← Quay lại trang sách

Chương XXXV Ôn Tuyền Cung
1

Bình nguyên mùa xuân, cỏ đã nảy mầm trên mặt đất.

Mặt đất trước đó ít lâu còn đông cứng trong băng giờ đã ngập chìm dưới những thảm cỏ đang vươn mầm.

Những đám mây lững lờ trôi trên trời xanh.

Trông ra xa, có thể thấy Li Sơn ở cuối tầm mắt.

Họ rời Trường An vào sáng hôm qua.

Tổng cộng có mười lăm người.

Không Hải.

Quất Dật Thế.

Bạch Lạc Thiên.

Tử Anh.

Xích.

Đại Hầu.

Ngọc Liên.

Năm nhạc công.

Ba đầu bếp.

Li Sơn cách Trường An sáu mươi tám dặm về phía Đông Bắc. Quãng đường sáu mươi tám dặm ở thời kỳ này, nếu quy đổi ra đơn vị độ dài ngày nay, thì vào khoảng ba mươi ki lô mét. Trường hợp đi bộ, nếu rời Trường An vào sáng sớm thì chiều tối sẽ đến, vị chi là mất cả ngày.

“Không cần phải vội.”

Không Hải đã đi mất hai ngày một đêm.

Cần phải vượt qua hai con sông là Sản Thủy và Bá Thủy trên đường từ Trường An đến Li Sơn. Họ đã ngủ lại một đêm sau khi vượt qua sông Bá. Họ vừa rời quán trọ sáng nay và bây giờ đã nhìn thấy Li Sơn ở trước mặt.

Cả Không Hải lẫn Dật Thế đều lần đầu tiên tới Li Sơn và Hoa Thanh Trì.

Trong đoàn, chỉ có Bạch Lạc Thiên là người đã từng đến nơi này trước đó.

Bạch Lạc Thiên lẳng lặng ngắm Li Sơn đang dần hiện ra. Không thể đoán được anh ta đang nghĩ gì qua nét mặt ấy.

Bạch Lạc Thiên khi ấy vẫn đang giữ chức hiệu thư lang ở Bí thư sảnh. Hiệu thư lang dù sao cũng chỉ là một chức quan nhàn, một chức quan mà kẻ tự phụ về tài năng của mình vốn chẳng lấy làm hài lòng.

Đối lập với Bạch Lạc Thiên, Ngọc Liên đang vui phơi phới.

Ngọc Liên là kỹ nữ ở Hồ Ngọc Lâu. Nhờ việc lấy được con trùng ám ở cánh tay Ngọc Liên mà Không Hải được cả Ngọc Liên lẫn Hồ Ngọc Lâu đánh giá rất cao.

“Lâu rồi em mới được đi xa thế này.”

Ngọc Liên vừa đi vừa nói với Không Hải.

“Huynh à, liệu em có ích gì cho chuyến đi này không?”

Ngọc Liên có vẻ vẫn chưa hiểu mình tham gia vào chuyến đi này vì mục đích gì.

Không chỉ có Ngọc Liên. Dật Thế, Bạch Lạc Thiên, Đại Hầu, rồi Tử Anh và Xích cũng vậy.

Mà không, bản thân người lên kế hoạch cho chuyến đi này là Không Hải cũng chắc gì đã hiểu.

“Có chứ. Em đã giúp đỡ ta rất nhiều trong chuyện này rồi đấy thôi.”

Vốn dĩ, các nhạc công và đầu bếp cũng đều là những người tìm được nhờ mối quan hệ của Ngọc Liên ở Hồ Ngọc Lâu.

“Khi đến Hoa Thanh Trì, các vị cứ làm như những gì bình thường các vị vẫn làm là được.”

Không Hải đã nói thế với nhóm của Ngọc Liên.

“Em Ngọc Liên sẽ múa giúp ta…”

Các nhạc công sẽ chơi nhạc.

Còn các đầu bếp thì,

“Chỉ cần các vị trổ tài, đem đến cho mọi người một bữa ăn ngon là đủ.”

Không Hải nói với họ như vậy.

Nhưng làm thế vì mục đích gì?

Dường như cả Dật Thế lẫn Ngọc Liên đều chưa hiểu.

Khi được hỏi, Không Hải chỉ đáp: “Chà, cái này thì ta cũng chưa rõ.”

“Huynh không rõ cũng chẳng sao. Miễn là giúp ích được huynh, để có một bữa tiệc vui, thế là đủ với em rồi.”

Đi xa cùng Không Hải.

Rồi mở tiệc ở đó.

Như thế là đủ vui sướng đối với Ngọc Liên rồi.

Ở khía cạnh này thì Đại Hầu cũng như vậy.

“Về việc này, hẳn là thầy Không Hải đã có tính toán rồi, nên tôi không thắc mắc gì cả. Mà dù thầy chưa có tính toán gì thì với tôi cũng chẳng sao.”

Đó là cách Đại Hầu tự bằng lòng với mình.

Đã bắt đầu đến đoạn đường dẫn lên Li Sơn.

“Không Hải này, chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo?”

Dật Thế hỏi Không Hải bằng tiếng Nhật.

“Chà, liệu sẽ có chuyện gì xảy ra nhỉ…”

Vừa bước chân trên con đường dốc, Không Hải vừa đáp.

“Nếu cậu biết điều gì đó, chí ít cũng phải nói với tớ chứ?”

“Xin lỗi Dật Thế…”

Không Hải nói.

“Thật ra, tớ cũng không biết gì cả…”

Không Hải tủm tỉm cười.

“Không biết?”

“Có thể sẽ xảy ra chuyện gì đó. Cũng có thể không…”

“…”

“Tớ chẳng có ý gì khác.”

“Ý gì khác là sao?”

“Ý định duy nhất của tớ là bày ra một bữa tiệc thật vui vẻ…”

“Chỉ là một bữa tiệc?”

“Phải.”

“…”

“Và tớ sẽ chỉ làm một việc là lắng nghe câu chuyện của những vị khách đến dự.”

“Khách đến dự? Gồm những ai?”

“Chà, sẽ gồm những ai nhỉ…”

Không Hải lẩm bẩm.

Trong lúc leo dốc, Không Hải và Dật Thế ngửi thấy mùi nước suối nóng thân thuộc phả lại theo làn gió.

