← Quay lại trang sách

Chương XXXVII Chuyến đi đầy nước mắt
1

“Bọn ta bỏ lại sư phụ…”

Bạch Long thấp giọng kể.

“Hôm ấy, ta đã cùng Đan Long dẫn theo Dương Ngọc Hoàn bỏ trốn khỏi Hoa Thanh Cung.”

Giọng Bạch Long khô khốc.

Chỉ có tiếng kể của Bạch Long cùng với tiếng đuốc nổ lép bép và tiếng gió thổi qua rừng thông.

Dương Ngọc Hoàn đang ngồi nhìn vào hư vô xa xăm.

“Vì sao ạ?”

Không Hải hỏi.

“Vì sao ấy à?”

Bạch Long hỏi lại, rồi nhìn sang Không Hải.

Im lặng kéo dài.

Lửa đuốc nổ làm bắn những tàn đỏ vào bóng tối.

Bạch Long hướng ánh mắt lên trời như đuổi theo những tàn lửa ấy, rồi lại nhìn xuống mặt đất.

Ánh mắt ấy hướng sang Đan Ông.

“Ngươi biết vì sao mà, phải không Đan Long…”

Bạch Long nói.

Đan Ông lặng lẽ gật đầu.

“Hai chúng ta đã cảm thấy đau đớn biết dường nào?”

Giọng nói như thể muốn vắt máu ra từ cổ họng.

“Hai chúng ta đã khốn đốn biết nhường nào?”

Bạch Long lại hướng ánh mắt lên trời.

“Bởi vì cả hai chúng ta đều tơ tưởng tới Dương Ngọc Hoàn.”

Câu chuyện của Bạch Long.

Bọn ta đã trở thành con tin của Dương Ngọc Hoàn ngay từ lần đầu tiên thấy nàng.

Bọn ta biết tới Dương Ngọc Hoàn rất lâu trước cuộc gặp gỡ với Huyền Tông và Dương Ngọc Hoàn ở Hoa Thanh Cung này.

Bọn ta được sư phụ mình là Hoàng Hạc lệnh cho phải bảo vệ Dương Ngọc Hoàn trong bí mật.

Đó là trước cả khi Dương Ngọc Hoàn về với Thọ vương.

Việc gả Dương Ngọc Hoàn cho Thọ vương cũng là kế sách của sư phụ Hoàng Hạc.

Và kẻ đoạt Dương Ngọc Hoàn từ tay Thọ vương để gả cho Huyền Tông cũng là Hoàng Hạc.

Ô hô…

Bất cứ lúc nào và ở bất cứ hoàn cảnh nào, tình cảm của bọn ta cũng thuộc về Dương Ngọc Hoàn.

Phải không, Đan Long?

Đan Long ơi.

Đã bao lần chúng ta lẻn vào khuê phòng của Dương Ngọc Hoàn?

Đã bao lần chúng ta lén nghe những lời lẽ ân ái của nàng với Thọ vương?

Đã bao lần chúng ta trộm thấy những cử chỉ dâm đãng của nàng với Huyền Tông?

Nhưng…

Dương Ngọc Hoàn không phải của Thọ vương.

Dương Ngọc Hoàn cũng không phải của Huyền Tông.

Và Dương Ngọc Hoàn cũng không phải của chúng ta.

Dương Ngọc Hoàn chỉ của một người, đó là Hoàng Hạc.

Mà không, Dương Ngọc Hoàn là công cụ của Hoàng Hạc.

Ô hô…

Dương Ngọc Hoàn là một công cụ mới xinh đẹp làm sao!

Là một công cụ mới buồn bã làm sao!

Chuyện sau đó như thế nào, hẳn ngươi đã biết rõ, Không Hải. Điều ngươi chưa biết, chỉ là những gì trong lòng bọn ta mà thôi.

Ngươi làm sao mà hiểu được lòng bọn ta?

Vì bọn ta đã giấu kín nó.

Mười năm, hai mươi năm, bọn ta đã giấu kín nỗi lòng mình.

Ngay cả Hoàng Hạc cũng không biết.

Thế rồi, cuối cùng cái ngày Dương Ngọc Hoàn được tự do cũng đến.

Sự tự do đầu đời.

Bởi lão Huyền Tông đã phản bội Dương Ngọc Hoàn.

Để bảo vệ mạng sống của mình, lão đã sai Cao Lực Sĩ giết Dương Ngọc Hoàn.

Kể từ lúc ấy, Dương Ngọc Hoàn đã được tự do.

Để Dương Ngọc Hoàn sang Oa quốc cũng là một kế hay.

Bọn ta đã sẵn sàng cùng ngài A Bội Trọng Ma Lữ đưa Dương Ngọc Hoàn lánh sang Oa quốc.

Bọn ta chấp nhận chờ đợi, hai năm cũng được, ba năm cũng được.

Nếu không thích Oa quốc, bọn ta có thể mang theo Dương Ngọc Hoàn bỏ trốn giữa đường… Bọn ta đã tính toán như vậy.

Hoàng Hạc, sư phụ của bọn ta là người căm hờn Huyền Tông đến xương tủy.

Giờ đây, ông ta không còn để Dương Ngọc Hoàn bên cạnh Huyền Tông được nữa. Vì Dương Ngọc Hoàn coi như đã bị giết, nếu lại ở bên cạnh Huyền Tông thì nhất định sẽ gây ra loạn.

Rốt cuộc thì kẻ đáng thương chính là Hoàng Hạc.

Trong chuyện vợ mình bị giết chết bởi Huyền Tông cũng vậy.

Ban đầu ông ta muốn hủy diệt nhà Đường để trả thù.

Nhưng chẳng bao lâu thì Hoàng Hạc thay lòng.

Ông ta chẳng cần phải tự tay mình giết chết Huyền Tông. Thay vào đó, ông ta định lợi dụng Dương Ngọc Hoàn, làm sao để Dương Ngọc Hoàn sinh ra đứa cháu mang dòng máu của mình, rồi âm thầm thao túng nhà Đường.

Nhưng cách ấy cũng bất thành.

Vì Dương Ngọc Hoàn khi đào lên đã hóa điên.

Chẳng có gì là lạ.

Tỉnh dậy trong lòng đất, rồi nhận ra mình không thể thoát ra được, ai mà chẳng phát điên.

Và rồi bọn ta lại tề tựu ở đây.

Tại Hoa Thanh Cung này.

Lúc ấy, bọn ta đã thề với lòng mình.

Là sẽ không để Dương Ngọc Hoàn đi đâu nữa.

Không đưa trở lại cung đình.

Cũng không đưa sang Oa quốc.

Cũng không trả cho Hoàng Hạc.

Vì vậy bọn ta đã bỏ trốn.

Để lại sư phụ Hoàng Hạc, để lại vương triều nhà Đường…

Và quãng thời gian sau đó như thế nào ư?

Quãng thời gian sau đó… À mà không, chuyện gì xảy ra sau đó thì ngươi đã biết rồi, phải không Đan Long?

Trong sâu thẳm lòng mình, chúng ta chỉ tơ tưởng tới Dương Ngọc Hoàn.

Dù nàng hóa điên, dù trái tim thuộc về ai trong hai ta, thì Dương Ngọc Hoàn vẫn là Dương Ngọc Hoàn.

Đó là lần đầu tiên Dương Ngọc Hoàn được làm thân tự do.

Tàn khốc thay.

Tàn khốc thay.

Đến khi hóa điên rồi nàng mới được tự do.

Có gì buồn đau hơn thế?

Mặc dầu vậy, bọn ta vẫn luôn tơ tưởng tới Dương Ngọc Hoàn.

Chính vì thế, bọn ta mới đưa Dương Ngọc Hoàn đi trốn.

Nhưng…

Bọn ta biết trước, chuyến đi ba người sẽ không suôn sẻ.

Ta và Đan Long, ai sẽ giành được Dương Ngọc Hoàn?

Đằng nào thì bọn ta cũng phải đi đến một lựa chọn.

