❖ 3 ❖
Tôi tỉnh giấc bởi tiếng nói chuyện của thầy.
Ban đầu, tôi hoảng hốt vì không biết mình đang ở đâu. Có vẻ như tôi đã ngất xỉu. Xung quanh tối mù nhưng chẳng mấy chốc tôi đã nhận ra nơi này là nhà tắm. Ấy là nhờ cửa ra vào là kính mờ, ánh đèn phía bên kia hắt qua, lờ mờ chiếu sáng chỗ tôi. Tóc tôi dính vào bề mặt gạch ốp khô khốc. Cơn đau âm ỉ lan khắp đầu làm tôi nghẹt thở trong phút chốc. Nó khiến tôi nhớ ra vì sao mình lại ở đây.
Phát hiện ra tôi ở trong nhà, thầy Haneda đi vào rồi đánh tôi. Tôi nhớ lại khuôn mặt thầy khi ấy. Thầy nhìn tôi đang đứng trong nhà mình, vẻ mặt như vừa nhìn thấy thứ gì đó không thể tồn tại trên đời này. Nhưng có lẽ thầy cũng đã lập tức nhận ra ý đồ trả thù của tôi. Thầy kích động đánh tôi khiến tôi bị ngã, đầu đập mạnh.
Tôi muốn sờ đầu mình nhưng tay không cử động được. Đến lúc này, tôi mới nhận ra tay chân mình đang bị trói.
“Mày nghĩ tại sao hắn biết ngay mày đến đây để trả thù?”
Giọng nói trẻ con của Ao vang lên phía sau lưng tôi. Tôi cong người nhìn về phía đó. Ao đang ngồi xổm và nhìn xuống tôi. Cậu ta ẩn mình trong bóng tối của nhà tắm, chỉ có tròng mắt trắng là sáng le lói.
“Tại vì đâu đó sâu thẳm bên trong hắn có nỗi sợ. Cảm giác tội lỗi vì bản thân đã làm chuyện xấu xa và lo sợ một ngày sẽ bị trừng phạt. Vậy nên, hắn biết ngay mày đến đây để trả thù.”
Tôi lắng nghe giọng thầy vẫn văng vẳng từ nãy đến giờ. Xem ra thầy đang ở hành lang hoặc phòng khách.
“Thầy đang nói chuyện với ai vậy?”
Tôi hỏi. Ao nghiêng đầu ra vẻ đang lắng tai nghe.
Xin lỗi, hôm nay không được rồi...
Tiếng thầy thấp thoáng, tôi chỉ nghe được có vậy.
“Xem ra có ai đó định đến đây nên hắn ta cố ngăn lại.”
Ao nói. Chắc hẳn thầy không muốn ai thấy tôi ở đây. Thầy định làm gì tôi? Trói tay chân tôi lại thế này, thầy sẽ làm chuyện khủng khiếp gì đây?
Tôi nhìn Ao thì thấy cậu ta đang nghiến răng đến mức muốn rỉ máu, ánh mắt thù hận nhìn về phía thầy. Tiếng thầy nói chuyện không còn nữa. Có tiếng bước chân ngày càng gần phòng tắm rồi đột ngột, đèn huỳnh quang trên đầu tôi bật sáng. Ánh sáng trắng rực rỡ làm tôi hoa mắt. Cửa phòng tắm mở ra, thầy ló mặt vào, một tay cầm ống nghe điện thoại không dây.
“Tỉnh rồi à?”
Thầy nói với giọng thật đáng sợ.
“Này Masao, mày có biết tự ý vào nhà người khác là phạm tội không hả!?”
“Em... Em...
Tôi cứng họng, không biết nói gì.
“Tao sẽ giao mày cho cảnh sát!”
Thầy nói như đe dọa.
Ao ghé lại sát mặt tôi. Cậu ta đứng giữa tôi và thầy nhưng thầy không hề nhận ra.
“Masao, mặc kệ lời hắn đi. Nghe cho rõ đây. Mày không được khóc, cũng không được xin lỗi. Tuyệt đối không được nghe lời hắn. Mày phải lườm hắn cho tao.”
Cậu ta thét lên với tôi, con mắt trợn trừng như muốn rơi khỏi tròng.
