← Quay lại trang sách

❖ 2 ❖

Sống cho đến tận bây giờ, đã có lần nào tôi tức giận hay đánh đập một ai đó chưa?

Tôi thử nhớ lại nhưng hình như không có, hoặc có khi tôi tưởng không nhưng thực chất là rồi chăng? Nhưng dù sao thật khó để nghĩ rằng đứa nhát cáy như tôi lại làm chuyện quá đáng như vậy.

Biết đâu hồi xưa, khi còn nhỏ đến nỗi chưa hình thành ý thức, tôi đã làm chuyện quá đáng với ai rồi cũng nên. Tôi đã đối xử với người khác bằng cảm xúc trần trụi nhất của mình chăng? Và rồi, việc chứng kiến những thứ đáng sợ mà bản thân không thể làm gì được của thế giới này đã khiến tôi lùi bước trước tất cả mọi thứ.

Ở trường tiểu học mà tôi đang theo học, sau khi tất cả các tiết học bộ môn kết thúc sẽ có một tiết sinh hoạt trước khi học sinh ra về. Trong giờ này, giáo viên chủ nhiệm sẽ nói ngắn gọn về những sự kiện ngày mai hoặc những việc xảy ra trong ngày cần rút kinh nghiệm. Hết tiết sinh hoạt này, học sinh mới được giải thoát.

Tôi vốn không thích trường học. Đến năm lớp Năm, khi rơi vào tình trạng này, trường học với tôi chẳng khác nào địa ngục. Mỗi khi trời sáng, càng gần đến giờ đi học, tôi lại thấy đau đầu và buồn nôn. Dẫu vậy nhưng tôi vẫn phải đi, nếu không tôi sẽ khiến gia đình lo lắng mất. Thế là tôi phải miễn cưỡng đến trường, lúc nào cũng vui vẻ khi giờ sinh hoạt lớp kết thúc và được giải phóng.

Trong buổi sinh hoạt ngày hôm ấy, thầy Haneda không nói gì về những sai sót của tôi. Có lẽ thầy không có thời gian, muốn về sớm nên mới vậy chăng? Dù sao thì tôi cũng an lòng vì không phải chịu xấu hổ nữa, cứ thế đeo cặp sách đi về phía tủ đựng giày.

“Masao này.”

Tại hành lang tầng trệt, Kitayama gọi tôi. Dáng người cậu ta thấp nhưng có làn da rám nắng khỏe mạnh. Một người hay kể chuyện vui khiến cả lớp cười, khuấy động bầu không khí trong phòng học.

“Tớ có chuyện muốn nhờ cậu.”

“Nhờ gì vậy...?”

Tôi hỏi lại thì cậu ta cười, nói “Cứ đi theo tớ đi” rồi dẫn tôi ra phía sau trường. Đi qua đó, chúng tôi vào con đường nhỏ nằm giữa khu nhà học và sân thể dục.

Mitsuda đang đứng đó. Cậu ta rất thân với Kitayama. Mitsuda có thân hình vạm vỡ, hay tham gia các trận bóng chày thiếu niên [14] . Cậu ta đang chơi cọng dây chun được mắc vào ngón trỏ, trông rất rảnh rỗi. Sợi dây không phải loại chun nhỏ thường thấy mà là loại dẹt, bản to bằng lòng bàn tay.

Kitayama và Mitsuda dẫn tôi ra phía sau khu nhà học. Khi ấy, tôi bắt đầu có linh cảm vô cùng bất an song không cách nào chống cự lại được.

“Các cậu muốn tớ giúp gì...?”

Tôi nghĩ Kitayama nói dối nhưng không hiểu mình bị sao mà cứ hỏi câu ấy tận mấy lần. Không những thế, tôi còn nở nụ cười yếu ớt.

Sau khu nhà học rất im ắng, vắng bóng người. Nơi này râm mát, suốt cả ngày ánh nắng mặt trời không chiếu tới. Trong mắt tôi lúc này chỉ có bức tường bê tông lạnh tanh của tòa nhà học và đám cỏ dại mọc thưa thớt trên mặt đất.

“Mày hôi như cú.”

Kitayama nói một cách cục cằn. Tôi hoang mang vì việc xảy ra bất ngờ và bế tắc vì không biết làm thế nào.

“Đừng có đến trường nữa. Biến đi.”

