MỘT
Mặt nước xâm xấp trên các thửa ruộng tại đồng bằng Cửu Long bỗng chuyển mình gợn sóng dưới cơn gió loạn từ các cánh quạt của hàng chục chiếc trực thăng H21 đang la đà lướt qua theo đội hình, bay thật tháp, không khác gì những con chuồn chuồn đó đây khắp vùng. Các cánh quạt trên lưng những thân phi cơ quay thật nhanh, chỉ còn thấy được bóng dáng thân phi cơ như hình những trái chuôi dài, la đà trên mặt nước của đồng ruộng bao la. Trên chiếc trực thăng dẫn đầu, mười mấy người lính Nam Việt Nam với quân phục đi trận màu xanh lá cây rừng, gương mặt mọi người đều đầy vẻ đăm chiêu, hững hờ đưa mắt nhìn ra bên ngoài cửa phi cơ. Tất cả đều được trang bị súng Carbine M2 tự động, đầu đội nón sắt, lưng mang ba lô và ai nấy đều ngồi bẹp dưới sàn phi cơ im lặng không khác gì những hành khách mệt mỏi phải chịu đựng sự buồn tẻ của cuộc hành trình và mặc dù thỉnh thoảng một vài người trong đám có cất tiếng trao đổi với nhau về những cảnh vật mà họ thấy được bên ngoài phi cơ, nhưng trong lòng phi cơ lúc nào cũng đầy vẻ trầm lặng khác thường.
Cùng chung với những người lính Việt Nam Cộng Hòa còn có hai người sĩ quan Hoa Kỳ, họ cũng mũ sắt trên đầu, quân phục ngụy trang, đang ngồi chăm chú nhìn xuống bên dưới thân phi cơ qua các cảnh tượng đổi thay thoăn thoắt của đồng ruộng và đê điều bên dưới. So với các binh sĩ người Á châu thì họ có vẻ bề thế hơn nhiều. Họ chăm chú nhìn vào các cánh rừng thấp, đặc biệt là các lùm cây bao chung quanh các khu làng tại vùng đồng bằng này. Ở đàng sau hai cánh cửa trực thăng, hai người xạ thủ đại liên lúc nào cũng dáo dác nhìn khắp đồng ruộng, họ xoay các khẩu đại liên được gắn trên dàn quay qua lại theo tầm mắt của mình, với mục đích cố khám phá những nơi mà các tay bắn sẽ của Việt Cộng có thể ẩn núp. Thỉnh thoảng các binh sĩ Việt Nam cũng như những người Hoa Kỳ cùng ngoảnh mặt nhìn về phía bên trong để nhìn lên gương mặt trắng trẻo của người nữ phóng viên đài truyền hình người Anh lúc này đang ngồi trên chiếc ghế bằng những sợi dây nylon đan vào nhau. Mái tóc vàng óng ả của người nữ phóng viên để lộ ra bên ngoài chiếc mũ trận không có đeo phù hiệu nào cả. Thỉnh thoảng người đàn bà này quay qua thì thầm trò chuyện vơi hai người đàn ông khác mặc quần áo dân sự ngồi bên cạnh mình giữa các đống bao, túi đựng các dụng cụ thu hình và âm thanh. Người đàn bà đưa mắt nhìn ra bên ngoài thân phi cơ như tất cả những ngươi có mặt ở đây. Gương mặt bà ta không lộ vẻ gì sợ hãi, bà chăm chú, mải mê theo dõi từng thoáng cảnh vật của vùng đồng bằng từ ngàn xưa đến giờ vẫn không thay đổi, trong khi đó không biết người đàn bà có hiểu rằng bộ quân phục mà bà đang mặc trên người dù có vẻ phùng phình nhưng vẫn không giấu được cái vẻ khêu gợi của mình trước những người đàn ông chung quanh đây hay không. Bà ta như không quan tâm đến điều đó.
