MƯỜI
Bây giờ là mười một giờ đêm ngày 6 tháng 5 năm 1954. Ngô Văn Đồng ngồi dựa vào giao thông hào dẫn tới cứ điểm Elaine. Đồng đưa tay kéo chiếc nón cối mong manh trên đầu xuống thấp một chút, đoạn đưa mắt nhìn về trước trục tiến quân, cổ họng Đồng khô đặc, anh ghìm khẩu súng carbine có gắn lưỡi lê thật chặt vào ngực, sẵn sàng nhảy ra khỏi vũng bùn lầy này một khi nhận được hiệu lệnh tấn công.
Cũng như tất cả binh sĩ thuộc Trung đoàn 59, Sư đoàn 312 của Quân Đội Nhân Dân Việt Nam, lúc này Đồng cũng mang ngang miệng mình một băng vải để đề phòng sự truyền nhiễm gây nên bởi các thây người vừa đồng đội, vừa quân thù chết sình thúi, lại còn bị người sống giẫm lên tan rã, pha lẫn với bùn lầy dưới giao thông hào. Tất cả các hầm trú ẩn, các lô cốt từng trải qua các trận giao tranh khốc liệt suốt năm mươi lăm ngày qua đều nồng nặc mùi tử khí, ngửi muốn nôn mửa, các thây người sình chương dưới sức nóng của ban ngày sinh ra giòi bọ và ruồi mọng thi nhau bám vào các thây người nứt nẻ.
Đưa mắt nhìn những đám hỏa châu do các phi vụ yểm trự trái sáng xuất phát từ Hà Nội thả lững lờ trên bầu trời đen tối, Ngô Văn Lộc có thể thấy được các đơn vị bạn đang bu quanh bên ngoài vòng phòng thủ cứ điểm nhỏ quanh đồi Elaine. Bên trên đồi cao, binh sĩ dù của Pháp vô vọng nhả từng loạt đạn đại liên và súng cối vào binh lính Cộng Sản, nhưng ai nấy đều có cái cảm tưởng là cuộc chiến thắng sắp thành tựu của mình đã gần kề. Các cán binh Cộng Sản đã liên tục bò qua các xác chết của đồng đội để áp đảo địch quân bằng biển người. Cứ điểm Elaine 2, trên ngọn đồi trước mặt Đồng là cứ điểm then chốt của khu vực này. Nơi đây được các Binh sĩ Dù Pháp trấn giữ, họ đặt bộ chỉ huy ngay bên trong căn nhà của viên công sứ Điện Biên Phủ, tọa lạc trên đỉnh đồi. Đây cũng là cứ điểm then chốt sau cùng mà quân Pháp còn giữ được cho tới giờ phút này và Việt Minh đã phải bỏ ra mấy ngày liền để đào hầm ăn sâu dưới ngọn đồi tận vào bên trong để đặt hàng ngàn kí lô chất nổ, quyết tâm phá thủng cho bằng được cứ điểm sau cùng này. Cốt mìn được dự định sẽ cho nổ vào lúc mười một giờ đêm hôm nay. Ngô Văn Đồng đã dẫn đại đội của anh đến vị trí xung phong tại các giao thông hào trước đây nửa tiếng đồng hồ.
Một vài binh sĩ trong đại đội này đã từng tham dự các trận đánh đẫm máu trong suốt tháng Tư vừa qua. Khi chiếm được các cứ điểm trên vùng đồi Huguette nằm về phía Tây Bộ Chỉ Huy Trung ương, Tướng Võ Nguyên Giáp đã thảy một lực lượng năm chục ngàn quân, giờ đây chỉ còn lại có ba chục ngàn, vào các trận này, cho nên hiện Đại đội của Ngô Văn Đồng có rất nhiều người lính rất trẻ, chừng mười lăm hoặc mười sáu tuổi, mới vừa được bổ sung chừng một tuần lễ. Qua các bài học chính huấn hàng ngày, các chính ủy luôn luôn nhắc nhở cho đám binh sĩ trẻ này biết là trong căn cứ của Pháp với quân số mười ba ngàn quân giờ này chỉ còn lại không tới một phần ba là còn sống, và số này đều mệt mỏi vô cùng. Chiến thắng sau cùng đã nằm trong bàn tay, và luận điệu này cứ được lặp đi, lặp lại cho đám binh sĩ vừa mới được bổ sung. Bây giờ đám binh sĩ này đang nằm rải rác chung quanh Ngô Văn Đồng để chờ đợi cốt mìn trên một ngàn kí lô chất nổ phát nổ. Ngô Văn Đồng nghe tinh thần của mình thật căng thẳng và thoáng một chút sợ sệt.