“Phạm tội hay bị cảnh sát bắt, gì cũng được. Mày phải nghĩ đến cảnh hắn bị giết.”
Thầy nhìn tôi bằng ánh mắt nghi ngờ. Có lẽ vì tôi đang nhìn khuôn mặt đáng sợ của Ao chăng? Trong mắt thầy, tôi chỉ đang dán mắt vào khoảng không mà thôi.
Tôi làm theo những gì Ao nói.
Mắt nhìn về phía thầy, tưởng tượng ra con dao sẽ cứa vào cái cổ của thầy. Tôi cũng tưởng tượng ra cây đinh đóng vào giữa trán thầy. Nhớ lại tất cả những khổ đau mà mình đã phải hứng chịu cho tới giờ, tôi khẩn cầu những chuyện đó sẽ không lặp lại nữa.
Có lẽ thầy đinh ninh tôi sẽ khóc nhưng khi bị lườm ngược lại, thầy trở nên bực dọc.
“Vẫn còn lên mặt hả!”
Thầy ném lại lời như vậy rồi đi khỏi phòng tắm.
“Thế là được rồi.”
Ao hài lòng gật đầu.
Thầy trở lại, mang theo một cái khăn. Thầy nhét nó vào miệng tôi, không cho tôi nói chuyện.
Đến đêm, tôi biết trời bắt đầu mưa tầm tã. Phòng tắm có một cửa sổ nhỏ, tuy đã đóng kín nhưng có thể nghe thấy tiếng mưa đập dữ dội vào cửa kính.
Tôi phải trải qua một đêm trong trạng thái bị cầm tù thế này. Dù cố không suy nghĩ nhưng ý thức của tôi vẫn nhớ về gia đình. Chắc nhà tôi lo lắm. Tôi đi mà không báo sẽ đi đâu nên hẳn là cả nhà đang sốt ruột. Không biết mẹ thế nào rồi? Nhớ lại vụ tai nạn năm nào, tôi đã nghĩ mình sẽ không làm mẹ buồn thêm nữa. Ấy vậy mà chuyện lại thành ra thế này. Không biết bây giờ, chị và Nobu đang làm gì nhỉ?
Đến khuya, thầy mở cửa phòng tắm, trên tay cầm điện thoại không dây.
“Chị bình tĩnh đi ạ. Em ấy sẽ không sao đâu.”
Thầy nói vào điện thoại với giọng nghiêm túc.
“Chắc Masao ở nhà bạn thôi mà?”
Tôi nhận ra đầu dây bên kia là mẹ mình. Tôi cố sức lên tiếng nhưng vì cái khăn nên không thốt ra được lời nào. Thấy tôi quằn quại kêu la, thầy lấy làm thú vị lắm, tay vẫn cầm điện thoại, mặt ghé sát lại mặt tôi. Mắt thầy đang cười.
“Vậy ạ, thật lo quá! Nhưng chắc không sao đâu, chúng ta sẽ tìm được em ấy thôi mà chị... Tôi cũng sẽ thử tìm những chỗ mà tôi nghĩ ra được xem sao.”
Thầy ngắt điện thoại ngay trước mắt tôi.
Tức thật. Thấy tôi không làm được gì, thầy có vẻ thích thú lắm. Tôi thật chẳng khác nào món đồ chơi.
Phòng thầy vẫn sáng đèn đến tận khuya. Nếu thầy đóng kín cửa, ánh sáng đã không lọt ra. Nhưng cửa phòng bên ngoài mở nên tôi vẫn có thể thấy ánh sáng trắng vụn vỡ qua kính mờ của phòng tắm.
“Đảm bảo hắn ta không ngủ được. Hắn đang canh chừng mày, sợ mày chạy thoát đấy. Hắn mở cửa phòng để quan sát phòng tắm này.”
Ao nói với vẻ khoái chí.
Tôi cố ngủ nhưng sàn phòng tắm cứng quá làm tôi không tài nào ngủ được. Bên tai chỉ có tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ. Lại còn nóng nữa. Nhiệt tích tụ trong phòng tắm bị đóng kín thật ngột ngạt. Mồ hôi túa ra khắp người tôi. Tôi nhắm mắt lại, cố kìm nén nước mắt.
