← Quay lại trang sách

Chương XXXIV Lệ chi
1

Huệ Quả đang ngồi trước hộ ma đàn và luôn miệng niệm chú.

Môi và lưỡi Huệ Quả hoạt động liên tục cả ngày, hầu như không nghỉ. Trừ những lúc dùng bữa, đi bài tiết, khi ngủ cũng đứng tại chỗ, toàn bộ thời gian còn lại Huệ Quả đều dùng vào việc niệm chú.

Chỉ khi nào Huệ Quả rời chỗ, người khác mới ngồi thế vào trước hộ ma đàn để niệm chú, nhưng khoảng thời gian này rất ngắn.

Huệ Quả ngồi ở trung tâm, hai bên là các nhà sư niệm trợ lực cho Huệ Quả. Đó là Chí Minh và Phụng Minh.

Chính giữa hộ ma đàn là một cái lư, trên đó lửa cháy không ngừng. Những thanh gỗ hộ ma ghi thần chú liên tục được ném vào ngọn lửa.

Ai nhìn cũng có thể nhận ra đôi gò má Huệ Quả đã chẳng còn chút thịt nào. Tựa hồ như thịt ở chỗ đó đã bị nạo đi bằng dao. Hốc mắt hõm sâu, chỉ có hai con ngươi vẫn sáng quắc bên trong.

Căn phòng tràn ngập một mùi khăn khẳn kỳ lạ.

Đó là mùi thịt thối.

Mùi lửa cháy trộn lẫn với mùi thịt thối tạo thành một thứ mùi không sao chịu nổi.

Chỗ thịt thối ấy được đặt ngay trước bức tượng Đại Nhật Như Lai ở phía sau hộ ma đàn.

Một đống thịt to tướng, khối lượng tương đương một người lớn.

Bề mặt của những miếng thịt trương lên tím tái. Nhưng đó không phải màu thịt thối rữa. Ánh lửa hộ ma đàn phản chiếu lên đống thịt cho thấy bề mặt của nó liên tục thay đổi.

Bề mặt ấy từ từ phồng lên, sau đó đột nhiên nở to ra như một cái bong bóng nước, rồi vỡ. Từ chỗ vỡ ấy có một mùi khăn khẳn kỳ lạ tan vào trong không khí.

Một quang cảnh kỳ dị.

Kỳ dị hơn nữa là sự nhầy nhụa, nhớp nháp khó hiểu bên trên những miếng thịt. Hình như người ta phết máu lên trên đó.

Trên bề mặt đầy máu phản chiếu dưới ánh lửa ấy, liên tục nổi lên những cái bong bóng nhỏ. Trông nó như thể đang sôi, nhưng không phải vậy. Thứ bùa chú phát ra từ đâu đó nhắm vào đống thịt mới là nguyên nhân gây ra hiện tượng này.

Ngay bản thân Huệ Quả cũng lần đầu tiên nhìn thấy chú hiển hiện ra một cách hữu hình như thế này.

Bên trên đống thịt có dán một tờ giấy.

Trên tờ giấy có ghi hai chữ “Thuận Tông”.

Nhưng không chỉ có vậy.

Nhìn từ ngoài thì không thể thấy, song bên trong đống thịt còn có tóc của Thuận Tông.

Hơn nữa, máu dùng để phết lên trên đống thịt cũng chính là máu của Thuận Tông.

Huệ Quả dùng đống thịt bò này để thu hút và đánh lạc hướng bùa chú nhắm vào Thuận Tông.

Tiếng niệm chú của Huệ Quả vang lên khe khẽ.

Ông không toát mồ hôi trán, cũng không nghiến răng trong lúc hành lễ. Không có sự gắng sức nào đặc biệt trong tư thế hay giọng nói.

Huệ Quả chỉ niệm chú với một nhịp điệu đều đều.

Đúng lúc ấy…

Từ phía sau có giọng nói cất lên.

“Ngài Huệ Quả…”

Chủ nhân của giọng nói gọi khẽ.

Có một kẻ hầu đang đứng sau lưng Huệ Quả.

“Tôi đã chuẩn bị xong bữa cho ngài Thuận Tông rồi.”

Người đàn ông đó nói.

Nhưng Huệ Quả không trả lời. Cũng không đưa mắt nhìn.

