Chương Bốn ❖ 1 ❖
Buổi sáng những ngày nghỉ hè bắt đầu bằng bài tập thể dục theo nhạc. Khác với những ngày đông lạnh lẽo, trời mùa hè đã sáng rỡ từ sớm. Đám trẻ con ở các nhà xung quanh tập trung tại nơi tập thể dục. Tất nhiên, Michio cũng tới. Chúng tôi vẫn sượng sùng với nhau trong lúc vận động cơ thể theo nhạc.
“Sao mấy buổi tập thể dục này không biến khỏi thế giới luôn cho rồi.”
Ao nói.
“Gì mà trời nắng đẹp, thể dục tăng cường sức khỏe, vận động tay chân theo thứ nhạc nhẽo chẳng ra hồn! Dẹp hết, ném chúng vào lửa cho xong.”
Trước mắt tôi là các đàn em lớp dưới đang quơ cánh tay nhỏ bé. Có cả Nobu và Hayato nữa. Hai đứa đang tập thể dục mà động tác cứng đờ. Tôi vừa nhìn chúng vừa cảm nhận sự thù ghét trong từng câu chữ của Ao.
Tập thể dục xong, tôi về ăn sáng. Xong xuôi, tôi lấy tờ một nghìn Yên trong số tiền tiết kiệm được rồi ra khỏi nhà. Tôi không biết có cần tiền không nhưng định mua cái gì đó để đến trưa ăn.
“Con đi đâu vậy?”
Khi tôi đang xỏ giày thì mẹ hỏi.
“Con qua nhà bạn.”
“Nhà Michio hả?”
“Chẳng biết nữa.”
Mẹ không bận tâm cho lắm, chỉ bảo tôi đi cẩn thận.
Tôi lấy xe đạp trong nhà xe ra, đạp về phía đích đến của mình là khu phố bên cạnh. Tôi nói qua nhà bạn là nói dối. Tôi tính đi tìm nhà thầy Haneda.
Địa chỉ nhà thầy có ghi trên “Báo Lớp Năm” mà chúng tôi đọc hồi tháng Tư. Đó là số đầu tiên mà chúng tôi nhận được. “Có việc gấp thì hãy tìm đến địa chỉ này”, đây là để thông báo địa chỉ liên lạc với phụ huynh. Mẹ tôi rất sùng bái thầy Haneda nên vẫn giữ các kì “Báo Lớp Năm” cũ. Đêm qua, tôi vừa lục nó ra xem địa chỉ. Thầy Haneda sống ở khu nhà trọ nằm đâu đó ở khu phố lân cận.
Tôi vừa đạp xe vừa nghe tiếng ve kêu. Nhựa đường bốc nhiệt, tỏa ra hơi nóng khiến tôi mới đạp xe một lát mà đã chảy mồ hôi. Làn da bị ánh nắng dữ dội thiêu đốt làm tôi tưởng như mình đang bốc khói. Cảnh vật phản xạ lại ánh nắng mặt trời, lá cây xanh rì cùng lúa trên ruộng trông như đang phát sáng. Không khí đang thở cũng trở nên ấm nóng. Khi đạp xe qua bóng râm của cây cối, cả người tôi như được bao bọc trong lớp không khí mát mẻ và dễ chịu.
Chỉ cần đi theo đường quốc lộ là có thể đến khu phố lân cận. Nhưng vì đường đó có xe cộ qua lại tấp nập nên tôi chọn con đường chạy song song với nó để đi. Ban đầu, trên đường chẳng có gì, xung quanh toàn ruộng lúa nên tầm nhìn rộng mở. Sau khi đi qua cây cầu cũ bắc ngang sông lớn, những ngôi nhà cao cao bắt đầu xuất hiện. Xen giữa chúng, lượng xe qua lại cũng tăng lên. Ở khu vực tôi sống, khoảng cách giữa nhà này với nhà khác mà rộng thì không có tường bao quanh, chỉ có ruộng hoặc những khoảnh rừng nhỏ. Nhưng ở nơi có nhà dân đông đúc, giữa các ngôi nhà sẽ có tường bê tông phân cách. Tuy chẳng phải chuyện quan trọng nhưng đây là lần đầu tôi nhận ra.
