❖ 3 ❖
Một lúc nào đó, tôi sẽ phải quyết định. Nếu không, tôi sẽ sụp đổ và chẳng thể cựa quậy được nữa. Tôi sẽ bị thứ luật lệ mà thầy đặt ra giết chết mất. Vậy nên, tôi đã bắt tay với Ao. Tôi biết điều này đồng nghĩa với nguy hiểm. Kẻ đã làm chuyện khủng khiếp với Kitayama và Mitsuda ở sau khu nhà học rõ ràng không phải tôi, là Ao. Tôi nghĩ. Chấp nhận Ao tức là chẳng biết khi nào tôi sẽ lại bột phát trạng thái bạo lực đó.
Một ngày sau sự việc ấy, Kitayama và Mitsuda đi học lại. Tay, chân và mặt chúng nó đều băng bó. Mọi người hỏi vì sao bị như vậy song cả hai không hề nhắc đến tên tôi. Tôi không biết là do hai đứa đó bị ai bịt miệng hay thống nhất với nhau giữ bí mật nhằm bảo vệ lòng tự trọng của bản thân nữa.
“Những gì đã xảy ra với hai đứa nó là điều mày mong mỏi từ tận đáy lòng đấy.”
Ao nói như giễu cợt. Cậu ta là ảo ảnh do tôi tạo ra nên tôi hiểu hàm ý trong lời nói đó. Nhưng với một kẻ từ trước đến nay chưa từng làm tổn thương ai như tôi, nói đó là hành vi của Ao xem ra dễ chấp nhận hơn hẳn.
Hầu như tôi không nói chuyện với bất kì ai trong trường ngoài Ao. Không phải lúc nào cậu ta cũng đứng cạnh tôi mà thường biến mất, dù tìm cũng chẳng thấy. Nhưng những khi đang trong tiết học hay giờ nghỉ giải lao, chẳng ai thèm chuyện trò với tôi, cậu ta sẽ âm thầm trốn khỏi bóng tối và đến bên cạnh tôi.
Khi quen rồi tôi mới biết Ao là một đứa trẻ tàn nhẫn. Cậu ta biết nhiều từ tục tĩu, mà tôi thì không thích điều đó. Nhưng cậu ta biết cũng có nghĩa là tôi biết. Dù có ghét bỏ đến mấy nhưng Ao vẫn là tôi. Điều này làm tôi cảm thấy rất kì lạ.
Kế bên khu nhà học có cái chuồng nhỏ nuôi động vật như gà, thỏ. Mặt trước của chuồng là lưới thép nên chúng tôi chỉ có thể quan sát chúng từ bên ngoài. Cạnh chuồng có một khoảng trống được bao lại bằng lưới thép để thả cho đám vật nuôi vận động.
Một ngày nọ, tôi đứng trước chuồng vật nuôi, thơ thẩn ngắm chúng. Mùi hôi đặc trưng của động vật - chẳng biết là gà hay thỏ - xộc vào mũi. Tôi không ghét mùi ấy. Không khí ẩm ướt được gà và thỏ hít vào, qua phổi và mũi của chúng, trở ra ngoài rồi đến lượt tôi hít vào. Tôi có cảm giác mình và chúng đang chia sẻ bầu không khí này. Năm ngoái, khi học lớp Bốn, chúng tôi đã chăm sóc động vật. Ở trường tiểu học này, việc chăm sóc vật nuôi sẽ do học sinh lớp Bốn đảm nhiệm như dọn chuồng, cho ăn.
“Lấy đinh đóng vào đầu chúng nó rồi mang lên treo ở tường trong lớp chắc vui đấy nhỉ.”
Chẳng biết Ao đứng cạnh tôi từ khi nào, cậu ta nói, mắt nhìn đám thỏ đang ngủ trong chuồng. Giọng của cậu ta vẫn trẻ con song câu nói vừa rồi khiến tôi vô cùng bối rối.
“Sao cậu có thể nghĩ như vậy được hả!?”
Tôi lên giọng hỏi. Cậu ta quay sang tôi, nheo con mắt đang mở.
“Tại chúng nó hôi quá còn gì.”
