Chương XXXVI Những vị khách
1
Trăng đã mọc.
Ngẩng nhìn bầu trời phía trên Phi Sương Điện, thấy một vầng trăng xanh đang lên cao.
Trăng đầy.
Vầng trăng như viên ngọc quý lơ lửng trên bầu trời trong trẻo đến kinh ngạc dẫu đang là tiết xuân.
Bốn ngọn đuốc cháy đỏ rực trong lồng đuốc.
Bóng trăng trùm khắp Hoa Thanh Cung và sáng tới độ dù không có ánh đèn, đuốc thì vẫn có thể nhìn thấy lũ cá quẫy trên mặt hồ.
Những tấm thảm Ba Tư được trải trên nền đá lát đã bị những mầm cỏ non mùa xuân mọc chờm lên qua các kẽ đá. Đó là những tấm thảm Ba Tư bằng lụa xa hoa Không Hải mượn của Mohammed. Có ba tấm tất cả.
Bốn người đang ngồi trên đó.
Lưu học tăng, sa môn Không Hải tới từ Oa quốc.
Nho sinh Quất Dật Thế cũng tới từ Oa quốc.
Thư hiệu lang, thi nhân Bạch Cư Dị, tự là Lạc Thiên.
Kỹ nữ có đôi mắt xanh của Hồ Ngọc Lâu, Ngọc Liên.
Bốn người ngồi xoay vào nhau thành một hình vòng tròn.
Các nhạc công và đầu bếp đã đi xuống ngôi làng dưới chân núi. Đại Hầu, Tử Anh và Xích đi cùng với họ.
Bọn Đại Hầu sẽ quay lại đây sau khi xong nhiệm vụ.
Việc chuẩn bị món ăn và rượu đã hoàn tất.
Thịt gà, thịt lợn rán xếp đầy trên những chiếc đĩa lớn. Ngoài ra còn có thịt bò xào rau và nhiều món quý hiếm khác như tổ yến. Rồi cả lệ chi mà Không Hải nhờ Lý tiên sinh mua hộ.
Đồ đựng rượu cũng được chuẩn bị riêng cho từng người.
Của Không Hải là chén lưu li Ba Tư.
Của Dật Thế là chén dạ quang.
Của Bạch Lạc Thiên là chén ngọc.
Có một vài nhạc cụ được các nhạc công bỏ lại.
Tiêu một cây.
Nguyệt cầm năm dây một cây.
Tì bà một cây.
Biên chung một bộ.
Trong lúc tiếp rượu và đồ ăn cho mọi người, thi thoảng Ngọc Liên lại ôm cây nguyệt cầm, dìu dặt gảy.
Họ ung dung uống rượu.
Có vẻ như rượu đã vào kha khá nên má Dật Thế bắt đầu ửng đỏ.
“Thầy Không Hải.”
Bạch Lạc Thiên vừa nâng chén ngọc lên bằng tay phải vừa nói.
“Vâng.”
Không Hải cầm lấy chén lưu li, nhìn về phía Bạch Lạc Thiên.
Ánh lửa đuốc đang rung rinh trên khuôn mặt Bạch Lạc Thiên.
“Ban đầu, tôi là người rủ thầy tới đây, nhưng lúc ấy, tôi không nghĩ rằng sẽ được thưởng thức trò vui này.”
“Tiên sinh thấy thế nào?”
“Được cùng thầy châm rượu cả đêm ở đây khiến tôi thấy thật là vui.”
Bạch Lạc Thiên đưa chén rượu lên nhấp môi, rồi chậm rãi thưởng thức hương vị ấy.
“Chuyện gì sẽ xảy ra đêm nay?”
Bạch Lạc Thiên hỏi.
Ngọc Liên rót rượu vào chiếc chén đã cạn của Bạch Lạc Thiên.
“Biết nói sao bây giờ…”
Không Hải đáp bằng một giọng nửa như thở dài, ngửa cổ lên nhìn trời.
“Có thể sẽ xảy ra. Mà cũng có thể sẽ không xảy ra.”
Nói đoạn, Không Hải đưa ánh mắt trở về phía Bạch Lạc Thiên.
“Tôi không có ý gì, dù xảy ra hay không xảy ra, đằng nào cũng chẳng sao.”
“…”
“Ban nãy, tôi đã được nghe thầy kể câu chuyện vô cùng kỳ lạ.”
“Vâng.”
“Tôi đã rất ngạc nhiên về việc Quý phi thật ra chưa hề chết ở Mã Ngôi Dịch và sau đó đã hồi sinh ở đây. Thật không thể tưởng tượng lại xảy ra chuyện đó trên mảnh đất này…”
“Ngẫm ra thì mọi sự khởi đầu của ngài Huyền Tông và Quý phi đều là từ Hoa Thanh Cung này…”
“Nếu những tháng ngày vui tươi nhất họ đã trải qua ở Hoa Thanh Cung, thì khoảnh khắc cuối cùng cũng phải là Hoa Thanh Cung… Để bày một bữa tiệc tưởng nhớ, thì còn nơi nào thích hợp hơn nơi này?”
“Khoảnh khắc cuối cùng cho câu chuyện của năm mươi năm trước? Hay cho nơi mà chúng ta đang có mặt lúc này…”
“Tôi không biết.”
Bạch Lạc Thiên khẽ lắc đầu.
“Tôi chỉ dám nói rằng, những tháng ngày vui tươi nhất mà ngài Huyền Tông và Quý phi đã trải qua chính là ở Hoa Thanh Cung này, chỉ có điều…”
“Điều gì?”
“Liệu đã có lúc nào Quý phi thật sự hạnh phúc hay chưa?”
“Biết nói sao về chuyện ấy?”
“Đó là điều mà tôi cũng không rõ. Nhưng tôi hiểu một điều…”
Nói đến đấy, Bạch Lạc Thiên ngừng lại như để tìm từ.
“Tiên sinh hiểu điều gì?”
“À không, không phải là hiểu, mà là có cảm giác rằng viết là một việc gì đó vô cùng tội lỗi.”
“…”
“Người phụ nữ được gọi bằng Quý phi, hay Dương Ngọc Hoàn, có hạnh phúc không là điều mà người ngoài không bao giờ hiểu được. Chính bản thân người ấy cũng còn không hiểu nổi nữa là. Thầy Không Hải, hoặc tiên sinh Dật Thế cũng được, tiên sinh có thể trả lời câu hỏi: mình đã hạnh phúc hay bất hạnh khi nhìn lại quãng đời đã sống, hay không?”
Dật Thế lắc đầu trước câu hỏi của Bạch Lạc Thiên.
“Tôi không biết.”
“Vậy mà tôi đang muốn viết ra những điều mình không thể biết ấy. Tôi có cảm giác nếu viết chúng ra, thì tức là mình đang làm một việc vô cùng tội lỗi đối với khoảng thời gian mà Quý phi từng sống.”
Bạch Lạc Thiên nhìn sang Ngọc Liên, đặt chén xuống và nói.
“Em hãy cho ta mượn bút…”
Bút và nghiên đã được chuẩn bị sẵn.
Bạch Lạc Thiên lẳng lặng mài mực.
Trong lúc ấy, không ai hé miệng nói lời nào.
Cả Không Hải lẫn Dật Thế đều lặng lẽ nhấp rượu và nhìn Bạch Lạc Thiên mài mực.
Chỉ có tiếng nguyệt cầm của Ngọc Liên đang dìu dặt vang lên.
Một lát sau, Bạch Lạc Thiên rút giấy từ trong bọc áo ra, cầm lấy chiếc bút đã chấm mực.
Bạch Lạc Thiên viết gì đó lên tờ giấy đang cầm trên tay trái.
Xung quanh, mẫu đơn đua nhau nở.
Trên cao, trăng xanh soi vằng vặc.
Cuối cùng,
“Xong rồi!”
Bạch Lạc Thiên nói, rồi đặt bút.
Cầm mảnh giấy, Bạch Lạc Thiên bắt đầu ngâm bài thơ mình vừa viết ra.
Ngọc Liên ngẫu hứng đệm đàn theo tiếng ngâm ấy.
