← Quay lại trang sách

❖ 2 ❖

Sau hôm ấy, thời tiết trở xấu, bầu trời bị bao phủ bởi những đám mây màu tro xám xịt. Có vẻ như sắp mưa nhưng tôi cảm thấy cả ngày nay trời sẽ không mưa đâu. Bầu trời mập mờ thật khó chịu.

Nếu mưa thì tôi sẽ phải đạp xe dưới mưa. Tôi do dự không biết có nên đi hay không nhưng cuối cùng, tôi vẫn quyết định đến nhà thầy. Ấy là vì tôi nghe dự báo thời tiết nói buổi chiều sẽ nắng ráo.

Tôi đạp xe hai tiếng đồng hồ mới đến nhà thầy. Khác với những bữa trước, hôm nay tôi quan sát ở nơi có thể nhìn rõ bãi đỗ xe. Tôi nhận ra muốn biết thầy đi hay chưa chỉ cần kiểm tra bãi đỗ xe là được. Tôi ngồi dưới bóng cây bên vệ đường đối diện khu nhà trọ, đọc Comic Bonbon mà tôi mang theo. Comic Bonbon là tạp chí truyện tranh tháng có thiết kế và khổ giấy giống Korokoro Comic. Tôi vừa đọc lướt vừa kiểm tra xem xe thầy còn không.

Vì căng thẳng nên hầu như tôi không hiểu nội dung truyện nói về cái gì. Một lúc sau, có giọt nước nhỏ rơi trên trang tạp chí. Tạp chí được in bằng giấy tái chế nên thấm nước ngay. Tôi nhìn lên bầu trời xám xịt và nhận ra trời đang mưa. Đúng lúc đó, tôi nghe thấy tiếng động cơ phát ra từ bãi giữ xe bên kia đường. Tôi nhìn sang vừa lúc xe thầy lăn bánh. Tôi vội vã trốn đi. Chiếc xe màu đen của thầy Haneda không có vẻ gì là đã nhận ra tôi. Vừa ra đường là nó tăng tốc.

“Đi thôi.”

Ao nói. Tôi gật đầu với cậu ta.

Chìa khóa vẫn được đặt ở vị trí hôm qua. Tôi với lên với lấy nó. Lúc tra chìa vào ổ, tôi cố hết sức để đôi tay mình không run rẩy. Lát sau, có âm thanh vang lên, tôi cảm giác khóa đã mở. Ngay vào khoảnh khắc đó, tôi đã trở thành một kẻ đột nhập.

Đi vào trong, tôi ngửi thấy thứ mùi khác biệt đặc trưng của nhà người lạ. Một bầu không khí lạ lẫm. Mỗi lần đến chơi nhà bạn, tôi lại bị thứ không khí này làm căng thẳng. Vừa vào huyền quan, tôi nhìn thấy một đôi giày thể thao đã được đi nhiều tới cũ mèm nằm lăn lóc. Hành lang trước mắt trải dài, phía cuối bên trái có một cánh cửa. Bên phải là bếp gas và bồn rửa. Tuy không quá rộng nhưng đủ cho một người sống.

Tôi cởi giày, đi lên nhà. Cảm giác kì lạ kinh khủng. Thầy Haneda ở trường là “thứ” mà tôi hoàn toàn không hiểu được. Thầy luôn nhìn tôi bằng ánh mắt vô hồn. Thầy luôn nói cười vui vẻ với mọi người nhưng bất cứ khi nào tôi lọt vào tầm mắt thầy, ánh sáng trong mắt thầy liền biến mất. Đôi mắt ấy trở nên đen kịt. Thầy cũng có nhà, có cuộc sống riêng. Tôi thấy lạ làm sao. Liệu thầy có sợ thứ gì hay cảm thấy bất an giống như tôi không?

“Mở tủ lạnh ra xem thử đi.”

Tôi làm theo lời Ao. Tủ lạnh nhà thầy là loại nhỏ, nhỏ hơn hẳn tủ lạnh nhà tôi. Bên trong gần như trống không, chỉ có năm lon bia lạnh. Ngăn cánh cửa tủ có bình lớn đựng trà lúa mạch.

“Xem ra hắn ta chả bao giờ nấu ăn.”

Ao nói, có vẻ không hứng thú với cái tủ lạnh nữa. Khuôn mặt màu xanh của cậu ta hướng về phía cánh cửa ở cuối hành lang.