Người đàn ông vừa cất tiếng không đợi câu trả lời của Huệ Quả, cứ thế bưng mâm cơm đặt xuống trước đống thịt bò. Trên mâm cơm có cháo, thịt, rau và cá.

Đây là một cách để đối phương tưởng rằng đống thịt này là Thuận Tông. Tất cả phải gọi đống thịt là Thuận Tông và cung phụng đống thịt như thể Thuận Tông đang ở đó. Vì vậy, đến bữa ăn, họ phải mang cơm đến trước đống thịt giống như cách hầu hạ Thuận Tông.

Còn Thuận Tông thật thì đang ở căn phòng kế bên.

Ở phòng kế bên, Thuận Tông nằm ngửa, trán đầm đìa mồ hôi, miệng đang niệm chân ngôn của Khổng Tước Minh Vương. Trên mặt Thuận Tông, vô số tên người được viết chi chít bằng những con chữ nhỏ.

Trần Nghĩa Trân.

Hoàng Văn Nhạc.

Trương Tường Nguyên.

Bạch Minh Đức.

Lưu Thúc Ứng.

Lâm Đông Cửu.

Những cái tên người ấy được viết dày tới nỗi che kín hết da.

Tai, lỗ tai; mũi, lỗ mũi.

Đầu ngón tay, môi, mí mắt.

Nếu cởi bỏ y phục, chắc hẳn cũng sẽ thấy số lượng tên người còn nhiều hơn cả trên mặt được viết kín toàn thân bằng những con chữ li ti.

Tất cả những cách làm này là để giả như Thuận Tông là một người khác.

Tuy nhiên, việc này đã lặp lại nhiều ngày cho đến tận hôm nay trong khi chẳng ai biết nó sẽ còn tiếp diễn đến bao giờ.

Không biết sẽ tiếp diễn đến bao giờ là thứ bào mòn dần cả thần kinh lẫn thể lực.

Không chỉ Thuận Tông hay Huệ Quả, mà những người khác cũng đã lộ rõ vẻ mệt mỏi. Trong đó, sự tổn hại đối với Huệ Quả là nặng nề nhất. Sức lực Huệ Quả yếu đi nhanh chóng hơn cả Thuận Tông. Tựa như Huệ Quả đang chia sẻ một phần sự sống của mình cho Thuận Tông vậy.

Bản chất của chú là vậy.

Sử dụng chú tức là sử dụng sinh lực của mình.

Dường như Huệ Quả chấp nhận vét cạn sinh lực của mình cho phép chú này.

Mâm cơm dâng lên đã được dọn đi, giờ đây chỉ còn lại ba người là Huệ Quả, Phụng Minh và Chí Minh.

Giọng lầm rầm niệm chú của ba thầy trò hòa vào nhau khiến cho người ta có cảm giác như cả căn phòng đang niệm chú.

Căn phòng đã biến thành một dạng không gian khác thường.

Đúng lúc ấy.

Bỗng có một tiếng thét giống như tiếng rú vang.

Nó phát ra từ phòng bên cạnh.

Có ai đó vừa thét lên ở phòng bên cạnh.

“Ngài Thuận Tông!”

Tiếp theo đó họ nghe thấy có tiếng ai gọi tên Thuận Tông.

“Ngài Thuận Tông!”

“Ngài làm gì vậy?”

“Ngài Thuận Tông!”

“Ngài Thuận Tông!”

Tiếng gọi đó mỗi lúc một to hơn.

Một lát sau, Thuận Tông bước vào căn phòng mà Huệ Quả đang niệm chú.

Y phục trên người xộc xệch, tóc tai rũ rượi, râu ria bờm xờm hai bên má. Không thể tưởng tượng được đó lại là hoàng đế Đại Đường.

Thuận Tông bước đi lảo đảo, khi những kẻ hầu đưa tay định đỡ lấy thì Thuận Tông gầm lên như một con thú và xua tay.

Thuận Tông đang sùi bọt mép. Cùng với đó là những tiếng gầm gừ không dứt phát ra từ trong miệng.

Thỉnh thoảng, Thuận Tông lại thở hộc ra những tiếng khặc khặc.

Lần đầu tiên Huệ Quả ngừng niệm chú.

Môi Phụng Minh và Chí Minh cũng thôi cử động.

Huệ Quả xoay cổ nhìn sang Thuận Tông.

“Ngài Thuận Tông.”

Huệ Quả gọi.

