CHÍN
Chiếc Dakota sơn trắng mang dấu hiệu Hồng thập tự chở Joseph trở lại Điện Biên Phủ bay với một vận tốc khá nhanh, vượt mình qua các rặng núi và nghiêng cánh thật gắt để tránh không phải bay trên vùng trời mà Việt Minh đã lọt vào bên trong hàng rào phòng thủ với một lực lượng khá đông đảo.
Nhìn xuống bên dưới, qua khung cửa bên hông phi cơ, vô số giao thông hào chằng chịt được Cộng Sản đào vội vã xuyên qua các vùng thấp của các ngọn đồi, để tấn công mãnh liệt vào các vùng kế cận. Tất cả đập vào mắt Joseph không khác gì những đường nét của một thiết đồ kiến trúc. Một vài chỗ giao thông hào đã được đào không còn cách bao xa nữa thì đã tới trung tâm chỉ huy. Ngay bên trong vòng phòng thủ, vô số phi cơ bị thiêu hủy, các quân xa và các khẩu đại bác bị hư hại cho thấy số lượng pháo mà địch đã sử dụng để tấn công vào đây hàng ngày phải vô cùng lớn lao và đã gây thiệt hại cho lực lượng trú phòng không phải là ít.
- Hai cái đồi ở phía Bắc, Gabrielle và Beatrice bị địch tràn ngập sau vài giờ đầu của cuộc tấn công.
Một người y tá đi chung với Joseph trên phi cơ để áp tải những tiếp liệu dược phẩm, huyết thanh và phụ giúp việc tải thương các thương binh hiện có quá nhiều ở trong căn cứ. Người y tá cất tiếng nói với vẻ mặt vô cùng thảm hại.
- Địch đã liên tục dập đại bác không ngừng suốt mười lăm đêm nay rồi.
Nói xong người lính trợ y đến sát bên cạnh Joseph, đưa tay chỉ qua khung kính cửa sổ hướng về trung tâm chỉ huy của căn cứ. Theo hướng tay của anh ta, Joseph thấy bên dưới lố nhố nhiều người và xe cộ lui tới dập dìu.
- Đó là khu bệnh viện dã chiến. Nó được thiết lập bên dưới mặt đất với bốn mươi giường mà lúc mới xây cất, các xếp lớn với đầu óc thông minh của họ, họ đinh ninh là nếu khi có chuyện gì thì các thương binh sẽ được tải thương hết về Hà Nội. Bây giờ Cộng sản cứ nã đại bác xuống phi trường suốt ngày, chỉ ngưng độ một hoặc hai ba giờ, mà số lượng thương binh lại quá cao nên phải để họ nằm chật khắp các giao thông hào dẫn vào bệnh viện. Một đêm, mưa mùa đổ xuống, nước mưa làm ngập hết các giao thông hào đó, thương binh ở dưới đó bị chứng phù thủng, khổ kể sao cho xiết.
Tiếng nói của người y tá đầy vẻ chua chát, ngậm ngùi. Joseph chỉ biết gật đầu mà không nói được lời nào. Mặc dù khi còn ở Hà Nội, Bộ chỉ huy cao cấp của Pháp có cho biết là tình hình tại nơi này không được tốt đẹp lắm, nhưng được nhìn tận mắt sự tàn phá trong căn cứ lúc này đã khiến cho anh phải kinh hoàng đến tột cùng. Dưới ánh mặt trời ban mai, Josepth thấy dấu vết của các trận mưa lũ đêm qua đã làm cho toàn thể căn cứ lềnh bềnh đất bùn màu vàng nhớp nhúa. Đó đây một vài cánh dù rải rác khắp nơi dính đầy đất sình. Điều này cho thấy phần lớn đạn dược và thực phẩm, đồ tiếp tế được thả dù tiếp cho căn cứ đã rơi vào tay địch đang siết chặt từ bên ngoài vào. Joseph chợt nghĩ không biết Paul sẽ xoay xở làm sao trước cảnh huống xáo động và đầy bùn lầy này trong suốt hai tuần qua. Tại các cuộc họp báo ở Hà Nội, Joseph được biết một số sĩ quan phụ tá cho De Castrie đã bị thương và trở nên bất khiển dụng vì không chịu được sự căng thẳng của tình thế.