“Một bữa tiệc thật vui vẻ…”

Không Hải nói.

❖ 2 ❖

Mạch suối nóng bên dưới ngọn Tây Tú Lĩnh* thuộc Li Sơn có lịch sử rất lâu đời.

Li Sơn có hai ngọn núi là Đông Tú Lĩnh và Tây Tú Lĩnh.

Người ta đã biết đến nó từ thời nhà Tần. Lưu lượng nước nóng chảy lên bề mặt ngày nay vào khoảng một trăm hai mươi lăm mét khối mỗi giờ. Nhiệt độ của nước là bốn mươi ba độ xê. Trong nước có khoảng chín loại hợp chất vô cơ* như vôi, măng-gan các-bon-nát, nát-tri sun-phát vân vân, đây được cho là những chất rất hiệu quả đối với bệnh viêm khớp và các bệnh ngoài da.

Nguyên văn tác giả viết: “… chín loại chất hữu cơ…”, nhưng có lẽ do nhầm lẫn, nên trong bản dịch này, người dịch đã mạn phép sửa lại thành: “… chín loại hợp chất vô cơ…”.

Ôn Tuyền Cung được xây dựng ở đây vào năm Trinh Quán thứ mười tám (năm 644) bởi Diêm Lập Đức theo lệnh của Đường Thái Tông Lý Thế Dân.

Người đổi tên Ôn Tuyền Cung thành Hoa Thanh Cung là Huyền Tông, việc này diễn ra vào năm Thiên Bảo thứ sáu (năm 747). Dương Ngọc Hoàn và Huyền Tông gặp nhau lần đầu tiên ở Ôn Tuyền Cung vào năm Khai Nguyên thứ hai mươi tám (năm 740). Như vậy, việc đổi tên diễn ra sau đó bảy năm.

Chữ “Hoa” trong Hoa Thanh Cung tất nhiên có nghĩa là “đóa hoa”, ở đây để chỉ mẫu đơn. Và mẫu đơn thì tức là Dương Ngọc Hoàn.

Huyền Tông cho trồng kín hoa ở sườn núi phía Bắc ngọn Tây Tú Lĩnh nằm về phía Nam Ôn Tuyền Cung cũng như trong vườn cung. Loài hoa được trồng nhiều nhất khi ấy là mẫu đơn. Số lượng lên tới khoảng mười ngàn cây.

Huyền Tông cho gọi Tống Đơn Phụ, bậc thầy về nghệ thuật làm vườn, được xưng tụng là đệ nhất thiên hạ trong lĩnh vực lai giống mẫu đơn khi ấy đến để tạo ra cảnh quan này.

Sườn núi ấy đến mùa hoa nở trông tựa như được thêu bằng vô vàn đóa mẫu đơn, vì thế mới gọi là Tây Tú Lĩnh*.

“Tú” trong tiếng Hán có nghĩa là “thêu”.

Có thể nói Hoa Thanh Cung được dựng lên là để dành cho Dương Ngọc Hoàn và Huyền Tông.

Không chỉ có duy nhất một công trình kiến trúc ở đó. Bao xung quanh là một la thành* dài rộng, bên trong và bên ngoài la thành ấy có rất nhiều lầu các và cung điện được dựng lên.

La thành là bức tường thành ngoài cùng bao quanh hoàng cung hay một cung điện.

Năm nào Huyền Tông cũng ở Hoa Thanh Cung cho đến hết mùa đông, tức là từ tháng Mười cho tới mùa xuân năm sau. Trong thời gian ấy, nơi đây sẽ trở thành đầu não chính trị của Đại Đường.

Hầu hết các hoạn quan và những kẻ hữu trách cũng phải chuyển đến đây để làm việc trong suốt mùa đông. Bộ máy chính trị của Trường An gần như đã được bê nguyên đến Hoa Thanh Cung.

Nhiều thương nhân và quan lại cũng đổ tới các thôn xóm xung quanh Li Sơn, khiến cho trong thời gian này, mọi sự huyên náo ở thành Trường An dường như đều đã được chuyển tới đây.

Thiết kế của Hoa Thanh Cung đã đạt tới cực điểm của sự xa hoa.

Với kiến trúc có la thành vây bốn phía, có thể gọi đây là thành Trường An thu nhỏ.

Phía Bắc là cửa chính Tân Dương Môn.

Phía Nam là Chiêu Dương Môn.

Nằm giữa hai cổng này là tiền điện và hậu điện tráng lệ.

Phía Đông có Phi Sương Điện được dùng làm tẩm thất và nơi sinh hoạt của Huyền Tông và Quý phi, hai bên lại có Cửu Long Điện là nơi tắm nước nóng của Huyền Tông và Phi Tử Thang, hay Phù Dung Thang là nơi tắm nước nóng dành riêng cho Quý phi.

Cả Cửu Long Điện lẫn Phù Dung Thang đều được xây bằng đá. Bên trong bể tắm nước nóng rộng lớn của Cửu Long Điện có bài trí các tượng hình cá, rồng, vịt trời, chim ưng bằng đá ngọc trắng. Kẻ đem dâng những khối đá ngọc trắng để làm tượng từ Phạm Dương (tức Bắc Kinh) xa xôi chính là An Lộc Sơn.

Có một cây cầu bằng đá ngọc trắng rất đẹp bắc từ mép bể này sang mép bể kia, bên rìa nước là những đóa hoa sen nở rộ cũng được làm từ đá ngọc trắng.

Theo Minh tinh tạp lục truyền lại, khi Huyền Tông xuống tắm, hoa sẽ nở, chim ưng dang rộng cánh, rồng và cá rũ vây.

Bên trong Phù Dung Thang dành riêng cho Quý phi cũng có hoa sen bằng đá ngọc trắng.

Bài thơ Hoa Thanh Cung cảm cựu * có câu:

Quý phi thang điện ngọc liên khai (Cung tắm của Quý phi có hoa sen bằng ngọc nở).

Nguyên văn tác giả viết: “Hoa Thanh Cảm Cung”, nhưng đúng ra phải là: “Hoa Thanh Cung cảm cựu”, tên một bài thơ thất ngôn bát cú của tác giả Vương Kiến, đời Đường.

Nơi Quý phi dùng để trang điểm là Đoan Chính Lâu, xung quanh Thất Thánh Điện xây riêng cho Quý phi có trồng nhiều thạch lựu, loài hoa mà Quý phi rất thích.