Lựa chọn ấy chỉ có thể được quyết định bằng một cuộc huynh đệ tương tàn.

Cả ta và Đan Long đều hiểu rõ điều này.

Phải không Đan Long, ngươi hiểu rõ điều này mà?

Nhưng sẽ phải đưa ra lựa chọn ấy khi nào và như thế nào, là điều mà bọn ta không biết.

Khi nào?

Hôm nay?

Ngày mai?

Hay là ngày kia?

Ai sẽ là kẻ ra tay trước?

Bọn ta chỉ biết rằng, nếu một trong hai kẻ ngã xuống thì kẻ còn lại sẽ phải coi sóc Dương Ngọc Hoàn đến hết đời. Không ai nói ra, nhưng cả hai đều hiểu.

Thế rồi thời gian đã sắp cạn.

Cả ta lẫn Đan Long đều không còn chịu đựng được nữa.

Thân thể như sắp sửa cháy thành than từ bên trong.

Cuộc quyết đấu ấy sẽ bắt đầu hôm nay?

Ta vừa tự hỏi như vậy thì, Đan Long ơi, ngươi đã bỏ trốn.

Ngươi đã biến mất khỏi tầm mắt chúng ta.

Tại sao?

Tại sao ngươi bỏ trốn?

Tại sao ngươi lại chạy trốn khỏi Dương Ngọc Hoàn, người mà ngươi đã khát khao đến vậy?

Ngươi định nhường lại Dương Ngọc Hoàn cho ta ư?

Nhưng ta đâu có vui sướng vì điều đó.

Chúng ta đã nghĩ hết nước và thấy rằng, chẳng còn cách nào khác ngoài một cuộc tương tàn. Đó là nỗi lòng của riêng chúng ta, không ai hiểu được và cũng không thể ngỏ cùng ai.

Chuyện đó có thể nực cười trong con mắt kẻ khác. Nhưng hai ta đều hiểu, chỉ có cách ấy mà thôi.

Vậy mà, Đan Long ơi, ngươi đã bỏ trốn.

Tại sao?

Tim ta tan nát.

Ta không cam tâm.

Nhưng, cũng phải thừa nhận rằng, ta đã từng có ý nghĩ: thật may mắn vì ngươi biến mất.

Bởi mọi chuyện sẽ chấm dứt mà không cần một cuộc quyết đấu với ngươi.

Bởi ta sẽ được sống cùng Dương Ngọc Hoàn mà không bị ai quấy rầy.

Như thế chẳng phải tốt ư?

Ta cố nghĩ như thế, và sự thật là, ta đã nghĩ như thế.

Cuộc sống với Dương Ngọc Hoàn thật vui.

Dù nàng đã hóa điên, nhưng trái tim chúng ta đồng điệu.

Ta đã nghĩ như vậy.

Nhưng…

Nhưng, nhưng, Đan Long ạ, hãy nghe này.

Đan Long ơi.

Đan Long ơi.

Ta đã ngủ với Dương Ngọc Hoàn.

Chao ôi, thật là một điều khiến ta tràn trề vui sướng.

Ta cảm thấy như, khi ngủ với người đàn bà này, lần đầu tiên trong đời ta hiểu được, ái ân giữa trai và gái là như thế nào.

Nhưng…

Than ôi, nhưng, Đan Long ạ.

Trong lúc nằm trong vòng tay âu yếm của ta, Dương Ngọc Hoàn đã gọi tên ngươi, Đan Long ạ.

❖ 2 ❖

Đó là địa ngục.

Ta ngủ với Dương Ngọc Hoàn.

Nhưng mỗi lần ngủ với nàng, Dương Ngọc Hoàn lại gọi tên ngươi.

Sao lại có chuyện này?

Chỉ khi hóa điên, những gì trong lòng mới bộc lộ ra. Chỉ khi hóa điên, người ta mới không thể giấu được lòng mình.

Chính vì hóa điên mà Dương Ngọc Hoàn mới gọi tên ngươi.

Người phụ nữ ta yêu lại gọi tên kẻ khác trong cơn cực khoái.

Còn địa ngục nào hơn?

Đã bao nhiêu lần ta muốn giết chết Dương Ngọc Hoàn?

Dù biết là như thế, nhưng ta không thể ngăn mình ngủ với nàng. Và mỗi lần như thế, ta lại muốn giết nàng.

Đan Long ơi, ta nguyền rủa ngươi.

Ta nguyền rủa ngươi đã ba mươi năm.

Ta đã sống cùng Dương Ngọc Hoàn trong ba mươi năm nguyền rủa ngươi.

Thục, Lạc Dương, Đôn Hoàng… Ta bôn ba qua biết bao nhiêu xứ sở và không ngừng nguyền rủa ngươi.

Ở cùng Dương Ngọc Hoàn, ta còn đau đớn hơn là bị chó ăn mất ruột gan, vậy mà ta không thể rời bỏ nàng.

Thế rồi ta đi đến một quyết định.

Đó là tìm ngươi để làm nốt cái việc chưa kịp làm ngày ấy, Đan Long ạ.

Vớ vẩn.

Ta đâu có khóc.

Giờ đây thì lệ ta đã khô cạn rồi.

Chúng ta đã đi qua những miền đất rộng lớn để tìm kiếm ngươi. Từ chân trời này tới chân trời khác.

Tám năm tìm kiếm.

Nhưng không thấy ngươi.

Ta đã tưởng ngươi chết rồi.

Đã nhiều lần ta định bỏ cuộc vì nghĩ ngươi chẳng còn sống trên cõi đời này.

Nhưng mỗi lần như thế, ta lại gạt đi ý nghĩ ấy khỏi lòng mình.

Ngươi vẫn còn sống.

Đan Long làm sao có thể chết được.

Bởi vì ta, chính ta đây cũng vẫn còn sống. Nếu ta còn sống, thì ngươi cũng còn sống, Đan Long ạ.

Ngươi không thể chết được.

Vậy là ta trở lại Trường An mười hai năm trước.

Nếu ngươi còn sống, thì dù cho đang ở đâu, ngươi cũng nhất định sẽ quay về Trường An này.

Khi cảm thấy mình sắp chết, ngươi nhất định sẽ nhớ đến.

Trường An này.

Những ngày tháng đã qua.

Và tìm về đây.

Ngươi không thể không làm thế.

Ta biết điều ấy.

Bởi vì, chính ta cũng vậy.

Nếu ta cũng vậy thì ngươi cũng vậy.

Ta đã chờ đợi ở Trường An.

Ta đổi tên thành Druj, bán bùa phép cho đám người Hồ để kiếm sống.

Ta đợi mãi.

Trong lúc chờ ngươi, năm tháng trôi qua, tuổi tác chất chồng, ta cũng già đi.

Mười năm chờ đợi.

Quả thật ta đã bắt đầu nghĩ rằng ngươi đã chết.

Thế rồi ta từ bỏ ý định chờ ngươi.

Đan Long ơi, ta đã quyết định sẽ gọi ngươi về Trường An.

Đối thủ của ta là triều đình Đại Đường này.

Ta quyết định dùng chú thuật để tiêu diệt vua Đường.

Nếu dùng bùa chú với hoàng đế Đại Đường, chắc chắn sẽ đến tai ngươi và tai Thanh Long Tự. Nghe được tin ấy, các người tất sẽ hiểu. Ai đang ấn chú hoàng đế.

Ngươi cũng biết rõ, mảnh đất này trước đây từng là nơi bị yểm bùa.

Đan Long.

Chẳng phải chúng ta đã được sư phụ Hoàng Hạc chỉ cho đấy ư?

Rằng dưới mặt đất này là một đại kết giới của bùa chú.

Đó là phép chú do Tần Thủy hoàng đế tạo ra cách nay một nghìn năm trước.

Sư phụ chúng ta từng nói.

“Một ngày nào đó, khi phải đối đầu với vương quốc Đại Đường, ta sẽ dùng đến phép chú này.”

Chẳng phải chúng ta đã làm ra những pho tượng dõng, chôn xuống giữa cái kết giới tràn ngập nguồn năng lượng pháp thuật khổng lồ này để nó truyền sang các pho tượng dõng hay sao?

