← Quay lại trang sách

BẢY

Sáng ngày thứ bảy 13 tháng 3 năm 1953, tại vùng đồi núi Đà Lạt, trời vừa hửng sáng. Các đồi thông rải rác khắp vùng cao nguyên Lang Biang vẫn còn chìm mình trong sương mù. Cả một vùng trời không có một cơn gió nhẹ. Chung quanh đây, tất cả vẫn còn yên bề vắng lặng. Chim chóc vẫn chưa thức dậy chào đón bình minh. Từ hướng Đông, mặt trời càng lúc càng tỏ rạng. Bầu trời trong như ngọc được phủ lên một giải nắng vàng làm nổi bật các đỉnh đồi thẫm màu trên một vùng nắng chói chang, trông không khác gì một bức tranh thủy mạc của Trung Hoa thường thấy trên các bức họa được vẽ trên nền lụa xám.

Bên bờ hồ, Joseph đưa mắt nhìn vẻ quyến rũ của các ngọn đồi chung quanh mình, cạnh đó Lan vừa bước đi song song với anh, vừa cất tiếng hát nho nhỏ. Giọng nàng thật buồn thảm ai oán qua lời ca của bài Les feuilles sont mortes, và chính giữa cái giây phút tuyệt vời bất ngờ này đã khiến cho Joseph không biết mình đang sống trong mơ hay đang sống thực.

Bên dưới những rặng thông ướt sũng sương mai, hai người có vẻ là hai người duy nhứt còn lại trên thế gian này, những chiếc thuyền bườm nho nhỏ, ngộ nghĩnh với các cánh bườm bằng nhiều màu sắc rực rỡ mà du khách thường đến đây khuấy động mặt hồ khi ngày bắt đầu, giờ này vẫn chưa thấy xuất hiện. Các đồi thông vẫn chưa có bóng người. Đó đây, bên dưới các bóng mát, một vài khóm lan vàng hoặc trắng tinh đập vào mắt Joseph. Mấy lần rồi anh định lên tiếng, nhưng anh lại kềm hãm lòng mình, vì không muốn làm khuấy động vẻ đẹp của buổi sáng mà Lan đang mời anh đi dạo với nàng.

Nghe tiếng hát của Lan, Joseph dễ dàng hình dung được cảnh nàng tung tăng với bạn bè ngày còn học ở Couvent des Oiseaux. Cả một bầy con gái với ánh mắt nhìn đời qua lăng kính đẹp đẽ đó để bước vào đời. Joseph đã không quên lời Lan đã chua chát kể lại những ngày đẹp đẽ nhất của đời nàng trong lần hai người xuôi Trung để đi tìm Tuyết cách đây chín năm về trước và ngay khi ở Điện Biên Phủ về, Joseph được biết Lan hiện đang sống tại một biệt thự trên vùng này, nàng sẽ ở đây một tháng để sống gần gũi với đứa con trai hiện đang theo học trường Võ bị tại đây. Joseph đã lập tức lên Đà Lạt và mướn phòng tại khách sạn Lang Biang Palace, nơi mà năm 1925 anh đã cùng với mẹ lên trọ ở đây. Những kỷ niệm buồn thảm có khơi dậy trong lòng của Joseph một chút khi anh mới tới nơi này, nhưng trước sự vui vẻ, ân cần của Lan khi anh bất chợt đến thăm nàng, đã làm cho Joseph quên hẳn đi những buồn phiền đó. Lan đã mời anh cùng đi ngắm cảnh bình minh bên bờ hồ với nàng, một say mê mà lúc còn đi học Lan thường thực hiện, cho nên lúc trở về khách sạn, Joseph đã không thể chợp mắt được và phải trỗi dậy khi trời còn tối. Hai người gặp nhau tại bờ hồ khi trời chưa sáng hẳn. Tay trong tay, hai người cùng sóng bước trong im lặng, không một ai nói với ai lời nào. Bỗng dưng, Lan thình lình ngưng hát.

- Joseph, tối hôm qua em lẻn trở lại tu viện, và em đã lén vào bên trong nhà nguyện để nghe các dì phước hát bài vãn kinh cuối tuần.

Giọng nói của Lan chất chứa nửa vui, nửa buồn.