Ngoài ra, phía Tây của Hoa Thanh Cung còn có mười sáu “Trường thang”* là nơi để cho các cung nữ tắm nước nóng.

Có nghĩa là các bể tắm dài.

Các nhà trường thang này dài đến mấy chục gian*, được lát bằng văn thạch* với những họa tiết rất đẹp.

Đơn vị đo độ dài cổ của Nhật Bản, xấp xỉ 1,82m.

Cách gọi đá Aragonít của người Trung Quốc.

Theo ghi chép trong Minh tinh tạp lục, trong bể tắm người ta còn thả những con thuyền sơn mài nạm bạc hoặc làm bằng gỗ bạch mộc hương*, mái chèo đều được trang trí bằng châu báu.

Một loại gỗ trầm.

Hơn nữa, còn có núi Bồng Lai ở Đông Hải chất đầy ngọc lục bảo và trầm hương mọc sừng sững trong bể tắm, tỏ ý rằng thang điện này cũng chính là tiên giới vậy.

Nhưng kể từ sau loạn An Sử, Hoa Thanh Cung cũng dần trở nên điêu tàn.

Thời Đại Tông Lý Dự, hoạn quan Ngư Triều Ân nắm mọi quyền bính trong tay, khi xây chùa Chương Kính thờ vong mẫu Đại Tông, đã cho dỡ Quán Phong Lâu của Hoa Thanh Cung để lấy vật liệu.

Sau loạn Hoàng Sào, tức là rất lâu sau thời Không Hải nhập Đường, thì Hoa Thanh Cung đã hoàn toàn đổ nát, chẳng còn chút bóng dáng nào thuở trước.

Nhà thơ Thôi Lỗ thời Vãn Đường khi đến thăm đất này, đã viết về cảnh tượng ấy như sau.

Thảo già hồi đặng, tuyệt minh loan,

Vân thụ thâm thâm, bích điện hàn.

Minh nguyệt tự lai hoàn tự khứ,

Cánh vô nhân ỷ ngọc lan can.*

(Dịch thơ:

Cỏ tràn bậc đá, chuông thôi vang,

Cây rợp, mây giăng bóng điện tàn.

Trăng sáng hết đi rồi lại đến,

Đâu người vẫn đứng tựa lan can.*)

Đây là khổ thứ nhất trong bài thơ ba khổ có tựa đề “Hoa Thanh Cung” của Thôi Lỗ.

Tất cả các bản dịch thơ trong sách này là của người dịch, trừ phi có chú thích khác.

Cỏ dại đã lấp kín bậc đá dẫn lên, chuông xa giá của Thiên tử đã bặt tiếng. Cây cối thâm u, mây giăng vấn vít, cung điện màu xanh thẫm đứng đó lạnh tanh.

Trăng sáng cứ đến rồi lại đi vẫn như khi xưa, nhưng người tựa lan can ngọc trắng để ngắm trăng thì không còn nữa.

❖ 3 ❖

Cửa chính Tân Dương Môn bị những lùm cỏ non mới mọc lấp kín lối.

Bọn Không Hải đi vào Hoa Thanh Cung theo lối Tân Dương Môn này. Giẫm chân xuống thì thấy bên dưới là những phiến đá lát. Cỏ đâm lên từ khe hở giữa các phiến đá, khẽ rung rinh trước làn gió thoảng.

Đó không phải những đám cỏ um tùm, xanh sẫm của mùa hè. Mà là những lùm cỏ mềm mại, xanh non của mùa xuân.

Đằng kia là một bụi cam thảo dại.

Đằng này là một bụi phồn lũ.

Những đám cỏ mùa xuân vẫn chưa mọc cao quá đầu gối.

Chưa hoàn toàn đổ nát… Đó là ấn tượng về Hoa Thanh Cung.

Các thang điện ở hai bên đã cũ đi nhiều, đã có những bụi cỏ mềm mọc lên.

Nếu nói phong tình thì thật phong tình.

“Khung cảnh đẹp đấy chứ?”

Không Hải nói.

“Chà, không thể ngờ là lại đến dường này…”

Dật Thế lẩm bẩm cùng với một tiếng thở dài.

Ở chính diện còn một cửa nữa. Bọn Không Hải lại lục tục đi qua cửa này.

Bên tay phải là một cung điện sừng sững như ôm trọn bầu trời, vẫn còn có thể nhìn thấy được màu ngói xanh của mái. Cỏ đã mọc giữa các khe ngói, nhưng chắc chưa đến nỗi bị dột. Màu sơn son của các cây cột vẫn còn.

“Sao mà lộng lẫy đến vậy!”

Giọng Dật Thế như không nén nổi niềm phấn khích.

Chỉ tính riêng khu vực bên trong la thành sau khi đi vào từ Tân Dương Môn, đã có tới hơn ba mươi cung điện, thang điện, lầu gác, cửa thành các loại.

Bóng trời chiều đang xuống.

Cỏ mọc lan, cây trinh đằng ba mũi bò lên khắp các cây cột và mặt tường.

Trải qua mấy chục năm, toàn bộ Hoa Thanh Cung như đang từ từ trở về với tự nhiên.

Họ để lại đồ đạc cùng với ba con ngựa thồ ở bên ngoài Tân Dương Môn. Các nhạc công và đầu bếp cũng ở lại đó.

Có một cái hồ. Giữa hồ là một cái đảo nổi có cầu bắc sang.

“Ngày trước chắc là náo nhiệt lắm nhỉ…”

Ngọc Liên lẩm bẩm.

“Cung điện nhìn thấy ở đằng kia có lẽ là Phi Sương Điện, nơi nghỉ ngơi của Huyền Tông hoàng đế.”

Không Hải đứng bên bờ hồ và nói.

“Đúng vậy.”

Bạch Lạc Thiên trả lời ngắn gọn.

“Đây không phải là lần đầu Bạch huynh đến đây đúng không?”

“Đây là lần thứ hai.”

Phi Sương Điện được xây dựng ở một chỗ đất cao hơn hẳn, nếu đi theo các bậc đá dẫn từ trước hồ thì có thể tới được sân trước của cung điện này.

“Kia là Cửu Long Điện, còn kia là Phù Dung Thang…”

Bạch Lạc Thiên vừa chỉ tay về phía các công trình vừa giảng giải.