Phi cơ nghiêng mình về hướng phi đạo xác xơ bên dưới. Sự hồi hộp mà Joseph đè nén trong lòng suốt cuộc hành trình từ Hà Nội đến đây giờ này đang đến hồi hết cơn bộc phát thêm nữa. Theo tình hình quân sự hiện tại thì phần thắng thế đang nghiêng về phía Việt Minh. Điều này khiến cho cái ý muốn đem Lan và Tuyết đến một nơi nào đó an toàn ở vùng Đông Nam Á này càng ám ảnh Joseph suốt ngày đêm. Joseph đã không ngủ yên giấc từ nhiều ngày nay, và tại Hà Nội anh đã bỏ công theo dõi thường xuyên các báo cáo chiến trường, cũng như kết quả của các cuộc giao tranh. Mọi tin tức về chiến thắng của Việt Minh càng làm cho anh hồi hộp nghĩ tới thời gian trù liệu của mình càng lúc càng vơi lần đi. Bây giờ, đứng trước thảm cảnh đổ nát quá nhanh chóng của Điện Biên Phủ, lòng Joseph chợt vụt lên một mối lo sợ khác, là nếu như anh không ra tay kịp thời thì rồi đây mọi việc sẽ tiêu tan hết. Các vết tích tiêu điều của căn cứ càng lúc càng rõ dần khi phi cơ càng xuống thấp, lại làm nẩy sinh trong lòng anh một nỗi đau đớn hơn bao giờ khi nghĩ đến việc mình đã tàn nhẫn phản bội Paul. Bên dưới căn hầm ẩm mốc kia, Paul đã phấn đấu dũng cảm trước tình thế bất lợi này và tuyệt nhiên không hay biết gì đến sự có mặt của Tuyết.
Phi cơ càng lúc càng xuống thấp trong khi những hàng rào kẽm gai và các giao thông hào chằng chịt càng lúc càng như dâng lên cao, thì lòng của Joseph cũng đầy kinh hoàng khi nghĩ đến việc… phải thú thật với bạn về việc mình đã lường gạt bạn trong mấy năm trường nay, nhưng trong tư tưởng của Joseph chợt lóe lên một hy vọng là khi bước xuống khỏi phi cơ, anh sẽ thấy Paul đã chết rồi. Việc chết chóc tại một căn cứ bị bao vây chặt chẽ như thế này không phải là khó xảy ra, mà ngược lại. Mặc dù Joseph có nghe lượm giọng với ý nghĩ đê tiện của mình, nhưng tâm tư anh vẫn tự hỏi, biết đâu đó cũng là một định mệnh đã an bài sẵn. Bây giờ thì Paul đã tỉnh ngộ với cái lý tưởng cho một tương lai của Việt Nam, cùng những lý tưởng mà Paul cố đeo đuổi nhằm sửa đổi lại những lỗi lầm mà thế hệ ông cha của mình đã lầm lỗi gây nên tại đất nước này. Không biết Paul làm sao chịu đựng được sự thật tàn bạo này, thêm vào đó, Paul lại biết được vợ mình đã phản bội mình từ bao nhiêu năm nay.
Joseph vô cùng đau đớn nghĩ là với chừng đó sự thật, chắc chắn sẽ là nước cuối cùng mà Paul phải chịu đựng giữa sự đau khổ của đời sống này hay là sự chết mà Paul phải chịu cho yên bề? Joseth thoáng nghĩ với một niềm hy vọng đang bùng lên, anh lại nghĩ, biết đâu tình bạn thắm thiết giữa hai người lại chẳng bền vững hơn với lơi thú tội thẳng thắn của mình. Biết đâu Paul lại chẳng kính nể mình hơn vì sự thẳng thắn đó. Có khi Paul lại chẳng mừng rỡ trước tình cảnh sau khi dằn được cơn bàng hoàng. Sau cùng là chẳng phải có lần Paul đã tự thú việc anh lấy Lan là một đổ vỡ đó sao? Phủi tay được cái gánh nặng về một tương lai vô vọng khi phải chung sống với Lan, biết đâu Paul sẽ thấy cuộc chiến tranh này và vai trò của mình sẽ được dễ dàng cho mai sau hơn thêm? Có thể Paul sẽ cũng công nhận rằng sau cùng rồi anh cũng phải tự dứt bỏ đi cái vô vọng cho chính nghĩa Việt Nam trong đầu óc mình để quay về nước Pháp và gây dựng lại tương lai cho mình ở đó.
