← Quay lại trang sách

MƯỜI BỐN

Bên dưới các tàn cây rợp bóng dọc theo hai bên đường Catinat, Tuyết im lặng đi bên cạnh cha mình một lúc lâu sau mới cất tiếng thì thầm.

- Con nghĩ rằng ba đã tưởng con chai đá, lạnh lùng lắm phải không? Vì ba đâu có thấy con khóc. Ba cũng có thể nghĩ rằng con không cần gì hết phải không?

Trước cái nhìn đầy thách thức của Tuyết, Joseph áy náy.

- Không, ba không nghĩ như vậy đâu. Ba nghĩ rằng có thể có rất nhiều lý do đã khiến con phải khép kín nỗi lòng của mình đó thôi.

Joseph nhìn xuống, bắt gặp Tuyết đang chăm chú nhìn mình không chớp mắt, anh bắt đầu thấy lúng túng. Tuyết mặc trên người chiếc áo dài tang trắng bỏ xổ lai, vành khăn tang trắng bỏ dài xuống sau lưng. Theo phong tục của người Việt thì từ xưa cho tới nay, quần áo tang chế lúc nào cũng toàn trắng và đơn giản để tiêu biểu cho sự đau buồn khi có người thân trong gia đình qua đời, nhưng bên cạnh Joseph bây giờ, với tang phục trên người, gương mặt đẹp đẽ tự nhiên của Tuyết hiển hiện rõ ràng trên đó một vẻ đau đớn đến tột cùng, khiến Joseph không dám nhìn vào mặt con. Trong suốt buổi lễ chôn cất Lan và ông Trần Văn Hiếu, Joseph đã không lần nào dám nhìn về phía con hết cả, mãi sau một lúc lâu Joseph mới bước đến để nói cho Tuyết biết là khi tang lễ xong xuôi, anh muốn gặp Tuyết trước khách sạn và Tuyết đã đến nơi hẹn đúng giờ.

- Con cũng muốn ba biết là trong quá khứ, con đã cố tập cho mình không khóc được mỗi khi có chuyện đau buồn, cho nên bây giờ đã thành thói quen rồi.

Joseph đau khổ đáp.

- Ba đã nhận ra điều đó, còn như chuyện con hững hờ trước cái chết của mẹ con chứ không bàng hoàng như ba, thì việc này cũng là một điều tự nhiên, nhưng khi ba nói chuyện với mẹ con lần sau cùng thì mẹ con có cho ba biết là mẹ con đã khổ tâm vô cùng khi thấy con phải lớn lên mà không được sống gần mẹ con như ý của mẹ con muốn.

Tuyết không đáp lời nào cả, nàng đưa mắt vội vàng nhìn sang phía bên kia đường, nhưng Joseph kịp bắt gặp sự đau khổ tràn lên ánh mắt của Tuyết trước khi nàng quay đi, Joseph tiếp tục nhỏ nhẹ.

- Nhưng ba muốn gặp con lúc này, không phải để nói những chuyện đau buồn đã qua. Ba muốn nói với con về chuyện tương lai sau này.

- Con rất ngạc nhiên về việc này. Con cứ tưởng là sau khi chuyện xảy ra ngày hôm nay, ba sẽ không bao giờ còn muốn trở lại Sài Gòn này mới phải chớ!

- Ngày nào con còn ở đây, thì ba sẽ không đi khỏi nơi này đâu.

Joseph nói vơi giọng đầy vẻ nhiệt thành, đến nỗi làm Tuyết phải ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn anh.

- Đó là điều mà ba muốn thảo luận với con ngày hôm nay. Con còn nhớ lần ba gặp con trước đây không? Khi đó ba định nói với con về việc này, nhưng con đã vội vã bỏ đi mà không chịu nghe ba.

Tuyết lắc đầu lì lợm.

- Không, con không nhớ.

Joseph dừng bước, thở một hơi dài.

- Ba đã định nói với con, ba định hỏi ý con xem con có muốn rời Sài Gòn để sống với ba hay không?

Joseph bồn chồn chờ con trả lời, nhưng Tuyết vẫn cúi đầu nhìn xuống mà không nói gì hết. Joseph hối hả nói.

- Ba không nói là Hoa Kỳ đâu, chúng ta có thể sống ở Á Châu này. Như Tân Gia Ba chẳng hạn, hay Hồng Kông hoặc Tokyo. Ba có thể nói với tòa soạn cho ba làm việc tại các nơi đó. Ba muốn đưa con tới một nơi nào đó mà con được sống sung sướng thôi.

- Tại sao bây giờ ba lại muốn giúp con, trong khi từ trước tới giờ ba không bao giờ bận tâm tới? Không lẽ trái nổ ngày hôm qua đã làm lương tâm tội lỗi của ba thức tỉnh?

Lời nói của Tuyết không đượm gì oán hận, nhưng những lời nói đanh đá bình thường đó làm Joseph thấy lòng bàng hoàng hơn bao giờ hết.

