Chương XXXI Hồ thần
1
Trong phòng mình, Không Hải đang viết chữ lên giấy.
Cậu viết từ trái sang phải. Đó là kiểu chữ Ba Tư viết theo hàng ngang.
Quất Dật Thế ngồi bên cạnh nhìn Không Hải.
Buổi trưa…
Khu vườn của Tây Minh Tự sáng bừng bên ngoài cửa sổ.
Đến lúc Không Hải tạm ngơi tay, Dật Thế mới cất tiếng: “Không Hải này, cậu có biết mình đang viết cái gì không đấy?”
“Một phần nào đó.” Không Hải đáp.
Không Hải để một cuốn sách ở trên bàn. Một cuốn sách viết bằng chữ Ba Tư. Không Hải đang chép lại nội dung của nó lên giấy. Đây là cuốn sách làm từ da cừu Không Hải mượn của An Tư Tế.
“Rốt cuộc sách viết về cái gì vậy?”
“Sách viết về các vị thần của người Hồ.”
“Sách viết thế nào?”
“À, sách viết rằng thần là ánh sáng.”
“Ồ.”
“Vì vậy mà người dân xứ đó mới thờ phụng ngọn lửa, tức cội rễ của ánh sáng.”
“Ừm.”
“Tên của vị thần ánh sáng này là Ahura Mazda.”
“Ồ.”
“Nói một cách dễ hiểu thì đây là vị thần tốt, còn phía bên kia là một vị thần xấu.”
“Xong rồi sao?”
“Vị thần xấu này đóng vai bóng tối, và thế giới chính là chiến trường của vị thần ánh sáng và vị thần bóng tối.”
“Vậy cơ đấy.”
“Hiện giờ thì hai bên vẫn đang cân sức, nhưng rốt cuộc thì vị thần ánh sáng sẽ chiến thắng.”
“Chà.” Dật Thế thốt lên vẻ thán phục.
“Rất hay.” Không Hải nói.
“Ừm, đúng là rất hay.”
Dật Thế vừa dứt lời thì Không Hải nói tiếp.
“Tuy hay nhưng chưa đủ.”
“Cái gì chưa đủ?”
“Như thế này thì chưa giải thích hết được mọi vấn đề trong trời đất.” Không Hải đáp.
❖ 2 ❖“Tên của vị tà thần là Angra Mainyu. Nhưng mà hình như đã có lần tớ kể chuyện này với cậu rồi chứ nhỉ?” Không Hải nói.
“Ờ, tớ vẫn nhớ.” Dật Thế đáp.
“Thiện thần và ác thần đánh nhau, cuối cùng một bên sẽ thắng là chuyện thật hoang đường.”
“Hoang đường?”
“Ờ, dạng như cổ tích ấy.”
“Hả?”
“Cứ tạm đồng ý với việc đặt tên cho các vị thần để giải thích các quy luật vũ trụ trong trời đất này. Đến việc chia các quy luật đó thành thiện thần và ác thần thì cũng không hại gì. Nhưng cho rằng một bên sẽ thắng, còn một bên thua thì…”
“Hoang đường?”
“Ừ.” Không Hải gật đầu.
“Như thế thì không thể giải được mật đồ của trời đất này.” Cậu nói thêm.
“Giải mật đồ?”
“Trong chuyện này, giáo lý của Mani vẫn còn khả dĩ hơn.”
“Mani?”
“Đây là nhân vật xuất hiện sau Zoroaster, tôn giáo do Mani khởi xướng cũng thờ cùng một vị thần với Bái Hỏa giáo.”
“Chúng khác nhau ở chỗ nào?”
“Tóm tắt lại thì thế này, giáo lý của Mani nói rằng, cuộc chiến giữa thiện thần Ahura Mazda và ác thần Angra Mainyu sẽ không có bên nào giành thắng lợi, mà kéo dài mãi mãi.”
“Cậu muốn nói như thế thì mới hợp với quy luật của trời đất?”
“Đúng. Bởi vì trời đất là một thứ như vậy. Âm và dương là mặt trái và mặt phải của một sự vật. Đồng tiền có cả mặt trái và mặt phải. Trên đời chẳng có đồng tiền nào mà lại chỉ có một mặt trái hay một mặt phải.”
“Thiện và ác cũng vậy?”
“Thiện và ác không phải đạo lý của trời đất.”
“Cậu bảo sao!?”
“Thiện và ác được tạo ra bởi đạo lý của con người.”
“Nghĩa là sao?”
“Cậu có nhìn thấy cái nghiên ở đây không?” Không Hải chỉ vào cái nghiên trên thư án.
“Tớ thấy, nhưng làm sao?”
“Vậy tớ hỏi cậu, cái nghiên này là thiện hay ác?”
Không Hải đặt ra một câu hỏi bất ngờ.
“Làm gì có cái lý ấy. Nghiên mực thì làm gì có thiện với chả ác. Cái nghiên là cái nghiên chứ.”
