← Quay lại trang sách

BA

Đại tá Charles Piroth, người chỉ huy trưởng mất một cánh tay của đơn vị Pháo binh Pháp tại Điện Biên Phủ nói với Joseph.

- Monsieur Sherman, ông có thể viết cho các độc giả của tờ Washington Gazette biết là chúng tôi có một pháo đội súng 155 ly hạng nặng. Ngoài ra chúng tôi còn có hai mươi bốn khẩu 105 ly và mười sáu khẩu súng cối hạng nặng. Từng đó Pháo binh cơ hữu, chúng tôi đủ sức hoàn tất nhiệm vụ của mình ở tại nơi này không khó khăn gì.

Joseph ngồi trên xe bên cạnh viên sĩ quan Pháp phục phịch như một con gấu, người chịu trách nhiệm bố trí các khẩu đại bác phòng thủ chính yếu cho căn cứ hỏa lực này. Với cặp chân mày rậm và xếch ngược, Đại Tá Piroth để tay trống bỏ thõng vào túi áo Jacket. Cánh tay trái của ông bị đạn và phải bị cưa bỏ trong một trận đánh hồi đệ nhị thế chiến. Mặc dù thái độ đầy cung cách lễ phép, nhưng qua lời nói của ông ta, Joseph thấy ông đang cố nén sự kiên nhẫn của mình xuống. Nhìn các vị trí đặt súng mà anh được người ta đưa đi qua, Joseph lên tiếng hỏi.

- Hồi ở Triều Tiên, Hoa Kỳ cuối cùng phải tập trung nhiều pháo đội để ngăn chặn Trung Cộng và Bắc Hàn đánh biển người, cho nên theo tôi thấy thì ở đây Đại Tá có rất ít súng, tôi e sẽ không đủ để đương đầu một trận đánh tương tự đâu.

Đại Tá Piroth nhún vai rồi chu miệng làm một cử chỉ cho qua chuyện.

- Hà Nội có dành cho tôi thêm một số súng nữa, nhưng chúng tôi thật sự không cần tới. Tôi rất tin tưởng vào kế hoạch hỏa lực của tôi, kế hoạch này sẽ vô cùng hiệu quả.

Ngay lúc này thì đất, bụi tung cao vì đạn Pháo Binh của Việt Minh bắn vào đây đã tan đi gần hết. Bên ngoài, quân xa có thể xê dịch khắp vùng. Các oanh tạc cơ B26, một lực lượng không quân nhỏ tại đây lục tục cất cánh đi oanh kích và dội bom napalm vào các ngọn núi mà người ta tin rằng có quân địch tập trung. Các chiếc Dakota chở hàng chợt tới rồi chợt đi, tải nhiều tiếp liệu và quân dụng cũng như những binh sĩ mãn phép từ Hà Nội trở lại đơn vị. Phi cơ thay nhau chúi đầu đáp xuống phi đạo mịt mờ đất cát. Joseph kéo viện sĩ quan chỉ huy Pháo binh trở về với thực tế, anh hỏi.

- Nhưng Đại Tá thật sự không thấy áy náy gì về việc chung quanh đây đều bị các ngọn núi cao bao vây hết hay sao? Đại Tá có thể ngủ yên khi biết các đỉnh núi đó nằm trong tay địch hay sao?

Gương mặt phục phịch của viên Đại Tá chợt nở một nụ cười đầy quái gở.

- Tí nữa thì tôi lại quên mất, Monsieur Sherman là một phóng viên chiến trường có nhiều kinh nghiệm và có biết ít nhiều về chiến lược quân sự. Trung Tá Devraux có nói cho tôi biết, là Monsieur từng làm phóng viên trong cuộc nội chiến ở Trung Hoa và ngay cả trận chiến ở Triều Tiên nữa phải không?

Joseph gật đầu. Ngày đó, sau khi giải ngũ, Joseph trở về nước, giữ chân giáo sư tại Đại học đường Virginia ở Charlottesville, chuyên nghiên cứu về các vấn đề Á Châu, đến năm 1947 thì anh viết cho tờ Gazette, đến khi được tòa báo chỉ định làm phóng viên tại Viễn Đông vào cuối năm 1948, anh đem cả Tempe và hai đứa con của mình qua ngụ tại Hồng Kong. Joseph đã đến kịp lúc để theo dõi các trận đánh cao độ giữa các sư đoàn của Mao Trạch Đông và lực lượng tan rã của Tưởng Giới Thạch. Rồi đến khi trận chiến Triều Tiên bộc phát vào năm 1950, anh đã viết về các trận đánh tàn khốc và các cuộc thảm sát mà anh đã chứng kiến tại các ngọn đồi trống trải của bán đảo Đông Á và nếu đem so sánh với Đông Dương thì thật là vô cùng khác biệt.