Chúng ta đã làm ra những pho tượng dõng giống hệt những pho tượng nhiều vô kể đang ngủ yên dưới lòng đất kia.

Nếu gọi dậy những pho tượng dõng mà chúng ta chôn xuống, ấn chú vào chúng thì chắc chắn tin tức ấy sẽ đến tai ngươi.

Dù chẳng kẻ nào trên đời này biết ai đang làm việc ấy, nhưng riêng ngươi, Đan Long ạ, riêng ngươi thì biết.

Nếu những kẻ chết bởi chú thuật của ta là những kẻ đã dính líu tới vụ việc năm mươi năm về trước, chắc chắn ngươi sẽ biết.

Ta gây ra những chuyện kỳ quái ở nhà Lưu Vân Tiêu là bởi vì người nhà ấy có liên quan tới sự việc ở Mã Ngôi Dịch.

Và cuối cùng ngươi đã đến đây…

Hơn nữa lại có một kẻ không ngờ tới xen vào.

Đó là Không Hải, kẻ đang ngồi kia.

Cậu ta chính là thân tái sinh của Bất Không ở Oa quốc.

Người ta kể rằng Không Hải sinh ra vào đúng ngày Bất Không chết.

Nói cách khác, đêm nay, chúng ta đang tề tựu ở đây giống như bữa tiệc năm mươi năm về trước.

Nào, uống đi.

Không Hải.

À mà không, Bất Không.

Đan Long.

Dương Ngọc Hoàn.

Lý Bạch.

Cao Lực Sĩ.

Huyền Tông.

Phần lớn họ đã chết, chỉ chúng ta còn sống.

Chúng ta còn sống và tề tựu ở Hoa Thanh Cung này.

Nào, uống đi.

Đêm nay là bữa tiệc năm mươi năm trời của chúng ta…

❖ 3 ❖

Bạch Long không gạt lệ.

Lệ từ khóe mắt chảy theo những nếp nhăn xuống má, rồi nhỏ lên ống áo.

“Mong muốn của ngươi là gì, Bạch Long…”

Đan Ông hỏi.

“Mong muốn của ta?”

Bạch Long hướng đôi mắt nhòa lệ về phía Đan Ông.

“Ôi, ngươi nói gì vậy? Ngươi hỏi gì vậy, Đan Long.”

“…”

“Ngươi biết rõ mà. Không hỏi ngươi cũng biết rõ mà…”

“…”

“Chúng ta gặp nhau ở đây, là vì cuộc quyết đấu của năm mươi năm trước.”

“Quyết đấu?”

“Ngươi biết mà, Đan Long ơi, ngươi biết mà, tại sao còn hỏi? Tại sao còn hỏi? Ta sẽ chết hay ngươi sẽ chết là điều chúng ta phải định đoạt bây giờ.”

“…”

“Kẻ còn sống có thể giết chết Dương Ngọc Hoàn, rồi tự chọc cổ mình mà chết.”

Bạch Long nói.

Không ai nói gì.

Đan Ông, Không Hải, rồi Bạch Lạc Thiên, Dương Ngọc Hoàn, không một ai nói gì.

“Ta đã chán sống rồi…”

Bạch Long nói nhát gừng.

“Ta cũng chán buồn đau rồi…”

Một giọng nói trầm, khô khốc.

“Ta cũng chán cả hận thù rồi…”

Bụi lửa bắn lên trong lồng đuốc.

Hương hoa lẫn vào trong hơi đêm.

Dương Ngọc Hoàn đang ngước nhìn trăng.

Chỉ có giọng nói của Bạch Long vang lên trong im lặng.

“Điều duy nhất còn lại ta muốn làm là một cuộc quyết đấu…”

Khi Bạch Long nói đến đó…

Người đầu tiên nhận ra sự khác thường là Không Hải và Đan Ông.

Không Hải và Đan Ông cùng đồng thời quay mặt về phía hồ.

Người tiếp đến nhận ra là Bạch Long.

Rùng!

Rùng!

Ánh trăng đang chuyển động lấp lánh trên mặt nước trong tầm mắt của Không Hải và Đan Ông.

Không phải sự lay động của gió.

Có một thứ gì không phải gió đang tạo ra những gợn sóng lăn tăn trên mặt hồ.

“Chuyện gì vậy, Không Hải…”

Dật Thế làm theo Không Hải, cũng nhìn về phía hồ nước.

Bạch Lạc Thiên cũng đưa mắt theo.

Lệ Hương cũng vậy.

Chỉ có Dương Ngọc Hoàn vẫn đang ngước nhìn trăng.

Méoooooo…

Con mèo đen vẫn im lặng từ nãy bỗng kêu ré lên.

Tõm!

Tõm!

Loáng thoáng tiếng nước.

Đó là âm thanh giống như thứ gì đó đang phi xuống nước.

Dưới ánh trăng…

Trong đám cỏ phía bên kia hồ, có gì đó đang bò lổm ngổm.

Không phải một hay hai.

Mà là vô số những cái bóng.

Những âm thanh rộn rạo, khó chịu thấp thoáng bay tới theo làn gió.

Thứ gì đó ẩm ướt.

Tựa như những con trùng nhỏ.

Đó là tiếng chuyển động của không phải hàng chục, không phải hàng trăm, mà là hàng nghìn con.

Nếu chỉ là từng âm thanh đơn lẻ, nó sẽ nhỏ tới mức không thể nghe thấy được, nhưng vì quá nhiều, nên đã biến thành một thứ âm thanh có thể cảm nhận được.

Những cái bóng khiến lông tóc dựng ngược.

Những cái bóng ấy đang tiến lại từ phía bờ bên kia và phi xuống nước.

Tõm…

Tõm…

Đó không phải tiếng nhảy.

Mà giống như tiếng những con rắn trườn mình xuống nước.

Sau khi trườn xuống nước, chúng đang bơi về phía bờ bên này.

Chúng đang tiến lại.

Chúng tạo thành những gợn nước làm lay động bóng trăng.

“G… gì thế…”

Dật Thế nhỏm thẳng người trên hai đầu gối.

“Tớ không biết.”

Không Hải đáp.

Rồi Không Hải chống một chân lên, hỏi Đan Ông.

“Ngài Đan Ông, ngài Bạch Long, phép thuật này có phải của hai vị?”

“Không.”

“Đây không phải phép thuật của ta.”

Đan Ông và Bạch Long đáp.

Những gợn sóng đang tiến lại gần.

Cuối cùng…

Những gợn sóng ấy cũng chạm đến bờ.

Nhoẹt!

Nhoẹt!

Có thứ gì đó đang lần lượt bò lên.

Chúng phát ra những âm thanh ướt rượt.

Một mùi thối sực xông lên mũi Không Hải.

“Ôi trời!?”

Không Hải kêu lên.

Khi nhìn thấy những thứ đang bò lên bờ dưới ánh trăng, Không Hải mới nhận ra đó là gì.

Những con chó không đầu.

Những con chó kéo lê lòng ruột xổ ra từ cái bụng bị xé toang.

Những con rắn không đầu.

Cóc.

Bò.

Ngựa.

Đó là những con vật chết ở trong trường thang.

❖ 4 ❖

“Đấy chẳng phải là những con vật mà ta dùng để làm phép sao?”

Bạch Long nói.

Chúng là những con vật mà Bạch Long dùng để ếm chú hoàng đế.

Những cái đầu chó cũng đang trèo lên khỏi mặt nước.

Chúng càm răng vào đá hoặc cỏ trên bờ để leo lên, rồi dùng răng để bò.

Phần lớn những cái đầu chó đang ngoạm lấy phần thân của mình.

Những con chó mất đầu bước đi với những cái đầu lủng lẳng đang bám vào lông.

Thế rồi trên những cái đầu chó ấy lại lủng lẳng rất nhiều những cái đầu rắn không thể tự mình bò đi được. Bằng cách cắn vào đầu chó, những cái đầu rắn cứ lủng lẳng như vậy và tiến lên.

