Chương XXX Huyễn pháp Đại Nhật Như Lai
1
Tôn Nhân mở mắt.
Ban đầu, Tôn Nhân không hiểu vì sao mình tỉnh giấc.
Cậu biết rõ mình đang ngủ rất sâu. Không thể tỉnh giấc dễ thế được.
Tiếng gió.
Tiếng sâu bọ.
Tiếng chuột bò.
Tiếng cành lá lay.
Cậu không thể tỉnh giấc vì những thứ như vậy. Chúng không đủ sức để đánh thức cậu.
Tuy nhiên, nếu đó là tiếng lửa cháy, thì dù cho có nhỏ hơn cả tiếng côn trùng, cũng sẽ khiến cậu tỉnh giấc. Vì đó là âm thanh có tính chất khác. Vì đó là âm thanh có thể gây ra một thảm họa lớn.
Nhưng thứ vừa khiến mình tỉnh giấc là gì nhỉ?
Tiếng lửa chăng?
Hay có ai đó giẫm lên những tấm ván ngoài hành lang gây ra tiếng động?
Hay không phải vì tiếng động?
Mà vì một cái bóng nào đó?
Hay chẳng vì nguyên nhân nào cả, mà chỉ là một sự choàng tỉnh đơn thuần giữa đêm khuya?
Chuyện này thường xảy một hoặc hai lần trong năm. Nhưng sau khi tỉnh dậy, nếu nhìn sâu vào lòng mình, cậu sẽ nhận ra ngay. Đó là do gặp ác mộng, hay gió lạnh lùa qua khe, hay có điều gì vướng bận trong lòng. Cậu biết những gợn sóng lăn tăn của ý thức khởi lên bởi những điều ấy đã đánh thức mình.
Nhưng nguyên nhân lần này là gì?
Cậu có một cảm giác kỳ lạ.
“Hừm…”
Cậu dỏng tai.
Dò xét cái bóng.
Nhưng không có một tiếng động hay cái bóng nào.
Tôn Nhân gạt chăn sang bên, nhỏm người dậy. Như mọi khi thì cậu sẽ chẳng thèm quan tâm. Cậu sẽ chẳng bao giờ dậy khỏi giường chỉ vì tỉnh giấc vào giữa đêm. Nhưng lần này cậu làm thế vì thầy Huệ Quả không có ở chùa. Nhỡ có gì xảy ra trong lúc thầy đi vắng, thì sẽ làm hỏng việc của thầy mất.
Thầy Huệ Quả lúc này đang ở trong cung để làm phép hộ trì hoàng đế. Trong chùa cũng rất ít người biết được việc này. Nếu xảy ra chuyện gì, thì cuộc làm phép của thầy sẽ gặp trở ngại.
Cậu đứng dậy.
Để nguyên chân trần.
Đi ra ngoài.
Cậu đi theo hành lang về phía chính điện. Mỗi lần chạm vào những tấm ván lạnh, hơi ấm nơi lòng bàn chân lại mất đi một chút. Hành lang nối giữa các tòa nhà có mái che. Hai bên là các khu vườn. Trăng rót lên mặt đất một thứ ánh sáng màu xanh.
Cậu cầm theo chìa khóa. Tra chìa vào ổ, mở khóa, đẩy cánh cửa nặng trịch và bước vào chính điện.
Nhờ ánh trăng lọt vào qua cửa sổ, cậu có thể lờ mờ nhìn thấy mọi vật bên trong. Ngay chính diện là bức tượng Đại Nhật Như Lai lớn, được thếp vàng. Bức tượng ánh lên một màu vàng óng mờ ảo, lẩn khuất.
“Hình như là từ đây…” Cậu thì thầm.
Đúng là từ đây…
Giọng nói cất lên.
Mà không, cậu có cảm giác đó không phải là giọng nói. Một giọng nói mà không phải giọng nói phát ra trong lòng cậu.
Mình đang độc thoại chăng? Cậu thầm nghĩ.
Sau mấy giây băn khoăn, Tôn Nhân thắp sáng một đĩa đèn. Một ngọn đèn nhỏ. Ánh đèn đỏ khi thắp lên lại càng khiến bóng tối trong chính điện thăm thẳm hơn.
Một lần nữa, Tôn Nhân nhìn khắp gian phòng để tìm kiếm cái bóng.
Chẳng có một ai.
Chẳng có tiếng động nào.
Nếu có cái bóng nào thì chính là Đại Nhật Như Lai với màu vàng óng đang được soi sáng bởi ngọn đèn lờ mờ.
Một sức nặng không thể lay chuyển.
Sừng sững.
Thứ thống trị vũ trụ này.
