← Quay lại trang sách

Chương Ba ❖ 1 ❖

Sang tháng Bảy, phòng học bắt đầu trở nên oi bức. Tiếng ve bên ngoài vọng vào, đọng bên tai. Thỉnh thoảng có con ve sầu nâu đến gần cửa sổ kêu inh ỏi, ồn đến mức mọi người trong lớp đều giật mình.

Tiết thể dục, chúng tôi chuyển sang học bơi. Trước đó, chúng tôi chỉ vận động trong sân là chính. Tôi không giỏi kiểu vận động đó nên nhiều khi đã phạm lỗi xấu hổ trong giờ thể dục. Tuy nhiên, nhờ chuyển sang học bơi mà tôi đinh ninh mình đã có thể thoát khỏi việc tự làm mình xấu hổ. Ấy là vì tôi từng đi học bơi một năm hồi lớp Hai nên có thể bơi tốt. Một đứa mà hầu như các loại vận động đều không bằng ai nhưng chỉ cần ở trong nước là tôi có thể bơi mà không chìm. Tôi rất giỏi bơi ngửa, trong lớp không ai biết bơi nên chỉ có mình tôi bơi được 15 mét. Vậy nên, cứ đến kì học bơi là tôi vui lắm.

Giờ học bơi đầu tiên. Sau khi khởi động xong, chúng tôi tắm vòi sen cho ướt người rồi đến thành bể bơi, vẩy nước lên tay, chân và ngực. Thầy cô vẫn hay dọa đám học sinh rằng nhảy vào nước ngay sẽ khiến tim ngừng đập. Mãi sau, chúng tôi mới xuống nước. Nắng gắt làm thềm bể bơi nóng đến mức không đặt chân nổi. Chúng tôi mặc đồ bơi, tưởng tượng cơ thể mình là một khối nhiệt, đầu nóng đến mức khó mà tỉnh táo được, chỉ đứng hay ngồi cũng khiến mồ hôi túa ra, hết giọt này đến giọt khác chảy dọc theo cơ thể. Nóng như thế mà được xuống nước để bơi thì quả thực chẳng khác nào cứu rỗi. Nước thấm ướt những đầu ngón chân, tới eo rồi tới ngực. Nước lạnh làm mát cả người, thậm chí ban đầu tôi còn thấy buốt nữa. Nhưng chưa đến một phút, tôi đã trở nên dễ chịu hẳn.

Thầy Haneda cho chúng tôi chơi tự do trong nước mười phút thì tuýt còi gọi lên. Thầy mặc đồ bơi dùng trong thi đấu, bên ngoài mặc thêm áo thun.

Trước tiên, chúng tôi phải bơi cự li 20 mét. Bể bơi có tổng cộng bảy làn, cả lớp chia thành bốn, năm người mỗi làn. Chúng tôi không cần nhảy từ trên xuống mà cứ thế xuống nước luôn, đạp thành bể rồi bắt đầu bơi.

Dường như trong lúc đó, thầy Haneda chỉ nhìn mỗi mình tôi. Đến tháng Bảy, tình cảnh mà tôi đang mắc phải vẫn không thay đổi gì. Tôi thường xuyên cảm nhận được những ánh nhìn đợi chờ sự thất bại của mình nên chỉ biết sống trong sợ sệt và lo lắng. Tôi không quen được. Đúng là tôi đã cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi bỏ cuộc, chấp nhận những thất bại của bản thân như chuyện hiển nhiên nhưng vẫn không tài nào rũ bỏ được cảm giác căng thẳng đến nghẹt thở khi nói ra điều gì hay bắt chuyện với người khác.

Khi bơi trước mặt thầy, tôi đã mong chờ lần này, ánh mắt ấy sẽ xoay chuyển theo hướng tốt. Tôi có thể bơi được như người ta. Có lẽ, thầy sẽ chịu thay đổi cái nhìn về tôi khi biết điều này. Tôi không nghĩ thầy sẽ thích mình mà chỉ mong thầy xem xét lại chuyện tôi là một đứa vô dụng.