Lưỡng mấn thiên hành tân tự tuyết
Thập phần nhất trản dục như nê
Tửu cuồng hựu dẫn thi ma phát
Nhật ngọ bi ngâm đáo nhật Tê.*
(Dịch thơ:
Ngàn sợi tóc mai như tuyết trắng,
Chén đầy sao muốn giục cơn say,
Rượu điên dẫn lối ma thơ đến,
Ngâm hoài, bóng đã đổ về Tây.)
•
Đây là khổ thơ thứ hai trong bài thơ hai khổ có tựa đề “Túy ngâm” của Bạch Cư Dị.
Giọng ngâm của Bạch Lạc Thiên bay lên lơ lửng trong ánh trăng.
Ngàn sợi tóc hai bên mai đã trắng như tuyết.
Một chén rượu đầy, ta muốn say nhũn ra như bùn.
Rượu làm ta phát điên, gọi con ma thơ đến.
Khiến ta buồn bã ngâm ngợi từ khi đứng bóng cho tới lúc mặt trời đã ngả về Tây.
Đó là thi ý của bài thơ.
Lúc giọng ngâm của Bạch Lạc Thiên dừng lại, Dật Thế liền thốt lên đầy cảm thán: “Trời…”
Cứ như thể bài thơ đang nói về chính Bạch Lạc Thiên khi đã già.
Rồi Bạch Lạc Thiên lại cầm lấy bút, đầu bút lướt đi trên mặt giấy.
Tuồng như cánh cửa dẫn vào cảm hứng thơ bên trong Bạch Lạc Thiên vừa bung mở. Có thể cảm nhận được một dòng chảy không gì ngăn cản nổi đang trào ra từ trong lòng Bạch Lạc Thiên.
Và Bạch Lạc Thiên để cho dòng chảy ấy tuôn ra mặt giấy.
Mạo tùy niên lão dục hà như,
Hứng ngộ xuân khiên thượng hữu dư.
Diêu kiến nhân gia hoa tiện nhập,
Bất luận quý tiện dữ thân sơ.*
(Dịch thơ:
Mặt già theo tuổi, biết làm sao,
Hứng vì xuân đến hứng thêm cao,
Xa trông có bóng nhà hoa nở,
Quen lạ, hèn sang, cứ ghé vào.)
•
Đây là bài thơ có tựa đề “Hựu đề nhất tuyệt” của Bạch Cư Dị.
Rồi Bạch Lạc Thiên lại ngâm.
Ngọc Liên lại đệm đàn.
Mặt Dật Thế bừng đỏ cứ như thể không chỉ vì cơn say và ánh lửa, mà còn vì tức giận vậy.
Ấy là vẻ mặt thường thấy của cậu ta khi có một cảm xúc sâu lắng nào đó trào dâng bên trong mình.
Khi giọng ngâm của Bạch Lạc Thiên dừng lại, tiếng nguyệt cầm cũng tắt theo.
Ngọc Liên cầm cây bút, rồi đưa cho Không Hải.
“Huynh Không Hải cũng vịnh một bài chứ…”
“Vậy thì ta cũng xin phép làm một bài…”
Không Hải đón cây bút, rồi bắt đầu chăm chú viết. Một lát sau…
Không Hải cầm mảnh giấy trên tay và bắt đầu ngâm.
Ngủ một giấc thôi, bao mộng mị,
Thoắt vui, thoắt khổ, mấy ai lường.
Nhân gian, địa ngục, và thiên các,
Chợt khóc, chợt ca, luống đoạn trường.
Trong mơ cảm được, không thấy được,
Hư ảo xưa nay vốn chuyện thường.
Khách ngủ li bì nơi rèm tối,
Chỉ thấy đời kia nhuốm sự buồn.
Đừng vướng ngục tù trong cõi có*,
Cũng chẳng màng chi chốn lạc cung.
Cứng-mềm* tụ lại sinh phù thế,
Đất-nước* tan lìa chết về không*,
Đế vị, vương hầu và khanh tướng,
Xuân đượm thu tàn, nước xuôi dòng*.
•
Tác giả dùng cách nói “hữu trung lao ngục” chữ “hữu” ở đây có thể là khái niệm “bhava” tức là “có, tồn tại” trong Phật giáo.
•
Ý nói âm dương nhị khí.
•
Ở đây có thể tác giả muốn nói tới “tứ đại”, gồm đất, nước, lửa, gió, là bốn yếu tố cấu thành nên vật chất theo quan niệm Phật giáo.
•
Câu này trong nguyên văn tác giả dùng cách nói “tử nhược hưu” nghĩa là “chết cũng giống như quay về nghỉ ngơi”, có lẽ là dựa theo lời Trang Tử: “Kì sinh nhược phù, kì tử nhược hưu (其生若浮,其死若休)”.
•
Đoạn này trích từ bài “Vịnh như mộng dụ” làm bằng chữ Hán của Không Hải. Dưới đây là nguyên văn. / 一念眠中千萬夢,乍娛乍苦不能籌,人間地獄與天閣,ー哭一歌幾許愁 睡裏實真覺不見,還知夢事虛狂優,無明暗室長眠客,處世之中多者憂 悉地樂宮莫愛取,有中牢獄不須留,剛柔氣聚浮生出,地水緣窮死若休 輪位王侯與卿相,春榮秋落逝如流,深修觀察得原底,大日圓圓萬德周.
❖ 2 ❖Không Hải dừng ngâm thì Ngọc Liên cũng ngừng tay đàn.
“Giọng huynh thật tuyệt vời, huynh Không Hải.”
Ngọc Liên nói.
“Huynh cho em xem bài thơ đó một chút được không?”
“Được chứ.”
Không Hải đưa mảnh giấy vừa chép bài thơ cho Ngọc Liên, Ngọc Liên đặt cây nguyệt cầm xuống thảm rồi đón lấy mảnh giấy bằng những ngón tay trắng ngần.
Ngọc Liên soi mảnh giấy dưới ánh đèn và ánh trăng để đọc.
Một lát sau…
“Huynh Không Hải…”
Ngọc Liên ngẩng mặt lên khỏi mảnh giấy.
“Em muốn múa theo điệu của bài thơ này…”
“Ồ, vậy thì còn gì vui bằng. Ta cũng muốn được chiêm ngưỡng điệu múa của Ngọc Liên.”
Không Hải đồng ý.
“Ý hay đó, Ngọc Liên.”
Bạch Lạc Thiên cũng hùa theo.
Bạch Lạc Thiên vốn dĩ là khách quen của Hồ Ngọc Lâu từ xưa, quen biết với Ngọc Liên còn lâu hơn Không Hải nhiều.
“Huynh Không Hải có chơi được đàn tì bà hay đàn nguyệt không?”
“Ta cũng chơi được chút ít. Tuy không thể bằng em Ngọc Liên, nhưng hãy để ta thử với nguyệt cầm.”
“Ôi, được múa trong tiếng nguyệt cầm của huynh Không Hải thì còn gì vui bằng.”
“Vậy để tôi chơi tì bà.”
Bạch Lạc Thiên nói.
“Huynh Lạc Thiên cũng chơi được sao?”
“Ờ. Ta chơi được một chút.”
“Thế thì để tôi thổi tiêu…”
Quất Dật Thế cũng cầm lấy cây tiêu.
“Ôi, đến cả huynh Dật Thế…”
Tất nhiên, Quất Dật Thế có thể chơi được một vài nhạc cụ, do đã được học những môn căn bản ở trong cung. Cậu có thể thổi tiêu không thua kém gì ai.
Nhạc cụ du nhập vào Nhật Bản thời kỳ này vốn dĩ đều được truyền từ Đường sang, vì vậy mà cấu tạo và phương pháp diễn tấu về cơ bản không có sự khác biệt.
Bốn người khớp qua với nhau về giai điệu, giọng hát và động tác.
Không biết Ngọc Liên lấy đâu ra một dải lụa rồi quàng lên cổ. Nàng đứng trong ánh trăng vằng vặc rót xuống từ trên trời.
Không Hải nhẹ buông một tơ đàn, trong lúc dư âm còn đang ngân giữa màn đêm thì tiếng tiêu của Dật Thế liền cất lên.