Mitsuda nói rồi búng sợi chun to trong tay vào cẳng tay tôi.

“Khoan đã, thôi đi mà...”

Tôi tránh khỏi họ. Thấy tôi làm vậy, Mitsuda lấy làm thú vị lắm, cậu ta cười với Kitayama rồi lại búng chun vào tay tôi. Không phải sợi chun làm tôi đau đến mức hết chịu nổi mà vì bị trêu như thế khiến tôi khó chịu vô cùng.

Mặc dù vậy nhưng tôi vẫn chẳng nói được lời nào, chỉ biết dựa chiếc cặp trên lưng vào tường và cúi gằm mặt. Tiếng cười và ánh mắt của hai đứa nó thật đáng sợ. Tôi còn xấu hổ nữa. Tôi biết mặt mình đã đỏ bừng. Chắc hẳn dù có lục tung cả thế giới này cũng không tìm được sinh vật nào xấu xí như tôi.

Kitayama cấu tay tôi. Làn da trắng của tôi hiện rõ một vệt đỏ. Tôi thấy xấu hổ vì làn da trắng chẳng khác gì đồ chơi của mình, trong khi màu da rám nắng của hai người kia trông rất khỏe mạnh.

Mitsuda dùng chun bắn vào chỗ da mềm không được đồng phục che chắn của tôi, cười nói một lúc, chẳng mấy chốc đã thấy chán. Thay vào đó, Kitayama vốc cát dưới đất bằng hai tay rồi rải lên đầu tôi. Cát khô trượt khỏi đầu rồi dính vào cái cổ đang ướt mồ hôi của tôi.

Tôi thấy thật không công bằng.

Mọi thứ đều đổ lên đầu tôi. Thầy Haneda chỉ mắng mỗi mình tôi, trong khi mọi người vẫn vui vẻ cười nói mà chẳng buồn lo lắng. Như thế trông rõ là hạnh phúc rồi mà. Sao họ còn đòi hỏi nhiều hơn nữa chứ? Tại sao lại nói tôi “hôi”? Thật quá vô lý!

Ai đó làm ơn hãy cứu tôi với! Tôi khẩn thiết cầu nguyện.

Nước mắt tôi lưng tròng, tầm nhìn nhòe đi. Thấy vậy, hai đứa kia liền cười rộ lên.

Ao.

Ao đang đứng sau lưng chúng nó. Ban nãy cậu ta không ở đây mà. Cậu xuất hiện đột ngột như thể được tạo ra từ không khí vậy.

Ao luồn qua giữa Kitayama và Matsuda đang đứng trước mặt tôi, loạng choạng tiến đến gần tôi. Khuôn mặt Ao căng cứng vì căm hờn, vài nếp nhăn sâu hoắm chạy dọc trên làn da xanh.

Vì là ảo ảnh của tôi nên Kitayama và Matsuda không nhìn được. Ao đã khéo léo chen vào giữa. Hai đứa nó nhìn tôi một cách khó hiểu. Tôi không rõ bản thân lúc đó có biểu cảm gì nhưng chắc hẳn khi ấy, tôi đã nhìn Ao bằng ánh mắt kinh hãi nên chúng nó mới thấy lạ khi cả người tôi cứng ngắc, mắt nhìn chằm chằm vào khoảng không.

Ao tiến sát đến trước mặt tôi. Cậu ta chỉ là ảo ảnh của tôi nhưng tôi lại ngửi thấy mùi hôi thối kinh khủng thoát ra từ cơ thể Ao. Cho tới bây giờ, hầu như cậu ta không nói được lời nào vì miệng bị buộc chặt bằng dây nhưng lúc này, cậu đang tháo đống dây đó ra trước mặt tôi. Bất ngờ làm sao khi đống dây nhợ khóa miệng Ao lại là dây giày thật.

“Masao?”

Mitsuda gọi tôi. Mắt tôi không tài nào rời khỏi hình ảnh Ao đang tháo dây trên miệng. Miệng cậu ta bị khoét rộng ra. Da mặt bị cắt từ khóe miệng đến hai bên thái dương nên khi tháo dây, phần hàm của Ao mở ra trông như miệng rắn.

“A...”

Ao thốt lên.

“Masao...”