Bể bơi ở trường tiểu học có chiều dài vừa đúng 25 mét. Sau khi bơi sải đến cuối, tôi chạm thành bể rồi bơi ngược lại phía thầy. Thầy có vẻ bất ngờ. Vì từ trước đến nay, khả năng vận động của tôi không bằng ai nên hẳn là thầy chắc mẩm tôi bơi cũng dở. Nhưng tôi đã làm điều trái với suy nghĩ của thầy. Tôi cảm thấy hơi dễ chịu một chút.

“Masao bơi giỏi nhỉ.”

Giờ học bơi kết thúc, thầy cho cả lớp ngồi bên thành bể rồi đột nhiên nói vậy.

“Nhưng mà này, bơi giỏi không có nghĩa là được quyền lên mặt đâu đấy. Lúc bơi xong, Masao đã cười khẩy bạn khác nhỉ? Em không được làm như vậy.”

Tôi nào có cười bạn khác. Nhưng tôi không dám phản bác lời thầy, nói thầy bịa đặt. Tôi chỉ biết thảng thốt, trong lòng rối rắm. Lời giáo viên nói không thể sai được. Có khi tôi đã làm điều thầy nói mà bản thân không nhận ra chăng?

Mọi người nhìn tôi bằng ánh mắt ghẻ lạnh. Tôi muốn trốn khỏi những ánh nhìn của họ nhưng không thể.

Trên đường về nhà hôm ấy. Vào mùa nắng gắt, đi trên con đường được bao quanh bởi ruộng lúa nên không có bóng râm quả thực chẳng khác gì đang đi trong sa mạc. Từ nhà đến trường, tôi đi bộ mất ba mươi phút. Trong lúc đi, lưng áo đồng phục đã ướt thành một mảng vuông vức. Chỉ có phần lưng tiếp xúc với cặp sách dễ đổ mồ hôi hơn hẳn. Không những thế, cặp của bọn con trai có màu đen, dễ bắt nắng nên nó nóng đến độ muốn bốc lửa đến nơi.

Do khu vực xung quanh trống trải nên có thể dễ dàng nhắm được khoảng cách đến khu dân cư, nơi có những ngôi nhà san sát nhau, trong đó có nhà tôi. So sánh khoảng cách xa vời vợi với bước chân ngắn ngủn của mình, tôi chỉ đành lê bước đi tiếp một cách chán nản trong cái nắng nóng hầm hập giáng từ trên trời xuống.

Cứ đi thế này làm tôi nghĩ đủ thứ chuyện. Trước đây, vì hay về chung với Michio nên tôi ít khi đi một mình. Nhưng chẳng biết từ bao giờ, Michio đã trở nên xa cách với tôi. Gần đây, đường về nhà chỉ có mình tôi.

Tôi nhớ lại chuyện xảy ra trong tiết học bơi hôm ấy. Buổi học mà tôi đã đinh ninh sẽ kết thúc trong tâm trạng dễ chịu. Tôi bơi giỏi nên nghĩ thầy sẽ không chỉ trích lỗi sai của mình nhưng rốt cuộc lại không như vậy.

Tôi có cười nhạo những bạn không bơi được như thầy nói không? Tôi nghĩ mình đã không cười ra mặt nhưng trong lòng hẳn là đã thấy mình hơn người chăng? Nghĩ vậy thì thầy phê bình tôi cũng đúng. Nhưng tôi không thể nào chấp nhận được.

Nửa cuối tháng Bảy, chúng tôi bắt đầu nghỉ hè. Thế là tôi đã trải qua một học kì dưới “luật lệ” kia.

Tôi tựa như một con búp bê. Một con búp bê để thầy mắng tùy thích, chẳng có một quyền hạn gì. Tôi chỉ khoác lên mình hình dáng của con người và ra vẻ trẻ con như người ta. Chí ít khi ở nhà, tôi vẫn được gia đình đối xử ra dáng con người như bình thường. Nhưng đến trường, bước qua cánh cổng rồi vào lớp, tôi lại biến thành một thứ chỉ để mọi người giải tỏa bất mãn. Sự biến đổi này vốn không rõ ràng vì mọi người không ném đá vào tôi, cũng không vây quanh rồi đánh tôi. Chỉ là trong lòng họ vẫn luôn tự nhủ “Masao là đứa có lỗi”, “Masao tệ hơn mình nhiều”, “Masao sẽ bị mắng nên mình không sao đâu”. Những lời này không thể nghe được bằng tai nhưng rõ ràng chúng có tồn tại. Việc họ chẳng bao giờ nói những lời có tình người với tôi đã chứng minh tôi bị coi như tầng lớp thấp kém nhất trong lớp học.