Tiếng tiêu vút cao giữa ánh trăng, hòa cùng ánh trăng, đến nỗi tưởng như có thể nhìn thấy màu sắc của nó. Cứ như thể bằng mắt thường cũng có thể thấy được tiếng tiêu ấy đang lấp lánh bay lên.
Khi tiếng tiêu đã bay tít lên trời cao, Không Hải lại nhẹ nhàng lướt trên những dây đàn nguyệt.
Đàn nguyệt của Không Hải hòa với tiêu của Dật Thế.
Tiếng đàn nguyệt của Không Hải dìu dặt tựa như những hạt ngọc lớn nhỏ đang lả tả rơi xuống từ không trung.
Thế rồi,
Bạch Lạc Thiên cất lên tiếng tì bà du dương.
Trời đất hòa vào tiếng nhạc.
Trời đất chuyển mình.
Cùng lúc, Không Hải ngâm lên bài thơ của mình.
Ngủ một giấc thôi,
bao mộng mị
Thân mình Ngọc Liên chuyển động theo lời ngâm ấy.
Bàn chân thanh thoát bước lên trước, ngón chân giẫm nhẹ xuống thảm.
Tay phải từ từ đưa thẳng lên trời giữa ánh trăng, rồi uốn cong trong không trung.
Thoắt vui,
thoắt khổ,
mấy ai lường
Ngọc Liên bắt đầu múa.
Những ngón tay trắng ngần vuốt vào không trung như đang nhặt lấy ánh trăng.
Giọng ngâm lanh lảnh của Không Hải bay tít lên tận trời.
Nhân gian, địa ngục, và thiên các,
Chợt khóc,
chợt ca,
luống đoạn trường
Giọng Không Hải lảnh lót bay tới tai Dật Thế.
Từ hai mắt Dật Thế, lệ trào ra.
Dường như chính Dật Thế cũng không hiểu lý do của những giọt lệ đột nhiên chảy ra từ mắt mình.
Chỉ biết rằng, lệ cứ thế tuôn rơi.
Mình làm sao thế nhỉ?
Vẻ mặt Dật Thế như đang nói lên điều ấy.
Cậu như thể vừa khó xử vừa muốn để mặc cho những dòng cảm xúc bất chợt trào dâng trong lòng.
Kẻ ngâm thơ và gảy đàn nguyệt là sa môn Không Hải, người đã vượt qua vạn dặm biển, vạn dặm đường tới đây từ Oa quốc.
Kẻ đệm tiêu là Quất Dật Thế, lưu học sinh tới từ Oa quốc.
Kẻ hòa tấu tì bà là Bạch Lạc Thiên, người về sau sẽ trở thành thi nhân trứ danh bậc nhất đời nhà Đường.
Còn người đang múa trước mặt họ là Ngọc Liên, cô gái người Hồ có đôi mắt xanh.
Và địa điểm họ đang có mặt là Hoa Thanh Cung, noi chứng kiến những ngày tháng bên nhau của Huyền Tông hoàng đế và Dương quý phi.
Có thể nói, đây là sự kỳ diệu của số phận kỳ lạ.
Trong mơ
cảm được, không thấy được
Đúng lúc ấy…
Có một tiếng biên chung vang lên sau lưng bốn người.
Đó là chiếc chuông nhỏ nhất trong dàn chuông.
Ngọc Liên dừng lại, nhìn về phía dàn biên chung.
Tiếng nhạc cũng dứt.
Không Hải, Dật Thế, Bạch Lạc Thiên đều ngoái cả về phía sau.
Không có bóng dáng ai.
Chỉ có dàn biên chung ở đó.
Biên chung là loại nhạc khí gồm nhiều chiếc chuông đồng có kích thước khác nhau được treo trên một cái khung. Chuông càng nhỏ tiếng càng cao, chuông càng lớn tiếng càng trầm.
Dàn biên chung đem tới lần này có ba tầng, gồm cả thảy hai mươi tư chiếc chuông. Như vậy có thể tạo ra được hai mươi tư âm giai.
Nhưng nó không phải loại nhạc khí có thể tự chơi.
Muốn đánh biên chung thì cần có dùi, tất nhiên là dàn biên chung lần này có kèm theo dùi. Nhưng chiếc dùi vẫn đang ở nguyên bên dưới. Không có dấu hiệu cho thấy ai đó đã dùng đến nó.
Thế rồi…
Lại một tiếng nữa vang lên.
Không thấy bất kỳ bóng dáng ai, vậy mà chiếc chuông lớn nhất vừa được gióng lên trong sự chứng kiến của tất cả mọi người.
“Xem ra đã có vị nào đến rồi.”
Không Hải cất tiếng.
“Này Kh… Không Hải…”
Dật Thế lắp bắp.
“Không cần lo lắng.”
Không Hải nói với Dật Thế bằng tiếng Nhật.
“Xin mời cứ đến tự nhiên ạ…”
Không Hải nói vọng vào hư vô.
Rồi Không Hải nói tiếp như để ngăn Dật Thế khỏi nói ra điều đang nói dở.
“Nào, chúng ta tiếp tục bữa tiệc thôi chứ nhỉ?”
Miệng Không Hải nở một nụ cười thích thú.
“Không cần phải lo lắng. Ta cứ tiếp tục thôi.”
Lần này, Không Hải nói bằng tiếng Đường. Rồi lại gảy nguyệt cầm và bắt đầu ngâm.
Hư ảo
xưa nay
vốn chuyện thường
Ngọc Liên lại bắt đầu múa.
Bạch Lạc Thiên lại cất tiếng tì bà dìu dặt.
Dật Thế lại bắt đầu thổi tiêu.
Hòa cùng với đó là tiếng biên chung ngân lên ở sau lưng.
Khách ngủ
li bì
nơi rèm tối,
Chỉ thấy đời kia
nhuốm sự buồn
Ngọc Liên yểu điệu múa trong ánh trăng.
Xung quanh, hoa mẫu đơn đua nhau nở.
Dật Thế đã không còn bận tâm tới chuyện không có người mà sao tiếng biên chung vẫn gióng lên.
Xuân đượm
thu tàn,
nước
xuôi dòng
Tiếng ngâm lảnh lót của Không Hải đã tắt.
Một lúc lâu sau, dư âm của giọng ngâm và tiếng nhạc dường như vẫn còn đọng lại trong ánh trăng và bay lượn giữa bầu không như những hạt pha lê li ti.
Tự khi nào, tiếng biên chung sau lưng cũng đã ngưng bặt.
Đúng lúc ấy…
“Ôi, nhìn kìa…”
Ngọc Liên khẽ thốt lên và chỉ tay về phía hồ nước.
Có cái gì đó đang lơ lửng cách mặt nước một chút và phát ra ánh lân quang lờ mờ.
Một vị Bồ tát.
“Chẳng phải là Quan Âm nghìn tay đó sao…”
Người vừa nói nhỏ là Bạch Lạc Thiên.
Quan Âm nghìn tay đang lơ lửng trên mặt hồ, vừa nhẹ nhàng vẫy những cánh tay vừa múa một điệu gì đó.
Cái bóng ấy đang in trên mặt nước.
“Đẹp quá…”
Dật Thế nói bằng một giọng gần như đứt hơi, rồi thở dài.
Vị Bồ tát ấy vừa múa vừa chầm chậm bay lên giữa ánh trăng như đuổi theo tiếng nhạc đã biến mất vào trời cao. Càng bay lên, hình bóng ấy càng mờ nhạt đi.
Bóng dáng vị Bồ tát đã lên cao tới nỗi, mặc dù chỗ bọn Không Hải vốn đã cao hơn mặt hồ, nhưng nếu không ngửa cổ lên thì chẳng thấy được gì.
Giờ thì không thể phân biệt được đâu là ánh trăng, đâu là Bồ tát nữa. Cuối cùng, cái bóng ấy biến mất như thể đã tan dần vào ánh trăng.
“Đó là màn đáp lễ của ta.”
Một giọng nói cất lên. Từ sau lưng họ.