Chất giọng non nớt của một đứa trẻ. Và rồi, Ao há miệng rộng ra cười thật to. Cái lưỡi bên trong tương phản với làn da xanh, đỏ chói đến đau mắt.

Chuyện xảy ra sau đó... Tôi chẳng nhớ rõ nữa.

Khi tỉnh táo lại, tôi đã đang bước những bước yếu ớt trên đường về nhà, xung quanh chẳng có gì ngoài cánh đồng. Tôi không rõ làm sao mình thoát khỏi hai người kia và tình hình của Ao thế nào. Về đến nhà, bước vào phòng, đầu óc tôi vẫn như bị phủ trong sương mù, đến mức tôi cứ tưởng tất cả mọi chuyện vừa xảy ra chỉ là mơ. Nhưng khi thử chạm vào cổ, tôi nhận ra những hạt cát thô ráp vẫn còn dính trên đó. Chắc chắn đó là thứ mà Kitayama đã rải lên đầu tôi.

Cả người tôi đau đớn khủng khiếp. Tay chân tôi xuất hiện vết thâm tím từ khi nào không hay, cằm tôi có gì đó là lạ. Trong miệng tôi có vị kì quặc và nham nhám làm sao.

Ngày hôm sau, khi đến trường, thầy Haneda gọi tôi:

“Masao này, hôm qua em đánh bạn Kitayama và Mitsuda phải không?”

Tôi nghi ngờ tai mình nghe lầm. Theo lời thầy, sau giờ học hôm qua, hai đứa đó đã luống cuống chạy đến phòng y tế với khuôn mặt xanh như tàu lá. Trên tay và mặt chúng nó có nhiều vết răng hằn rõ và rơm rớm máu.

“Hôm qua hai bạn ấy bắt nạt em ạ... Nhưng...”

Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng có vẻ thầy hiểu chuyện tôi cắn họ là để tự vệ.

“Thầy sẽ không nói chuyện này với cha mẹ em.”

Thầy nói. Tôi nghĩ thầy muốn ém nhẹm chuyện này để luật lệ mà thầy đặt ra không bị lộ. Thầy nhìn lên chiếc đồng hồ tròn nhỏ treo trên tường trong phòng giáo viên.

“Buổi sinh hoạt sáng sắp bắt đầu rồi. Thầy không có thời gian. Lát nữa thầy sẽ nghe em trình bày lý do cặn kẽ. Nhớ đấy.”

Thầy lườm tôi.

Trước khi về lớp học, tôi đi ra phía sau khu nhà học, đứng ở chỗ hôm qua và cố nhớ xem chuyện gì đã xảy ra.

Tôi...

Những việc tới giờ vẫn mơ hồ ngày càng hiện rõ trong tâm trí tôi.

Tôi... thoạt tiên, tôi đã cắn tay Kitayama. Tại sao tôi chỉ cắn? Là vì tay tôi không cử động được. Hai tay tôi áp trước ngực không động đậy được, như thể bị thứ gì đó trói buộc. Vừa hay, giống như mặc áo trói...

Tôi dùng chân đá Kitayama đang hoảng sợ rồi cắn vào mũi Mitsuda. Tất nhiên là tôi muốn cắn đứt mũi nó. Trong lồng ngực tôi là sự thù hận khủng khiếp, căm hờn thế giới này, nguyền rủa thần linh. Toàn thân tôi như bị lửa thiêu, sự sợ hãi, đau buồn đến điên cuồng hóa thành một khối phẫn uất.

Ao đã tấn công mọi người. Cậu đã chiếm cơ thể tôi.

Thật đáng sợ. Nhưng tôi không biết phải nói chuyện này với mọi người thế nào. Tôi không thể nói rằng kẻ gây thương tích cho Kitayama và Mitsuda không phải tôi. Ao là đứa bé sống ở nơi sâu thẳm trong lồng ngực tôi. Nếu vậy, có lẽ kẻ thực sự đã cắn họ là tôi. Nỗi sợ Ao trong tôi ngày càng lớn dần. Tôi cũng biết rõ chính cậu ta đã cứu tôi khỏi tình thế khi ấy.