Rốt cuộc tôi đã bị gì thế này?

Có những khi trong lớp, cảm xúc của tôi gần như bị bào mòn, không còn gì. Lúc thầy và mọi người cười nhạo, sự xấu hổ bao trùm lấy tôi, tôi lại tưởng tượng trái tim mình đã trốn khỏi tình cảnh hiện tại, cao chạy xa bay đến phương trời xa xăm nào. Và rồi, nó nhìn xuống một thằng nhóc Masao đang bị mọi người chế nhạo, giống như chuyện hồn lìa khỏi xác từng được nói đến trên tivi. Tôi đã coi chuyện bản thân bị người khác cười nhạo không khác gì chuyện người dưng.

Có lẽ vào thời điểm đó, “luật lệ” mà thầy đặt ra đã hoàn thiện. Tức là tôi đã hoàn toàn quên đi bản thân mình, trở thành một con búp bê “giúp” mọi người trút bỏ bất mãn. Vừa nghĩ đến chuyện này, tôi liền cảm nhận được mồ hôi túa ra vì căng thẳng. Ánh nắng giội xuống người, nách và cổ lấm tấm mồ hôi vì nóng nhưng tôi vẫn nhận ra thứ mồ hôi đang chảy dọc lưng mình bắt nguồn từ sợ hãi và bất an.

“Anh ơi!”

Bỗng có tiếng gọi phía sau lưng. Tôi quay lại thì thấy đứa em Nobu của tôi đứng cách mình tầm 15 mét và đang tay vẫy gọi tôi. Thỉnh thoảng tôi và nó vẫn hay gặp nhau trên đường về. Mỗi lần như thế, Nobu vẫy tay một cách hào hứng rồi đi về phía tôi.

Hôm đó, Nobu không đi một mình. Lúc nó đến gần, tôi mới biết phía sau nó có một đứa con trai nhỏ con và một đứa khác cao hơn Nobu tận ba cái đầu.

Lớp Ba của Nobu có một đứa tên Hayato. Thật ra, Hayato là em trai của Michio. Tôi và Michio thân nhau nên Nobu và Hayato cũng hay chơi với nhau. Hơn nữa, vì nhà chúng tôi ở cùng hướng nên càng thân thiết hơn. Chung đường về nhà như bọn tôi có nhiều thời gian nói chuyện hơn những đứa có nhà ngược hướng nhau, thế nên bốn anh em bọn tôi rất hay chạm mặt.

Đi cùng Nobu là Hayato và Michio.

Mọi người đều ngầm hiểu không được mang “luật lệ” của thầy Haneda ra khỏi trường nên chẳng ai nói với cha mẹ. Tại sao họ lại nghĩ nên giữ bí mật chuyện này chứ? Thầy đâu có yêu cầu như vậy. Rời khỏi trường, mọi người không hề hé răng như thể đã bàn bạc với nhau từ trước vậy. Hoặc có lẽ họ đã ý thức được rằng tôi là một đứa chẳng đáng để bận tâm cũng nên. Không phải tôi bị bắt nạt đến mức bị thương nên chuyện này không đáng để nói với người khác chăng?

Lúc này, tôi và Michio đang ở ngoài trường, đáng lẽ phải cười nói với nhau như trước mới phải. Từ khi tôi bị rầy la, Michio đã giữ khoảng cách rõ ràng với tôi. Không phải đột ngột mà từ lúc nào chẳng biết, chúng tôi đã trở nên xa cách với nhau.

Vì Nobu và Hayato chạy về phía tôi nên Michio cũng đến gần theo. Đi cùng nhóm với nhau song cả hai đứa vẫn im bặt. Nobu và Hayato nhìn mặt tôi, vẫn vui vẻ nói cười với tôi. Chúng nói về bộ phim hoạt hình chiếu hằng tuần đã đến tập cuối rồi tò mò không biết tuần sau sẽ là phim gì. Hayato có vẻ thích phim hoạt hình vừa kết thúc này lắm, thằng bé không chịu tin phim sẽ không được chiếu nữa. Thế là tôi nói cho Hayato tin lịch chiếu trên báo [12] có đề chữ “hết ”. Lịch chiếu có đề chữ “hết” sau tựa phim tức là phim sẽ kết thúc ở tập đó, đây là quy luật. Nhưng xem ra Hayato không đọc báo bao giờ, thằng bé đã thuộc lịch chiếu của bộ phim hoạt hình yêu thích từ lâu rồi. Tôi cố nói chuyện này với hai đứa nhỏ một cách vui vẻ. Ở nhà, tôi luôn ra dáng một người anh trai thú vị để nói chuyện cùng Nobu.

