TÁM
Bên trong pháo đài được tấn bằng bao cát cách Đà Lạt hơn bảy trăm dặm về phía Tây Bắc, Trung Tá Paul Devraux lúc này đang thu người trên chiếc ghế bố ngủ khò. Trên người Paul vẫn còn nguyên bộ quân phục ngụy trang đặc biệt của binh chủng nhảy dù. Ngang đầu vẫn còn quấn một giải băng trắng do vết thương gây ra bởi một mảnh đạn trong lần đi tuần tiểu với Joseph cách đây mấy tuần trước, vết thương bây giờ vẫn chưa lành hẳn. Bên cạnh chiếc ghế bố, lủng lẳng chiếc nón sắt trong vòng tay vói, dành khi hữu sự. Đống giấy tờ cao nghêu chất đầy trên chiếc bàn có nhiều điện thoại dã chiến. Các bản thuyết trình cùng những bản đồ và thống kê được treo đầy trên tường cũng như các vật dụng khác, tất cả đều được phủ một lớp bụi mỏng.
Bụi đỏ từ trên nắp hầm bỗng nhiên ngừng rơi khác với thường lệ, bên ngoài trời tối đen, ngột ngạt khác thường. Các cuộc pháo kích bằng súng cối của Việt Minh bắn vào căn cứ mấy tuần nay đã trở nên thường xuyên, giờ cũng bỗng dưng ngưng hẳn, cho nên một số sĩ quan đồng đội của Paul đã cùng nhau mỉm cười dự đoán rằng, Cộng sản sau cùng cũng nhận thức rằng họ không còn cách nào khác hơn để chọn lựa, và như vậy chắc chắn họ sẽ chuẩn bị ván bài cuối cùng bằng cách sẽ dùng toàn thể lực lượng bộ binh để tấn công vào căn cứ này.
Chuyện tiên đoán này đã xảy ra từ nhiều ngày qua, nhiều tuần rồi cũng qua, nhưng cuộc tấn công bằng quân bộ của địch vẫn chưa xảy ra, cho nên Paul đã quên hẳn cuộc chuẩn bị lâu dài cho cuộc tấn công không thấy xảy ra này. Anh đã thường xuyên theo lệnh của Đại Tá De Castrie cho bố trí lại các vị trí bố phòng theo phương pháp mà viên chỉ huy của mình cho là hoàn hảo nhất, rồi nhân lúc rảnh rỗi anh bỏ mình lên ghế, hoặc ngủ vội trong khi chờ đợi giờ phút tấn công của địch quân không biết khi nào mới xảy ra. Paul đã quá mệt mỏi trong việc ước đoán xem phần nào trong vòng chu vi ba mươi dặm phòng thủ của mình sẽ chịu đựng mũi dùi đầu tiên mà địch sẽ đánh ập vào. Đã sáu tuần lễ sống trong hầm chờ đợi như thế này. Sự chờ đợi căng thẳng đã thành quen dần. Đối với Paul giờ này chỉ còn là một sự khó chịu nhỏ mà thôi. Rồi vì phải sống trong tình cảnh bấp bênh, rung chuyển vì đạn địch bắn quấy phá quá lâu cho nên bây giờ đầu óc của Paul cũng trở nên tù túng, chập chờn. Kể từ khi Joseph đến thăm anh lần vừa qua, Paul lại thường xuyên nghĩ tới những lời chỉ trích của bạn về các vấn đề ở nơi này. Các công điện từ Bộ chỉ huy của tướng Navarre ở Sài Gòn đánh ra thường nhấn mạnh rằng quân đoàn viễn chinh của Pháp vẫn còn giữ chặt được các cứ điểm vùng châu thổ sông Hồng và hiện đang có nhiều cuộc hành quân được tổ chức chống lại Việt Minh tại vùng trung nguyên với thành quả vô cùng tốt đẹp, cho nên việc phòng thủ Điện Biên Phủ nếu thành công sẽ làm tăng thêm các thành quả tại các vùng khác, còn nếu như chiến lược này không thành công như ý thì Pháp vẫn không hẳn đã thua. Đó là quan điểm của Bộ chỉ huy tối cao mà Paul phải dự phần vào. Trên thực tế, địch quân hiện đang bao vây chung quanh vùng rừng núi này vẫn tiếp tục hành hạ quân trú phòng và vẫn chưa thực hiện được cuộc tấn công nào mà chỉ làm cho Paul cũng như hầu hết các sĩ quan cao cấp trong căn cứ phòng thủ này bị du vào một cảnh huống phập phồng với nỗi lo sợ là tướng Giáp và các cấp lãnh đạo Cộng Sản vào giờ chót sẽ quyết định không mở cuộc tấn công toàn lực của họ như mọi người mong ước để làm mất đi cái viễn tượng của một cuộc chiến thắng vẻ vang mà Pháp đã từng trù định.
