❖ 4 ❖
Tôi nhắm mắt, cố thở nhẹ. Thầy ghé mặt lại gần tôi. Tuy không thấy gì nhưng tôi vẫn cảm nhận được. Hơi thở từ miệng thầy phả lên đầu mũi tôi, hơi có mùi thuốc lá. Không được thay đổi nét mặt. Tôi đã tự nhắc đi nhắc lại trong lòng không biết bao lần. Tôi cũng chẳng rõ mình muốn nhíu mày bao nhiêu lần nhưng vẫn cố nhịn.
Thầy rời khỏi phòng tắm, ra ngoài làm gì đó. Tôi mở hờ mắt, định xem thầy đang làm gì. Qua lớp kính mờ, tôi chỉ thấy mỗi cái bóng nên chẳng biết được. Mãi một lúc sau, cửa phòng tắm lại mở, bỗng tay thầy quàng sau lưng và dưới đầu gối tôi. Thầy cẩn thận để không làm tôi thức giấc. Tôi bị thầy bế lên. Vì đang giả vờ ngủ nên tôi buông thả cả tay và chân.
Thầy tính mang tôi đi đâu đó. Tôi không được phép mở mắt. Nếu bây giờ mở mắt và bỏ chạy, chắc chắn thầy sẽ bắt được tôi, khiến tôi không cử động tay chân được nữa rồi lại nhốt tôi vào phòng tắm mất. Tôi biết mình đang đổ mồ hôi vì căng thẳng. Chỉ thế này thì chắc thầy không nhận ra tôi đang giả vờ đâu nhỉ.
Thầy vừa bế tôi vừa mở cửa một cách khó khăn. Chúng tôi ra khỏi nhà. Bên ngoài hầu như không còn mưa song tôi vẫn cảm nhận được hơi nước qua má mình. Thầy đi xuống cầu thang, cứ thế đi một lúc rồi thả tôi xuống. Chỗ này thấp hơn chiều cao của tôi một chút nên chân tôi phải cong lại mới vừa. Ngay sau đó, một tiếng “rầm” vang lên, không khí như bị nén lại. Cảm giác được thầy đã đi xa, tôi mới dám mở mắt. Xung quanh tối mù, không có gió.
“Trong cốp xe đấy.”
Tiếng Ao vang lên sau lưng. Tôi cố sức quay đầu về phía sau nhưng không nhìn thấy khuôn mặt màu xanh của cậu ta. Rõ ràng cậu ta đang dựa sát vào lưng tôi.
“Chỗ này là cốp xe của hắn.”
Bất thình lình, tôi nghe được tiếng động cơ phát ra ở ngay sát mình. Không gian chật hẹp đang chứa tôi chợt rung lên rồi di chuyển. Đúng như Ao nói, đây là cốp xe, có mùi hôi đặc trưng.
Một lúc sau, tôi chỉ nghe được tiếng xe chạy. Trong bóng tối, lốp xe cán lên những hòn đá nhỏ khiến chúng văng đi. Tôi cảm nhận được xe đang tăng tốc. Quá trình ấy như không có hồi kết làm tôi cứ tưởng mình sẽ không được ra ngoài thêm lần nào nữa, cứ thế đông cứng như đá ở trong này.
Tôi đưa tay lên mũi, máu đã ngừng chảy.
“Thầy định làm gì tớ vậy?”
“Hắn muốn giết mày chứ còn gì nữa.”
Thầy Haneda nhất định sẽ làm thế để bịt miệng tôi. Ao quả quyết.
“Nhưng hắn ta thất bại rồi.”
“Gì cơ?”
“Vì hắn đã không dứt khoát. Đó chính là thất bại của hắn. Giờ hắn định mang mày đi đâu đó rồi xử lý mày. Lúc ở nhà, hắn đã không dứt khoát giết mày nên bây giờ mày vẫn còn sống. Đó chính là thất bại của hắn. Đừng lo, chúng ta sẽ tìm ra cách thoát thân.”
Trong bóng tối, có thứ gì đó lăn lông lốc trước mắt tôi. Vì tối quá nên tôi không nhìn rõ nhưng tôi biết có gì đó vừa lăn ra. Tôi đưa tay chạm vào nó. Thứ kim loại thuôn dài như cái gậy. Trong lúc tôi đang thắc mắc đây là cái gì thì xe dừng lại.
Khi cốp xe mở, tôi nhắm mắt ngay lập tức. Bên kia mí mắt là thầy đang nhìn xuống tôi, ánh mắt dò xét xem tôi có tỉnh hay không. Thầy kéo tôi ra khỏi cốp xe rồi vác tôi trên lưng. Cảm giác không khí bên ngoài bao bọc lấy cơ thể làm tôi suýt nữa vô thức hít một hơi sâu.