Nhưng mãi chuyện trò với Nobu và Hayato làm bầu không khí giữa tôi và Michio càng trở nên gượng gạo, tịch mịch. Tôi nghĩ mình nên nói gì đó với vẻ vui hơn mới được. Tôi cũng mong Michio sẽ mở lời trước. Nhưng tôi chẳng thốt ra được lời nào. Mỗi lần định nói, tôi lại nhớ về bản thân khi ở lớp, nhưng không phải khung cảnh lúc tôi bị mọi người cười nhạo khi sai phạm mà là ý thức bản thân bị đặt vào tầng lớp thấp kém nhất trong tôi đang trỗi dậy. Tôi thấy mình chẳng khác gì nô lệ, cho rằng thứ như mình mà bắt chuyện với người khác thì thật bỉ ổi nên lưỡng lự trước việc mở lời với Michio. Suy nghĩ đó như vết ố bẩn đã thấm sâu vào bộ đồng phục thể dục, khảm vào đầu óc tôi. Có lẽ Michio cũng vậy nên nó không dễ gì nói chuyện với tôi.

Ở trường, tôi và nó không còn cười đùa với nhau như trước nữa. Vì tôi không phải là “người”. Có những người khi gặp chuyện không vui sẽ xả lên hòn đá bên đường chẳng hạn, dùng hết sức đá nó để quên đi khó chịu trong lòng. Nếu phải so sánh thì tôi chính là hòn đá đó. Làm gì có ai bắt chuyện hay vui vẻ nói cười với một thứ như thế. Vậy nên khi ở trường, tôi và Michio chẳng nói với nhau câu gì cho ra hồn. Có vẻ như chuyện trong trường cũng ảnh hưởng ra cả bên ngoài. Chúng tôi vẫn giữ chúng trong lòng, từ đó không còn đi cùng nhau cho đến khi vô tình gặp nhau trên đường.

Bốn người chúng tôi đi về nhà mà mồ hôi nhễ nhại. Nobu và Hayato đi trước, đằng sau là tôi và Michio đang im lặng. Hai đứa em đi trước cười nói vô tư, không hề nhận ra hai ông anh im lặng, không hé răng đi đằng sau. Tôi và Michio đi cùng tốc độ, chỉ biết ngắm nhìn hai thằng em đi trước. Bầu không khí tĩnh lặng kì cục thật không dễ chịu chút nào. Thế nên, tôi cảm thấy có lỗi với Michio lắm.

Nhìn Nobu và Hayato nói chuyện rôm rả, tôi thấy kì lạ làm sao. Tôi tin chắc rằng nụ cười của hai đứa được bao bọc bởi tất cả ánh sáng rực rỡ trên thế gian này. Chỉ mới trước đây thôi, tôi và Michio cũng cùng đi và cùng nói chuyện nhảm nhí với vẻ mặt như thế, nói về trò chơi điện tử tên là Super Mario Bros chơi trên hệ máy Famicom [13] . Trong trò chơi này, chỉ cần đến vị trí lá cờ ở cuối màn là qua cửa. Nhưng có một ngày, Michio đã nói thế này:

“Ở kế cuối màn 3-3 có thanh gỗ bập bênh ấy, chạy lên đỉnh cao nhất của cái đó, nhảy một cú ngon lành là có thể vượt qua cờ đấy.”

Chắc nó đã đọc tin này trên tạp chí trò chơi điện tử nào đó. Tôi không biết làm như thế có thật hay không vì chưa có đứa bạn nào của tôi nhảy qua cờ và biết được tình tiết sau đó.

“Sao mà làm được.”

“Nghe nói là thật đó.”

