← Quay lại trang sách

SÁU

Khuôn mặt Tuyết như chực điểm một nụ cười, ảnh mắt sáng ngời, nàng hỏi Joseph.

- Ông có phải thật là cha của tôi không? Một đôi khi, tôi thật khó lòng tin được chuyện này.

Đối với bất cứ những ai hiện đang có mặt tại sân thượng của quán cà phê Chez Maria trên đại lộ Barbet lúc này cũng đều phải công nhận là thái độ của Tuyết bây giờ thật vô cùng cởi mở và chân thành, duy chỉ riêng Joseph bấy giờ chợt nhận ra trong lời nói của con gái mình ẩn đầy những điều diễu cợt.

Hồi mới mười bốn tuổi, Tuyết thật ngây thơ và đầy liến thoắng, nhưng càng lớn Tuyết càng thay đổi. Từ thái độ cả thẹn, Tuyết trở nên hay u sầu, uẩn ức. Bấy giờ Tuyết đã mười bảy, vóc dáng của nàng tràn đầy sức sống của tuổi trẻ, tuy nhiên trong hai hoặc ba lần gặp lại Joseph sau này, Tuyết đã dành cho anh một thái độ diễu cợt, tưởng chừng như muốn chọc tức và gây đau khổ cho anh.

Lần này Joseph đã chờ Tuyết thật lâu, nhưng Tuyết không đến, mãi cho đến khi anh chuẩn bị trả tiền nước và sửa soạn ra về thì Tuyết từ đâu đó xuất hiện, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Joseph. Thân người của Tuyết thật mảnh khảnh, Tuyết ngồi chệch một bên thành ghế, hững hờ đưa tay chống lên cằm, chăm chú nhìn Joseph. Khuôn mặt của Tuyết trắng trẻo khác thường, một dấu hiệu của những người mang trong người hai dòng máu. Mặc dù làn da của Tuyết có trắng hơn, đôi mắt có to hơn của Lan, nhưng vẻ đẹp của Tuyết không thua kém gì mẹ mình hết. Điều này có thể chứng minh là lúc Tuyết bước vào ngồi đây, hầu hết tất cả thực khách chung quanh, ai nấy đều lén lút đưa mắt nhìn nàng. Tuyết mặc trên người một chiếc áo dài màu vàng, cao cổ, may vừa sát với thân người của nàng. Đường nét thanh tao thoát ra từ vóc dáng và thái độ của Tuyết, đã tạo cho nàng có một vóc dáng riêng biệt không giống bất cứ người con gái Việt Nam nào hết cả.

- Ba cũng khó khăn lắm mới tin tưởng được chuyện này, Tuyết à.

Joseph nói thật nhỏ, cố đè nén cơn xúc động đang bùng lên trong lòng. Đây là cái tâm trạng mà anh thường có mỗi lần gặp lại Tuyết, anh cất giọng tiếp.

- Mãi cho đến khi ba có dịp gặp lại khuôn mặt dễ thương của con, ba mới biết đây là sự thật. Con càng lớn, càng đẹp không khác gì mẹ con.

- Nếu ba nói là mẹ con đẹp và dễ thương, thì tại sao ba đã không chịu ở lại đây để cưới mẹ con?

Tuyết hất đầu, đưa ra câu hỏi này vui vẻ, tưởng chừng như Tuyết đã thực tập câu nói này hàng giờ trong giờ học Anh Văn tại trường Lycée Marie Curie.

Joseph trầm ngâm để định lại xem lời nói của con có hàm ý gì riêng tư hay không, trước khi Tuyết có can đảm đặt thẳng câu hỏi bất thường mà những lần trước đây Tuyết chưa khi nào hỏi như vậy. Một người hầu bàn từ đâu bước tới chờ đợi, nhưng Tuyết lắc đầu với vẻ giận dữ đuổi anh ta đi. Khi người đàn ông rời khỏi chỗ hai người đang ngồi, Joseph đặt hai tay lên bàn im lặng một thoáng.

- Ba muốn cưới mẹ con lắm, Tuyết à.

Joseph đáp bằng một giọng thật nhỏ.

- Nhưng sự hiếu thảo của mẹ con đối với ông ngoại của con và quê hương của mẹ con đã khiến mẹ con không thể nào ưng chịu lấy ba được.