“Đúng vậy, lẽ tất nhiên là như vậy.”
“Nhưng thế thì sao?”
“Bây giờ, giả sử tớ ném cái nghiên này vào cậu thì cậu thấy sao?”
Không Hải cầm lấy cái nghiên.
“Thôi nào, thôi nào. Không phải cậu sẽ ném tớ thật đấy chứ?”
“Tớ không ném. Nhưng cậu không thích bị ném đúng không?”
“Ờ.”
“Vì sao?”
“Nếu trúng thì rách da rách thịt. Kể cả không rách da rách thịt thì cũng đau chứ sao.”
“Nói cách khác thì, cái nghiên mà tớ dùng để ném vào cậu, chính là cái ác đối với cậu, đúng không nào?”
“Ờ, đại loại là vậy.”
“Câu chuyện tớ nói đến cũng giống như thế.”
“…”
“Chia thần ra thành thiện và ác, là cách của con người. Đem cách của con người ra để giải mật đồ của trời đất thì cũng cứ tạm coi là được, nhưng chủ trương rằng một bên chiến thắng và thế giới trong trạng thái chỉ có thiện thần sẽ tồn tại mãi mãi thì thật là…”
Không Hải vừa nói đến đó thì ngoài cửa có tiếng gọi.
“Thầy Không Hải…”
Đó là tiếng Đại Hầu.
“Có chuyện gì thế?”
“Cậu Tử Anh và cậu Xích đến ạ.”
“Đưa họ vào đây.”
Một lát sau, có tiếng bước chân dồn dập, Tử Anh đi vào phòng.
“Có chuyện gì vậy?” Không Hải hỏi.
“Tôi điều tra ra rồi.” Tử Anh nói nhỏ. “Về ngôi nhà ở Sùng Đức Phường ấy, nghe đâu vốn là của một người có tên là Trần Trường Nguyên.”
“Trần Trường Nguyên là người như thế nào?”
“Người này nguyên là Kim ngô vệ dưới thời Huyền Tông hoàng đế, đã phò giá Huyền Tông hoàng đế lánh về đất Thục hồi xảy ra loạn An Sử.”
“Nghĩa là người này có theo đến Mã Ngôi Dịch?”
“Nghe đâu chính ông ta đã giết chết người chị của Dương Ngọc Hoàn là Quắc Quốc phu nhân.”
“Tại sao nó lại bị bỏ hoang như thế?”
“Sau khi hoàng đế hoàn kinh từ đất Thục được ít lâu thì Trần Trường Nguyên đã chết một cách rất kỳ lạ.”
“Một cách kỳ lạ?”
“Một đêm, có kẻ hầu bỗng nghe thấy tiếng kêu: ‘Tôi sai rồi, tôi sai rồi’, mới chạy ra xem, thì thấy Trần Trường Nguyên đang ngồi trong vườn…”
Trần Truờng Nguyên đang ngồi truớc một hòn đá trang trí trong vườn. Ông ta ngồi dưới ánh trăng trong tư thế hai đầu gối và hai bàn tay chống xuống đất.
“Tôi sai rồi.”
Trần Trường Nguyên vừa nói vừa dập đầu.
Trán đập vào hòn đá.
Ông ta dập đầu không phải với tốc độ bình thường, mà vận toàn bộ sức lực rồi dập xuống nhanh nhất có thể.
Bộp!
Trán va vào hòn đá khiến ông ta nhất thời choáng váng, nhưng lại ngay lập tức:
“Tôi sai rồi.”
Và tiếp tục dập đầu.
Trán lại đập vào đá, phát ra tiếng kêu.
Rồi lại tiếp tục.
“Xin tha mạng.”
Lại tự đập đầu mình vào đá.
Lúc kẻ hầu phát hiện ra thì trán Trần Trường Nguyên đã giập nát, tóe máu, tức là hành động ấy đã diễn ra từ trước đó rồi.
Máu và thịt dính bết vào chỗ mà ông ta đập đầu vào hòn đá.
“Xin tha mạng, xin tha mạng, xin tha mạng…”
Ông ta tiếp tục đập đầu vào đá.
Da rách toác, thịt toét ra, để lộ cả xương trán. Lúc này là tiếng xương va chạm trực tiếp vào đá mỗi lần ông ta dập đầu.
“Ông chủ, ông làm gì vậy?”
Ông chủ hãy dừng lại! Mặc dù được người hầu can ngăn, song Trần Trường Nguyên không nghe, cứ hùng hục đập đầu vào đá, rồi vỡ sọ mà chết.
“Sau đó người nhà ông ta vẫn còn ở đấy trong gần năm năm nữa, nhưng hết người này đến người kia chết vì dịch bệnh, thương tích, cuối cùng kẻ hầu cũng đi mất nên bị bỏ hoang cho tới giờ.” Tử Anh nói.
“Cậu làm tốt lắm.” Không Hải cất lời sau khi nghe hết câu chuyện của Tử Anh.