Tôi về lớp, thấy hai đứa đó đều nghỉ học. Các bạn cùng lớp không biết chuyện gì đã xảy ra với chúng. Có vẻ thầy cố tình không kể chuyện này cho cả lớp biết. Tôi phản kháng lại hai đứa nó nghĩa là đã phá vỡ luật lệ mà thầy đặt ra. Vậy nên, thầy không kể chi tiết cho mọi người, vẫn để tôi tiếp tục là đứa thấp kém nhất, là đối tượng bị cả lớp khinh miệt và chế giễu.

Tôi trải qua một ngày trong cảm giác bất an, không biết khi nào thầy Haneda sẽ gọi lại hỏi chuyện cụ thể. Nếu thế thật thì tôi không biết phải biện minh thế nào. Mà có lẽ biện minh kiểu gì cũng vô ích.

“Masao, đến phòng giáo viên gặp thầy.”

Sau giờ học, thầy Haneda gọi tôi bằng giọng rõ ràng, chuẩn thanh niên tốt.

Bàn làm việc của thầy bị đống sách và ống đựng bút chiếm cứ. Trên bàn của học sinh chúng tôi không được để vật dụng gì, thế mà bàn của giáo viên lại để bao nhiêu thứ. Bàn của thầy được sắp xếp rất ngăn nắp. Những cuốn sách nằm giữa chặn sách đa phần đều là sách giáo khoa nhưng ở giữa có lẫn vài cuốn về bóng đá. Lớp da tổng hợp màu xám bọc trên ghế kêu kin kít. Thầy Haneda nhìn tôi.

“Hôm qua, trò Kitayama và trò Mitsuda gọi em ra sau trường...” Thầy nghĩ một lúc như lựa chọn câu từ. “... và làm chuyện tồi tệ với em phải không?”

Tôi gật đầu.

“Hai bạn đó bắt nạt em ạ.”

Phải đứng trước mặt thầy nói chuyện thế này khiến tôi căng thẳng cùng cực. Thầy bất ngờ nhìn tôi, nét mặt tươi vui như thể vừa nghe chuyện hài.

“Sao lại thế được! Lớp ta làm gì có chuyện bắt nạt đâu em? Lỡ bị thầy cô khác nghe thấy thì tính sao đây?”

Thầy Haneda chú ý xung quanh rồi ghé sát lại mặt tôi, nhỏ giọng nói:

“Hai trò ấy làm chuyện tồi tệ với mày là vì mày sai trước. Nếu mày không làm gì thì ai lại làm chuyện xấu xa với mày hả?”

Nếu là trước đây, hẳn là tôi đã chấp nhận những lời này và buông bỏ mọi thứ. Nhưng tôi lại nghĩ đến nhiều chuyện khác.

“Nhưng thầy ơi... Em có làm gì xấu xa đâu ạ. Lúc nào thầy cũng la mắng em nhưng em nghĩ mình không làm gì tệ hại đến mức bị như thế.”

Chỉ nói những điều này cũng khiến tôi sợ hãi vô cùng, chân run rẩy muốn bỏ chạy. Ánh mắt của thầy, hơi thở của thầy, tất cả như đang cùng lúc tấn công tôi.

Thầy lườm nguýt tôi bằng khuôn mặt đáng sợ. Khuôn mặt thầy như đang nhìn một đứa trẻ có vấn đề.

“Chán thật.”

Thầy Haneda nhún vai nói vậy rồi với động tác nhẹ nhàng để các giáo viên khác không chú ý, thầy kéo tay tôi, dẫn tôi ra khỏi phòng giáo viên.

Lần này, thầy không dẫn tôi đến phòng nấu ăn nữa mà dẫn vào phòng học của bộ môn gia chánh [15] . Trong phòng có những chiếc bàn lớn có thể ngồi được sáu, bảy người. Trên mỗi bàn có trang bị bếp gas và bồn rửa. Chúng tôi đã học làm xúp miso, cá áp chảo và nhiều món khác ở đây. Tôi thường không nấu ăn nhưng chỉ cần làm theo sách gia chánh là tôi cũng có thể nấu được món ra trò.

“Mày còn nói vậy được à!? Mày là thứ rác rưởi đấy!”

Thầy Haneda thét lên rồi đánh tôi. Vì quá bất ngờ nên đầu óc tôi trắng xóa. Ban đầu, tôi gần như không cảm nhận được cơn đau trên má. Có thể không phải vì bị đánh mà vì thầy lớn tiếng mạt sát mới khiến cả người tôi đông cứng, không cử động được. Một lúc sau, tôi mới thấy má mình nóng hầm hập.