Tất cả cùng ngoái đầu lại thì thấy một ông già tóc bạc đang ngồi gọn đằng trước dàn biên chung.
“Ta vừa được nghe những tiếng nhạc thật hay.”
Ông già đang khẽ cười trong ánh đèn.
“Ồ…”
Không Hải cũng tủm tỉm cười khi nhìn thấy ông già.
“Đan Ông đây.”
Ông già nói, rồi nhìn sang Bạch Lạc Thiên, Dật Thế, lại chậm rãi quay về phía Không Hải.
“Thôi nào, Không Hải.”
“Vâng.”
“Cho ta một chén rượu chứ nhỉ?”
“Tôi xin sẵn lòng.”
Không Hải đáp.
❖ 3 ❖Tử Anh nín thở bước đi. Vì cậu đang phải bám theo một cái bóng đen to lớn ở đằng trước.
Cậu đang ở giữa Tây Tú Lĩnh, trên một con đường nhỏ bị cỏ từ hai bên che kín lối. Nền đường lát đá, đoạn nào dốc thì được xây thành bậc. Hai bên đường là những cây tùng và phong già, to lớn sừng sững. Cậu có thể bước đi không đến nỗi quá khó khăn nhờ vào ánh trăng đang chiếu xuống qua tán lá rợp trên đầu, chứ không thì không tài nào cất bước nổi.
Mặc dầu vậy, Tử Anh gần như đã để mất dấu bóng đen đang đi đằng trước. Cái bóng đen lững ấy đi rất nhanh, không hiểu do thân thủ nhẹ nhàng hay do đã thạo đường.
Cái bóng đen đi đằng trước…
Chính là Đại Hầu.
Tử Anh đang bám theo Đại Hầu. Họ đang trên đường quay lại Hoa Thanh Cung sau khi hộ tống các nhạc công và đầu bếp xuống ngôi làng bên dưới. Chỉ có Tử Anh và Đại Hầu quay về, họ để lại Xích ở đó.
Vừa mới một lúc trước, khi chỉ còn chút xíu nữa là đến được Hoa Thanh Cung thì Đại Hầu đang đi đằng trước bỗng ngã ngửa về phía sau như thể bị trượt chân.
“Ái!”
Đại Hầu ngồi bệt xuống ôm đầu.
Có vẻ như anh ta bị đập đầu xuống đất.
“Có sao không…”
“Không sao.”
Đại Hầu đứng dậy, bỏ tay khỏi đầu, rồi lắc lắc hai ba cái.
Rồi Đại Hầu bước tiếp.
Nhưng nhịp đi rất chậm.
Đột nhiên Đại Hầu dừng sựng lại.
“Sao thế?”
Tử Anh hỏi.
“Nhớ ra rồi.”
Đại Hầu đáp.
“Nhớ ra cái gì?”
“Cái mà ta đã quên bấy lâu nay.”
“Cái đã quên bấy lâu nay?”
“Ta phải quay lại đây…”
“Quay lại đâu?”
“Ngôi làng bên dưới…”
“Để làm gì?”
“Không có gì quan trọng. Cậu về Hoa Thanh Cung trước đi. Xong việc ta sẽ về.”
“Nhưng là việc gì mới được chứ?”
Tử Anh không thể nào đoán ra được.
“Thôi cậu cứ về trước đi. Tôi sẽ quay về ngay…”
Đại Hầu nói.
“Được rồi.”
Không hiểu Đại Hầu có việc gì, nhưng Tử Anh chỉ còn cách trả lời như vậy.
“Tôi sẽ về ngay.”
Nói rồi Đại Hầu xoay người, bắt đầu đi ngược xuống con đường dốc.
Tử Anh vừa đi tiếp được mấy bước liền dừng chân.
Cậu cảm thấy Đại Hầu hơi lạ. Anh ta không nói ra việc mình định làm cũng là một điều bất thường.
Tử Anh cũng chẳng thể hình dung ra có việc gì khiến anh ta buộc phải quay lại ngôi làng trong hoàn cảnh này.
Hay là đã có mật ước gì giữa Không Hải và Đại Hầu mà mình không biết? Và điều Đại Hầu vừa sực nhớ ra chính là mật ước ấy?
Tử Anh liền vội trở gót, bắt đầu đi ngược lại con đường dốc để bám theo Đại Hầu.
Tất nhiên Tử Anh được yêu cầu làm việc cho Không Hải. Nhưng đó là vì triều đình. Bản thân cậu là người của triều đình, cậu được sai phái tới chỗ Không Hải cũng là theo lệnh của Liễu Tông Nguyên.
Nói một cách chính xác, người mà cậu phải phụng mệnh là Liễu Tông Nguyên.
Dĩ nhiên, chuyến đi tới Hoa Thanh Cung lần này cậu đã báo cáo đầy đủ với Liễu Tông Nguyên. Không Hải chẳng cấm cản cậu làm chuyện ấy, hơn nữa đó cũng là nhiệm vụ của cậu.
Liễu Tông Nguyên không mấy trông đợi vào chuyến đi đến Hoa Thanh Cung. Trước tiên phải nói rằng, có rất ít khả năng Bạch Long đang làm phép ở đó, mà dù có đi chăng nữa, thì Không Hải đã gióng giả về việc này mấy hôm nay rồi, nên giả sử có thì Bạch Long cũng đã bỏ trốn từ lâu.
Nếu biết chắc mười mươi rằng Bạch Long đang ở đó thì đã đi một nhẽ, nhưng ở thời điểm này, Liễu Tông Nguyên chưa thể điều động quan quân triều đình tới Hoa Thanh Cung và chẳng thèm đếm xỉa đến ý định của Không Hải được.
Liễu Tông Nguyên tin rằng Không Hải có thừa khả năng, nhưng Không Hải chưa hội đủ các điều kiện để hành động.
“Nếu nhận thấy điều gì, các ngươi phải báo cho ta ngay.”
Liễu Tông Nguyên chỉ nói với Tử Anh và Xích như vậy.
Chắc chắn vào lúc này, Xích đang thúc ngựa về Trường An theo đúng như lời dặn dò của Liễu Tông Nguyên. Nhất là khi đã nhìn thây đống xác chó nhiều khủng khiếp như thế, họ nhất định phải quay về báo cáo. Không nghi ngờ gì nữa, Hoa Thanh Cung là nơi đã diễn ra cuộc làm phép.
Đến lúc này, Tử Anh mới thấy kinh ngạc về linh cảm của Không Hải. Cậu định sẽ nói với Không Hải rằng Xích đã ở lại dưới làng, nhưng một người như Không Hải thì thừa hiểu rằng, vào lúc này, Tử Anh hoặc Xích đã lên lưng ngựa phóng về Trường An rồi.
Nếu Không Hải và Đại Hầu đang cố giấu Tử Anh điều gì, cậu sẽ phải biết cho bằng được.
Mà cho dù đó là hành động đơn độc của Đại Hầu thì cũng vậy.
Cậu cần phải biết Đại Hầu rốt cuộc đang định làm gì. Hay là anh ta quay lại làng để dò xét xem Xích có còn ở đó hay không?
Đó là ý nghĩ vừa lóe lên trong óc Tử Anh. Đại Hầu quay lưng đi chưa được bao lâu. Khoảng cách cũng vừa đủ để bám theo. Cậu nhón chân đi ngược trở xuống thì liền thấy ngay cái bóng to lớn ấy dưới ánh trăng.
Đó là Đại Hầu.
Bộ dạng của anh ta rất lạ.
Anh ta không di chuyển, mà đang dừng lại quan sát khu rừng bên cạnh.
Tử Anh dừng bước, chúi người xuống thấp theo dõi.
Đại Hầu nhìn xa xăm về phía khu rừng, rồi ngó xuống dưới chân mình. Trông anh ta không có vẻ gì là đang tìm kiếm một vật đánh rơi, hay tìm kiếm người nào đó.
Một lát sau, Đại Hầu cất bước về phía khu rừng bên tay trái, bây giờ thì Tử Anh đã hiểu Đại Hầu vừa dừng lại để tìm kiếm cái gì. Có lẽ Đại Hầu muốn tìm đường vào khu rừng ấy.