Sau một giấc ngủ ngắn độ mười lăm phút, Paul choàng thức dậy. Toàn thể căn hầm yên lặng như tờ, chỉ có tiếng tích tắc đều đều từ chiếc đồng hồ đeo trên cổ tay của mình vang lên nghe rõ mồn một. Sự yên lặng kỳ quái này làm Paul chột dạ, anh ngồi yên trên ghế bố nghe ngóng, nhưng rồi anh vẫn không nghe được một tiếng động nào, ngay cả tiếng gầm gừ của phi cơ trong căn cứ cũng tuyệt nhiên không có, làm Paul nghĩ tới việc người ta cùng đồng lòng ngưng hoạt động.
Paul đưa chiếc muỗng quậy quậy các viên đường trong ca cà phê bằng nhôm của mình như anh đã thường làm cả chục lần hàng ngày thì pháo đài bỗng rung chuyển khác thường. Hàng loạt đạn nổ cao vun vút bay ngay trên đầu. Có lẽ vì vừa trải qua một sự yên tĩnh khác lạ lúc vừa qua, nên tiếng nổ bây giờ đã làm cho Paul phải kinh hoàng đến độ anh phải ngồi yên trên ghế bố bất động. Sau loạt đạn nổ lớn, sự yên tĩnh trở lại một vài giây, đủ để cho Paul có thì giờ lắng nghe với hy vọng sẽ phân biệt và nhận định được tiếng mưa rơi trên nắp hầm, nhưng không có tiếng mưa rơi như ý tưởng của anh mà liền ngay sau đó các tiếng nổ lớn lại bắt đầu trở lại, làm rung chuyển mặt đất chung quanh đây. Bây giờ thì Paul không còn lầm được đó là tiếng pháo binh hạng nặng nữa. Tiếng nổ chát chúa càng lúc càng nhiều, dồn dập và liên tục. Từ bên ngoài tấm vải che miệng hầm, Paul nghe tiếng rít của đạn đạo đưa tận vào bên trong rõ ràng, buốt cả tai.
Paul đứng chôn chân trong căn hầm của mình, anh cố gắng lắng tiếng nghe trong hy vọng tìm cho được tiếng nổ lớn hơn từ các ụ súng pháo binh trong căn cứ bắn đi, nhưng lúc này cái khoảnh khắc chờ đợi đó đối với Paul tưởng chừng như dài đến bất tận. Chừng nghe được tiếng đại bác trong căn cứ bắn đi, Paul chợt hồi hộp lo sợ vì những tiếng đạn đó quá rời rạc và không được chính xác cho lắm. Với bản năng tự nhiên, anh bước vội đến bên các chiếc điện thoại dã chiến trên bàn làm việc và bắt đầu gọi các nơi để dò biết tình trạng sẵn sàng của các đơn vị khác trong căn cứ, hầu có đủ tin để báo cáo cho Đại Tá De Castrie, nhưng Paul lại ngừng tay khi anh vụt nghĩ tới sự kiện là hiện bất cứ ai trong căn cứ này đã từ lâu đều chờ đợi giây phút này, cho nên nếu mình quá hấp tấp e chẳng làm cho họ có cảm tưởng bị sỉ nhục nếu như anh vội vàng chen vào công việc của họ ngay những giây phút đầu tiên của cuộc tấn công này sao? Thật ra lúc bấy giờ, cũng như Paul tất cả các sĩ quan trong căn cứ ai nấy đều kinh hoàng trước số lượng đạn pháo binh mà địch đang sử dụng quá nhiều, trong khi Đại Tá Piroth lúc nào cũng cam đoan với họ là địch chỉ có thể đặt súng từ bên kia triền núi mà thôi.
