❖ 2 ❖
Tôi không kết liễu thầy vì bất chợt thay đổi suy nghĩ. Khi tôi định dùng gạch đập nát đầu thầy, thầy thét lên một tiếng đầy thảm hại làm tôi thấy tội nghiệp. Thế là tôi thả viên gạch xuống bên cạnh đầu thầy, lựa chọn cách giết thầy trong lòng mình. Nếu hỏi chỉ như thế thôi có đủ trả đũa cho những hận thù trong tôi hay không thì câu trả lời là có.
Đó là vì khi nhìn xuống một người thầy đang cầu xin sự tha thứ từ tôi, tôi đã thất vọng vô cùng. Thầy giữ được mạng sống, nhìn tôi với vẻ khó hiểu. Khi biết tôi sẽ không làm gì nữa, nét mặt ấy chuyển sang nhẹ nhõm. Khuôn mặt thầy bẩn thỉu vì nước mắt và bùn đất, không những thế còn méo mó và nhăn nhúm.
Không biết Ao đâu rồi.
Cậu ấy biến mất rồi.
Tôi và thầy được chở trên hai xe cấp cứu khác nhau đến bệnh viện.
Người phụ nữ cho tôi gọi nhờ điện thoại đã chăm sóc tôi trong lúc chờ xe đến. Có vẻ như bà ấy sống một mình trong ngôi nhà này. Bà lấy khăn ướt lau mặt cho tôi và cho uống nước. Khi xe cấp cứu dừng trước nhà, tôi đã nói cảm ơn với bà.
Tôi phải nằm viện một tuần. Nghe nói thầy phải nằm viện tận bốn tháng. Tuy khác phòng nhưng chúng tôi vẫn trong cùng một bệnh viện nên mẹ tôi rất hay sang thăm thầy.
“Đến khi chân đỡ hơn, Masao cũng đến thăm thầy nhé.”
Mẹ nói.
Ba ngày sau khi nhập viện, tôi được phép đi lại bằng nạng nên mẹ đã bảo tôi sang thăm thầy. Thực lòng mà nói, tôi chẳng muốn đi chút nào, nhưng vì đã nói thầy đi tìm mình và chỉ cho mình đường xuống núi nên tôi buộc phải đi cảm ơn thầy.
Hai mẹ con tôi đi tới thang máy để lên phòng thầy ở tầng khác.
“Chào thầy...”
Mẹ tôi mở cửa phòng bệnh, nhỏ giọng nói. Tôi chợt nhận ra một quy tắc rằng khi mở cửa phòng bệnh, người ta sẽ nói nhỏ lại. Có vẻ đây là phòng bệnh riêng, bảng tên trên cửa chỉ đề mỗi tên thầy.
Thầy nằm trên giường, tay và chân bị treo lên. Toàn thân thầy bị băng bó như con côn trùng bị nhện cuốn tơ. Trong phòng chỉ có mỗi thầy, không còn ai khác. Lần cuối tôi nhìn mặt thầy là trong cuộc trò chuyện ngắn trên núi trước khi tôi xuống núi một mình.
Thấy tôi, mặt thầy tái xanh song vẫn không quên cười chào mẹ tôi. Thái độ của thầy lảng tránh và gượng gạo nhưng xem ra mẹ tôi không để ý đến. Tôi ngồi xuống ghế trong phòng bệnh, đối mặt thầy trên giường, cách nhau khoảng 50 xentimét. Tôi không sao nhưng mặt thầy lấm tấm mồ hôi và hơi thở trở nên khó khăn. Thầy cố dời mắt, không nhìn tôi.
Mẹ tôi cảm ơn thầy tận mấy lần. Tôi vừa nghĩ đây là chuyện ngu ngốc đến nhường nào vừa cúi đầu theo mẹ.
“Được rồi mà chị...”
Thầy nở nụ cười yếu ớt và đáp lại. Trông thật tởm lợm.
Cuối cùng, thế giới này vẫn không biết luật lệ mà thầy đặt ra và áp dụng trong lớp học cũng như chuyện thầy bắt nhốt tôi, có ý đồ giết tôi.
“Tớ xin lỗi, Masao...”
Michio đến bệnh viện, nó nói vậy.
“Tớ đã luôn muốn xin lỗi cậu. Tớ cũng không biết Masao đã trở thành như vậy từ khi nào. Nên tớ không thể nói chuyện với cậu. Tớ sợ.”
Tớ không giận đâu. Tôi nói lời đó từ tận đáy lòng. Vốn dĩ tôi không hận Michio và các bạn trong lớp đến mức đó. Tất cả đã tan biến từ lúc nào rồi chăng?
“Cậu không giận thật chứ?”
Tôi gật đầu. Michio hứa sẽ cho tôi mượn trò chơi điện tử nó mới mua. Tôi vui lắm.