Chương Hai ❖ 1 ❖
Ao rất hay xuất hiện trước mắt tôi. Ao là cái tên tôi đặt cho cậu ta chứ tôi không biết tên thật của cậu. Cậu ta có khuôn mặt tái xanh nên tôi gọi là Ao [8] .
Cậu ta đứng thơ thẩn ở rìa sân thể dục hay cạnh bức tường nào đó như thể bị bỏ lại và lúc nào cũng nhìn về phía tôi. Có lần, cậu ta đứng giữa hành lang lớp học, nơi nhiều người qua lại. Ngay cả khi hành lang tấp nập, cậu ta cũng không bị mọi người xô đẩy đến ngã ra hay đứng loạng choạng. Cậu ta đứng yên như thể mình là không khí.
Lần đầu gặp, Ao đứng cách xa tôi, thế mà càng ngày cậu ta càng tiến lại gần hơn. Thế là tôi phát hiện Ao có vẻ ngoài dị dạng vô cùng. Khi nhận ra bộ dạng kinh khủng đó, tôi đã suýt thét lên vì ghê sợ. Khuôn mặt xanh lét, không phải tái xanh vì bệnh tật mà xanh theo đúng nghĩa đen, trông như lấy màu vẽ lên vậy. Không những thế, trên mặt cậu ta đầy vết thương ngang dọc như bị dao cứa. Cậu ta không có tóc và thiếu một bên tai giống như bị ai đó cạo trọc và cắt mất, chỉ để lại làn da bóng nhẵn.
Mắt phải bịt lại. Chắc chắn mí mắt của cậu ta đã bị dán lại bằng keo dính. Trông Ao như rất muốn mở bên mắt ấy nên phần da đang dính bị kéo căng ra, khiến khuôn mặt cậu trở nên méo mó đến kì quặc. Miệng Ao bị xỏ dây. Sợi dây trông như dây giày, luồn qua những lỗ khoét ở môi trên và môi dưới. Thế nên, Ao không mở miệng được và chắc chỉ thở bằng mũi.
Phần thân trên của cậu mặc trang phục rất kì cục. Tôi biết loại này tên là áo trói. Trước đây, tôi từng thấy nhân vật chính trong phim mặc nó nên đã hỏi mẹ:
“Đó là gì vậy mẹ?”
“Là áo trói đó con. Loại áo để không cho người mặc quấy phá.”
Thứ Ao mặc chính là nó. Hai tay cậu ta không thể cử động được. Thân dưới Ao chỉ mặc mỗi quần lót, để lộ đôi chân gầy nhẳng rõ là thiếu dinh dưỡng, yếu ớt chống trên mặt đất. Cậu ta nhìn tôi chỉ với bên mắt còn mở được. Có lần, tôi nhìn thấy nước mắt từ đó chảy ra. Thỉnh thoảng, con mắt ấy nhuốm sắc đỏ tức giận, tựa như được tô điểm bằng máu vậy.
Tôi nghĩ vẻ ngoài xa rời thực tế ấy chẳng khác nào quái vật. Dù ở gần hay xa, tôi đều nhận ra Ao. Ánh mắt Ao nặng nề và nóng hổi, khác hẳn với tất cả mọi người. Chỉ cần cậu ta nhìn tôi, tôi nhận ra ngay lập tức. Tại sao Ao lại nhìn tôi? Tại sao cậu ta lại có vẻ ngoài kì dị ấy vậy? Tôi không biết. Nhưng một đứa trẻ như Ao đột ngột lạc vào khung cảnh trường tiểu học mà tôi đã nhìn đến quen mắt khiến tôi sợ hãi vô cùng. Thế mà chẳng có ai thắc mắc về chuyện đó.
Tôi sợ Ao. Mỗi lần cậu ta xuất hiện trong tầm mắt và phát hiện ra cậu đang nhìn mình, lưng tôi lại túa mồ hôi, cơ thể không cử động được nữa. Tôi không tài nào rời mắt, cứ thế chăm chăm nhìn thẳng về phía cậu. Tôi nghĩ khi nhìn thấy ma, có lẽ tôi sẽ cảm thấy thế này.
Trước đó, tôi vẫn còn gia đình, còn chương trình tivi yêu thích, còn truyện tranh và vẫn sống vui vẻ. Nhưng từ khi nhìn thấy “thứ đó”, tôi cảm giác mình đã bị bỏ lại trong một thế giới tăm tối mà không hề được biết lý do. Nó khiến tôi nhận ra tất cả những hơi ấm mà mình nhận được giờ đã đông cứng lại thành một hòn đá lạnh tanh. Cứ nhìn Ao, tôi lại trở nên bối rối và chìm vào nỗi bất an, tăm tối.