“Sau đây tôi sẽ làm gì tiếp ạ?” Tử Anh hỏi.
“Vậy thì ta có việc cần nhờ cậu tiếp đây.”
“Việc gì thế ạ?”
“Cậu có thể giúp ta điều tra xem số phận của những kẻ chủ xướng vụ phản loạn ở Mã Ngôi Dịch sau đó ra sao được không?”
“Có gấp không ạ?”
“Có. Càng sớm càng tốt.”
“Những trường hợp có ghi chép ở trong cung thì tôi nghĩ chỉ cần một ngày là đủ, còn những trường hợp khác chắc là khó ạ.”
“Chỉ cần những trường hợp có ghi chép thôi.”
Không Hải gật đầu, rồi nhìn sang Xích.
“Tôi cũng đã hoàn thành yêu cầu của thầy…”
“Cảm ơn cậu. Ta cũng có việc này cần nhờ cậu Xích.”
“Việc gì ạ?”
“Cậu có thể nói giúp ta với Liễu tiên sinh rằng ta cần mượn một vài nhạc công của cung đình được chứ?”
“Nhạc công sao?”
“Nếu nhạc công trong cung đình khó quá thì tùy cậu muốn kiếm đâu cũng được…”
“Thầy cần bao nhiêu người?”
“Tì bà hai, biên chung hai, cổ cầm một, nguyệt cầm một, tiêu một… Bằng đó là được rồi.”
“Bao giờ thì thầy cần?”
“Ba hôm nữa, vào buổi tối…”
“Tôi hiểu rồi.”
Gật đầu xong, Xích định mở miệng nói thêm gì đó nhưng lại thôi.
Dật Thế liền cất tiếng như để nói hộ Xích.
“Không Hải à, sao lại đòi nhạc công vào lúc này? Cậu muốn tìm nhạc công chơi nhạc để thỏa ý thích cá nhân thì cũng chẳng có gì đáng bàn, nhưng nhờ Xích làm việc này tớ thấy nó bất hợp lý thế nào ấy.”
“Việc này không phải là không có liên quan.”
“Việc tìm nhạc công á?”
“Phải.”
“Tại sao?”
“Tớ không thể giải thích cho mọi người hiểu ngay được. Kể cả có thời gian thong thả thì cũng chưa chắc đã nói được hết ý, huống hồ lúc này chúng ta lại không có thời gian để làm việc ấy.” Không Hải nói.
“Không sao, tôi sẽ đi tìm người.” Xích đáp.
“Vậy thì Dật Thế này, tớ cũng có việc cần nhờ cậu đây.” Không Hải nói.
“Tớ á? Việc gì?”
“Gần đây cậu có hay qua Hồ Ngọc Lâu không?”
“Hồ Ngọc Lâu?”
“Ừ.”
“Lâu rồi tớ chưa qua, nhưng làm sao?”
“Lâu rồi ta cũng nên qua một cái chứ?”
“Ơ kìa, Không Hải…”
“Lâu rồi cậu chưa gặp Ngọc Liên còn gì?”
“Không, không phải thế, Không Hải. Ý tớ là có nên nói ra chuyện ấy ở đây hay không. Hay cậu định bảo việc đi đến Hồ Ngọc Lâu cũng có liên quan tới vụ việc lần này?”
“À, có liên quan chứ.”
“Không Hải, cậu thật là…”
“Ngọc Liên múa rất giỏi phải không?”
Không Hải nói với vẻ mặt tỉnh bơ.
Đúng lúc đó…
“Thầy Không Hải.” Đại Hầu cất giọng đầy căng thẳng.
“Sao thế?”
“Liệu tôi có giúp gì được không? Sao thầy không sai tôi làm việc gì?”
Người đàn ông hộ pháp bụm miệng dằn dỗi như một đứa trẻ.
“Kìa Đại Hầu, ta cũng có một việc nhờ anh đây.”
Nghe Không Hải nói vậy, khuôn mặt Đại Hầu dãn ra.
“Thầy nói đi. Việc gì tôi cũng làm được.”
“Anh hãy đến chỗ Bạch Lạc Thiên, nói với anh ta rằng, mọi việc liên quan đến chuyến đi ba hôm nữa hãy để Không Hải này lo liệu.”
“Rõ!”
“Anh cũng nói thêm rằng, đêm hôm đó, Không Hải muốn bày tiệc để tưởng nhớ Dương Ngọc Hoàn đã khuất, nên rất mong Lạc Thiên tiên sinh sẽ ca bài Thanh bình điệu từ của tiên say Lý Bạch.”
“Nhất định tôi sẽ nói.”
“Tiện thể cũng bảo anh ta rằng, vì đây là bữa tiệc hiếm có, nên mong tiên sinh hãy sửa soạn mũ áo chỉnh tề.”
“Chỉ thế thôi ạ?”
“Chỉ thế thôi là sao?”