Một tràng súng từ bên ngoài rót vào phi đạo như chào đón chiếc Dakota làm tan cái ý nghĩ cuồng loạn của Joseph. Anh thu người ngồi chặt trên ghế khi bánh phi cơ chạm xuống phi đạo lồi lõm. Phi công cho dừng lại thật nhanh, trong lúc bên dưới người ta hối hả khiêng các thương binh đang rên rỉ đau đớn đưa vội lên phi cơ giữa các chùm đạn nổ long trời. Joseph cúi người chạy dọc theo thân phi cơ nhảy ra ngoài, ngay lúc đó thì cửa phi cơ vụt đóng lại thật nhanh. Joseph quá giang một chiếc xe Hồng thập tự để về Bộ chỉ huy. Anh bảo người tài xế cho dừng xe lại trước căn hầm của Tham mưu trưởng căn cứ để anh nhảy xuống. Lần này Joseph đã không báo trước cuộc viếng thăm của mình cho Paul, nên lúc gõ tay lên các đà cây của nắp hầm và vén tấm màn cửa để bước vào trong, Paul đang ngồi trước đống giấy tờ ngổn ngang trên bàn viết ngẩng nhìn lên đầy kinh ngạc.
- Trời đất quỷ thần ơi! Moa không thể nào tin được. Chắc toa đang bị bịnh ảo tưởng rồi chắc?
Paul đứng dậy siết chặt lấy tay bạn.
- Joseph, một là toa thật vô cùng can đảm, hai là toa đã quá điên loạn thần trí rồi nên mới tới đây nữa. Ngay như các ký giả Pháp cũng không còn một ma nào dám bén mảng đến đây lúc này.
- Tờ Gazette quyết định là cần phải có một cái báo cáo trung thực về Điện Biên Phủ, nên lợi dụng cơ hội này đến đây để lo công việc và uống thêm một chút cô nhắc của toa.
Joseph cười đáp, anh vụt khựng người trước vóc dáng của Paul. Bên dưới chiếc nón sắt, đầu Paul vẫn còn bị băng một vại băng bẩn thỉu và lạt màu. Cặp mắt đỏ ngây, thất thần vì thiếu ngủ, gương mặt xám chì vì mệt mỏi và khí hậu ẩm thấp. Các cử động của Paul đều cứng và chậm chạp. Tất cả do kết quả của sự chịu đựng căng thẳng mà Paul đã trải qua trong vòng hai tuần lễ vừa qua. Paul vội đưa cho Joseph một chiếc nón sắt và ngoắt tay ra hiệu cho bạn ngồi xuống ghế bồi.
- Toa đội cái này lên. Bây giờ ở đây trùng đất cũng phải đội nó lên nữa đó.
Paul lại buông mình ngồi xuống ghế đầy vẻ mệt mỏi, miệng vẫn tươi cười, cùng lúc đó bên ngoài tiếng súng nhỏ vang lên nghe rõ từng tràng, chen lẫn với các tràng nổ chát chúa của đạn đại bác. Joseph dò dẫm.
- So với lần trước moa đến đây, tình hình bây giờ coi bộ tệ hơn nhiều, còn toa thì có vẻ sắp gục rồi đó Paul à.
Paul nhún nhẹ vai:
- Không có gì nói quanh co với ông bạn được cả… Tình hình ở đây bây giờ bệ rạc lắm. Ngay từ lúc mất Gabrielle và Beatrice thì tụi moa biết Điện Biên Phủ không còn phép mầu nào để có thể thắng được nữa. Tụi nó pháo thật nặng vào đây mỗi đêm và sau đó thì tấn công bằng biển người. Pháo binh của tụi moa đã thật sự hoàn toàn bị phá hủy, giờ chỉ còn chờ chúng phá luôn cái phi đạo nữa là xong. Chừng đó tụi moa thật sự nằm trong vòng tay từ bi của tụi nó.