Vừa đứng đó lắng tai nghe, lần đầu tiên Paul nghĩ đến việc sai lầm của Đại Tá Piroth đã làm trong việc ước tính tình hình địch, bởi vì nếu các trọng pháo của địch được đặt bên sau các rặng núi chung quanh đây thì đạn đạo phải cách trung tâm chỉ huy này ít nhứt năm hoặc sáu dặm, nhưng theo sự quan sát của mình thì Paul biết chắc rằng súng địch hiện đang ở gần hơn với điều ước tính của người sĩ quan chuyên nghiệp và trách nhiệm. Ngần ngừ một lúc, Paul vồ chiếc nón sắt gần đó đội lên đầu, rồi cầm điện thoại gọi vị chỉ huy trưởng pháo binh của căn cứ.
- Charles.
Paul thét vào ống liên hợp, cố lấn át tiếng nổ ầm ầm bên ngoài dội vào.
- Tụi nó có vẻ làm dữ hơn là mình dự tính phải không?
Ở đầu dây bên kia, có tiếng giao thoa của vô tuyến cộng thêm tiếng đạn chát chúa khắp nơi làm cho tiếng trả lời của Piroth không làm sao nghe được. Paul cố lấy sức hét vào điện thoại.
- Có thể nào tụi nó đặt 105 ly ở trên triền núi này không?
Tiếng đạn nghe gần hơn mình dự tính nhiều lắm đó.
- Đúng vậy, moa nghĩ không còn luật lệ gì để nói nữa cả, tụi nó đã có 105 ly.
Lần này Paul đã nghe rõ giọng nói của viên sĩ quan chỉ huy Pháo binh và giọng nói đó dường như không còn được sự tự tin của mình nữa.
- Chắc là cũng chỉ một vài khẩu thôi phải không?
Từ đầu dây bên kia, người đôi thoại ngập ngừng một lúc lâu, sau cùng Piroth cất tiếng miễn cưỡng.
- Không đâu, chúng có không ít đâu, và lại được đặt mãi trên các đỉnh núi cao kia nữa, moa nghĩ vậy.
Paul nói nhanh:
- Nhưng ông đã thấy vị trí của chúng rồi phải không? Chúng sẽ không ho và khạc nước miếng vào căn cứ của chúng ta lâu được chứ? Phải vậy không?
- Moa đang tìm hết mọi cách để vô hiệu hóa chúng nó đây.
Đường dây liên lạc giữa Paul và Piroth bị cắt đứt ngay sau đó, nhưng Paul vẫn còn nghe được giọng nói bàng hoàng của người sĩ quan pháo binh trong lúc điện đàm, dù bằng đường dây điện thoại dã chiến, Paul vẫn nhận thức được sự sợ hãi đó của Piroth. Paul cũng chợt nghe sợ hãi vùng lên khắp người, anh quơ vội cuốn sổ tay rồi lần theo giao thông hào chạy nhanh về phía hầm chỉ huy trung ương. Vừa bước vào bên trong, Paul thấy viên chỉ huy trưởng căn cứ Điện Biên Phủ mặt mày trắng dã đang đứng trước tấm bản đồ để trên bàn, đầu nghiêng nghiêng để lắng nghe từng đợt sóng tiếng động ầm ĩ đang diễn ra khắp khu lòng chảo này. De Castrie cất giọng thì thào không còn ra tiếng.
- Hỏa lực của chúng thật nhiều hơn mình tưởng phải không?
