← Quay lại trang sách

Chương Năm ❖ 1 ❖

Tôi đi trên con đường đêm trở về khu phố. Nếu là trước đây, hẳn là tôi đã sợ hãi đến mức không thể đi một mình trên con đường núi gần như tối mù thế này.

Vết thương trên chân quá đau nhưng tôi chịu được. Về sau, bác sĩ đã rất bất ngờ vì vết thương của tôi đáng ra sẽ đau đến mức không đứng nổi mới phải. Nhưng nỗi đau thể xác có là gì. Khi ở trong phòng tắm nhà thầy, Ao đã dạy tôi như vậy. Thà chân rách toạc, cả đời sẽ không bao giờ bước đi được nữa còn hơn phải chịu khuất phục.

Khi trời dần sáng hơn, tôi đến được nhà dân đầu tiên mà mình nhìn thấy. Căn nhà gỗ cũ nằm dưới chân núi, trông không có vẻ gì là có người ở. Tôi bấm chuông, đợi một lát thì một người phụ nữ trung niên với khuôn mặt ngái ngủ xuất hiện. Người này có khuôn mặt tròn, trông có vẻ lớn tuổi hơn mẹ tôi một chút. Nhìn thấy tôi, bà tỏ ra bất ngờ vì đây không phải thời gian mà một đứa trẻ có thể ghé qua nhà và cũng vì những vết thương trên người tôi.

Tôi giải thích với bà ấy rằng mình bị lạc rồi xin gọi nhờ điện thoại. Điện thoại đặt ở lối vào, tôi ấn số, người phụ nữ đứng phía sau nhìn tôi với vẻ hoang mang. Trông bà ấy lo lắng vô cùng, sợ tôi sẽ ngã ngay ra đó bất cứ lúc nào.

“A lô... Mẹ ạ?”

Tôi nghe trong ống nghe là tiếng mẹ. Cảm giác như đã mấy năm rồi tôi không gặp mẹ vậy.

“Con xin lỗi mẹ, con bị lạc.”

Mẹ tôi khóc. Còn có chị và Nobu. Họ kể cho tôi nghe rằng nhiều người đã đi tìm tôi suốt đêm. Có vẻ Michio cũng lo lắng cho tôi lắm. Tôi như sắp khóc tới nơi. Vì tôi đã luôn nghĩ rằng mình có chết cũng không ai thèm thương tiếc.

Mẹ hỏi tôi đang ở đâu. Tôi quay ra phía sau, hỏi người phụ nữ địa chỉ nhà này rồi nói lại cho mẹ. Tôi cũng kể chuyện thầy Haneda bị thương ở trên núi. Sao thầy lại ở trên núi? Mẹ lúng túng hỏi.

“Thầy đi tìm con. Nhưng lúc đi đường núi thì bị trượt chân.”

Tôi bịa chuyện mình đang lạc trên núi thì thầy xuất hiện. Vì thầy nghe nói có người thấy trẻ con trên núi nên thầy mới lên theo. Thế rồi tôi và thầy bất cẩn ngã từ trên dốc xuống. Tôi bị thương nhưng vẫn đi được nên để thầy lại và đi xuống nhà dân dưới núi cầu cứu.

Mẹ bất ngờ và hỏi:

“Thầy có sao không con!?”

“Thầy không cử động được nhưng không sao ạ.”

Sau khi gọi cho mẹ, tôi gọi xe cấp cứu.