“Tiên sinh nghĩ ta nên chọn vị trí nào?”

Không Hải hỏi Bạch Lạc Thiên.

“Nếu là một bữa tiệc để tưởng nhớ Quý phi thì…”

Bạch Lạc Thiên đứng bên mép hồ và nhìn khắp một lượt, rồi nói.

“Vẫn phải là Phi Sương Điện…”

“Vậy thì chúng ta hãy đi xem xét tình hình.”

Không Hải bước đi đầu tiên.

Mặc dù nhìn sang phía tay trái hồ, nhưng Không Hải lại ngoặt về phía tay phải hồ và bắt đầu leo lên các bậc đá.

Bạch Lạc Thiên đi bên cạnh Không Hải, đằng sau là Dật Thế, Đại Hầu, Ngọc Liên, Tử Anh.

Khi vừa leo tới nơi.

“Ồ!”

Người cất tiếng đầu tiên là Không Hải.

“Chao ôi…”

Bạch Lạc Thiên cũng đứng im bên cạnh Không Hải.

Dật Thế vừa bước lên khỏi bậc đá cuối cùng cũng khẽ trầm trồ.

“Hoàn hảo…”

Cả một dải mẫu đơn ngút mắt.

Những bụi mẫu đơn như ôm lấy Phi Sương Điện đang nở hoa.

Có cả thảy bao nhiêu bông mẫu đơn?

Mẫu đơn đỏ đại đóa nhìn qua cũng phải tới cả trăm gốc.

Mẫu đơn trắng cũng tương đương.

Rồi mẫu đơn tím.

Hồng.

Ngoài những màu như vậy, còn có cơ man các loại màu khác đang đua nhau nở.

Ngọc hoa.

Tử thủy.

Thụy lệ.

Thiên hương hoa.

Tất cả các giống mẫu đơn trên đời này đều góp mặt ở đây.

Hơn nữa, chúng đều đơm ra những bông hoa như trái chín vít trĩu cả cành.

Tuy nói là đỏ, nhưng không phải chỉ có một màu đỏ.

Tuy nói là trắng, nhưng không phải chỉ có một màu trắng.

Có đỏ đậm, rồi đỏ nhạt.

Trong các màu đỏ đậm, có màu đỏ như máu, lại có màu đỏ như mặt trời sắp lặn.

Giữa bạt ngàn những đóa mẫu đơn như thế, Phi Sương Điện mọc lên sừng sững.

“Đẹp quá…”

Ngọc Liên lẩm bẩm phía sau Không Hải.

Hơn năm mươi năm trước…

Rốt cuộc, tại nơi đây đã diễn ra một yến tiệc xa hoa đến cỡ nào?

Đôi chân của Dương Ngọc Hoàn đã giẫm lên những phiến đá lát này bằng đôi giày cao cổ của người Hồ?

Những cô gái đeo trên mình các món trang sức nặng ngang với trọng lượng cơ thể đã đi qua đây?

Lúc này, những con người ấy đã không còn ở đây nữa.

Chỉ có: sa môn Không Hải đến từ Oa quốc.

Rồi Quất Dật Thế.

Thi nhân vô danh Bạch Lạc Thiên.

Ngọc Liên người Hồ.

Đại Hầu người Hồ.

Tử Anh người Hán.

Và chỉ có cơn gió nhẹ khiến cho những ngọn cỏ mọc qua kẽ đá lay động, khiến cho những đóa mẫu đơn có đến hàng ngàn, hàng vạn nặng trĩu rung rinh.

“Ta hãy quyết như thế nhỉ.”

Không Hải lẩm bẩm.

❖ 4 ❖

Không Hải và Dật Thế cùng với Ngọc Liên nối gót theo sau Bạch Lạc Thiên.

Việc chuẩn bị cho bữa tiệc đã bắt đầu được tiến hành ở trước Phi Sương Điện. Sau khi lựa chọn xong địa điểm, Không Hải đã lệnh cho Đại Hầu đi gọi Xích, các nhạc công và đầu bếp đang chờ bên ngoài mang hành lý vào trong.

“Hãy đặt đuốc ở chỗ này.”

Không Hải đưa ra các chỉ dẫn.

Không Hải yêu cầu đặt đuốc cây ở bốn góc, trải thảm Ba Tư ở chính giữa và bố trí các bệ kê đèn ở xung quanh.

Các nhạc công dỡ nhạc cụ xuống, còn các đầu bếp thì bắt đầu chuẩn bị nấu nướng.

Lúc này đã rảnh tay nên Không Hải và Dật Thế quyết định đi thăm thú bên trong Hoa Thanh Cung dưới sự hướng dẫn của Bạch Lạc Thiên. Ngọc Liên cũng tham gia cùng.

Từ Phi Sương Điện nằm ở phía Đông của hồ đi qua cây cầu bắc ngang đảo nổi thì sang đến phía Tây.

Họ đã xem xong Cửu Long Điện và Phù Dung Thang.

Bên trong Phù Dung Thang, nước vẫn chảy róc rách, cây cầu bắc ngang bể tắm bằng đá ngọc trắng vẫn còn đó.

Những tượng cá và rồng bằng đá ngọc trắng từng có trong Cửu Long Điện thì đã không còn, nhưng đóa sen bằng đá ngọc trắng ở Phù Dung Thang thì vẫn còn một nửa.

Có vẻ như bọn trộm đã làm vỡ lúc định khuân nó ra ngoài.

Sau khi đã xem xong hai chỗ đó rồi, bọn Không Hải mới đi qua bên này. Phía Tây là các trường thang dành cho cung nữ. Các nhà trường thang này dài đến mấy chục gian.

Bể tắm được làm rất rộng để cho nhiều cô gái cùng vào tắm một lúc. Diện tích phải lên tới một trăm gian vuông*.

Mỗi gian theo đơn vị chiều dài cũ của Nhật tương đương khoảng 1,82m, như vậy 100 gian vuông là khoảng 182m².

Bạch Lạc Thiên nói: Ta hãy qua xem nơi đó, rồi dắt mọi người qua cầu.

“Lần trước tới đây tôi còn chưa kịp xem chỗ đó.”

Bạch Lạc Thiên là một người hầu như ít khi thể hiện nội tâm ra bên ngoài.

Vốn dĩ, người ngỏ ý muốn rủ Không Hải đến Hoa Thanh Cung chính là Bạch Lạc Thiên.