Chúng tôi đã đi trên con đường đến trường, trong lúc bàn tán về chuyện này một cách nghiêm túc. Nhìn hai đứa em đi trước, tôi chợt nhớ lại hồi ức ấy.

Bỗng nhiên, tôi không thở được nữa. Đầu đau đến mức muốn vỡ ra, có thứ gì đó đang phát tác trong tôi. Cảm giác như trong lồng ngực có thứ dung dịch dễ cháy âm thầm chảy xuôi tự lúc nào mà tôi không nhận ra và giờ nó bắt lửa. Tôi ghì lấy ngực mình, người chúi về phía trước.

Michio liền thấy lạ.

“Cậu sao vậy?”

Tôi không trả lời được. Nước mắt lũ lượt chảy xuống như thể hai tuyến lệ bị vỡ. Tôi không muốn ba đứa nhìn thấy cảnh này nên không nói gì mà cứ thế chạy mất. Chắc hẳn họ thấy tôi kì quặc lắm. Tôi sợ họ đuổi theo mình nhưng chẳng ai cả. Tôi không giỏi chạy nên hơi thở nhanh chóng trở nên gấp gáp. Tôi đã chạy khỏi con đường mà xung quanh chỉ toàn đồng ruộng. Hai bên đường giờ đã có cây và nhà dân san sát nhau. Vì nhà nào cũng có ruộng riêng nên có cả kho chứa nông cụ.

Tôi vừa đi vừa nhìn mặt đất. Và rồi tôi nghĩ.

Thầy sai rồi. Chuyện này không thể nào là chuyện tốt được. Tại sao tôi lại không nhận ra chứ. Cho đến giờ, tôi đã chẳng mảy may nghĩ ngợi. Hoặc là sâu thẳm trong tim, tôi đã lờ mờ nhận ra nhưng không hề suy nghĩ về nó một cách tường tận.

Có lần, mẹ tôi đọc báo và nói:

“Trên đời này cũng có giáo viên tồi nhỉ!”

Bài báo đó viết về một giáo viên tiểu học bị cảnh sát bắt vì cợt nhả học sinh của mình. Nhưng đó là chuyện của thế giới hoàn toàn khác và nó cũng không thường xuyên xảy ra. Tôi, Michio hay các bạn khác trong lớp, không ai nghĩ rằng thầy Haneda làm gì sai. Điều giáo viên nói luôn đúng, học sinh bị mắng là do chúng làm sai mà thôi.

Nhưng... Hai tay tôi ôm mặt lấy mình, đầu lắc mạnh. Chỉ là tôi thấy buồn kinh khủng. Tôi nhớ đến Nobu, chị và mẹ, những người luôn cười nói với tôi. Và cả lúc cùng Michio sơn mô hình...

Tôi thấy đau như thể sâu trong lồng ngực đang bị lưỡi dao mỏng đâm xuyên vậy.

Tại sao lại đau đớn thế này? Tôi đang bị gì thế? Dù cố đến mấy nhưng tôi vẫn chỉ có thể phát ra những tiếng thổn thức và không thở bình thường được.

Thật thảm hại làm sao! Rốt cuộc thầy Haneda muốn làm gì tôi chứ? Thầy luôn canh chừng, luôn mắng mỏ tôi. Cho dù tôi mách chuyện này với ai đi nữa, hẳn người đó sẽ nghĩ tôi làm gì đó sai nên thầy mới mắng. Thầy mắng trò vốn là chuyện bình thường mà.

Nhưng tôi không chịu được nữa. Tôi muốn thoát khỏi tình cảnh sợ hãi ánh mắt của mọi người xung quanh. Tôi cảm thấy bản thân mình như một đứa vô dụng, vô tích sự. Có khi đúng thế thật. Tôi còn không đá bóng xa được khi chơi bóng chày đá nữa. Tôi là đứa chậm chạp nhất lớp. Nhưng tôi vẫn muốn được đối xử như mọi người. Chẳng lẽ đến việc cầu mong điều này từ tận đáy lòng mà tôi cũng không làm được?

Về đến nhà, tôi bước vào cửa. Mọi khi, tôi luôn nói “Con về rồi” nhưng hôm nay tôi chẳng nói gì cả, chỉ lặng lẽ lên cầu thang, xông thẳng vào phòng mình. Tôi bỏ cặp xuống, mở cửa sổ trong căn phòng nóng bí bách.