Đó là cảm giác bao trùm và choáng ngợp gây ra bởi bức tượng Đại Nhật Như Lai.
Nếu gọi đó là cái bóng thì nó đúng là một cái bóng.
Đột nhiên.
“Này, nhà ngươi…” Đôi môi Đại Nhật Như Lai cử động.
❖ 2 ❖Không thể nào.
Tôn Nhân tự nhủ.
Môi Đại Nhật Như Lai không thể cử động được.
Chắc là do mình nhìn nhầm thôi.
Mình trông thấy như thế là do ngọn đèn lung lay.
Giọng nói cũng chỉ là do mình tưởng tượng ra mà thôi.
Như nhìn thấu bụng dạ Tôn Nhân, đôi môi của Như Lai lại cử động.
“Là ta đây…”
Cái gì!?
Quả thật là đôi môi của Đại Nhật Như Lai vừa cử động và phát ra giọng nói: Là ta đây…
Không thể có chuyện như vậy được.
Tôn Nhân tin vào sự tồn tại của Đại Nhật Như Lai. Đó là nhận thức tự nhiên của một môn đồ Mật giáo. Cậu cũng hiểu rằng đó không phải một vị nhân thần.
Cậu hiểu Đại Nhật Như Lai là tên gọi cho cái nguyên lý bao trùm vũ trụ này. Nhưng nhiều khi cậu cũng tự đặt ra rằng nguyên lý ấy có nhân cách và tình cảm, những lúc ấy, cậu thường trò chuyện với Đại Nhật Như Lai như là một thực thể có nhân cách theo một lối rất tự nhiên ở trong lòng.
Chẳng hạn, nếu là Đại Nhật Như Lai, ngài sẽ nghĩ như thế nào về việc này?
Hay, Đại Nhật Như Lai nhìn thấu được mọi sự.
Hay, Đại Nhật Như Lai sẽ không tha thứ cho những chuyện như thế đâu.
Nhưng lối tư duy ấy, xét cho cùng cũng chỉ là để cho tiện bề tư duy mà thôi, chứ cậu chưa bao giờ đi lệch ra khỏi quan điểm: Đại Nhật Như Lai là trí tuệ thuần túy, là pháp.
Hơn nữa, Đại Nhật Như Lai trước mắt cậu chỉ là một vật vô tri. Một hình người được làm từ đồng xanh thếp vàng. Một món đồ kim loại.
Nhưng dù là một món đồ kim loại, nó vẫn là thứ biểu hiện cho Đại Nhật Như Lai, tượng trưng cho Đại Nhật Như Lai. Không phải là một món đồ kim loại đơn thuần. Nó cần thiết để dẫn lối tư duy, cảm xúc đến với nguyên lý đằng sau đó, nên không thể xem thường nó được.
Mặc dầu vậy, Tôn Nhân hiểu rằng không thể có chuyện bức tượng ấy mở miệng để phát ra giọng nói.
Thứ ở trước mặt mình lúc này không phải là Đại Nhật Như Lai.
Nhưng rõ ràng là tai mình đã nghe thấy giọng nói “là ta đây” và mắt mình đã trông thấy môi Đại Nhật Như Lai cử động lúc ấy.
Nhưng, nhưng…
Tôn Nhân tư duy xa hơn nữa.
Đó chỉ là bởi mình tưởng vậy, chứ thật ra mình đâu có nghe thấy giọng nói? Môi của Đại Nhật Như Lai đâu có cử động?
Hoặc tai mình có nghe thấy giọng nói, nhưng môi của Đại Nhật Như Lai thì không hề cử động.
Điều này có vẻ hợp lý.
Nếu vậy thì nghĩa là gì?
Nghĩa là mình đang không bình thường.
Vậy lý do khiến mình không bình thường là gì?
Huyễn thuật!?
Cậu tự nhủ.
Có kẻ nào đó đang dùng huyễn thuật với cậu.
Nếu đúng là thứ huyễn thuật ấy thì cậu biết.
Bản thân cậu cũng sử dụng được một chút huyễn thuật như thế.
Trong các phép tu hành ở chùa, cậu được học cả các cách dùng huyễn thuật.
Cậu có thể sử dụng các loại huyễn thuật giống như của phương sĩ hay đạo sĩ.
Nếu đối phương là một người bình thường, không phải người tu hành, thì cậu có thể khiến người đó trải qua cảm giác đúng như cậu đang trải qua lúc này. Cậu có thể khiến người khác tưởng một con búp bê vô tri biết nói.
Nhưng cậu không thể tin được rằng chính mình lại đang rơi vào huyễn thuật ấy. Người làm được chuyện này với mình, trong hiểu biết của cậu, chỉ có thể là sư phụ Huệ Quả.