Nhờ câu chuyện của Bạch Lạc Thiên mà Không Hải mới nghĩ ra bữa tiệc này.

Vào khoảng thời gian này, Bạch Lạc Thiên đang viết bài thơ Trường hận ca. Đó là bài thơ lấy đề tài về Quý phi, tức Dương Ngọc Hoàn và Huyền Tông hoàng đế. Nhưng mãi mà Bạch Lạc Thiên vẫn chưa viết xong. Vì vậy Bạch Lạc Thiên muốn đến Hoa Thanh Cung để cấu tứ thêm cho bài thơ.

Ngẫm lại thì lần Không Hải và Dật Thế gặp gỡ Bạch Lạc Thiên ở Mã Ngôi Dịch có lẽ cũng vì lý do ấy.

So với phía Đông, các công trình ở phía Tây đổ nát nhiều hơn. Có chỗ sụt mất cả một mảng tường, xem ra họ có thể chui vào từ lối này.

Đang đứng tì tay vào mảng tường sụt dở, Bạch Lạc Thiên bỗng nhăn mặt quay về phía bọn Không Hải.

“Có mùi gì lạ lắm.”

Bạch Lạc Thiên nói.

❖ 5 ❖

Không Hải và Dật Thế cũng ngửi thấy cái mùi đó.

Cái mùi mà vừa ngửi thấy đã phải quay mặt đi ngay.

Mùi phân hủy.

Nó rõ ràng bay lại từ bên trong bức tường đổ. Nghĩa là nguồn phát ra thứ mùi ấy nằm bên trong ngôi nhà.

Nó không phải mùi của chỉ một thứ gì đó đang thối rữa. Nó nồng nặc.

Cái mùi mà bọn họ đang ngửi thấy chỉ là một phần rất nhỏ, mà đã nồng nặc đến vậy, thì có thể đoán được rằng, nguồn phát ra thứ mùi ấy phải nhiều đến cỡ nào.

Nó không phải kiểu mùi thoang thoảng tan lẫn vào một phần của bầu không khí. Mà nó là thứ mùi khiến cho tóc gáy muốn dựng ngược lên.

“Này, Không Hải…”

Dật Thế cất tiếng.

Không Hải nhìn sang Dật Thế, sau đó nhìn sang và bắt gặp ánh mắt Bạch Lạc Thiên.

“Ta hãy thử vào trong xem…”

Không Hải nói.

Đầu tiên là Không Hải, rồi đến Bạch Lạc Thiên, Dật Thế bước qua bờ tường đổ vào bên trong.

Vừa vào đến nơi thì có một mùi giống như khi úp thẳng mặt vào đống xác thối xộc lên mũi ba người.

Một thứ xú khí giống với dạng rắn hơn là dạng khí xông vào trong mũi.

Dật Thế nhắm tịt mắt lại cứ như thể vừa bị những giọt mùi bắn vào mắt, rồi đưa nắm tay lên dụi lấy dụi để.

Bên trong khá tối.

Tuy nhiên vẫn còn chút ánh sáng từ các lỗ thoáng và khoảng tường đổ chiếu vào, nên họ vẫn có thể thấy được quang cảnh bên trong.

Khi mắt đã quen, mọi chi tiết bắt đầu hiện lên rõ hơn.

Dưới chân họ là một đống đất, vốn là mảng tường bị sụp xuống. Qua bên kia đống đất là bể tắm bằng đá được đào âm xuống dưới sàn. Đó là một bể tắm rất rộng. Có thể chứa được cả trăm cung nữ trong đó.

Không hiểu do bị đánh cắp hay bị chuyển đi nơi khác, mà những đồ trang trí hay thiết kế để giả cảnh tiên giới trong lời đồn đều đã biến mất.

Hay ngọn núi Bồng Lai ở Đông Hải chất đầy ngọc lục bảo và trầm hương đáng lẽ phải mọc sừng sững trong bể tắm cũng không còn nữa.

Ánh sáng yếu ớt lọt qua mảng tường đổ rọi vào thang điện lờ mờ tối, làm hiện lên những đống gạch ngói vỡ.

Còn đâu nữa mùi suối nước nóng đã từng tràn ngập nơi này. Đường dẫn nước nóng từ đầu nguồn để đưa về đây chắc hẳn đã hư hại ở đâu đó. Giờ đây chỉ thấy một mùi xú khí nồng nặc bốc lên.

Ba người vừa tránh những đống gạch ngói vỡ vừa tiến lên phía trước. Càng đến gần mép bể thì càng nhìn rõ bên trong hơn.

Dưới đáy bể tắm là những đống đất đen chất cao. Đôi chỗ có cả đất trắng. Dường như ai đó đã chở đất đến đây hòng lấp kín bể tắm rộng lớn này và họ đã lấp được gần một nửa.

Không Hải đang đi đầu bỗng lẳng lặng dừng bước.

Mắt Không Hải dán vào trong bể tắm.

Dật Thế từ đằng sau rón rén tiến lên, đứng cạnh Không Hải.

“Sao thế, Không…”

Chưa kịp nói hết tên Không Hải, Dật Thế liền ngừng bặt.

Cơ thể Dật Thế cứng đơ ngay bên cạnh Không Hải.

Bạch Lạc Thiên tiến đến cạnh Không Hải sau Dật Thế một chút hình như cũng đã nhận ra.

Thứ lấp đầy đến hơn một nửa bể tắm trong nhà trường thang dài rộng tới hàng chục gian không phải là đất.

Mà là xác chó.

Rốt cuộc đã có bao nhiêu con chó bị vứt xuống dưới này?

Không chỉ một trăm con, hai trăm con.

Mà phải một nghìn con, hai nghìn con…

Mà có khi còn hơn cả ngần ấy cái xác chó đã lấp đầy cả đáy bể tắm.

Phải hàng mấy nghìn con…

Và kỳ quái hơn nữa, tất cả những con chó đều bị mất đầu.

Đầu chúng cũng nằm chung trong bể tắm này, nhưng tất cả những cái đầu đều đã lìa khỏi xác.

Xác chó phân hủy và bốc ra mùi thối.

Nhìn kỹ hơn thì thấy cả xác bò, ngựa, dê lẫn trong đó.