“Việc tôi cần làm chỉ có thế thôi ạ?”
“Sau khi đi gặp Lạc Thiên tiên sinh về, ta còn rất nhiều việc khác cần nhờ anh. Đại Hầu này, xong việc nhớ trở về ngay nhé.”
“Vâng ạ.”
Nghe Không Hải nói vậy, Đại Hầu liền vui sướng gật đầu.
❖ 3 ❖Mọi người đã đi cả rồi song Dật Thế vẫn còn tỏ ra hậm hực.
“Này Không Hải.” Dật Thế cất tiếng.
“Gì thế?”
“Tớ vẫn chưa hiểu gì cả.”
“Thôi nào, đằng nào rồi cũng đến lúc cậu sẽ hiểu.”
“Đằng nào cái gì mà đằng nào, tớ muốn biết ngay bây giờ cơ. Không Hải ạ, cái lối kiểu cách là một thói xấu của cậu đấy.”
“Tớ có kiểu cách gì đâu.”
“Thế thì nói cho tớ biết đi.”
“Biết cái gì?”
“Thì những điều mà cậu đang nghĩ ấy.”
“…”
“Tớ biết cậu đang định bày một bữa tiệc ở Hoa Thanh Cung. Nhưng làm thế nhằm mục đích gì?”
“Tớ chẳng nói rồi còn gì.”
“Nói rồi? Tớ chưa nghe thấy gì cả.”
“Cậu nghe rồi.”
“Nghe cái gì?”
“Thì tớ chẳng nói là bày tiệc để tưởng nhớ Dương Ngọc Hoàn đấy thôi.”
“Cậu nói thật đấy à?”
“Chứ sao.”
“Cái mà tớ muốn hỏi là tại sao cậu lại phải làm như thế?”
“Cái đó tớ không thể giải thích ngọn ngành được.”
“Mọi người về cả rồi. Ở đây chỉ còn tớ và cậu. Nên có vấn đề gì đâu nào. Cậu hãy nói thật cho tớ nghe, nhưng đừng có kiểu cách đấy.”
“Dật Thế à, không phải tớ cố tình không muốn nói cho cậu biết. Chỉ là tớ không đủ tự tin để giải thích cho cậu hiểu. Tớ không biết liệu có suôn sẻ hay không.”
“Cái gì suôn sẻ?”
“Bữa tiệc.”
“Lại vẫn chuyện ấy à?”
Đúng lúc Dật Thế nói với giọng đầy bực dọc thì ngoài cửa lại có tiếng gọi.
“Thầy Không Hải, thầy có ở đó không?”
Giọng của Xích, nhưng cậu ta đã đi khỏi từ lúc nãy rồi cơ mà.
Dật Thế đứng dậy, mở cửa ra thì thấy Xích đang đứng trước mặt.
“Có chuyện gì thế?” Không Hải hỏi.
“Tôi đến để báo một tin không lành.” Xích thì thào.
“Tin gì vậy?”
“Vâng,” Xích gật đầu rồi mới nói tiếp. “Nghe nói đêm qua có kẻ đột nhập vào Thanh Long Tự, dùng thuật lạ để đánh cắp bức văn ấy rồi.” Cậu ta nói với Không Hải.
❖ 4 ❖Đêm.
Không Hải đang nghe tiếng nhạc trong mơ.
Tiêu.
Sáo.
Nguyệt cầm.
Ba thứ nhạc cụ đang vang lên dưới ánh trăng.
Tiếng nhạc vốn dĩ vô hình lại tuồng như đang hiện lên đầy màu sắc.
Màu sắc ấy có lẽ cũng giống như màu hoa.
Giữa những cánh hoa xanh dương, màu vàng và đỏ của nhụy và nhị hoa nổi lên với những sắc thái phức tạp. Tuy gọi một cách đơn giản là xanh, vàng và đỏ, nhưng chúng không ở trong dạng thức đơn sắc thuần túy, mà hòa trộn tinh tế vào nhau, mỗi màu này lại quấn quýt, ôm ấp lấy mỗi màu kia.
Đấy là tiêu.
Còn sáo là thứ kim loại màu xanh, trong suốt. Nó lắc mình lịch lãm dưới ánh trăng, tựa như một lưỡi dao mỏng múa vào không trung.
Nguyệt cầm thì tựa như những viên hồng ngọc lớn nhỏ được sinh ra và rơi xuống lả tả từ trong ánh trắng. Bên trong những viên hồng ngọc, đôi khi có lẫn vào một màu xanh lam gần với màu xanh lục của ngọc bích.
Tất cả vừa đan quện nào nhau, vừa bay lên trời trong ánh trăng.
Tiếng nhạc dần bay lên trời.
Không Hải nhìn thấy những âm thanh ấy bằng hình thù và màu sắc, trong khi vẫn nhận thức được đó là âm thanh.
Thậm chí, Không Hải còn ngửi thấy hương hoa trong những âm thanh và màu sắc ấy.