Hoặc cùng lắm là Thọ Thủy, hoặc Phụng Minh người Thổ Phồn.
Nhưng cả Thọ Thủy lẫn Phụng Minh đều không ở chùa lúc này. Họ đang ở trong cung cùng với sư phụ Huệ Quả để bảo vệ tính mạng của hoàng đế trước những phép bùa chú đang nhắm vào ngài.
Bây giờ cậu chính là người đang canh giữ Thanh Long Tự.
Vậy thì rốt cuộc là kẻ nào?
Kẻ nào đang dùng huyễn thuật với mình?
Và từ khi nào mình bắt đầu trúng huyễn thuật của hắn?
Trong lúc đang ngủ chăng?
Cậu vừa mới bừng tỉnh ít phút trước vì cảm thấy một cái gì đó thoáng qua rất lạ.
Hay mình bị trúng thuật lúc vừa tỉnh giấc?
Hay là sau khi bước vào gian chính điện này?
Cái bóng dụ mình đi tới chính điện, rồi gọi mình bằng một giọng nửa thực nửa hư: Đúng là từ đây…
Phải chăng mình bị trúng thuật từ lúc đó?
Hay là mình đã bị trúng thuật ngay từ khi đang ngủ?
Nếu có thể đến bên cạnh giường ngủ của một người mà người đó không hề hay biết, thì việc bày huyễn thuật sẽ trở nên rất dễ dàng. Chỉ cần thì thầm vào tai người đó những lời huyễn hoặc.
Nhưng ai là kẻ có thể làm được chuyện đó với mình? Kẻ nào có thể đến bên cạnh mình mà mình không hề hay biết để bày huyễn thuật?
Ngay từ đầu đã nói thầm vào tai đối phương thì không phải là cách của huyễn thuật.
Trước tiên phải chạm nhẹ vào cơ thể.
Hoặc phả một hơi thật khẽ.
Sau đó mới thi triển huyễn thuật theo từng phản ứng của đối phương.
Chẳng hạn, nếu thổi nhẹ vào sau gáy mà thấy đối phương tỏ ra như thể bị lạnh, thì lúc ấy mới bắt đầu cất giọng nói: “Lạnh nhỉ…”
Hoặc: “Gió đấy.”
Đôi khi có thể là: “Mưa đấy.”
Như vậy, sẽ phải quan sát phản ứng của đối phương trong lúc dùng huyễn thuật.
Dùng huyễn thuật để khiến một cô gái trẻ lột bỏ quần áo ngay lập tức không phải chuyện dễ. Bởi vì huyễn thuật nào thì cũng phải dựa vào yếu tố chi phối hành động của cô gái ấy, tức là nếp nghĩ thường nhật. Nếu muốn cô gái ấy lột bỏ quần áo thì đầu tiên phải làm cho cô gái cảm thấy nóng bức, sau đó phải khiến cô gái tưởng rằng mình vừa đi đến một bờ suối xinh đẹp, rồi mới nói: “Nào, giờ thì cô hãy tắm mát ở đây nhé!” Phải đến lúc ấy thì cô gái mới chịu cởi bỏ quần áo.
Phải chăng là lúc mình đang ngủ?
Tôn Nhân lại tự vấn lần nữa.
Có lẽ đúng là như vậy rồi.
Mình đã rơi vào huyễn thuật của đối phương trong lúc ngủ. Nhưng huyễn thuật ấy vẫn chưa trọn vẹn.
Nói theo ví dụ về cô gái trẻ ở trên, thì nó giống như việc cô gái đã đi đến bờ suối và được yêu cầu hãy cởi bỏ quần áo, nhưng cô gái lại thừa hiểu đấy không phải là bờ suối.
Bằng một tư duy rất nhanh, Tôn Nhân đã suy luận được tới đó.
Vậy thì mình phải làm thế nào?
Mình có nên hóa giải hết huyễn thuật không?
Nếu muốn thức tỉnh hoàn toàn, cậu chỉ cần nhắm mắt, lắng tâm, tụng hai hoặc ba lần bất kỳ một chân ngôn nào đó. Bằng cách ấy cậu sẽ thoát ra khỏi huyễn thuật.
Nhưng…
Mình có nên làm như vậy hay không?
Nếu mình thức tỉnh hoàn toàn, đối phương có thể sẽ bỏ trốn mất. Như vậy thì mình sẽ không biết được đối phương tới Thanh Long Tự, bày huyễn thuật với mình là nhằm mục đích gì.
Làm thế nào bây giờ?
Hay là mình cứ giả bộ như đã bị mắc vào huyễn thuật để dò hỏi mục đích của đối phương?