Một phần cơ thể của một vài con chó, bò, ngựa bị ăn mất hoặc bị cắn xé, hoặc cũng có thể bị mục mất thịt trong quá trình thối rữa để lộ ra những mảng sườn trắng và nội tạng.

Ồ không, còn có cả những con rắn sống, chúng chui vào bên trong xác chết của những con chó, bò, ngựa qua khe xương sườn, lổm ngổm bò trong đó.

Hai hàm răng Dật Thế đánh vào nhau lập cập.

Một cảnh tượng quá mức tàn độc.

Một phép bùa chú nào đó đã diễn ra ở nơi đây.

Rốt cuộc, đó là loại bùa chú gì?

“Cổ độc đây mà…”

Không Hải lẩm bẩm.

“Có lẽ là cổ độc, hoặc một phép bùa chú tương tự đã diễn ra ở nơi đây…”

Phép bùa chú đã không chỉ được thực hiện trong thành Trường An, mà còn cả ở đây nữa.

Đôi mắt Bạch Lạc Thiên lóe lên như chứa đựng những tia sáng dữ dội. Mạch máu nổi hằn trên tròng mắt.

“Hóa ra là cái này ư?”

Bạch Lạc Thiên lẩm bẩm.

“Hóa ra là cái này à?”

Bạch Lạc Thiên nhắc lại.

Bạch Lạc Thiên chằm chằm nhìn vào tầng tầng lớp lớp những chồng xác chó.

“Đây là thứ mà thầy và tôi đang dính líu vào phải không…”

“Đúng.”

Không Hải gật đầu.

“Thầy đang dính líu vào chuyện gì là điều mà tôi chưa từng được biết. Tất nhiên, ngay cả bây giờ cũng vậy. Nhưng nó chính là cái này phải không?”

“…”

“Thứ mà thầy… à không, thầy và tôi đang dính líu vào là thứ kinh khủng nhường này phải không?”

“Đúng…”

Không Hải gật đầu lần nữa.

Bạch Lạc Thiên hít một hơi sâu, mấp máy môi mấy lần như định nói gì đó, nhưng không thốt ra thành lời.

“Chuyện này là thế nào, Không Hải…”

Dật Thế vừa ngó xuống bể tắm vừa hỏi. Cậu không thể quay mặt đi dù rất muốn.

“Cậu biết rõ mà, phải không?” Dật Thế nói. “Cậu thừa biết là chuyện này đã diễn ra ở đây mà, phải không?”

“Ờ…” Không Hải gật đầu. “Đúng như cậu nói, Dật Thế.”

Vầng trán Không Hải lấm tấm mồ hôi.

“Tớ đã biết việc này.”

Không Hải khẽ lẩm bẩm.

“Nhưng mà…”

Không Hải lắc nhẹ đầu.

“Tớ không ngờ nó lại tới mức này…”

Nói đoạn, Không Hải cắn môi.

“Dật Thế ạ…”

“Sao cơ…”

“Có thể tớ đã phạm phải một sai lầm ghê gớm.”

“Sai lầm ghê gớm?”

“Đó là rủ cả Ngọc Liên và bạn bè của em ấy đi cùng.”

“…”

“Tớ thì không sao. Bạch tiên sinh thì vốn đã có ý định tới đây. Nhưng Ngọc Liên và các nhạc công, đầu bếp thì không. Họ tới đây theo lời mời của tớ…”

“…”

“Nơi đây có lẽ nguy hiểm hơn nhiều so với tớ nghĩ.”

“Không Hải…” Dật Thế cất tiếng.

Không Hải vẫn bặm chặt môi.

Đúng lúc ấy…

“Thầy Không Hải.”

Bạch Lạc Thiên cất tiếng.

“Bây giờ xin thầy hãy nói cho tôi biết.”

Bạch Lạc Thiên nhìn Không Hải.

“Chúng ta đã nhìn thấy những thứ khủng khiếp này. Nên thầy phải nói cho tôi biết về cái mà chúng ta đang dính líu vào.”

“…”

“Lần trước, tôi đã nói chuyện với thầy về những chuyện kỳ quái xảy ra xung quanh hoàng đế.”

“Vâng.” Không Hải gật đầu.

“Lúc ấy, thầy đã hứa một việc. Ấy là khi thời điểm thích hợp đến, thầy sẽ kể cho tôi nghe.”

“Vâng.”

“Bây giờ là thời điểm thích hợp.”

“…”

“Cảnh tượng mà chúng ta đang chứng kiến ở đây có liên quan tới hoàng đế, phải vậy không?”

“Đúng.”

“Vụ việc về Dương Ngọc Hoàn, những chuyện kỳ quái mà chúng ta bắt gặp ở Mã Ngôi Dịch, và việc chúng ta tới Hoa Thanh Cung lần này đều có liên quan tới nhau phải không?”

“Đúng.”

“Nó là cái gì?”

“…”

“Đây là lúc thầy phải nói cho tôi biết.”

“…”

“Và tôi cần phải nghe điều ấy từ thầy.”

“…”

“Tôi không biết thầy đang toan tính điều gì, nhưng tôi sẽ góp sức với thầy cho việc thầy định làm đêm nay. Sau khi nghe xong câu chuyện thì dù đó là chuyện gì, tôi cũng không bảo thầy phải dừng lại. Dù đó là chuyện gì, tôi cũng không có ý định trốn chạy khỏi nơi đây.”

Bạch Lạc Thiên càng lúc càng cao giọng. Càng cao giọng, Bạch Lạc Thiên càng hưng phấn.

“Thầy phải nói ra chuyện này. Vì có thể nó sẽ ảnh hưởng tới tính mạng của tôi. Nhìn cảnh tượng này là tôi biết. Mà không, không chỉ tính mạng của tôi. Nó có thể đe dọa tới tính mạng của tất cả những người có mặt ở Hoa Thanh Cung lúc này…”

Bạch Lạc Thiên nói.

“Vâng.”

Như đã quyết, Không Hải gật đầu.

“Lạc Thiên, đúng như tiên sinh nói. Tiên sinh có quyền biết điều mà tôi biết.”

Không Hải quay sang nhìn Bạch Lạc Thiên từ chính diện.

“Như tiên sinh vừa nói, chuyện này có liên quan tới sự việc đang xảy ra với hoàng đế, và có liên quan tới những bí mật của vương triều nhà Đường. Bây giờ tôi không có đủ thời gian để kể cho ngọn ngành, nhưng tôi sẽ nói với tiên sinh những điều cần thiết nhất.”