Qua sông là đã vào địa phận khu phố. Tôi rất hay đến đây bằng xe ô tô vì được chở đi. Nhưng đây là lần đầu tôi tự đạp xe qua. Khu phố này sầm uất hơn chỗ tôi nhiều, có tàu điện chạy qua, đường xá cũng rộng hơn hẳn.
Tôi lấy tờ “Báo Lớp Năm” có ghi địa chỉ nhà thầy ra để xem lại thông tin. Có nhìn tên tôi cũng không biết nơi đó nằm ở đâu trong khu này. Giữa đường, tôi vào siêu thị tiện lợi mua bánh kẹo. Tôi lấy dũng khí để hỏi nhân viên siêu thị đang tính tiền, thế là tôi cũng biết khu nhà trọ thầy đang ở cách đây hai mươi phút đạp xe. Tôi chưa từng đi đâu bằng xe đạp xa đến mức này. Đang đi giữa chừng, tôi cảm lấy lo lắng, muốn quay xe trở về nhà.
“Về làm gì. Nếu bỏ về mà không làm gì thì mày cứ lang thang cả đời ở ngoài đường còn đỡ hơn đấy.”
Giọng con nít quen thuộc thì thầm tự giễu bên tai tôi.
Ba tiếng sau khi rời khỏi nhà, tôi tìm được khu nhà trọ thầy đang ở.
Ngày đầu tiên, tôi chỉ đứng nhìn từ xa.
Đó là một tòa nhà hai tầng với tường gạch màu nâu. Còn hai tòa khác với kiến trúc tương tự có gắn bảng “Nhà A”, “Nhà B”. Giữa hai tòa nhà có một khoảng trống để đỗ xe của người thuê. Khu nhà cho thuê này được xây bên cạnh con đường tấp nập xe cộ, đi bộ chưa tới năm phút là thấy ngay một hàng dài những quán ăn và siêu thị tiện lợi san sát nhau.
Theo địa chỉ ghi trên tờ báo và số cửa sổ của tòa nhà, tôi biết nhà thầy Haneda ở tầng hai tòa A, nằm bên góc. Tôi thử tìm chiếc xe màu đen của thầy ở bãi giữ xe. Nhưng tôi chỉ ngồi xe đó đúng một lần, mà trong bãi có tận mấy chiếc trông tương tự nên tôi không biết chiếc nào là của thầy.
“Đảm bảo là chiếc này.”
Ao đứng trước một chiếc xe và tuyên bố. Có vẻ cậu ta nhớ rất rõ đặc điểm của xe. Xe đậu trong bãi nghĩa là thầy đang ở nhà.
Trên bức tường trước tòa nhà có hòm thư màu bạc. Tôi thử xem qua nhưng không thấy trong hòm thư của thầy có vật gì. Trên hòm không ghi tên, không biết người sống trong căn hộ đánh số này có phải là thầy Haneda hay không. Nếu thầy chuyển đi rồi thì người ở hiện tại sẽ là người khác.
Phía sau tòa nhà cho thuê này là công viên, trong công viên có cầu trượt vui chơi bằng gỗ tròn. Hình dáng của nó như một con khủng long. Tôi leo lên đó, chăm chú nhìn cửa sổ nhà thầy. Xung quanh có nhiều cây cành lá sum sê, thân cây cao vươn lên tận bầu trời. Nhìn qua những tán lá, vừa hay tôi có thể quan sát cửa sổ nhà thầy.
Trên cầu trượt vừa vặn có bóng cây nên tôi không bị say nắng. Nhưng cứ ở mãi trên đó sẽ khiến người lớn hay con nít đến đây chơi nghi ngờ. Để đề phòng, cứ qua một khoảng thời gian nhất định, tôi sẽ đổi chỗ khác. Rất may tôi có thể quan sát cửa sổ nhà thầy từ nhiều vị trí trong công viên như ghế ngồi, xích đu.
Trong một tiếng đầu, tôi chỉ thấy mỗi tấm rèm dày bên cửa sổ. Mãi một lúc sau, tấm rèm đung đưa rồi mở ra, khuôn mặt người đàn ông đang nheo mắt vì chói xuất hiện. Áo thun trắng, tóc rối và đang gãi cằm. Là thầy Haneda.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy mặt thầy ở ngoài trường. Bỗng nhiên, tim tôi đập nhanh hơn. Không lý nào thầy lại biết tôi đang quan sát mình nhưng tôi cảm giác thầy đang nhìn về phía này và thấy sợ hãi vô cùng. Tôi cúi đầu, chăm chú nhìn theo cử động của thầy.