Paul ngừng nói, đưa tay về phía Joseph.
- Moa không muốn toa ở lại nơi này lâu, rồi đây sẽ không còn chuyến bay nào cất cánh được nữa đâu.
Joseph lắc đầu hốt hoảng:
- Vậy chứ Đại Tá De Castrie có kế hoạch gì không? Paul ngước mắt nhìn Joseph đầy vẻ tư lự, trả lời.
- Moa sợ De Castrie đã bị một cú quá nặng rồi. Từ ngày căn cứ bị tấn công cho tới bây giờ, lủy chưa hề rời khỏi hầm của mình bao giờ. Lủy cũng không còn chủ tọa các buổi họp hàng ngày nữa. Trung Tá Pierre Langlais, một sĩ quan dù Breton, tạm giữ chức vụ chỉ huy. Langlais đã hoạch định mọi kế hoạch để phản công tại căn cứ Elaine, Dominique, Françoise và Huguette. Các đồn này gần với bộ chỉ huy ở đây nhất.
Nói tới đây Paul nhỏm dậy đưa tay chỉ vào tấm bản đồ treo đàng sau lưng mình, cho thấy các đường vẽ bằng viết chì màu đỏ để nhật tu hàng ngày, những vết chì màu đỏ càng lúc càng thu nhỏ lại thêm. Paul nói tiếp:
- Như toa thấy đó, địch càng ngày càng dồn tụi moa vào một vùng nhỏ. Hễ mỗi lần tụi moa phản công cắm lại được ngọn cờ trên một ngọn đồi nào, thì Việt Minh lại tràn vào một ngọn đồi khác.
- Bên toa thiệt hết bao nhiêu lực lượng rồi?
Gương mặt Paul sầm lại u buồn.
- Tính chung chừng một ngàn người chết, bị thương thì gấp hai. Tụi moa ước lượng đã hạ chúng gấp năm lần như thế này, nhưng xem chừng tướng Giáp đã tính toán rất kỹ việc hy sinh này. Y lại có thể bổ sung quân số một cách vô định. Bây giờ với phi đạo coi như sắp không còn sử dụng được, tụi moa chỉ còn cách bổ sung lính dù mà thôi. Hầu hết các binh sĩ Thái và Algérie đã đào ngũ, chui trốn vào các hang hốc ngoài bờ sông hết rồi.
Hai vai Paul chùng xuống, anh ngồi phịch xuống ghế. Bên ngoài cuộc chạm súng tại một ngọn đồi gần trung tâm chỉ huy vang lên dồn dập, nhưng Paul vẫn không quan tâm đến, anh cất giọng nói vơi Joseph.
- Nếu moa là toa, moa sẽ rời khỏi nơi này bằng chuyến bay tới đây. Để moa gọi viên phụ tá của moa đưa toa đi nhanh quanh đây một vòng để lo cho xong công việc của toa rồi quay trở về Hà Nội ngay, sớm lúc nào hay lúc ấy.
Paul đưa tay cầm lấy điện thoại và ra lệnh cho người đem xe đến, đoạn anh mỉm cười héo hắt nhìn bạn:
- Tình thế có thể là quá tệ, nhưng không vì lý do gì lại để bạn thân của mình bị kẹt lại đây như chuột bị kẹt trong rọ cho được.
Joseph ngồi lắng nghe tiếng súng vang rền bên ngoài dội vào một lúc rồi thở một hơi dài.
- Moa cám ơn toa, Paul, cám ơn toa nhiều lắm, nhưng moa không làm sao chịu đựng nổi khi nghĩ tới việc toa phải ở lại cái địa ngục này.
Paul nhún khẽ vai không nói, anh đưa tay hững hờ soạn lại mớ giấy tờ trên bàn rồi nhìn lên Joseph.
- Thế giới bên ngoài giơ này ra sao hở ông bạn vàng.
Toa đã làm gì khi rời khỏi nơi này kỳ vừa qua?
- Hầu hết moa thay phiên tới lui giữa Sài Gòn - Hà Nội, cố gắng mà chẳng thu thập được gì và theo dõi tình hình khó hiểu cuộc chiến tranh này của toa.