Đối đáp với kẻ đang bày huyễn thuật trong trạng thái này là một việc khá nguy hiểm. Bởi vì cậu có thể sẽ càng lún sâu vào trong huyễn thuật của hắn. Do đó sẽ phải đối đáp một cách rất thận trọng.
Nhưng mình có làm được không?
Mình làm được chứ…
Tôn Nhân tự nhủ.
Lợi thế của cậu lúc này nằm ở chỗ, đối phương vẫn nghĩ cậu chưa nhận ra rằng mình đã mắc vào huyễn thuật của hắn.
Mình phải có cách tận dụng tình thế ấy.
Nhưng dù giả bộ thế nào đi chăng nữa thì việc lập tức chắp tay vái lạy Đại Nhật Như Lai cũng sẽ là hành động quá ư gượng gạo.
Nên đối phó thế nào đây?
“Ta đây…” Môi của Đại Nhật Như Lai lại cử động.
“Ồ…” Tôn Nhân mở miệng.
Cậu nhìn lên Đại Nhật Như Lai, hỏi: “Ta, tức là vị nào vậy?”
“Thì là ta chứ ai.” Đại Nhật Như Lai đáp.
Cậu thừa hiểu ý đồ của đối thủ. Hắn muốn cậu phải nói ra từ Đại Nhật Như Lai trước. Bằng cách đó, cậu sẽ lún sâu thêm nửa bước chân vào huyễn thuật của hắn.
“Là ta thì tôi không biết là ai.”
“Ngươi muốn chính miệng ta nói ra từ Đại Nhật Như Lai phải không?”
Tình huống này thật khó xử.
Đối thủ chỉ nói ra miệng từ Đại Nhật Như Lai, chứ không xưng tên mình như vậy.
“Tôi không có ý bảo ngài phải nói ra hay không phải nói ra. Tôi chỉ xin ngài hãy cho biết tên của mình.”
“Ngươi đang nghi ngờ ta đấy hả.” Đôi môi nói.
Phải.
Nhưng cậu không được lỡ miệng trả lời như vậy.
Bằng không, cậu sẽ cung cấp cho đối thủ một xác ngôn về việc mình đang nghi ngờ. Điều này, ở một nghĩa ngược lại, cũng giống như phát đi thông điệp thừa nhận rằng đối thủ là Đại Nhật Như Lai.
“Ngươi cho rằng tượng Đại Nhật Như Lai thì không thể cử động, không thể nói năng chứ gì.”
Đối thủ vừa ra một đòn tấn công điêu luyện.
“Ta biết ngươi nghĩ mình đang mắc vào một huyễn thuật nào đó.”
Nhưng cậu không thể gật đầu đồng ý với câu nói này.
“Xin hãy cho biết tên…” Tôn Nhân nói.
Nghe thấy vậy Đại Nhật Như Lai cười khanh khách: “Vậy ta xưng tên giả có được không?”
“Xin hãy cho biết tên thật…”
“Vậy thì khó cho ta.”
Đại Nhật Như Lai dừng lại một chút, rồi tiếp.
“Tuy khó xử, nhưng ta sẽ nói cho ngươi biết.”
“Mời ngài.”
“Tên thật của ta là ‘Tên giả là Đại Nhật Như Lai’.”
Một câu trả lời tuyệt diệu.
Đối thủ sẽ không chịu thỏa hiệp.
“Nếu vậy thì tôi sẽ không hỏi tên ngài nữa.”
“Được thôi.”
“Vậy tôi xin hỏi mục đích của ngài.”
“Mục đích chứ gì.”
“Hãy cho tôi biết lý do ngài gọi tôi tới đây.”
“Ta muốn một thứ.”
“Thứ gì?”
“Thứ mà Huệ Quả A-xà-lê đang giữ gìn cẩn mật.”
“Thứ đó, nếu nói rằng không thì không hề có, còn nếu nói rằng có thì có rất nhiều.”
“Ta không cần nhiều. Ta chỉ cần một thứ.”
“Đó là thứ gì?”
“Quyển trục.”
“Quyển trục?”
“Phải.”
“Quyển trục thì có rất nhiều quyển trục. Đó là quyển trục như thế nào?”
“Ta không biết.”
“Chà…”
“Ta không biết, nhưng chắc chắn Huệ Quả A-xà-lê có nó.”
“Nhưng Huệ Quả A-xà-lê đang vắng nhà.”
“Hẳn là đang ở trong cung.”
Ngài biết rõ quá…
Đang định nói như thế thì Tôn Nhân dừng lại. Vì rất có thể đối thủ chưa biết thầy Huệ Quả đi đâu nên định giăng bẫy hòng moi được thông tin này.
“Ta đâu có giăng bẫy nhà ngươi.”
Tên giả là Đại Nhật Như Lai nói như thể nhìn thấu lòng dạ Tôn Nhân.