Tôi cứ nghĩ Ao cũng là học sinh trường này. Cậu ta cao bằng tôi, chắc cũng bằng tuổi nữa.
“Tớ từng nhìn thấy một thằng con trai màu xanh, Michio có thấy không?”
Một ngày nọ, tôi hỏi Michio thì nó nghiêng đầu khó hiểu.
“Cậu trêu tớ đấy à?”
Nói xong, nó quay lại nói chuyện với mọi người. Tôi không được phép tham gia vào, nếu tôi bắt chuyện sẽ bị người khác nhìn với vẻ khó chịu nên tôi không thể nói được câu nào.
Tôi cũng hỏi thằng em trai Nobu của tôi:
“Lớp Nobu có bạn nào da màu xanh không?”
Em trai tròn mắt nhìn tôi.
“Lớp em không có đâu.”
Thằng bé nắm găng tay bóng chày rồi đạp xe sang nhà đứa bạn hàng xóm.
Không một ai nhìn thấy Ao ngoài tôi. Tôi đã đưa ra một kết luận như vậy. Nếu không thì chắc hẳn mọi người đã hốt hoảng, sợ hãi vì sự tồn tại của cậu.
Ngoài ra còn chuyện này nữa. Có lần, tôi đang lúng túng vì bị thầy gọi lên giải bài tập khó thì Ao đột ngột xuất hiện ở góc lớp. Chẳng biết cậu ta đã lẻn vào lớp học từ khi nào. Trong giờ học, cửa lớp luôn đóng, khi mở ra đóng lại sẽ gây tiếng động. Nhưng cả lớp và thầy giáo, không một ai nhận ra Ao vào lớp, cũng không biết cậu ta đang đứng đó. Nếu nhìn thấy, mọi người không thể không nhận ra đứa bé đó đang nhìn tôi chằm chằm.
Ao đã đứng đó tự bao giờ. Cậu ta xuất hiện không theo quy luật nào như thể tùy hứng. Cậu xuất hiện cả những lúc thầy làm khó tôi hay khi thầy kể sai sót của tôi cho các bạn nghe. Nơi mắt trái không bị keo dính của cậu xuất hiện một lớp nước trong suốt sáng lên trong ánh đèn huỳnh quang. Trông cậu ta như đang khóc thương tôi. Vẻ ngoài chẳng khác gì quái vật, chỉ độc một con mắt nhỏ tí nhưng nhìn vẫn như một đứa trẻ thuần khiết. Mỗi lần nhìn Ao, tôi đều cảm thấy sợ, nhưng khi bắt gặp ánh mắt ấy, không hiểu sao tôi thấy mình như vừa có một người bạn bí mật. Ngặt nỗi, tôi càng chú ý đến cậu ta, thầy Haneda càng la mắng tôi ghê hơn. Thầy vẫn luôn canh chừng tôi trong suốt giờ học, đợi tôi sai sót dù chỉ là một lỗi nhỏ xíu sẽ chỉ trích tôi ngay lập tức.
Mỗi lần thầy phát hiện lỗi sai của tôi và ra vẻ bất ngờ hay chán chường, ánh mắt của Ao lại trở nên hiểm ác. Nơi đó cất chứa nguồn nhiệt nung nấu tất cả giận dữ trên thế gian này. Dù thân thể bị bao bọc trong áo trói nhưng cậu ta vẫn cố sức vẫy vùng, toan xé rách nó. Tuy nhiên, cái áo chẳng hề hấn gì. Cậu ta muốn la lên nhưng miệng đã bị buộc lại nên chẳng cất lên được tiếng nào. Bộ dạng Ao trong trạng thái đó quả thực rất đáng sợ. Tôi cầu mong cậu ta biến đi. Tôi cảm thấy chỉ cần được tự do, cậu ta sẽ hành động theo cơn giận đã tích tụ trong đáy mắt và hậu quả sẽ vô cùng kinh khủng.
Tinh thần Ao thường không ổn định. Nhiều lần, tôi thấy cậu ta như sắp làm loạn lên, như bão bùng, sấm chớp và mưa lớn mang tên cảm xúc hòa trộn vào nhau, bị áo trói giam cầm. Chiếc áo đó chính là vật phong ấn. Nó chế ngự Ao, không cho cậu ta gây hại. Tôi nghĩ vậy.