Joseph ngập ngừng một thoáng, tự dưng anh nghe hoảng hồn chợt nghĩ đến việc có thể Lan đã viết thơ đề cập việc gặp gỡ của mình với nàng ở Đà Lạt.
- Moa thu xếp nghỉ được vài ngày tại Lang Biang Palace. Ở đó giờ đã thay đổi hoàn toàn, nhưng cảnh vật vẫn còn tuyệt vời.
- Moa nghĩ hiện bây giờ Lan cũng đang có mặt tại Đà Lạt. Toa có gặp Lan trên đó không?
Paul vừa hỏi, vừa cười nhưng vẫn bận bịu đến đống giấy tờ của mình.
- Có, nghe tin Lan ở trên đó, moa có ghé thăm và cho biết là moa có gặp toa.
Joseph chợt nghe mình khó giữ được giọng nói tự nhiên:
- Moa có cho biết là dù tình trạng ở đây không được tốt đẹp gì, nhưng toa vẫn mạnh.
Paul gật đầu nhưng vẫn không nhìn lên.
- Lan thế nào?
Joseph ngượng ngập, tim trong lồng ngực đánh lên liên hồi.
- Vẫn đẹp và vẫn dễ thương như dạo nào. Lan có vẻ lo cho toa nhiều.
Paul đưa mắt nhìn lên Joseph, nhưng vừa lúc đó thì cửa màn vụt mở và viên sĩ quan phụ tá bước vào. Paul nghiêng người lắng nghe tiếng súng bên ngoài, bỗng nhiên toàn thể khu lòng chảo Điện Biên Phủ hoàn toàn yên tĩnh. Paul nhanh nhẩu nói:
- Toa nên đi một vòng ngay lúc này đi, tụi nó đang nghỉ mệt đó. Khi xong việc, tụi mình sẽ uống cognac sau.
Joseph đứng lên bước theo người sĩ quan phụ tá, trong lòng nghe nhẹ hẳn ra. Anh trèo vội lên xe ngồi bên cạnh tài xế. Trong suốt một giờ sau đó, Joseph đã rất mừng là đã dành trọn đầu óc theo dõi lời thuyết trình của người sĩ quan phụ tá khi chiếc xe jeep đi ngang qua các cứ điểm còn lại. Lúc trở lại hầm làm việc của Paul thì người Tham mưu trưởng căn cứ Điện Biên Phủ này đã mở sẵn một chai rượu mới. Paul đứng lên, rót khá nhiều rượu vào hai chiếc ca nhôm.
- Thế nào? Toa có cảm tưởng ra sao về cái căn cứ lịch lãm này, Joseph?
Giọng nói của Paul đầy vẻ mỉa mai, anh vừa nói vừa đẩy ca rượu lại phía bạn, miệng nở một nụ cười chua chát.
- Toa thấy nhiều sự thay đổi so với lần trước khi toa mới lên đây lắm phải không?
Joseph gật đầu buồn bã.
- Tất cả đều giống như toa vừa nói lúc nãy Paul à. Coi bộ không có một chút hứa hẹn nào hết cả.
- Vậy thì nên uống mừng cho một tương lai tốt đẹp hơn đi bồ. Không nên cứ khư khư vào hiện tại mãi, chẳng ích lợi gì cả.
Paul lại mệt mỏi ngồi xuống ghế nói tiếp:
- Chút nữa sẽ có một phi vụ tải thương tới đây. Viên phụ tá của moa sẽ đưa toa ra đó, rồi chắc sẽ không còn chuyến nào kể từ hôm nay nữa đâu.
Joseph gật đầu cám ơn, rồi cả hai cùng rơi vào một sự im lặng đầy ngột ngạt, cùng uống rượu. Paul chăm chú nhìn Joseph qua bờ mép của chiếc ca đựng rượu.
- Joseph, nhìn toa, moa không khỏi nghĩ rằng toa đang có chuyện gì đó bất ổn ngoài cái chuyện nhàm chán ở đây phải không? Trong quá khứ, tụi mình lúc nào cũng cởi mở vơi nhau, còn bây giờ, nói cách này hay cách khác, moa thấy toa như một người lạ. Toa đã không còn nhìn thẳng vào mặt moa như ngày trước nữa. Toa có vẻ như muốn giấu giếm moa điều gì thì phải?