Paul đưa tay chào kính và gật đầu đầy vẻ thê thảm.
- Đại Tá Piroth cho biết là không biết bằng cách nào chúng đã thật sự đặt được nhiều 105 ly trên các đỉnh núi cao vút trên đó.
De Castrie quay đầu đi chỗ khác chừng như không để ý đến lời nói của Paul, tay gõ nhẹ nhẹ chiếc thước gỗ.
- Nhưng hỏa lực phản pháo của chúng ta sẽ đối phó với chúng ngay và tất cả các đơn vị của ta đều sẵn sàng chuẩn bị chống lại cuộc tấn công bộ của chúng khi chúng tới rồi chứ?
- Thưa Đại Tá đúng vậy.
- Vậy chúng ta không có gì phải lo hết. Anh hãy liên lạc với tất cả các chỉ huy trưởng các cứ điểm để lượng định tình hình rồi báo cáo cho tôi biết càng sớm càng tốt.
Trở về pháo đài của mình, hàng loạt đạn của ta và của địch thi nhau ì ầm nổ vang làm Paul không thể nào thu thập được toàn thể tình hình qua các chiếc điện thoại dã chiến, phần lớn đã bị loạt đạn tấn công đầu tiên làm đứt dây và không còn liên lạc được nữa. Mặc dù một vài đơn vị mà Paul đã liến lạc được có báo cáo cho anh biết là binh sĩ ở đó đang hân hoan chờ đón cuộc tấn công của địch sau nhiều tuần lễ muốn khùng vì chờ đợi, riêng các đơn vị trưởng các đơn vị Lê Dương và nhảy dù thì Paul không liên lạc được. Ở một vài nơi đáng quan tâm, Paul cũng không còn cách liên lạc được như ý và điều này càng khiến anh bắt đầu lo lắng, tiếp theo đó Paul lại nghe một chùm tiếng nổ thật lớn làm át hẳn những tiếng nổ khác bên ngoài. Paul vội vàng chạy ra miệng hầm, nhìn vào đêm tối.
Quang cảnh bên ngoài đập vào mắt Paul tạo cho anh một cảm giác kinh hoàng đến tột độ. Một tràng đạn từ trên núi cao bắn xuống đã bắn trúng vào kho chứa nhiên liệu Napalm của căn cứ, làm khu vực này bùng lên một vòm lửa màu cam cực lớn, bốc thẳng lên nền trời cao, giữa lòng chảo Điện Biên Phủ. Với ánh sáng của bồn xăng đang cháy, Paul còn thấy được các thân xác chơ vơ của một vài chiếc phi cơ trúng đạn và bị thiêu hủy bên cạnh phi đạo, nhưng quang cảnh làm cho Paul nghẹn thở là bên triền núi đầu phía Bắc căn cứ, dưới ánh lửa bập bùng chiếu lan trên sườn đồi, từng đoàn, từng đoàn quân bộ binh của Cộng sản đông như kiến cỏ đang ồ ạt di chuyển. Có tới hàng ngàn binh sĩ Cộng Sản với đồng phục xanh, đầu đội nón cối, đang ào ạt từ các địa đạo của chúng ngoài bìa rừng tiến vào hai tiền đồn Beatrice và Gabrielle. Hai ngọn đồi này được phòng thủ bởi các đơn vị lính Lê Dương ô hợp. Lúc nãy Paul đã không liên lạc được với hai cứ điểm này, bây giờ chứng kiến cảnh tượng này, Paul đã hiểu là nỗ lực chính của đợt pháo đầu tiên địch đã cho nhắm vào hai cứ điểm trên.