Tiếng chuông cửa đánh thức tôi khỏi giấc ngủ nông. Thứ ánh sáng của buổi sớm len qua khung cửa sổ nhỏ trông khá yếu ớt. Xem ra thời tiết vẫn chưa chuyển tốt.
Hình như hàng xóm sang nhà thầy. Tôi nghe tiếng thầy cười nói rôm rả. Tôi định hét lên cầu giúp đỡ nhưng vì chiếc khăn mà không thể nói được. Khi khách về, tôi buồn bã vì vị cứu tinh đã biến mất.
Tôi đói vô cùng. Thầy coi như tôi không tồn tại nên tất nhiên chẳng cho tôi ăn uống gì. Thi thoảng, thầy chỉ mở cửa phòng tắm rồi nhìn xuống tôi.
“Này, mày không định nói với mọi người chuyện tao làm với mày à?”
Có lần, thầy hỏi tôi vậy. Miệng bị nhét khăn không nói được nhưng tôi đã gật đầu.
Thầy nhìn tôi một lúc, ánh mắt rõ là đang suy nghĩ gì đó.
“Không thể tin được.”
Thầy nói như bất cần.
“Mày sẽ nói cho mọi người. Làm thế để tao mất cảnh giác chứ gì! Mày định làm thế với tao đúng không?”
Mồ hôi rịn ra trên trán thầy. Ánh mắt thầy như đang sợ hãi thứ gì đó. Thầy túm lấy tóc tôi, hỏi đi hỏi lại câu “Đúng vậy chứ gì?” một cách cật lực như đang khẩn khoản.
Tôi cảm thấy nỗi sợ trong thái độ của thầy. Vì tôi chưa từng chứng kiến thầy bế tắc đến mức này nên dáng vẻ của thầy bây giờ trông lạ lẫm vô cùng.
“Hắn ta điên rồi.”
Đêm đó, Ao nói.
Thầy không biết phải làm gì với tôi. Trói rồi nhốt tôi lại nhưng không biết phải làm gì tiếp theo.
Tôi đã trải qua hơn một ngày nằm lăn lóc trong tình trạng không cử động hay nói năng gì được. Cơn mưa rả rích suốt từ hôm qua đang ngớt dần. Tôi không nhìn được nhưng chắc mưa cũng sắp tạnh rồi.
Gần 0 giờ.
Tôi cong người, mắt hướng về phía cửa sổ duy nhất trong phòng tắm, đột nhiên, đèn huỳnh quang trên trần bật sáng, tầm mắt tôi nhuộm một màu trắng xóa làm tôi phải nheo mắt.
Thầy đi đến, lấy cái khăn chặn miệng tôi ra.
“Nói được rồi đấy.’’
Thầy nói.
“Nghe cho rõ đây, tao cấm mày hé răng. Im lặng thì tao sẽ thả tự do cho mày. Nghe chưa hả? Tao sẽ chở mày về nhà, nhớ nói là mày đi chơi ở phố bên cạnh đấy!”
Thầy không nhận ra Ao đang đứng sau lưng tôi. Cậu ta lắc đầu. Tôi rất sợ nhưng vẫn không nghe lời thầy như Ao muốn.
“Mày có biết bản thân đang trong tình trạng gì không hả?”
Thầy Haneda bứt rứt, nắm tóc tôi lắc lắc.
“Mày mau nói với hắn, mày sẽ kể hết chuyện ở trường và kể chuyện bị nhốt đi.”
Ao nói với tôi. Đó cũng chính là ý muốn từ sâu thẳm trong lòng tôi.
“Em... Em sẽ nói chuyện thầy làm...”
Tôi vừa nói vậy, thầy liền bắt đầu la hét chửi bới tôi. Thầy nổi điên, đá vào bồn tắm rồi đánh tôi. Nhưng tôi vẫn không rút lại lời nói sẽ phanh phui chuyện này.
“Nỗi đau này rồi sẽ qua. Hắn ta có thể khiến mày đau khổ là vì mày sợ đấy.”
Ao nói trong khi tôi đang chảy máu vì bị đánh. Phòng tắm vang dội tiếng rống giận của thầy. Tuy nhiên, không hiểu sao, lời nói của Ao lại truyền vào đầu tôi trong thinh lặng.