Joseph thẳng thắn đáp lời Đại Tá Piroth.

- Những điều tôi biết về chiến tranh đều căn cứ vào kinh nghiệm, chứ không phải thuần vào hiểu biết qua sách vở đâu Đại Tá à, và chuyện để cho địch quân chiếm các vị trí cao hơn vị trí của Đại Tá, theo tôi nghĩ thì việc này không tốt lành chút nào cả.

- Để tôi giải thích rõ ràng cho Monsieur nghe.

Đại Tá Piroth chậm rãi cất tiếng và cẩn thận cân nhắc từng chữ một, không khác gì đang chỉ bảo cho một đứa trẻ.

- Các mỏm núi đã khiến cho Monsieur lo lắng trên kia rất cao và thẳng đứng. Tất cả đều cách trung tâm căn cứ này tới hai hoặc ba dặm. Theo chiến lược cổ điển của Pháo binh thì phải cho đặt pháo binh 105 ly an toàn bên kia triền núi, rồi cho bắn vòng cầu thật cao khỏi chóp núi mới lọt vào trại của chúng tôi được. Tôi đã dùng phi cơ đi quan sát thật kỹ các chóp núi đó rồi. Tôi cam đoan với Monsieur là các chóp núi đó rất cao, nếu đem súng đặt từ bên kia triền núi thì tụi da vàng không thể nào bắn tới đâu hết cả, chỉ bắn chỉ thiên mà thôi. Còn nếu họ dời súng ra xa để bắn qua đỉnh núi thì đạn sẽ không tới nơi này được đâu. Trong khi đó thì các khẩu 155 ly của chúng tôi có khả năng để dễ dàng bắn qua bên kia triền núi và sẽ đập nát bất cứ khẩu súng nào mà họ có ở bên đó.

- Nhưng họ lại đặt súng bên trong các rặng núi đó, hay ngay trên đỉnh các ngọn núi đó thì sao?

Joseph hỏi với một giọng hoài nghi thì Đại Tá Piroth cãi lại.

- Thưa Monsieur, tôi xin đề nghị, là nếu như Monsieur có dịp bay lên đó, Monsieur hãy nhìn cho thật kỹ các dãy núi rồi Monsieur vẫn còn tin là với sức người mà người ta có thể đem súng nặng qua được các dốc đá và qua được các cánh rừng trên kia thì tôi sẽ xin chào thua. Tuy nhiên, nếu như đám da vàng kia nghĩ rằng chúng có thể chứng minh là họ có khả năng tạo nên chuyện nhiệm mầu thì Monsieur nghĩ rằng chúng tôi có thể khám phá ra họ không? Và khi chúng nai lưng kéo súng lên đó thì Monsieur có nghĩ là chúng tôi sẽ không đưa họ về với nước Chúa trước khi họ đem súng được lên trên tới ụ hay sao?

Joseph lại đưa mắt nhìn lên các vòm núi một lần nữa.

- Rừng trên đó thật quá dầy đó Đại Tá à. Chuyện không phải là không thể tưởng tượng được với vấn đề, họ có thể di chuyển súng lên đó mà không bị phát hiện được.

- Một kỳ công, một kỳ công không khác gì chuyện dẫn voi Hannibal đi qua dãy Alps dưới bóng râm vậy Monsieur Sherman à. Nếu như điều tưởng tượng tuyệt diệu của Monsieur mà trở thành sự thật đi nữa, thì ngay khi họ vừa khai hỏa và một khi vị trí của họ bị phát hiện thì chúng tôi sẽ vô hiệu hóa họ ngay bằng hỏa lực chính xác và hùng hậu của chúng tôi tại nơi này.

Viên sĩ quan quay gương mặt bạnh nhìn Joseph, đoạn nhíu đôi mày rậm rạp của mình trước khi tiếp lời.