Nhưng dường như tiếng gọi ấy không đến được tai Thuận Tông.

Thuận Tông vừa lảo đảo vừa bước về phía hộ ma đàn.

“Khực khực…”

“Hi hi…”

“Hà hà…”

Thuận Tông đang cười trong cổ họng.

“Phụng Minh.”

Huệ Quả gọi Phụng Minh, nhà sư Thổ Phồn đang tu hành ở Thanh Long Tự, Phụng Minh không nói lời nào liền đứng dậy.

Phụng Minh bước đến trước mặt Thuận Tông, toan đặt tay lên vai thì Thuận Tông đột nhiên gầm lên trong cổ họng: “Gừ rừ rừ rừ…”

Thế rồi, Thuận Tông bỗng chồm xuống sàn như một con chó. Môi vểnh lên, nhe ra hàm răng màu vàng.

Cơ thể Thuận Tông bất thần chuyển động. Thuận Tông chạy bằng bốn chân trên sàn nhà và lao về phía hộ ma đàn với sức mạnh như thể chưa từng có cái dáng vẻ lảo đảo trước đó.

Thế rồi Thuận Tông bổ nhào vào đống thịt có phết máu của mình, ngoạm vào những miếng thịt đang bốc lên mùi thối.

Thuận Tông dùng răng xé thịt và nuốt. Răng phát ra những tiếng khầm khập.

Một cảnh tượng kỳ dị.

Bộ dạng của Thuận Tông tựa như một con quỷ đói gớm ghiếc.

“Vậy là nó đã đến…”

Huệ Quả lẩm bẩm và lần này thì tự mình đứng dậy.

Ông ngăn Phụng Minh đang định tiến về phía Thuận Tông.

“Để ta làm…”

Huệ Quả bước về phía Thuận Tông.

Thuận Tông dùng toàn thân bám vào đống thịt bò để ăn.

Huệ Quả dừng lại trước Thuận Tông và đống thịt.

“Tội nghiệp, ngài Thuận Tông…”

Nói đoạn, Huệ Quả khom người, đưa tay trái về phía Thuận Tông.

Đúng lúc đó…

Thuận Tông chồm lên, ngoạm vào mu bàn tay trái của Huệ Quả.

Nhưng Huệ Quả không kêu một tiếng nào, cứ để mặc Thuận Tông ngoạm vào bàn tay mình và nhìn với ánh mắt hiền từ.

Từ đôi mắt ấy, một, hai dòng nước mắt ứa ra.

“Được rồi. Ngài cứ làm như mình muốn.”

Huệ Quả nói bằng một giọng từ bi.

“Con người vốn có cái căn tính ấy ở trong mình. Chính vì vậy nên mới trúng tà thuật, và cũng chính vì vậy mà thành được Phật…”

Huệ Quả vừa nói vừa đặt bàn tay phải lên sau đầu Thuận Tông khi ấy vẫn đang cắn chặt bàn tay trái mình.

“Bây giờ, ta sẽ làm cho ngài dễ chịu.”

Bất đồ, Huệ Quả thở ra một hơi và lấy bàn tay phải ấn nhẹ vào sau gáy Thuận Tông.

Lập tức, Thuận Tông phủ phục xuống sàn.

“Ngài Thuận Tông…”

Chúng thần chạy đến bên thì thấy Thuận Tông đang nằm khoanh tròn dưới chân Huệ Quả, ngủ trong tiếng thở đều đặn.

❖ 2 ❖

Không Hải đang ngồi trước thư án kê sát cửa sổ trong phòng mình ở Tây Minh Tự. Cậu viết gì đó từ lúc nãy.

Chênh chếch đằng sau, Quất Dật Thế đang ngồi trơ trọi một mình, vẻ mặt như có điều gì đó không bằng lòng.

Ngoài cửa sổ là khu vườn đang độ giữa xuân.

Lá hòe rung rinh, mẫu đơn đã bắt đầu nở.

Tây Minh Tự là một trong những địa điểm ngắm mẫu đơn thuộc hàng đếm trên đầu ngón tay ngay cả ở Trường An.

Vào mùa mẫu đơn, vườn chùa sẽ mở cửa cho dân chúng, nên chẳng mấy chốc nữa mà tấp nập khách khứa tới thưởng hoa.

“Này…”

Quất Dật Thế gọi Không Hải.

“Cậu viết gì từ nãy đến giờ thế?”