Tôi không cảm nhận được hạt mưa nào trên má nhưng hơi ẩm cho tôi biết mưa chỉ vừa mới tạnh. Tôi chầm chậm mở mắt một cách thận trọng. Thầy đang cõng tôi sau lưng nên chắc không sao. Thầy có xoay đầu kiểu nào đi nữa cũng không thấy được mặt tôi. Mở mắt ra, tôi biết ngay mình đang bị đưa đi đâu.
Xung quanh không có bóng dáng ngôi nhà nào, cũng không có ánh sáng phố thị. Nơi đây là bãi giữ xe ở lưng chừng núi. Thầy bước đi trên sỏi, dần xa khỏi chiếc xe đang đỗ ở đó. Xung quanh không thấy xe của ai khác, chỉ có chiếc xe mà thầy đã lái đến đây.
Thầy đỡ tôi bằng tay trái. Thầy tuy gầy nhưng cánh tay rắn chắc cơ bắp. Tay phải thầy cầm đèn pin. Tôi nghĩ có thứ gì đó đụng trúng chân mình khi nãy, nhìn kĩ thì thấy như cái xẻng. Nó màu bạc, xem ra có thể gập gọn được và giờ đang cố định bên hông thầy. Tôi nhận ra ban đêm không phải chỉ có bóng tối. Có lẽ nhờ ánh trăng nên bầu trời ám sắc xanh. Chắc trên trời nổi trận gió lớn. Mây đang trôi. Nếu thứ đã thổi bay đám mây mưa trong phút trước còn giăng kín bầu trời là cơn gió đó, tôi sẽ cảm kích nó suốt đời.
Dưới bầu trời đêm mờ sáng, ngọn núi ôm trọn khu rừng sâu thẳm sừng sững trước mặt tôi như một bóng đen khổng lồ. Thầy đang đi về phía đó. Sau bãi giữ xe có ánh sáng trắng của máy bán hàng tự động. Ở nơi không có bóng người này, ngoài ánh đèn pin của thầy, đó là nguồn sáng duy nhất. Bên cạnh cái máy có cầu thang đi lên núi.
Thầy bắt đầu bước lên bậc thang. Hai bên đường đi là mặt nghiêng khá dốc, cây mọc um tùm, rễ cây lộ ra trên mặt đất. Đá sắc nhọn khắp nơi, thầy vừa đi vừa tránh khỏi chúng.
“Hắn sẽ chôn mày.”
Ao đi bên cạnh thầy.
“Hắn sẽ để mày nằm ở cạnh cái cây nào đó sâu trong núi rồi đào lỗ. Ờm, tao chẳng biết hắn sẽ xử mày rồi mới đào lỗ hay đào lỗ trước nữa.”
Mồ hôi chảy ra khắp người tôi.
“Bây giờ hoặc không bao giờ.”
Ao nói.
Giờ là lúc quyết định. Tôi biết chứ.
Trên lưng thầy, tôi lặng lẽ, cố cử động tay nhanh nhất có thể. Tôi lo sợ thầy sẽ chóng phát hiện ra cử động của mình. Tôi đã nhét thanh kim loại trong cốp vào quần. Tay tôi với lấy nó, cầm chặt bằng hai tay rồi giơ lên cao.
Khi kéo tôi ra khỏi cốp xe, thầy không hề phát hiện ra nó, quả là kì tích. Thanh kim loại hình chữ L, bên dài hơn có đầu nhọn. Trong bóng tối, tôi đã nhận ra đó là thanh cọc dùng để cố định lều trên mặt đất. Chắc thầy không biết mình đã để quên nó trong cốp xe đâu.
Tôi nhắm vào cổ thầy, vung cái cọc xuống.
Ngay lập tức, thầy cong người. Chệch hướng. Thầy đã phát hiện ra. Thầy quay lại phía tôi, thét lên điều gì đó. Tôi ngã khỏi lưng thầy, cả người rơi xuống đất. Có thứ gì âm ấm bắn lên má tôi. Tôi nhìn lên thì thấy cổ thầy đang chảy máu.
Thầy làm rơi chiếc đèn pin trong tay, nó lăn lông lốc trên nền đất. Ánh sáng dữ dội ấy nhảy múa, thoáng chiếu sáng khuôn mặt của tôi và thầy. Thầy đưa tay lên cổ, ngay lập tức biết được chất lỏng kia là gì. Mắt thầy trợn to, nhìn qua lại giữa tôi đang ngã trên nền đất và bàn tay mình.
“Chạy đi!”
Ao thét lên. Tôi phóng vụt đi, chạy theo con đường ngược hướng với chỗ thầy đang đứng. Đến đoạn có đường nhánh, tôi lập tức chạy vào đó. Tôi không mang giày nên lòng bàn chân đau nhói. Trời tờ mờ sáng nhưng do bị tán lá của cây cối che phủ nên con đường vẫn chỉ toàn bóng tối. Thầy Haneda đang đuổi theo sau tôi. Thầy chạy hết tốc lực, miệng gọi tên tôi.