Cũng như tất cả những người hiện đang có mặt trên phi cơ, người đàn bà đó cũng hiểu rằng sự im lặng vô tận của các thửa ruộng bên dưới chỉ là bề ngoài mà thôi. Mặt nước thoang thoáng đó có thể nổi sóng dữ bất cứ lúc nào. Đất đai ở vùng đồng bằng này được cày cấy bằng các khung cày có ghép lưỡi sắt do trâu bò kéo để làm mùa từ ngàn xưa cho tới giờ này vẫn không thay đổi. Dân cư ở đây vẫn còn sống trong những mái nhà tranh vách đất do ông cha để lại, nhưng bên dưới sự không đổi không thay này, giờ đây không còn được như ngày xưa nữa. Từ bên trên phi cơ không ai có thể thấy được điều gì khác lạ, nhưng mọi người đều hiểu rằng bên dưới họ, hiện đang có nhiều thành phần du kích quân trung thành với Hồ Chí Minh cùng mớ lý thuyết Mác xít cuồng tín đang ẩn núp đâu đó dưới mặt nước, miệng ngậm các ống he thông hơi để thở. Những người này cũng có thể đang trốn trong các đường hầm đào sâu dưới các ngôi làng chung quanh đây. Họ có thể trốn mãi bên dưới các địa đạo đó nếu cần để tránh không phải giao tranh với các binh sĩ chính quyền đến đây thực hiện các cuộc hành quân “Lùng và Diệt địch” với danh nghĩa Tự Do, Dân Chủ theo kiểu Tây phương. Mặt khác, nếu như họ muốn ra mặt giao tranh thì các du kích quân này sẽ tập trung lực lượng và chờ sẵn bên dưới các chùm cây chung quanh các thôn làng tại Mộc Linh này để làm địa điểm phục kích, trong khi đó các binh sĩ Việt Nam Cộng Hòa và Hoa Kỳ phải đợi khi đổ hết quân xuống các đồng ruộng rồi mới bắt đầu cuộc hành quân của mình. Cũng vì lý do đó nên các chiếc trực thăng phải bay thật thấp, la đà trên mặt đất để cố tạo một sự bất ngờ cho địch quân.
Suốt cuộc hành trình từ Bộ Tư Lệnh Sư Đoàn 7 Bộ Binh của Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa đóng tại Mỹ Tho, cách Sài Gòn độ bốn mươi dặm về hướng Nam. Thoạt tiên, các trực thăng này phải bay thật cao để tránh đạn của Việt Cộng có thể đang núp trong các lùm cây từ bên dưới bắn lên. Đến khi đoàn trực thăng đến gần địa điểm đổ quân tại làng Mộc Linh thì các phi công mới cho phi cơ bay sà xuống thấp gần mặt đất, dùng các lùm cây nguy hiểm đó để che mắt địch quân. Càng gần mặt đất, mọi người bên trong phi cờ đều có cảm tưởng như trực thăng càng bay mau hơn. Chừng đến vùng mục tiêu, các chiếc trực thăng cùng bay trồi lên, sụp xuống bên trên các chùm dừa nước, hoặc những rặng bần bao quanh một khu ấp kế cận. Người nữ phóng viên đưa tay khều nhẹ lên vai người chuyên viên bên cạnh, liền ngay khi đó, người đàn ông bắt đầu đưa máy quay phim quay ngoại cảnh của cuộc đổ quân sắp bắt đầu. Qua các cánh cửa của phi cơ, những mái nhà tranh vách đất lần lượt xuất hiện trên ống kính của máy thu hình. Từ bên trong những mái nhà đó, đàn bà và trẻ con thập thò trước cửa. Gà, vịt, heo, bò chạy tán loạn. Đoàn trực thăng đáp xuống một bờ đê phẳng, cách ngôi ấp đầu tiên của làng Mộc Linh độ hai trăm thước. Phi cơ vừa chạm đất thì các binh sĩ Việt Nam Cộng Hòa cùng các cố vấn Hoa Kỳ ùa nhau nhảy ra khỏi lòng phi cơ và dàn đội hình, vội vã tiến nhanh về hướng có nhiều lùm cây rậm.
Khi chiếc trực thăng đầu tiên trút hết người xuống thì đoàn chuyên viên truyền hình bắt đầu làm việc. Người nữ phóng viên bước ngay xuống bên dưới bờ ruộng, rời xa khỏi trực thăng độ hai mươi thước rồi quỳ gối xuống thấp để người chuyên viên thu hình có thể lấy thân chiếc trực thăng làm phong cho lời tường trình của mình. Đàng sau lưng của người nữ phóng viên, các binh sĩ Việt Nam Cộng Hòa với những chiếc nón sắt quá rộng được chế tạo tại Hoa Kỳ đang bì bõm băng qua các ruộng nước, súng đưa cao lên khỏi đầu. Người nữ phóng viên kiên nhẫn chờ đợi, trong khi người chuyên viên thu hình điều chỉnh lại máy móc. Khi mọi việc đều ổn thỏa, chiếc máy thu hình bắt đầu chạy rè rè thì người chuyên viên âm thanh đưa cho nàng một chiếc máy vi âm rồi bước lùi ra sau, đưa tay mở máy.