Sau đó, cậu ta vừa tưởng tượng vừa kể cho tôi nghe về cảnh lũ thỏ và gà bị mổ bụng, lấy sạch nội tạng, mắt bị kim đâm rồi bị đinh ghim khắp cơ thể. Tôi thấy ghê tởm nên dời mắt khỏi Ao. Nhưng có tưởng tượng đến mấy thì Ao cũng không làm gì được. Cậu là ảo ảnh của tôi mà. Một khi tôi còn kiềm chế được bản thân mình, cậu ta sẽ không làm việc kinh khủng như lần ở sau khu nhà học được nữa.
Ngày cuối cùng của học kì một đến, học sinh toàn trường sẽ đến sân thể dục tham dự lễ bế giảng [16] , nghe thầy hiệu trưởng nói chuyện. Buổi lễ kết thúc, chúng tôi về tổng vệ sinh lớp học rồi tham gia giờ sinh hoạt.
Lúc tổng vệ sinh, tôi phụ trách lau sàn lớp. Tôi phải xếp bàn ghế xuống cuối rồi lau nửa đầu lớp, sau đó lại xếp bàn ghế lên phía đầu rồi dùng khăn lau phần còn lại. Khi di chuyển bàn ghế, chân tôi bị vấp, thế là ngã một cú đau điếng. Tôi bị đống bàn ghế đổ đè lên người, trước mắt tôi có chân ai đó. Ở chỗ dễ thấy trên giày có đề tên “Ninomiya” bằng bút lông dầu.
“A, xin lỗi cậu nhé.”
Cậu ấy nói thế rồi cười.
“Tớ không cố ý đâu. Thật đó.”
Tôi chẳng có cách nào xác nhận lời của Ninomiya là thật hay giả nhưng nhìn vẻ mặt khoái chí của cô bạn cùng những người xung quanh, tôi chỉ có thể nghĩ cậu ấy đã cố tình ngáng chân mình. Nhưng nếu hỏi lại, tôi sẽ bị cho là không tin lời bạn và bị coi như kẻ xấu. Ninomiya đã cười thành tiếng khi thấy tôi ngã. Đó là câu trả lời tàn nhẫn vô cùng. Cho đến giờ, tôi đã bị bạn bè cười nhạo, tặc lưỡi, cô bạn ngồi cạnh cũng thể hiện sự đồng tình với việc đó. Kể cả như vậy, đâu đó trong tôi vẫn luôn nghĩ Ninomiya sẽ không cười nhạo ngay trước mặt tôi và cầu mong cậu ấy sẽ không làm thế với tôi.
Đến học kì hai, mình vẫn sẽ như thế chăng? Vào giờ sinh hoạt, tôi nghĩ ngợi trong lúc thầy Haneda phát sổ liên lạc. Thành tích không quá tệ. Tôi rất bất ngờ vì đã chắc mẩm thầy sẽ dùng thủ đoạn bất chính để sửa nội dung sổ cho tệ đi. Thành tích mà tệ hơn hẳn năm ngoái thể nào mẹ tôi cũng sinh nghi. Chắc thầy nghĩ vậy chăng?
Trong sổ liên lạc của trường tôi có vài dòng để giáo viên nhận xét ngắn về học sinh. Trong sổ của tôi viết: “Cháu rất chăm chú nghe giảng”. Nhìn dòng chữ được viết bằng bút bi ấy, không hiểu sao tôi thấy kích động vô cùng. Tôi muốn vò nát cuốn sổ, xé vụn rồi ném vào lửa ngay. Đúng lúc ấy, tôi cảm thấy phía sau nhãn cầu chợt nhói đau. Ngụ tại nơi đó là một khối chẳng biết là buồn bã hay phẫn uất. Nó nóng rực, có nhịp đập như trái tim. Nhưng tôi cố gắng không gây chú ý, chỉ lẳng lặng ngồi im trên ghế. Đây là thói quen mà tôi có từ lúc nào không hay.
“Mày đã quyết định giết hắn chưa?”
Ao nói. Chẳng biết cậu ta đã ở bên cạnh tôi từ khi nào. Tôi lặng lẽ đáp lại bằng một cái gật đầu.