Cậu ta là “gì” nhỉ? Tôi sợ nhưng lại có cảm giác Ao như người quen cũ. Mọi người không nhìn thấy nên chắc cậu ta giống linh hồn. Hay là ảo ảnh chăng?
Ao đi lại trong lớp khi đang giữa giờ học. Có lẽ vì một chân bị thương nên cậu ta vừa đi vừa kéo lê chân còn lại. Đôi chân gầy nhẳng như tờ báo cuộn lại, đường kính chỉ gần bằng vòng tròn được tạo bởi ngón cái và ngón trỏ. Dáng người tôi hơi tròn nên thật khó mà tin được cơ thể chẳng khác gì đứa trẻ đói ăn của Ao. Da ở chân cũng màu xanh, có vết nứt như bị ai đó dùng dây nhảy đánh vào. Trong tai tôi cùng lúc vang lên tiếng giảng bài của thầy Haneda và âm thanh lê chân trầm lặng của cậu ta. Ao vừa than thở vừa đi lại trong lớp, trong khi mắt vẫn nhìn tôi chằm chặp.
Không một ai chú ý đến Ao. Mọi người chăm chú nghe thầy Haneda giảng hay chép lại nội dung trên bảng vào vở. Tôi cũng nhìn thấy Ao khi ở ngoài trường, khi đi học hay về nhà. Cạnh nhà tôi có nhà kho nhỏ để dụng cụ làm nông, có lần cậu ta đã trốn dưới bóng nhà đó.
Ở trường, không còn mấy ai nói chuyện với tôi nữa. Mỗi sáng, tôi chỉ rời nhà, đi học, trải qua khoảng thời gian bất an ở trường rồi lại về nhà. Tôi đã sống một cuộc sống như thế.
Hồi trước, tôi vẫn hay cùng những bạn thích trò chơi điện tử túm tụm lại, bàn về cách phá đảo trò Dragon Quest [9] hay kể cho nhau nghe những bí kíp chẳng biết có thực hiện được không. Sau khi tan trường, tôi thường ghé qua nhà bạn, xem những mô hình Zoids khổng lồ mới được ra mắt. Zoids là những mô hình khủng long có dây cót hoặc động cơ bên trong, lắp ráp xong có thể cử động. Zoids có nhiều loại từ lớn đến nhỏ, loại lớn nhất tên Ultrasaurus, đắt đến mức tích góp tiền tiêu vặt cũng không thể mua được. Có lần, tôi đến nhà đứa bạn ngắm Ultrasaurus chầm chậm bước đi cùng với tiếng động cơ bên trong. Nhưng cuộc sống ấy của tôi giờ đã biến mất rồi.
Những đứa bạn thân thiết cũng bắt đầu khó chịu với tôi. Có lẽ với chúng nó, chuyện này không có gì lạ và chắc hẳn cũng không có ý bắt nạt tôi. Chỉ là chúng bắt đầu xem tôi như một đứa có vấn đề, gây cản trở cả lớp nên giữ khoảng cách với tôi một chút mà thôi. Nhưng đối với tôi, thế cũng đủ tạo nên sự khác biệt vô cùng lớn. Tôi đã cố hết sức song mọi người chỉ coi những nỗ lực đó là dư thừa. Họ không nói thẳng nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được điều đó qua ánh mắt họ.
Trước giờ học, tôi đọc lại sổ tay, kiểm tra xem mình có quên thứ gì mà thầy dặn mang theo hôm nay không. Thấy tôi chuẩn bị một mình, các bạn sẽ nói mấy lời như “Đừng có làm sai nữa đấy”. Họ đùa giỡn với nhau trong lớp, ném tẩy vào nhau, nói chuyện to đến mức ngoài hành lang vẫn nghe thấy. Nhưng không ai nói chuyện với tôi nên tôi chỉ đành ngồi tại chỗ ôn bài. Đúng lúc ấy, Ao xuất hiện ngay cạnh bàn tôi. Tôi rời mắt khỏi cuốn sổ thì thấy Ao đang ngồi xổm bên cạnh, cái đầu không tóc và thiếu một bên tai cùng khuôn mặt màu xanh của cậu ta nép dưới bàn, lẳng lặng nhìn lên tôi. Đôi mắt cậu có màu sắc rất kì lạ. Cậu nhìn sang những bạn khác đang chạy nhảy. Thật lạ khi tôi cảm thấy như đã từng gặp Ao ở đâu rồi.