“Nhiều thứ.”

Không Hải đáp, không buồn ngoảnh đầu lại.

Giọng Không Hải có vẻ gì đó rất hào hứng.

“Nhiều thứ là những gì?”

“Thì đã bảo là nhiều thứ mà lại.”

“Nhiều thứ thì ai mà hiểu được.”

Dật Thế nói như dằn dỗi.

Thấy vậy Không Hải mới đặt bút xuống bàn và quay về phía Dật Thế: “Ây chà…”

“Tớ chưa nổi cáu thì cậu chưa thấy vui phải không.”

Khóe miệng Không Hải nở một nụ cười.

“Đâu phải thế.”

“Thế thì là gì? Tớ bảo cậu nói cho tớ biết cậu đang viết gì nãy giờ. Cậu cứ phải tỏ ra kiểu cách như thế mới chịu nói cho tớ biết à?”

“Tớ có kiểu cách gì đâu.”

“Thế thì nói đi.”

“Tớ nói gì bây giờ?”

Những gì cậu vừa viết chứ còn sao. Chắc chắn lại là những thứ có liên quan tới vụ việc lần này đúng không?”

“Ờ. Tớ vừa mới viết xong. Tớ viết về phần nhạc.”

“Nhạc?”

“Những thứ sẽ mang đến Hoa Thanh Trì.”

“Mang cái gì cơ?”

“Biên chung, biên khánh, trống, đàn sắt vân vân.”

Không Hải đưa cho Dật Thế tờ giấy mình vừa viết xong.

Dật Thế thấy trên đó quả có ghi tên các loại nhạc khí.

Biên chung.

Biên khánh.

Trống.

Đàn sắt.

Đàn cầm.

Tiêu.

Khèn.

Sáo tám lỗ.

“Tớ muốn có thêm nhiều thứ nữa như nguyệt cầm năm dây, thập huyền cầm…”

“Đó là việc cậu nhờ Xích hôm qua phải không?”

“Đúng rồi. Không chỉ nhạc cụ, mà trang phục cũng sẽ được huy động. Tớ vừa viết ra những món cần bổ sung…”

“…”

“Tớ còn muốn có thêm những người chơi được nhạc cụ Hồ…”

“…”

“Không chỉ nhạc. Tớ còn phải tính toán các đồ ăn thức uống. Cần có ai đó nấu được món Hồ, còn phải chuẩn bị chén lưu li, rượu Hồ nữa. Tớ phải ghi lại cho khỏi quên.”

“Cậu mà quên được á?”

“À, không phải cho tớ. Mà để cho người lo liệu công việc khỏi quên.”

“Người lo liệu?”

“Tất nhiên đều do Xích làm cả thôi. Tớ nhờ cậu ta lo liệu chuyện này. Hoàng đế đang gay go như thế, không thể huy động một cách rình rang được, nên cần bí mật…”

“…”

“Tớ đã liệt kê các bước chuẩn bị như tập kết ở đâu, xuất hành như thế nào.”

“Cậu đang nói về bữa tiệc?”

“Ừ.”

“Cậu vừa bảo ở Hoa Thanh Trì nhỉ?”

“Đúng rồi.”

“Chỗ đó có liên quan gì tới vụ việc lần này là điều mà tớ vẫn cóc hiểu.”

“Cậu đừng băn khoăn, Dật Thế. Thật ra, cũng không hẳn là tớ đã hiểu rõ. Tớ chỉ đoán rằng, có lẽ nó là như thế mà thôi…”

“Hử?”

“Cuộc chiến với lũ quỷ, không phải chỉ để bảo vệ hoàng đế thôi đâu.”

“Tóm lại là tớ cóc hiểu cậu nói gì.”

Dật Thế nói.

Không Hải cười, rồi lẩm bẩm.

“Nhưng sao muộn thế nhỉ?”

“Ai muộn?”

“Xích.”

Không Hải vừa dứt lời thì bên ngoài có tiếng Đại Hầu.

“Thầy Không Hải.”

“Sao thế?”

“Cậu Xích vừa đến. Có cả Lưu Vũ Tích tiên sinh đi cùng. Chừng như có việc gì gấp lắm.”

“Dẫn họ vào đây ngay.”

Một lát sau thì bóng Xích xuất hiện.

Lưu Vũ Tích đứng bên cạnh.

Sắc mặt không được khỏe.

