← Quay lại trang sách

❖ 3 ❖

Sau sự việc ở phòng nấu ăn, tôi thấy mọi thứ đều nhẹ nhõm hơn, tựa như một lớp vảy mỏng đã đóng trên miệng vết thương làm dịu cơn đau.

Dù có bị thầy Haneda mắng mỏ đến mấy, bị giễu cợt vì làm sai, tôi cũng không còn túng quẫn và bị tuyệt vọng xâm chiếm đến mức không thở nổi như trước nữa. Mặc dù vậy nhưng đó tuyệt nhiên không phải vì trái tim tôi đã mạnh mẽ hơn hay tôi đã không còn để tâm đến ánh mắt của người xung quanh hay gì khác. Đó là vì tôi đã bỏ cuộc. Một kẻ khiếm khuyết, làm gì cũng không xong như tôi, có bị mắng bị cười âu cũng đáng. Trái tim đã khô cằn, trở thành nắm tro tàn thổi nhẹ là bay. Tôi cảm thấy mình không còn nghĩ được nhiều như trước nữa.

Đến giờ ăn, khi hầu hết các bạn đã dùng xong bữa, cán sự bữa ăn sẽ đứng trước lớp, ra hiệu kết thúc giờ ăn.

“Cảm ơn vì bữa ăn.”

Cả lớp cùng hô to với cán sự, sau đó là âm thanh mọi người đứng dậy, bắt đầu dọn chén bát.

“Masao, dọn giúp cả phần của tớ luôn nhé?”

Kiuchi nói với tôi. Cậu ta ngồi trước tôi một bàn nên cùng nhóm với tôi. Đến giờ ăn, cả lớp sẽ xếp bàn thành từng nhóm và ăn cùng nhau.

“Được thôi.”

Nghe tôi đáp, Saiki và Tachibana cùng nhóm cũng đẩy chén bát sang chỗ tôi và nói “Của tớ nữa”. Ninomiya thấy vậy cũng chìa phần mình sang.

Lạ thay, tôi không thấy giận. Tôi đã lỡ quen với việc bị đùn đẩy này rồi.

Nhưng nỗi sợ không mất đi mà nó càng trở nên nghiêm trọng. Tôi càng sợ ánh mắt của thầy và các bạn cùng lớp hơn. Tôi luôn cảm thấy họ đang ở đâu đó canh chừng tôi. Những khi nghỉ giữa giờ, các bạn chơi đùa với nhau mà chẳng thèm đoái hoài đến một đứa như tôi. Tôi biết chứ. Nhưng không hiểu sao, tôi vẫn thấy xung quanh như đang dõi theo tôi. Các thớ cơ khắp người tôi đều gồng cứng vì căng thẳng, mồ hôi lũ lượt tuôn ra. Dù hít thở bao nhiêu tôi vẫn thấy không đủ, vẫn thấy thật khó thở. Khi nhắm mắt lại, cảnh tượng mọi người đang chú ý tới nhất cử nhất động của mình lại hiện lên trong đầu tôi. Không biết từ khi nào, tôi đã luôn tìm kiếm bóng dáng thầy Haneda trong vô thức và sợ sệt.

Tôi sợ cả tiếng nói. Mỗi lần bị gọi tên, tôi lại nghĩ phải chăng mình làm sai điều gì nên mới bị gọi. Trái tim đã trở nên rúm ró của tôi hoàn toàn bỏ cuộc, coi lỗi sai của mình như chuyện hiển nhiên nhưng nỗi tủi hổ vẫn còn đó. Thế nên mỗi lần bị gọi, tôi lại hốt hoảng đến mức tim như ngừng đập, sợ rằng mình đã gây ra lỗi lầm trí mạng nào đó chăng. Không chỉ ở trường, bị gọi tên khi ở nhà cũng khiến tôi có cảm giác tương tự.

“Masao!”

Tôi đang ở phòng riêng trên tầng ôn bài ngày mai thì có tiếng mẹ gọi vang lên từ dưới nhà. Nhưng khi nghe thấy, tôi tưởng như đó không phải tiếng của mẹ mình mà là tiếng thầy Haneda khi tôi câm lặng đứng giữa lớp vì không trả lời được câu hỏi rồi bị mọi người cười nhạo. Trong khoảnh khắc ấy, tôi quên mất mình đang ở đâu. Không phải trong phòng ngủ của mình với cửa và rèm đã đóng kín mà đang ở lớp học vỡ òa tiếng cười giễu. Tôi chống khuỷu tay lên bàn, cố hết sức bịt tai lại.

Chỉ khi ở cùng gia đình, tôi mới thôi run rẩy. Khi nói chuyện với chị và Nobu, tôi như được giải thoát khỏi nỗi sợ hãi, cảm thấy chuyện mình là đứa vô dụng ở trường chỉ là giấc mơ. Tôi có cảm giác trường học và nhà mình là hai thế giới hoàn toàn khác nhau. Nếu thế thì mỗi ngày ra khỏi nhà, đi trên con đường đến trường nghĩa là tôi đã bước qua ranh giới quyết định giữa hai thế giới chăng?