Những cái bóng to lớn của ngựa và bò cũng lẫn trong đám đông ấy.

Những con bò mất đầu kéo lê lòng ruột đã thối rữa và xổ ra từ bụng đang tiến đến.

Những con ngựa với vô số những cái đầu chó bám trên bờm đang tiến đến.

Tất cả những cái đầu chó đều đang hướng ánh mắt sáng quắc về phía bọn Không Hải.

Mắt bọn chúng tỏa ra thứ ánh sáng yêu mị dưới bóng trăng.

Lông trên khắp cơ thể con mèo đen dựng ngược. Nó trừng trừng nhìn đám vật ấy.

“Bạch Long, đây không phải phép thuật của ngươi đấy chứ?”

Đan Ông hỏi như để xác nhận lại một lần nữa.

“Không, phép thuật này không phải do ta làm.” Bạch Long đáp.

“Kh… Không Hải…”

Dật Thế kêu ré lên và bật dậy.

“Đừng chuyển động, Dật Thế!”

Không Hải nói.

“Chớ có rời khỏi kết giới do tớ tạo ra.”

“Như… Nhưng…”

Dật Thế giậm chân thình thịch như không biết phải làm sao, rồi nhìn sang Không Hải ngõ hầu tìm chỗ bám víu.

“Tớ đã giăng kết giới xung quanh bàn tiệc này. Những thứ được tạo ra bởi ma thuật sẽ không thể xâm nhập vào trong kết giới.”

Không Hải bình tĩnh nói.

“Kết giới!?”

“Phải. Bọn chúng không thể bước vào kết giới nếu không được người bên trong mời vào.”

Không Hải vừa dứt lời thì bầy chó tới được chân cột đuốc.

Những cái đầu chó đua nhau sủa trong ánh đuốc.

Vì không thể đẩy hơi từ dưới bụng lên qua cổ họng, thành thử tiếng sủa của bầy chó chỉ như những tiếng ma sát xì xì.

Lúc sủa, những cái đầu phải ngoác miệng ra, khiến chúng tuột khỏi đám lông mà chúng đang bám vào và rơi xuống đất.

Những cái đầu rơi xuống đất vẫn tiếp tục đớp đớp và sủa bằng thứ hơi thở yếu ớt.

Khi ngoác rộng miệng, không khí sẽ đi vào trong cuống họng, nhờ chút không khí ít ỏi ấy mà những cái đầu chó sủa được.

Lũ chó nhao nhao sủa mỗi lúc một nhiều lên, chúng vây quanh những tấm thảm được bảo vệ bởi kết giới thành trùng trùng lớp lớp.

Bên ngoài tấm thảm, lũ chó vặn vẹo như tức điên cùng những cái đầu liên tục đớp đớp.

Dưới chân bọn chúng là những con rắn mất đầu bò lổm ngổm.

Khè!

Khè!

Con mèo đen kêu đầy vẻ đề phòng. Nó toan bỏ chạy. Rồi những cái đầu chó lao vào nó. Con mèo tránh được đến cái đầu thứ ba, nhưng cuối cùng nó đã bị cái đầu thứ tư đớp trúng. Ngay lập tức, con mèo bị vô số những cái đầu chó bâu lấy, cắn chết.

“Kh… Không Hải…”

Dật Thế nhìn Không Hải như cầu cứu.

“Được rồi, cứ ngồi yên đi, Dật Thế!”

Không Hải nói.

“Đêm còn dài, nhưng cùng lắm cũng chỉ kéo dài đến sáng thôi…”

Nói đoạn, Không Hải quay sang Ngọc Liên.

“Em Ngọc Liên, em có thể gảy một điệu đàn được chứ? Một điệu nhạc Hồ hẳn sẽ là một ý hay…”

“Vâ… vâng…”

Ngọc Liên gật đầu, cố tỏ ra cứng cỏi, rồi ôm lấy cây nguyệt cầm.

“Vậy thì em sẽ chơi khúc hát ‘Khu vườn dưới trăng’.”

“Khúc hát đó như thế nào?”

“Tương truyền đây là khúc hát do một vị vua Hồ sáng tác. Khúc hát kể về một nàng công chúa bị người yêu ruồng bỏ và đi mất, nàng chết vì than khóc quá nhiều rồi biến thành một loài hoa.”

“Ồ.”

“Năm nào nàng công chúa cũng nở ra thành những bông hoa đẹp ở trong vườn để mong người yêu trở về, nhưng người ấy vẫn không về. Dù vương quốc đã suy tàn, dân chúng đã không còn ở đó, nhưng cứ đến mùa là nàng lại nở ra thành những bông hoa đẹp, song le, chẳng còn ai ngắm nữa. Một trăm năm, hai trăm năm trôi qua, chỉ còn ánh trăng soi sáng những bông hoa nở kín khu vườn trong đêm. Nội dung của khúc hát là như vậy.”

“Vậy thì nhất định em phải chơi khúc này.”

“Vâng.”

Ngọc Liên gật đầu.

Nàng bắt đầu chơi.

Tiếng nguyệt cầm của Ngọc Liên bắt đầu dìu dặt vang lên.

Ngọc Liên khe khẽ hát.

Bằng tiếng Hồ.

Cuối cùng Dật Thế cũng có thể ngồi được xuống.

“Này, Không Hải, cậu hãy trả lời tớ một cách thẳng thắn đi.”

Giọng Dật Thế đã lấy lại vẻ bình tĩnh.

“Không phải của ngài Đan Ông, cũng không phải của ngài Bạch Long. Chẳng lẽ lại do cậu làm?”

“Tớ á?”

“Hôm nay cậu với tớ đã đi vào trường thang và trông thấy những thứ ấy. Hay là lúc đó cậu đã làm gì với chúng?”

“Làm gì có chuyện ấy.”

“Thỉnh thoảng cậu cũng hay làm những trò như thế này mà.”

“Tớ không làm.”

“Tớ hiểu rồi.”

Dật Thế gật đầu.

“Cũng không phải tớ nghi ngờ cậu làm việc này. Tớ chỉ muốn hỏi thế thôi.”

Dật Thế nhìn quanh rồi buông một tiếng thở dài, như đã chấp nhận.

“Thôi nào, như tôi đã thưa, đêm nay có thể sẽ rất dài. Ta hãy tiếp tục bữa tiệc chứ nhỉ?”

Không Hải nói.

“Đó là một ý hay.”

Đan Ông mỉm cười, nói.

“Nào Không Hải, rót đầy rượu cho ta được chứ…”

Đan Ông chìa chiếc chén về phía Không Hải.

Không Hải rót rượu vào chén.

“Rót cho ta nữa.”

Bạch Long cũng đưa chén ra.

“Đây ạ…”

Không Hải rót vào chén của Bạch Long.

Ở bên cạnh, Lệ Hương đang rót rượu cho Bạch Lạc Thiên và Dật Thế.

“Này, Không Hải.”

Đan Ông cất lời.

“Vâng.”

“Ngươi nghĩ sao về cảnh tượng này?”

“Chà…”

Không Hải nhìn sang Bạch Long, hỏi.

“Liệu có trường hợp, những con vật dùng để làm phép có thể tự mình chuyển động khi đêm xuống không ạ?”

“Không phải là không có.”

“Nghĩa là?”

“Cũng có trường hợp những con vật đã chết có thể tự mình chuyển động mà không cần ai ấn chú lên chúng.”

“Ồ.”

“Con người cũng vậy, nếu oán hận thâm sâu, thì sau khi chết sẽ hóa thành quỷ rồi đi gây họa.”

“Những con vật kia cũng vậy?”

“Đấy là ta nói rằng có thể có những chuyện như thế.”

Bạch Long giải thích, nhưng xem ra ông ta không tin vào những điều mình vừa nói.

“Còn có khả năng nào khác không ạ?”

“Nếu có thì là Thanh Long Tự…”

Bạch Long nói.

Nghe đến đó, Không Hải liền gật gù.

