← Quay lại trang sách

❖ 3 ❖

Tôi xuất viện và bình an trở về nhà. Đã bảy ngày trôi qua sau khi tôi rời khỏi nhà mình và chạy đến nhà thầy. Ấy vậy mà tôi lại thấy hoài niệm vô cùng.

Tôi ngồi duỗi chân ở phòng khách, nhân tiện chiếm luôn chỗ trước tivi. Chân tôi băng bó dày cộp, phải hơn hai tuần nữa mới tháo được. Cho đến lúc đó, tôi buộc phải sinh hoạt với cây nạng.

Sau đêm ấy, tôi không thấy Ao nữa hay nói đúng hơn, cậu ta vốn không tồn tại. Tôi mơ màng, vừa xem phim hoạt hình trên tivi vừa nghĩ về Ao.

Làm gì có Ao nào. Đó chỉ là ảo ảnh. Ảo ảnh mà tôi đã tạo ra. Chắc hẳn khi nói chuyện với Ao cũng là lúc tôi nói chuyện với chính mình.

Tôi nhớ về chuyện xảy ra trên núi trong đêm ấy...

Thầy được cứu sống bởi lòng trắc ẩn bột phát của tôi, giờ thầy nhìn tôi với vẻ nghi ngờ vì thấy tôi đang dáo dác nhìn xung quanh.

“Ao!”

Tôi thét lên. Chỉ chỗ máy bán hàng tự động có ánh sáng, xung quanh đều tối om. Tôi nghĩ Ao đã núp sau bóng cây nào đó ở xa xa nên toan đi tìm. Nhưng ngược lại, kì lạ thay, tôi cũng tin chắc rằng Ao sẽ không xuất hiện trở lại nữa. Tôi vừa thấy an lòng cũng vừa thấy tiếc nuối. Cậu ta xuất hiện và tàn nhẫn như vậy đều là vì tôi.

Tôi đi tìm Ao, bất chấp cơn đau ở chân. Tôi vừa gọi tên cậu ta vừa đi vòng tròn, lấy thầy và máy bán hàng tự động làm trung tâm. Trên dốc hay bóng tối trong bãi giữ xe cũng không thấy cậu ta đâu. Tôi vừa gọi tên Ao, vừa cảm nhận mặt đất ẩm ướt, gồ ghề qua lòng bàn chân. Trong lúc đó, tôi nhận ra tâm lý mình đã biến hóa một cách kì lạ. Tôi không còn sợ đau và bóng tối như trước nữa. Có lẽ, tôi không cảm giác được nó nữa vì bị tê liệt rồi. Nhưng cũng có thể trái tim tôi đã mạnh mẽ hơn thật. Có khi nào tôi thực sự đã chết kể từ giây phút tôi chấp nhận cái chết, ngã từ trên dốc xuống rồi hồi sinh thành một con người khác không?

Tôi đứng khựng lại, nhìn lên ngọn núi đêm tĩnh mịch. Rồi tôi hiểu ra. Một phần bản thân tôi đã tách thành Ao và giờ lại hòa tan trong chính tôi rồi.

“Thầy này... Em gọi cấp cứu nhé.”

Chắc xương khắp người thầy đã gãy cả rồi. Tôi đến gần thầy - người đang rên rỉ vì đau đớn và nói. Chỉ có đầu thầy hướng về phía tôi. Khuôn mặt từ nãy đến giờ nhăn nhó vì khóc lóc trong phút chốc như đang xì hơi. Vẻ mặt thầy khó tin.

“Em sẽ bịa chuyện để kể cho mọi người.”

Tôi bịa ra chuyện mình lạc trên núi, thầy đến tìm rồi ngã từ trên dốc xuống, không cử động được nữa.

“Nếu có ai hỏi, em sẽ kể chuyện này. Thầy thấy được không?”

Hay là em nên thành thật kể tất cả những chuyện thầy đã làm nhỉ? Nghe tôi thì thầm vậy, thầy cuống quýt lắc đầu, đồng tình với câu chuyện bịa của tôi.

Tôi không biết tại sao mình lại làm vậy. Có khi là do thấy thầy tội nghiệp, hoặc cũng có thể là để che đậy chuyện mình đã làm để giết thầy. Tôi bỏ thầy lại nơi đó, một mình đi theo con đường xuống núi. Trời tối nhưng tôi lờ mờ nhìn được đường. Từ ven bãi giữ xe rộng lớn, tôi nhìn xuống ánh đèn phố thị xa xa.

Tôi quay lại phía thầy.

“Tại sao thầy chỉ mắng mỗi em mãi vậy?”

Tôi hỏi thử. Thầy lúng túng, nhìn tôi chằm chằm. Yên lặng một lúc, thầy mới nói trong khổ sở.

