắc mắc xem Chu Minh Đức tiên sinh hiện giờ đang thế nào.”
Không Hải nói như vậy sau khi đã tiễn Mohammed ra tới cổng và trở lại phòng mình.
“Hay là để tôi đi thám thính cho.”
Đại Hầu nói với lại từ sau lưng Không Hải.
“Vậy thì nhờ anh việc đó.”
“Tôi đi ngay đây.”
Đại Hầu xoay người bước đi, để lại một luồng gió xoáy đằng sau tấm thân hộ pháp.
Nhìn theo bóng Đại Hầu khuất dần ngoài cổng, Dật Thế lẩm bẩm: “Hừm.”
Khóe miệng cậu nở một nụ cười.
“Cậu sao thế?”
“Sao là sao?”
“Hiếm khi nào cậu cười kiểu đó.”
“Tớ vừa cười à…”
“Ờ…”
“Tại sao lại hiếm khi?”
Khuôn mặt Dật Thế đã trở lại vẻ biểu cảm thường lệ, như đang ngậm trái đắng ở trong miệng vậy. Mọi khi, ngay cả lúc cười, Dật Thế vẫn luôn làm vẻ mặt như ăn phải trái đắng. Vì vậy Không Hải mới nói hiếm khi nào Dật Thế có một nụ cười không vị đắng như thế.
“Đừng giận nhé Dật Thế. Tớ chỉ thầm nghĩ, hóa ra cũng có lúc cậu cười kiểu ấy.”
“Nhưng kiểu ấy là kiểu gì mới được chứ?”
“Đừng bắt tớ phải giải thích. Tớ chỉ thấy rất thích vẻ mặt vừa rồi của cậu mà thôi.”
“Nhưng tại sao lại hiếm chứ?” Dật Thế bĩu môi.
“Tớ cũng rất thích vẻ mặt cắm cảu của cậu.” Không Hải vừa cười vừa nói. “Nhưng mà thôi, tớ không nói nữa.”
Nét mặt Dật Thế liền xìu xuống.
“Đôi co với cậu chỉ tổ thiệt thân.”
“Thiệt gì nào?”
“Tớ chả hiểu lắm. Vì chả hiểu lắm nên bị thiệt thôi…”
“Thiệt thật à?”
“Ờ, thiệt thật.”
“Thế lúc nãy là thế nào?”
“Chuyện khiến tớ cười á?”
“Ừ.”
“Chả có gì to tát. Tớ chỉ chợt nảy ra một ý nghĩ lúc nhìn theo Đại Hầu mà thôi.”
“Ý nghĩ gì?”
“Không Hải à, cậu có thấy là cái ông tướng Đại Hầu ấy lúc nào cũng tỏ ra thích chí hết mức mỗi khi được làm việc cho cậu không? Nếu tớ có cười thì cũng là vì ý nghĩ ấy thôi.”
Dật Thế đang nói đến đó thì có tiếng bước chân tất tả vọng vào.
“Thầy Không Hải…” Có tiếng gọi từ đằng sau.
Không Hải và Dật Thế ngoảnh ra thì thấy Đại Hầu, đã tưởng là ra khỏi cổng từ ban nãy rồi mà giờ lại đang đứng đây.
“Có chuyện gì thế?”
“Cũng chẳng phải xảy ra chuyện gì đâu thầy Không Hải. Chỉ là tôi vừa ra khỏi cổng thì bị bắt gặp.”
“Bị bắt gặp? Bị ai bắt gặp?”
“Cái người ở chỗ Liễu tiên sinh lần trước đến đây đón thầy ấy mà…”
“Hàn Dũ…”
“À phải rồi. Tôi gặp ngay lúc ông Hàn Dũ vừa đi xe ngựa đến, thế là bị gọi lại.”
“Ông ấy bảo gì?”
“Cũng không có gì. Ông ấy bảo được Liễu tiên sinh cử đến và muốn mời thầy Không Hải đi ngay cùng nếu được…”
“Ngay bây giờ?”
“Tôi thấy ông ấy nhắn nhủ như vậy.”
Đại Hầu đưa mắt về phía sau.
Không Hải nhìn theo thì thấy một người đàn ông đang đứng dưới cổng Tây Minh Tự và ngóng về phía mình.
“Hàn Dũ…” Dật Thế dừng ánh mắt lại nơi người đàn ông, rồi lẩm bẩm tên ông ta.
Nhận thấy ánh mắt hai người, Hàn Dũ kính cẩn cúi đầu chào.
❖ 4 ❖Không Hải và Dật Thế ngồi đối diện Liễu Tông Nguyên qua một chiếc bàn gỗ.