Nhà này có hai phòng. Một là phòng ngủ, phòng còn lại dùng như phòng khách. Lúc mở cửa phòng, tôi bị ám ảnh bởi ý nghĩ thầy sẽ ở bên trong nhưng không có ai, tôi liền yên lòng. Trong phòng ngủ có giường và bàn, chăn đệm nhăn nhúm. Chẳng hiểu sao tôi không nhìn thẳng vào nó. Tôi cảm thấy đó là thứ mà mình không nên nhìn. Trên bàn là sách giáo khoa tiểu học, toàn những cuốn sách tôi từng thấy qua rồi. Có ảnh chụp chung với phụ nữ, xem ra là người thỉnh thoảng đến nhà thầy.

Tôi thử vào phòng khách. Nơi này có một chiếc tivi nhỏ và bàn thấp. Trên tường có ảnh được đính bằng ghim. Ở nhà, tôi cũng đính ảnh lên tường bằng ghim giống thầy nhưng vẫn thấy là lạ. Trong ảnh là thầy hồi còn trẻ đang ôm quả bóng đá. Trên bàn có cái gạt tàn, bên trong còn tàn thuốc. Tôi chưa thấy thầy hút thuốc lần nào, chắc thầy không hút ở trường. Nhìn kĩ hơn chút, tôi phát hiện trên đầu tivi là bao thuốc và hộp diêm.

Mồ hôi tuôn ra khắp cơ thể tôi, phần vì căng thẳng nhưng cũng vì lượng nhiệt tích tụ trong phòng. Bên ngoài không thấy mặt trời nhưng do cửa đóng kín nên trong phòng nóng đến không chịu được. Tôi đến gần chỗ cửa sổ. Từ đây có thể nhìn thấy công viên ở sau nhà. Cơn mưa bắt đầu khi tôi bước vào phòng và càng lúc càng to hơn. Tôi có thể thấy nước mưa rơi xuống trên tay vịn lan can.

Tôi kiểm tra bồn rửa mặt và phòng tắm. Có dao cạo râu, lược và keo vuốt tóc. Phía trên bồn rửa có cánh cửa, mở ra thì thấy bên trong có bàn chải đánh răng. Bên trên có vài lọ thuốc nên tôi lấy xem thử, là vitamin, thuốc cảm và thuốc ngủ.

“Trong tủ lạnh có bình trà nhỉ.”

Ao nói. Tôi có linh cảm không lành.

“Cho... thuốc ngủ vào đó à?”

Tôi sợ nhưng vẫn thử hỏi cậu ta.

“Không, nấu thuốc lá lên rồi trộn nước đó vào trà.”

Theo Ao thì chỉ cần cho thuốc lá vào nước đun sôi và đun kĩ, các chất gây hại cho cơ thể sẽ tan vào nước khiến nước biến thành màu đen. Có thể dùng nước này để giết người. Cậu ta nói pha nó vào trà lúa mạch, thầy sẽ uống mà chẳng hề nhận ra. Tôi thấy lạ, không hiểu vì sao Ao lại biết chuyện này nhưng thực tế, đây là kiến thức mà tôi biết được ở đâu đó.

Ao nhìn bếp gas. Vừa hay có ấm để đun nước đặt trên bếp.

Quả thực, trong lòng tôi thấy do dự, nhưng tôi đã sớm quyết tâm phủi bỏ nó để tiến thẳng về phía trước. Nếu bây giờ tôi đổi ý, bỏ chạy về nhà thì ban đầu tôi đã không đến đây.

Tôi sang phòng khách, lấy bao thuốc lá trên đầu tivi. Khi đó, tôi mới nhận ra bên trong bao không có gì. Cái bao thuốc rỗng không.

Nếu...

Ao thì thầm. Nếu hắn ta chỉ đi mua thuốc lá thì có khi sẽ về nhà sớm không chừng...

Tôi đặt bao thuốc rỗng về chỗ cũ, kiểm tra xem mình còn để lại vết tích gì khi đột nhập không. Sau đó, tôi đi ra cửa, đeo giày vào. Tôi định mở cửa rồi chạy khỏi đây nhưng không được.

Khi tôi đi giày xong, định cầm tay nắm cửa thì phía bên kia vang lên tiếng ai đó đang tra chìa khóa. Nhưng cửa không khóa. Một điều khá lạ với ai kia đang ở phía ngoài.

Tôi định thoát thân qua cửa sổ nhưng đã muộn. Qua khe cửa mở he hé, thầy đã nhìn thấy tôi. Nét mặt thầy căng cứng, không hề cử động như thể thời gian đã ngưng đọng.