Thầy kéo rèm rồi đi vào trong.
“Mày thế này thì làm được gì?”
Ao nói vậy khi thấy tôi quan sát cửa sổ nhà thầy suốt mấy tiếng đồng hồ. Trong khoảng thời gian đó, thầy chỉ mang quần áo và chăn ra ban công phơi.
“Phải trừ khử hắn nhanh mới được.”
Ao thúc giục tôi. Cậu ta lo nếu tôi cứ chần chừ mãi thì quyết tâm sẽ bị lung lay. Nỗi đau mà tôi phải chịu hồi học kì một sẽ nhạt nhòa và tôi sẽ lại trốn tránh thực tế.
Đúng lúc ấy, có bóng phụ nữ xuất hiện bên cửa sổ. Vì tôi mải nhìn phía cửa sổ nên không nhận ra phía cửa chính bên kia có ai ra vào. Thỉnh thoảng, thầy và người phụ nữ đó lại xuất hiện bên cửa sổ rồi lại biến mất. Tôi không thấy trong nhà có động tĩnh gì.
“Chắc họ ra ngoài rồi.”
Ao nói. Tôi rất sợ nhưng vẫn đi ra bãi đỗ xe. Không thấy xe thầy đâu.
Ngày đầu tiên, tôi chỉ làm vậy rồi quay về. Tôi về đến nhà thì đã đến giờ ăn tối.
“Con đi đâu chơi vậy?”
Mẹ hỏi. Tôi trả lời qua loa rằng mình chỉ đi loanh quanh. Tôi không nói tên người bạn cụ thể nào. Nhỡ mẹ gọi điện đến nhà đứa đó thì lời nói dối của tôi sẽ bị bại lộ mất.
Hôm sau, tôi lại đạp xe đến nhà thầy.
Có khả năng sẽ bị thầy bắt gặp nhưng tôi vẫn đứng trước cửa, thử áp tai vào thì nghe có tiếng động bên trong. Tôi sợ cửa sẽ mở đúng lúc tôi đang nghe lỏm. Cách cánh cửa mỏng này là thầy Haneda đang ở trong đó. Tôi chỉ nghe vậy rồi tránh ra xa.
Muốn canh cửa thì phải ở phía chính diện nhà trọ, song phía này lại là tòa nhà B. Nhưng may thay, nhà thầy ở bên rìa nên tôi có thể quan sát cửa nhà thầy từ quán giải khát ở góc xéo bên cạnh tòa nhà B.
Điểm giữ xe của quán giải khát có một biển hiệu lớn. Tôi nép vào đó, vừa uống nước ép trái cây vừa theo dõi. Không có gì xảy ra nên chán thật. Trời đẹp, ánh nắng gắt của mùa hè rực rỡ đến mức như đang đập thùm thụp phía sau tai tôi. Nếu không có gì để nấp vào thế này thì chắc tôi đã điên lên vì nắng nóng.
Vì không có gì xảy ra nên tôi thử đi qua công viên phía sau rồi quan sát cửa sổ từ vị trí như hôm qua. Rèm cửa mở, tôi biết thầy Haneda đang ở nhà. Tôi lại ngó qua hòm thư. Có mấy chiếc phong bì đề tên thầy.
“Mang đi đi.”
Ao ra lệnh cho tôi. Tôi biết làm vậy là không tốt nhưng vẫn lấy đống phong bì khỏi hòm. Trên hòm thư có phần tay nắm để móc khóa vào. Có vẻ người thuê ở đây phải tự mua ổ khóa riêng. Những hòm thư bên cạnh có ổ khóa số song có lẽ vì thấy phiền nên hòm thư nhà thầy không có. Vậy nên tôi mới lấy đống phong bì đi một cách dễ dàng.
Tôi thử vào quán giải khát ở chếch góc phía sau tòa B. Lần đầu tôi vào một nơi như thế này, nhờ có Ao đi theo suốt nên tôi thấy vững tâm hơn. Ngoài trời nóng quá nên tôi muốn đến chỗ nào mát mẻ. Vừa vào tiệm, khí lạnh của điều hòa bao bọc toàn thân khiến tôi như được hồi sinh.