Joseph đáp vội.
- Chỉ vì cuộc chiến tranh khốn nạn này mà thôi, Paul à. Ký giả chiến trường không tham dự vào việc đánh nhau, nhưng cũng chịu mệt mỏi với chiến trường nhiều lắm.
- Toa chắc chỉ có vậy không thôi phải không?
Joseph tránh cái nhìn của Paul.
- Đúng, chỉ có vậy thôi.
Paul vẫn chăm chú nhìn Joseph, trong khi đó Joseph đứng lên, khó chịu bước qua, bước lại trước mặt bạn. Paul nói nhỏ.
- Có thể đời sống lại cái chuồng thỏ khốn nạn này đã làm đảo lộn hết mọi giác quan của moa, nhưng toa biết không, dưới cặp mắt của moa, moa thấy toa thay đổi nhiều hơn bao giờ hết khi moa hỏi toa về Lan. Chẳng lẽ Lan đã làm điều gì mà moa không biết? Lan đã tằng tịu với ai chăng?
Nãy giờ Joseph đứng bên cạnh bàn nhìn xuống Paul đang ngồi làm việc, nhưng câu hỏi vừa rồi không khác nào một ngọn roi vút mạnh vào người Joseph, anh quay mặt lại nơi khác, cố moi óc để tìm một lý do thoái thác, nhưng Joseph lại chợt nghĩ ngay, nếu không thực hiện điều đó có nghĩa là anh lại lừa dối với chính mình hay sao? Anh từ từ quay lại nhìn thẳng vào mặt Paul, ngập ngừng:
- Chuyện cuối cùng mà moa muốn nói với toa tại đây là…
Joseph ngập ngừng một thoáng, giọng nói của anh có vẻ tự nhiên hơn.
- Thật ra thì Lan đã bắt moa không được nói gì cho toa nghe hết và chờ đến khi nào đâu đó xong xuôi đã, nhưng bây giờ toa đã nói ra những điều toa đã nghĩ. Paul, moa nghĩ tốt hơn hết là moa phải nói cho toa biết hết sự thật. Thật tình thì moa đã vô cùng khổ sở khi không nói được với toa.
Paul ngồi trân người trên ghế, mặt mày trắng dã.
- Toa nói vậy nghĩa là thế nào?
- Đó là chuyện của moa Paul à. Moa và Lan. Moa đã yêu Lan đầu tiên, và đã lâu lắm rồi.
Phản ứng của Paul lúc này là anh chỉ chau mày một thoáng, còn thì Paul vẫn ngồi yên trên ghế.
- Đã một hay hai năm qua rồi, moa đã lén lút gặp Lan. Moa thật tình rất tiếc chuyện này đã xảy ra, moa tin rằng toa hiểu như vậy.
Paul giở chiếc nón sắt đang đội trên đầu xuống, đưa tay xoa nhẹ lên vết băng trắng phủ dầy cát bụi, tưởng chừng bỗng dưng vết thương bất thình lình nổi cơn hành hạ anh đau đớn, nhưng Paul vẫn không nói gì. Joseph tiếp tục nói bằng một giọng đầy tuyệt vọng.
- Trước khi Lan lấy toa, moa và Lan đã yêu nhau. Chuyện bắt đầu kể từ khi Lan đồng ý lấy toa. Moa đã hỏi cưới Lan trước, nhưng Lan đã từ chối.
- Vậy toa gặp nhau và yêu nhau lúc nào?
Joseph hít một hơi thở thật dài.
- Lúc lễ đàn Nam giao cuối cùng được tổ chức ở ngoài Huế. Lan đã van xin moa đừng nói chuyện này với toa. Lan đã sinh một đứa con gái trước khi lấy toa. Đứa con gái đó là con của moa. Moa thật sự không biết chuyện này cho đến khi hết chiến tranh, moa trở lại Sài Gòn thì mới biết mình có con với Lan. Lúc đó con của moa đã được tám tuổi và được lén lút đưa cho người giúp việc nuôi hộ ở một ngôi làng tận ngoài Bắc.