Khung cảnh mà tôi đã từng nhìn thấy nhiều lần trong cơn ác mộng của mình giờ đã trở thành hiện thực. Mỗi khi mơ thấy nó, tôi nằm trong chăn, hai mắt mở to, miệng gào lên thống thiết như phát rồ.
Chân tôi vốn không nhanh nhẹn. Tôi có thể cảm giác được thầy Haneda đang đuổi theo sít sao ngay sau lưng tôi. Tôi đã sớm không biết mình đang chạy đi đâu. Cứ nghĩ mình đang chạy trên đường nhưng chẳng biết từ khi nào, tôi đã đặt chân vào rừng. Tôi loạng choạng như sắp ngã tới nơi, cố né khỏi đám cây cối. Lá cây ướt nước mưa quật vào người tôi khiến nước bắn tung tóe.
Bỗng tôi cảm thấy lòng bàn chân phải có gì đó là lạ rồi cứ thế ngã ra. Sau đó, cơn đau đớn kịch liệt tấn công đầu óc tôi. Xung quanh quá tối nên tôi không thấy gì nhưng có vẻ chân tôi đã giẫm phải thứ gì đó.
Nhận ra thầy đang đứng cạnh mình, tôi biết trò đuổi bắt đến đây là kết thúc.
Thầy nhún vai, nhìn xuống tôi. Biết cứ nằm mãi thì không ổn nên tôi vừa rên rỉ vì đau vừa gắng gượng đứng dậy. Đưa mắt nhìn xung quanh, tôi thấy thầy và tôi đang ở trên sườn dốc. Sườn dốc nằm cạnh một vách đá gần như thẳng đứng. Xung quanh quang đãng, nhờ ánh trăng mà không gian trở nên sáng hơn. Bên dưới là bãi đỗ xe rộng rãi, nhìn được cả ánh sáng của máy bán hàng tự động.
Cao khoảng 20 mét à...
“Này!”
Thầy gọi tôi, nhìn thầy rất đáng sợ. Vết thương trên cổ thầy xem ra không nặng như tôi nghĩ. Nhưng khuôn mặt và áo quần đẫm máu khiến thầy trông không giống con người mà giống quái vật hơn.
Đột nhiên, thầy cười rộ lên. Thầy nói tại tôi mập nên mới chạy chậm, nói đến mức nước miếng bắn ra. Sau đó, nụ cười đột ngột tắt ngúm trên mặt thầy. Thầy khóa tay tôi từ phía sau, vừa hét vừa lên gối vào người tôi. Cơn đau khiến ý thức của tôi trở nên mơ hồ.
Ao ngồi xổm bên cạnh tôi và thầy. Cậu ta nhìn tôi. Ánh mắt như đang kêu tôi làm gì đó. Tất nhiên là tôi đang có ý định làm chuyện đó thật.
Tôi vẫn bị thầy khóa tay.
Tôi vòng tay ôm lấy người thầy thật chắc. Khi nhìn lên, tôi thấy thầy bối rối không biết tôi đang định làm gì. Tôi vắt kiệt các thớ cơ ở chân, dồn hết trọng lượng cơ thể vào đó rồi ngả người về phía dốc. Đất đá dưới chân thầy vỡ ra. Đến khi nhận ra, thầy thét lên một tiếng ngắn ngủi. Chẳng có thứ gì đỡ lấy hai chúng tôi.
“Dứt khoát là thế này đây.”
Tôi nghe Ao nói.
Khi ấy, tôi nghĩ mình chết cũng được. Nhưng tôi không muốn bị thầy giết. Có thứ còn đau khổ hơn cả cái chết. Thầy đã dạy cho tôi biết điều này.
Trong khi lăn xuống dốc, tôi gần như không cảm thấy đau đớn. Tôi chỉ biết cơ thể mình phải chịu đủ những tác động khác nhau, xoay vòng, bị đập, có thứ gì đó găm vào da. Sườn dốc gần như dựng đứng đùa giỡn tôi và thầy như món đồ chơi của nó, khiến chúng tôi lăn lông lốc, chẳng biết trên dưới gì nữa.
Đến khi lăn xuống mặt đất bằng, tôi vẫn còn ý thức, quả là kì diệu. Người đã lăn đến chân dốc rồi mà đá vụn vẫn còn rơi từ trên xuống. Tôi mở mắt, thấy phía xa xa là ánh sáng của máy bán hàng tự động. Thầy đang nằm cạnh đó rên rỉ. Tay và chân thầy quặt về phía khá kì cục. Xem ra thầy không cử động được nhưng ý thức vẫn còn.