“Xin mời thầy.”

“Nhưng chỗ này không thích hợp để đứng nói chuyện. Ta hãy ra khỏi đây trước đã.”

❖ 6 ❖

“Bạch tiên sinh, thật ra, tôi còn cần phải kể chuyện này với một người nữa.”

Không Hải nói như vậy sau khi ra khỏi trường thang.

“Người đó là ai vậy?”

Bạch Lạc Thiên hỏi.

“Là Ngọc Liên ở Hồ Ngọc Lâu.”

Không Hải đáp.

“Này Không Hải, như thế có được không?”

Dật Thế bất ngờ xen ngang vào câu chuyện của hai người.

“Như thế có được không” trong câu nói của Dật Thế hàm ý rằng, nói ra những chuyện liên quan tới bí mật của vương triều nhà Đường với người ngoài một cách dễ dãi như thế liệu có được không?

Trên mặt Dật Thế hằn lên dòng chữ: Đây chẳng phải là chuyện tối mật hay sao?

“Được chứ.”

Không Hải đáp không chút lưỡng lự.

“Dù chúng ta có nói ra chuyện này với Ngọc Liên thì cũng chẳng làm thay đổi điều gì.”

Không Hải thản nhiên nói.

“Nhưng mà, Không Hải ơi, tớ cũng đồng ý là như vậy, chỉ có điều…”

Gương mặt Dật Thế lộ vẻ không bằng lòng, nhưng bản thân cậu ta lại không nhận ra.

Mặc dù chỉ là một lưu học sinh tới từ Nhật Bản, nhưng lại được tham dự vào những bí mật của vương triều nhà Đường… Điều này, xét ở một nghĩa nào đó, là niềm tự hào của Dật Thế.

Thứ nâng đỡ Dật Thế vượt qua những ngày tháng tưởng chừng như sắp co mình lại sau khi đến Trường An chính là ý nghĩ rằng, mình đang can dự vào những chuyện trọng đại mà không ai khác biết được.

Nhưng đó phải là những bí mật.

Còn nếu người khác cũng dễ dàng biết được thì…

“Tớ không cần nghe, tớ đã xác định rõ tinh thần trước khi đến đây rồi.”

Dật Thế nói vẻ tức tối.

Trong lòng Dật Thế có một thứ gì đó mà bản thân cậu cũng không thể giải thích được.

Không Hải nhìn Dật Thế, tủm tỉm cười.

Dật Thế cúi mặt.

“Dật Thế này.” Không Hải nói. “Có vấn đề gì đâu nào?”

Không Hải vỗ vai Dật Thế.

“Ngọc Liên không phải một người nhiều chuyện. Hơn nữa, đây lại là chuyện có liên quan tới tính mạng của cô ấy. Tớ đã rủ cô ấy tới đây, bây giờ nếu muốn cô ấy đi về, thì ít ra cũng phải có đôi lời chứ.”

“Cậu định bảo Ngọc Liên về à?”

“Ừ, tớ đang định như vậy.”

“Cả các nhạc công và đầu bếp?”

“Ừ.”

“Thế thì…”

“Chỉ còn chúng ta ở lại đây thôi.”

Không Hải đáp.

❖ 7 ❖

“Ta có chuyện muốn nói với em.”

Không Hải mào đầu như vậy với Ngọc Liên.

“Huynh muốn nói chuyện gì thế ạ?”

Ngọc Liên hỏi trong tiếng thở gấp. Vì cô đang phải chạy đôn chạy đáo giữa các đầu bếp và nhạc công.

Vả lại, Ngọc Liên cũng thấy vui vì được Không Hải bắt chuyện.

“Trước khi nói, ta muốn em xem cái này đã.”

“Xem cái gì ạ?”

“Xem rồi em sẽ biết. Xem xong, ta sẽ nói với em.”

Mặt Ngọc Liên trở nên nghiêm trang vì cảm thấy trong giọng nói của Không Hải có một vẻ nghiêm túc khác thường.

“Bây giờ thì xem ở đâu ạ?”

“Em hãy đi đằng này.”

Không Hải dẫn Ngọc Liên vào trường thang.

Bạch Lạc Thiên và Dật Thế đang chờ ở đó.

❖ 8 ❖

Ngọc Liên tái mặt sau khi ra khỏi trường thang. Gương mặt trắng trẻo cắt không còn một giọt máu, nhìn càng xanh xao.

Ngọc Liên ôm ngực, có vẻ như đang cố ghìm cơn lợm giọng.

Cũng dễ hiểu thôi.

Vì Ngọc Liên vừa trông thấy những thứ mà ngay cả cánh đàn ông như bọn Không Hái cũng còn muốn quay mặt đi chỗ khác. Vả lại thứ mùi ấy kinh tởm quá.

Mặc dù mục đích là để chỉ cho Ngọc Liên xem, nhưng việc bước vào trong đó một lần nữa dẫu sao cũng đòi hỏi một quyết tâm lớn.

“Huynh Không Hải…”

Ngọc Liên ngẩng mặt lên nhìn Không Hải.

“Đây rốt cuộc là cái gì thế ạ?”

“Đó chính là chuyện mà ta muốn nói với em bây giờ.”

“Em hiểu rồi. Em xin được nghe chuyện của huynh, nhưng em xin kiếu chỗ này. Dù có đánh rơi số tiền kiếm được cả năm xuống đó, em cũng chẳng dám quay vào trong ấy để lấy ra…”

“Tất nhiên rồi.”

Không Hải đưa ánh mắt về phía mép hồ cách đó một quãng, nói.

“Đằng kia có một cái lầu để ngắm cảnh hồ, ta hãy ra đó.”

Đúng như Không Hải nói, ở mép hồ có một cái lầu nhỏ. Cỏ đã mọc trên mái ngói xanh, màu sơn trên các cây cột đã phai mờ, nhưng nó vừa đủ rộng để bốn người đứng trong đó nói chuyện.

“Qua đó rồi tôi sẽ kể chuyện này cho cả Bạch tiên sinh và em Ngọc Liên cùng nghe một thể.”

“Vậy ta hãy qua đó.”

Bạch Lạc Thiên gật đầu.