Đang lúc đứng quan sát tình hình, Paul bỗng để ý thấy bóng dáng một chiếc xe Jeep bên ngoài một pháo đài gần đó, và dưới ánh lửa của bồn nhiên liệu nén Napalm, Paul nhận ra bóng dáng phục phịch của Đại Tá Piroth. Điều làm cho Paul ngạc nhiên không ít, là anh nhận thấy viên sĩ quan chỉ huy pháo Binh tự mình lái xe đến Bộ chỉ huy mà trên đầu không có đội nón sắt, và mặc dù Paul có lớn tiếng gọi ông ta, nhưng viên Đại Tá vẫn như không nghe thấy gì, từ từ bước xuống xe và đi thẳng vào căn hầm của mình, không màng chú ý đến tiếng gọi của Paul. Liên tưởng đến một điều bất thường đang xảy ra, Paul chạy vụt ra ngoài khoảng trống rồi cắm đầu chạy đến, nắm lấy vai Piroth.
- Charles. Ông phải cẩn thận lo lấy thân ông mới được chứ. Nón sắt của ông đâu?
Kịp lúc người sĩ quan bị mất một cánh tay quay lại nhìn Paul, anh chợt kỉnh hoàng thấy sự đổi thay quá nhanh chóng của ông ta. Gương mặt bạnh đẫy đà mà Paul gặp lần mới đây với đầy vẻ kiêu ngạo thường lệ bây giờ bỗng dưng hốc hác, tiều tụy đến rợn người. Khuôn mặt của một người quá đau khổ vì biết mình đã lầm lỗi. Đôi mắt của viên sĩ quan Pháo binh đầy vẻ xa vắng, tưởng chừng như đang chan hòa ngấn lệ. Ông ta không có lấy một cử chỉ nào chứng tỏ phản ứng lại lời nói của Paul hết cả. Paul cất tiếng thúc giục.
- Hãy đến hầm tôi uống một tí cà phê đi, tôi cần ông cho biết sự ước tính của pháo binh địch.
- Tụi nó đã thực hiện được những điều không tưởng. Súng của chúng chắc chắn đã đặt được ngay trên đỉnh núi rồi. Chúng ta không làm sao bắn tới cho được.
Piroth nhìn Paul rồi tiếp:
- Rồi đây sẽ có một cuộc tàn sát kinh hồn. Chúng ta đã không còn cách nào để ngăn chặn chúng nó hết cả, tất cả đều lỗi ở nơi tôi hết.
Paul gắt giọng:
- Ông đừng có nghĩ vậy có được không: Charles, tất cả chúng ta đều chia chung trách nhiệm ở đây mà. Thôi hãy vô hầm của tôi lấy lại bình tĩnh đi.
Paul cố nắm chắc cánh tay còn lại của người sĩ quan Pháo binh kéo đij nhưng Piroth đang bị bấn loạn tinh thần đã vùng tránh sức kéo của Paul, xẵng giọng:
- Moa còn mấy chuyện phải giải quyết gấp, moa sẽ đến hầm toa sau.
Paul đứng yên nhìn theo Piroth cong người vội vàng len mình qua giữa các đống bao cát trước miệng hầm, vội vã bước vào bên trong. Khi viên sĩ quan Pháo binh khuất dạng, Paul quay người lại nhìn lực lượng địch tấn công đang bắt đầu leo lên các bờ tường thấp của hai căn cứ ở mạn Bắc. Pháo binh bây giờ đã nổ ra xa tiền đồn để bộ binh địch tiến sâu vào mục tiêu.
Bỗng Paul chợt nghe bên trong căn hầm của Đại Tá Piroth có tiếng nổ ầm vang lên. Paul tung người chạy vội vào miệng hầm, một vùng thuốc nổ khét lẹt ùa ngay vào mũi anh nồng nặc…
Bên trong pháo đài, Paul thấy viên chỉ huy Pháo binh của căn cứ Điện Biên Phủ nằm sóng soài dưới mặt đất bên cạnh chiếc ghế bố của mình. Paul bước vội đến, lật ngược Piroth lên, gương mặt của người sĩ quan mang cấp bậc Đại Tá không còn nhìn ra được nữa. Paul nhìn thấy quả lựu đạn mà Piroth đã cho nổ giữa lồng ngực của mình trước nỗi thất vọng quá lớn, đã phá tan cánh tay còn lại của người sĩ quan Pháo Binh và ông ta đã chết.