Tôi đã vắt kiệt sức mình. Lăn xuống dốc làm cả người tôi sây sát nhưng không bị thương nặng đến mức không đứng nổi. Chân phải của tôi bị một cành cây đâm xuyên. Nó đâm từ lòng bàn chân xuyên qua mu bàn chân khoảng vài xentimét. Thì ra cơn đau trên sườn dốc chính là nó. Tay tôi run rẩy nắm chặt lấy cành cây. Trên đó hơi ướt máu. Khi rút nó khỏi chân, Ao bên cạnh tôi thét lên thứ âm thanh như đau đẻ, hay nói cách khác là chẳng khác gì tiếng chó kêu. Tất nhiên, dây trên miệng cậu ta đã được tháo ra hết. Trong bóng tối lờ mờ, răng nanh của cậu ta nhọn hoắt. Trong mắt tôi, khuôn mặt Ao nhìn như một chú chó. Cái áo trói trên người cậu ta đã bị xé tan nát tự khi nào. Biết là chuyện không thể nhưng tôi vẫn tưởng đó là do lăn từ trên đỉnh dốc xuống. Hai cánh tay của Ao đã được tự do. Cánh tay mà lần đầu tiên tôi nhìn thấy gầy guộc và đầy vết thương. Tôi đứng dậy, tiến lại gần máy bán hàng tự động nơi thầy đang nằm. Cơn đau vô cùng dữ dội nhưng khi ấy, tôi lại có thể phớt lờ nó.
Thầy nằm yên trên mặt đất và nhìn lên phía tôi. Mắt thầy mở to như thể bất ngờ và vặn vẹo vì sợ. Tôi nghĩ đó là vì tôi đang ôm viên gạch rơi một cách nặng nề ở bên cạnh. Đây là mảnh vỡ của thứ gì đó làm bằng bê tông. Nó sắc nhọn và nặng bằng trọng lượng tối đa mà tôi có thể mang. Chắc hẳn thầy đang nằm dưới chân tôi cũng hiểu được lý do vì sao tôi lại giơ nó lên cao khỏi đầu.
“Đừng, đừng mà!”
Thầy Haneda như nghẹt thở, cất giọng một cách khó khăn.
Tôi chẳng biết rốt cuộc tôi hay Ao đang làm chuyện này nữa. Tôi rú lên một tiếng như chó tru rồi thả viên gạch xuống đầu thầy. Thầy thét lên, lập tức đưa tay ra đỡ. Viên gạch rơi trúng tay thầy rồi văng xuống ngực. Tôi chứng kiến cảnh xương lồng ngực thầy vỡ ra. Viên gạch đâm những cạnh sắc nhọn của nó vào ngực thầy rồi ngừng ở đó trong chốc lát. Thầy hộc ra máu.
Tôi nhìn xung quanh tìm kiếm Ao. Giờ phút báo thù mà cậu ta luôn mong mỏi cuối cùng cũng tới, không có gì vui sướng hơn. Nhưng tôi không thấy cậu ta đâu.
Sao cũng được. Tôi bận xử lý thầy Haneda tội nghiệp đang nằm rên thảm thiết. Thì ra giáo viên cũng có thể khóc lóc thảm hại như một đứa trẻ thế này đây. Tôi nhặt lại viên gạch đã rơi xuống khỏi người thầy rồi lăn trên mặt đất. Thầy bò trên nền đất chẳng khác nào một con sâu.
Tôi vô thức rống lên như một con quái vật. Trong phút chốc, tôi nhìn thấy trong đôi mắt đen đang kinh hãi của thầy in hằn hình bóng tôi được soi sáng bởi ánh đèn máy bán hàng tự động. Gương mặt tái xanh, miệng há rộng như con chó, thiếu một bên tai và đầu thì trọc, ánh mắt sáng rỡ. Đó rõ ràng là hình dáng của Ao. Đáng lẽ phải bất ngờ song tôi lại chẳng buồn thấy lạ.
Giết cũng được. Nhưng không thể bị giết được. Điều cùng cực nhất mà Ao dạy cho tôi có lẽ là điều này. Tôi là một đứa vì sợ sệt mà chẳng làm được gì. Dù bị thầy trù dập, tôi vẫn không thể làm gì khác ngoài chấp nhận. Có lẽ, từ trước cả khi thầy bắt tôi nói, tôi đã sớm là một đứa trẻ vô dụng.
Chắc hẳn với thầy, tôi chẳng khác nào con cừu không biết chống đối. Cừu sẽ bị ăn thịt trong thầm lặng, sẽ trở thành con mồi.
Nhưng không được. Bởi lẽ, không có gì cay cú hơn thế.
Tôi nghĩ vậy, tay vung viên gạch lên cao.