“Ta biết mọi chuyện. Hẳn là đang có kẻ muốn dùng bùa chú sát hại Thuận Tông.”
“…”
“Nên lúc này Huệ Quả đang ở trong cung để bảo vệ Thuận Tông khỏi thứ bùa phép đó.”
“Không ngờ ngài lại hứng thú với các việc ở cõi trần đến vậy…”
Tôn Nhân trả lời theo cái cách không phủ định cũng không khẳng định điều đối thủ vừa nói.
“Không có lẽ nào mà Huệ Quả A-xà-lê lại mang theo quyển trục đó vào trong cung.”
“…”
“Ta cho rằng nó chắc chắn đang ở đâu đó trong Thanh Long Tự này.”
“…”
“Sao, ngươi có biết chỗ đó không?”
“Ông dùng huyễn thuật giỏi như vậy mà lại không biết được điều đó sao?”
“Ta không biết. Nếu có thời gian thì thế nào ta cũng tìm ra, nhưng ta lại không sẵn thời gian đến thế. Bởi vậy ta mới hỏi ngươi.”
“Vì sao ông cho rằng tôi biết?”
“Vì nếu ta là Huệ Quả, ta sẽ gửi gắm quyển trục ấy cho một người nào đó trước khi rời chùa.”
“Ồ?”
“Nếu lửa cháy thì phải làm sao?”
“Lửa!?”
“Nếu lửa bốc lên trong chùa, lan đến chính điện thì phải làm sao?”
“…”
“Thì sẽ phải sơ tán tượng Phật, kinh sách ra ngoài chùa.”
“…”
“Nhưng quyển trục đó không phải kinh sách. Việc đem quyển trục ra ngoài có thể bị chậm trễ do những kẻ khác không biết được tầm quan trọng của nó. Khi ấy, chẳng phải quyển trục sẽ cháy thành tro sao?”
“Ông nói rằng chùa có thể bị cháy trong lúc thầy Huệ Quả đi vắng?”
“Cũng không loại trừ khả năng đó.”
“Rằng có thể có kẻ đốt chùa?”
“Ồ, phải đấy. Ngươi vừa nảy ra một ý rất hay…”
“Ý hay?”
“Hay là ta sẽ đốt chùa?”
Tên giả là Đại Nhật Như Lai vừa dứt lời thì mặt tượng liền rực lên một màu đỏ. Trông ra thì thấy ngọn lửa trên đĩa đèn mà Tôn Nhân vừa thắp lúc nãy đã lớn lên gấp năm lần.
“Sao ông dám nói ra điều đáng ghê sợ ấy?”
“Ta sẽ đốt. Lửa sẽ bén khắp. Bằng cách đó ta sẽ biết được sự thật.”
“Sự thật?”
“Rằng Huệ Quả có bảo cho ngươi biết về nơi cất quyển trục đó hay không.”
“Ồ.”
“Nếu ngươi biết, thì khi ngọn lửa lan ra, ngươi sẽ phải gấp rút mà đem quyển trục đó chạy khỏi chùa. Lúc ấy, ta sẽ đoạt quyển trục từ tay ngươi.”
Trán Tôn Nhân bắt đầu lấm tấm mồ hôi. Cậu bắt đầu hối hận vì đã nói chuyện với kẻ xâm nhập. Có thể kẻ mà cậu đang đối mặt không phải một kẻ tầm thường.
“Ngươi đang toát mồ hôi rồi kìa…”
Tên giả là Đại Nhật Như Lai nói với một giọng điệu đầy thích thú trước phản ứng của Tôn Nhân.
“Sao nào?”
Đó là một giọng đáng sợ.
“Hay phải để ta châm lửa?”
Tôn Nhân không nói được gì.
Mình đã thua…
Cậu nghĩ bụng.
Đúng là Huệ Quả A-xà-lê đã nhờ cậu cất giữ quyển trục. Tất nhiên cậu chẳng biết quyển trục đó viết gì. Nhưng Huệ Quả A-xà-lê nói rằng nó hết sức quan trọng. Thầy cũng bảo phải mang nó ra khỏi chùa nếu có cháy.
Không ai biết việc này.
Trong chùa chỉ có mình cậu biết.
Nhưng tất cả đã phơi bày trước mắt kẻ mà cậu đang đối mặt.
Cậu hiểu điều đó.
Không phải vì cậu nói cho hắn biết. Mà chính là hắn đã nói với cậu. Nhưng lạ thay tất cả những điều hắn nói đều là sự thật. Tuồng như cậu đã bị đi guốc vào trong bụng vậy.
“Trúng huyệt rồi hả?”
Giọng nói của đối phương nghe như pha lẫn tiếng cười.