- Các đồng ruộng nóng bỏng mà quý vị đang thấy tại một nơi xa xôi của vùng Đông Nam Á này bỗng dưng trở thành một trận tuyến của một cuộc chiến tranh đầy sôi động giữa Tây Phương và thế giới Cộng Sản.
Người nữ phóng viên cất tiếng nói rõ ràng từng chữ một, tiếng nói của người đàn bà thật lớn, cố vượt át tiếng động cơ của đoàn trực thăng gần đó.
- Nhưng đây không phải là một trận chiến mà ai đã từng chiến đấu trong trận chiến tranh thế giới thứ hai vừa qua và trận Triều Tiên mới đây có thể dễ dàng nhận ra được. Các binh sĩ miền Nam Việt Nam đang có mặt cùng với các Cố Vấn của họ tại nơi này hy vọng sẽ bao vây được một khu tập trung của Việt Cộng không rõ quân số tại làng Mộc Linh, ngôi làng mà quý vị đang thấy đàng sau lưng tôi. Mộc Linh là một trong số năm ngàn ngôi làng rải rác khắp vùng đồng bằng Cửu Long này, nơi mà Việt Cộng có thể ẩn núp dễ dàng trong các khu rừng hoặc giả dạng các dân làng địa phương, cho nên công việc tìm kiếm dấu vết của họ không phải là một công việc dễ dàng gì, và cho dù cuộc hành quân này có được tổ chức một cách thần tốc để tung người vào giữa lòng châu thổ tại đây có thành công trong việc gây cho Việt Cộng một cuộc tấn công bất ngờ, thì chúng ta cũng không thể nào định giá được sự thành công đó đạt đến mức độ nào khi mà các cán binh Cộng Sản đã bằng mọi cách chui trôn thẳng vào rừng sâu sau mỗi trận đánh, và thường thì họ mang theo cả xác chết của đồng đội bị giết của mình nữa.
Một tràng súng ngắn bỗng vang lèn từ phía các lùm cây, tiếp theo đó là tiếng động cơ trực thăng ồn ào hẳn lẽn. Người nữ phóng viên truyền hình vội bỏ chạy tìm chỗ núp trong khi chiếc H21 gần đó vụt bay bổng lên cao để các xạ thủ đại liên hài bên cửa phi cơ xạ kích từng tràng đạn vào các lùm cây gần đó. Các binh sĩ Việt Nam Cộng Hòa bì bõm chạy nhanh về phía trước. Chẳng bao lâu mọi người đều tiến sát bên các chòm cây rậm, người chuyên viên thu hình cho quay một đoạn phim này trước khi quay lại người nữ phóng viên.
- Tràng đạn vừa rồi có thể do một binh sĩ của Việt Nam Cộng Hòa bắn ra vì tình hình quá căng thẳng nên đã nổ súng bâng quơ.
Người đàn bà bình tĩnh cất tiếng nói thật chậm vào máy vi âm, mặt hướng về máy thu hình, người đàn bà nói tiếp.
- Tình trạng này rất thường xảy ra khi phải đi lùng kiếm địch quân là một nhóm người khi ẩn, khi hiện như Việt Cộng. Vấn đề chính yếu ở đây là trong nỗ lực như thế này, liệu Hoa Kỳ với tài nguyên chiến tranh thượng đẳng, họ có thể giúp Việt Nam tiêu diệt nhanh được quân thù mà không phải can hệ đến nhiều hơn như hiện tại hay không? Hay là cuộc chiến tranh nhỏ bé này có thể bắt nguồn cho một cuộc chiến lớn lao hơn? Để trả lời cho các câu hỏi này, chúng tôi phải lặn lội tới đây để tìm kiếm những câu trả lời đó cho quý vị.
Nói xong người nữ phóng viên bước lại gần bên bờ ruộng rồi bỏ chân bước xuống dưới ruộng nước, bì bõm bước về hướng các rặng cây trước mặt. Người chuyên viên thu hình đứng lại đàng sau để thu hình người đàn bà đang lội dưới ruộng nước cho đến khi một người Trung sĩ Việt Nam có nhiệm vụ bảo vệ cho đoàn quay phim đến ra hiệu cho anh đi theo đoàn quân.
Đưa cao các dụng cụ của mình, hai người chuyên viên của đoàn truyền hình miễn cưỡng đưa chân bước xuống ruộng nước, vẻ mặt người nào cũng đầy nét ghê tởm, họ lặng lẽ theo sau người đàn bà phía trước họ.