Đại Hầu đi trong rừng đêm mà không có đèn đuốc. Chưa đến hè nên lá cây chưa quá rậm rạp. Ánh trăng chiếu xuống khu rừng vừa đủ độ. Có lẽ nhờ thế mà Đại Hầu có thể đi được.
Tử Anh cũng bám theo Đại Hầu vào trong rừng.
Có vẻ như anh ta đang hướng về núi Tây Tú Lĩnh nằm ở phía Nam Hoa Thanh Cung.
“Hử…”
Tây Tú Lĩnh, mặc dù là một ngọn núi, nhưng khắp nơi đều đã từng có các sảnh đường và cung điện.
Từng có một thời, toàn bộ chức năng chính trị của Trường An được chuyển đến vùng này trong suốt mùa đông.
Những lối đi lát đá và nhiều lầu gác lớn nhỏ được xây dựng đây đó trên núi.
Nhưng giờ đây, phần lớn các công trình chắc chắn đã bị tàn phá bởi bọn trộm cướp hoặc cũ nát theo thời gian.
Anh ta đang đi đâu vậy?
Tử Anh lẳng lặng bám theo sau Đại Hầu.
Thế rồi cuối cùng Đại Hầu cũng dừng bước.
Anh ta đang đứng trước một ngôi nhà có vẻ như là một đạo quán mà bờ mái đã cũ nát.
Đại Hầu dừng lại đó trong giây lát, rồi bước vào không một chút đắn đo.
Đến đây thì Tử Anh phân vân.
Mình có nên đi theo anh ta vào trong đạo quán không?
Cứ cho là anh ta chưa phát hiện ra việc bị bám đuôi, nhưng nếu vào hẳn trong đạo quán thì…
Tạm thời, mình cứ lại gần đạo quán và quan sát từ bên ngoài thì chắc là không sao.
Tử Anh len lén lại gần.
Mái ngói có lẽ đã sụt mất gần một nửa. Mảnh ngói vỡ vương vãi khắp xung quanh đạo quán.
Nhòm theo hướng Đại Hầu đi vào thì thấy có ánh trăng bên trong đạo quán, chắc là ánh trăng chiếu vào qua những chỗ thủng trên mái.
Không thấy bóng dáng Đại Hầu đâu.
Có vẻ bên trong đạo quán được chia thành một vài phòng bằng các bức tường xây. Đại Hầu chắc đã đi sang một căn phòng khác.
Trong lúc đang phân vân thì Tử Anh nghe thấy những tiếng động.
Tiếng chân bước của Đại Hầu.
Tiếng đặt một vật nhỏ lên bệ, tiếng cọ xát.
Một lát sau…
Đèn được thắp lên.
Ánh đèn sáng bất ngờ hắt lên bức tường đối diện.
Tiếp theo có tiếng nện gì đó.
Một âm thanh rất lớn.
Rồi có tiếng bóc roàn roạt cái gì đó.
Tiếng nện vào vật cứng.
Tiếng đập phá gì đó.
Một lát sau, tiếng động im bặt.
Có tiếng Đại Hầu ném đi vật đang cầm trên tay.
Tiếng cơ thể hộ pháp của Đại Hầu chạy vòng quanh.
Tiếng thở dài rất rõ.
Ánh đèn hắt lên bức tuờng chao đảo.
Hình như Đại Hầu vừa cầm lấy cây đèn đang đặt ở đâu đó.
Ánh đèn trên tường rung rinh.
Dường như Đại Hầu đang cầm cây đèn trong lúc di chuyển.
Liệu anh ta có đi ra ngoài không?
Tử Anh tìm chỗ nấp, thủ thế.
Nhưng Đại Hầu không bước ra ngoài.
Lượng ánh sáng hắt lên tường yếu dần.
Tiếng bước chân Đại Hầu mỗi lúc một nhỏ.
Anh ta đang đi xa?
Không phải.
Đó là tiếng đi xuống.
Tiếng bước xuống bậc đá.
À mà không, cũng có thể là tiếng đi lên trên.
Anh ta định làm gì?
Có gì trong ngôi đạo quán cũ nát này?
Tử Anh bỗng nổi trí tò mò.
Nhưng nếu bị phát hiện thì sao?
Mình phải biện bạch thế nào?
Nhưng tại sao mình phải biện bạch, kẻ cần biện bạch chẳng phải là Đại Hầu ư?
Tử Anh nghĩ thế.
Đúng lúc ấy.
“Ồ ồ ồ…”
Một giọng trầm đục cất lên.
Ban đầu, Tử Anh không nghĩ đó là tiếng người.
Nó giống tiếng gió thổi qua các hốc cây mục.
Hoặc tiếng một con thú già.
Nhưng đó đích thị là tiếng người.
Ồ ồ ồ…
À à à…
Giọng nói ấy như thể phát ra từ cổ họng theo nhịp hít vào chậm rãi của lá phổi.
Một giọng nói vừa như tiếng ngáp, vừa như tiếng rên đau đớn, vừa như tiếng khóc buồn bã.
Tiếp theo là một giọng nói như tiếng thì thầm, lầm rầm.
Dường như chủ nhân của giọng nói đang dặn dò gì đó.
Có tiếng Đại Hầu đáp lại.
Nhưng Tử Anh không nghe được những tiếng trò chuyện ấy.
Hay là mình tiến lại gần hơn…
Tử Anh bị trí tò mò khuất phục.
Cậu từ từ bước vào bên trong đạo quán.
Cậu cẩn thận để không tạo ra tiếng kẽo kẹt trên sàn nhà và tiến vào căn phòng kế bên…
Vào đến nơi, Tử Anh sững sờ.
Trên sàn nhà là một cái hố đen rộng hoác. Ánh trăng chiếu trên miệng hố.
Tiếp đến là những bậc đá dẫn xuống bên dưới.
Hóa ra là vậy.
Tử Anh tự nhủ.
Âm thanh ban nãy là tiếng đập sàn để tìm lối dẫn xuống hầm.
Bỗng từ khi nào, tiếng nói chuyện đã không còn nữa.
Chỉ còn cái hố rộng hoác dẫn xuống dưới hầm.
Ánh đèn ở sâu bên dưới đang rung rinh.
Không một tiếng động.
Tử Anh vừa chột dạ thì đột nhiên có một giọng nói khản đặc cất lên bên tai.
“Ngươi đến đây làm gì…”
Tử Anh ngoái lại.
Trước mặt cậu là một cái đầu chó đang lơ lửng.
Thịt ở hốc mắt đã mục rữa và tuột mất một nửa.
Chiếc lưỡi nằm giữa đôi nanh thõng dài xuống dưới, máu tướt thành dòng từ đầu lưỡi.
Nhãn cầu tựa như hai quả trứng lòng đào vừa mở trừng trừng vừa chuyển động, đôi mắt mà có lẽ là chẳng còn trông thấy được gì ấy đang nhìn Tử Anh.
Chiếc lưỡi chuyển động.
“Ngươi đến đây làm gì…”
Cái đầu lơ lửng trong không trung hỏi.
“Á!”
Tử Anh kêu lên, rồi lùi lại một bước, nhưng chân cậu giẫm vào không trung. Cậu đã lùi trúng cái miệng hố trên sàn.
“Oái!”
Tử Anh lăn theo bậc đá xuống bên dưới.
Hông đập huỳnh huỵch xuống sàn.
Mặc dầu vậy, cậu không bị đập đầu, nên vẫn còn sống và tỉnh táo.
“Đau quá…”
Cậu chống hai tay, nhổm dậy.
Ánh trăng lọt qua khe mái tuy lờ mờ, nhưng cũng chiếu được tới đáy hố.
Cậu có thể nhìn được nhờ vào chút ánh sáng ít ỏi ấy.
Có một cái bóng đen lừng lững đang đứng đó.
Hình như là bóng người.
Nhưng cái bóng ấy lớn gấp bội người thường.
“Đại Hầu!?”
Tử Anh buột miệng thốt lên.
Nhưng cái bóng không đáp.
Nó cũng không nhúc nhích.
Cậu đứng lên, chạm tay vào nó.