Vẫn là ngôi nhà của người bạn Liễu Tông Nguyên, nơi mà họ đã gặp nhau lần trước. Cũng giống khi ấy, xe ngựa chạy lòng vòng qua mấy ngã tư rồi mới dừng lại ở ngôi nhà này.
Liễu Tông Nguyên ngồi phía bên kia với vẻ mặt buồn rầu. Má hốc hác, mắt thâm quầng.
Riêng ánh mắt lúc nào cũng như muốn ước lượng sức nặng của người khác là vẫn không thay đổi.
“Có chuyện gì sao thưa tiên sinh?”
Sau màn chào hỏi, người vào chuyện đầu tiên là Không Hải.
Liễu Tông Nguyên gật đầu, rồi trả lời bằng một giọng nặng trĩu: “Đúng vậy...”
“Chuyện gì vậy?”
“Một chuyện vô cùng nghiêm trọng. Nhưng trong cung lại không có ai để tôi trút bầu tâm sự.”
“...”
“Điều mà bọn tôi đang cố gắng làm là cải cách chính sự. Bọn tôi mong một ngày nào đó có thể tạo ra một xã hội không còn lũ hoạn quan hay ngũ phường tiểu nhi khiến người dân vô tội điêu đứng. Bọn tôi tôn Vương Thúc Văn tiên sinh lên chính là vì điều đó. Có hàng núi việc cần làm mà bọn tôi vẫn chưa thực hiện nổi một phần trăm. Quá nửa những kẻ trong cung không hài lòng với cuộc cải cách của bọn tôi. Đâu cũng có kẻ thù. Sơ sểnh mà trút bầu tâm sự nhầm người, thì mưu đồ của bọn tôi sẽ tan tành mây khói.”
“Ông đã tâm sự với Vương Thúc Văn tiên sinh chưa?”
“Tôi chưa.” Liễu Tông Nguyên lắc đầu.
“Tại sao?”
“Vì vụ việc khiến tôi lúng túng lần này có liên quan trực tiếp tới Vương tiên sinh.”
Liễu Tông Nguyên trả lời với dáng vẻ như thể đến hít thở cũng thật khó khăn.
“Có thể tôi là một kẻ bất bình thường khi lại đem chuyện này ra tâm sự với một người ngoại quốc như thầy. Nhưng thầy Không Hải ạ, tôi đã được chứng kiến việc thầy cứu các thương nhân khỏi tay bọn ngũ phường tiểu nhi. Tôi đã tận mắt nhìn thấy năng lực kỳ lạ của thầy. Và người để tôi có thể trút bầu tâm sự lần này chỉ có một mình thầy mà thôi, thầy Không Hải ạ...”
“Chỉ một mình tôi?”
“Phải. Vì chuyện mà tôi muốn đem ra hỏi ý kiến thầy có liên quan tới Dương quý phi, người mà thầy cũng đang quan tâm.”
“Trước tiên, ông có thể kể qua cho tôi biết sự tình được không?”
“Được. À còn điều này, dù biết nói ra cũng bằng thừa, nhưng xin thầy hãy giữ kín sự việc. Tất nhiên, hàng xóm xung quanh và ngay cả thầy Không Hải có khi cũng biết chuyện rồi cũng nên, chẳng là từ lâu rồi Vương Thúc Văn tiên sinh có bí mật bao bọc và che chở cho một cô gái.”
“Cô gái tên là Lý Hương Lan ở Bình Khang Phường phải không.”
“Ồ. Vậy là thầy đã biết rồi ư?”
Liễu Tông Nguyên thốt lên kinh ngạc.
“Nhưng như thế lại càng dễ nói chuyện. Thật ra thì có một người đàn ông đang ở nhờ nhà cô gái, việc này đã được sự cho phép của Vương Thúc Văn tiên sinh. Tuy có việc trai gái cùng sống chung trong một nhà, nhưng ngoài họ ra vẫn còn có vài người ở nữa, vả chăng Vương tiên sinh cũng đã thuận tình, nên bọn tôi chẳng dám bàn sâu đến chuyện ấy.”
“Vâng.”
“Hiềm nỗi, người đàn ông đó có vẻ như chính là tay đạo sĩ mà thầy Không Hải đang tìm kiếm.”
“Chu Minh Đức, phải vậy không?”
“Thầy làm tôi ngạc nhiên quá. Đúng như vậy. Mà sao thầy biết? À thôi, chuyện đó hẵng để sau, bây giờ hãy nghe chuyện của tôi trước đã...”
Thế rồi Liễu Tông Nguyên bắt đầu kể.
❖ 5 ❖“Này, có thấy cái tráp đựng sách ấy ở đâu không?”
Chu Minh Đức gõ cửa gọi Lý Hương Lan dậy.