Paul từ từ duỗi người bên sau bàn làm việc của mình.
- Vậy nó còn ở ngoài đó không?
Joseph lắc đầu.
- Lúc toa nằm bệnh viện, moa và Lan đã đi tìm nó. Tụi moa đã tìm được nó kịp thời. Nó suýt chết vì nạn đói. Tụi moa mang nó về Sài Gòn và giấu nhờ anh Tâm của Lan nuôi giùm.
Hai người cùng yên lặng một lúc thật lâu, cho đến khi bên ngoài tiếng súng xung trận lại bắt đầu nổ vang rền. Paul chăm chú nhìn vào mặt Joseph, gương mặt Paul lộ đầy vẻ giận dữ.
- Thì ra toa đã qua mặt moa, lén lút đi gặp vợ moa ở Sài Gòn.
Joseph đau khổ gật đầu:
- Moa đã vô cùng khổ tâm khi phải lừa dối toa, Paul à. Nhưng moa không biết phải làm thế nào. Lan và moa không có gì nữa cho mới cách đây mười ngày, tụi moa gặp lại nhau ở Đà Lạt. Đây là lần đầu tiên kể từ năm 1945.
Trước đó lúc nào Lan cũng khăng khăng một lòng chung thủy với toa, nhưng bây giờ thì moa tin rằng tụi moa có thể sẽ được hạnh phúc sống bên nhau. Moa muốn sửa đổi lại quá khứ. Moa đã hỏi xin Lan lấy moa và moa sẽ đem Tuyết về sống chung một nhà.
Trên mặt bàn, Paul nắm chặt hai nắm tay vào với nhau nghe rõ tiếng bật cửa các lóng xương bị siết chặt.
- Vậy Lan có đồng gì theo toa không?
- Lan từ chối không chịu cho moa biết quyết định của mình cho đến khi…
Giọng nói của Joseph tới đây bị tắt nghẽn, anh quay đi với vẻ phạm tội của mình để tránh né cái nhìn của Paul, rồi phải khó khăn lắm, Joseph mới nói tiếp được.
- Cho tới khi Lan gặp lại toa.
Paul từ từ đứng lên khỏi ghế. Vóc dáng Paul chùng hẳn xuống trong tư thế giận dữ, lạnh lùng.
- Toa muốn nói là đợi cho đến khi moa ra khỏi được chỗ này, dù sống hay chết phải không? Cả hai đều chờ đợi phải không? Chờ đợi để Cộng sản sẽ dọn đường cho các toa chớ gì?
- Paul, toa đã nói với moa là cuộc hôn nhân của toa không đã không ổn ngay từ đầu. Toa thấy không? Biết được điều đó đã làm thay đổi hết mọi việc cho moa.
Paul nghiến răng ken két:
- Lan đã là vợ của moa hai mươi năm nay. Tụi moa đã có con lớn rồi, không lẽ toa quên rồi sao?
Thấy Paul càng lúc càng giận dữ, Joseph rút về thế thủ.
- Không, moa không quên điều đó.
- Lan có yêu toa không?
- Lúc nào Lan cũng tránh né câu hỏi đó, ngoài việc nàng cho biết là nàng phải chung thủy với toa, nhưng moa biết là Lan yêu moa. Moa nghĩ là Lan đã yêu moa ngay từ lúc đầu.
- Vậy tại sao Lan lại lấy moa?
- Bởi vì cha Lan đã muốn vậy. Ông ấy muốn chứng tỏ lòng trung thành của mình với Pháp qua Lan. Toa không thấy điều này sao? Lan chỉ vâng lời cha của nàng mà thôi.
Vừa nói xong câu này, Joseph chợt nghe hối hận trong lòng vì lời nói của mình. Paul vẫn nhìn Joseph với nỗi căm hờn mới hằn lên ánh mắt. Rồi cả hai lại rơi vào im lặng một lúc lâu nữa. Bên ngoài tiếng súng giao tranh càng lúc càng dồn dập, cho thấy cuộc đánh nhau đang tới hồi khốc liệt. Mắt vẫn không rời Joseph, Paul buông thõng tay xuống bao súng bên hông, anh đưa tay mở bao đựng súng và đặt vào báng súng.