Một cảm giác mượt mà.
Vị mật ngọt nơi đầu lưỡi.
Tiếng nhạc đang khơi dậy toàn bộ các giác quan con người nơi Không Hải.
Kỳ thực, trong giấc mơ, Không Hải không thể phân biệt được tiếng nhạc là bản thể, hay mùi hương là bản thể, hay màu sắc và hình thù là bản thể.
Cậu nghĩ, biết đâu mình đang nhìn nhận màu sắc và hình thù dưới dạng âm nhạc và mùi hương thì sao?
Không Hải cho rằng vấn đề nằm ở chỗ: cậu đang cảm thấy âm nhạc là bản thể vào lúc này, còn những thứ khác dẫu có thật sự là bản thể thì cậu cũng không hề bận tâm.
Không Hải tin rằng, bản lai vũ trụ là như vậy.
Hơn nữa, Không Hải cũng nhận thức được cậu đang mơ.
Cậu vừa có thể nghe tiếng nhạc và nhận thức tiếng nhạc ấy dưới dạng màu sắc, mùi hương và hình thù, lại vừa có thể tận hưởng toàn bộ điều này ở trong mơ.
Chỉ là, vào lúc này, cậu đang lý giải bản thể ấy trong dạng thức của âm nhạc mà thôi.
Không Hải là kẻ lắng nghe, nhìn ngắm tiếng nhạc trong dạng thức của màu sắc và hình thù, nhưng lại cũng chính là tiếng nhạc ấy.
Cậu quan sát tiếng nhạc, nhưng bản thân cậu cũng bị chính mình quan sát dưới dạng tiếng nhạc.
Tiếng nhạc dần bay lên trời trong ánh trăng.
Bản thân Không Hải dần bay lên trời.
Bên trong cậu có một khoái cảm diễm lệ, hành trình bay lên trời cũng đồng thời là hành trình bay lên của khoái cảm ấy.
Niềm hỉ duyệt trong mình càng dâng cao, cậu càng lên gần tới trời; càng bay lên trời, niềm hỉ duyệt trong cậu càng tăng thêm.
Đến nơi rồi?
Không Hải cảm thấy thế.
Nhưng cậu không nói ra miệng.
Cậu đang háo hức chờ xem đêm nay sẽ có trò vui gì.
Không Hải cứ thế bay lên trời dưới dạng tiếng nhạc. Cậu chạm đến tầng mây. Trong mây có một con thú khổng lồ với lớp vảy màu xanh dương phát ra ánh sáng lờ mờ đang uốn mình.
Cuối cùng, nó cũng lộ hẳn ra khỏi đám mây.
Đó là một con rồng.
“Kìa, Không Hải.”
Con rồng cất tiếng gọi Không Hải đang bay lên trời dưới dạng tiếng nhạc.
“Ngươi đi tới đâu thế?” Con rồng hỏi.
“Tới nơi xa nhất có thể…”
Không Hải trở lại là Không Hải và trả lời.
“Nói thế ta không hiểu.”
“Tôi chẳng còn cách trả lời nào khác.”
“Kể từ đây trở đi không còn là nhân giới nữa. Không phải nơi con người tới được.”
“Tôi là tiếng nhạc, không phải con người.”
“Vậy tại sao ngươi nói được tiếng người? Nếu dối trá, ta sẽ nuốt sống nhà ngươi.”
“Tôi nói tiếng người, vì ông hỏi tôi bằng tiếng người. Bởi ông nghĩ tôi là người, nên tôi mới mang tạm lốt người trong lúc này mà thôi. Vậy để tôi nói với ông bằng tiếng nhạc.”
Từ miệng Không Hải lả tả tuôn ra những viên hồng ngọc lớn nhỏ, ấy là tiếng nguyệt cầm.
Mà không, đó không phải thứ được sinh ra từ miệng Không Hải mà chính là tiếng nguyệt cầm.
“Này Không Hải, bên trên kia là Đao Lợi Thiên* ở đỉnh núi Tu Di, là thế giới của thần linh rồi đó.”
(*) Là tầng trời thứ hai trong sáu tầng trời cõi Dục.
Không Hải không đáp.
Cậu trở lại là tiếng nhạc, lững thững bay lên trời.
Cậu bay lên, bay lên thì đến chính giữa vòm trời tối om, xung quanh là hằng hà sa số các vị thần.
Các vị thần thuộc tam thập tam thiên* sống trên núi Tu Di.
(*) Còn gọi là tầng trời hoặc cõi trời ba mươi ba. Theo quan niệm Phật giáo, Đao Lợi Thiên nằm trên đỉnh núi Tu Di, mỗi phía đỉnh núi đều có tám thành trời, cộng với thành Thiện Kiến hay Hỷ Kiến (Sudassana) ở giữa là cung điện của vua trời Đế Thích (Sakka), thành ra có tất cả ba mươi ba thành trời nên gọi là Tam thập tam thiên.