Đau thật, nhưng tôi không muốn làm như lời thầy nói. Mỗi lần tôi bị đánh, cơ thể của Ao lại có thêm vết thương.
Mãi sau, có vẻ thầy đã đứt hơi nên rời khỏi phòng tắm. Thầy đang đứng ở bồn rửa mặt phía bên kia cửa kính mờ làm gì đó. Ban đầu, tôi nghĩ thầy đang rửa mặt song lại nghe tiếng thầy mở cửa trên bồn rửa. Lát sau, thầy quay lại với vẻ mặt như đã bỏ cuộc. Khuôn mặt thầy hốc hác, phần da dưới mắt đã sạm màu.
Thầy đến gần, cởi trói cho tôi. Thầy làm ướt cái khăn bên cạnh bồn rửa mặt, dúi nó vào tay tôi.
“Lau máu mũi đi.”
Tôi lấy khăn lau máu như thầy bảo. Nhưng máu phun ra từ sâu trong mũi không có vẻ gì là sẽ ngừng chảy.
Thầy Haneda cúi gằm mặt, thở hắt ra những hơi yếu ớt.
“Thầy xin lỗi. Là lỗi của thầy.”
Giọng thầy như sắp khóc.
“Sao thầy lại đánh trẻ con thế này, là thầy có vấn đề. Thầy... không biết phải làm gì nữa... Thôi, thầy sẽ đưa em về nhà...”
Dù được cởi trói nhưng tôi vẫn nằm yên trên sàn mà không đứng dậy. Tôi cứ thế vừa dùng khăn lau máu vừa nghe những lời hối hận của thầy. Thầy lặng nhìn tôi như thế mãi. Một lát sau, thầy mới rời phòng tắm rồi quay lại với cốc nước trên tay. Là nước cam. Thầy không nói gì, chỉ đưa cốc nước cho tôi. Đã hai ngày không ăn gì nên tôi nhanh chóng uống sạch.
“Nói với hắn là mày muốn đi vệ sinh đi.”
Ao nhắc nhở.
“Em... Em muốn đi vệ sinh.”
Tôi nói vậy. Thầy gật đầu, đưa tay giúp tôi đứng dậy. Nhà vệ sinh ở cạnh phòng tắm, tôi đi vào đó rồi đóng cửa lại.
“Thọc tay mày vào họng mau.”
Ao nói.
“Đảm bảo nước cam vừa nãy có pha thuốc ngủ. Trước khi đi lấy nước ép, hắn ta đã mở cửa trên bồn rửa mặt. Trong đó có thuốc ngủ đấy.”
Tuy hơi khó chịu nhưng tôi vẫn thọc ngón trỏ vào họng thật sâu. Nước cam đã vào dạ dày trào ngược trở ra. Bồn cầu kiểu Tây màu trắng đầy thứ chất lỏng màu cam. Đây là lần đầu tiên tôi nôn ra kiểu vậy nên khó chịu kinh khủng. Nhưng tôi chỉ có thể tin tưởng và làm theo lời Ao.
“Nghe đây. Có khi thứ hắn vừa cho mày uống chứa lượng thuốc ngủ có thể gây chết người đấy. Nhưng khả năng này không cao. Phải uống một lượng lớn mới chết được. Lượng thuốc hòa tan trong mỗi một cốc nước cam không chết được đâu. Hắn muốn mày ngủ đấy. Ra ngoài rồi giả vờ ngủ đi.”
Tôi ra khỏi nhà vệ sinh thì lại bị nhốt vào phòng tắm.
“Em ở đây chút nữa. Thầy sẽ chuẩn bị đưa em về.”
Thầy nói với vẻ áy náy.
May là lần này tôi không bị trói nữa.
“Hắn nghĩ không cần trói mày cũng được đấy.”
Ao nói.
“Hắn đang mất cảnh giác. Giờ thì ngủ đi.”
Tôi canh thời gian thuốc sẽ có tác dụng rồi giả vờ ngủ. Máu mũi vẫn chảy nhưng tôi mặc kệ. Mắt đã nhắm nhưng tôi vẫn biết khi cửa mở, thầy đã đứng im nhìn tôi một lúc.