- Em lén chui vào bên trong quỳ gối xuống sàn gạch, giống như ngày còn nhỏ em thường làm mà không một ai phát giác được cả.

Joseph mỉm cười, siết nhẹ tay Lan, anh vẫn không nói được một lời nào. Trên vẻ mặt đầy nét ngây thơ của Lan vào buổi sáng sớm hôm nay, Lan trông không khác gì một cô bé bỏng ngày xưa. Nhận ra được điều này, Joseph chợt nghe như nghẹn thở khi nghĩ tới khuôn mặt của Tuyết cũng tương tự như nét mặt của Lan lúc bấy giờ. Cả hai người cùng vì lý do riêng tư của chính mình, cả hai người đều đang cố tránh né một điều gì đó. Joseph thấy cả Tuyết lẫn Lan đều ở thật gần với anh, nhưng cũng hơn bao giờ hết anh lại thây cả hai đều đang ở quá tầm tay với của mình. Joseph nghe lòng chùng xuống buồn thảm, từ đó các cảnh vật chung quanh đây chừng như vụt đổi thay hoàn toàn.

Nhìn xuống gương mặt đầy tư lự của Lan, Joseph tự hỏi không biết có phải vì Lan đang hồi tưởng đến những ngày vui đã qua nên nàng quên hẳn những thực tại lúc này hay không. Không lẽ Lan không biết, rồi đây tất cả những hào nhoáng chung quanh đây rồi cũng sớm nhạt nhòa đi? Khách sạn Lang Biang được xây cất thật vĩ đại vào thời cực thịnh của nền thuộc địa Pháp tại nơi này bây giờ thật xác xơ, tiêu điều thê thảm, vẻ phong phú và xa xỉ của nó không còn nữa với các sàn thảm nhăn nhíu, tường vôi loang lổ nước sơn và nước xài trong các hệ thống tiếp nước không còn trong sạch như ngày nào. Các người phục dịch bây giờ vắt vẻo điếu thuốc trên môi để tiếp khách. Các chủng viện trên các ngọn đồi như các vòm nóc nhà thờ vẫn còn mang vẻ đẹp của thời kỳ lãng mạn dưới làn sương ban mai và Hoàng đế Bảo Đại vẫn còn cư ngụ tại một trong những căn biệt thự của mình với cảnh vật chung quanh được chăm sóc thật vén khéo, xinh đẹp, nhưng nói chung, thành phố được nới rộng ra tận bờ hồ, đang mang đầy vẻ mệt mỏi và khoác một màu sắc hết sức buồn thảm, không khác gì các tay Thực dân đã từng tạo dựng cái nơi thần tiên này để hưởng thụ xong thì giờ này họ không còn màng đến nữa. Ngay như bên bờ hồ cũng bị ruồng bỏ, không một ai chăm sóc, để lở loét khó coi vì những vết chân bất cần giẫm nát. Giờ chỉ còn lại những ngọn đồi trên cao và cái không khí trong lành là còn làm cho Joseph nhớ lại Đà Lạt của năm xưa mà thôi. Anh cất tiếng thật nhỏ.

- Lan, anh không muốn làm em thất vọng về cái thành phố yêu quí này trong tâm tưởng của em, nhưng anh nghĩ, đã đến lúc người Pháp không còn thời ở Việt Nam này. Ngay cả cái lối sống của toàn thể gia đình em rồi đây cũng phải thay đổi nữa.

Joseph đưa tay kéo Lan đứng lại để nàng nghe những lời nói của mình, nhưng Lan nhìn anh mỉm cười một thoáng rồi tiếp tục bước đi bên dưới các rặng thông, mắt nhìn về phía mặt hồ lúc này đã tan dần sương mai. Joseph vội vã bước theo Lan, anh cất giọng đầy nhiệt tình.

- Từ lúc gặp lại em trên giường bệnh ở nhà thương thì anh đã biết. Sau khi nhìn khuôn mặt kiều diễm của em, anh biết là lòng anh từ giờ phút đó cho mãi về sau này sẽ không làm sao yên ổn được, nếu như chúng ta không được sống chung vơi nhau. Hồi còn ở bên nhà, anh tìm hết mọi cách để quên em đi, nhưng trong thâm tâm anh, anh biết đó là một điều không dễ dàng thực hiện được.