Thật sự thì ngay lúc này, Đồng cũng đang đứng trên bờ vực của gục ngã. Các trận cận chiến kéo dài gần hai tháng tròn đã gây cho quân tấn công vào khu lòng chảo Điện Biên Phủ một số thiệt hại vô cùng lớn lao, về phía quân trú phòng cũng vậy. Lúc này, Ngô Văn Đồng cũng như tất cả mọi binh sĩ trong hàng ngũ Việt Minh dù không bận tâm tới điều gì, nhưng tất cả ai nấy cũng đều gần kiệt lực. Kể từ đầu tháng hai cho tới nay, Ngô Văn Đồng liên tục sống bằng một nắm cơm nhỏ mỗi ngày, với khẩu phần phụ trội là một nhúm đậu phộng được cấp cho mỗi tuần lễ một lần. Đồng cũng đã trải qua những thời gian luôn luôn sợ hãi, bởi anh nhận thức được rằng giữa cảnh huống này, chỉ cần bị một vết thương nhỏ thôi thì mạng sống của mình cũng không làm sao tránh được vì tình trạng y tế ở đây, với năm, sáu y sĩ làm việc vội vàng trong các căn chòi lá trong vách núi. Ở đó mọi thứ còn sơ sài hơn cái bệnh viện bên dưới lòng đất bùn sình, ngập đầy nước mưa của Pháp trong căn cứ.
Cũng may, ngoài một vết thương nhỏ trên vai trái mà Đồng được băng bó cẩn thận, Đồng đã may mắn thoát được những điều mà anh thường xuyên lo sợ, và vì hiểu rõ được tình hình của cuộc bao vây này đã sắp đến hồi kết thúc nên Đồng cũng quên được đi phần nào mệt nhọc quá sức của mình. Ngồi chờ đợi cho đám cốt mìn phát nổ để báo hiệu thời điểm xung phong. Đồng chợt nhớ đến những giây phút mà anh từng chờ đợi hồi kỳ tấn công vào Yên Bái, rồi Đồng lại nhớ lúc đó bên cạnh mình còn có cha và em trai của mình nữa, anh đưa mắt nhìn lại các đóm hỏa châu trên trời, tự hứa với lòng trước vong linh của những người thân đã quá vãng trong gia đình, là anh sẽ anh dũng chiến đấu và nhứt tâm trả thù cho bằng được mới thôi.
Thời gian lúc này đã quá mười một giờ, sự chờ đợi sau cùng đã tới. Đám cốt mìn chôn lưng chừng ngọn đồi phát nổ, làm rung chuyển mặt đất như một cơn địa chấn mạnh. Đồng nhìn thấy một cụm đất lẫn khói đen cực to bay bổng lên cao. Đêm tối được bao phủ bởi tiếng rào rào của bùn lầy bị nổ tung, đất cát từ trên cao rơi xuống phủ lấp tất cả mọi người trong đơn vị của Đồng. Rồi bùn và đất cũng tan dần, Ngô Văn Đồng đứng xổng người lên trong chiến hào và cất tiếng hét.
- Tiến lên, tiến lên.