Phản ứng của Tuyết vẫn điềm nhiên, tọa thị không khác gì thái độ của nàng cách đây nửa giờ. Thái độ mà Tuyết có ngay từ khi còn bên trong cửa trường bước ra, vừa đi vừa cười nói với đám bạn bè, đồng thời đưa mắt nhìn lên nơi Joseph đang đợi nàng bên này đại lộ. Tấtcả đều trống vắng, thờ ơ. Joseph đã bước vội ra khỏi gốc me, nơi mà anh đã đứng chờ con từ lâu, anh đưa tay vẫy Tuyết và đoan chắc là Tuyết đã thấy mình, nhưng Tuyết đã vội quay đi nơi khác, tay nắm tay, cười nói với đám bạn bè cùng lớp. Bên này lề đường. Joseph lặng lẽ đi theo con, trong khi đó Tuyết vẫn cười nói huyên thuyên với bạn, và tuyệt nhiên không quay đầu lại.

Hồi năm 1951, lần đầu tiên đến gặp Tuyết tại cổng trường vào lúc gần trưa, Joseph phải xin Lan một tấm hình của Tuyết để cầm theo, nhờ đó anh có thể dễ dàng nhận ra Tuyết và vội vã tránh né hàng đoàn xích lô đạp dập dìu, lúc này đã thay thế cho các chiếc xe kéo ngày xưa, hiện rất thông dụng tại thành phố này, để băng qua đại lộ. Gương mặt ở lớp tuổi mười bốn, Tuyết đã vội vàng thu người trong một cử chỉ phản đối thật ngây thơ, khi Joseph từ đàng xa tiến lại đặt tay mình lên tay con. Cử chỉ của Tuyết lúc đó khơi lại tức thì cái cảnh kinh hoàng khi thấy đôi mắt như dại, thất thần bên cạnh cái ao nước đặc quánh bùn sình ở một ngôi làng mạn Bắc Trung phần sáu năm về trước, còn ngoài ra đứa bé đang đứng trước mặt Joseph lúc này không, có gì để anh tưởng tượng lại được cái nỗi đói khát từng nép sát vào người anh với nhịp tim đập mạnh của ngày nào.

Sau này, mỗi lần muốn gặp lại con, Joseph cứ đứng bên kia lề đường đưa tay vẫy con và đứng chờ tại đó. Một đôi lần trước đây, Tuyết đã miễn cưỡng rời khỏi đám bạn bè của mình, bước qua đường để gặp anh. Một đôi khi hai cha con cùng thả bộ vào vườn Ông Thượng, hoặc đi vào các công viên chung quanh dinh Thống Đốc, nơi mà Joseph đã gặp Lan lần đầu tiên khi nàng mới mười tuổi. Có lần Tuyết bỗng dưng làm ngơ như không thấy sự có mặt của Joseph ở trước cổng trường và anh đã vô cùng ngạc nhiên, vội vã đuổi theo con, nhưng Tuyết lúc đó cứ tung tăng chạy quanh quẹo khắp khu chợ Hoa trên đường Charner và cuối cùng biến mất với đám bạn bè nghịch ngợm của mình.

Từ đó, Joseph tập cái thói quen không đi theo con nữa nếu như anh nhận ra là Tuyết không muốn gặp mình. Rồi chính anh lại rơi vào cái thói quen khác là quay người đi lên sân thượng của quán cà phê Chez Maria, để nếu như Tuyết muốn gặp anh thì nàng sẽ đến đây. Đôi khi Tuyết quay lại gặp cha, một đôi khi Tuyết bỏ đi luôn. Tính ra, đã có đến bảy hoặc tám lần trong vòng ba năm qua. Trong những lần gặp gỡ đầu thế này, Joseph đã cố gắng khắc phục mọi khó khăn để cho sự gặp nhau giữa anh và con được tự nhiên. Joseph đã cố gắng học tiếng Việt với dụng tâm sẽ được gần gũi với con hơn, nhưng mỗi lần Joseph mở miệng nói chuyện bằng tiếng Việt, thì Tuyết cố tình làm ngơ và bắt buộc anh phải dùng Anh ngữ.

Khi Joseph hỏi thăm về đời sống của con, thì Tuyết luôn luôn đề cập tới cậu Tâm và bà mợ với giọng đầy cảm tình, lặp đi lặp lại lời ca tụng sự tử tế của hai người như dụng ý nhấn mạnh đến nỗi u uất của mình mà Tuyết muốn đổ lên Joseph và Lan đã không gần gũi và nuôi nấng nàng. Mỗi lần Joseph đề cập đến Lan thì Tuyết có thái độ thật lạnh lùng và lảng tránh, mặc dù chưa lần nào Tuyết mở miệng trách cứ mẹ mình. Joseph đã giải thích không biết bao nhiêu lần, là anh rất vô cùng ân hận trước cảnh huống éo le này, nhưng Tuyết chỉ nghe với một thái độ chống đối bằng sự im lặng trước những lời giải thích tuyệt vọng của Joseph, và chính những thái độ hững hờ xa vắng của con, Joseph tin chắc rằng bên dưới những thái độ hững hờ đó, Tuyết đang cố gắng che giấu nỗi đau khổ mâu thuẫn trong nội tâm của mình.