Dần dần, tôi không còn kháng cự mà chấp nhận mọi lời thậm tệ ở trường. Chuyện này mới đáng sợ làm sao. Đến lúc này, tôi mới nhận ra nỗi sợ đó. Tôi và các bạn đã lầm tưởng lời thầy là luật lệ của thế giới này và tuân theo nó. Học sinh được phân thành các tầng lớp, tôi nằm ở tầng thấp nhất và bị đùn đẩy cho những điều xấu xa.

Nhưng sai rồi. Phân tầng không thể nào là chuyện tốt. Không nên tồn tại thứ nghĩa vụ gánh chịu bất mãn của thầy giáo và cả lớp. Tôi không biết tại sao mình lại tốn ngần ấy thời gian để nhận ra và hoài nghi điều này. Trái tim tôi đau như muốn rách toạc.

Phía sau tôi thình lình có tiếng trẻ con. Nó như thanh âm vô nghĩa, tuôn ra từ đôi môi hé mở của đứa trẻ sơ sinh bắt đầu biết nói. Tôi quay lại thì thấy ngay sau lưng mình là đứa trẻ có làn da xanh với hình hài đáng sợ đang há miệng đứng đó. Là Ao.

Lâu rồi tôi mới thấy Ao. Tôi đã nghĩ cậu ta biến mất và sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt tôi thêm lần nào nữa. Đến khi Ao đứng trước mặt thế này, tôi vẫn sợ hình dáng của cậu nhưng mặt khác, tôi lại thấy thân thuộc như thể cậu ta đã luôn ở cạnh mình.

Dây buộc miệng Ao đã được nới lỏng một chút. Cậu ta phồng má, đẩy không khí qua những kẽ hở, thốt ra tiếng rên rỉ vô nghĩa. Chất giọng non nớt đến không ngờ, như tiếng của một đứa trẻ nhỏ hơn tôi nhiều. Bên mắt không bị dính hai mí có sự điên cuồng đang trú ngụ, ánh mắt đen thẫm ấy lườm nguýt thế gian này.

Ao nhìn tôi. Đầu cậu ta nghiêng hẳn sang một bên, cọ vào bờ vai nhỏ nhắn được bao bọc trong áo trói. Ấy là phần đầu có cái tai đã bị cắt mất, chỉ có vết sẹo dài trên làn da xanh. Chắc cậu ta bị ngứa.

“Cậu... là tớ sao?”

Phải. Tôi hỏi Ao. Đây là lần đầu tôi nói chuyện với cậu ta. Trước đây, dù Ao có xuất hiện trước mắt, tôi cũng không đời nào dính dáng gì đến và thậm chí còn muốn né tránh không nhìn cậu ta.

Ao gật đầu, đáp lại câu hỏi của tôi.

Tôi biết cậu ta chỉ là ảo ảnh, chỉ vậy thôi, vấn đề nằm ở người nhìn thấy ảo ảnh - là tôi đây. Nếu tôi hoàn toàn không có vấn đề gì thì hẳn là tôi đã không thấy Ao. Có lẽ sâu thẳm trong tim tôi có một căn phòng nhỏ. Đứa trẻ sống trong đó vô tình lạc ra ngoài và xuất hiện trước mắt tôi. Ao. Chẳng biết tự khi nào, tôi đã nghĩ ra thân phận của Ao là như thế.

“A... A...”

Ao thét lên như thế mãi. Ồn thật, nhưng chắc chẳng ai nghe được giọng của cậu. Ánh mắt run rẩy vì phẫn nộ và căm hờn. Lát sau, cậu ta chui xuống gầm giường và không ra nữa. Tôi dè dặt cúi người, nhìn vào sâu bên trong nhưng Ao đã biến mất, chỉ còn gầm giường phủ đầy bụi. Vốn dĩ khe hở này không đủ rộng cho một đứa bé chui lọt.

Chí ít khi ấy, tôi vẫn đinh ninh Ao sẽ không gây ra nguy hiểm gì cho mình. Cậu ta chỉ là ảo ảnh. Nhìn thì đáng sợ và kinh tởm nhưng tuyệt đối sẽ không gây hại.

Nhưng hôm sau, tôi biết được suy nghĩ đó của mình là sai lầm.