Thầy nắm lấy cổ tôi rồi đè tôi xuống bàn. Tôi không thở được. Tôi vẫn ngước mắt nhìn lên thầy trong khi một bên má bị áp xuống mặt bàn. Vẻ mặt thầy lộ rõ sự thù hận tôi đến tột cùng.

“Mày im lặng thì lớp đã bình yên rồi!”

Tôi cảm thấy những việc mình đang trải qua như thể cũng đang xảy ra ở một nơi xa xăm nào đó.

Thầy nắm áo đồng phục của tôi rồi ném tôi xuống sàn nhà. Chân tôi run đến mức không đứng dậy được. Thầy vốn đã cao lớn, nhìn từ dưới lên thế này trông thầy như cao bằng trần nhà. Thầy dùng mũi chân đá vào hông tôi. Tôi không thở nổi, cả người co rúm lại mà rên rỉ. Thầy ra lệnh cho tôi đứng dậy nhưng tôi không đứng. Tôi nghe thấy tiếng thầy tặc lưỡi.

“Tao sẽ đưa mày về nhà. Nhớ nói với mọi người là mày bị ngã cầu thang đấy, rõ chưa?”

Thầy nói vậy rồi lôi tay tôi, buộc tôi đứng lên. Thầy nhét tôi vào xe đang đậu ở bãi đỗ của thầy. Ngồi vào chiếc xe màu đen ấy, tôi ngửi được mùi nội thất mới tinh tươm. Thầy bắt tôi ngồi bên ghế lái phụ có đệm ngồi màu hồng.

Xe lăn bánh.

“Hôm nay tao có hẹn, chỉ tại mày mà hỏng hết rồi đấy.”

Thầy nói một cách giận dữ. Xem ra thầy mong chờ cuộc hẹn này lắm.

Giữa đường, thầy dừng xe, đến buồng điện thoại công cộng gọi điện. Ngồi ở ghế lái phụ, tôi có thể nghe loáng thoáng tiếng thầy nói chuyện.

“Em này, chắc hôm nay anh đến trễ mất.”

Giọng thầy nói vào điện thoại dịu dàng vô cùng mà trước giờ tôi chưa từng được nghe. Thầy nhắc đến tên phụ nữ mấy lần nên tôi nhanh chóng nhận ra người nghe điện thoại là nữ.

“Lớp anh có học trò hay gây chuyện ấy mà. Hôm nay thằng bé ấy lại gây họa. Anh đâu thể để yên được. Xin em đó, đừng giận mà. Các thầy cô giáo khác trông chờ vào anh lắm...”

Thầy khổ sở đáp.

Xe đi tiếp về phía nhà tôi. Cơ thể tôi vẫn đang run rẩy. Tôi sợ thì sợ thật nhưng khiến môi dưới và những đầu ngón tay run lẩy bẩy thế này không phải chỉ vì sợ. Tôi sốc đến mức tưởng như có pháo nổ cạnh đầu mình. Những việc thầy làm với tôi ở phòng học gia chánh đã hoàn toàn đánh gục trái tim tôi. Tôi không nghĩ được gì. Tôi chẳng biết phải khóc hay cười nữa.

“Masao bị ngã từ trên cầu thang xuống ấy ạ?”

Mẹ tôi vừa ra đến cửa thì thầy Haneda giải thích.

“Em ấy không bị thương nặng lắm, tôi sợ để em về một mình thì nguy hiểm quá...”

“Vậy nên thầy cất công đưa cháu về nhà ạ?”

Mẹ tôi bất ngờ rồi cảm ơn thầy. Thầy Haneda là người mẹ tôi tin tưởng nhất trong số các giáo viên từng chủ nhiệm tôi.

“Tiện đây, thầy vào nhà uống chút trà nhé!”

Thầy Haneda hơi lưỡng lự nhưng không từ chối, vẫn nhận lời mẹ tôi.

Tôi, mẹ và thầy ngồi ở phòng khách giống như lần thầy đến thăm nhà tôi. Thứ duy nhất khác biệt chính là tâm trạng tôi lúc này. Hồi thầy thăm nhà, tôi vẫn chưa bị thầy mắng mỏ lần nào. Tôi đã nghĩ thầy là một giáo viên tốt, vui tính, có thể nói chuyện với học sinh nam về bóng đá. Nhưng giờ thì khác.