“Có chuyện gì vậy?” Không Hải hỏi.

“Liễu Tông Nguyên có lời nhắn đến thầy.” Lưu Vũ Tích cất tiếng.

Lưu Vũ Tích là văn nhân, bạn của Liễu Tông Nguyên, đang cùng làm việc với Liễu Tông Nguyên dưới trướng của Vương Thúc Văn.

Xích không tới một mình mà đi cùng với cả Lưu Vũ Tích, phải chăng đã xảy ra chuyện gì lớn?

“Là chuyện gì vậy?” Không Hải hỏi.

“Hình như đêm qua hoàng đế đã bị loạn trí…”

“Hừm…”

“Hòa thượng Huệ Quả đã cố gắng để vãn hồi tình hình, nhưng nghe nói sắp nguy đến nơi rồi.”

“Ai nguy?”

“Cả hoàng đế lẫn hòa thượng Huệ Quả.”

“Hừm.”

“Tôi không được biết sự tình cụ thể. Mong thầy hiểu cho, vì chuyện này mà lọt ra ngoài cung thì rất gay go…”

“Tôi hiểu rồi.” Không Hải gật đầu.

Cậu biết, chuyện liên quan đến sinh mệnh của hoàng đế Đại Đường thì không thể dễ dàng để lọt ra bên ngoài như vậy được.

“Vậy thì tôi cũng phải nhanh lên mới được. Hãy lo liệu giúp tôi những thứ này. Làm theo cách nào là tùy ở các vị…”

Không Hải xếp tờ giấy trong tay Dật Thế và tờ giấy trên mặt bàn lên nhau rồi đưa cho Xích và Lưu Vũ Tích.

“Vâng.”

Lưu Vũ Tích gật đầu, nhưng vẻ mặt vẫn tỏ ra thắc mắc.

Chuẩn bị cho yến tiệc, thuê mướn nhạc công trong thời điểm này để làm gì?

Nhưng anh ta không nói ra miệng.

“Xin hãy chuyển lời tôi tới Liễu tiên sinh. Tôi sẽ làm hết sức có thể.” Không Hải nói.

Nghe đến đó, hai người liền cất tiếng: “Vậy chúng tôi xin cáo lui.”

Rồi đi ra ngoài.

❖ 3 ❖

Không Hải và Dật Thế đã ra khỏi Tây Minh Tự, đang đi bộ trên phố.

Đi theo hai người còn có cả Đại Hầu.

Đại Hầu gần đây thường xuyên vắng mặt ở Tây Minh Tự.

“Tôi rất vui vì lâu rồi mới được đi cùng thầy Không Hải.”

Giọng Đại Hầu phấn khích.

Ba người đang đi về hướng Tây trong không khí náo nhiệt của mùa xuân. Những khách bộ hành trên phố chẳng ai biết điều gì đang diễn ra ở trong cung.

Cũng từng có lúc rộ lên tin đồn về vụ việc chết người liên quan đến Arun Rashid, nhưng xét theo quy mô của một kinh thành với dân số cả triệu người như Trường An thì tin đồn ấy cũng chỉ gói gọn trong một cộng đồng nhỏ mà thôi.

Dù là sự kiện gì đi chăng nữa, cuối cùng nó cũng sẽ bị nuốt chửng và biến mất vào trong lòng cái đô thị khổng lồ này.

Trong lúc bước đi, Không Hải nở một nụ cười rạng rỡ, hít thở những hơi thật sâu như thể đang tận hưởng bằng cả cơ thể mình cái chức năng hoàn hảo ấy của một đô thị khổng lồ.

“Cậu định đi đâu thế, Không Hải?” Dật Thế hỏi.

Dật Thế còn chưa nghe Không Hải nói đi đâu.

Sau khi Lưu Vũ Tích và Xích về rồi, Không Hải bảo: “Nào, mình đi thôi,” rồi đứng dậy.

“Đi?” Dật Thế cất tiếng. “Đi đâu?”

“Đi rồi khắc biết.”

Không Hải kéo Dật Thế đứng dậy, vừa đi được một bước liền quay lại.

“À, dẫn theo cả Đại Hầu đi nữa.”

Nói rồi Không Hải giục Dật Thế, họ cùng nhau ra khỏi Tây Minh Tự.

“Chợ Tây.” Không Hải đáp.

“Đến chợ Tây làm gì?”