- Có thể toa không tin moa đâu phải không Joseph? Nếu như moa nói cho toa biết rằng sau lần đến đây kỳ vừa qua của toa, moa nghĩ rằng tình bạn của chúng ta là một cái gì đáng quý nhất còn lại trong đời moa.
Joseph nghe tim mình nhức nhối khó chịu vô cùng. Anh cất bước từ từ tiến lại bên cạnh Paul.
- Moa xin lỗi toa, Paul, moa thật vô cùng ân hận, moa thật khốn nạn vô cùng.
- Toa đừng đến gần moa.
Paul nói xong rút khẩu súng ra khỏi bao và bước lui ra sau vài bước, chĩa mũi súng vào giữa ngực Joseph.
- Sẽ không có ai sẽ hỏi tại sao một phóng viên chiến trường điên khùng của Hoa Kỳ chết giữa lúc này đâu.
Joseph nhìn chăm chú vào mũi súng.
- Paul, hãy để cho moa ở lại đây, để cho moa chứng kiến hết mọi việc với toa. Có nhiều chuyện để moa viết ở nơi này lắm.
Ngực Paul nhấp nhô khác thường, giọng nói lạc hẳn và đầy vẻ ngờ vực.
- Bây giờ toa vẫn còn nghĩ rằng toa vẫn còn có thể yên lòng với lương tâm của toa lắm phải không? Toa vẫn còn nghĩ đến một phương cách giải quyết vấn đề ổn thỏa lắm phải không?
Tiếng gầm gừ của một chiếc phi cơ bay thấp vụt qua trên nắp hầm trong khoảnh khắc làm chìm hẳn tiếng súng giao tranh bên ngoài. Nghe tiếng phi cơ bên ngoài, Paul đưa thẳng tay cầm súng ra trước mặt Joseph. Paul thong thả hướng súng lên ngang đầu Joseph, ngón tay trên cò súng thay đổi màu theo sự co rút trên bộ phận nổ súng. Cùng lúc này cánh màn cửa vụt được vén lên, người sĩ quan phụ tá của Paul từ bên ngoài bước vào. Y há hốc nhìn vị sĩ quan của mình một lúc rồi mới lấy lại bình tĩnh.
- Phi cơ tải thương vừa đáp xuống, thưa Trung Tá, nếu như Monsieur Sherman có về thì chúng ta phải đi ngay mới kịp.
Paul quay mặt qua nói nhanh.
- Monsieur Sherman đang cãi lệnh tôi không chịu ra phi cơ. Toa hãy ghìm súng đưa ông ta ra phi cơ và tống ông ấy lên tàu cho tôi.
Viên sĩ quan trẻ vội vàng rút khẩu súng lục của mình cầm lên tay chĩa mũi về phía Joseph và ra hiệu cho anh tiến ra cửa hầm. Năm phút sau, chiếc Dakota cất cánh yên lành rời khỏi phi đạo lồi lõm của căn cứ Điện Biên Phủ.
Joseph quay đầu nhìn xuống căn hầm của người Tham Mưu Trưởng. Tấm màn che cửa hầm được vén qua một bên, Paul loạng choạng bước ra bên ngoài, đầu không đội nón, và mặc dù Paul đứng thẳng người, nhưng với vết băng vải bẩn thỉu trên đầu trông Paul thật thê thảm như muốn gục ngã xuống đất. Trên tay Paul vẫn còn cầm khẩu súng lục hững hờ. Chiếc Dakota vụt thẳng lên cao để tránh một làn đạn pháo sơ sài của Việt Minh.
Bên dưới, Paul lặng lẽ nhìn theo chiếc phi cơ nhỏ dần trên nền trời xám đục. Không bao lâu sau phi cơ mất dần vào đám mây thấp la đà trên lòng chảo, và hình ảnh sau cùng của Điện Biên Phủ mà Joseph mang theo trong tâm tư của mình là hình ảnh xa xăm tan biến của Paul đứng cô đơn giữa một căn cứ phòng thủ sắp đến giờ tàn.