Vừa hét, Đồng vừa quăng người chạy nhanh lên trên đồi cao, Đồng xông xáo đôn đốc binh sĩ. Anh nghe rõ tiếng hô xung phong đồng loạt của hàng ngàn đồng đội vang lên chát chúa hận thù. Tiếng gào thét đó tạo cho anh một chút hăng say ngây ngất. Quờ quạng giữa đống bùn lầy trong đêm tối, Ngô Văn Đồng tưởng chừng như có một ma lực nào đó đã đẩy anh lên cao bằng các đợt sóng trào mà không có cách nào ngăn cản được. Với men say của đà chiến thặng cận kề, Đồng đã dùng lưỡi lê đâm chết hai binh sĩ người Pháp bị thương vì cốt mìn và bị bỏ ở lại lô cốt. Lần lượt các khẩu đại liên của địch vì quá nóng để tiếp tục sử dụng, hoặc vì hết đạn, đành để lọt vào tay quân Cộng Sản. Đồng cũng thấy một vài binh sĩ Pháp còn sống sót đang bò lê lết giữa các xác đồng đội bị chết ngay từ đợt xung phong đầu tiên.
Vừa lúc Đồng chạy ngang qua một khoảng trống bị bộc phá phá nổ vừa rồi, thì đàng sau anh năm sáu binh sĩ thuộc quyền bị các tràng đạn đại liên được đặt ngay trên căn nhà của viên công sứ bắn xuống làm những tân binh này ngã gục. Đồng nhìn lại đám lính trẻ kêu thét đau đớn ngã xuống đống đất bị phá bằng cốt mìn. Ngước mắt nhìn lên căn nhà gạch, lòng Đồng bỗng sục sôi cơn giận dữ. Căn nhà bây giờ bỗng nhiên là đối tượng của cơn hận thù người Pháp đang cuồn cuộn dâng trào trong lòng Ngô Văn Đồng. Anh vụt nhảy lên khỏi chiến hào, bò thật nhanh giữa đồng trống tiến lên phía căn nhà. Đưa tay vồ lấy trái lựu đạn, Đồng nhảy thật nhanh đến các bậc tam cấp trước nhà rồi bước dần về phía một cánh cửa sổ còn bỏ ngỏ có đèn từ bên trong chiếu ra. Bò sát người bên dưới cửa, Đồng vụt nghe tiếng người chuyên viên truyền tin bên trong hớt hải gọi về Bộ chỉ huy trung ương.
- Trình với Đại Tá Devraux là Elaine 2 không thể cầm cự được lâu nữa nếu không có viện binh.
Người lính truyền tin cứ lặp đi, lặp lại lời nói của mình vào ống liên hợp. Từ bên ngoài cửa sổ Đồng nghe rõ từng tiếng một.
- Nói với Đại Tá Devraux, chúng tôi cần ngay viện binh bây giờ.
Nghe tới tên Devraux, Đồng chợt nhíu mày, anh bò lại cửa cái, đứng thẳng người lên và dùng chân đạp tung cánh cửa, đưa súng nổ một tràng đạn vào chiếc máy truyền tin vỡ toang. Người lính Pháp, trên tay còn cầm ống liến hợp quay người lại, thì ngay lúc đó y cũng thấy chiếc lưỡi lê nhọn hoác của Ngô Văn Đồng đang chĩa thẳng vào ngực mình.
- Đại Tá Devraux mà mày vừa gọi đó là ai? Nó chỉ huy đơn vị nào?
Ngô Văn Đồng lẩm bẩm bằng tiếng Pháp. Thấy người chuyên viên truyền tin đang kinh hoàng sợ hãi không đáp được lời nào, Đồng chĩa mạnh lười lê sâu vào ngực anh ta.
- Mày không nói, tao sẽ giết mày. Tên họ của Devraux là gì, nó là ai?
Người lính truyền tin thì thào.
- Ông ấy là Đại Tá Devraux, ông ta là Tham Mưu Trưởng của Tướng De Castrie. Tôi nghĩ là ông ấy biết nhiều về Việt Nam lắm. Ông ấy sống ở đây lâu lắm rồi.
Đôi mắt của Ngô Văn Đồng chợt sáng vụt lên trên khuôn mặt gầy guộc của mình. Đồng lấy đà thủ thế rồi đẩy mạnh lưỡi lê cắm sâu vào lồng ngực của người lính truyền tin.