- Tuyết, ba lúc nào cũng sống trong nỗi lo âu, ngay từ lúc ba biết được con là con của ba. Từ lúc đó, lúc nào ba cũng có gửi tiền cho con, ba tin là con biết điều đó.

- Tiền, có phải người Hoa Kỳ nghĩ rằng mọi sự ở trên đời này đều có thể giải quyết bằng tiền hết phải không? Một đứa nhỏ không biết rõ cha mẹ mình là ai, không thể nào mê được tiền trong các trương mục hết cả.

Joseph nhìn các chiếc xích lô đạp dập dìu qua lại trên đường, lòng chợt nghe nỗi thất vọng dâng tràn.

- Tuyết, ba vô cùng ân hận về tất cả những điều trong quá khứ đã xảy ra không được như ý muốn. Ba đã có rất nhiều quyết định sai lầm cho cuộc đời của ba, nhưng bây giờ ba muốn có một quyết định chín chắn cho con.

- Ba có bàn việc này với mẹ trước khi mẹ chết không?

Tuyết ngần ngừ hỏi, nàng chăm chú nhìn Joseph với vẻ mặt đầy căng thẳng chờ đợi câu trả lời.

- Có, ba có nói vơi mẹ con. Ba và mẹ đã bàn tính về chuyện này trên Đà Lạt. Ba muốn cả con và mẹ con cùng rời khỏi nơi này. Cả hết hai người, con hiểu không? Ba chúng ta sẽ sống bên nhau như chuyện đáng lẽ phải xảy ra ngay từ lúc đầu. Ba muốn chúng ta cùng ở chung với nhau và cùng hiểu nhau rõ ràng hơn.

- Rồi mẹ con trả lời như thế nào?

Joseph ngoảnh mặt đi nơi khác.

- Mẹ con bảo phải chờ, chờ xem mặt trận Điện Biên Phủ sẽ ra thế nào.

- Nhưng Điện Biên Phủ đã kết thúc hơn hai tháng qua rồi mà?

- Ba biết vậy, nhưng chồng của mẹ con đang chiến đấu ngoài đó, con nhớ chứ?

- Vậy là mẹ của con đã không trả lời dứt khoát với ba điều gì hết phải không?

Tim Joseph nghe chùng xuống khi Tuyết đặt câu hỏi này với mình.

- Ba nghĩ là mẹ của con đã đồng ý.

- Nhưng mẹ đâu có nói ra với ba phải không? Ba đâu có biết chắc mẹ muốn gì phải không?

Joseph lắc đầu đầy vô vọng.

- Không, mẹ con đã hứa sẽ trả lời cho ba vào ngày hôm qua, nhưng mẹ con không còn dịp để nói với ba nữa.

Hai người bỗng cùng yên lặng sánh bước bên nhau, trong khi đó Joseph cố vận dụng trí óc để tìm lời nói cho con mình xiêu lòng, anh để ý thấy Tuyết vừa đi vừa cắn chặt lấy môi đầy xúc động. Bỗng thình lình Tuyết cất giọng đầy cảm xúc.

- Con không muốn rời khỏi Việt Nam. Con không biết lúc này đây con có thể tin tưởng nơi ba hay không. Con không biết gì về đời sống của ba hết. Ngoài ra ngay lúc này đây, con hiện có một người đang rất yêu thương con.

Joseph luống cuống nhìn con.

- Ba biết là cậu Tâm của con rất tốt với con, nhưng con không hiểu.

- Con không đề cập tới cậu Tâm đâu.

Joseph nhìn con đầy thắc mắc.

- Vậy con muốn nói tới ai.

Tuyết phe phẩy chiếc nón đang cầm trên tay từ nãy giờ, đoạn đặt chiếc nón đó lên đầu, thong thả kéo sợi dây cột, quàng bên dưới cằm rồi ngước mắt nhìn lên. Bên dưới làn nón mỏng, Joseph nhìn gương mặt con mình và anh chợt nhớ tới Lan hơn bao giờ hết. Tuyết cất giọng run run.

- Con có một người bạn. Anh ấy không ưa Pháp, mà cũng không ưa Hoa Kỳ, nhưng anh ấy yêu con. Có lẽ anh ấy là người đầu tiên yêu thương con.

Nói tới đây Tuyết vụt quay nhanh đi về hướng khác và Joseph kịp thấy con mình sắp khóc.

- Bây giờ thì con đi. Ba đừng tìm cách gặp con nữa. Con xin chào ba.

Nói xong Tuyết bỏ chạy dọc theo lề đường. Tuyết cắm đầu chạy thật xa mới chậm bước trở lại.

Joseph đứng lặng yên nhìn theo con cho đến khi bóng dáng dễ thương của Tuyết khuất hẳn vào đám đông đang dập dìu trước nhà hát lớn, và Tuyết mãi cắm cúi bước đi, không hề ngoảnh mặt lại, dù chỉ một lần để nhìn Joseph.