“Tôi không thể đi vào từng chi tiết cụ thể, nhưng sẽ kể mọi vấn đề cần thiết.”

❖ 9 ❖

Không Hải kể lại toàn bộ sự việc như đã hứa.

Tất nhiên, Không Hải đã khéo léo bỏ qua chi tiết đáng ngờ về Vương Thúc Văn, còn thì đều thuật lại cả, từ nguyên nhân của vụ việc là loạn An Sử xảy ra năm mươi năm trước, cho đến bức thư của A Bội Trọng Ma Lữ, tức Triều Hành, cũng như bức thư của Cao Lực Sĩ.

Không Hải cũng không giấu giếm chuyện Thuận Tông hoàng đế đang bị ếm chú.

Bạch Lạc Thiên và Ngọc Liên thảng hoặc có đặt một vài câu hỏi ngắn, còn đâu thì để mặc Không Hải kể và chỉ im lặng lắng nghe.

“Đó là tất cả những gì tôi có thể kể cho hai người.”

Cả Bạch Lạc Thiên lẫn Ngọc Liên đều không nói gì sau khi Không Hải kể xong.

Bên mép tường có kê những chiếc ghế làm bằng đá hoa cương. Nếu ngồi xuống đó và tựa lưng vào tường thì tất cả đều quay mặt vào nhau ở một khoảng cách gần.

Bức tường lửng cao đến hông, bên trên chỉ có sáu cây cột để đỡ mái.

Từ đó có thể trông rõ cảnh hồ. Làn gió thoảng từ hồ thổi vào trong lầu, vuốt ve má bốn người.

“Là vậy sao!”

Người cất tiếng đầu tiên là Bạch Lạc Thiên.

Bạch Lạc Thiên trút ra một tiếng thở dài, rồi nói như thể đã hoàn toàn chấp nhận.

“Thầy Không Hải, đa tạ thầy đã kể cho chúng tôi nghe.”

Rồi như thể chờ cho Bạch Lạc Thiên tiếp tục chìm vào im lặng, Ngọc Liên cất tiếng.

“Huynh Không Hải, như vậy có nghĩa là, tông sư Druj, kẻ đang ấn chú lên ngài Thuận Tông có thể đang ở đây, phải không ạ?”

“Đúng vậy.”

Không Hải gật đầu.

“Vậy tại sao huynh Không Hải lại kể cho em nghe về câu chuyện hệ trọng này?”

“Là vì…”

Không Hải chưa kịp nói hết thì Ngọc Liên xen vào.

“Em hiểu rồi. Huynh muốn em quay về chứ gì?”

“Đúng thế.”

Không Hải gật đầu.

“Huynh Không Hải, huynh Dật Thế và Bạch Lạc Thiên tiên sinh sẽ ở lại đây?”

“Đúng vậy.”

Không Hải lại gật đầu.

“Vì huynh Không Hải cho rằng đây là chỗ nguy hiểm phải không?”

“Phải.”

“Nhưng ban đầu huynh không nghĩ nó nguy hiểm đến vậy nên mới rủ bọn em tới đây?”

“Đúng như em nói.”

Không Hải gật đầu.

Quả đúng là cho tới nay, tông sư Druj đã cướp đi không ít mạng người. Nhưng đó là với kẻ thù. Hoặc những kẻ đã phản bội mình. Ông ta không giết những người vô can.

Vả lại, nếu thật sự muốn giết bọn Không Hải, tông su Druj đã nhiều lần có cơ hội để làm việc đó. Nhưng ông ta không làm.

Hơn nữa, Không Hải đã gióng giả về chuyến đi đến đây từ mấy hôm trước. Không có lý gì mà tông sư Druj không biết chuyện ấy.

Nếu ông ta không muốn bọn Không Hải tới đây thì đã gây ra những trở ngại trên đường. Hoặc chuyển địa điểm làm phép đến một nơi khác.

Nhưng nghĩ theo chiều ngược lại, nếu đã biết tông sư Druj đang ở Hoa Thanh Cung, thì đáng lẽ phải hành động ngay. Chỉ cần ra tay chớp nhoáng, không cho đối thủ có thời gian tẩu thoát.

Nhưng đằng này Không Hải lại cố tình phao tin về chuyến đi và kéo dài thời gian. Ở một nghĩa nào đó, cậu muốn tỏ ra rằng mình đứng về phía tông sư Druj: Tôi sẽ đến, ông hãy mau chạy đi!

Ít nhất cũng sẽ gây cho phía bên kia ấn tượng rằng mình không phải là kẻ thù.

Rất có thể khi đến Hoa Thanh Cung, bọn Không Hải sẽ chẳng thấy ai, nhưng cho dù có tông sư Druj ở đó, thì ông ta chắc chắn cũng không giăng ra những cái bẫy nguy hiểm.

Đó là suy luận của Không Hải.

Nói cách khác, nếu không có ai ở Hoa Thanh Cung thì họ cứ việc vui vẻ đến tàn canh; còn ngược lại, nếu tông sư Druj vẫn ở đây mà không trốn đi đâu, thì cũng có nghĩa ông ta đã chẳng còn là một mối nguy hiểm nữa.

Và còn một điều nữa.

Không Hải có một sự tự tin đến kỳ lạ.

Rằng mình được những kẻ phía bên kia yêu quý.

Không hiểu sao cậu có vẻ được Đan Ông và Bạch Long, tức tông sư Druj yêu quý.

Cậu đã tin là như vậy.

Nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng ở trường thang, cậu mới nhận ra mình đã đặt chân tới một nơi nguy hiểm hơn nhiều so với những gì đã nghĩ.

Mình đã quá bồng bột chăng?

“Lý do là như vậy đấy.”

Không Hải nói với Ngọc Liên.

“Nhưng huynh Không Hải và mọi người sẽ ở lại đúng không?”

Ngọc Liên hỏi.

“Đúng.”

“Vậy thì em cũng ở lại.”

“…”

“Dù biết rõ là nguy hiểm, nhưng nếu huynh Không Hải ở lại thì em cũng ở lại.”

Sắc mặt Ngọc Liên đã trở lại như cũ.

“Em tin vào nhận định ban đầu của huynh Không Hải. Thật ngại khi phải nói ra điều này, nhưng Ngọc Liên của Hồ Ngọc Lâu chưa bao giờ bỏ cuộc dù ở trong bất kỳ hoàn cảnh nào…”