- Bây giờ, đứng trước cảnh tình này thì ba có còn yêu mẹ nữa không?

Joseph ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mặt Tuyết, sững sờ trước câu hỏi thẳng thừng và bất thường của con. Hai người nhìn nhau một lúc, rồi Tuyết quay mặt đi nơi khác, bối rối trước vẻ ngang bướng của mình. Joseph theo dõi từng cử chỉ của con, anh chợt thấy vóc dáng của Lan qua bóng dáng của con, anh thở dài, trở lại với thực tế, và ôn tồn cất tiếng.

- Còn. Tuyết, ba vẫn còn yêu mẹ con nhiều lắm. Ba không bao giờ hết yêu mẹ con được cả, và ba cũng không bao giờ nghĩ rằng mình loại bỏ được cái hy vọng một ngày nào đó ba và mẹ sẽ lấy nhau.

Tuyết nhìn nhanh vào mặt cha đầy vẻ ngơ ngác nhưng không nói gì cả.

- Còn ba, thì dù đi đâu, ba vẫn mang theo cái này bên mình.

Joseph cho tay vào túi, kéo ra cái ví da, lôi ra một tấm hình chụp Tuyết lúc nàng mười bốn tuổi. Tấm hình lúc này có hơi nhăn nheo một chút và đó là tấm hình mà Joseph đã dùng nhận diện con lần đầu tiên khi đến tìm Tuyết tại trường. Gương mặt của Tuyết trong hình có vẻ rụt rè, e thẹn, chen một chút u buồn. Joseph đẩy tấm hình qua phía Tuyết nói tiếp.

- Ba thường thấy gương mặt của con như thế này lắm Tuyết à. Ba muốn làm sao để con được vui tươi thêm lên. Nếu như ba và mẹ lấy nhau được thì ba muốn được đưa con và mẹ con rời khỏi Việt Nam, ba muốn tất cả chúng ta cùng sống chung một mái gia đình.

- Vậy bây giờ chuyện đó không còn thực hiện được sao?

Tuyết lại hất đầu vơi vẻ bất cần, đưa mắt nhìn lên tấm hình trước mặt mình một thoáng rồi đưa mắt ngó mông lung ra bên ngoài qua làn lưới sắt mà chủ tiệm đã cho thiết trí để đề phòng địch quân quăng chất nổ vào tiệm, như lần cách đây tám năm khi du kích quân Việt Minh dùng xe đạp chạy ngang và quăng lựu đạn vào đám thực khách đang ngồi trong quán.

- Ba không nghĩ như vậy đâu. Chiến tranh bây giờ đang nghiêng phần thắng về phía Cộng Sản. Tại Điện Biên Phủ, tình thế càng ngày càng tồi tệ. Ba không nghĩ là chuyện chúng ta có thể sống chung với nhau bây giờ là trễ đâu. Nếu như Cộng Sản thắng thật, thì nhiều việc sẽ không còn được như cũ nữa tại Sài Gòn này, chính vì lẽ đó nên ba muốn nói chuyện này với con.

Joseph nghiêng mình tới trước gần với con, dụng ý để cho Tuyết chú tâm đến chuyện của mình, nhưng Tuyết vẫn như không buồn nghe tới những lời nói của Joseph, mắt vẫn nhìn ra đường.