Gay rồi, mình đang đối mặt với một kẻ đáng gờm…
Tôn Nhân có cảm giác như vậy.
Rốt cuộc, mình đã rơi vào tròng huyễn thuật của hắn từ khi nào?
Nhưng cậu vẫn còn một lối thoát cuối cùng.
“Ông mà châm lửa thì sẽ gây khó cho tôi.” Tôn Nhân nói.
“Hẳn là vậy rồi.”
“Tôi có thể mang nó đến đây cho ông.” Tôn Nhân đổi giọng.
“Ồ?”
“Quả đúng như ông nói, tôi có nghe Huệ Quả A-xà-lê nhắc đến quyển trục ấy.”
“Ừm.”
“Tôi biết quyển trục đó ở đâu.”
“Thẳng thắn như vậy là tốt.”
“Thầy Huệ Quả nói với tôi thế này…”
“Ồ. Nói sao?”
“Rằng, không chừng trong lúc ta đi vắng, sẽ có kẻ nhòm ngó quyển trục này.”
“Vậy đúng là nó đang ở đây.”
“Kẻ đó nhất định không phải hạng tầm thường. Không khéo có thể nguy hiểm đến tính mạng. Chừng nào thấy không thể cự nổi thì hãy mau mắn mà giao nó cho đối phương…”
“Vậy hả?”
“Nhưng trước khi trao cho đối phương, hãy bắt hắn phải hứa một điều.”
“Điều gì?”
“Khi nào đưa cho ông tôi sẽ nói.”
“Không phải bây giờ sao?”
“Ông chờ tôi một lát, tôi sẽ mang đến bây giờ. Khi ấy tôi sẽ nói đó là lời hứa gì.”
“Được rồi.”
Tên giả là Đại Nhật Như Lai gật đầu.
“Tôi đi.” Tôn Nhân trở gót, rời khỏi chính điện.
Cậu đi qua hành lang nối giữa các tòa nhà, vào phòng Huệ Quả.
Cậu châm đèn.
Cảnh vật trong phòng Huệ Quả hiện lên dưới ánh đèn.
Thư án.
Bên trên là một vài quyển kinh.
Trong phòng có giường ngủ, trên bức tường gần sát giường là một ban thờ nhỏ có đặt một bức tượng Đại Nhật Như Lai nhỏ.
Phía trước bức tượng là một cái lư.
Tôn Nhân đưa tay ra đằng sau bức tượng, lấy ra một cái tráp gỗ.
Cậu mở nắp, bên trong là một quyển trục.
Cậu cầm lấy quyển trục, cởi dây buộc, trải rộng ra…
Tôn Nhân bước đến bên chiếc đèn đĩa vừa thắp, hơ quyển trục lên trên. Lửa ngay lập tức bắt vào quyển trục. Chờ cho đến khi lửa đã bén đủ rộng trên quyển trục, cậu mới đặt nó lên trên chiếc lư trong trạng thái vẫn để mở.
Lửa bùng lên, quyển trục cháy dần.
Đúng lúc đó.
“Hừ!”
Đại Nhật Như Lai nhỏ đằng sau chiếc lư trừng mắt cất tiếng.
Bức tượng tuy nhỏ nhưng có đôi mắt giống hệt mắt người.
“Ngươi làm gì thế!”
Bức tượng Như Lai nhỏ quát lên.
Không nói gì, Tôn Nhân tiếp tục mở rộng quyển trục ra cho dễ cháy.
“Đợi đã, ngươi định lươn lẹo phỏng.”
Đại Nhật Như Lai bằng đồng đã xỉn màu đứng dậy. Bức tượng chỉ cao khoảng một gang tay.
Tôn Nhân lấy bàn tay phải hẩy ngã Đại Nhật Như Lai nhỏ lúc bức tượng vươn tay định tóm lấy quyển trục đang cháy. Đại Nhật Như Lai liền đổ chổng kềnh ra sau, tay chân chới với dưới ánh đèn.
“Nhà ngươi, nhà ngươi…” Đại Nhật Như Lai đứng dậy.
“Xem kìa, đừng hòng mà động được vào.” Tôn Nhân vừa nói vừa cười thành tiếng.
Thế rồi…
Cậu tỉnh giấc vì tiếng cười của mình.
Cậu vẫn đang ở trên giường.
Tôn Nhân đã cười thành tiếng ở trên giường và tiếng cười ấy đánh thức cậu dậy.
❖ 3 ❖Chà.
Tôn Nhân ngồi dậy.
Cậu suy nghĩ trong bóng tối.
Sự việc vừa rồi là sao nhỉ?
Mình mơ chăng?