Cứng như đá.
Cậu căng mắt nhìn trong bóng tối…
Và nhận ra đó là một khuôn mặt giống như của một chiến binh.
“Dõng sao…”
Đúng lúc Tử Anh khẽ lẩm bẩm như vậy, thì pho tượng dõng lục khục cử động.
“Ngươi đến đây để làm gì…”
Pho tượng chiến binh ấy hướng về phía Tử Anh lẩm bẩm.
❖ 4 ❖Họ đang thong thả uống rượu.
Họ uống như thể đang hứng đầy ánh trăng vào trong chén và uống những giọt ánh trăng ấy.
Thứ rượu mang từ Hồ sang.
Rượu bồ đào.
“Được rồi, lần này đến lượt ta gảy.”
Bỗng nhiên nổi hứng, Đan Ông với lấy cây nguyệt cầm, chậm rãi chơi.
Giai điệu xa lạ mà Không Hải và Dật Thế đều chưa từng được nghe, dưới ánh trăng, đang tuôn ra từ những dây đàn nguyệt trong tay Đan Ông.
Chơi xong, Đan Ông lại nâng chén lên hứng rượu, dốc cạn, rồi lại cầm lấy cây đàn nguyệt gảy hồi lâu.
Thảng hoặc, Dật Thế lại thổi tiêu phụ họa.
Cũng có lúc, Bạch Lạc Thiên đệm theo bằng tiếng tì bà.
“Thật là một đêm tuyệt diệu.”
Đặt cây đàn nguyệt xuống thảm, Đan Ông nói.
“Vâng ạ.”
Không Hải gật đầu.
Chờ cho Không Hải gật đầu xong, Đan Ông liền đưa chén rượu trên tay về phía Không Hải.
“Không Hải, rót rượu!”
“Vâng.”
Không Hải hớn hở với tay lấy bình rượu, rót cho Đan Ông.
Đan Ông đưa lên miệng uống ngon lành.
“Ngươi cũng uống đi chứ.”
Đan Ông cầm lấy bình rượu, chìa về phía Không Hải, lần này Không Hải là người được rót.
Rượu ngon.
“Sành lắm, Không Hải!”
Đan Ông nói.
“Ta không nghĩ rằng lại được một lần nữa uống rượu trong bầu không khí như thế này ở Hoa Thanh Cung.”
Mắt Đan Ông đảo quanh như đang muốn kiếm tìm những kỷ niệm thân thương.
Tiệc.
Những nữ quan ăn mặc lộng lẫy.
Người qua, kẻ lại.
Nhưng, đôi mắt ấy chẳng tìm thấy đâu những phồn hoa thuở trước.
Hình bóng những con người từng ở đây xưa kia nay đã chẳng còn.
Giờ đây, kẻ duy nhất còn lại là…
“Chỉ còn lại mình ta thôi…”
Đan Ông khẽ lẩm bẩm.
Rồi Đan Ông nhắm mắt lại như cố lắng nghe những tiếng nhạc đã tan mất vào bầu không từ lâu.
“Đan Ông…”
Người vừa gọi là Dật Thế.
“Gì vậy?”
“Tông sư Druj liệu có đến không ạ?”
“Ồ…”
Đan Ông mở mắt.
“Bạch Long ấy à…”
Môi Đan Ông mấp máy.
“Ngài vừa nói gì ạ?”
Dật Thế hỏi.
“Có phải ngài vừa nói Bạch Long?”
“Ờ…”
“Thế nghĩa là…”
“Tông sư Druj chính là Bạch Long.”
“Sao có thể thế được?”
“Ngươi biết cái tên Bạch Long phải không?”
“Vâng.”
“Kẻ đi theo sư phụ Hoàng Hạc là Đan Long và Bạch Long.”
“Tôi có được nghe ạ.”
“Bạch Long chính là tông sư Druj, còn Đan Long chính là Đan Ông này.”
“Ồ.”
Dật Thế thốt lên kinh ngạc.
“Không Hải này…”
Đan Ông quay sang nói với Không Hải.
“Ngươi đã nhìn thấy những thứ trong trường thang rồi chứ?”
“Tôi đã thấy.”
Không Hải gật đầu.
“Ta cũng đã thấy.”
Đó là cơ man những cái xác chó không đầu…
Rồi xác rắn và các loài vật khác.
“Nếu vậy thì chắc là ngươi đã hiểu mọi chuyện rồi.”
“…”
“Đến hay không đến không phải là vấn đề. Vì tông sư Druj, tức Bạch Long đang ở Hoa Thanh Cung này rồi.”
“Vâng.”
Không Hải gật đầu.
“Nhưng sao lại là Hoa Thanh Cung chứ…”
“…”
“Quả là đến ta cũng không nghĩ tới. Nhưng ngẫm ra thì đúng là vậy. Chỉ có thể là Hoa Thanh Cung này mà thôi. Ấy thế mà một kẻ tới từ Oa quốc như ngươi lại nghĩ được ra, khá lắm Không Hải ạ.”
“Ồ, không phải vậy đâu ạ.”
Không Hải lắc đầu.
“Người nghĩ ra Hoa Thanh Cung này không phải là tôi. Bạch Lạc Thiên tiên sinh đây mới là người đầu tiên nghĩ ra.”
Nghe Không Hải nói vậy, Bạch Lạc Thiên liền xua tay.
“Không, không, tôi chẳng nghĩ ra điều gì cả. Tôi thậm chí còn chẳng ngờ được rằng chuyện này lại có liên quan tới một bí mật của vương triều nhà Đường. Tôi chỉ…”
Nói đến đó, Bạch Lạc Thiên liền câm lặng.
Bạch Lạc Thiên cắn môi, rồi lại nói tiếp.
“… Tôi chỉ đến đây với mong muốn sẽ tìm được cấu tứ cho bài thơ mình đang viết mà thôi. Người nghĩ ra là thầy Không Hải…”
“Không đúng. Nếu không nghe tiên sinh nói sẽ đi đến Hoa Thanh Cung, thì tôi đã chẳng nghĩ ra điều gì.”
Không Hải nói.
Đan Ông nhìn sang Bạch Lạc Thiên vẻ tò mò, rồi hỏi.
“Ngươi đang viết thơ?”
“Phải.”
“Một bài thơ như thế nào?”
Bạch Lạc Thiên lại cắn môi, rồi chìm vào im lặng.
Một lát sau…
“Tôi muốn viết về Huyền Tông hoàng đế và Dương quý phi.”
“Ồ.”
Đan Ông gật gù, rồi hỏi.
“Vậy ngươi nghĩ đến đây thì sẽ tìm được cấu tứ như thế nào?”
“Tôi tự hỏi, ngài Huyền Tông và Quý phi đã sống cùng nhau ở đây với cảm xúc như thế nào…”
“…”
“Họ có thật sự hạnh phúc hay không?”
“Vậy khi đến đây, ngươi đã hiểu được điều đó chưa?”
“Chưa!”
Bạch Lạc Thiên ngẩng mặt lên, cất cao giọng.
“Chưa.”
Lần này, anh ta lẩm bẩm với một giọng nhỏ hơn.
“Tôi không hiểu. Đó là điều mà tôi không thể hiểu được. Tôi chưa biết mình sẽ phải viết về hai con người đó như thế nào.”
Bạch Lạc Thiên nhìn trừng trừng vào Đan Ông.
“Đan Ông tiên sinh.”
Bạch Lạc Thiên nói bằng một giọng nghiêm trang.
“Ngươi muốn hỏi gì?”
“Ông hãy nói cho tôi biết. Quý phi có hạnh phúc khi ở đây không? Ông là người biết được điều này đúng không? Hai con người đó có hạnh phúc khi ở đây không? Họ đã chung sống bên nhau như thế nào?”
Khuôn mặt Đan Ông thoáng chốc nhăn lại vẻ khổ sở trước câu hỏi của Bạch Lạc Thiên.
“Hỡi ôi, Bạch Lạc Thiên. Ngươi đang hỏi ta về lòng người.”
“…”
“Hơn nữa, lại không phải về lòng dạ ta, mà về lòng dạ của kẻ khác.”