Lan cúi đầu, miệng mỉm cười đầy vẻ khoan dung và tiếp tục bước đi.

- Ở đời này, đâu phải chỉ có khuôn mặt đẹp mỹ miều là đủ để sống đâu? Có phải người Hoa Kỳ, ai cũng nhiễm cái tánh lãng mạn hết phương cứu chữa như anh vậy đâu?

Joseph đáp nhỏ:

- Nếu nói con người bị vẻ đẹp và tình yêu thu hút mãnh liệt là lãng mạn, thì anh lãng mạn hết phương cứu chữa. Bởi thật ra trên đời này chỉ có hai vấn đề đó là đáng nói mà thôi. Sau khi chiến tranh chấm dứt anh trở về nước. Cứ mỗi lần anh chợp mắt là mỗi lần anh lại thấy các kỷ niệm về em hiện lên tâm trí. Anh biết là anh vẫn còn yêu em và lúc nào cũng muốn được cưới em làm vợ. Anh còn biết là trong suốt chín năm qua, dù xa cách, nhưng lúc nào cũng còn yêu em. Đó là lý do tại sao cuối cùng rồi anh cũng chui đầu vào làm phóng viên chiến trường, bởi làm như vậy anh mới có lý do để trở lại Sài Gòn mà tìm lại em.

Vừa đi, Joseph vừa cung hai bàn tay đâm lại với nhau, tiếng đập tay vang dội khắp mặt hồ trong như gương buổi sáng.

- Tại sao cả hai chúng ta đều ngu muội như nhau hết vậy hở Lan? Đáng lẽ chúng ta phải tìm cách tránh cơn gió lốc này ngay từ đầu mới phải chứ?

Lan nhìn Joseph cười buồn bã.

- Mình đã đề cập đến chuyện này xong rồi Joseph à. Khi anh mới tới thì anh nói là anh chỉ muốn bàn về việc của Tuyết mà thôi.

- Đúng vậy, nhưng lần này anh cũng muốn nói về chuyện của chúng ta nữa.

Lần này Joseph đưa hai tay đặt lên vai Lan quay lại nhìn thẳng vào mặt nàng. Trời buổi sáng đầy sương lạnh. Lan đã vô tình mặc lên người chiếc áo khoác sẫm màu như nàng đã mặc trong lần cùng Joseph đi tìm Tuyết hồi 1945. Chiếc mũ trùm đầu được bỏ thõng sau lưng, và vì thức dậy từ sáng sớm tinh sương nên Lan đã để mái tóc không chảy đổ dài xuống bờ vai mình. Đã trên ba mươi tuổi, nhưng Lan vẫn còn đẹp quyến rũ vô cùng. Đôi môi của nàng đều đặn hơn, đôi mắt tinh anh càng quyến rũ thêm hơn. Tất cả những gì đẹp đẽ nhất của người đàn bà đều đang bùng dậy, chín muồi một cách âm thầm mà Lan không hay biết. Joseph thấy rõ được điều này, anh chợt nghe lòng thoáng lên cơn say đắm cuồng nhiệt đến tột cùng. Dưới ánh nắng ban mai rực rỡ, Lan càng trông đẹp hơn bao giờ, điều này làm Joseph khó lòng tin tưởng được, rằng Lan đã thuận bỏ Sài Gòn lên đây để thăm con mình, hiện là một sinh viên sĩ quan.

Nhận thấy Joseph thẫn thờ, Lan vội cất tiếng nhỏ nhẹ.

- Gần đây anh có gặp Tuyết không Joseph?

- Có, mới cách đây hai ngày, nhưng con nó có thái độ lạ lùng lắm. Nó hỏi anh có phải anh thật là cha của nó hay không? Nó hỏi tại sao chúng ta không lấy nhau? Nó còn thẳng thắn hỏi anh bây giờ có còn yêu em nữa hay không?

Lan cau mày đầy vẻ thắc mắc.

- Thường thì nó có thái độ rất xa lạ và không bao giờ cởi mở.

- Đúng vậy, nhưng lần này nó đã không e dè nữa, dường như nó đọc được hết mọi ý nghĩ trong đầu của anh. Em biết đó! Anh đã quyết định rồi, dù chưa biết tại sao. Có thể vì anh có cái cảm tưởng là cuộc chiến tranh này đang tới hồi hết sức quan trọng, cứ như mọi thứ trong một cái nồi đang tan dần theo sức nóng của củi lửa.