Quán giải khát tối mờ, trông cũ kĩ như thể đã hoạt động từ mấy mươi năm trước. Tôi ngồi vào ghế bên cửa sổ nằm trong góc quán. Bọc ghế bị rách, để lộ mút xốp màu vàng bên trong. Tôi nhìn ra cửa sổ, nhận ra từ đây vừa vặn thấy được cửa chính nhà thầy. Theo dõi thầy từ trong tiệm mát mẻ thế này rõ là tốt hơn ở bên ngoài nhiều. Thấy cô nhân viên đến, tôi gọi món cà phê sữa.
Tôi để phong bì lên bàn. Có hai chiếc, trong đó có một chiếc từ công ty viễn thông. Tôi mở xem thử. Vì chẳng hiểu gì về tiền điện thoại nên tôi không biết số tiền cần thanh toán có lớn hay không. Một phong bì khác là từ bạn của thầy. Chỗ người gửi đề tên một người đàn ông. Bên trong có thư và vài tấm ảnh.
“Có ảnh trong chuyến du lịch vừa rồi...”
Nội dung thư viết vậy.
Có bức là cảnh thầy Haneda say mèm với khuôn mặt đỏ ké, có bức nhìn có vẻ là cảnh đi cắm trại bên bờ sông nào đó, phía sau thầy là một cái lều được cố định xuống đất bằng dây và cọc. Thầy cùng những người đàn ông và phụ nữ khoác vai nhau, tay tạo dáng hình chữ V, mắt nhìn về phía ống kính.
Nghĩ mới nhớ, trong buổi sinh hoạt trước khi nghỉ hè, thầy có kể chuyện thầy đã đi cắm trại cho cả lớp nghe. Thầy cho lều vào cốp xe rồi cùng vài người bạn thời đại học đi thì phải. Thầy còn vui vẻ kể mấy chuyện như thiếu mỗi một cái cọc kim loại để cố định lều hay thiếu than dùng cho tiệc nướng.
Sở thích là vận động và cắm trại. Lần đầu ra mắt lớp, thầy Haneda đã nói vậy.
“Trông hạnh phúc chưa kìa!”
Ao nói với vẻ thù hằn. Sau đó, cậu ta buông đủ thứ nguyền rủa về phía thầy đang cười trong ảnh. Tôi muốn bịt tai lại.
Đúng lúc đó, qua khung cửa sổ quán nước, tôi chợt thấy cửa nhà thầy mở và thầy đi từ bên trong ra. Trong kì nghỉ hè, nhà trường có tổ chức khóa học bơi. Đây là khóa học tự nguyện nên học sinh không có nhu cầu có thể không tham gia. Có lẽ giờ này thầy đến trường dạy bơi chăng?
Thầy đóng rồi khóa cửa. Từ chỗ tôi chỉ thấy được bóng lưng chứ không nhìn được tay thầy. Nhưng nhìn dáng điệu của thầy, tôi có thể đoán được. Sau đó, thầy vươn vai, để thứ gì đó lên trên cửa. Xong xuôi, thầy đi khỏi tầm mắt tôi.
“Mày có thấy hắn ta để cái gì không?”
Ao hỏi tôi. Tôi lắc đầu, bảo mình không thấy rõ.
“Có lẽ đó là chìa khóa đấy.”
Nhà thầy luôn có một người phụ nữ ra vào. Có lẽ thầy để chìa khóa như vậy là vì người đó. Quả đúng thế thật. Thấy xe thầy đã đi xa, tôi lên tầng hai, đến trước cửa nhà thầy. Tôi tìm trên cửa thì thấy có chìa khóa thật.
“Dùng nó rồi vào nhà hắn ngay đi.”
Ao nói vậy nhưng hôm ấy, tôi đã trả chìa khóa vào chỗ cũ rồi quay về.
Ao mắng tôi nhát gan. Nhưng để vào nhà đó quả thực cần rất nhiều dũng khí. Tôi đã nằm trong chăn, suy nghĩ về điều này suốt một đêm. Trong căn phòng tối vì không bật đèn, tôi lặng lẽ nhớ về những việc mình đã trải qua hồi học kì một. Tôi đã trở mình bao nhiêu lần rồi nhỉ? Trong phòng nóng đến mức đầu muốn vỡ ra.
Mãi đến trước khi chìm hẳn vào giấc ngủ, tôi quyết tâm sẽ lẻn vào căn phòng đó.