Những chiếc lốp xe tải khổng lồ có các hình chữ V nhô lên, bùn đất bám trong khe hở giữa các hình nhô lên ấy cứ thế in lên mặt đường có đồng ruộng hai bên. Đâu đó trên con đường đi học như thế có không gian méo mó khiến tôi trở thành một thứ vô giá trị.

Sự tồn tại của tôi trong lớp đã được định đoạt. Tôi sớm đã không còn là học sinh của lớp hay nói đúng hơn, tôi đã trở thành một cái thùng rác. Nhưng không phải thùng rác bình thường mà là loại chứa rác không có hình thù. Loại rác mà ở lớp học nào cũng có - là bất mãn của học sinh hay giáo viên, là hình phạt mà ai đó phải nhận lấy.

Thầy Haneda luôn tỏ vẻ như bài tập mà thầy giao cho lớp là thứ mà thầy buộc lòng phải làm vì tôi. Bất mãn của các bạn vốn nhằm vào thầy giờ lại chuyển sang tôi. Những khi cả lớp mất trật tự, không hiểu sao thầy chỉ mắng một mình tôi. Dù tôi ngồi yên một chỗ và chẳng gây tiếng động nào đi nữa, thầy cũng lấy lý do “nhìn bạn mất trật tự mà làm ngơ” để mắng mỏ tôi. Thấy tôi bị vậy, các bạn trong lớp liền im lặng. Tôi nghĩ thầy đã trút hết tất cả bất mãn với học sinh lên tôi. Không cần trực tiếp rầy la cả lớp, chỉ cần thầy quát tháo tôi là các bạn khác liền giật mình im bặt vì bất ngờ và nghĩ nếu tiếp tục làm ồn thì mình cũng sẽ bị tương tự. Nhờ vậy, lớp học mới giữ im lặng và bất mãn không nảy sinh giữa thầy và trò. Nếu có thì chỉ là giữa tôi với thầy mà thôi. Nhưng sau chuyện ở phòng nấu ăn, bất mãn trong tôi đã vơi đi đến lạ. Giờ tôi chỉ đơn thuần chấp nhận tất cả như một con cừu khi bị tấn công. Tôi nghĩ cảm xúc của mình đã chết rồi, nhưng cảm giác sợ hãi vẫn còn nên tôi không hẳn là con búp bê không hề có cảm xúc.

Mỗi khi cần lý do để biện hộ cho sai lầm của mình, mọi người lại lôi tôi ra, chẳng hạn như không làm bài tập vì “Em định cùng Masao làm nhưng cậu ấy toàn chơi thôi...”... Tôi bị gán cho những điều mà mình còn chẳng hề biết tới.

“Gì chứ, thật hết cách.”

Thầy Haneda cười như đang đùa và bỏ qua. Với thầy, người đó có làm bài tập hay không cũng chẳng sao, quan trọng là có cớ để mắng mỏ tôi kìa. Thế nên, lý do đó là những gì thầy muốn.

“Masao, sao em mải chơi không chịu làm bài tập hả?”

Thầy Haneda khoanh tay, nhìn xuống tôi như nhìn một đứa trẻ mẫu giáo ăn uống bẩn thỉu. Dường như mọi người đã sớm nhận ra “trò chơi” này của thầy Haneda, ai cũng phấn khích quan sát diễn biến và chẳng hề nghĩ đó là điều xấu. Không hiểu sao đến chính tôi cũng coi đó là luật lệ của thế giới này. Tôi không hề nghĩ đến việc nói cho giáo viên khác biết bởi đó không phải điều đáng buồn mà chỉ như phân công cán sự, một luật lệ đặc trưng của lớp học mà thôi. Chỉ là, tôi buộc phải trở thành người phụ trách nó. Cán sự cân bằng. Tôi tồn tại để cân bằng lớp. Như một vật hy sinh.

Vì thấp kém hơn nên mọi người nghiễm nhiên không nói chuyện với tôi. Tôi bị la cũng là chuyện hiển nhiên. Mọi người nhận thức rằng “có kẻ thấp kém hơn mình nhiều” nên lớp Năm này phát huy tính năng của nó một cách trơn tru, một tập thể không xuất hiện bất cứ một sự bất mãn nào. Đó là luật lệ riêng chỉ tồn tại trong thế giới mang tên lớp học này.

Luật lệ bí mật riêng của trường học. Thầy Haneda không viết chuyện này lên “Báo Lớp Năm”, mà việc đó cũng chẳng để ám chỉ điều gì. Nội dung báo chỉ viết về những trò đang thịnh hành của đám học sinh lớp Năm hay việc vừa quyết định được tên cho con cá vàng mà lớp tôi đang nuôi. Mẹ đọc xong báo và nói với tôi rằng:

“Lớp con vui ghê! Thế này thì chắc chẳng có chuyện bắt nạt đâu nhỉ.”