“Tớ đang có mấy suy luận nên muốn mua một thứ.”

“Thứ gì…”

“Lệ chi.”

“Lệ chi?”

Lệ chi* là loại quả của phương Nam, có cùi màu trắng đục, ngọt. Cây lệ chi là cây thường xanh, thuộc họ bồ hòn, hoa đơn tính. Chiều cao cây có thể lên đến mười mét.

Tức là quả vải.

Loại quả này được trồng ở Thục, nhưng bây giờ còn chưa vào mùa.

“Cậu nghĩ rằng có thể mua được lệ chi bây giờ?”

“Thế nên tớ mới phải đến chợ Tây. Vì không phải việc gì cũng có thể nhờ Xích.”

Chợ Tây tràn ngập những tiếng huyên náo.

Cơ man các sạp hàng đang bày ra.

Không Hải đi qua giữa các sạp hàng như một mê cung với vẻ mặt đầy tự tin.

“Ồ, đây rồi.”

Cuối cùng, Không Hải dừng lại trước một tiệm bán bút.

Vô số những cây bút lớn nhỏ bày ở bên ngoài, sâu trong cùng là một ông già tóc bạc.

“Xem kìa, chẳng phải thầy Không Hải đó sao?”

Ông già cất tiếng trước.

“Lâu rồi mới gặp cụ.”

Không Hải mỉm cười, chào lại ông già.

“Lý tiên sinh, còn đây là cậu Quất Dật Thế mà tôi thường kể với cụ.”

Không Hải giới thiệu Dật Thế, rồi đến Đại Hầu.

“Dật Thế này, đây là Lý Thanh Thủy tiên sinh, người đất Thục. Tìm khắp Trường An này cũng hiếm có ai làm bút tốt được như Lý tiên sinh.” Không Hải nói.

“Hiếm là thế nào. Chẳng có ai khác ấy chứ.”

Lý tiên sinh cười nhăn cả mặt.

“Tớ đã học rất nhiều từ Lý tiên sinh về cách làm bút.”

Không Hải nói với Dật Thế.

“Mà thầy Không Hải này, hôm nay thầy đến có việc gì vậy?”

“Thật ra tôi muốn nhờ cụ một việc mà phi cụ không ai làm được.”

“Ồ, việc gì?”

“Cụ có thể kiếm cho tôi một ít lệ chi được không?”

“Lệ chi!?”

“Vâng.”

“Cái đó thì khó đấy…”

“Thế tôi mới nhờ đến cụ.”

Không Hải nói, mặt tỉnh queo.

❖ 4 ❖

“Lệ chi phải đi mất một tháng mới tới Trường An. Mà đến được cũng còn lại rất ít.”

“Chắc chắn là như thế ạ.” Không Hải gật gù.

Lệ chi được trồng ở phương Nam, cách Trường An rất xa. Sau khi hái xuống, để vận chuyển đến Trường An sao cho không bị thối thì phải mất rất nhiều công sức.

“Dẫu có mua được, cũng tốn kém lắm đấy.”

Lý tiên sinh nhìn Không Hải, vẻ mặt như đang ngẫm ngợi điều gì.

Sau một hồi im lặng, ông lão chợt cất tiếng.

“Ta không dám hứa trước.”

“Chắc chắn rồi ạ.”

“Nhưng ta sẽ thử trong khả năng có thể.”

“Được vậy là tốt rồi ạ.”

“Ta sẽ thử dò hỏi một vài mối quen. Nếu lệ chi đã về tới Trường An thì chắc sẽ có cách kiếm được, nhược bằng chưa về tới nơi thì đến ta cũng chịu.”

“Cụ có mối quen sao?”

“Mối quen thì ta có. Đám sẵn tiền ở Trường An này năm nào chẳng tranh nhau để được ăn lệ chi sớm nhất. Họ đã cho người đi mua từ trước, thậm chí có kẻ còn đi xa hơn Thục về phía Nam để mua. Nếu may mắn thì không biết chừng giờ này đã có chuyến hàng của ai đó về rồi.”

“…”

“Tuy nhiên…”

“Tuy nhiên làm sao ạ?”

“Nhiều thì khó đấy.”

“Vâng.”

“Hơn nữa sẽ rất đắt.”

“Điều đó tôi biết.”

“Vì sẽ phải rút trộm một ít từ chuyến hàng đã đặt trước.”

“Vâng.”