- Chắc có lẽ Monsieur và độc giả Hoa Kỳ của quý báo quên rằng chúng tôi hiện đang đối đầu với một quân đội hoàn toàn là lính đánh bộ không mà thôi sao? Họ chỉ có một ít xe vận tải của Nga, còn thì không có Không quân, cũng không có chiến xa. Trạm tiếp liệu của họ thì lại cách đây trên ba trăm dặm, mãi tận trên Yên Bái, và để tiếp tế cho vài Sư đoàn… thôi chỉ nói tới đạn dược không mà thôi, thì họ cũng cần phải có một kế hoạch hành quân tiếp vận khổng lồ. Đó là nói tới một hệ thống đường sá tân thời dẫn thẳng tới đây đó nhá. Không quân của chúng tôi cũng đã thường xuyên bay các phi vụ thám thính và sẵn sàng dội bom xuống bất cứ nơi ém quân và khu tiếp liệu nào của họ mỗi khi bị phát giác. Địch quân không thể so với pháo binh tối tân và không lực của chúng tôi được.

Joseph từ tốn hỏi.

- Nhưng còn vào mùa mưa tháng ba thì sao? Thời tiết không làm trở ngại các phi tuần thám sát của quý vị và rất thuận tiện cho các binh sĩ nhà quê đó di chuyển lên núi hay sao?

Đại Tá Piroth trả lời bằng cái nhún vai.

- Các kế hoạch của chúng tôi được thiết kế hết sức cẩn thận. Khi nào tụi da vàng đó từ trên núi tràn xuống thì Monsieur sẽ thấy, tại sao chúng tôi đã đặt tên cho cuộc hành quân này là cuộc hành quân “Máy xay thịt”.

Viên sĩ quan Pháp ngẩng đầu nhìn lên trời, những đóm dù trắng và màu kaki được bên dưới hướng dẫn truyền qua các đám mây thấp bởi một quả bóng đo khí tượng, đang mở tung giữa nền trời xám xịt. Từng bành lương thực, đạn dược, kẽm gai, vật dụng để thiết lập chiến hào, mùng mền, giày dép cùng tất cả mọi thứ thực dụng khác dành cho một trại quân đang bị bao vây được thả bằng dù, trông không khác gì như những bông tuyết rơi từ trên cao xuống các cánh đồng vàng vọt bên dưới. Các tiểu đội lính Lê Dương, các tiểu đội lính thuộc địa người Maroc, Algérie, và ngay cả các tiểu đội nhỏ thó người Việt Nam trung thành với chính phủ Bảo Đại từ các chiến hào chạy tung ra tiếp nhận các thùng hàng tiếp tế này.

- Đại Tá cho giá tất cả những súng nặng như thế này không sợ dễ bị lãnh đạn địch lắm hay sao?

Joseph cất tiếng hỏi người sĩ quan Pháo Binh Pháp khi chiếc xe chở anh đi ngang ụ súng thứ sáu hay thứ bảy gì đó trên lộ trình đi viếng các đơn vị pháo binh trong căn cứ và nhận xét được tất cả những nơi đặt súng mà anh từng đi qua đều được đặt ở các vị thế trống trơn trên đế quay mà thôi, ngoài ra không có gì để bảo vệ súng hết cả.

- Các khẩu súng này được đặt theo một phương cách để dễ dàng xoay xở theo xạ trường thích ứng. Bằng cách này thì súng có thể xoay được nhanh chóng bất cứ lúc nào và xoay về bất cứ hướng nào mình muốn mà không bị trở ngại nào. Nếu cho thiết lập các vòng bảo vệ súng thì hiệu năng tác xạ bị giảm đi.

Nói tới đây, viên Đại Tá đưa mắt nhìn vào đồng hồ.

- Bây giờ thì tôi phải xin lỗi Monsieur Sherman, tôi còn mấy cuộc thanh tra nữa phải thực hiện cho xong. Nếu như còn có lãnh vực nào về pháo binh của chúng tôi ở đây làm cho Monsieur không hiểu được, thì tôi xin Monsieur hãy hỏi các đồng hương của Monsieur ở Sài Gòn. Họ đã đến Điện Biên Phủ này nhiều lần để thanh tra chúng tôi rồi, ngay như Tướng O’Daniel nữa cũng có đến đây. Tất cả đều đồng ý là sự phòng thủ trại và phi trường của chúng tôi ở đây rất tốt.

Không thèm nói gì thêm nữa, Đại Tá Piroth ra lệnh cho tài xế dừng xe lại bên cạnh một vị trí đặt súng gần đó và xuống xe. Ông ra lệnh cho tài xế đưa Joseph trở về Bộ chỉ huy Trung ương, đoạn quay người đi ngay lại nói chuyện với các pháo thủ đang đứng chờ đợi ông ta tại đó.