Có cả bốn vị thần phụ trách bốn phương: Trì Quốc Thiên phía Đông, Tăng Trưởng Thiên phía Nam, Quảng Mục Thiên phía Tây, Đa Văn Thiên phía Bắc.
Trong số đó có một vị thần quấn trên mình bộ trang phục tráng lệ hơn hẳn, tay cầm kim cương chử* là thứ vũ khí tạo ra sấm sét, cưỡi trên con voi lớn.
(*) Phiên âm tiếng Phạn là Vajra, vốn là một loại vũ khí cổ xưa của Ấn Độ, có tính cứng rắn phá vỡ được các loại vật chất khác, vì vậy trong Mật giáo nó biểu thị cho Bồ đề tâm phá tan Phiền não.
“Ta là chủ nhân của thành trời Thiện Kiến , thuộc Đao Lợi Thiên nằm trên đỉnh núi Tu Di.”
Vị thần đó nói.
“Chẳng phải là ngài Đế Thích đấy ư?”
Không Hải cung kính cúi đầu.
“Ngươi biết tên ta sao, Không Hải?”
“Chủ nhân của Đao Lợi Thiên, thành trời Thiện Kiến, cưỡi trên lưng voi thì còn ai khác ngoài ngài Đế Thích.”
“Ngươi đi đâu vậy?”
“Tôi cũng chưa biết tôi sẽ đi đến đâu.”
“Bên trên đây tám vạn do tuần* là Dạ Ma Thiên*, lên thêm mười sáu vạn do tuần nữa là Đâu Suất Thiên*.”
(*) Một do tuần tương đương bảy ki lô mét (chú thích của tác giả).
(*) Là tầng trời thứ ba trong sáu tầng trời cõi Dục.
(*) Tầng trời thứ tư trong sáu tầng trời cõi Dục.
Đây là những kiến thức được giảng trong Câu xá luận , Không Hải đã đọc Câu xá luận từ khi ở Nhật Bản.
“Đâu Suất Thiên là nơi ở của ngài Di Lặc Bồ tát phải không ạ.”
“Đúng là như vậy.” Đế Thích Thiên đáp.
Người ta nói rằng, sau năm tỉ sáu trăm bảy mươi triệu năm nữa, Di Lặc Bồ tát sẽ giáng hạ xuống cõi trần, thành Phật để cứu độ chúng sinh.
“Vậy thì tôi muốn tới Đâu Suất Thiên để gặp ngài Di Lặc Bồ tát.”
“Gặp để làm gì?”
“Sau năm tỉ sáu trăm bảy mươi triệu năm nữa ngài ấy mới thành Phật thì không thể cứu độ chúng sinh thời nay được. Để cứu độ chúng sinh thời nay, tôi muốn được trực tiếp nghe ngài Di Lặc Bồ tát giảng pháp, rồi truyền lại cho chúng sinh.”
“Thân là người, mà ngươi định làm thay việc của Phật?”
“Không, tôi không phải là người.”
“Ngươi nói sao?”
“Tôi là tiếng nhạc tuyệt diệu, vì thế tôi sẽ ngân lên tiếng nhạc, nảy những đường tơ để truyền lại giáo lý ấy cho chúng sinh.” Không Hải đáp.
Tức thì Đế Thích Thiên cất tiếng cười vang.
Ha ha ha.
“Một anh chàng mới hay ho làm sao.”
Bỏ lại đằng sau lời nói ấy, Không Hải tiếp tục ngân vang và bay lên trời.
Một anh chàng mới hay ho làm sao…
Một anh chàng mới hay ho làm sao…
Giọng nói của Đế Thích Thiên mỗi lúc một xa hơn xuống phía dưới, cuối cùng ánh trăng cũng biến mất, mọi ánh sáng đều biến mất. Chỉ có Không Hải đang ngân lên giữa hư không.
Thế rồi có một giọng nói vọng đến.
“Tiếng tơ đang ngân lên giữa hư không kia là ai thế…”
Giọng nói hỏi.
“Tôi là một rung động tuyệt diệu của đường tơ.”
Không Hải đáp.
“Rung động của đường tơ kia tên là gì?”
“Rung động của đường tơ này là rung động có tên Không Hải. Tôi là kẻ có thể trở thành bất kỳ kẻ nào khác không phải là Không Hải khi rung động này thay đổi.”
“Nếu vậy, ngươi cũng có thể là Quất Dật Thế, kẻ đồng hương với ngươi sao?”
“Phải.”
“Ngươi cũng có thể là một con bò, nếu tiếp tục chuyển thành một rung động khác hay sao?”
“Phải. Tôi là một thứ như vậy.” Không Hải đáp.
“Vậy vào một khi khác, ngươi có thể là bông mẫu đơn, cũng có thể là cánh bướm vờn trên đó, cũng có thể là con kiến tha cái xác bướm kia chăng?”