- Joseph siết chặt tay Lan thêm một chút, tiếng nói của anh rung rung đầy chân thành.

- Lan à, chúng ta đã bỏ qua hai dịp bằng vàng rồi. Đáng lẽ anh phải hỏi cưới em ngay khi chúng ta gặp nhau khi chiến tranh vừa kết thúc, chúng ta lại có thái độ như người điên dại.

Lan chen vào định nói điều gì, nhưng Joseph đưa tay lên miệng nàng, không để cho Lan nói, anh tiếp:

- Anh biết em sẽ muốn nói gì.

- Nhưng, Joseph, cuộc chiến tranh đó đã gây đất bằng nổi sóng, ảnh hưởng đến tất cả mọi người trong chúng ta.

- Đúng vậy, chúng ta giống như những người bị chìm tàu, phải cố gắng bơi vào bờ để tự tìm sống còn. Chúng ta, mỗi người đều có gia đình riêng, và các người trong gia đình đều đang cần chúng ta.

Joseph ngừng nói, trìu mến nhìn Lan cười.

- Tất cả đều là sự thật. Cả hai chúng ta đều biết rõ các chướng ngại vật trước mặt chúng ta và chúng ta đã thận trọng chọn lấy cho mình cái phương thức trốn chạy trước những cản trở đó, nhưng rồi lý do nào đã khiến anh trở lại Á Châu này? Tại sao chúng ta lại gặp nhau lực đó? Đâu phải như không có chuyện gì xảy ra? Và lúẹ đó đâu phải thời gian lại đứng yên một chỗ?

Lan lặng lẽ cúi đầu, chừng như nàng chợt nghe ăn năn trước những lời mà Joseph vừa nói, những lời nói đó đã khơi dậy lòng nhiệt tình của hai người, tưởng đã bị vùi lấp sau hai lần chia lìa giờ bỗng dưng như mở hội, tràn trề trong thâm tâm của hai người. Lan nói.

- Cũng tại vì chúng ta đã suy nghĩ theo chiều hướng đó, Joseph, nó không có nghĩa là chúng ta bỏ chạy.trước những trách nhiệm của mình đâu.

- Nhưng Lan à, bây giờ tình thế đã đổi thay. Cả hai chúng ta cũng đã hy sinh quá nhiều. Chúng ta đã làm tròn bổn phận của chính mình. Cả hai chúng ta không thể tiếp tục lén lút gặp gỡ tội lỗi như thế này sau lưng Paul mãi được. Anh đã lừa dối Tempe, bằng cách giả vờ như mọi việc đều êm thắm. Chúng ta đã có hai cơ hội và đã lỡ cả hai, bây giờ anh quyết định muốn sửa đổi lại tất cả những lỗi lầm từ trước, kẻo không sẽ quá muộn. Một khi đã quá muộn, thế giới sẽ đổi thay Lan à. Việt Nam rồi cũng sẽ đổi thay, đổi thay nhanh hơn chúng ta tưởng nữa,kia. Nếu như Cộng Sản thắng, không ai biết Sài Gòn rồi sẽ ra sao. Anh muốn đưa Tuyết rời khỏi nơi này. Anh muốn đưa em và Tuyết rời khỏi nơi này. Anh muốn đưa hai mẹ con em đến một nơi nào mà chúng ta có thể cùng sống với nhau lâu dài. Tân Gia Ba chẳng hạn, anh không cần biết, bất cứ nơi nào mà anh có thể làm cho con nó hiểu. Ở đây, anh không có cách nào đến gần nó được. Con nó lúc nào cũng đầy nghi ngờ, thật đau đớn và uẩn ức.

Gương mặt Joseph chùn xuống như đau khổ đang dâng trào, anh nói tiếp.

- Anh tin chắc rằng con nó rất oán hận những điều mà anh đã làm, và như vậy anh không thể nào yên lòng được.

Joseph nhìn vào mặt Lan, hy vọng tìm kiếm được trong đó sự đồng tình của nàng, nhưng anh lại thất vọng vì đã không thấy được gì trong đôi mắt đó ngoài vẻ lưng chừng và nghi ngờ mà anh thường gặp phải từ trước đến giờ, đó là một vẻ cương quyết cố hữu chịu đựng trước mối bất hạnh dù cho tràn ngập tới mức độ nào đi nữa. Lan ngoảnh mặt đi nơi khác, thì thầm.