“Em Masao chăm học nên tôi đỡ lắm ạ. Trong giờ học có nhiều em chẳng chịu nghe giảng, chỉ có Masao là luôn lắng nghe tôi.”

Thầy nói về những chuyện tốt của tôi ở lớp. Tất nhiên, tất cả đều là nói dối. Tôi sợ mẹ phát hiện chuyện ở trường nên im lặng.

“À, không biết ở nhà, Masao thường hay làm gì ạ?”

Thầy tò mò hỏi mẹ tôi.

“Khổ lắm thầy ạ, thằng bé cứ đọc truyện tranh mãi thôi.”

Mẹ vừa cười làm động tác dúi vào đầu tôi.

“Thằng bé cũng hay kể về chuyện ở trường cho tôi nghe lắm thầy ạ.”

Mẹ vừa nói vậy, thầy Haneda liền căng thẳng, chỉnh lại tư thế ngồi.

“Chẳng hạn như... chuyện gì thế chị?”

Bầu không khí giữa tôi và thầy ngột ngạt đến mức tôi muốn chạy khỏi chỗ này ngay lập tức. Căn phòng khách phình to lên như bong bóng, chứa đầy những thứ nguy hiểm. Nhưng mẹ tôi không hề nhận ra, vẫn cười với thầy.

“Thằng bé nói được thầy khen khi giải bài tập mà các bạn khác không giải được, còn chơi gì đó với bạn vào giờ nghỉ trưa... Cái gì ấy nhỉ, trò bóng chuyền...”

“Bóng chuyền đá ạ?”

“Đúng rồi. Masao hay kể chuyện nó cùng các bạn chơi trò đó lắm.”

Vì không muốn mẹ lo lắng nên tôi chưa từng kể sự thật. Thế nên, mẹ vẫn đinh ninh rằng tôi đi học rất vui. Nhận ra mẹ tôi vẫn chưa biết chuyện ở trường, thầy thở phào nhẹ nhõm.

“À... Thôi, tôi xin phép về ạ.”

Thầy đứng dậy, mẹ tôi ra vẻ tiếc nuối.

Mọi người ra tới cửa thì ngày đã tàn, phố phường lờ mờ tối. Trước nhà tôi toàn là cỏ cây, cột đèn đường cũ kĩ cách nhà một đoạn đã được bật sáng. Tôi và mẹ đứng cạnh nhau, nhìn theo bóng xe thầy dần xa.

“A, phải chi lúc nãy mang bánh mua hồi nhà ta đi du lịch ra mời thầy nhỉ!”

Khi không còn thấy xe thầy nữa, mẹ mới nói vậy với vẻ tiếc nuối rồi vào nhà.

Tôi nhìn xuống mặt đất, nghĩ về thầy. Từ nay về sau, tôi sẽ tiếp tục như thế này sao? Chỉ nghĩ thế thôi cũng khiến tôi thấy thật khó sống.

Nước mắt tôi rơi lã chã, cố kìm lại cũng không được. Đúng lúc ấy, ở phía xa xa có tiếng nói vang lên.

“Masao, ở đây nè.”

Giọng trẻ con nghe rất quen thuộc. Tôi quay lại thì thấy Ao đang đứng dưới đèn đường. Cậu ta vẫn mặc nguyên áo trói, không cử động được, chỉ có dây ở miệng đã được cởi bỏ hết.

“Mày phải thoát ra thôi.”

Ao nói.

“Thoát?”

Tôi hỏi lại, Ao gật đầu, con mắt hằn những đường tơ máu.

“Thoát khỏi tình trạng này. Nếu không, mày sẽ cứ thế này cả đời. Chẳng phải mày hận ông thầy đó đến cùng cực à?”

“Nhưng, nhưng... Thầy là giáo viên mà...”

Hận thầy đến cùng cực. Tôi bối rối khi nghe câu nói đó của Ao.

“Tại mày không biết bản chất tăm tối sâu trong trái tim mình thôi.”

Ao cười đầy tự tin. Khuôn miệng xẻ rộng sang hai bên chỉ có thể là do bị tra tấn. Nụ cười thật dữ dội.

Giết thầy đi.

Bên mắt không bị dính mí của Ao như nói lên điều đó.