“Ai cũng được...”

“Nhưng đó là việc không nên mà thầy?”

Thầy Haneda đáp bằng giọng run rẩy nhưng nghiến chặt răng.

“Vì thầy sợ... ”

Tôi để thầy lại đó, bước trên con đường tối dẫn xuống núi.

Màn hình tivi chuyển kênh, đổi thành chương trình giải trí tổng hợp khá nổi tiếng. Tôi nhìn ra phía sau thì thấy chị đang cầm điều khiển. Ý định kiên quyết muốn xem chương trình này hiện rõ trên mặt chị.

“Em nên học bài đi, tivi để chị xem cho.”

“Lâu rồi em mới về mà...”

Tôi nhỏ giọng cãi lại song chị vờ như không nghe thấy. Thế nên tôi đành từ bỏ ý muốn xem phim hoạt hình.

Mẹ đang chuẩn bị bữa tối, nhìn chân tôi rồi cảm khái:

“Nghĩ mới nhớ, đây là lần thứ hai Masao nhập viện nhỉ.”

Lần đầu tiên là khi tôi bị tai nạn xe.

“Hồi đó con siêu lắm, bị tiêm đủ thứ thuốc mà tên toàn viết bằng chữ Katakana ấy. Thế nên có một thời gian da con xanh lét cả người luôn.”

Mẹ nói bâng quơ.

“Da con màu xanh sao?”

Tôi nhớ về Ao.

Tôi hỏi mẹ kĩ hơn về chuyện tai nạn, thì ra khi được đưa tới bệnh viện, trên mặt tôi có một vết sẹo khủng khiếp lắm. Tuy sau đó đã được phẫu thuật chỉnh hình nhưng nghe nói miệng tôi rách toạc lên tận má. Có vẻ như khi xảy ra tai nạn, mảnh kim loại bắn ra với tốc độ cao đã gây tổn thương mặt tôi. Suýt nữa tôi mất cả mũi và một bên tai thì phải.

Tôi thấy lạ vô cùng. Đây là lần đầu tôi nghe những chuyện này. Ngoại hình của tôi khi ấy có một số điểm khá giống với vẻ ngoài của Ao nhưng không phải vì vậy mà có liên quan đến nhau.

Rốt cuộc, Ao là gì mới được nhỉ?

Cậu ta như thần hộ mệnh của tôi nhưng đồng thời cũng là một phần đen tối đã thành hình của trái tim tôi. Dù tôi giải thích không được trôi chảy cho lắm nhưng nếu cụm từ “người bị hại" dùng để chỉ một sinh vật nào đó thì ấy chắc chắn là Ao.

Tôi đọc được trong sách rằng khi còn nhỏ, những người phải gánh chịu nỗi đau khủng khiếp như bị ngược đãi chẳng hạn, tâm lý của họ sẽ tạo ra một nhân cách khác để gánh vác nỗi đau đó thay mình. Tức là đa nhân cách. Nhưng điều này hiếm khi xảy ra, ngay cả thông tin trong cuốn sách tôi đọc cũng chưa được khoa học chấp nhận. Theo ý kiến của các nhà khoa học, việc đa nhân cách là không thể xảy ra. Nhưng nếu có nhân cách thay tôi gánh chịu đau đớn, thay tôi thù hận thế giới này và trở thành người bị hại thì đó chắc chắn là Ao. Tất nhiên, Ao không phải nhân cách khác của tôi. Chỉ là tôi đã chứng kiến một phần trong tim mình biến thành ảo ảnh mang tên Ao mà thôi. Có lẽ, kí ức của tôi khi nhìn thấy dáng vẻ mình lúc nhập viện trong gương vẫn đang ngủ vùi đâu đó đã “tạo hình” cho ảo ảnh mang tên Ao chăng?

Tôi chỉ đáp lời mẹ qua loa và cho phép bản thân để chuyện này mãi mãi là một sự mơ hồ.

Kì nghỉ hè kết thúc, học kì hai bắt đầu.

Buổi sáng ngày đầu tiên.

Các bạn đối xử với tôi như thể những chuyện xảy ra trong học kì một chưa từng tồn tại. Ninomiya cũng nói chuyện vui vẻ với tôi về Korokoro. Bởi vậy mới thấy cậu ấy là một bạn nữ rất dễ nói chuyện. Tôi nghĩ vụ gạt chân tôi lúc tổng vệ sinh cuối học kì một không phải do cậu ấy cố tình đâu.