Bên ngoài vòng lưới kẽm, Sài Gòn bây giờ đã thay đổi rất nhiều so với lần Joseph đến đây lần đầu tiên cách đây ba mươi năm. Mặc dù người ta vẫn còn thấy Pháp kiều dẫy đầy ngoài đường phố, và cửa hàng cà phê này vẫn còn nhiều khách Pháp tới lui vào những buổi trưa và chiều để ăn uống, nhưng Sài Gòn bây giờ cũng còn có thêm một ngàn Mỹ kiều, đồng hương với Joseph dập dìu trên các đại lộ mang danh là Paris của Đông Phương này hàng ngày. Ngọn cờ sọc trắng, đỏ với nhiều ngôi sao trên một góc mầu xanh đã bắt đầu làm quen mặt thị dân trong nhiều đường phố tại trung tâm Sài Gòn với năm trăm nhân viên tham mưu của Tòa Đại Sứ được biến cải từ phái bộ viện trợ kinh tế ngày xưa. Cùng lúc đó, một số cơ quan của chính phủ Hoa kỳ cũng bắt đầu thiết lập tại đây ngay khi Tổng Thống Truman quyết định phải thành lập một thành lũy chống Cộng ở Á Châu. Để có chỗ cư ngụ cho số Mỹ kiều này, nhiều cao ốc được xây cất vượt hẳn lên cao, bên trên các dinh thự nhạt màu, có tường vôi vây quanh của người Pháp, đánh dấu rõ ràng sự hiện diện của người Hoa Kỳ tại thành phố này. Các cửa hàng tại đường Catina bắt đầu bán những loại áo hở cổ, các loại thuốc đánh răng thơm mùi the khuynh diệp, Coca Cola, và vô số hàng hóa mà người Mỹ ưa chuộng.

Joseph biết rõ số người làm việc cho chính phủ đều kín đáo giao thiệp với các giáo phái Việt Nam cũng như các nhóm người bản xứ khác có thực lực để kết hợp lại thành một lực lượng chống Cộng. Từ đó, với sự giúp đỡ của Hoa Kỳ, Việt Nam có thể thoát được ảnh hưởng Mác xít và người Pháp sẽ ra đi. Joseph đã viết nhiều bài báo trên tờ Gazette để cảnh cáo đồng hương, hãy cẩn thận tại một quốc gia xa lạ và vô cùng phức tạp này mà không mấy ai hiểu được tường tận. Để viết rõ về cuộc chiến tranh tại đây, Joseph đã phải lén lút gặp các thành viên của Việt Minh ở các làng xa xôi ngoài thành phố, hoặc tại một quán cóc bình dân nào đó ở Sài Gòn và Joseph đã tìm hiểu được đầy đủ tin tức để biết lo sợ trước cảnh thảm khốc của cuộc chiến tranh ở nơi này. Việt Nam hiện đang ở trên một ngã quanh lịch sử với nhiều hiểm nguy và vô số điều không biết đâu mà lường trước. Joseph cất tiếng đầy nhiệt tình khi thấy Tuyết quay lại nhìn mình.

- Tuyết, ba thật tình lo lắng không biết con sẽ ra sao, nếu như Cộng Sản thật sự thắng cuộc chiến tranh này. Có thể con không hề quan tâm gì về các vấn đề chính trị, nhưng Việt Minh muốn thay đổi cách sống của từng người một ở đây, kể luôn cả con nữa.

- Con đã biết tự lo cho mình tại cái đất nước mà con được sinh ra. Ba đã có lòng lo cho con, con xin cám ơn ba nhiều, nhưng con nghĩ rằng con sẽ biết tự mưu sinh mà không nhờ đến sự giúp đỡ của ba.

Tuyết mỉm cười với một chút tinh nghịch trong ánh mắt mà chính mình cũng biết điều này sẽ làm cho người khác đau lòng. Joseph cầm lấy tay con.

- Tuyết, con hãy để cho ba được giải thích những điều ba đang nghĩ trong đầu, đâu có tốn hao gì khi chỉ nghe ba nói chuyện, phải không con?

Tuyết rút vội tay mình để xuống đùi, miệng vẫn tươi cười.

- Không, nghe thì đâu có tốn kém gì, nhưng rất tiếc là bây giờ thì con không có thì giờ. Bạn của con đang chờ con ngoài kia.

Tuyết nói xong đứng lên, chìa tay cho cha mình với vẻ diễu cợt.

- Au revoir, Monsieur Sherman, cám ơn ba.

Để tránh cho con khỏi bị bỡ ngỡ. Joseph từ tốn đứng lên cầm lấy tay con. Tuyết nhoẻn miệng cười thật dễ thương với cha trước khi quay gót. Joseph đứng sững nơi bàn nhìn theo con mình đang len người qua đám thực khách đông đảo cho đến khi Tuyết khuất dạng, anh mới ngồi lại xuống ghế.

Trên bàn ăn, tấm hình của Tuyết vẫn còn nằm nguyên trên bàn trước chiếc ghế trống mà Tuyết vừa bỏ đi. Tấm hình mà từ đầu đến cuối Tuyết đã không sờ đến lần nào.