“Ồ, ra là vậy.”

“Phải, Huệ Quả hoàn toàn có thể làm được chuyện này.”

Đan Ông thêm vào.

“Chuyện về Thanh Long Tự là như thế nào?”

Bạch Lạc Thiên hỏi Không Hải.

“Ngài Bạch Long dùng những con vật này để ếm chú hoàng đế, còn hòa thượng Huệ Quả là người bảo vệ hoàng đế khỏi phép chú này…”

“…”

“Hai vị đây đang đặt giả thuyết rằng, có thể ngài Huệ Quả đã dùng một loại tu pháp nào đó để phản lại phép chú này.”

“Phản lại phép chú?”

“Phải.”

Không Hải gật đầu.

“Nhưng có thật là như vậy không?”

“Tôi không rõ.”

Không Hải lắc đầu rồi quay sang nhìn Đan Ông.

“Ta không dám chắc, nhưng…”

Đan Ông nói đến đó thì quay sang nhìn Bạch Long.

Ánh mắt như đang hỏi điều gì.

Bạch Long uống cạn chén rượu, rồi nói.

“Có một cách để biết.”

“Có cách như vậy sao?”

Bạch Lạc Thiên hỏi.

“Có.”

“Cách như thế nào?”

“Chỉ cần ta và một ai đó khác ra khỏi kết giới này thì sẽ biết.”

“Ra khỏi kết giới?”

“Nếu đó là thuật phản chú do Thanh Long Tự làm, thì những con vật này sẽ tấn công ta.”

“Tấn công ngài Bạch Long!?”

“Phải.”

Tiếng hát và tiếng nguyệt cầm của Ngọc Liên vẫn đang vang lên nhẹ nhàng.

Bạch Long nhắm nghiền mắt như để lắng nghe những thanh âm ấy, rồi ông ta mở mắt.

Bạch Long đặt chén xuống.

“Được rồi, để ta thử.”

Bạch Long nói, rồi đứng dậy.

“Không, ngài Bạch Long, tôi hỏi không phải với ý như vậy.”

Bạch Lạc Thiên luống cuống nói.

“Không sao, dù ngươi không hỏi thì ta cũng biết chỉ có cách này.”

“Nhưng, ta có thể cứ chờ đến sáng…

Tuy nhiên Đan Ông đã đứng dậy như để ngăn lời nói của Bạch Lạc Thiên.

“Người còn lại sẽ là ta.”

“Đan Ông lão sư…”

Không Hải nhìn Đan Ông.

“Ta là người phù hợp để làm việc này, Không Hải.

Đan Ông nói bằng một giọng quả quyết.

❖ 5 ❖

Đúng lúc ấy, có một tiếng cười ha hả cất lên.

Hai người vừa đứng dậy là Đan Ông và Bạch Long vội nhìn xem đó là ai, thì thấy kẻ đang cười là Không Hải.

“Sao ngươi lại cười, Không Hải?”

Người hỏi là Đan Ông.

“Ngài Đan Ông, ngài Bạch Long…”

Không Hải ngồi quỳ, hai tay đặt hờ trên đầu gối.

“Xông vào giữa đám quỷ ấy chẳng phải một suy nghĩ quá ư hấp tấp hay sao?”

“Ồ.”

Bạch Long quay về phía Không Hải, trong lúc vẫn đứng nguyên.

“Ngươi có kế gì hay sao, Không Hải?”

“Tôi có.”

Không Hải bình thản đáp.

“Vậy ngươi hãy nói thử xem, Không Hải.”

“Ngài Bạch Long, chúng ta là gì?”

“Chúng ta?”

“Ngài, ngài Đan Ông và tôi, chúng ta những môn đệ của chú thuật.”

“Ừm.”

“Những con vật kia chuyển động được là nhờ vào chú thuật.”

“Thì sao?”

“Chúng ta cũng dùng chú thuật để đương đầu với chúng có phải là cách hợp lý hơn không ạ?”

“Quả đúng như ngươi nói, Không Hải.”

Người vừa gật đầu là Đan Ông.

“Ngươi hãy nói ra cách của mình.”

“Không có gì cao siêu cả, đây là cách mà hai vị đều biết rõ.”

“Ồ.”

“Tôi xin mỗi vị một sợi tóc được không ạ?”

Không Hải nói.

“Ta hiểu rồi.”

“Ra là vậy.”

Đan Ông và Bạch Long cùng gật gù như đã vỡ lẽ.

“Vậy ngươi sẽ làm phép đó chứ?”

Đan Ông hỏi.

“Vâng.”

Không Hải cung kính gật đầu.

“Hay đó, hãy cho ta xem phép thuật của ngươi.”

“Phải đấy.”

Đan Ông và Bạch Long lại ngồi xuống, mỗi người nhổ một sợi tóc đưa cho Không Hải.

Không Hải lấy từ trong bọc áo ra một tờ giấy, gấp lại, rồi kẹp sợi tóc vào giữa.

“Tôi xin phép.”

Không Hải lại lấy một tờ giấy nữa từ trong bọc áo, sau đó rút con dao nhỏ lưỡi dài năm tấc đang đeo bên hông ra.

Không Hải lấy dao cắt tờ giấy đang cầm trên tay trái theo một hình thù nào đó.

Dường như cả Đan Ông lẫn Bạch Long đều hiểu rõ Không Hải đang định làm gì, họ vừa tủm tỉm cười vừa nhìn tay Không Hải.

“Xong rồi.”

Thứ Không Hải vừa cắt là hai hình nhân.

“Đó là cái gì thế, Không Hải?”

Dật Thế hỏi.

“Hình nhân.”

Không Hải đáp.

“Đúng như những gì cậu đang thấy.”

Rồi Không Hải nhìn sang Đan Ông và Bạch Long.

“Đây là phép bùa chú truyền từ Đường sang Nhật Bản…”

“Phép yểm mị phải không?”

Bạch Long hỏi.

“Vâng.”

Không Hải gật đầu.

“Ở nước tôi, những kẻ được gọi là âm dương sư thường dùng tới thuật này.”

“Ồ.”

“Nhân hai vị đang ở đây, xin hai vị viết tên mình vào hình nhân này được không ạ?”

Không Hải đưa cho Đan Ông và Bạch Long mỗi người một hình nhân bằng giấy.

“Đưa ta con dao đó.”

Bạch Long nói.

Rồi ông ta cầm lấy con dao trần được Không Hải đưa cho, đặt nó lên ngón trỏ của bàn tay trái, hớt một miếng da mỏng.

“Nếu đã viết tên, thì viết bằng máu sẽ hiệu nghiệm hơn.”

Bạch Long gí đầu ngón tay tứa máu vào hình nhân rồi viết tên mình.

“Thế thì ta cũng học theo Bạch Long.”

Đan Ông đỡ lấy con dao từ Bạch Long, cứa vào ngón tay rồi lấy máu ấy viết tên mình lên hình nhân.

“Thế này là được rồi chứ.”

“Cầm lấy đi, Không Hải.”

Đan Ông và Bạch Long đưa những hình nhân có tên viết bằng máu của họ cho Không Hải.

“Tôi xin…”

Không Hải nhận lấy những hình nhân, mở tờ giấy đang gấp làm đôi.

“Đây là ngài Đan Ông.”

Cậu lấy một sợi tóc, buộc vào đầu hình nhân có tên Đan Ông.

“Còn đây là ngài Bạch Long.”

Không Hải cũng làm tương tự với hình nhân Bạch Long.

“Ta sẽ bắt đầu từ ai đây?”

“Từ ta đi.”

Bạch Long nói.

“Được ạ.”

Không Hải cầm lấy hình nhân Bạch Long bằng tay trái, đặt nó lên đầu ngón của bàn tay kia, rồi lầm rầm niệm chú.

Sau khi niệm chú xong, Không Hải thổi phù vào hình nhân rồi đặt nó đứng xuống đất. Khi bàn chân hình nhân vừa chạm đất, Không Hải liền bỏ tay ra.