Tôi đã không còn là mục tiêu bị chửi bới nữa. Có lẽ mọi người đã quên thật hoặc họ vốn chẳng hề coi đó là chuyện gì ghê gớm. Dù sao thì kẻ gây hại chẳng bao giờ đặt nặng sự việc như người bị hại. Tuy nhiên, không phải vì thế mà tôi bất mãn chuyện mọi người chỉ làm điều có lợi cho mình. Không hiểu vì sao tôi có thể nghĩ được như vậy. Nếu muốn mọi người cảm thấy có lỗi vì những gì họ đã làm hồi học kì một thì tôi đã chẳng bịa chuyện làm gì.

Cửa phòng học mở ra, một người phụ nữ nhỏ nhắn xuất hiện.

Lớp học đang ồn ào bỗng trở nên im lặng. Cả lớp đều chú ý đến người vừa bước vào và nhanh chóng nhận ra đó là giáo viên chủ nhiệm mới. Vì thầy Haneda đang nằm viện nên trường tôi đã thuê tạm giáo viên khác.

Tôi nhớ lại lần đầu thầy Haneda đến lớp. Khi ấy, tôi đã nghĩ nếu có thể thân thiết với thầy thì tốt biết bao.

“Chào các em.”

Cô giáo cất lời chào trong sự căng thẳng. Cô khá trẻ, nghe nói mới tốt nghiệp đại học. Một giáo viên có nét mặt hiền dịu. Cô viết tên mình thật to lên bản đen.

Thời gian trôi qua, những lời bình phẩm về giáo viên mới dần xuất hiện. Cô giáo mới không được phụ huynh quý mến như thầy Haneda. Cô không làm “Báo Lớp Năm” nên bị cho là không nhiệt huyết bằng thầy.

Và, cô không hoàn hảo. Thỉnh thoảng, cô lại viết sai chữ hoặc không tự tin cho lắm khi làm mấy phép tính đơn giản. Cô sẽ không nhận ra mình sai cho đến khi học sinh chỉ ra. Lúc bị nói, cô ngượng ngùng gãi đầu.

Khác với thầy Haneda lúc nào cũng chỉn chu chuyện giờ giấc, cô giáo mới rất hay trễ giờ. Mọi người trong lớp ai cũng thoải mái. Nhưng trong một vài lần toàn trường tập trung, lớp lại bị nhắc nhở về vấn đề nói chuyện nhiều quá.

Mặc dù vậy nhưng cô vẫn luôn cố gắng hết mình. Tuy mọi người không đánh giá cao nhưng ấy cũng là do cô vụng về.

Vào giờ tan trường một ngày nọ, tôi đã hỏi cô.

Sau khi kết thúc giờ sinh hoạt, học sinh gần như đã rời lớp hết. Bên ngoài, mặt trời đã ngả bóng, bầu trời nhuộm màu đỏ rực, có cơn gió mát thổi vào từ cửa sổ để mở.

Cô ngồi ở bàn giáo viên, dọn dẹp lại sổ và sách giáo khoa mà cô đã để bừa bộn. Tôi đến gần và gọi cô. Cô nghiêng đầu nhìn tôi.

“Cô không sợ người xung quanh đánh giá mình sao ạ?”

Tôi hỏi, trong đầu nghĩ tới thầy Haneda. Thầy luôn cố gắng không để bị đánh giá tệ, thế nên mới nghĩ ra chuyện để tôi làm vật hi sinh. Tôi là người bị hại nhưng tôi cũng hiểu được cảm giác của thầy. Một khi còn sống, hẳn là ai cũng vậy. Luôn bị người khác nhìn nhận và đánh giá. Không muốn xấu hổ, chỉ muốn người khác nghĩ tốt về mình. Được khen thì vui đấy nhưng lại lo lắng bản thân sẽ bị cười nhạo khi thất bại. Chắc hẳn, mọi người luôn nghĩ người khác nghĩ gì về mình để rồi trở nên sợ hãi và bất an.

Nhưng cô giáo này lại khiến tôi thắc mắc chuyện đó. Vì trong lúc chơi bóng ném với học sinh lớp dưới, cô bất cẩn tới mức để mình chảy máu mũi, bật khóc nhưng trông vui vẻ biết bao.

Bối rối trước câu hỏi đường đột của tôi, cô khoanh tay, miệng ậm ừ, dáng vẻ như đang ra sức nghĩ ra câu trả lời.

Trong lớp học yên tĩnh vắng người, tôi và cô đối diện nhau. Ngoài hành lang có ai đang chạy làm tiếng cặp sách vang lên lách cách.

Mãi sau, cô mới ngượng ngùng đáp:

“Đó là kết quả cô đã cố gắng hết sức rồi mà em, nên đành chịu thôi.”

Chắc chắn tôi sẽ không trở thành con cừu thế mạng cho bất kì ai nữa. Tôi của khi ấy đã nghĩ như thế.

HẾT