Nếu là mơ sao lại nhớ rõ ràng đến vậy? Các chi tiết vẫn còn sống động trong ký ức.
Cậu ra khỏi giường, với lấy cây nến và châm lửa.
Cậu cầm theo cây nến đi ra ngoài hành lang, nhằm hướng chính điện.
Cậu bước vào trong chính điện, đưa mắt lên bức tượng ngồi to lớn của Đại Nhật Như Lai tọa lạc ở chính giữa.
Đại Nhật Như Lai hiện lên dưới ánh sáng trầm đục hệt như lúc nãy.
Lúc nãy, mà chính xác là ở trong mơ, bức tượng này đã nói chuyện với mình.
Cậu trân mắt nhìn một lúc, Đại Nhật Như Lai vẫn là Đại Nhật Như Lai.
Chẳng có gì bất thường cả.
Mình vẫn đang ở trong huyễn thuật hay đã tỉnh dậy rồi?
Cậu nhắm mắt, nhẹ nhàng hít thở, trong lòng nghĩ đến một vầng trăng. Đây được gọi là Nguyệt luân quán, một trong những phép quán tưởng của Mật giáo. Nó giúp cho không một gợn sóng lăn tăn nào có thể khởi lên trong lòng. Khiến cho lòng người như một mặt nước tĩnh lặng, đẹp đẽ.
Ổn rồi…
Tôn Nhân tự nhủ.
Cậu dùng ý chí để sờ lần những đường nét của tâm mình, ngõ hầu chắc chắn rằng trong đó không có bất cứ một ý chí nào khác lẫn vào.
Tiếp theo là phòng riêng của thầy Huệ Quả. Cậu bước vào phòng, đứng trước cái lư, nhìn bức tượng Đại Nhật Như Lai đằng sau đó. Không có dấu vết xê dịch nào.
Cậu đưa tay ra đằng sau bức tượng, rờ rẫm.
Nếu quyển trục có ở đây…
Không có!
Ngón tay cậu bơi trong không trung.
Cậu thót người.
À, phải rồi.
Tôn Nhân tự nhủ.
Không có cũng không sao.
Quyển trục để ở đây đã bị mình đem ra đốt. Nên tất nhiên là không có quyển trục nào cả.
Nhưng hượm đã.
Nếu vậy thì sự việc lúc nãy không phải là mơ sao? Mà không, không phải là mơ thì cũng có sao. Vì việc mình đốt quyền trục đã khiến đối phương từ bỏ ý định.
Chỉ có một điểm khiến Tôn Nhân không bằng lòng, ấy là cậu hoàn toàn không nhớ gì về việc mình đã quay về phòng riêng và ngủ tiếp từ lúc nào.
Là mơ?
Hay là thực?
Nếu là thực, thì dưới sàn chắc chắn phải còn vương tàn tro của quyển trục bị cháy.
Tôn Nhân ngồi xuống, tìm tàn tro.
Không, không phải sàn nhà. Mà là trong lư.
Chẳng phải lúc ấy mình đã để quyển trục đang cháy ở trên lư sao?
Cậu đứng dậy, soi nến vào miệng lư.
Đây rồi!
Trong lư có đám tàn chắc hẳn là của quyển trục bị cháy.
Tàn thì có, nhưng mẩu cháy dở thì sao?
Lửa bốc rất to lúc quyển trục cháy, nhưng không thể có chuyện quyển trục cháy hết không còn sót lại cái gì. Chắc chắn phải còn sót lại lõi của quyển trục và một số thứ khác nữa chứ.
Hay là đã bị mang đi mất rồi!?
Tôn Nhân chợt nghĩ.
Kẻ giả danh Đại Nhật Như Lai đã mang phần cháy dở của quyển trục đi mất sao?
Thế thì cũng chẳng sao.
Đó chỉ là quyển trục giả phòng cho những lúc như thế này. Trong quyển trục là bài Bát nhã tâm kinh do chính tay Tôn Nhân chép. Nếu kẻ đó lấy mang đi, hắn sẽ biết ngay là giả khi nhìn thấy một phần chữ còn sót lại. Biết là giả, hắn sẽ phải quay lại Thanh Long Tự chứ nhỉ? Nhưng chưa có vẻ gì là hắn đã quay lại.
Tôn Nhân bỗng cảm thấy bất an.
Nhỡ đâu quyển trục thật đã bị đoạt mất thì sao?
Cầm cây nến trên tay, Tôn Nhân ra khỏi phòng Huệ Quả. Cậu đi tới kho kinh.
Kho kinh nằm ở mé Tây của chính điện, nối với chính điện bằng một hành lang có mái che.
Tôn Nhân rảo bước qua hành lang rồi dừng lại trước kho kinh. Cửa khóa, nhưng Tôn Nhân đã mang theo chìa khóa từ phòng Huệ Quả.