Bình thường thì hình nhân sẽ đổ ngay khi bỏ tay, vậy mà nó lại không đổ.

“Ồ.”

Dật Thế thốt lên.

Vì hình nhân ấy bắt đầu bước đi trên thảm giữa ánh mắt của mọi người. Nó đi đến mép thảm, rồi cứ thế bước ra ngoài kết giới.

Thế rồi…

Khi hình nhân Bạch Long vừa ra khỏi kết giới, những cái đầu và thân chó dị dạng liền đổ xô tới. Những cái đầu chó lâu nhâu xúm lại, cắn nát hình nhân ấy.

Đầu và thân bầy chó chồng đống lên chỗ có hình nhân, tựa như một cái gò thịt kỳ quái.

Cái gò ấy lùng nhùng chuyển động và mãi mà không vơi.

Một cái đầu chó nuốt chửng miếng giấy rách. Nhưng vừa nuốt vào thì miếng giấy lại chui ra đầu kia của cái cổ đứt. Thế là một cái đầu chó khác hoặc một cái đầu rắn lại đuổi theo.

Việc đó cứ lặp đi lặp lại bên trong cái gò ấy.

“Cảnh tượng hay lắm.”

Bạch Long nói.

“Tiếp theo sẽ là ngài Đan Ông.”

Không Hải nói, rồi cho hình nhân Đan Ông đứng xuống, vỗ tay một tiếng, thế là nó bắt đầu bước đi.

Ngay khi hình nhân vừa ra ngoài kết giới thì chuyện tương tự lại xảy ra.

Nó cũng bị cơ man những cái đầu chó và đầu rắn lao tới, tạo thành một cái gò thịt thứ hai.

“Có vẻ như đây không phải phép phản chú của Thanh Long Tự.”

Không Hải nói.

Nếu đây là phép phản chú của Thanh Long Tự thì sẽ có nhiều chó và rắn xông tới hình nhân của Bạch Long hơn là của Đan Ông. Nhưng dường như số lượng những con vật đang tấn công hai hình nhân lúc này là ngang nhau, không bên nào nhiều hơn bên nào.

“Có vẻ như vậy.”

“Ừm.”

Bạch Long và Đan Ông cùng gật đầu.

“Thầy Không Hải, nếu vậy thì có nghĩa là…”

Bạch Lạc Thiên cất tiếng.

“Tôi không đoán ra được.”

Không Hải nhìn sang Bạch Long và Đan Ông.

Đúng lúc ấy…

“Kh… Không Hải…”

Người vừa kêu lên là Dật Thế.

Dật Thế chỉ tay ra hồ.

Không Hải ngoảnh mặt về phía đó, và hiểu ra ngay Dật Thế vừa kêu lên vì nhìn thấy cái gì.

Có một bóng người đang đứng ngay đằng sau cây đuốc đang cháy, dưới ánh trăng.

“Đạ… Đại Hầu!”

Dật Thế nói.

Đó quả nhiên là Đại Hầu.

Cuối cùng thì Đại Hầu đã quay lại.

“Thầy Không Hải, đang xảy ra chuyện gì vậy?”

Đại Hầu cất tiếng.

Lũ chó và rắn đã bâu thành đàn xung quanh Đại Hầu.

Những cái đầu chó ngoạm vào cổ chân và bắp chân Đại Hầu.

Đại Hầu hất chân đá bay chúng đi.

Những cái đầu chó bám vào khắp nơi trên quần áo, gấu áo cũng có những vật hình tròn lủng lẳng. Có lẽ đó là những cái đầu chó cắn vào.

Đại Hầu tóm lấy những cái đầu chó, rứt chúng ra, quăng đi.

Hình như Đại Hầu đang cố tiến về phía bọn Không Hải, nhưng vì xác chết của lũ chó và các con vật quá đông nên anh ta không sao nhúc nhích nổi.

“Đại Hầu!”

Dật Thế hét lên.

“Bọn này là cái quái gì vậy?”

Đại Hầu vừa hét vừa tiến lại.

Tay chân Đại Hầu bị vô số vết cắn, máu đang chảy ra từ đó.

Đột nhiên từ giữa đống thịt có một xác bò không đầu đứng dậy, chồm lên Đại Hầu.

Đại Hầu ôm lấy nó bằng cả hai tay, rồi quăng về phía bên kia.

“Kh… Không Hải, cậu phải làm gì đi chứ…”

Dật Thế nói.

“Khoan đã, Dật Thế, cái này là…”

Không Hải vừa nói đến đó thì…

“Mau lên, Đại Hầu. Hãy mau vào trong này!!”

Dật Thế gào lên.

Đúng lúc ấy…

“Đồ ngốc!”

Không Hải lấy tay phải bịt miệng Dật Thế.

“Không được mời nó vào.”

Không Hải thét lên.

“Sa… sao…”

Dật Thế nhìn Không Hải bằng ánh mắt như không thể tin nổi.

“Cậu vừa nói gì, Không Hải?”

Không Hải lặng lẽ lắc đầu.

Dật Thế quay sang nhìn Đại Hầu.

Đại Hầu đã đến ngay trước mặt.

Anh ta đứng ngay bên ngoài kết giới, nhìn Dật Thế, nở một nụ cười đắc thắng và khoái chí.

Đại Hầu lúc lắc thân hình đồ sộ của mình và bước vào trong kết giới.

Bên hông Đại Hầu vẫn lủng lẳng một thứ.

Đó không phải là đầu chó.

Mà là đầu người.

Một cái đầu người đang treo lủng lẳng bên hông Đại Hầu.

Tóc được kẹp giữa đai áo.

Đại Hầu túm lấy búi tóc ấy, giơ lên cao.

Lệ Hương rú lên.

Đó là đầu Tử Anh.

❖ 6 ❖

Bạch Long rút từ trong bọc áo ra hai cây phi tiêu, mỗi tay nắm lấy một cây.

Đan Ông cầm con dao nhỏ dùng để cứa tay lúc nãy thủ thế.

Cả hai đều đã đứng dậy, hơi hạ thấp hông, xuống tấn.

“Không Hải à, ta giết chết gã này có sao không?”

Bạch Long hỏi nhỏ.

“Cứ giết ta đi…”

Trước khi Không Hải kịp mở miệng thì Đại Hầu đã nói như vậy.

“Cứ tùy ý mà giết đi!”

Đại Hầu đang cười đắc thắng.

“Đó không phải Đại Hầu.”

Không Hải cất tiếng.

“Sao cơ!?”

Dật Thế kêu lên.

“Gã này chỉ có thân xác là của Đại Hầu, còn linh hồn thì không phải là Đại Hầu. Anh ta đang bị ai đó điều khiển.”

Khực

Khực

Khực

Đại Hầu cười trong cổ họng.

Tiếng cười ấy lớn dần.

“Nh… nhìn kìa Không Hải…”

Dật Thế chỉ ra sau lưng Đại Hầu.

Những đầu chó, xác bò đang bò lồm ngồm dưới ánh trăng.

Có thứ gì đang dần dần hiện ra từ bóng tối, hòa vào với đám xác chết đó.

“Đó là!?”

“Tượng dõng!”

Bạch Long và Đan Ông đồng thanh kêu lên.

Đó quả đúng là pho tượng dõng, mà cả Không Hải và Dật Thế đều đã có lần nhìn thấy.

Những pho tượng dõng hình chiến binh họ nhìn thấy ở ruộng bông của Từ Văn Cường.

Pho tượng dõng ấy đang từ từ tiến lại.

“Ngoài hai ta ra, kẻ có thể điều khiển được chúng là…”

Bạch Long nói.

Đúng lúc ấy…

“Kia!”

Đại Hầu ném đầu Tử Anh đi và định túm lấy Bạch Long.

Xoẹt!

Bạch Long phóng một cây phi tiêu đang cầm trên tay.

Phi tiêu dài tám tấc cắm trúng vào cổ Đại Hầu.

“Hừm.”

Đại Hầu quay một vòng cổ, đảo tròn mắt, trừng trừng nhìn Bạch Long.