“Nhưng tất nhiên là nếu hàng đã về tới Trường An.”

“Tôi hiểu ạ.”

“Thế muộn nhất là bao giờ thầy cần?”

“Buổi sáng ba hôm nữa…”

“Ba hôm nữa sao?”

“Thật phiền cụ quá. Nhưng chính vì thế tôi mới phải nhờ đến cụ.”

“Ừm…”

Lý tiên sinh khoanh tay, ư hừm.

“Thôi được rồi, tạm thời thì buổi sáng ba hôm nữa thầy cứ cho người lại đây. Nếu kiếm được thì lúc ấy ta sẽ gửi thầy.”

“Sẽ có một người tên là Xích đến tìm cụ.”

“Vậy hả.” Lý tiên sinh gật đầu.

“Nếu kiếm được lệ chi thì ngược lại, ta cũng có việc muốn nhờ thầy.”

Ông lão nói với Không Hải.

“Việc gì thưa cụ?”

“Ta không biết thầy đang bận việc gì lúc này, nhưng chừng nào xong việc, thầy hãy chơi với ta một ván cờ vây.”

“Cái đó thì tôi rất sẵn lòng…” Không Hải mỉm cười gật đầu.

❖ 5 ❖

Không Hải và Dật Thế đang đi bộ ở giữa đám đông.

Họ vừa ra khỏi cửa tiệm của Lý tiên sinh. Đại Hầu đi ngay sau hai người.

Những người đi từ chiều ngược lại đều giật mình và tránh đường vì thân hình cao lớn hơn xung quanh hẳn một cái đầu của Đại Hầu.

Nhờ thế mà Không Hải và Dật Thế bước đi dễ dàng hơn.

“Nhưng Không Hải này, liệu có ổn không?”

Dật Thế vừa đi vừa hỏi Không Hải.

“Cái gì cơ?”

Không Hải hỏi lại.

“Về chuyện lệ chi ấy. Liệu có mua được không?”

“Được chứ.”

Không Hải thản nhiên đáp.

“Nhưng Lý tiên sinh nói là không chắc còn gì? Thái độ chẳng phải có vẻ khó khăn lắm đấy thôi?”

“Người như Lý tiên sinh, nếu không được thì ngay từ đầu đã nói là không được rồi.”

“Nhưng mà…”

“Với cách nói như thế thì chắc là sẽ mua được thôi. Tất nhiên, ông cụ không khẳng định…”

“Vậy sao?”

“Lý tiên sinh xuất thân phương Nam. Đó là một người có mối liên hệ sâu sắc với Thục và các vùng phía Nam. Ngay cả bây giờ vẫn vậy. Ông cụ rất am tường tình hình ở mạn đó.”

“Nói thì nói vậy, chứ lệ chi là thứ hoa quả theo mùa. Dù Lý tiên sinh có am tường tình hình phương Nam đến đâu cũng chẳng thể mang về một thứ còn chưa nở ra trên cây.”

“Xa hơn Thục về phía Nam thì sao?”

“Phía Nam?”

“Chẳng phải Lý tiên sinh đã nói, ở Trường An có khối kẻ thừa tiền đang tranh nhau để được ăn lệ chi sớm nhất đấy là gì?”

“Quả là Lý tiên sinh có nói vậy, nhưng thế thì sao?”

“Thật ra, Lý tiên sinh là một trong số những người như thế.”

“Hả!?”

“Lý tiên sinh cũng nằm trong số những kẻ lắm tiền mà mình nhắc tới.”

“Cậu nói Lý tiên sinh giàu đến thế kia sao?”

“Ừ.”

“Thế tại sao ông ấy lại phải bán bút ở đó?”

“Làm bút là một thú vui của Lý tiên sinh. Chứ chẳng phải ông cụ bán bút vì cần tiền.”

“Nghĩa là Lý tiên sinh năm nào cũng mua lệ chi…”

“Phải. Năm nào Lý tiên sinh cũng thuê người vận chuyển lệ chi về Trường An.”

“…”

“Xem cách nói của ông cụ thì có lẽ hàng vẫn đang trên đường đi chứ chưa đến Trường An.”

“Lý tiên sinh còn nói là rất đắt?”

“Điều đó thì chắc rồi. Có vẻ ông cụ định sẽ rút trộm từ một chuyến hàng nào đó đến trước nếu hàng của mình chưa về kịp. Như thế thì sẽ tốn rất nhiều tiền.”