Không thể nào. Sao tôi quen biết đứa trẻ nào như cậu ta chứ!
Ở trường không ai nói chuyện với tôi nhưng về nhà, tôi vẫn duy trì cuộc sống bình thường. Kể cho mẹ nghe chuyện ở trường sẽ chỉ khiến mẹ buồn thôi. Tôi thực sự không muốn như vậy.
Trước đây, tôi từng bị tai nạn xe. Hồi đó tôi chưa vào tiểu học. Khi tôi đang ngồi trong xe của gia đình đậu ở bên đường thì một chiếc xe ben lao tới. Thời điểm ấy, trong xe chỉ có mình tôi, bố mẹ tôi đã ra ngoài nên tránh được. Vụ tai nạn khủng khiếp đến mức để lại sẹo trên người tôi. Nhưng tôi gần như chẳng nhớ gì về nó. Những gì còn sót lại trong kí ức chỉ là khoảng thời gian nằm viện phải uống rất nhiều thuốc, tiêm nhiều đến nỗi bắp tay đầy vết chọc kim và tiếng mẹ khóc bên cạnh thân thể đang băng bó kín mít của tôi.
“Con đúng là kì tích khi sống sót qua tai nạn kinh khủng ấy đấy!”
Thỉnh thoảng, mẹ tôi lại nói như vậy. Tôi nghĩ mình không nên khiến mẹ lo lắng thêm nữa nên mỗi khi mẹ hỏi về chuyện ở trường, tôi lại bịa để kể cho mẹ nghe.
“Hôm nay thầy khen tranh con vẽ mẹ ạ!
Đang ăn tối, nghe tôi nói vậy, mẹ vui lắm. Hình như mỗi lần tôi được khen, mẹ đều cảm thấy tự hào thì phải.
“May mà được học giáo viên tốt như thầy Haneda con nhỉ!”
Tôi tán đồng với mẹ bằng nụ cười nhưng trong lòng như đang cuộn trào. Mẹ mà biết tôi bị thầy ghét chắc sẽ buồn lắm. Cứ nghĩ vậy là tôi lại muốn chạy khỏi bàn ăn rồi nhốt mình trong phòng. Cảm giác tội lỗi mang tên lừa dối ập đến. Nhưng tôi không nói được gì, chỉ có thể đeo khuôn mặt bình thường ăn cơm cùng cả nhà.
Có những thời điểm, kể cả khi đang ở bên gia đình, tôi cũng nhớ về khuôn mặt của thầy Haneda. Nó khiến tôi như nghẹt thở. Đến khi sắp nôn sạch những thứ đang ăn, tôi mới cuống quýt ngậm chặt miệng, mồ hôi túa ra, tưởng như miệng mình đang nhai cao su hay thứ gì đó. Nhưng tôi chỉ có thể nuốt xuống, cố gắng không để ai nhận ra.
Cả khi xem tivi với gia đình hay lúc đọc truyện tranh, tôi đều sợ và có cảm giác thầy đang canh chừng mình. Tay chân tôi đột ngột run bắn lên, tim đập nhanh đến khó hiểu. Nỗi bất an và căng thẳng bao trùm lấy toàn thân tôi, gợi lại bên tai tôi giọng nói chán nản nhưng đâu đó lẫn cả sự vui vẻ của thầy mỗi khi phát hiện tôi mắc lỗi. Có lần, chị gái vào phòng tôi mà không gõ cửa. Khi ấy tôi đang ngồi chống cằm, người túa mồ hồi, run rẩy chịu đựng nỗi sợ hãi khó hiểu.
“Em làm sao vậy?”
Tôi vội kìm nén cơ thể đang run rẩy và cười với chị.
“Không, không có gì đâu chị.”
Tôi tuyệt đối không thể nói chuyện mình bị bắt nạt ở trường được.
Tôi không thân với chị gái lắm nhưng độ ấm trong lời chị khác hẳn với mọi người ở lớp khiến tôi cảm thấy mình không phải đứa chỉ biết phạm lỗi hay sợ sệt. Cảm giác ấm áp ngập tràn trong tim tôi, dịu dàng đến mức tôi chực khóc òa.
Mỗi lần cảm thấy như thế, tôi lại quyết tâm sẽ không để gia đình biết về bí mật ở trường của tôi.