“Các ngươi trúng kế rồi…”

Đại Hầu nói bằng giọng của kẻ khác.

“Đại Hầu chỉ là cầu nối mà thôi…”

Vừa dứt lời, Đại Hầu liền từ từ ngã ngửa ra sau.

“Chết rồi!”

Người vừa kêu lên là Không Hải.

“Đạ… Đại Hầu…”

Dật Thế toan chạy đến nhưng Không Hải ngăn lại.

“Muộn rồi…”

“Muộn nghĩa là sao? Cậu nói ‘chết rồi’ nghĩa là sao, hả Không Hải!?”

Dật Thế nhắm mắt nhắm mũi gào lên.

“Nghĩa là, cầu đã bắc qua…”

Không Hải vừa nhìn chằm chằm vào cơ thể đồ sộ đang nằm ngửa lên trời của Đại Hầu vừa nói.

“Cầu nghĩa là gì?”

“Là cầu.”

Không Hải đáp.

Đại Hầu đang nằm ngửa, vắt ra bên ngoài mép thảm, về phía bầy xác thú đáng sợ kia. Một nửa thân dưới nằm trên thảm, còn một nửa thân trên nằm giữa những con vật ma quái. Nói cách khác, thân dưới Đại Hầu đang nằm trong kết giới, còn thân trên Đại Hầu đang nằm ngoài kết giới.

Nghĩa là cầu đã bắc giữa trong và ngoài kết giới. Cây cầu này chính là thân xác Đại Hầu.

“Nhìn đi.”

Không Hải nói.

Một điều đáng sợ đang diễn ra.

Những cái đầu chó và lòng ruột đang lúc nhúc bò lên phần cơ thể nằm bên ngoài của Đại Hầu. Sau khi bò lên được, chúng bắt đầu đi qua để vào trong kết giới.

“Tr… trời!”

Dật Thế kêu lên tuyệt vọng.

Những cái đầu chó cùng lòng ruột, bầy rắn không đầu ở xung quanh đồng loạt đổ dồn về cây cầu bắc ngang duy nhất ấy.

“Ta hãy đẩy Đại Hầu ra ngoài…”

“Vô ích thôi, Dật Thế…”

Không Hải lắc đầu.

“Một khi cầu đã bắc qua thì cách đó chẳng còn tác dụng.”

“Ta đã phạm phải sai lầm!”

Vừa nói, Bạch Long vừa nhìn lên trời.

“Nếu muốn chạy, chỉ còn cách lên trên…”

“Lên trên?”

“Phải.”

Bạch Long đi một vài bước, rồi dừng lại.

Dưới chân Bạch Long có một sợi dây thừng. Đó là sợi dây Bạch Long dùng để tụt xuống từ trên trời lúc trước.

“Ta hãy dùng cái này.”

Bạch Long nhặt lấy một đầu sợi dây bằng tay phải, ghé môi lại gần, rồi khẽ niệm chú.

Bạch Long bỏ tay ra.

Nhưng sợi dây không rơi xuống đất, mà cứ lơ lửng trên không.

Bạch Long lại tiếp tục niệm chú.

Lập tức, đầu sợi dây đang lơ lửng trên không liền thun thút lao lên bầu trời.

“Kh… Không Hải, chúng đến rồi kìa!!”

Dật Thế kêu lên.

Một cái đầu chó đang trườn xuống khỏi người Đại Hầu và bò lên thảm.

“Hự.”

Đan Ông lấy chân đá bay cái đầu ra ngoài kết giới.

“Tôi… tôi cũng sẽ tham gia.”

Bạch Lạc Thiên chạy tới, dùng tì bà gạt đám lòng ruột đang bò đến.

“Tớ nữa, tớ cũng góp một tay.”

Dật Thế cũng lấy chân đá một cái đầu chó đang cố tiến vào ra ngoài.

Lệ Hương và Dương Ngọc Hoàn vẫn ngồi im không nhúc nhích. Lệ Hương đang ở trong tư thế như che chở cho Dương Ngọc Hoàn từ phía sau.

Ngọc Liên quỳ thẳng người dậy, trừng trừng nhìn những con vật đang đi vào.

“Huynh Không Hải, em phải làm gì bây giờ?”

Giọng Ngọc Liên bình tĩnh hơn tưởng tượng.

“Cho ta mượn bút…”

Không Hải nói.

“Vâng.”

Ngọc Liên dạ ran, rồi đem bút và mực vừa dùng lúc nãy tới.

Không Hải đã rút sẵn từ bọc áo ra một tờ giấy.

Đón lấy bút, mực từ tay Ngọc Liên, Không Hải liền viết cái gì đó lên giấy.

Lúc ấy, sợi dây thừng của Bạch Long đã vươn tít lên trời cao.

Trăng trên đỉnh đầu.

“Ta sẽ đi trước.”

Bạch Long nói.

“Lệ Hương, khi nào ta ra hiệu thì hãy đưa Dương Ngọc Hoàn leo lên.”

“Vâ… vâng.”

Lệ Hương gật đầu.

“Ngươi định làm gì?”

Đan Ông vừa đá đầu chó vừa hỏi.

“Ta định thoát khỏi đây.”

Tay Bạch Long đã bám vào sợi dây.

“Sao?”

“Bọn ta leo lên rồi thì các ngươi cũng hãy lên theo. Cuộc quyết đấu với ngươi ta sẽ tính tiếp sau khi thoát khỏi đây…”

Thân mình Bạch Long đã lên cao năm, sáu thước.

Pho tượng dõng đã tiến tới sát sạt.

Những cái đầu chó và rắn không đầu bò qua cầu vào trong kết giới thì còn có thể đá hay gạt ra ngoài được, chứ pho tượng dõng kia mà vào được trong thì…

“Không Hải, vẫn chưa xong à…”

Đan Ông hỏi.

Người tạo ra kết giới là Không Hải.

Vì vậy người đóng lại một phần kết giới vừa mở ra tốt nhất cũng nên là Không Hải.

Còn Đan Ông thì đang ra sức đá những cái đầu chó ra ngoài để kéo dài thời gian cho Không Hải làm việc đó.

“Xong rồi.”

Không Hải cầm tờ giấy vừa viết gì đó lên rồi đứng dậy.

Linh phù…

Nó được dùng để khóa lại kết giới đã mở.

Khi pho tượng dõng tiến tới, toan đặt chân lên cầu thì Không Hải liền đặt tờ giấy cầm trên tay lên chân Đại Hầu và niệm một đoạn chú ngắn.

Pho tượng dõng ngừng cử động. Nó không thể đặt chân lên cầu. Nó cử động thêm một vài lần nữa hòng tìm cách bước vào trong kết giới, nhưng không thể vào được.

Không chỉ pho tượng dõng, mà rắn và đầu chó cũng không thể qua cầu được nữa.

“Kh… Không Hải, được rồi kìa!”

Dật Thế ngồi bệt xuống.

Đúng lúc ấy, bỗng có tiếng thét ghê rợn vang một góc trời.

“Ừ ừm…”

Tiếp đến là một tiếng rên như nén đau vọng xuống.

“Ngươi… Ngươi…”

Cả Không Hải lẫn Đan Ông cùng ngước lên trời.

Trên đó có trăng.

Sợi dây thừng đang vươn thẳng về phía bóng trăng.

Có thứ gì đó rơi xuống theo sợi dây, tựa hồ như rớt xuống từ mặt trăng.

Nó rơi xuống mặt thảm, gây ra một tiếng động.

Đó là người.

Là Bạch Long đầm đìa máu.

Một con dao găm đang cắm vào giữa ức.

“Ngài Bạch Long.”

Lệ Hương chạy đến bên Bạch Long.

Một âm thanh ghê rợn vọng xuống từ trên trời.

Nó tựa như tiếng cóc kêu.

Kẹc

Kẹc

Kẹc

Kẹc

Nhưng đó không phải tiếng cóc kêu.

Mà là tiếng người, một tiếng cười.

Có kẻ nào đó đang cười ở trên trời.