“Ra là vậy.”

Dật Thế gật gù vẻ thán phục.

“Thầy Không Hải quen biết nhiều người thật đấy.”

Đại Hầu nói với từ phía sau lên.

“Vì thầy Không Hải rất khéo dụ dỗ người khác…”

“Ta là kẻ dụ dỗ người khác sao?”

“Thầy Không Hải.”

“Gì vậy?”

“Có khi thầy hợp với nơi đây hơn là Oa quốc ấy chứ…”

“Trường An á?”

“Vâng. Tôi thấy Oa quốc quá nhỏ hẹp đối với thầy. Thầy đâu cần phải gò mình để chui vào một manh áo chật kia chứ?”

“Hay là ta nghe theo lời anh?”

Không Hải nói.

“Cậu nghiêm túc đấy hả?”

Người vừa cuống quýt hỏi là Dật Thế.

“Cậu không định quay về Nhật Bản sao, Không Hải…”

“Tớ sẽ quay về.”

Trả lời xong, Không Hải lại nói tiếp.

“Nhưng tớ muốn ở lại đây.”

Không Hải thả lời nói của mình vào thinh không cùng với một tiếng thở dài rõ mồn một.

Rồi cậu dừng bước, nhìn sang Dật Thế.

“Dật Thế này, thật ra tớ đang rất phân vân về chuyện ấy…”

Không Hải nở một nụ cười đầy ẩn ý trên môi, lấy tay gãi đầu.

“Đất nước này khiến tớ cảm thấy dễ chịu.”

“Không Hải à, tớ cũng nghĩ cậu hợp với đất nước này. Nếu cậu sống ở đây, thay vì phải bó buộc ở cái đất nước nhỏ bé ấy thì sẽ…”

Nói đến đây, Dật Thế ngập ngừng. Có vẻ như cậu ta đang tìm cách diễn đạt.

“Thấy thú vị hơn, tớ cũng nghĩ thế.”

Không Hải nói đỡ cho Dật Thế.

“Phải rồi. Tớ cũng nghĩ là sẽ thú vị hơn. Nhìn con người cậu ở đây thú vị hơn nhiều so với con người cậu ở đất nước ấy…”

Giọng Dật Thế nhỏ dần, rồi im hẳn.

Thế rồi, Dật Thế nhìn vào Không Hải, nói.

“Không Hải à, sao cậu không ở lại đây?”

“Ở lại á?”

“Hãy làm vậy đi, Không Hải.” Dật Thế nói.

Vừa nói xong thì mắt Dật Thế bỗng ứa lệ.

Những giọt nước mắt lăn dài xuống má.

“Không Hải, cậu hãy ở lại đất nước này đi!”

“Tớ sẽ suy nghĩ về đề nghị ấy.”

Không Hải vỗ nhẹ lên vai Dật Thế, rồi tiếp tục cất bước.

Dật Thế và Đại Hầu đi sau lưng.

“Dật Thế.”

Không Hải vẫn nhìn về phía trước, cất tiếng gọi Dật Thế đang đi đằng sau.

“Gì thế, Không Hải?”

“Lệ chi nghe nói là rất ngon.” Không Hải nói.

“Tớ cũng nghe thấy thế.”

“Nếu kiếm được, trước tiên tớ với cậu phải chén thử cái đã nhỉ?”

“Ý hay đấy.” Dật Thế gật đầu.

Ba người thong dong đi giữa dòng người đông đúc ở chợ.

“Nhưng nếu chỉ mua được có hai quả thì sao Không Hải?”

“Thế thì tớ với cậu sẽ ăn hết.”

“Được không?”

“Được chứ.”

“Không phải cậu định mua lệ chi cho một ý đồ nào đó hay sao?”

“Ừ thì đúng vậy.”

“Ý đồ ấy là gì?”

“Đó là thứ mà tớ muốn chuẩn bị bằng được cho kế hoạch lần này. Những trái lệ chi…”

“Vì sao?”

“Cậu biết vì sao ở Trường An lại có những người muốn ăn lệ chi vào mùa này không?”

“Sao nhỉ…”

“Vì ngày xưa có một người đã làm cho thói quen ấy trở nên thịnh hành.”

“Có một người?”

“Là Quý phi, Dương Ngọc Hoàn đó.”

Không Hải nói.