“…”
“Lòng dạ con người, ngay cả khi đó là lòng dạ ta, cũng khó mà gọi tên được. Nó không thể nào tóm bắt chỉ bằng một sợi dây. Đó là câu hỏi mà ngay cả ta cũng không thể nào trả lời nổi.”
“Ngài nói đúng.”
Bạch Lạc Thiên nói.
“Ngài nói đúng. Ngài nói hoàn toàn đúng. Đó là việc mà tôi phải tự mình làm, bằng ma thuật của những ngôn từ do chính mình dệt nên…”
“Gì thế nhỉ?”
Ngọc Liên, người từ nãy vẫn im lặng lắng nghe câu chuyện, nhận ra đầu tiên.
Có tiếng sáo vẳng đến.
Đó là một tiếng sáo nho nhỏ, mơ hồ.
Không, không chỉ có tiếng sáo.
Có cả tiêu.
Tì bà.
Biên chung.
Nhiều loại âm thanh theo gió từ đâu vẳng tới.
Nó đang tiến đến.
Càng lúc càng gần.
Mặc dù cảm nhận được tiếng nhạc tiến lại gần, nhưng âm lượng không hề lớn hơn.
Tuy âm lượng không lớn hơn, nhưng âm thanh ấy mỗi lúc một rõ ràng hơn.
“Ồ, xem kìa, Không Hải…”
Dật Thế kêu toáng lên, rồi trỏ tay về phía đó.
Nhìn theo tay Dật Thế có thể thấy cái gì đó đang chuyển động dưới chân cây đuốc nằm bên tay trái theo hướng nhìn ra hồ.
Đó là người.
Không phải người bình thường.
Mà là người tí hon.
Cũng không phải một hay hai người.
Cơ man những người tí hon đang bước đi trên mặt đất dưới chân cây đuốc.
Những người tí hon ấy cao chừng ba đến bốn tấc.
Những nữ quan tí hon mặc y phục đỏ và xanh, trắng và tía, vừa chơi nhạc, vừa múa, vừa tiến về phía bọn Không Hải.
Một người,
Hai người,
Ba người,
Bốn người…
Không thể đếm xuể.
Mười người,
Hai mươi người,
Có tới mấy chục nữ quan vạt áo phất phơ, vừa múa, vừa chơi nhạc.
❖ 5 ❖“Chuyện gì vậy, đã có chuyện gì xảy ra vậy?”
Dật Thế bật cả người dậy.
“Đến rồi ư?”
Đan Ông ung dung đưa chén lên miệng.
“Vâng.”
Không Hải đáp, cũng không có vẻ gì là cuống quýt.
“Cái gì đến cơ, Không Hải?”
Dật Thế hỏi.
“Ngài Bạch Long chứ còn ai.”
“Sao!?”
Số lượng vũ nữ cứ tăng dần lên trong lúc họ trò chuyện.
Kẻ cầm tiêu.
Kẻ vừa gảy đàn tì bà vừa tiến về phía bọn Không Hải trên hai chân là một con cóc.
Một con chuột cũng đứng trên hai chân, vừa gõ chuông vừa diễu qua diễu lại giữa các vũ nữ.
Tự lúc nào, họ đã bị vây quanh bởi các vũ nữ tí hon và bầy cóc.
Nhưng chẳng hiểu sao, không một ai đi vào bên trong phạm vi được đánh dấu bởi bốn ngọn đuốc.
“Này, này, Không Hải…”
“Đừng lo. Bọn chúng không thể bước qua những ngọn đuốc đó được đâu.”
“Thật chứ?”
“Thật. Vì tớ đã tạo ra một kết giới. Ngoại trừ người sống và các sinh vật, còn thì không một thứ gì được tạo ra bởi ma thuật có thể bước vào trong kết giới.”
“Nh… nhưng chẳng phải cậu vừa nói Bạch Long đã tới sao?”
“Đúng thế.”
“Ông ta đâu? Những vũ nữ tí hon kia không phải là Bạch Long à?”
“Ừ.”
“Thế Bạch Long đâu.”
“Sắp tới rồi.”
Những vũ nữ tí hon vây quanh bọn Không Hải bắt đầu múa tít. Như để hòa nhịp, tiếng nhạc cũng mỗi lúc một vống cao.
Bàn tay trắng trẻo bé nhỏ của những nữ quan mặc y phục màu đỏ vẫy vẫy trong không trung.
Bàn chân của những vũ nữ mặc y phục màu xanh giậm thình thịch trên mặt đất.
Nguyệt cầm cất lên.
Tì bà cất lên.
Tiêu cất lên.
“Trời, sao mà náo nhiệt.”
Không Hải và Đan Ông chẳng có vẻ gì là nao núng, vì thế Ngọc Liên cũng vừa lấy lại được bình tĩnh, nàng nở một nụ cười trên miệng.
“Thật không thể tưởng tượng chuyện này lại có thể xảy ra trước mắt tôi…”
Bạch Lạc Thiên nói.
Một lát sau, các nữ quan và nhạc công bắt đầu rẽ ra, xếp thành hai hàng thẳng tắp hướng về phía hồ.
Tiếng nhạc ngưng.
Các vũ nữ cũng thôi múa.
Tất cả ngồi xuống đất.
“Ồ hồ hồ…”
Đan Ông lấy tay trái vuốt cằm một cách thích thú.
“Sắp xảy ra chuyện gì vậy, Không Hải…”
“Cậu xem rồi sẽ biết.”
Không Hải đáp.
Chỉ có tiếng đuốc lép bép trong tĩnh lặng.
Đột nhiên có tiếng tiêu cất lên.
Một tiếng tiêu duy nhất vút lên trời giữa ánh trăng.
Âm điệu thật não lòng.
Thế rồi…
Một con mèo nhảy ra từ giữa đám đông.
Một con mèo đen.
Nó đứng trên hai chân.
“Kh… Không Hải, chính là con mèo ấy…”
Dật Thế khẽ thốt lên.
Con mèo nhìn thẳng vào Không Hải bằng đôi mắt xanh lè, nhe đôi nanh nhọn hoắt, kêu lên.
Tiếng kêu ấy như một ám hiệu để con chuột đó xuất hiện.
Con chuột bước ra từ phía tay phải của Không Hải, đi tới khoảng trống không có người, rồi kính cẩn cúi đầu về phía Không Hải.
Trên đầu nó đội chiếc vương miện màu vàng.
Nhạc chuyển.
Tiếng tiêu ngừng, tiếng nhạc tiếp theo cất lên.
Đó là tiếng nguyệt cầm.
Nguyệt cầm bắt đầu ngân lên những tiếng nhỏ và mảnh.
Thế rồi, như chỉ chờ tiếng đàn ấy, một con cóc liền xuất hiện từ bên trái.
Con cóc đi bằng hai chân, hơn nữa còn khoác trên mình bộ xiêm y màu đỏ chắc là được các nữ quan nhường cho.
Đi phía trước và dắt tay con cóc như để dẫn đường là một con dế to bằng con chuột.
Con dế thắt một đoạn vải trông như một dải lụa trắng quanh eo. Con dế này cũng đi trên hai chân như người.
Con dế dẫn con cóc tới phía trước, lễ phép cúi đầu, rồi lùi lại phía sau.
Chỉ còn lại con chuột và con cóc ở giữa.
Con chuột nắm lấy tay con cóc.
Tiếng tiêu lại cất lên, hòa cùng tiếng nguyệt cầm.
Dường như tiếng tiêu là để thể hiện con chuột, còn tiếng nguyệt cầm là để thể hiện con cóc.
Tự lúc nào, con mèo đã biến mất.
“Hóa ra là vậy…”
Không Hải gật gù.
“Hóa ra cái gì cơ?”
Dật Thế hỏi nhỏ Không Hải.
“Đây là một vở kịch.”
“Vở kịch?”
“Con chuột, con cóc và con dế đang diễn lại một câu chuyện nào đó.”
“Chúng đang diễn một câu chuyện?”
“Ừ.”
“Câu chuyện gì?
“Suỵt!”
Không Hải ra dấu cho Dật Thế im lặng.