- Bây giờ lại không phải là lúc để quyết định cho việc gì hết cả Joseph à, nhứt là trong lúc Paul còn ở Điện Biên Phủ.

Joseph nhìn Lan một lúc rồi bước đến gần bên nàng hơn.

- Lan, em hãy nghe cho thật kỹ đây. Ở Điện Biên Phủ anh và Paul đã nói chuyện về em. Paul nói rằng chuyện vợ chồng của em đã không đi đúng đường lâu lắm rồi. Em đã cố tâm không nói cho anh biết về việc này, nhưng bây giờ thì anh đã biết rõ là đời sống của vợ chồng em không được như ý muốn, cho nên anh nghĩ rằng chuyện của chúng ta không đến nỗi nào.

Lan mở mắt thật to đầy kinh ngạc.

- Vậy anh đã kể hết chuyện cho Paul nghe rồi sao? Anh có kể cho Paul biết chuyện chúng mình lén lút gặp nhau không?

Joseph nhìn đi nơi khác lắc đầu.

- Không, anh không nói gì hết cả, mặc dù anh rất muốn, nhưng không hiểu tại sao anh không nói ra được.

- Vậy tại sao Paul lại đề cập đến chuyện chúng em lấy nhau?

- Tụi anh nói về những hy vọng cho Việt Nam, rồi chuyện gia đình tự nhiên dính vào.

Lan đưa mắt sợ sệt dò xét.

- Vậy Paul có tỏ vẻ nghi ngờ gì chúng ta không?

- Không, anh ước mong Paul nghi ngờ về việc này lắm, như vậy sẽ làm cho anh để nói ra điều mình muốn nói hơn.

Joseph lắc đầu đầy vẻ chán nản.

- Anh không thể nào chịu đựng được việc mình phản bội bạn, Lan à. Paul đã coi anh như một người bạn chí tình. Anh sẽ trở lại Điện Biên Phủ nay mai gì đây để viết một bài khác cho tờ báo, và anh không hiểu anh sẽ ăn nói làm sao với Paul. Tuy nhiên anh dự định sẽ nói hết cho Paul biết khi tình thế cho phép.

Lan đưa tay lên che lấy miệng, mắt nhìn Joseph đầy kinh hoàng.

- Nhưng tại sao anh lại như vậy hở Joseph?

- Anh không thể sống mãi với những dối trá này được nữa. Anh muốn em và Tuyết cùng sống chung mãi mãi một nơi nào đó an toàn.

Giọng Joseph bỗng dưng đầy xúc động, anh chợt nghe nước mắt lưng tròng.

- Em biết không Lan? Anh ao ước thực hiện được điều này hơn bất cứ điều gì trên cõi đời này.

- Nhưng còn vợ và con anh thì thế nào?

- Anh cũng quyết định sẽ nói sự thật với Tempe. Tempe cũng phải được biết sự thật của lòng anh. Các con anh thì giờ này đứa nào cũng đã khôn lớn. Anh muốn làm như vậy để cho em và Tuyết biết anh quý trọng mẹ con em biết là dường nào.

Lan đưa mắt nhìn ra mặt hồ chứa chan ánh nắng và không nói gì cả một lúc lâu.

- Vậy em tính thế nào hở Lan?

Joseph cất tiếng đồng thời đưa tay nâng cằm Lan lên, nhìn thẳng vào mặt nàng.

- Em có chịu bỏ Paul để lấy anh không?

- Paul là chồng của em mà, Joseph.

Lan cất tiếng thì thầm nhỏ đến độ Joseph không rõ nàng nói gì, anh phải cúi đầu thật thấp mới nghe được.

- Em không biết rồi đây tương lai sẽ như thế nào? Tương lai cửa em và đất nước này rồi sẽ ra sao? Em sợ lắm, nhưng em càng sợ nhiều hơn nữa cho cuộc đời của em, nếu như em quyết định chọn lựa sai lầm, kể cả việc chọn lựa phải rời khỏi đất nước này nữa.

Joseph nhìn Lan đầy bối rối.