“Phải. Tôi tin rằng tôi là một thứ như vậy.” Không Hải đáp. “Nói thêm thì không phải chỉ có tôi mới vậy. Phàm những gì tồn tại trên thế giới này đều là rung động của đường tơ, bằng vào rung động ấy thì bất kỳ rung động nào của đường tơ cũng có thể trở thành rung động bất kỳ khác của đường tơ.”
“Ngươi định nói, mọi thứ trên thế giới này chỉ là một?”
“Phải. Tôi đang nói đến điều đó.”
Không Hải quả quyết gật đầu.
Ha ha ha.
Lại một tiếng cười khoái trá tràn ngập hư không.
“Ngươi thật là một anh chàng hay ho làm sao, Không Hải…”
Từ trong hư không, một thực thể lấp lánh ánh vàng chầm chậm bay đến và ngồi xuống trước mặt Không Hải.
“Ta là Di Lặc Bồ tát đây.” Thực thể ấy cất tiếng.
Hai bàn tay đặt trên bàn chân ngồi xếp bằng bưng một quả dưa lớn.
“Ngươi gọi ta phải không?” Di Lặc Bồ tát hỏi.
“Vâng.” Không Hải gật đầu.
“Ngươi nói lại muốn ăn dưa.”
“Vâng.”
“Dưa đây.”
Di Lặc Bồ tát đưa trái dưa đang cầm trên tay cho Không Hải.
Không Hải đón lấy.
“Tôi nói lại muốn ăn dưa, nhưng kỳ thực đây mới là lần đầu tiên tôi được nhận dưa.”
Không Hải vừa nói đến đấy thì Di Lặc Bồ tát bật cười.
“Lần đó là…”
“Đầu chó.”
“Phải rồi.”
“Ta nhìn thấy tin nhắn của ngươi ở khắp nơi.”
Khi thinh không đầy nắng, tôi lại muốn ăn dưa.
Di Lặc Bồ tát đang nhắc đến tin nhắn này.
“Có việc gì sao?”
“Vâng.” Không Hải cung kính gật đầu.
“Không Hải tôi đang dự định bày một bữa tiệc của thơ và nhạc, muốn mời Đan Ông tham dự nên mới phát đi tin nhắn ấy.”
“Tiệc sao?”
“Vâng.”
“Khi nào?”
“Buổi tối ba hôm nữa.”
“Gồm những gương mặt nào?”
“Trước hết là có tôi cùng Quất Dật Thế…”
“Ai nữa?”
“Bạch Lạc Thiên và mấy người nhạc công.”
“Tiếp theo…”
“Tôi chưa biết, nhưng muốn có sự hiện diện của cả những gương mặt một thời thân thiết với Đan Ông.”
“Ngươi đang có mưu đồ gì vậy Không Hải?”
Không Hải không trả lời câu hỏi ấy.
“Tôi vẫn chưa nói đến địa điểm.”
Không Hải nói đoạn nhìn sang Di Lặc Bồ tát.
“Địa điểm là Hoa Thanh Cung ở Li Sơn.”
Di Lặc Bồ tát đột nhiên chìm vào im lặng.
Sự im lặng kéo dài tràn ngập khắp hư không.
“Ta hiểu rồi…” Di Lặc Bồ tát nói. “Chẳng phải ta cũng nên đến bữa tiệc đó hay sao?”
“Xin thứ lỗi vì sự cả gan của tôi.”
“Chuyện chỉ có vậy thôi sao?” Di Lặc Bồ tát hỏi.
“Vẫn còn nữa ạ.”
“Chuyện gì?”
“Đêm qua, Thanh Long Tự bị trộm mất một món đồ…”
“Ồ.”
“Việc ấy có phải do Đan Ông làm?” Không Hải hỏi.
❖ 5 ❖“Đúng như ngươi nói, việc đó là do ta làm.” Đan Ông trong hình dạng Di Lặc Bồ tát nói.
“Đan Ông biết rằng còn có một bức văn khác ở Thanh Long Tự?”
“Phải.”
“Bằng cách nào ngài biết được?”
“Ta nghe được từ Hàn Dũ.”
“Hàn Dũ?”
“Ta dùng huyễn thuật để hỏi hắn trong lúc hắn ngủ. Ta không nghĩ rằng hắn sẽ nói ra điều ấy. Bởi lẽ ta đã quên hết mọi chuyện rồi.”
“Ra là vậy.”
“Hiếm kẻ nào có thể nói chuyện ngang hàng với ta khi ở trong huyễn thuật của ta, nhưng ngươi là trường hợp đặc biệt, Không Hải ạ.” Đan Ông nói.
Di Lặc Bồ tát im lặng nhìn Không Hải với ánh mắt dò xét.
“Sao hả Không Hải?”
“Dạ?”
“Ngươi muốn đọc chứ?”
“…”
“Ngươi muốn đọc bức văn tường được cất giấu ở Thanh Long Tự chứ?”
“Có ạ.”
Không Hải vừa gật đầu thì Di Lặc Bồ tát liền há miệng.