Con chuột đội vương miện và con cóc mặc xiêm y đỏ nép sát vào nhau rồi bắt đầu múa.
Một lát sau, con chuột vén chiếc váy màu đỏ của con cóc lên, ôm lấy eo từ đằng sau và bắt đầu dập mông.
Con chuột và con cóc đang giao hoan.
Con cóc nẩy người lên, vặn vẹo, từ miệng phát ra những âm thanh đầy dục cảm.
Tiếp theo, bọn chúng thay đổi động tác.
“Đây chẳng phải là…”
Người vừa thốt lên là Bạch Lạc Thiên.
“Ngài Huyền Tông và Dương Ngọc Hoàn sao?”
Bạch Lạc Thiên vừa rê đầu gối về phía trước vừa nói.
“Tiên sinh nói sao?”
Dật Thế hỏi.
“Con chuột đó là Huyền Tông hoàng đế. Con cóc kia là Dương quý phi.”
“Trời…”
“Và con dế là ngài Cao Lực Sĩ…”
Bạch Lạc Thiên thêm vào.
“Thật sao?”
“Đúng vậy.”
Người trả lời là Không Hải.
“Màn diễn vừa bày ra trước mắt chúng ta chính là câu chuyện về ngài Huyền Tông và Quý phi.”
“Kh… không thể nào.”
“Sao lại không chứ.”
“Như… ưng…”
“Đây chẳng phải một câu chuyện rất phù hợp để diễn ở Hoa Thanh Cung này sao, Dật Thế?”
Lấy một khoảng sân trống làm sân khấu, con chuột, con cóc và con dế lần lượt vào vai Huyền Tông, Dương Ngọc Hoàn và Cao Lực Sĩ.
Màn thứ nhất có lẽ là kể về lần đầu tiên hai người gặp nhau. Nếu như vậy thì địa điểm chính là Hoa Thanh Cung này.
Sau đó vở kịch chuyển cảnh.
Quý phi giận dỗi không thèm đếm xỉa đến Huyền Tông khiến Huyền Tông phải nhờ Cao Lực Sĩ đứng ra dàn hòa.
Một lát sau…
Huyền Tông và Quý phi, tức con chuột và con cóc nắm lấy tay nhau, rồi đột nhiên nhìn trân trân vào một điểm trong không trung với vẻ mặt kinh ngạc.
Dường như đó là động tác tượng trưng cho sự bắt đầu của loạn An Sử.
Hai người chạy trốn khỏi Trường An như bị ai đuổi.
Thế rồi cuối cùng…
Huyền Tông tách khỏi Quý phi, đi về phía Cao Lực Sĩ và thì thầm điều gì đó vào tai Cao Lực Sĩ.
Thế rồi Cao Lực Sĩ bước ra.
Khi đến trước mặt con cóc trong vai Quý phi, Cao Lực Sĩ bèn cởi đoạn vải trắng thắt quanh eo, cầm lên tay.
Quý phi lùi lại phía sau.
Cao Lực Sĩ đuổi theo.
Cuối cùng Quý phi cũng bị bắt kịp.
Con dế trong vai Cao Lực Sĩ cẩn thận quấn đoạn vải trắng đang cầm trên tay vào cổ Quý phi. Nắm lấy hai đầu đoạn vải, Cao Lực Sĩ kéo mạnh.
Quý phi đổ gục xuống đất.
Đúng lúc ấy, tiếng nhạc đang réo rắt bỗng im bặt.
Rồi các nữ quan vẫn ngồi lặng lẽ từ nãy trên mặt đất liền đứng dậy, lấy ống tay áo che mặt, bắt đầu cất tiếng khóc.
Đáng lẽ ra còn phải có màn kịch tiếp theo là cảnh bí mật đào Quý phi lên và đưa đến Hoa Thanh Cung, nhưng câu chuyện chỉ diễn ra đến đó.
Bất chợt, có tiếng cười từ trên trời vẳng xuống.
Tiếng cười lanh lảnh ấy vang vọng khắp thiên không, chừng như có gì đó thú vị lắm.
Rồi tự khi nào, tiếng cười bỗng biến thành giọng nói.
“Mừng các ngươi đã đến!”
Giọng nói cất lên đầy vui sướng.
“Vậy là các ngươi đã đến. Các ngươi đã đến.”
Có một niềm vui sướng không thể nào kìm nổi trong giọng nói ấy.
Giọng nói vẳng xuống từ trên trời.
“Đan Long à, Không Hải à, mừng các ngươi đã đến.”
Thế rồi…
Từ trên trời đột nhiên có cái gì đó rơi xuống.
Một sợi dây thừng.
Hơn nữa, chỉ có một đầu của sợi dây được thả xuống, còn đầu kia vẫn ở trên trời.
Sợi dây dòng từ tít cao, dù ngửa hẳn cổ lên cũng không thấy một đầu kia đâu.
Nó biến mất vào hư không ở lưng chừng màn đêm, chỉ có phần thõng xuống đất hiện ra dưới ánh trăng.
“Ta sẽ xuống đó bây giờ.”
Giọng nói vọng xuống từ trời.
“Này, này…”
Dật Thế chọc tay vào lưng Không Hải.
“Có người kìa, Không Hải…”
Dật Thế vừa ngửa đến sắp gãy cả cổ vừa nói.
“Ừ.”
Tất nhiên là Không Hải cũng nhìn thấy cái bóng đó.
Một cái bóng người trơ trọi hiện ra giữa nền trời đêm ở tít trên đầu.
Nhìn kỹ thì thấy cái bóng đang từ từ tụt xuống.
Có người nào đó từ trên trời đang định tụt xuống đất bằng sợi dây thừng.
Đó quả nhiên là một con người.
Người đó cuối cùng cũng xuống tới mặt đất.
Đúng ở chỗ mà con chuột, con cóc và con dế đã đóng vai Huyền Tông, Quý phi và Cao Lực Sĩ lúc nãy.
Đã không còn bóng dáng của các nữ quan và vũ nữ đâu nữa.
Con chuột, con cóc và con dế cũng vậy.
Những nhân vật đông đảo ấy đều đã biến đâu mất.
Tiếng nhạc cũng không còn vang lên.
Thay vào đó là sự xuất hiện của ba con người.
Một ông già nhỏ thó mặc y phục màu đen.
Cần cổ dài như hạc.
Hai bên là hai người phụ nữ.
Một người còn trẻ.
Người còn lại là một bà già đang quấn trên mình tấm lụa mỏng đẹp đẽ.
Từ trong bóng tối, con mèo đen xuất hiện, dừng lại dưới chân ba người.
“Bạch Long đây.”
Ông già đó cất tiếng.
❖ 6 ❖Ông già tự xưng là Bạch Long chiếu thẳng ánh nhìn vào Đan Ông với đôi mắt màu vàng.
Bà già chẳng đặt ánh nhìn vào ai cả. Đôi mắt ấy đang hướng lên không trung vô định.
Còn cô gái trẻ thì đang nắm bàn tay trái của bà già.
Nhìn cô gái trẻ, Ngọc Liên thì thầm.
“Là Lệ Hương…”
Khi bắt gặp ánh mắt của Ngọc Liên, miệng cô gái có tên Lệ Hương ấy liền dãn ra thành một nụ cười.
Lệ Hương, trước đây từng là kỹ nữ ở Nhã Phong Lâu và Hồ Ngọc Lâu.
Lần đầu tiên tới Hồ Ngọc Lâu, Không Hải đã tình cờ chữa khỏi bên tay phải không thể cử động được của Ngọc Liên. Cánh tay Ngọc Liên bị ngạ trùng ám vào. Và người của Hồ Ngọc Lâu nói rằng, chính Lệ Hương đã yểm con ngạ trùng đó vào Ngọc Liên.
Sau suốt một thời gian dài biệt tăm kể từ dạo ấy, lúc này Lệ Hương lại xuất hiện ở đây.
“Đã lâu rồi mới được gặp Ngọc Liên và Bạch Cư Dị tiên sinh.”
Cô gái trẻ, tức Lệ Hương, nói bằng một giọng điềm tĩnh.
D