- Nhưng Lan, em đã không xử tốt với chính bản thân của em.

Joseph quay đầu nhìn quanh quẩn, cố tìm lời để khuyên nhủ Lan.

- Em còn nhớ không? Có một lần bên cạnh hồ này, em đã từng ước mơ làm sao để cuộc đời em mai sau sẽ luôn luôn đầy tình tứ và thơ mộng. Vậy thì không có lý do gì em lại để cho giấc mơ đó tàn phai được. Hãy về với anh, anh sẽ làm cho cuộc đời của em luôn luôn được hạnh phúc hơn bao giờ hết.

Lan nhìn Joseph đầy vẻ bối rối.

- Bây giờ thì em không thể quyết định gì hết cả Joseph à, nhứt là trong tình cảnh như thế này.

Joseph thở dài buông thõng hai tay Xuống.

- Anh cũng nghĩ vậy.

- Anh hãy vui lòng hứa với em một điều.

- Điều gì hở Lan?

- Anh phải hứa với em là khi anh trở lại Điện Biên Phủ, anh sẽ không nói gì về chuyện này với Paul hết cả. Anh không được nói gì hết, cho đến khi em gặp lại chồng em.

Joseph nhìn vào đôi mắt đầy lo lắng của Lan một chút rồi mỉm cười.

- Được rồi Lan, anh hứa, anh hứa sẽ đợi cho đến khi đâu đó yên xuôi hết cả.

Hai người tiếp tục đi bên nhau cho đến khi mặt trời đã lên thật cao. Hai người cùng im lặng đi… qua các cánh đồng mà người ta trồng thật nhiều dâu tươi và cải diếp, hai loại thực phẩm đắt giá tại Sài Gòn. Sau đó hai người chia tay và hẹn sẽ gặp lại vào buổi chiều để cùng đáp xe xuống Djiring để ngắm các thác nước và các đồn điền trà hoặc dưa thẳng tắp dọc theo hai bên đường.

Chiếc xe chở hai người làm các đàn bướm vàng hoảng hốt bay tán loạn khắp rừng cây dọc theo lối đi. Khu vực này vẫn không có người ở và cả Pháp lẫn Việt Minh đều không bên nào quan tâm đến vùng đất này, cho nên lúc gặp đàn bướm tung bay, nhứt là khi gặp những người Thượng thuộc chủng tộc Rhadé vừa đàn ông, vừa đàn bà sắp hàng một, ngực để trần, đi dọc theo con đường mà hai người đi qua, Joseph mơ màng chợt nghĩ đến cái thảm cảnh của gia đình mình xảy ra tại một nơi không xa nơi này lắm, cách đây hai mươi chín năm về trước. Cả hai và Lan đều bị du vào cảnh tình không ai nói được với nhau một lời nào, và tình trạng này kéo dài suốt buổi chiều kể từ khi hai người gặp lại nhau. Trong khi đó sự sung sướng mà Joseph lúc nào cũng có được khi gặp lại Lan, lần này cũng bị bao trùm bởi một nỗi niềm lo sợ không đâu vây kín trong lòng. Anh lặng người khi nghĩ đến việc lần gặp gỡ này với Lan biết đâu chẳng là lần sau cùng của mình.

Không biết có phải Lan cũng cùng có được cái ý nghĩ như Joseph đang nghĩ trong đầu hay không mà buổi chiều tối hôm nay Lan đã đồng ý dùng cơm chiều vơi Joseph tại khách sạn Lang Biang, nơi mà Hoàng đế Bảo Đại vẫn thường lui tới. Khác với vẻ tiều tụy của khách sạn mà chủ nhân vì vô tình hay cố ý để mặc cho thời gian tàn phá trong khi vấn đề ẩm thực tại nơi này vẫn giữ nguyên đặc tính của nó để dành riêng cho vì Thiên tử, cho nên khi Joseph đến đây dùng cơm chiều bên chiếc bàn với ngọn nến lung linh tình tứ từ khi trời bắt đầu tối cho đến khi người khách cuối cùng rời khỏi nơi này, anh và Lan vẫn còn nấn ná chừng như cả hai đều linh cảm được điều bất thường buồn thảm trong lần gặp gỡ này biết đâu chẳng là lần gặp sau cùng mà hai người thực hiện được, cho nên cả hai cùng im lặng đưa mắt nhìn ra bầu trời vằng vặc sao đêm bên ly rượu và tách cà phê của mình.