Không có gì bất thường trên cánh cửa.
Nhưng đối thủ là kẻ có thể dẫn dắt mình vào huyễn thuật của hắn một cách dễ dàng, vì vậy hoàn toàn có thể nghĩ đến khả năng hắn đã dùng chiếc chìa này mở cửa kho kinh, lấy được quyển trục, rồi để lại chìa khóa trong lúc mình đang ngủ.
Hoặc cũng có thể hắn đã lẻn vào kho kinh bằng cách khác.
Mình phải vào đó kiểm tra xem thế nào.
Tôn Nhân mở khóa, đẩy cửa và bước vào. Cậu tiến vào theo ánh nến, nhìn lên chiếc kệ ở trong cùng. Kinh sách được đóng thành quyển trục chất đầy trên kệ. Không dễ gì mà tìm thấy nó ngay từ trong đống ấy. Muốn tìm được thì phải lấy xuống và mở ra từng quyển.
Chỉ có người cất nó mới biết chính xác nó nằm ở đâu. Đó là Tôn Nhân và Huệ Quả.
Nó nằm ở hàng kệ thứ ba từ trên xuống.
Quyển trục ấy nằm trong cả đống quyển trục ở hàng này.
Tôn Nhân với tay lấy quyển trục. Cậu đặt cây nến xuống một chỗ trống trên mặt kệ, cầm lấy quyển trục bằng cả hai tay và giơ lên ánh sáng.
Đúng là nó đây rồi.
Thầy Huệ Quả không cho phép cậu đọc nội dung bên trong, vì vậy cậu không thể mở nó ra, nhưng chắc chắn là nó đây rồi.
Cậu thở phào, rồi trả lại quyển trục về trên kệ.
Đúng lúc ấy…
Khục
Khục
Khục
Tôn Nhân nghe thấy những tiếng cười gằn.
Tiếng cười ấy càng lúc càng lớn thêm và biến thành những tiếng khanh khách.
“Ai!?” Tôn Nhân quát lên.
“Hóa ra là ngươi giấu nó ở đó…”
Tôn Nhân nghe thấy giọng nói. Cậu quay lại phía sau. Và rùng mình.
Có một khuôn mặt khổng lồ đang lấp kín cả lối vào mà Tôn Nhân vừa mở ra. Đó là khuôn mặt Đại Nhật Như Lai.
Đại Nhật Như Lai lớn đang đứng trước kho kinh, khom người nhòm vào bên trong.
Mình vẫn chưa thức tỉnh khỏi huyễn thuật.
Khuôn mặt khổng lồ màu vàng của Đại Nhật Như Lai sáng bóng nhờ ánh nến đặt trên kệ. Đại Nhật Như Lai khổng lồ vừa nhìn Tôn Nhân từ ngoài cửa vừa nhếch miệng cười.
Bàn tay to lớn của Đại Nhật Như Lai thò vào từ ngoài cửa.
“Đưa nó cho ta.”
“Không đời nào.” Tôn Nhân giấu quyển trục đang cầm trên bàn tay phải ra đằng sau.
Tức thì…
Có cái gì đó vừa giật quyển trục khỏi bàn tay Tôn Nhân.
“Ối…” Tôn Nhân buột miệng thốt lên.
Cậu ngoảnh lại đằng sau.
Trong góc tối, một bóng người nhỏ bé tựa như một mảng tối đậm đặc đang đứng khom lưng.
“Cuối cùng ta cũng lấy được nó…” Cái bóng nói.
Một giọng nói trầm đục như tiếng bùn sôi.
“Ngươi, ngươi…”
“Rất tiếc. Ta phải có được cái này bằng mọi giá.”
“Trả lại đây…”
Tôn Nhân toan chạy tới thì cái bóng liền bay vụt lên lơ lửng trong không trung. Thân mình cái bóng dính vào trần nhà. Cái bóng di chuyển trên trần nhà như một con nhện lớn.
“Đợi đã…”
Tôn Nhân đuổi theo, nhưng cái bóng đã trườn qua đầu Tôn Nhân, đứng xuống đất và lao vụt ra khỏi khung cửa đã không còn khuôn mặt của Đại Nhật Như Lai ở đó.
“Ngươi dám bỏ trốn à!” Tôn Nhân chạy theo ra đến bên ngoài.
Cậu đuổi theo đến hành lang, từ hành lanh nhảy xuống vườn.
Cậu ra giữa ánh trăng.
Chẳng có ai.
Chẳng có bóng dáng người nào.
Chỉ có khu vườn dưới ánh trăng rót xuống từ trên trời, đang sáng lên sắc lạnh xung quanh Tôn Nhân.