Tôi gật đầu, đồng tình với mẹ. Sau đó, tôi kể mẹ nghe chuyện mình tự bịa rằng được thầy khen khi là người duy nhất giải được bài tập khó trong giờ học Toán. Thực tế, chuyện này sao có thể xảy ra được. Nhưng tôi nghĩ chỉ cần mẹ vui và không phát hiện ra sự thật về sinh hoạt ở trường của tôi là được.

Tôi lo lắng, sợ gia đình sẽ phát hiện chuyện trường lớp. Chẳng hạn như bạn tôi sẽ vô tình nói chuyện này với cha mẹ nó rồi từ đó truyền đến tai mẹ tôi. Thế thì mẹ tôi sẽ biết ở trường tôi là một đứa vô dụng và buồn lòng lắm. Tôi sợ vậy. Mỗi lần bắt gặp mẹ cầm ống nghe điện thoại, tôi lại lo mẹ đang nghe ai đó kể chuyện về tôi. Đến khi nhìn nét mặt mẹ và biết không phải vậy, tôi mới thấy mình như được cứu rỗi. Chẳng khi nào tôi được yên cả.

Giờ nghỉ sau bữa ăn trưa ở trường là giờ giải lao dài nhất. Trong thời gian đó, các bạn nam lớp tôi thường tụ tập chơi đá bóng. Tôi cũng vậy, vừa tuân theo luật lệ mà thầy Haneda đặt ra vừa chơi bóng chày đá. Do tôi không giỏi trò này nên hay làm sai và bị chúng bạn cười nhạo. Tôi đá bổng trái bóng được pitcher chuyền cho khiến bóng bay xa tít. Tất nhiên, cả người trong đội tôi và bên đối thủ đang vào thế phòng thủ đều chứng kiến được cảnh đó. Tôi hổ thẹn và sợ hãi biết bao. Mỗi lần như vậy, tôi đều trở nên u uất.

“Chịu thôi, tại Masao mà.”

Những khi gặp tình huống bốn góc có cơ hội, tôi làm sai là mọi người lại nói vậy để động viên nhau.

“Tớ xin lỗi...”

Nghe tôi nói, các bạn ra vẻ dịu dàng. Không ai nổi nóng. Tôi cảm thấy mình như được tha thứ và nỗi sợ hãi biến thành cảm giác bình yên.

Khi chơi bên đội đỏ, tôi được giao nhiệm vụ phòng thủ cánh phải. Nhưng bảo vệ khu vực đó nào phải tôi. Vì tôi hay mắc lỗi, làm mất bóng nên đồng đội sẽ nhanh chóng đến cạnh tôi.

“Thật hết cách mà. Masao đừng có phá rối đấy!”

Người bạn đó nói vậy rồi kêu tôi lùi về phía sau. Tôi chỉ cần đứng thôi là được. Bóng tới, cậu ta sẽ giải quyết giúp tôi. Tôi được giải thoát khỏi cảm giác bất an, sợ thất bại nhưng đồng thời, tôi cũng trở nên cô độc.

Tất cả mọi người đều chơi bóng chày đá, chỉ có tôi là ra rìa. Một thân một mình như cái lon rỗng bị vứt giữa sân thể dục. Dường như trò bóng chày đá trước mắt và tôi đang đứng như trời trồng có một đường phân cách, một bức tường trong suốt giống thủy tinh chắn giữa.

Ao.

Ao đã biến mất khỏi mắt tôi. Trước đây, tôi còn lo cậu ta xuất hiện trước mắt mình nhưng giờ cậu đã biến mất dạng. Cậu ta vốn là ảo ảnh do tôi tạo ra nên chắc không phải đột ngột chuyển nhà đi hay gì đâu. Nhưng vì sao Ao đột nhiên lại biến mất như vậy?

Tôi nhớ lại ánh mắt như dán vào tôi những khi cậu ta xuất hiện. Người buồn thương cho tôi chỉ có mỗi Ao. Cả khi tôi thấy bị khinh miệt, người điên cuồng và tức giận ra mặt vì tôi không phải là bạn cùng lớp mà là cậu ấy.

Phải chăng sự biến mất của Ao có liên quan đến việc cảm xúc giận dữ và buồn bã trong tôi đã nhạt nhòa, việc tôi ép mình vào luật lệ mà thầy Haneda đặt ra và trở thành một thứ phụ tùng nghèo nàn cảm xúc?

Tôi cẩn trọng nhìn xung quanh xem thầy Haneda có xuất hiện không, đồng thời cũng tìm kiếm bóng dáng Ao. Cậu ta không xuất hiện ở bất cứ đâu. Tôi không còn thấy khuôn mặt màu xanh cùng nửa thân trên mặc áo trói đâu nữa. Tôi cảm thấy chuyện này không tốt chút nào, như thể một phần quan trọng trong tim mình đã bị phá hủy. Tôi chỉ mong chuyện Ao biến mất không phải là điềm báo tồi tệ.