- Chính nơi này là nơi mà anh đã ngồi với mẹ anh ngày xưa khi được tin anh Chuck của anh tử nạn.

Tay mân mê ly rượu, Joseph thì thầm nói.

- Nhắc tới chuyện này, xem chừng như đã xa vời lắm, cứ chừng như chuyện đã xảy ra từ kiếp nào vậy.

- Chắc anh thương anh của anh lắm phải không?

Gương mặt của Joseph bỗng trở nên căng thẳng khác thường.

- Vâng, anh nghĩ rằng anh thương anh Chuck của anh hơn bất cứ ai hết. Lúc đó anh mới có mười lăm tuổi, cho nên khi nhận được hung tin anh tưởng chừng như trời đất sụp đổ.

- Tại sao vậy?

Lan hỏi với giọng đầy quan tâm, giọng nàng trầm xuống thật nhỏ.

- Chuyện gì đã xảy ra hở Joseph?

- Không có gì đáng nói hết em à. Có lẽ tại lúc đó anh là một đứa con trai có quá nhiều tình cảm mà thôi.

Joseph vụt im lặng, anh đưa mắt nhìn các vì sao lấp lánh trên trời.

- Joseph, anh hãy nói tiếp đi, anh chưa khi nào nói cho em nghe nhiều về cuộc đời của anh hết cả.

Gương mặt của Joseph thoáng một chút bối rối, anh đưa mắt nhìn ra khoảng tối mịt mù phía bờ hồ.

- Anh Chuck của anh lúc nào cũng trội hơn anh về tất cả mọi mặt. Em biết không? Anh ấy là một lực sĩ có tài, một người học rất giỏi và rất nổi tiếng. Anh đã sống trong vòng ảnh hưởng của anh ấy. Cha anh đã không giấu giếm cho biết niềm hy vọng của ông đều đặt hết vào anh Chuck. Điều này đã làm anh phật lòng không ít, cho nên anh quay về với mẹ anh nhiều hơn vì lý do đó.

- Vậy mẹ có thương anh nhiều không?

- Có chứ, nhưng hồi gia đình anh tới đây lần đầu, đã có một việc xảy ra làm anh bàng hoàng đau đơn vô cùng. Phải mất một thời gian rất lâu anh mới nguôi ngoai được.

Joseph ngẩng đầu lên mỉm cười buồn bã và anh chợt bắt gặp Lan đang nhìn mình một cách chăm chú lạ kỳ, anh tiếp tục.

- Chuyện xảy ra vào đêm thứ hai của lần đi săn. Hôm đó trời mưa giông thật lớn, anh không ngủ được, anh bước ra cửa nhìn sấm chớp, và vì vậy anh đã bắt gặp và đã chứng kiến.

- Mẹ anh hả?

- Phải.

Giọng nói của Joseph chùng xuống thì thầm, anh phải quay đầu nhìn đi nơi khác, vẻ mặt đầy đau đớn.

- Mẹ anh băng mình dưới cơn mưa lũ đi qua bên kia chòi. Anh ngỡ rằng mẹ anh đang gặp điều gì trắc trở nên anh vội vàng đội mưa đi theo.

Joseph ngừng nói, đưa ly rượu lên miệng. Lan nhận thấy tay anh run run.

- Mẹ anh chạy vào căn nhà của cha Paul đang ở. Anh đã tò mò nghe hết mọi chuyện của họ. Hồi đó anh không hiểu rõ về vấn đề này cho lắm, nhưng anh nghĩ đây là một hành động phản bội, ghê tởm, không phải chỉ đối với cha anh mà thôi, mà còn đối với tất cả ba người trong gia đình anh nữa.

Lan nhìn thẳng vào mặt Joseph đầy kinh hoàng.

- Trời ơi! Vậy thì khổ cho anh quá.

Joseph vụt tưởng chừng quên hẳn là Lan đang chăm chú nghe mình, anh ngỡ ngàng đáp vội.

- Anh xin lỗi em, Lan, từ xưa tới giờ anh chưa kể cho ai nghe chuyện này bao giờ.

Bị xúc động trước tình cảm chân thành của Joseph, Lan đưa Lay nắm lấy tay anh vỗ về.