“Ta xuống đây…”

Một giọng nói khàn đục vọng xuống.

Thế rồi, tiếng cười ấy lại vang lên.

Kẹc

Kẹc

Kẹc

Kẹc

Tiếng cười ấy mỗi lúc một xuống gần hơn.

“Nhìn kìa!?”

Ngọc Liên chỉ lên phía trên sợi dây.

Chẳng chờ đến Ngọc Liên phải chỉ, mọi người đều đã nhìn thấy.

Từ trong bóng trăng, có ai đó đang leo xuống.

Chậm rãi.

Cái bóng như một chấm nhỏ đang lớn dần lên.

Đó là người.

Nhưng người đó không bám tay vào sợi dây để leo xuống.

Mà đang đi vuông góc với sợi dây.

Mặt hướng thẳng xuống đất, đi từng bước như đi trên sợi dây căng ngang.

Một ông lão.

Ông lão ấy đã teo nhỏ như một con mèo.

Lưng còng, cổ bé bằng cây gậy.

Đầu đã hói nhẵn, chỉ vương chút tóc bạc rối quanh tai.

Râu cằm còn dài hơn tóc.

Mái tóc bạc và chòm râu cằm phất phơ trong gió.

Ông lão mặc trên người bộ quần áo giống như của đạo sĩ, màu đen, rách nát.

Ông lão bám trên sợi dây thừng bằng những ngón chân trần gầy ngẳng, đi xuống giữa ánh trăng.

Cái bóng ấy mỗi lúc một lớn…

Rồi đứng xuống trên mặt thảm.

Ông lão với cái lưng nhỏ còng hẳn xuống, nom gần như đang ngồi xổm.

“Lâu quá rồi, Đan Long…”

Ông lão nói bằng một giọng nhỏ như sắp tắt.

Đan Ông tắc nghẹn lời trong cổ.

Đan Ông dường như đã nhận ra ông lão ấy là ai.

Nhưng không thể thốt lên lời.

“Hoàng Hạc đây…”

Ông lão nói.

Đó là một ông lão rất già.

Tám mươi tuổi…

Chín mươi tuổi…

Không, có lẽ đã hơn một trăm tuổi.

“Thầy Hoàng Hạc.”

Mãi một lúc Đan Ông mới thốt ra được tên ông lão ấy.

“Cuối cùng cũng được gặp lại ngươi…”

Ông lão, tức Hoàng Hạc nói.

❖ 7 ❖

“Không… không thể nào.”

Đan Ông lắp bắp, lưỡi như líu lại.

Lần đầu tiên Không Hải nhìn thấy Đan Ông như thế.

“Ch… chẳng phải sư phụ đã chết rồi sao…”

“Ngươi bảo ta chết rồi?”

Hoàng Hạc nói bằng một giọng khản đặc.

“Ngươi thấy xác ta khi nào? Ngươi nói xem đã thấy xác ta ở đâu nào…”

Ông lão như thể chỉ còn da bọc xương nhe hàm răng ố vàng chỉ còn lại vài chiếc ra cười.

“Nhưng số tuổi…”

“Tuổi thì sao?”

Hoàng Hạc nhếch miệng.

“Tuổi chẳng có nghĩa lý gì hết. Vượt qua tuổi tác, thời gian, mọi thứ, đó chính là phương sĩ. Đó là mật pháp của ta.”

Hoàng Hạc nhanh nhẹn rút từ trong bọc áo ra một cây kim dài.

Cây kim sáng mờ dưới ánh trăng.

“Xin thưa, bí thuật đó là gì?”

“À.”

Hoàng Hạc cất tiếng.

“Ta đã thực hiện cái bí thuật đã làm với Dương Ngọc Hoàn ngày ấy trên cơ thể ta.”

“Thi giải thuật…”

“Chính xác là như vậy.”

Hoàng Hạc gật đầu.

Đó là phép thuật mà Hoàng Hạc đã làm cho Dương Ngọc Hoàn.

Cho uống thi giải đơn, cắm kim vào sau gáy để làm chậm tối đa quá trình sinh lý của con người.

“Nh… nhưng…”

Đan Ông nghẹn lời.

Dường như Đan Ông không thể nói tiếp vì không biết phải hỏi gì và hỏi như thế nào.

“Tại sao ngài có thể làm được việc này một mình?”

Người hỏi thay Đan Ông là Không Hải.

“Ồ…”

Hoàng Hạc nhìn Không Hải.

“Uống thi giải đơn và cắm kim thì có thể làm một mình. Nhưng để tỉnh dậy thì phải có ai đó rút kim ra.”

“Ngươi biết thi giải thuật sao?”

“Vâng.”

“Tên gì?”

“Tôi tên là Không Hải.”

“Ta đã nghe Đại Hầu kể về ngươi. Nhà sư tới từ Oa quốc chính là ngươi đấy ư…”

“Vâng ạ.”

“Người cùng quê với Triều Hành đây mà.”

“Tôi sinh ra ở Oa quốc, đúng vào năm ngài Bất Không qua đời.”

“Ồ, Bất Không à. Lâu rồi ta mới được nghe đến cái tên ấy…”

Hoàng Hạc thong thả nhìn một lượt xung quanh.

Đó là khu vườn của Hoa Thanh Cung đã hầu như hoang tàn.

Dưới ánh trăng, mẫu đơn đua nhau nở.

Tiệc đã bày ra, lửa đuốc đang rực cháy.

Vây xung quanh là những con thú dị dạng.

“Chúng ta đã từng tề tựu ở đây. Có Huyền Tông, có Dương Ngọc Hoàn, có Triều Hành, có Cao Lực Sĩ. Cả gã Lý Bạch nữa. Và cả Bất Không…”

Đôi mắt Hoàng Hạc sục sạo từng ngóc ngách Hoa Thanh Cung.

“Ai cũng ấp ủ những mưu đồ riêng của mình…”

Nói đến đó, giọng Hoàng Hạc nghẹn lại.

“… Đã từng rực rỡ làm sao.”

“…”

“Ai cũng sống một cách rực rỡ.”

“…”

“Nhưng giờ đây thì chẳng còn ai cả…”

Hoàng Hạc vừa lẩm bẩm tới đó thì Bạch Long liền rên khẽ.

“Bạch Long…”

Đan Ông tiến lại gần.

“Vẫn còn sống.”

Đan Ông ôm lấy đầu Bạch Long.

“Ta không giết chết nó…”

Hoàng Hạc lẩm bẩm.

“Ta còn chưa nói hết những điều chứa chất trong lòng. Nó sẽ chưa chết cho đến khi nào nghe hết câu chuyện ấy…”

Lệ Hương tiến lại chỗ Bạch Long, toan cầm lấy con dao găm đang cắm trên ngực thì Hoàng Hạc nói.

“Chớ có rút ra!”

“Nếu rút dao, máu sẽ tuôn ra và nó sẽ chết tức thì. Con dao ấy là để cầm máu…”

Hoàng Hạc cười.

Cuối cùng Bạch Long cũng có thể mở mắt ra.

“Sư phụ Hoàng Hạc nói đúng. Mạng ta đằng nào cũng chẳng cứu nổi nữa rồi, nên chữa chạy cũng vô dụng.”

Bạch Long nói.

Lệ Hương nhìn sang Không Hải như cầu cứu.

Không Hải nhìn Lệ Hương, không lắc đầu cũng không gật đầu.

“Hãy làm theo ý ngài Bạch Long…”

Không Hải khẽ nói.

Đan Ông đặt đầu Bạch Long lên đùi mình.

“Hãy tiếp tục đi…”

Bạch Long nói cùng với hơi thở như sắp tắt.

Không Hải lại nhìn sang Hoàng Hạc.

“Ngài vừa nói ngài đã nghe Đại Hầu kể phải không ạ?”

Không Hải hỏi.

“Đúng thế.”

Hoàng Hạc đáp.

“Như vậy thì Đại Hầu là…”

“Nô bộc của ta.”

“Trời!?”

Người kêu lên không chỉ có Không Hải.

Cả Dật Thế và B?