Từ trong miệng Di Lặc Bồ tát thoắt hiện ra một quyển trục. Di Lặc Bồ tát dùng tay phải nhón lấy, bỏ ra khỏi miệng và đặt lên bàn tay trái.
“Đây là bức thư Cao Lực Sĩ viết cho Triều Hành ngay trước khi chết.”
“Bức thư của ngài Cao Lực Sĩ…”
Di Lặc Bồ tát đặt quyển trục xuống trước mặt Không Hải.
“Không Hải, ngươi hãy trực tiếp đưa lại bức văn này cho Huệ Quả.”
“Như thế có được không ạ?”
“Ngươi hãy nhắc đến tên ta, bảo rằng mình lấy lại từ tay Đan Ông, việc này dù sao cũng sẽ có lợi cho ngươi.”
“Tôi xin vâng theo như vậy.” Không Hải cúi đầu.
“Trước khi trao lại cho Huệ Quả, muốn đọc hay không là tùy ở ngươi.”
“Vâng.” Không Hải gật đầu.
Di Lặc Bồ tát bâng khuâng nhìn Không Hải.
“Là Hoa Thanh Cung sao…” Di Lặc Bồ tát lẩm bẩm.
“Vâng ạ…” Không Hải lại gật đầu.
“Ngươi khá lắm. Hẳn là Hoa Thanh Cung. Ngẫm ra thì cũng phải lẽ. Nhà của Lưu Vân Tiêu, cánh đồng bông, ngôi nhà hoang được dùng để bày bùa chú, Mã Ngôi Dịch, và cuối cùng là…”
“Hoa Thanh Cung…”
“Đúng vậy. Suốt trong thời gian ấy, Bạch Long vẫn không ngừng đánh tiếng với ta.”
“…”
“Giá mà ta nhận thấy sớm hơn thì chuyện này đã kết thúc sớm hơn…”
Nói đoạn, Di Lặc Bồ tát lặng lẽ lắc đầu.
“… Mà không, kết thúc ở Hoa Thanh Cung có lẽ vẫn là mong muốn của cậu ta. Chứ nếu không thì cuộc tương ngộ ở ruộng bông hôm ấy đã xong rồi.”
“Nếu không thì cuộc tương ngộ ở ruộng bông hôm ấy đã xong rồi, nghĩa là xong cái gì ạ?”
“Kết thúc giấc mơ mà bọn ta theo đuổi năm mươi năm trước.”
“Giấc mơ…?”
“Phải.”
Di Lặc Bồ tát gật đầu.
Sau cái cúi đầu, lệ từ đôi mắt ấy lăn xuống má.
“Liệu có sao không ạ?” Không Hải hỏi.
“Về việc gì?”
“Về việc tôi đang cố xen vào chuyện của Đan Ông, à mà không, cả thượng hoàng Huyền Tông, ngài Cao Lực Sĩ, Quý phi, ngài Hoàng Hạc, ngài Bạch Long… tất cả các vị.”
“Ngươi đã xen vào rồi còn đâu.”
“Đúng vậy…”
Không Hải gật đầu, còn Di Lặc Bồ tát thì im lặng hồi lâu.
“Không Hải à.” Di Lặc Bồ tát trở lại giọng điệu nghiêm trang. “Ngươi đang mưu tính gì vậy?”
Vẫn là câu hỏi ban nãy.
“Chỉ là một bữa tiệc…”
“Bữa tiệc?”
“Trao nhau chén rượu, trao nhau câu thơ, cùng múa trong tiếng nhạc, cho đến khi gục xuống vì say…”
“…”
“Địa điểm là Hoa Thanh Cung, kẻ chủ trì là Không Hải, tới từ Oa quốc, thay mặt cho ngài Triều Hành…”
“Ừm.”
“Thay mặt cho ngài Lý Bạch là thi nhân xuất chúng đương thời Bạch Lạc Thiên…” Không Hải nói.
Di Lặc Bồ tát nhìn Không Hải như nhìn ra xa xăm.
“Không Hải.”
“Dạ.”
“Hãy mau lên…”
Di Lặc Bồ tát nói.
“Hãy mau như một đám mây trôi…”
“…”
“Nó sẽ trôi đi. Sẽ trôi đi mất. Năm mươi năm như một cái chớp mắt. Đời người khác nào mộng một đêm.”
“Nếu ngươi có việc gì cần phải làm thì hãy mau lên…”
“Như đám mây trôi?”
“Phải. Hãy trôi đi như một đám mây trên trời.”
Hình dáng Di Lặc Bồ tát bỗng mờ đi như một chiếc cầu vồng dần tắt.
“Đan Ông…”
“Không Hải này, ta trông đợi vào các trò vui của ngươi đấy…”
Bóng Di Lặc Bồ tát biến mất hẳn.
Không Hải tỉnh dậy và thấy một quyển trục nằm chỏng chơ dưới chân mình.