- Có gì mà anh phải xin lỗi.

- Anh nghĩ rằng chuyện này đã làm cho anh từ đó luôn luôn nghi ngờ và không tin vào bất cứ người đàn bà nào mà anh gặp, cho đến khi anh gặp lại em. Em thật trong trắng, thật vô cùng đáng yêu. Anh chưa từng quen biết một người nào như em. Khi nhìn em quỳ gối cầu nguyện trong lăng Minh Mạng, anh chợt nghe trong lòng một cơn xúc động mà anh chưa từng có từ trước tới giờ.

Cả hai người cùng rơi vào tình thế im lặng, không ai nói với nhau, một lúc thật lâu, sau cùng Lan thì thầm.

- Vậy cha anh có hay biết chuyện này không?

- Anh không tin là cha anh biết chuyện gì. Anh nghĩ là đêm đó ông ấy đã quá say. Cả mẹ anh cũng không biết là anh lúc đó còn thức.

Giọng nói của Joseph trở nên xa vắng.

- Đứa em trai của anh, Guy, được sinh ra vào cuối năm 1925. Mẹ anh đã không hề nói ra điều gì, nhưng anh tin chắc rằng nó là đứa em cùng cha khác mẹ của Paul.

Chung quanh hai người lúc này tiếng thì thầm của thực khách đã thưa dần và biến mất, hai người cùng nhận ra họ là những người khách cuối cùng còn ở lại đây. Lan cầm lấy tay Joseph.

- Em không biết phải nói gì với anh bây giờ, Joseph.

Joseph gượng gạo cố tạo một nụ cười, nhưng anh chợt thấy gương mặt của Lan đầy căng thẳng.

- Chuyện như nước chảy qua cầu, đã qua rồi Lan à.

Lan thì thầm.

- Em biết em lúc nào cũng giữ kín nỗi lòng của mình với anh. Em đã không có đủ can đảm để nói cho anh biết là em đau khổ biết dường nào khi chúng ta tìm lại được con, để rồi sau đó em lại phải xa nó. Em biết bây giờ con nó không ở xa em bao nhiêu, ở với anh Tâm của em, nhưng lúc nào em cũng nghe đầy đau khổ và em biết rõ là quyết định đó của em thật sai lầm.

Joseph thấy đôi môi của Lan run khe khẽ, và mặt nàng chan hòa ngấn lệ. Joseph siết nhẹ lấy tay Lan an ủi. Cả hai người vụt yên lặng. Lúc hai người đứng dậy ra về, Joseph lái xe đưa Lan về nhà, nhưng anh đã vô cùng ngạc nhiên khi thấy Lan đưa tay kéo anh quay về hướng cửa sổ khách sạn. Anh cúi đầu đi theo Lan, trong khi đó Lan cũng cúi đầu nhìn xuống bước chân của mình.

Vào bên trong phòng. Joseph bước đến bức màn lụa cửa sổ đưa mắt nhìn ra bầu trời bên ngoài đầy trăng sao, anh nhìn vào những rặng thông in bóng vằng vặc trên mặt hồ loáng bạc. Hai người cùng đứng bên cửa sổ một lúc thật lâu. Sau cùng Lan bỗng trút bỏ hết áo quần trên người mình không một chút ngượng ngập, mái tóc của nàng bỏ chảy dài sau lưng. Lan từ từ bước vào vòng tay của Joseph. Chân không mang giày, vóc dáng của Lan càng thêm nhỏ bé, cho dù khuôn ngực tròn đầy đặn và thân hình nở nang mà nàng từng chui vào nhà nguyện như một nữ sinh trường Couvent để lén vào đó nghe bài hát thánh ca cuối tuần thật thánh thiện, nhưng lúc này đây trong vòng tay của mình, Joseph chợt nghe cái nỗi niềm mà anh hằng mơ ước gần nửa đời người giờ chợt vùng lên như vỡ bờ.

Thân thể diễm kiều của Lan cũng như đôi mắt rạng ngời của nàng lúc này làm Joseph xúc động đến tận cùng tâm hồn. Joseph mở rộng vòng tay ôm sát thân thể đang run rẩy của Lan vào lòng mình với một cử chỉ vô cùng âu yếm tuyệt vời.