“Tráp đựng sách?” Lý Hương Lan vừa dụi mắt vừa châm đèn.
“Phải.” Nói rồi Chu Minh Đức tiến đến.
Ngọn lửa trên đĩa dầu bập bùng soi sáng mặt Chu Minh Đức.
Vừa nhìn thấy khuôn mặt ấy, Lý Hương Lan liền hét toáng lên: “Á...”
Mặt Chu Minh Đức bê bết máu, máu chảy xuống tận ngực, dính cả trên cổ và tay áo.
“Sao hả, có thấy cái tráp đựng sách ấy ở đâu không?”
Mặc dù là kẻ ăn nhờ ở đậu, nhưng Chu Minh Đức hỏi Lý Hương Lan lúc này đã gần như mềm nhũn với giọng điệu như thể ông chủ.
“Tráp đựng sách!?” Lý Hương Lan bỗng nhớ ra.
Mấy hôm trước, lúc Vương Thúc Văn đến chơi có bảo: “Nàng hãy tạm thời giữ hộ ta cái này,” sau đó liền để lại một cái tráp đựng sách.
Đó là một cái tráp khảm trai rất đẹp. Nhưng tại sao Chu Minh Đức lại biết về cái tráp đó?
“N... nếu đúng là cái tráp đó thì...”
Nó đang nằm trong đáy tủ bên bức tường cạnh phòng ngủ. Nhưng trước khi Lý Hương Lan kịp nói ra thì Chu Minh Đức đã tìm thấy nó.
Chu Minh Đức mở tủ, lần lượt lôi các thứ ở trong ra, vẻ hớn hở hiện trên gương mặt bê bết máu khi hắn tìm thấy cái tráp: “Chẳng phải nó ở đây ư?”
Chu Minh Đức mở nắp.
“Ô hay, sao nó lại rỗng không?”
Chẳng có gì bên trong.
“Có phải ngươi...”
Chu Minh Đức cầm cái tráp rỗng trên tay và nhìn xuống Lý Hương Lan với bộ mặt đáng sợ.
“... đã làm gì với thứ ở bên trong này không?”
“T... tôi không biết. Tôi chưa bao giờ xem bên trong đó có gì.” Lý Hương Lan chống hai tay xuống đất, nói.
“Hừ...” Vẻ mặt Chu Minh Đức đăm chiêu suy tính gì đó.
Lát sau, Chu Minh Đức gật gù như đã nghĩ ra điều gì.
“Ai đã mang nó đi rồi hả?” Chu Minh Đức nhìn chòng chọc vào Lý Hương Lan.
Lý Hương Lan tưởng như mình đã chết vì sợ.
“Thôi được rồi, đến nước này thì đành chịu. Nhưng bù lại...”
Nói rồi Chu Minh Đức sấn sổ bước về phía Lý Hương Lan.
“Ta sẽ cưỡng đoạt ngươi.”
Chu Minh Đức tóm lấy cánh tay mảnh dẻ ấy. Khi bộ mặt bê bết máu của Chu Minh Đức sán lại gần, mùi tanh phả vào mặt Lý Hương Lan. Lý Hương Lan sợ hãi tới mức không còn ý chí để mà kêu lên nữa.
Thế rồi Lý Hương Lan bị Chu Minh Đức làm nhục hai lần.
“Khoan khoái quá.”
Chu Minh Đức đứng dậy trong bộ dạng trần truồng, vừa đi quanh nhà vừa đánh thức bọn người ở dậy: “Ê, chúng mày dậy đi, dậy đi!”
Lý Hương Lan thấy Chu Minh Đức sai bọn người ở.
“Mày ra khuân củi để vào trong sân.”
“Mày đem vạc lại đây.”
“Còn mày đi lấy nước.”
Bọn người ở vẫn còn ngái ngủ.
Tuy thấy Chu Minh Đức trong bộ dạng trần truồng, nhưng vì là vị khách đã quen mặt nên bọn chúng bắt đầu đi lấy củi, bỏ vạc ra và mang nước tới theo đúng như yêu cầu.
Do có những lúc phải làm tiệc để thết đãi tới cả trăm người, nên trong nhà lúc nào cũng sẵn vạc lớn.
Bọn người ở đã chất củi ngoài sân, bắc vạc lên và đổ đầy nước theo như mệnh lệnh của Chu Minh Đức.
“Được rồi, châm lửa đi.” Chu Minh Đức nói.
Lửa bốc lên tức thì, những lưỡi lửa màu vàng cam bắt đầu vờn dưới chân vạc.
Lúc này, Lý Hương Lan cũng đã sửa sang lại xống áo và bước ra sân.
Một lát sau...
Có tiếng lục bục, nước bắt đầu sôi. Nước sôi to tới mức chiếc vạc lớn cũng phải rung lắc.
“Thế này chắc là được rồi.” Chu Minh Đức nói. “Sau đây ta sẽ biểu diễn cho các ngươi xem một màn thú vị.”
Nói đoạn, Chu Minh Đức bám tay không vào miệng vạc. Có tiếng xèo và mùi thịt cháy bốc lên.
Cứ như thế, Chu Minh Đức đu mình lên rồi tự quăng mình vào lòng vạc đang sôi sùng sục.
Không ai kịp ngăn lại.
Nếu đứng trong lòng vạc thì nước chỉ ngập đến rốn, nhưng toàn thân Chu Minh Đức đều dầm cả xuống làn nước đang sôi, một lát sau, khuôn mặt bị nấu chín đỏ của Chu Minh Đức trồi lên khỏi mặt nước.
Có lẽ Chu Minh Đức không nhắm mắt, nên hai con ngươi cũng bị nấu chín và chuyển sang màu trắng đục.
“Sướng ra phết đấy.”
Chu Minh Đức lấy hai bàn tay vuốt mặt.
Thế là lớp da liền tướt xuống, để lộ ra những mô mỡ nửa trắng nửa vàng. Ngay sau đó, người Chu Minh Đức chìm hẳn vào trong làn nước nóng, rồi chết.
Vậy là Chu Minh Đức đã chết bằng cách tự mình luộc chín mình.
❖ 6 ❖“Chuyện là thế đấy thầy Không Hải ạ. Tôi được Lý Hương Lan gọi đến vì việc ấy, nên sáng nay vừa tới ngôi nhà đó về.”
Liễu Tông Nguyên nói với vẻ mặt vô cùng khó xử.
“Tại sao cô ấy lại gọi ông?”
“Lý Hương Lan muốn có người để hỏi ý kiến. Có lẽ vì thế mà cô ấy liền nghĩ đến tôi, người có quan hệ gần gũi nhất với Vương Thúc Văn.”
“Và còn vì một nhẽ nữa, ấy là Lý Hương Lan đã bị Chu Minh Đức làm nhục, có phải vậy không?”
“Đúng thế. Hiện giờ, Lý Hương Lan vẫn còn chưa hết kinh hoàng, nên không thể quyết định được là sẽ nói thẳng chuyện đó với Vương Thúc Văn, hay là ém nhẹm đi.”
“Tôi hiểu rồi. Nhưng nếu chỉ là việc đó thôi thì tại sao Liễu tiên sinh lại cho gọi tôi gấp đến vậy? Chẳng phải càng ít người biết việc Lý Hương Lan bị làm nhục thì càng tốt hay sao...”
“Chính thế, thầy Không Hải ạ. Sau đây mới là mục đích chính của cuộc nói chuyện ngày hôm nay. Tôi kể câu chuyện vừa rồi với thầy vì nghĩ sẽ khó mà giấu kín được thầy, nếu xét trên tính chất của câu chuyện tôi sắp kể sau đây.”
“Câu chuyện sắp kể sau đây?”
“Phải, lúc đến nhà Lý Hương Lan, tôi đã vô tình trông thấy một thứ.”
“Thứ gì?”
“Cái tráp đựng sách ở trong câu chuyện ban nãy.”
“Cái tráp đựng sách?”
“Đúng. Vì đó chính là thứ tôi đã dùng để đựng bức văn của ngài Triều Hành.”
“Chà chà...” Ngay đến cả Không Hải cũng không giữ được giọng nói bình thường khi nghe đến đấy.
Liễu Tông Nguyên im lặng.
Trong lúc im lặng, Liễu Tông Nguyên lấy ống áo lau mồ hôi trán.
“Ông bảo rằng đó là chiếc tráp đựng sách mà Vương Thúc Văn tiên sinh gửi Lý Hương Lan giữ hộ phải không?”
“Đúng là tôi đã nói như vậy.”
“Đó chắc chắn là cái tráp đã bị đánh cắp mà Liễu tiên sinh dùng để đựng bức văn của ngài Triều Hành chứ?”
“Không thể sai được. Không chỉ các họa tiết, mà tôi còn nhớ như in từng vết xước nhỏ trên bề mặt cái tráp ấy.”
“Như vậy, người đánh cắp cái tráp ấy là Vương Thúc Văn tiên sinh...”
“Tôi buộc lòng phải nghĩ như vậy. Chính vì thế lúc này tôi đang rất lúng túng. Thầy có cao kiến gì không?”
“Liễu tiên sinh đã nói cho Lý Hương Lan đó là cái tráp bị đánh cắp khỏi nhà tiên sinh hay chưa?”
“Chưa.”
“Nếu vậy thì vẫn còn có cách.” Không Hải nói.